người Tình Bá Đạo _ chương 100 - 101 - 102 - 103

Chương 100: Hãy thả tôi ra

 

Khi khôi phục được ý thức, đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trĩu, hai bên lỗ tai nóng rực.

Mở to mắt, nhận ra mình đang ở bệnh
viện, vẫn là gian phòng bệnh hôm qua, nhưng khác ở chỗ là trên mu bàn
tay trái có 3 lỗ kim, chính xác mà nói là bốn, bởi vì kim còn chưa rút,
rút lên lