Học Sinh Chuyển Lớp P1 - Chương 071-072
CHAP 71: SƯ MÔN BẤT HẠNH
Trở về lớp lấy cái balo sau khi bị cấm túc của tiết học cuối cùng,
lững thửng ngồi xuống nhe răng cười với Nguyệt trong lúc Dung lên trên
bục giảng phổ biến kế hoạch ngày mai.
-Mai lớp ta học hai tiết nên các bạn bên A10 muốn đá giao hữu với lớp ta!
Bình thường chỉ nghe đến đá bóng thôi là chân tay tôi đã không tự chủ
được rồi, hò hét loạn xạ, nhưng giờ thì khác hoàn toàn, ngồi im và nói
chuyện với Nguyệt, mặc cho Nguyệt vẫn đang hướng về nghe Dung phổ biến
chuyện ngày mai.
Đám anh em chiến hữu thì tất nhiên khỏi phải nói, hào hứng tham gia
lắm. Hai cái lớp chọn vốn ganh đua với nhau, đã thế suốt ngày cắm đầu
vào học nên cứ hở có dịp là giao lưu để thỏa mãn cả hai nhu cầu trên.
-Mai đá kìa, phê quá!
-Ngon, xử đẹp nó luôn.
-Cho nó mang rổ lượm banh.
Đám anh em chiến hữu lớp tôi thì hào hứng lắm, tôi vẫn ngồi im khoanh
tay trước ngực. Mắt thỉnh thoảng nhìn qua khoảng không giữa người mấy
thằng bạn để dò xét xem Dung thế nào. Vẻ mặt trầm ngâm.
-Mày dạo này sao thế?
-Mới ngoan được mấy bữa.!
Tôi chỉ cười hề hề và hét toáng lên, kí đầu giật tóc mấy thằng bạn,
vẻ mặt vô tư hiện rõ ra. Chắc tụi nó cứ nghĩ thằng bạn đấy đã sống lại
với chức vụ đầu têu mấy trò quậy lúc mới chuyển lại vào lớp rồi đây.
Chỉ có Nguyệt là trầm ngâm, bởi vì dù sao từ nhỏ cũng đã chơi thân,
nên tính tình tôi thế nào thì khỏi cần nói cũng biết. Liếc nhìn tôi với
ánh mắt thương hại và pha vẻ chút hối tiếc, thở dài và ngồi im chờ tôi
bàn bạc xong để ra về chung.
Giữa lúc anh em đang bàn bạc khí thế, cánh tay thằng Vũ dạt cả đám
ra, lại gần đưa bài cho tôi kiểm tra, vẻ mặt nó ánh lên sự tự tin. Khỏi
cần nhìn bài giải cũng đủ biết là nó thế nào, vì thằng này được xếp vào
hạng tự tin có cơ sở.
Xem qua loa mấy bài giải , tôi gật đầu đồng ý và khoanh tiếp trong
cuốn sách thêm bốn bài nữa.Hơn một tuần kèm học mà chỉ có ra bài về cho
nó tự làm, sai khoanh tròn tự sửa, dù những cái khoanh tròn và dấu hỏi
chấm ngày càng ít dần.
Không nói không rằng, thằng Vũ trả lại bầu không khí rôm rả cho hội anh em chúng tôi:
-Nguyệt, cho Nguyệt làm bác sĩ đó.
-Bác sĩ?
-Là lo chấn thương cho anh em….
-Ơ…….
-Thằng T, mày nói vợ mày đi…
Thì ra chúng nó muốn lợi dụng cơ hội để kéo Nguyệt vào cổ vũ đá banh,
và chắc sau này sợ chúng bạn còn kết nạp cô nàng vào luôn hội bàn tròn
mất.
-Ừ, Nguyệt tham gia với lớp cho vui, mang danh thôi, thật ra là cổ vũ đấy..
Cuối cùng chán chê, thuyết phục được Nguyệt đồng ý, tụi nó mới chịu
xách cặp ra về. Tôi với Nguyệt và Nhân cũng theo chân, ngang qua bàn,
thằng Vũ vừa xem xong những bài tôi đánh dấu, lục đục cũng đang tính rời
khỏi lớp.
