Những ngày đợi nắng - Chương 12 - 13

Chương 12

Ba ngày Tết qua đi nhanh chóng cùng với bầu không khí nặng
nề nghẹt thở. Nhi và Vương dọn đến sống ở ngôi nhà mới Bạch Hồ chuẩn bị cho họ.
Kim giận dỗi ở hẳn nhà Ngọc không chịu về. Cũng chẳng ai dám đến bắt con bé về.
Ngọc đã đến xin phép và cam đoan không xảy ra chuyện gì quá đáng. Chính Bạch Hồ
cũng nói để con bé ở bên ngoài nghĩ thông sẽ tự biết trở về.

Khoảng sân rộng trồng đầy hoa anh đào bỗng chốc trở lên cô
tịch vắng vẻ.

Winner đã tiếp nhận toàn bộ giấy tờ về những món nợ còn
chưa đòi được, và cô quyết định giải quyết tất cả gọn gàng trong ngày mùng bốn
Tết. Cũng đáng thương cho những con người bị đòi nợ ngay vào những ngày đầu
năm. Thế nhưng cô chẳng thể làm gì khác hơn. Đây là công việc của cô. Bọn họ
cũng đã được tiêu xài số tiền mà họ mượn, giờ chỉ là trả lại những gì còn thiếu,
cô chẳng phải cướp của họ. Tiền lời công nhận khá cao nhưng chính họ đã đồng
thuận từ đầu. Chẳng ai có lỗi với ai!

Bạch Hồ thời gian này có vẻ nhàn rỗi.
Bà thường ở trong phòng đọc sách và thưởng trà, không mấy quan tâm đến chuyện
Winner đang làm gì với mớ giấy tờ bà giao.

Hôm nay trời đẹp hơn những ngày trước rất nhiều.

Nắng ươm vàng mặt đất trong cái ấm áp mơn man da thịt.

Gió nhẹ nhàng mang hương thơm cỏ cây trộn vào không khí.

Cảnh vật khoác lên mình một vẻ mơ màng dịu dàng.

Dưới ánh nắng, hoa anh đào rực rỡ hơn bao giờ hết.

Từng cánh trắng hồng nhỏ nhắn như bờ môi thiếu nữ căng
mọng.

Rất đẹp! Rất lôi cuốn!

Winner trở về nhà trong dáng vẻ mệt mỏi. Hơn một nửa công
việc đã được giải quyết trong ngày hôm nay. Các con nợ đều ngoan ngoãn giao
tiền ra, một số hẹn khi ngân hàng làm việc lại sẽ chuyển khoản. Có thể xem hôm
nay là một ngày thành công.

Uể oải vươn vai, cô lười biếng ngồi dựa mình vào một gốc
cây anh đào đang đón nắng. Nắng trưa hôm nay không gắt chút nào. Có chút dịu
dàng e ấp như cô gái đang vào mùa yêu.

Một cơn gió khẽ khàng thổi qua, lay nhẹ từng cánh hoa mỏng
manh buông lơi. Cơn mưa hoa anh đào lác đác trút xuống, vài cánh vương lại trên
tóc và trên bờ vai Winner.

Trước không gian đẹp mỹ miều như tiên cảnh, Winner cao
hứng… mồi một điếu thuốc, ngồi hút từng hơi chậm rãi rồi ngửa đầu nhả khói lên
cao, mắt nheo nheo nhìn lên bầu trời.

Trời xanh quá! Cứ như trên đó cũng là một vùng biển sâu
thẳm và trong xanh. Nhìn thôi đã có cảm giác mát rượi. Nếu được chạm vào đó
chắc sẽ tuyệt lắm!

“Có vẻ hôm nay tâm trạng con khá tốt!” - Giọng nói của Bạch
Hồ bất ngờ vang lên như nhát búa đập tan mọi điều trong đầu Winner.

Không trả lời bà, Winner giữ im lặng, tiếp tục tập trung
hút thuốc. Cô biết đó không phải là một câu hỏi. Ai thèm quan tâm cô đang cảm
thấy thế nào.

“Con đã bắt đầu làm từ hôm nay?” - Bạch Hồ có vẻ không
phiền lòng về thái độ của Winner.

“Dạ!”

“Tốt chứ?”

“Dạ cũng không tệ.” - Từ đầu đến cuối, Winner vẫn không
nhìn Bạch Hồ một lần.

