Những ngày đợi nắng - Chương 20 - 21
Chương 20
Thứ đi nhanh nhất, lướt nhẹ nhất nhưng in hằn những vệt sâu
đậm nhất có lẽ là thời gian. Chớp mắt một cái ngày qua đi. Chớp mắt vài cái lại
một mùa đông nữa đến. Mọi chuyện chỉ như mới hôm qua khi Đăng ôm Winner vào
lòng nói muốn ở bên cô. Đến giờ mùa đông vẫn đều đặn năm nào cũng có, nhưng lời
hứa và chủ nhân của nó đã không còn.
Bên ngoài đang có một bữa tiệc thịt nướng, mọi người quây
quần đông vui. Nhà năm nay có thêm hai thành viên mới là Nhi và bà Thủy nên góp
thêm chút náo nhiệt. Tóm lại mùa đông ở nơi mọi người đang sum họp không hề
lạnh. Nhưng căn phòng của Winner thì rất lạnh.
Ngoại trừ Bạch Hồ, các thành viên trong nhà đều lần lượt
thay nhau ghé qua phòng rủ cô cùng dự bữa tiệc ấm cúng, nhưng đối với tất cả cô
đều dùng một thái độ mệt mỏi từ chối, lý do đang sốt và muốn được nghỉ ngơi.
Đương nhiên bệnh chỉ là cái cớ, cô đang rất khỏe, nhiệt độ cơ thể hoàn toàn
bình thường. Chỉ là đối với những người ngay cả giữa chốn đông đúc vẫn cảm thấy
lạc lõng thì tốt nhất nên ở một mình. Sẽ rất chua chát khi thấy mình bơ vơ giữa
nơi bốn góc vây quanh là tiếng cười tiếng nói.
Winner vốn là người khó hòa nhập, rất chập chững trong việc
đón nhận bầu không khí tập thể và có chút không quen khi bên cạnh có người. Cô
cũng không có ý thoát khỏi trạng thái đơn độc. Khi một mình đã trở thành thói
quen thì người ta sẽ tìm ra cách bình lặng trong khoảng không của mình. Với một
vài người, khi chưa sinh ra đã được định sẵn sẽ sống một mình. Cũng chẳng phải
điều gì ghê gớm lắm, đơn giản cuộc sống cần phải vậy.
Cánh cửa cọt kẹt khẽ mở báo hiệu có người vào. Tình cảnh
này có vẻ rất quen thuộc. Một năm trước cũng âm thanh này xuất hiện sau đó Đăng
ùa vào phòng cô. Ấy thế mà hiện tại Winner một chút hồi hộp mong đợi cũng không
có. Cô vốn rất nhuần nhuyễn trong việc mang toàn bộ hy vọng dập tắt không tàn
tích. Chính vì thế, trong đầu không chút mảy may nghĩ rằng Đăng sẽ đến. Không
hy vọng vào điều gì là cách người ta tự giết chính mình, nhưng cũng lại là cách
tốt nhất người ta tự bảo vệ bản thân.
Nghe tiếng bước chân đến gần bên giường, cô vẫn tiếp tục
nhắm mắt giả vờ ngủ. Là ai thì cô cũng không muốn nói chuyện.
Cô cảm nhận được có một bàn tay lành lạnh chạm lên trán
mình. Bên ngoài nhiệt độ có lẽ khá thấp. Thế nên bàn tay kia mới lạnh như vậy.
“Dậy ăn chút gì rồi uống thuốc đi Winner. Cháu dần hạ sốt
rồi đấy.” - Tiếng bà Thủy hiền hậu vang lên. Ngồi nướng thịt với mọi người mà
chẳng hiểu sao lòng bà cứ thấp thỏm. Định đợi xong tiệc rồi đến xem Winner
nhưng cuối cùng bà không chịu được mà chạy qua đây. Winner trong mắt bà chỉ là
một đứa trẻ to xác, rất cần được quan tâm và để mắt. Gương mặt luôn thờ ơ ấy
làm bà có cảm giác cô chỉ đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ để giữ lại tự tôn và để
bản thân không trở nên nhỏ bé. Dáng vẻ cô đơn tạo nên một sự thương cảm lớn
trong lòng bà.
Winner từ từ mở mắt ra, bộ dạng như vừa đi ra từ giấc ngủ
li bì.