Chẳng hiểu sao, tôi nhìn thằng Vũ cảm thấy mình hơi ác, và có chút gì
đó không phải với nó. Nó luôn đối xử với tôi, hay nói thẳng ra là đối
địch ra mặt, nhưng cách xử xự thì như một người bạn, dù cho nó hơi câng
cáo và tự coi mình là kẻ bề trên. Nhưng tôi thì đối đầu với nó theo một
phương diện khác, lấy công trả thù tư, dù gì thì về mặt khí chất cũng
thua nó đứt đuôi rồi. Nghĩ vậy tôi mở lời với nó:
-Về đi, bài tập thong thả hãy làm.
-Ừ, không có gì!
-Mai đi đá bóng với lớp..!
-…..!
Quay mặt bỏ đi không nói gì, để lại Nhân đen và Nguyệt ngơ ngác nhìn cả hai thằng.
Đơn giản chỉ là nói với nhau mấy lời, nhưng chí ít tình hình chiến sự
của tôi với thằng Vũ cũng đã lắng xuống, tuy không thể gọi là bằng mặt
bằng lòng, nhưng chí ít cũng gọi là kẻ thù như chính nó nói với tôi.
Nằm rầm xuống giường, cả người duỗi ra, thở dài trút hết mọi mệt nhọc
và tâm tư của ngày học. Lên lớp chỉ có ngắm và nhìn, phải trút bỏ cái
tâm tư và tạo cho mình một lớp vỏ bọc hoàn hảo:vui vẻ ,yêu đời. Vẫn bình
thường dù cho có là gì xảy ra đi chăng nữa. Mới có mấy ngày thôi, thứ
hai, thứ ba, thứ tư, ba ngày mà tôi sắp chịu hết nổi. Nhiều lúc muốn
giãi bày mà giãi bày với ai bây giờ.
Cầm cái móc khóa mà nàng tặng, xoắn nó lại rồi thả ra, cái vòng tròn đồng xu xoay tít, chậm dần, chậm dần rồi lảo đảo dừng lại:
-Mình có trẻ con quá không nhỉ?
-Chắc là không…?
- Bởi chính Nàng mới là người giận mày trước, mày cũng đã cố gắng hết sức rồi, có gì là lỗi của mày?
-Lỡ nàng giận mày vì lí do khác?
-Chính nàng mới là giận hờn con nít trước.
Chịu hết nổi với cuộc đấu tranh nội tâm, tôi hét lớn rồi ôm gối chụp
đầu. Ba, mẹ tôi đi vắng hết, nên ngôi nhà trở nên vắng lặng hoàn toàn.
Cô đơn và hơi tủi thân, tôi thiếp đi lúc nào không biết, trong mơ, tôi
thấy mình nắm tay Dung, đi ngang qua con đường hoa sữa, thoang thoảng
mùi mặn của nước biển được nêm vào cơn gió khẽ thổi ngang qua. Mỉm cười
hạnh phúc và cứ đi, đi mãi, trên con đường toàn hoa sữa.
Có lẽ tâm tư đã quá mệt mỏi với cái trò mang mặt nạ này nên tôi ngủ
say. Mãi đến khi gần tối mẹ tôi về đánh thức , tôi mới chịu mò ra khỏi
căn phòng tối om, tối như trong suy nghĩ của tôi vậy.
Tôi mang ý định tới hỏi Ba tôi về chuyện này, tất nhiên là theo kiểu
kín đáo, mượn chuyện người ta để hỏi cho mình, vì thường ở nhà Ba tôi
hay trò chuyện và cũng là người đưa cho tôi những đạo lý sống hay nhất.
Nhưng rốt cuộc tối hôm đó, người mà tôi có thể lắng nghe lại bận việc
công ty, chắc lại giao tiếp với khách hàng nên về nhà muộn.
Tôi lại quẳng mình lên giường và suy nghĩ. Cố gắng nhớ lại những gì
mình làm để xem mình có sai ở đâu. Nhưng sự tự ái nhiều khi lấn át, và
cuối cùng trong tâm trạng để trống, một lần nữa tôi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm tinh mơ, bốn giờ sáng mắt tôi đã mở láo liên, hậu quả của
việc ngủ quá nhiều hôm qua. Tránh khỏi suy nghĩ lung tung, tôi dậy nấu
ăn buổi sáng. Lại là tránh mặt.
Mẹ tôi bất ngờ trước bữa ăn sáng do chính tay thằng con út đạo diễn,
mỉm cười và ngồi thưởng thức. Tôi thì lùa cơm rang lấy rang để, gắp mấy
miếng trứng hơi mặn bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
-Có chuyện gì à?
-Dạ, gì là gì?
-Mẹ đẻ mày ra mà không biết tính mày à!
-Dạ, không có gì lắm, rắc rối với bạn thôi.
-Cãi nhau à?
Tôi lại lẳng lặng lùa cơm vào miệng hối hả, cố tránh câu trả lời với
Mẹ, nhưng như Mẹ tôi nói, tôi nghĩ gì thì làm sao qua mắt được Mẹ tôi.
Bạo dạn tôi hỏi:
-Hồi trước, có bao giờ Ba làm Mẹ buồn chưa!
-Tất nhiên là có!
-Thế sao lại giận ạ!
-Nhiều thứ lắm-Mẹ tôi vui vẻ trả lời, hình như đang tưởng nhớ tới những kỉ niệm lúc hai người quen nhau.
-Giận nhiều lắm hả Mẹ!
-Ừ!
-Thế sao Mẹ vẫn yêu Ba?
Mẹ tôi nhìn tôi cười, và chắc hẳn câu hỏi ngốc nghếch của tôi buộc mẹ tôi phải giải thích cho tôi hiểu:
-Vì tin tưởng.
Mẹ tôi chỉ nói đến thế, hối tôi ăn nhanh còn đi học, tiện thể không
cho tôi hỏi han thêm câu nào. Nhìn đứa con trai đang ăn, chắc Mẹ cũng
đang hiểu một phần những gì tôi đang trải qua.
Lững thững lết chiếc dép giữa trường, tôi miên man hồi tưởng lại câu nói của mẹ:
-Tin tưởng, nhưng mà vì sao nhỉ?
Tôi chạm ngay cái dáng quen thuộc đang ngồi ghế đá, cái dáng lãng tử
này thì tầm này bình thường đã yên vị trong lớp học rồi, chắc tại do
người ngồi kế bên. Ngữ Yên ngồi đó, vẻ trầm ngâm, đứng dậy nói với thằng
Vũ một vài câu rồi đi vào lớp, trước khi gật đầu vì nhìn thấy tôi cách
đó không xa.
Thằng Vũ vẻ mặt y chang tôi mấy ngày qua, sầu thảm đế nỗi chẳng để ý gì đến xung quanh, có khác chăng là cách thể hiện thôi.
Đúng là cùng tâm trạng thì dễ cảm thông, tôi ngồi xuống ghế đá, cạnh nó, vắt chân , ngửa mặt nhìn những tán cây ở trên:
-Lại gì nữa?
-Ừ….thì..
Khỏi phải nói, và tôi cũng chẳng cần ép cung nó làm gì, ngồi nhìn
những tia nắng sớm rọi qua tán cây, canh làm sao cho chiếu thẳng vào
mắt, một thú vui vu vơ của một kẻ ngần ngơ.
Thằng Vũ vẫn ngồi đó, hai bàn tay ôm dọc sống mũi, thở dài, tiếng thở chạm vào giữa lòng hai bàn tay vang lên tai tôi.
-Vào lớp!
Vỗ vai nó, tôi đi vào lớp. Vì tôi đã trải qua nên có thể cảm thông
cho nó, đồng thời câu chuyện sáng nay của mẹ tôi cũng thức tỉnh tôi ít
nhiều dù không hiểu ấn ý lắm. Mỉm cười thực sự, món quà màu xanh phớt
nay đã đồng hành cùng tôi đi học, sau ba ngày nằm trong góc tủ dưới cái
bàn học của tôi.
Phải nói là tôi với thằng Vũ đúng là sư môn bất hạnh, đều đau khổ vì
chuyện tình cảm. Mà xét về độ đào hoa thì nó chắc còn hơn tôi nhiều. Nó
đi sau tôi mấy bước chân, khuôn mặt nó đanh lại và tôi có thể nhìn thấy
nếu liếc mắt sang vai.
-Cái gì không biết quý trọng thì mất đi mới tiếc, cố gắng hết sức mình để đỡ hối hận.
Một câu nói tôi thốt ra, vừa động viên nó và cũng như động viên chính
tôi. Khẽ cười và dắt thằng đệ tử bước vào lớp. Cái không khí khác hẳn
mấy ngày hôm qua, đúng là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, giờ vui vẻ
thì xung quanh khác hẳn.
Ngang qua bàn Dung, đặt một nụ cười trên môi, cho dù tôi biết, nụ cười ấy sẽ có người lảng tránh, kệ, cố hết sức mình vậy.
Mỉm cười và chào Nguyệt, vui vẻ cất chiếc balo vào ngăn sau khi lôi
cái mp3 ra. Cắm tai phone và nghe lại ca khúc tình yêu tìm thấy. Vui vẻ,
ngất ngư và hát theo mặc cho đám bạn dòm tôi như thằng bị chạm dây.
Nguyệt nhìn tôi, vẻ mặt gì đó, hình như theo tôi là vui, chắc có lẽ
mấy ngày ngồi gần tôi, bệnh buồn ít nhiều bị lây nhiễm qua cô vợ bé bỏng
này.
Quỳnh đi xuống bàn cô bạn trên tôi, ngang qua mặt tôi, vui vẻ, tôi
cũng gật đầu chào lại, vẻ mặt cô nàng bối rối và hơi ửng đỏ. Tôi thì mặc
và chẳng quan tâm lắm. Vì trong đầu đang định hình kế hoạch làm hòa với
Dung, dù trước giờ cái ác cảm với Quỳnh chưa bao giờ tan.
Khẽ xoa đầu cô vợ bé bỏng :
-Ê, cho hỏi cái này.
-Có gì vui lắm sao, thấy hôm nay khác hẳn.
Tôi tường thuật lại toàn bộ câu chuyện với mẹ tôi lúc sáng cho Nguyệt nghe, cô bạn tôi càng nghe thì càng khúc khích cười.
-Có gì mà cười?
-Thì có thằng ngốc mới cười!
Tôi nghệt mặt ra chờ Nguyệt giải thích:
-Ý mẹ T bảo là phải làm sao cho người ta tin tưởng mình.
-Cái đó thì hiểu?
-Một người con gái có thể buồn vì người con trai mình thích, như
ng đó chưa là gì so với việc mất lòng tin vào người đó.
Ố, ồ. Tôi gật đầu lia lịa, như một kẻ sùng đạo:
-Chỉ có con dâu mới hiểu mẹ chồng!-Xoa xoa cằm tôi ghẹo Nguyệt.
Một cú véo đau thấu xương, không khác gì với Dung. Tôi hét ầm giữa
lớp. Cả lớp quay lại nhìn hai đứa, có cả Dung. Dung khẽ nhíu mày rồi
quay lên ngay. Nhưng với tôi đó là ánh mắt của một người đang ghen chứ
không phải là ánh mắt dành cho người bị ghét.
CHAP 72: THƯƠNG BINH
Buổi học hôm đó vẫn trôi qua như bình thường, ngoại trừ điều đặc biệt
là tôi vẫn còn ngồi trong lớp. Ba ngày đầu tuần, không dính đi học muộn
cũng bị đặc cách cho nghỉ sớm, đây là lần đầu tiên tôi ráng học hết hai
tiết ngày thứ năm.
Vừa nghe tiếng cho nghỉ sớm 10′ của thầy dạy Lí, lớp tôi ào ào, gào
rú sung sướng. Hồi hộp và vui vẻ chuẩn bị cho trận đá bóng sắp tới.
Khỏi phải nói, việc phân định ngôi vua giữa khối lớp 10 thì chẳng ai muốn bỏ qua cả.
Riêng có một kẻ dường như không quan tâm lắm, vẻ mặt của nó đã trở
lại lạnh nhạt dù trước đây gàn hai tiếng, bộ mặt nó thảm thương như kẻ
cô đơn cần người tâm sự vậy. Lặng lẳng tiến lại gần tôi, chìa ra cuốn vở
và cuốn sách giáo khoa. Có lẽ đây là niềm vui duy nhất và cũng là nghĩ
vụ lúc nó bước đến trường. Mở cuốn vở và xem xét một cách tỉ mỉ, không
qua loa như thường lệ, mượn Nguyệt cây bút đỏ ghi lại những chỗ sai và
những điểm còn thiếu để kết luận. Tuyệt nhiên không giao cho nó bài tập
nữa.
Mỉm cười và trả cuốn vở cho nó, lấy lại cuốn sách của tôi bỏ vào trong cặp, trước ánh mắt bất ngờ của nó:
-Nhìn cái gì, được rồi, giờ giai đoạn hai!
-Giai đoạn hai là gì?
-Giờ về tự do làm bài, hoặc các bài trên lớp, chỗ nào khó hiểu thì đưa xuống!
Mặt nó hơi giãn ra, lớp băng mỏng của nó hình như cũng tan bớt đi
phần nào. Nó nở nụ cười, không phải của một thằng con trai kiêu ngạo vì
có tài gây nên sự tự tin có cơ sở, mà là nụ cười của một thành viên
trong lớp, bình thường như bao bạn bè khác.
Nó loay hoay trở về bàn, lật đật cất sách vở và hình như chuẩn bị ra
khỏi lớp, trước ánh mắt hối tiếc của mấy bạn nữ kế bên, tuy nhiên chỉ
nhìn nó chứ không dám mở lời.
Tôi nhảy qua bàn, vớ cái balo chạy lại đứng trước bàn của nó:
-Khoan đã giai đoạn hai cần điều kiện.
-Điều kiện gì?
-Tham gia cùng lớp, kể từ hôm nay!
Nó chẳng nói gì, lẳng lặng xách cặp lên, và tất nhiên không theo mục
đích ban đầu mà lầm lũi bước ra sân banh theo tôi và đám chiến hữu.
Mặc bộ đồ đúng chuẩn cầu thủ trình làng, tôi mải miết khởi động cùng
đám chiến hữu và ngoái cổ nhìn lực lượng địch. Lớp tôi thì vẫn nguyên
đội hình làm mưa làm gió năm vừa rồi, có chăng là kinh nghiệm và kĩ năng
tăng lên thôi, còn nữa chưa bổ sung được ngôi sao nào, ngoài thằng Vũ.
Mặc dù rủ nó ra tham gia, nhưng chưa biết năng lực nó thế nào nên đành
cho nó dự bị. Hẳn mấy đứa kia cũng không dám mạo hiểm đút một thằng thư
sinh lãng tử, trói gà không chặt này vào trận cầu đinh này, trận chiến
vinh nhục của cả hai lớp.
Lớp bên cạnh thì mới bổ sung hai đứa mới.Thằng nào cũng có vẻ
đen,trâu hôi, và nhìn thoáng qua cách nó khởi động cũng như thử bóng thì
cũng loại cao thủ chứ chẳng chơi. Ngoài hai cầu thủ mới, dàn bên đội
bạn thằng nào cũng cao to. Tủi thân nhìn lại đội hình lớp tôi, không đen
nhẻm cũng gầy đét hoặc bé tí tẹo như cục kẹo vậy.
Nói là giao hữu chứ bước vô loạt trận danh dự, coi như khởi động cho
giải trường năm này, hai đội thể hiện toàn bộ sức mạnh vốn có. Một bên
đậm chất kĩ thuật và đầy cảm hứng, một bên chặt chẽ và kỉ luật. Chỉ có
điều hình như hai học sinh mới có vẻ đá hơi rát, chẳng thế mà vô duyên
chân thằng Linh vẹo đã sưng lên đỏ tấy.
Lầm bầm vừa chửi vừa bước ra khỏi sân, nó mắng lây luôn hai thằng
tiền đạo Hưởng đù và Kiên cận vì bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, khiến cho kết
quả vẫn là 0-0.
-Mày đá được nữa không!
-Không biết, ráng thôi, có ai thay đâu!
-Còn thằng Vũ kìa.
Linh vẹo hối tiếc, thở dài, trao lại quyền đội trưởng cho tôi và ngậm
ngùi xen lẫn chán nản khi thấy thằng Vũ vẫn mặc nguyên bộ đồ đi học
quần jean, áo thun vào sân.
-Vũ, mày mặc áo tao này!
Bối rối, rồi Vũ cũng phải ngoan ngoãn thay chiếc áo As Roma đã đẩm mồ hôi bước vào sân.
-Ráng lên nha mày-Tôi vỗ vai nó, như một người lính đầy kinh nghiệm trận mạc cho anh lính tân binh có vẻ ngẩn ngơ này.
Khẽ liếc quanh sân, bóng hồng nhiều vô kể. Nhưng trong mắt tôi thực
sự chỉ có ba người, Dung, Ngữ Yên và Nguyệt. Dung thì vẫn còn giận tôi,
lặng thinh nhìn chứ không cổ vũ, Ngữ Yên thì cũng chẳng dám phản bội màu
cờ sắc áo để cổ vũ cho kẻ ngoại bang trước mặt lớp cô nàng. Chỉ có
Nguyệt là vẫn cười nhìn tôi, ra vẻ động viên khích lệ , xen lẫn thích
thú.
-Quái gở vậy, đá bóng mặc đồ đó sao.
-Giỡn à!
-Hay là chân nhân bất lộ tướng.
Thằng Vũ đứng giữa sân thay cho Linh vẹo làm ông chủ tuyến giữa lớp
tôi, ngay lập tức trang phục của nó hứng ngay búa rìu dư luận của đội
bạn.
Tôi cũng đâm lo, vì sau lưng mình, cầu thủ xuất sắc nhất giải năm rồi
đang nhăn nhó ôm chân ngồi ngoài, và đằng sau mình, một máy quét có vẻ
thiếu sức sống hiện hữu.
-Thôi kệ, có thua cũng chẳng sao.
Nhưng hóa ra tất cả mọi người đều bị vẻ mặt lẫn ngoại hình lập dị của
nó đánh lừa. Khả năng chọn vị trí và đánh chặn của nó cực kì hiệu quả,
mặc cho cái quần jean đã hạn chế ít nhiều đi sự nhanh nhẹn, nhưng nó vẫn
làm câm lặng hoàn toàn đối phương ở hàng tiền vệ. Tuy không bằng thằng
Linh vẹo, nhưng khả năng đan bật với tôi thì có lẽ nó nhỉnh hơn. Ngay
lập tức nó nhận được sự chăm sóc đặc biệt.
Nhìn sang tôi, nó vung chân , lập tức một trong hai thằng tân binh
mới đội bạn chuẩn bị lao ra cắt banh, nó đảo chân, lừa qua rồi mới đưa
banh cho tôi.
-Á, à, lườm rau gắp thịt, có nghề gớm.
Tôi thầm nhận định lại thằng bạn, mặc cho cái vẻ mặt lạnh tanh, cao
ngạo đáng ghét ấy hiện ra. Phô diễn com-pa đi qua một đối thủ đội bạn,
chọc khe xỏ kim qua hang hậu vệ, tôi đặt thằng Hưởng trong tư thế không
thể khi bàn. Lưới đội bạn rung lên .10a11 1-0 10a10.
Sau bàn thua, tình hình càng căng thẳng hơn nhiều. Nhiều pha vào bóng
có vẻ hơi rát của đội bạn được thực hiện liên tục. Một trong những pha
bóng đó đã khiến cho tôi cắm mặt xuống cái sân cỏ quen thuộc.
Mải xoay com-pa và không để ý đằng sau, tôi đưa chân kéo rê bóng theo
thường lệ. Một cú xoạc banh bất thình lình, kéo theo phản xạ tự nhiên
của tôi, ngoặt banh theo hướng ngược lại. Cái gầm giày không trúng banh
mà tang thằng vào bàn chân tôi.
Trặc chân, mất đà, tôi cắm mặt xuống sân theo đà di chuyển. Lủi thủi
ngồi dậy, ôm chân nhăn nhó. Ngay lập tức lớp tôi ùa vào xem tình hình và
một số bắt đối thủ nói chuyện lí lẽ.
-Chơi kiểu gì thế?
-Muốn chơi kiểu này lắm à!
Thằng Minh An đang ton hót chỗ Dung ,chạy ra thể hiện quyền uy can ngăn mấy cái đầu nóng:
-Thôi, va chạm thôi mà!
-Thôi, đừng nóng nữa các bạn!
Căn ngăn đâu không thấy, nó nhìn xuống cái chân của tôi bắt đầu sưng,
cười mỉm. Nụ cười ấy trực tiếp dành cho tôi, nhưng đủ kín đáo để che
mắt thiên hạ.
-Cứ cười đi, thằng bỉ ổi!
Lầm rầm trong bụng, vì tôi thừa biết nụ cười ấy có nghĩa là gì, tôi
bại dưới tay nó trong vụ so kè với Dung, và lần này thì đang thảm hại
ngồi bệt dưới sân. So với thằng Vũ thì e rằng nó chẳng có cửa nào sánh
bằng.
Dìu tôi ra sân, Phong mập nghiến răng kèn kẹt:
-Bọn khốn, giao hữu thôi….!
-Thôi tao không sao đâu.
Nguyệt thì lo lắng, hỏi han tôi xem chân tay như thế nào, rồi đưa
khăn cho tôi lau mặt nhễ nhãi mồ hôi. Ngữ Yên cũng tách mấy thằng bạn
lớp tôi ra lại xem tình hình, buộc lòng tôi phải mỉm cười để chứng minh
mấy cái nhằm nhò chẳng liên quan gì đến mình cả.
Hai ngôi sao nhìn nhau cười khổ, vắng một lúc sạch banh tuyến giữa,
ngán ngẩm nghĩ tới kết quả chỉ có hòa hoặc thua. Những hi vọng dồn hết
vào thằng Vũ chơi nổi bật từ nãy tới giờ.
Nhân đen thay hai thằng chỉ huy toàn đội, rút Hưởng đù về đá giữa, bổ
sung thêm Phong mập để thực hiện biện pháp phòng ngự phản công. Tình
hình càng gay cấn khi banh liên tục dồn về khoảng giữa sân.
Tâm trí tôi có lẽ là chia đôi. Một vẫn chăm chú vào trận banh, một
đang xuất khỏi thân xác để kiếm tìm hình bóng của Dung. Nhưng vẫn không
thấy đâu hết, có lẽ nàng đã đi về rồi, hoặc giả sử có ở lại cũng chẳng
hỏi han động viên tôi một tiếng.
Hồi hộp đến thót tim, chờ tiếng còi trọng tài vang lên kết thúc trận
đấu. Lớp tôi bảo toàn tỉ số một cách chật vật, thắng sát nút 1-0, qua đó
khám phá , khai quật thêm một ngôi sao mới, Vũ lãng tử, dù cho cái giá
là hai thằng tôi và Linh vẹo trở thành thương binh.
Nhìn thằng Vũ lặng lẽ đi ra phía sân, ngồi bệt xuống cạnh tôi thở
dốc, tôi cảm thấy có gì đó đáng thương cho thằng này. Cả lớp nó hầu như
ít tiếp xúc hay nói chuyện với ai, ngoại trừ gây chiến với tôi. Vậy mà
trong không khí vui vẻ của cả lớp, nó vẫn phải ngồi xuống cạnh cái thằng
mà nó cho là kẻ địch ấy, chưa kể việc nó nhờ cầu cạnh chỉ cho nó thêm
mấy dạng nâng cao của môn Hóa.
-Sao trước giờ tao chưa bao giờ thấy mày đá banh!
-Không thích lắm!
-Sao lại không thích?
- Không gặp đội phù hợp!
Vậy là trước giờ, nó không thể hiện tài năng cũng bởi vì chưa có đội
phù hợp cho nó. Mặc dù có vẻ hơi tự cao nhưng với tôi ít nhất nó cũng
khiêm tốn đi phần nào.
-Ai chỉ nghề cho mày vậy?
-Ông anh?
-Anh mày?
-Ừ, anh Thạnh, mày gặp rồi!
-Ớ, là anh Thạnh……
Ông Thạnh chính là người đã bắt chết tôi ở trận giao hữu với lớp ông
anh ruột trời đánh. Năng khiếu tỉnh, và hình như ổng đã ít nhiều truyền
lại cho thằng Vũ.
-Tao về trước, mai có môn Hóa, có gì tao lại nhờ mày
-Ờ, về đi-Nở nụ cười tươi tạm biệt nó.
Ngang qua mấy đứa trong lớp, có vẻ nó cũng đã thay đổi tính cách ít
nhiều. Nếu là thằng Vũ ngày trước chắc nó sẽ thờ ơ mà bỏ đi, nay thằng
đệ tử của tôi khẽ gật đầu đáp lại. Đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng
bén, chắc tiếp xúc với tôi nhiều nên bắt đầu dần nhiễm cái tính thích
giao du của tôi đây mà.
-Về chưa mày?-Nhân và Nguyệt đỡ tôi dậy.
-Không lẽ ngủ ở đây, về chứ làm gì?
Vừa nói tôi đưa vòng ánh mắt khắp sân, bỏ qua cái bản mặt khiêu khích
và ngạo nghễ của thằng Minh An, tìm Dung một lần nữa. Nhưng kết quả vẫn
là con số không, có lẽ tôi đã thua, thua chính với anh trai tôi có chị
Ngọc bên cạnh, thua chính
bản thân tôi cách đây mấy tháng có Dung bên cạnh động viên. Lặng lẽ
không mở miệng, lầm lì tôi bước cà nhắc ra về cùng hai người bạn. Ít
nhất cũng không quá tệ khi vẫn còn có những người thân chung vai lúc
này.
Thở dài, lắc đầu để mặc cho hai đứa bạn nhìn tôi khó hiểu, tôi im
lặng trở về, không khoác lên mình cái mặt nạ kia nữa. Vui thì mình vui,
buồn thì thể hiện mình buồn. Đó là điều mà một con người có tính cách tự
do tự tại như tôi cần thể hiện.
…………………….
Đáng lẽ cách đây mười phút, tôi đã có mặt trên chuyến xe bus để về
nhà cùng với Nguyệt và Nhân đen. Nhưng tôi vẫn ngồi ở cái ghế đá gần
cổng trường. Sân trường hoàn toàn vắng lặng, nhưng tôi không hề có cảm
giác gì đó buồn chán. Mỉm cười sau bao nhiêu ngày hờn dỗi, tôi quay sang
nhìn Nàng. Mỉm cười và cứ nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên thế
gian này. Cô bạn tóc ngang vai ngồi cạnh tôi, nước mắt vãn còn đọng trên
bờ mi, nước mắt lăn dài, kéo thành vệt vẫn còn đọng lên trên hai gò má.
Mồ hồi lấm tấm xung quanh khuôn mặt thiên thần ấy. Cảm giác mình quả là
đứa tệ hại xen lẫn cảm giác được ai đó tin tưởng theo lời mẹ tôi đan
xen, tạo nên một cung bậc khó tả. Thỉnh thoảng nàng nhìn tôi, cười và
véo, như để trút hết những bực tức một mình đón nhận suốt một tuần qua.
Tôi ngồi im, không la hét một tiếng như thường lệ, mỗi lần nhận một cú
véo là mỗi lần tôi mỉm cười nhìn nàng. Nàng cũng vậy, vẫn cứ sụt sùi,
nhưng nụ cười thiên thần ấy lại nở trên môi.
“Thiên thần luôn hé môi cười, mang niềm vui đến mọi nơi”.