“Tốt! Hãy làm mọi việc thật hoàn hảo!” - Bạch Hồ có vẻ vui
hơn.

“Con hiểu rồi.” - Winner nói qua hơi thở.

Không còn gì để nói, Bạch Hồ lặng lẽ quay người trở về
phòng đọc sách.

“Cô sẽ giữ lời hứa chứ?” - Tiếng Winner ở phía sau giữ chân
bà lại.

Hơi xoay người lại, Bạch Hồ cười như không cười, đôi mắt
sáng lên nhìn về khoảng đất trước mặt Winner.

“Chỗ này nên có một hồ sen. Một hồ sen trắng bên những cánh
anh đào hồng. Rất đẹp! Rất đẹp!” - Sau khi cười lớn tiếng đầy đắc ý, Bạch Hồ
rời đi, hoàn toàn không có ý trả lời câu hỏi của Winner.

Đến lúc này Winner mới quay nhìn bóng bà từ phía sau. Bà
mặc một bộ Yukata trắng. Tấm lưng vì thế càng trở nên mờ ảo xa xăm. Như thực
như hư. Cả đời cũng không nắm được.

Có một cảm giác quen thuộc nhấn chìm cô.

Ngày mẹ cô bỏ đi, bóng áo bà cũng trắng loang lổ trong cái
nắng gay gắt. Hư ảo như không hề tồn tại. Một ảo ảnh làm người ta khao khát có
được nhưng lại không dám chạm tay tới vì sợ sẽ biến tan. Mỏng manh là thế nhưng
lại đủ sức đập tan tất cả hạnh phúc mà một đứa trẻ đáng được có.

Trời xuân ấm áp như nụ hôn của tình nhân, ướt át, thơm lành,
nhưng sao Winner thấy toàn thân lạnh buốt. Ngồi ngay dưới ánh nắng, cô vòng tay
ôm lấy chính mình, đôi mắt tối đen tuyệt vọng nhìn vào khoảng không trước mặt.

***

Những người biết về Bạch Hồ hay nói với nhau thế này: “Điều
Bạch Hồ muốn, ông trời cũng không thể không cho.” Chính vì thế mà chỉ trong
vòng chưa đầy một tuần, một hồ sen đã chễm chệ xuất hiện ngay vị trí bà muốn.

Hồ rất trong và rất sâu!

Sen trắng e ấp từng cụm nhỏ ngay giữa
hồ, thỉnh thoảng rung mình trong gió thật mỏng manh.

Mặt nước như một tấm gương chân thật
phản chiếu bầu trời.

Hồ càng sâu lại càng tĩnh lặng!

Cùng với sự ra đời của hồ sen đẹp mơ
màng, Kim cũng ngoan ngoãn trở về nhà chuẩn bị quay lại trường học sau kỳ nghỉ
Tết. Chẳng ai hiểu vì sao con bé đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như thế. Và cũng
chẳng ai rỗi hơi cố tìm ra lý do cho sự thay đổi này. Mọi người đang bận rộn
hài lòng khi thấy cô tiểu thư ngang ngược ngày nào bỗng chốc hiền lành và lễ
phép.

Hay ho nhất, không phải chỉ thái độ của
Kim thay đổi. Tất cả người làm trong nhà đều trở nên săn đón và niềm nở với
Winner. Họ mỉm cười và cúi chào khi thấy cô, thỉnh thoảng nhà bếp làm bánh còn
tốt bụng mang lên tận phòng cho cô, quần áo cô đôi khi chưa kịp tự giặt lấy đã
thấy sạch sẽ phẳng phiu treo trong tủ.

Winner một chút mảy may cảm động cũng không có, càng không
dư sức cảm thấy coi thường những con người đó. Họ làm gì, nghĩ gì là chuyện của
họ. Cô chẳng việc gì phải để trong lòng. Con người ai cũng có một thời để sống
và một thời để nghĩ. Việc để làm cô không thiếu, hoàn toàn không có nhã hứng
can thiệp vào suy nghĩ của người khác. Vì thế, mọi săn đón nổi da gà, cô mắt
nhắm mắt mở xem như không hay không biết. Có lẽ chính vì vậy mà cô đặc biệt “được”
mọi người ghét.