“Sao cô lại ở đây?” - Điều này làm Winner thắc mắc. Ở bên
bếp than nướng thịt không ấm áp và tuyệt vời hơn sao?
“Cô đến xem cháu thế nào. Ăn gì đó rồi uống thuốc nhé!” -
Bà Thủy cười hiền, bàn tay lại áp lên trán Winner một lần nữa. May quá! Trán
không nóng lắm.
Căn bản, Winner làm gì sốt để mà nóng.
“Cháu sắp khỏi rồi, chắc không cần thuốc đâu.” - Winner
cười yếu ớt, nụ cười này không phải cố tỏ ra đau ốm mà vì cô đang không biết từ
chối thế nào. Không ốm uống thuốc làm gì?
“Cháu mà không uống bệnh sẽ lâu hết lắm đấy.” - Bà Thủy hơi
nghiêm giọng nhưng đôi mắt là cả một trời ôn nhu.
“Cháu sẽ khỏi nhanh thôi. Không cần phải uống thuốc đâu cô.
Dù sao uống nhiều thuốc cũng không tốt mà.” - Hiếm khi ai thấy Winner nói một
câu dài và mang tính dẻo miệng thế này.
Bà Thủy trầm tư có vẻ ngẫm nghĩ gì đó, tròng mắt hơi đảo
làm Winner có chút hồi hộp. Bà sẽ không bắt cô uống thuốc tiếp chứ? Cô không có
bệnh, e là sẽ phát bệnh vì uống thuốc.
“Vậy cũng được. Thế cô đi nấu cho cháu chút cháo. Một chén
cháo nóng nhiều hành và tiêu sẽ giúp cháu khỏe lên.” - Nụ cười bà Thủy vẫn luôn
ôn nhu như thế. Winner đã không nhận ra khi ngày trước lui tới nhà bà đòi nợ.
Khi đó, tất cả những gì cô thấy là những nét khắc khổ tụ họp co dãn trên gương
mặt tuyệt vọng, những giọt nước mắt theo nếp nhăn cơ cực rơi lã chã. Van xin,
phẫn nộ, tuyệt vọng. Thế nhưng tất cả lọt vào mắt cô chỉ là vô nghĩa.
Không rõ là áy náy hay xót xa, trái tim Winner chợt tê
buốt. Cô đã gây ra cơn tuyệt vọng cho bao nhiêu người? Họ cũng như cô, có cảm
xúc, có những nỗi đau và những buồn phiền. Còn cô, ở trong cuộc đời họ đóng một
vai ác hoàn hảo, tô điểm nỗi đau của họ đến đậm đà.
Cô… muốn dừng lại!
Mải chìm vào suy tư, khi chính thức bừng tỉnh, Winner không
còn thấy bà Thủy trong phòng.
Lặng lẽ trút ra một tiếng thở dài, cô nhắm mắt, tay phải
vắt ngang trán che đi ánh sáng lọt qua hàng mi. Phía sau đó, có một tâm hồn
đang muốn rũ bỏ tất cả, muốn đi đến một nơi xa xôi, sống lặng lẽ và xa lánh mọi
thứ của hiện tại.
Không rõ sau bao lâu, mùi hương thơm
phức lay động lòng người từ cửa bay vào. Cháo thịt thơm nức mũi thêm tiêu và
hành lá cùng hành phi vô cùng hấp dẫn.
“Dậy ăn cho nóng Winner ơi!” - Giọng bà Thủy có gì đó tươi
vui. Mỗi khi chăm sóc cô gái này, không hiểu sao bà luôn cảm thấy rất vui.
Winner chậm chạp mở mắt, tỏ ra như vừa bước ra từ giấc ngủ,
tiếp đó chậm chạp ngồi dậy, chậm chạp đón chén cháo. Lần thứ hai trong đời có
người nấu cháo cho cô.
Hơi nóng và mùi tiêu làm cay mắt,
Winner hơi cúi đầu, không muốn bà Thủy thấy đôi mắt mình. Tại sao một người phụ
nữ xa lạ lại tốt với cô như vậy? Còn mẹ cô…
Nhắm nghiền hai mắt, Winner xua đi mọi suy nghĩ chuẩn bị
xuất hiện. Nghĩ nhiều thì được gì? Suy nghĩ đâu thể thay đổi được thực tế khắc
nghiệt.
Chậm rãi múc từng thìa cháo trắng mịn đưa vào miệng, cảm
nhận mùi thơm của gạo, vị ngọt của thịt và nồng của tiêu, mắt Winner càng lúc
càng chùng xuống, sâu thẳm không còn thấy đáy.
“Cô có điều này, không biết có nên hỏi không.” - Bà Thủy
ngồi bên giường, xếp lại mép chăn như một việc làm giết thời gian.
“Dạ?” - Winner hơi ngẩng đầu, đôi mắt sâu không đáy khó
nhìn ra cảm xúc bên trong.
“Về ba mẹ cháu. Cô chưa bao giờ nghe ai nói về họ.” -
Winner trong lòng bà Thủy là một đứa con gái thần bí. Không biết về thân phận,
cũng không biết về tên thật.
“À, họ mất cả rồi cô. Bạch Hồ mang
cháu về nuôi.” - Winner cười, đôi mắt híp lại che đi khoảng không đen tối. Từ
lâu rồi, cô không mấy để ý trên đời còn có hai con người được gọi là ba mẹ
mình.
“Cô xin lỗi!” - Đôi mắt bà Thủy đặc
lại một mảng xót xa. Bà cứ tưởng cô đi làm xa nhà và sống ở nhà chủ luôn. Hóa
ra là một thân phận côi cút.
“Cháo cô nấu ngon lắm!” - Không muốn
tiếp tục chủ đề, Winner nói sang chuyện khác.
“Cháu thích không?” - Bà Thủy cười qua
hơi thở.
Winner khẳng khái gật đầu.
“Vậy ăn nhiều một chút, dưới nhà bếp còn đấy.”
Winner cười, nụ cười đối chọi với đôi mắt sâu không thấy
đáy, đầu hơi gật gù.
Tiếp tục tập trung vào chén cháo vì không biết phải nói gì,
Winner có chút ngại ngùng khi ánh mắt hiền dịu của bà Thủy đã đặt trên cô rất
lâu. Mãi đến khi chiếc điện thoại réo rắt đổ chuông, dãy số lạ chạy dài trên
màn hình, bầu không khí kỳ lạ mới dừng lại.
“Alo?” - Winner bắt máy, giọng nói có
chút xa cách.
“…”
“Dạ! Cháu sẽ đến đúng giờ.” - Từng tiếng nói rời rạc nhả ra
khỏi miệng, gương mặt Winner có chút cứng lại.
“Nghe có vẻ nghiêm trọng.” - Bà Thủy dò hỏi sau khi cô cúp
máy.
“Dạ… là… ba của anh Đăng hẹn gặp cháu.” - Winner ngập
ngừng, có chút suy tư trong giọng nói. Ông ấy gặp cô để làm gì? Liệu có phải
Đăng xảy ra chuyện gì rồi không?
“Là đi gặp ba chồng hả?” - Bà Thủy cười hiền từ.
“Dạ…” - Winner có chút đắn đo, muốn nói thật cô và Đăng đã
chia tay, nhưng lại có chút cảm thấy không cần thiết. Chuyện của cô, mọi người
cũng không quan tâm và không muốn biết.
Đúng lúc này, Nhi từ bên ngoài tiến vào, đi phía trước là
chiếc bụng tròn.
“Đỡ mệt chưa Win?” - Giọng Nhi trong trẻo vui tươi, gọi tên
Winner một cách thân mật.
“Khỏi rồi.” - Winner cười, nụ cười xã giao.
“Vậy là tốt rồi.” - Tiếng Kim từ ngoài cửa tiến vào xen
ngang câu chuyện.
Winner đảo mắt nhìn ba con người, có chút gì đó khó hiểu:
“Sao mọi người lại ở đây?” - Giờ này đáng ra họ đang cùng ăn cơm gia đình.
“Qua xem chị thế nào.” - Kim cười híp đôi mắt mơ màng, ngồi
xuống bên giường nắm lấy tay Winner.
“Sao chị không đeo nhẫn của chị dâu tặng?” - Nhìn bàn tay
trống không của Winner, Kim chau mày.
“À, ừ, chị quên.” - Winner cười yếu ớt. Lúc trước đeo nhẫn
cặp với Đăng, bây giờ tháo ra thì cũng chẳng muốn đeo thêm chiếc nhẫn nào.
“Chị cất ở đâu rồi?” - Kim vừa hỏi vừa ngó quanh căn phòng.
“Trong tủ.” - Winner nhìn về chiếc tủ đơn bằng gỗ bạc màu đặt
trong góc.
Kim lập tức đứng lên đi về phía chiếc tủ. Trong tủ không
nhiều đồ, ngăn trên cùng để những thứ lặt vặt, con bé dễ dàng tìm thấy hộp
nhẫn.
Trở lại bên cạnh Winner, Kim đưa hộp
nhẫn cho cô.
“Chị đeo đi! Em với chị Nhi luôn luôn đeo nè.” - Để chứng
minh cho điều mình vừa nói, Kim chạy đến giơ tay Nhi lên và giơ cả tay mình lên
để Winner nhìn thấy chiếc nhẫn.
Không biết từ chối thế nào, Winner xoa đầu, cười như không
cười, mở hộp đeo chiếc nhẫn vào tay một cách máy móc.
“Đẹp lắm! Mà Nhi với Kim làm đẹp cho Win đi gặp ba chồng đi
nào.” - Bà Thủy theo cách của Nhi, gọi Winner rất thân mật.
“Gặp ba chồng?” - Cả Nhi và Kim giọng đều cao vút ngạc
nhiên.
“Ba của Đăng đó.” - Bà Thủy giải thích, nụ cười trìu mến
nhìn Winner. Đăng là một chàng trai tốt, Winner là cô gái bất hạnh, gặp được
Đăng xem như cũng có chút may mắn.
Winner cười, nụ cười sâu thẳm, đôi mắt
u ám khó nắm bắt. Cô và Đăng, một chút quan hệ cũng không còn.
Nhưng ba con người trong phòng không hề thấy được sự ảm đạm
trên mặt cô, một lòng nhiệt tình người làm tóc, người trang điểm, người chọn
quần áo, thay phiên biến hóa Winner thành một cô gái mềm mại trong chiếc váy
trắng, tóc xoăn nhẹ bồng bềnh và gương mặt trang điểm hoàn hảo.
Chưa đầy nửa tiếng sau, một cô gái lạ lẫm trong gương nhìn
Winner, mắt chớp chớp ngạc nhiên.
“Tuyệt vời!” - Ba con người vừa làm phép biến thân cho cô
đồng thanh nhận xét.
Winner cười ngại ngùng. Cô không quen với bộ dạng này, trông
có chút mỏng manh, có phần phiêu diêu như bông bồ công anh trong gió, rất cần
bảo vệ, rất cần một người níu lại.
“Cháu hẹn mấy giờ thế?” - Bà Thủy sực nhớ.
“Dạ nửa tiếng nữa.” - Winner nhìn đồng hồ rồi lại nhìn bà
Thủy.
“Vậy giờ cháu đi là được rồi. Phải là người đến trước chứ!”
“Vâng!” - Winner đáp, giọng có chút
chán nản. Cô và Đăng đã như vậy, ba anh gặp cô để làm gì? Cầu mong đừng mang
cho cô hung tin Đăng xảy ra chuyện gì.
Winner được bà Thủy, Nhi và Kim tiễn
ra xe - chiếc xe mà Kim tặng. Cả ba đều khăng khăng mặc đẹp thế này đi xe máy
sẽ hỏng hết tóc và lớp trang điểm.
Xe từ từ lăn bánh, đi không được bao lâu liền chạm trán một
toán học sinh tiểu học rất đông đang đi
trên vạch ưu tiên cho người đi bộ qua đường. Winner vui lòng dừng hẳn xe
lại, kiên nhẫn đợi những đứa trẻ đi qua. Dừng xe bên cạnh cô là Ngọc đang trên
đường từ cơ quan đi ăn trưa.
“Em đi đâu đấy?” - Ngọc ở bên ngoài hỏi Winner qua cửa sổ
xe.
“À… em… đi gặp ba Đăng.” - Winner trước sau vẫn không biết
nói dối.
“Ba Đăng? Ông ấy ở Đà Lạt?” - Ngọc khá ngạc nhiên. Chuyện
của Đăng anh cũng có nghe, sao giờ người đàn ông ấy lại ở Đà Lạt, lại còn hẹn
gặp Winner?
Đáp lại câu hỏi của Ngọc, Winner nhún vai, thiết nghĩ không
cần trả lời.
“Đăng biết không em?” - Ngọc có chút dự cảm không tốt.
“Em không rõ.” - Winner nhàn nhạt trả lời.
Đoạn đường phía trước trở nên trống do bọn trẻ đã qua bên
kia đường.
“Em đi trước đây. Rảnh ghé nhà chơi với Kim nha! Con bé nhớ
anh lắm đấy.” - Dứt lời, Winner đưa xe tiến về phía trước.
Ngọc chỉ kịp cười vẫy tay chào rồi rẽ phải, thẳng hướng nhà
Đăng mà đến. Thằng khỉ bạn anh hình như đã thay số điện thoại, gọi hoài không
được, giờ có việc gấp buộc phải tự đến tìm.
Chương 21
Lại là nhà hàng Thủy Lộc ấm cúng và tinh tế. Khách đến dùng
bữa trưa khá đông, đa số là nhân viên văn phòng ăn vận lịch sự.
Winner ngồi bên chiếc bàn được ba Đăng đặt trước, kiên nhẫn
đợi người cần đến.
Khoảng hơn năm phút sau, ông Bách xuất hiện
nơi cửa ra vào, chậm rãi đi về phía Winner. Tuổi già và bệnh tật khiến dáng đi
không còn vững chãi, nhưng phong độ vẫn ẩn hiện thấp thoáng đâu đó trong hình
hài.
Winner đứng lên, đúng chuẩn mực lễ phép cúi đầu chào.
Đáp lại cô, ông Bách chìa tay ngỏ ý muốn bắt tay cô, đúng cung
cách lịch sự của những kẻ xa lạ.
Winner có chút lúng túng, cuối cùng cũng khẳng khái đưa tay
ra bắt. Nhẫn đá quý theo chuyển động mà phát sáng lấp lánh.
“Bác hẹn cháu cùng ăn trưa để đưa cho cháu cái này.” - Ngồi
vào chỗ, ông Bách vào ngay vấn đề, lấy trong cặp ra một tập hồ sơ.
Winner đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đón lấy
tập hồ sơ mà mắt tròn xoe.
“Khả Uyên, cháu thấy tên này đẹp không?” - Ông Bách hỏi,
giọng thâm trầm khó đoán.
“Dạ đẹp!” - Quả thật là cái tên rất đẹp.
“Đó là tên mới của cháu. Mọi giấy tờ
tùy thân, hộ chiếu, giấy tờ nhà và tài khoản ngân hàng đều được làm theo tên
này.”
“Dạ?” - Winner có
chút ngạc nhiên xen lẫn bàng hoàng.
“Cháu xem bên trong đi!” - Ông Bách có
vẻ lười giải thích.
Winner máy móc mở tập hồ sơ ra xem.
Giấy khai sinh, chứng minh nhân dân, hộ khẩu và rất nhiều các giấy tờ khác đều
mang tên Nguyễn Khả Uyên.
“Cái này là cho cháu?” - Mắt Winner nóng ran. Từ giờ cô đã
là một công dân chân chính rồi sao?
“Phải. Cả hộ chiếu và vé máy bay nữa.” - Giọng ông Bách
bỗng trở nên lạnh hơn.
“Dạ?”
“Cháu hãy đi khỏi Việt Nam! Bác đã mua nhà ở Hàn Quốc cho
cháu, giấy tờ cũng đã xong xuôi, chỉ cần cháu lên máy bay là xong. Qua đó, sẽ
có người hướng dẫn ngôn ngữ và chỉ đường cho đến khi cháu thích nghi.” - Đối
với ông Bách, đây là sự chu đáo trọn vẹn.
“Tại sao… cháu lại phải đi?” - Winner lùng bùng nghe không
hiểu.
“Bác không mong cháu với con trai bác có chút quan hệ nào
nữa. Bác sẽ không hỏi cháu đã làm gì để cần một lý lịch mới, nhưng bác nghĩ lý
lịch cũ cũng không sạch sẽ gì. Bác cần cháu đi khỏi đây. Còn thằng Đăng, tuần
sau nó sẽ cùng bác về Sài Gòn và kế thừa sự nghiệp.”
Giọng ông Bách từng câu từng chữ rõ
ràng rành rọt, đập vào tai Winner một tiếng “choang” vụn vỡ. Hóa ra đây là lý
do. Đăng vì sự nghiệp, không cần cô nữa.
Trước cái nhìn uy quyền của ông Bách, Winner nhoẻn miệng
cười, nụ cười hư vô và trống rỗng của một con người nhận ra mình tay trắng, vật
chất lẫn tình cảm đều không có lấy một chút.
Vào trường hợp này, các cô gái sẽ rời
khỏi mà không mang theo bất cứ ân huệ giúp đỡ hay sự bố thí nào. Nhưng Winner
không như thế. Cầm theo tập hồ sơ, cô đứng lên, đôi mắt không đáy lạnh lùng
nhìn ông Bách.
“Cháu cảm ơn bác đã cho cháu cơ hội được đi khỏi đây. Cháu
sẽ tránh xa Đăng và đi Hàn Quốc.” - Dứt lời, cô cúi đầu chào rồi rời khỏi,
không muốn tiếp tục ngồi lại dùng bữa cơm gượng gạo.
Muốn cô đi? Được thôi! Rất tốt! Vừa khéo cô đang rất muốn
được đi thật xa nơi này, bắt đầu lại tất cả.
***
Trời vào trưa nhưng hơi lạnh vẫn lảng
vảng trong không khí. Đông mà, lạnh đã là thương hiệu của mùa đông.
Cho xe chạy vòng quanh Hồ Xuân Hương xám xịt như muốn đóng
băng, Winner thả tâm hồn lan man trong gió, lòng trống rỗng vô cảm. Tất cả
những gì còn đọng lại trong cô lúc này là sự mơ hồ của cảm xúc, không thể định
hình mình đang cảm thấy như thế nào. Cần gì, muốn gì, buồn hay vui, yêu hay
hận, tất cả đều hư vô không chút hình hài.
Chiếc xe cứ thế đảo vòng quanh bờ hồ,
những vòng tròn vô nghĩa như chính người lái. Mọi thứ trong cuộc đời cô, mọi cố
gắng, trước và sau đều chỉ là vô nghĩa.
Khi còn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì tiếp theo, trong lòng
hoàn toàn mất phương hướng, cô đã kịp đưa xe vô thức lao lên vỉa hè của người
đi bộ, tiếp tục đâm vào một gốc cây gần đó.
Trong một khoảnh khắc, Winner cảm thấy như ai đó đang điều
khiển vô lăng chứ không phải mình, chiếc xe không thể kiểm soát, chỉ dừng lại
khi đã đâm vào gốc cây, để lại một vết lõm trên đầu xe và một vết nứt trên trán
cô.
Người dân không bao lâu liền tập trung
vây kín chiếc xe, có ai đó kéo cô ra ngoài. Winner có thể mơ hồ nghe mọi người,
kẻ thì nói máu chảy nhiều quá, đám khác lại tiếc rẻ chiếc xe đẹp thế này mà móp
thật phí.
Ai đó tát nhẹ vào má cô, giúp cô trở
nên tỉnh táo hơn.
“Cháu gái, có sao không?” - Một gương mặt phúc hậu từ từ
hiện ra mơ hồ nơi mí mắt nặng trĩu.
“Cháu không sao.” - Winner nặng nề trả lời, cảm thấy có gì
đó ấm nóng tràn lan trên mặt.
“Cháu tên gì? Liên lạc với người nhà bằng cách nào?” -
Người đàn ông lại hỏi.
“Cháu là… Khả Uyên.” - Dứt lời, Winner
tự đẩy người đứng dậy, lắc đầu để cơn choáng váng qua đi, kết quả lãnh ngay một
trận tập kích đau nhức quay cuồng.
Cô hơi lùi lại vài bước, may mắn được mọi người gần đó đỡ
lấy.
“Cháu cần đến bệnh viện đấy.” - Giọng một người phụ nữ bên
cạnh vang lên.
“Vâng. Để cháu tự đi.” - Winner chệnh
choạng tiến về phía chiếc xe của mình, bỏ sau lưng những lời khuyên can cô
không thể tự lái xe trong tình trạng này. Mặc kệ! Mọi thứ cô đều có thể tự làm.
Sẽ không trông mong sự giúp đỡ của bất cứ ai. Khi vấp ngã, chỉ có lý trí tự vực
ta dậy, đừng trông mong ai đó xuất hiện, vì họ đến chỉ đào sẵn cho ta cái vực
thẳm cho lần ngã tiếp theo.
***
Showroom Hưng Thịnh có dịch vụ chăm sóc khách hàng vô cùng
chu đáo. Mua xe của Hưng Thịnh khi gặp sự cố hoặc tai nạn có thể gọi điện đến
đường dây khẩn cấp, người của Hưng Thịnh sẽ cử đội cứu hộ đến và mang xe về cơ
sở sửa chữa.
Sau khi gọi điện thoại cho cửa hàng mua xe, Winner gục đầu
lên vô lăng cho cơn choáng váng qua đi. Những nỗi đau thể xác luôn gợi lên sự
yếu đuối tinh thần. Cô ngắc ngứ hơn chục lần muốn gọi cho Đăng, nhưng rồi lại
không dám. Cô đã nhận đồ của ông Bách, anh cũng đã có quyết định rời đi rồi,
không nên làm mình trở nên đáng thương trong mắt đối phương nữa.
Chìm vào dòng suy nghĩ lan man cùng với vết thương nhức
nhối trên đầu, hốc mắt Winner chuyển đỏ, cay xè. Chợt thấy mình yếu đuối đến
mức muốn òa khóc nức nở nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Trước khi cô kịp để cảm xúc kìm nén trong lòng vỡ òa, bên
ngoài cửa sổ xe chuyền vào tiếng gõ.
Winner ngẩng đầu, mặt nhăn lại do cảm giác quay cuồng. Đội
cứu hộ của Hưng Thịnh đã đến.
“Có cần anh đưa em đến bệnh viện không?” - Một chàng trai
khá cao mà cô nhìn không rõ mặt do choáng váng ngỏ lời khi cô từ trong xe bước
ra.
“Không.” - Winner trả lời ngắn gọn, quá mệt mỏi để giải
thích. Cô liêu xiêu tiến ra đường, dùng chút sức lực cuối cùng để vẫy tay.
Một chiếc taxi dừng lại, người tài xế
nhìn cảnh đoán tình hình chở cô đến bệnh viện mà không cần hỏi.
Chiều đông chùng chình buông lạnh ủ trời đất.
Bầu trời xám ngắt u ám như tâm hồn cô gái nhỏ. Một bên mặt
dính máu nổi bật làn da trắng khiến cô mang một nét đẹp yêu mị mê hoặc.
***
Winner đứng trước tấm gương trong phòng, mệt mỏi nhìn vết
khâu dài trên trán. Bác sỹ nói cần xử lý thẩm mỹ nếu không sẽ để lại sẹo. Chắc
chắn là cô sẽ làm như thế, thật không muốn có thêm một vết dấu cùng cô đi đến
cuối đời. Chỉ một là quá đủ.
Chậm rãi vén tóc sang một bên, Winner
day dứt sờ nhẹ lên dòng chữ xăm sau gáy. Khi cô còn là một đứa trẻ đã bị ba
mình trói lại và xăm vào gáy. Dòng chữ ấy, nỗi đau khi ấy, mãi mãi đi cùng cô.
Dù bây giờ không còn nhức nhối, nhưng vĩnh viễn không thể quên nguyên do của
nỗi đau và mình đã đau như thế nào.
Một nỗi ám ảnh cùng thù hận bước vào đôi mắt, gương mặt
Winner đanh lại, lạnh đến đáng sợ. Muốn đập vỡ một thứ gì đó để đè nén cảm giác
sợ hãi và căm phẫn trong lòng, nhưng tiếng gõ cửa ngoài kia đã ngăn cô lại.
Nhanh chóng dán lại miếng băng gạc lên trán, Winner hít
sâu, lấy lại bình tĩnh sau đó ra mở cửa. Người đứng bên ngoài là Ngọc, điều này
có chút làm Winner thấy ngạc nhiên.
“Trán em sao vậy?” - Ngọc nhăn mặt, có ý muốn chạm vào vết
thương nhưng lại thôi.
“Tai nạn thôi.” - Winner cười yếu ớt.
“Kim kêu anh đến tìm em, muốn em qua phòng cô ấy.”
Winner gật gù, không nói thêm lời nào, thẳng hướng phòng
Kim mà đi.
“Win này…” - Tiếng Ngọc từ phía sau vang đến.
Winner quay đầu, ánh mắt thay cho câu hỏi.
“À, anh muốn nói là Kim muốn nhờ em chọn váy.” - Hình như
Ngọc muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chọn một chủ đề khác để che giấu.
Winner nhận ra điều này, nhưng không muốn để tâm. Mọi thứ
đều không liên quan đến cô. Ai sống, ai chết, ai vui, ai đau, tất cả chẳng
nghĩa lý.
Thẳng lưng xoay người, Winner đi về phía phòng Kim, chẳng
chút để tâm ánh mắt kỳ lạ của Ngọc.