Nhưng có ghét cô thì tốt nhất cũng chỉ nên để trong lòng,
nói ra không khéo rước họa vào thân. Winner bất bại thế nào mọi người mỗi ngày
đều được trải nghiệm rõ ràng. Công việc làm ăn được cô giải quyết gọn nhẹ trong
tích tắc chỉ bằng cái đầu mà không dùng đến nắm đấm. Đám đàn em bây giờ thậm
chí đi đòi nợ tay không, mặt mũi hiền lành như người trông trẻ.

Mọi người trong nhà đều bắt đầu âm thầm đánh giá lại
Winner. Con người luôn lờ đờ, không rõ là không thèm để tâm hay chẳng biết gì
trên đời hóa ra không hề đơn giản như họ nghĩ. Những món nợ mà Bạch Hồ tưởng
như đã phải cho không vào tay Winner đều hoàn thành xuất sắc.

Thế nhưng bản thân Winner lại không thấy vui chút nào. Mọi
người hoàn toàn không thể thấy cô cười. Gương mặt ấy vẫn không cảm xúc nay lại
lạnh thêm vài phần. Chẳng ai hiểu rằng băng tuyết trong tim cô đang lan ra.

Có lẽ người duy nhất có thể chịu lạnh và kiên nhẫn ở lại
bên cô chỉ có Đăng. Anh vẫn đến tìm cô mỗi khi rảnh rỗi, kéo cô ra ngoài, chỉ
cho cô thấy những điều tuyệt vời mà cô chưa bao giờ trải nghiệm, đưa cô đến
những quán ăn ngon mang không khí ấm áp.

“Em ăn thêm đi!” - Đăng đẩy tô hủ tíu mà Winner có ý định
bỏ lại gần cô hơn.

“Em no rồi.”

“Em mới ăn có một phần tư tô thôi mà no gì?” - Đăng chau
mày.

Chẳng thèm để ý đến anh, Winner mồi một điếu thuốc, thơ
thẩn nghịch khói.

“Em biết nạn đói năm 1945 ở Việt Nam không? Người ta khổ
lắm ấy, không sướng như em bây giờ đâu. Hồi đó ăn còn không có mà ăn, không có
cái để bỏ đi kiểu như em đâu.” - Đăng bắt đầu lên lớp.

“Cái năm 1945 đó anh đã ra đời đâu mà nói như đúng rồi thế?
Lúc đó mẹ anh cũng chỉ mới là trái trứng trong bụng bà ngoại anh thôi. Anh còn
chưa kịp là trứng nữa đấy.” - Winner nhất quyết cãi lại.

“Khi đó anh là trái trứng trong bụng một trái trứng. Thông
minh bẩm sinh nên biết hết đấy.” - Đăng bật tay cái “tách”, mặt rất tự mãn.

“Phải rồi! Trứng thông minh! Từ nay em sẽ gọi anh là Trứng.”
- Winner bất cười, đầu gật gù ra kiểu không thèm cãi. Vẫn luôn chỉ có Đăng mới
có thể làm cô mỉm cười.

Người có thể làm cô khóc trên thế giới này nhiều lắm, nhưng
chỉ có anh mới có thể khiến cô dù đang khóc cũng bật cười. Chỉ là, tình cảm của
anh, cô biết. Tình cảm của cô, cô giấu. Tương lai của cô, mới nhìn qua chỉ thấy
mù mịt, nhìn kỹ rồi sẽ nhận ra nó tối như đêm đen. Làm sao có thể kéo anh vào
đó cùng với cô? Anh xứng đáng có được nhiều hơn thế.

Người ta cứ nói chỉ cần yêu nhau là đủ.
Người ta vẫn mất nhau vì hết yêu. Nhưng có những con người, vì quá yêu thương
nên không thể đến được với nhau.

Khi người ta đủ yêu để chỉ nghĩ cho đối phương, khi người
ta đủ thương để quên mất bản thân cũng có cảm giác, họ sẽ chỉ muốn những điều
tốt nhất đến với người mình quan tâm. Còn bản thân, ba chữ “sao cũng được” nghe
dễ dàng mà cay đắng quá!

“À, anh có cái này cho em.” - Đăng sực nhớ ra, với tay kéo
ba lô bên cạnh, mở khóa lấy ra một gói kẹo.

“Em không thích ăn ngọt.” - Winner nhăn mặt.

“Kẹo chíp chíp rất ngon. Em ăn là sẽ thích thôi. Không hút
thuốc, không cắn lắc nữa nhé! Khi nào mệt mỏi, lấy kẹo ra ăn và gọi cho anh. Em
làm được chứ?” - Giọng Đăng rất tha thiết nhưng đôi mắt ghì chặt lấy Winner
hoàn toàn không có vẻ gì đang thuyết phục. Đây là một quyết định hoàn toàn áp
đặt và anh chẳng hề muốn thấy cô lắc đầu.

Và cô cũng không lắc đầu. Một cái gật đầu rất nhẹ nhưng mở
ra trong lòng Đăng một niềm vui cuộn trào như cơn sóng thần không thể dừng lại.

Chương
13

Trời
mùa hè trong veo.

Ánh nắng mạnh mẽ hơn và những đám mây
cũng xốp hơn.

Tiếng ve trong vòm lá da diết như gọi
về thương nhớ.

Mặt hồ sen trong veo như tấm gương soi.

Hoa anh đào thôi mùa rụng cánh.

Nằm trong phòng, Winner ủ rũ tìm kiếm
chút mát mẻ từ cơn gió bên ngoài. Nhưng phòng cô kín như thế, gió nào có thể
thổi vào được. Với Winner, mùa hè có lẽ là mùa khó chịu nhất trong năm. Nắng
nóng và mồ hôi luôn làm người ta có cảm giác lười biếng không muốn động tay vào
việc gì. Nhưng thật ra, một năm đủ bốn mùa cô vẫn luôn lười biếng không động
tay vào việc gì.

Ở bên ngoài đang có một bữa tiệc nhỏ mừng Kim tốt nghiệp.
Con bé từng nói không muốn học đại học, ngoan ngoãn ở nhà vài năm rồi sẽ kinh
doanh cái gì đó nho nhỏ, sống một cuộc sống nhàn rỗi bình lặng. Bạch Hồ vốn nghiêm
khắc nhưng không quá đòi hỏi ở con cái. Bà chỉ mong sao các con mình sống thật
bình yên và thoải mái. Thế nên suy nghĩ của Kim hoàn toàn được bà chấp nhận.

Riêng bản thân Winner, cô chẳng bận tâm Kim làm gì vì đó
không phải chuyện của cô, nhưng thâm tâm thừa biết Kim đang âm mưu một điều gì
đó. Muốn giành lại cơ nghiệp và kế thừa mẹ? Tốt thôi! Chỉ cần thuyết phục được
Bạch Hồ, cô sẵn sàng cung kính hai tay dâng toàn bộ sổ sách. Con người ta, bất
chấp làm việc, lập gia đình và sẵn sàng chịu đau để sinh con, mục đích cuối
cũng cũng chỉ là để tìm kiếm tiếng cười và cảm giác thoải mái thư thái trong
cuộc sống. Nào ai muốn chật vật cả một kiếp người rồi nhắm mắt xuôi tay một
cách vô nghĩa.

Có những con người quả thật rất linh. Khi vừa nghĩ đến thì
chưa kịp chớp mắt đã xuất hiện.

Kim từ bên ngoài đi vào phòng Winner, không buồn gõ cửa.

“Sao chị không ra tham gia tiệc?” - Ngồi xuống bên giường
Winner, Kim hỏi nhẹ nhàng. Giọng con bé rất trong, cao vút và thanh tân như
tiếng chuông nhà thờ vào những sớm mai.

“Tiệc gia đình em, chị tham gia làm
gì.” - Winner miễn cưỡng ngồi dậy, đâu thể nằm dài ra mà tiếp Kim.

“Chị nói gì vậy? Chị cũng là người trong gia đình mà.” -
Kim cười tươi.

“Chị là người ngoài thôi. Không phải cứ sống chung một nhà
thì sẽ thành người nhà.” - Winner cười nhạt, ánh mắt không muốn nhìn thẳng vào
Kim.

Rời khỏi giường, cô đến bên chiếc tủ đồ nghèo nàn vài ba bộ
đồ, lấy ra một hộp quà gói giấy hồng.

“Mừng em tốt nghiệp!” - Đưa cho Kim xong, cô lập tức quay
ra cửa tránh ánh mắt con bé. Có ai tin được là Winner không sợ trời, không sợ
đất lại rất sợ bộc lộ tình cảm.

“Chị mua khi nào vậy?” - Giọng Kim rõ ràng rất ngạc nhiên.

“Từ khi em bắt đầu vào mười hai.” - Vẫn không nhìn Kim,
Winner xoa xoa đầu.

“Em mở luôn bây giờ được không?” - Kim
thích thú.

“Ừ! Của em mà. Em muốn làm gì thì làm.”

Tiếng giấy sột soạt vang lên. Tuy đứng quay lưng lại nhưng
Winner biết thừa Kim đang bóc hộp quà.

“Người mua nó là chị sao?” - Kim gần như hét lên, nâng niu
chiếc váy trắng ướm vào người. Chiếc váy do một nhà thiết kế nổi tiếng người
Pháp tự tay may từng đường kim mũi chỉ từng được đấu giá trong một buổi từ
thiện. Con bé đã luôn ao ước có được nó. Vì khi đó còn đi học, mẹ không cho quá
nhiều tiền để tiêu xài nên nó chỉ biết nuốt nước miếng ngắm nhìn. Kim còn nhớ
mình đã khóc nức nở khi chiếc váy bị mua mất.

“Hôm đó chị thay mặt mẹ em tham gia
đấu giá từ thiện, nghĩ nó hợp với em nên chị mua.” - Nhất quyết không quay
người lại, Winner vừa nói vừa xoa xoa đầu.

Kim thích thú cầm chiếc váy ướm lên người, xoay tròn, lòng
ngập tràn niềm vui.

“Vậy em có thể xin chị thêm một món quà nữa không?” - Nén
lại niềm vui dâng lên trong lòng, con bé chậm rãi đi đến đứng đối diện Winner.

“Là gì?” - Nhìn vẻ mặt Kim, Winner đột nhiên nảy sinh cảnh
giác.

“Rời khỏi nhà và để lại mọi thứ cho em.” - Giọng Kim vẫn
luôn trong trẻo như tiếng chuông ngân vang từ ngôi thánh đường trong làng vắng.
Vẫn luôn thánh thiện và làm người ta nghe rồi thì cứ muốn nghe mãi. Thế nhưng,
giọng nói tuyệt vời ấy vừa nói gì thế kia?

“Chị… không thể!” - Winner có chút bối rối, nhưng thật nhanh,
cô nhìn sâu vào mắt Kim từ chối: “Chị không muốn đi khỏi đây. Còn về công việc
chị đang làm, chỉ cần em thuyết phục với mẹ em, chị sẵn sàng nhường lại mọi
thứ.” - Giọng Winner đột nhiên trở nên trầm hơn mọi khi. Những con người trong
ngôi nhà này, ai cũng nghĩ cô sướng điên lên khi được thừa kế công việc của
Bạch Hồ. Ai cũng tưởng cuộc đời cô đã một bước lên tiên. Bọn họ làm sao biết
rằng cô đang bước từng bậc thang xuống địa ngục không lối thoát.

Tuyệt vọng và bất lực! Biết rõ mọi chuyện đang diễn ra theo
hướng nào nhưng chẳng thể làm gì để thay đổi nó. Người ấy, người mà cô yêu
thương đến từng tế bào dù có bị tổn thương sâu sắc, cô đã trao cho người đó
toàn quyền quyết định cuộc sống của mình. Và khi người ấy còn chưa nhất quyết đuổi
cô đi, dù thế nào cô cũng sẽ cố chấp ở lại.

“Biết ngay chị sẽ không chịu mà.” - Kim bĩu môi, giận dữ bỏ
ra ngoài nhưng không quên mang theo món quà vừa được nhận.

Phía sau lưng con bé, ánh mắt Winner khắc khoải nhìn theo,
nét mặt đầy mệt mỏi và chán nản. Cô biết Kim nghĩ gì. Trong đầu óc non nớt ấy,
con bé chỉ đơn thuần hiểu rằng đây là công việc kiếm ra rất nhiều tiền, có
nhiều đàn em nên sẽ rất oai. Nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà
thôi. Bản tính Kim, Winner hiểu rất rõ. Một khi con bé đã muốn gì, nó sẽ cố
chấp có bằng được và chỉ thực sự suy nghĩ nên hay không nên sau khi đã chiến
thắng.

***

Những buổi đầu của hôn nhân giống như những sáng bình minh
nhẹ nhàng, không khí đủ ấm để sảng khoái, đủ lạnh để có những vòng ôm. Mọi thứ
trong trẻo và tươi mới làm người ta cứ mãi muốn tận hưởng thật nhiều.

Trong căn biệt thự trắng nằm ở trung tâm thành phố, có một
cặp vợ chồng đang tận hưởng bầu không khí tuyệt vời đó.

Người ta thường nghe tiếng cười từ đó phát ra, người ta
thường thấy một đôi vợ chồng trẻ cùng nhau chăm sóc vườn hoa quanh nhà, mùi
thức ăn tỏa ra từ căn nhà rất thơm. Ở căn nhà đó, có lẽ lúc nào cũng là bình
minh ấm áp và tinh khôi.

Việc phải thức dậy vào sáng sớm để tranh thủ bán hàng sau
đó đến trường đối với Nhi từng là những cơn ác mộng kéo dài. Đã có lúc cô mong
mỏi mỗi ngày được ngủ thêm mười lăm phút. Nhưng giờ đây, mỗi sáng thức dậy làm
bữa sáng cho Vương là niềm hạnh phúc lớn lao không từ ngữ nào có thể miêu tả.

Căn nhà luôn tươi tắn dưới bàn tay Nhi. Bình hoa chẳng bao
giờ kịp héo đã được thay mới. Đĩa trái cây lúc nào cũng tươi ngon mỉm cười trên
bàn bếp. Cuộc sống hoàn toàn tươm tất và hoàn hảo đến mức Vương tin rằng Nhi
sinh ra là để chăm sóc anh và những đứa con của họ sau này.

Công việc của Vương, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với rất
nhiều cô gái chân dài trong làng giải trí, và cũng không ít người muốn lôi kéo
anh. Thế nhưng đầu óc anh luôn chỉ có người vợ chân không quá dài mà anh sẽ yêu
đến cả cuộc đời. Chẳng ai hạnh phúc khi có quá nhiều yêu thương thoáng qua từ
vô vàn phía. Chẳng ai lại mong mình sở hữu một bộ sưu tập những tình yêu hờ
hững mờ nhạt. Anh đủ thông minh để hiểu đứng núi này trông núi nọ là cách nhanh
nhất để bán rẻ yêu thương chạy theo phù phiếm.

Có lúc con người thật quá tham lam khi muốn người mình yêu
cũng yêu mình thật nhiều, nhiều đến mức không bao giờ là đủ, nhưng cũng thật
biết cách bằng lòng khi chỉ cần một mình người ấy yêu mình mà thôi.

Thế nhưng có những sáng bình minh trời không những chẳng
nắng mà còn mưa rất to. Hình như Đà Lạt hôm nay có bão. Ngay từ đêm qua gió đã
nặng nề thổi và mưa rả rích.

Ập đến cùng cơn bão là trận ốm của Nhi.
Đã mấy ngày nay bao tử cô rất khó chịu, chẳng thể tiêu hóa được gì mà liên tục
đẩy thức ăn ra. Cô nôn hết mọi thứ rồi vẫn tiếp tục nôn khan, người mệt nhoài
nằm lì trên giường.

Theo lẽ đó, Vương vừa phải chuẩn bị bữa sáng cho mình, vừa
chăm chút nấu cháo cho Nhi.

“Hôm nay cho anh nghỉ làm ở nhà với em đi. Lát thời tiết
khá hơn anh đưa em đi khám bệnh.” - Bưng tô cháo nghi ngút khói lên phòng cho
Nhi, Vương xìu giọng năn nỉ.

“Anh còn phải đi họp và ký hợp đồng nữa mà.” - Nhi vừa dứt
lời đã nhăn mặt, ngồi dậy khỏi giường lấy tay bịt miệng. Mùi thức ăn cũng làm
cô buồn nôn.

“Mấy cái đó mất cái này còn cái khác. Còn vợ chỉ có một
thôi.” - Vương ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt lưng cho Nhi.

“Em không sao đâu. Anh phải chăm chỉ đi làm chứ, công ty
mới mở mà.” - Áp một tay lên má Vương, Nhi cười hiền.

“Nhưng anh không yên tâm để em ở nhà. Em như thế này đã mấy
ngày rồi, phải đi khám chứ.” - Vương cầm lấy tay Nhi, áp sát hơn vào má mình,
cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay nhỏ bé ấy lan tỏa vào tận trái tim. Trời Đà Lạt
hôm nay lạnh lắm, nhưng anh luôn có một hòn than nóng sưởi ấm trong lòng.

“Gọi mẹ qua với em được rồi. Anh đừng lo!” - Nhi cười trìu
mến. Có thể ban đầu kết hôn với Vương, điều cô nhắm đến không phải là cuộc sống
bình lặng thế này. Nhưng giờ đây, sâu thẳm trong cô chỉ mong mỗi ngày đều lặng
lẽ trôi qua trong hạnh phúc.

“Vậy để anh qua nhà đón mẹ nha. Mưa như thế này mẹ đi sao
được.”

“Anh sẽ bị muộn cuộc họp đó. Mẹ đi taxi qua được mà anh.”

“Vậy đợi mẹ qua rồi anh đi làm.” - Vương quả quyết. Đây đã
là thỏa hiệp cuối cùng của anh. Nhi mà không đồng ý thì anh ở nhà luôn.

Không quá yêu đến mức sẵn sàng chết vì Vương, nhưng đã lấy
nhau về, đã đầu ấp tay gối, đương nhiên Nhi cũng hiểu phần nào về anh. Cô biết
mình đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh rồi. Còn tiếp tục thi xem ai cứng
đầu hơn thì anh sẽ không nghe lời cô thêm một câu nào nữa cho xem. Thế nhưng ai
bảo ông trời sinh ra con gái đã ban cho đặc quyền được nhõng nhẽo. Cô dù thỏa
hiệp vẫn sẽ bắt anh nhượng bộ mình một chút nữa. Để có thể cùng cô đợi mẹ đến,
anh phải mang tô cháo xuống nhà bếp, để nó tránh cô càng xa càng tốt.

Theo lẽ mà nói thì Vương sẽ chẳng đồng ý đâu. Nhưng tình
hình rõ ràng trước mắt là mùi thức ăn làm tình trạng Nhi càng tệ đi.

Thế là sau khi đôi bên đi đến một sự thống nhất, Vương
nhanh chóng đưa tô cháo xuống nhà bếp sau đó trở lại phòng với tốc độ nhanh gấp
đôi. Ùa ngay lên giường, anh ôm chầm lấy Nhi, kéo cô vào lòng.

“Anh gọi mẹ chưa vậy?” - Nhi quá biết là Vương chưa gọi
nhưng vẫn cố tình hỏi như một sự nhắc nhở.

Vương định giả vờ không nhớ gì, lòng thầm hy vọng Nhi cũng
quên luôn để hôm nay anh được nghỉ làm ở nhà với cô, nhưng có vẻ kế hoạch đã
phá sản ngay từ khi hình thành trong đầu. Đành vậy, Vương lật đật đi gọi điện
thoại cho mẹ vợ.

Nghe con gái ốm, bà Thủy lật đật đến ngay lập tức, đến tóc
cũng không kịp chải cho đàng hoàng. Từ hôm Nhi lấy chồng đến giờ bà không gặp
lại con gái mình. Nhi đã dặn bà không được đến gặp cô vì cô không muốn ba cô
cũng sẽ tìm ra nơi này. Ông ta là cơn ác mộng kinh khủng nhất trong cuộc đời mà
cô bằng mọi giá phải xua đuổi.

So với hôm đám cưới, bà gầy đi rất nhiều. Nước da trắng
xanh nhợt nhạt, đôi mắt hốc hác sâu hoắm khắc khoải. Bà rất nhớ cô, đêm ngủ nằm
mơ cũng gọi tên cô. Mỗi khi chiều tà buông xuống, khi nỗi buồn tràn vào tim
không cách nào khống chế, nước mắt bà ướt đẫm gương mặt khi nhớ về con gái. Nhớ
đứa con gái tội nghiệp đã mất từ khi vừa lọt lòng và nhớ cả cô con gái hai mươi
mấy năm bà tần tảo nuôi nấng để rồi gả đi thì xem như không còn cần đến mẹ.

Bà đã đi qua tuổi thanh xuân, ngậm ngùi nếm trải đủ vị cuộc
đời, dày dặn kinh nghiệm với những nỗi nhớ và tổn thương, nhưng nước mắt vẫn
chẳng thể cạn khô và hình như nỗi đau chẳng bao giờ là đủ.

Người ta vẫn nói sống lâu thì sẽ thành lão làng. Đi qua
những vết thương lòng nhiều đến mức mang đầy kinh nghiệm. Nghe qua cảm thấy rất
ngưỡng mộ nhưng ngẫm nghĩ sao mà chua chát quá.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3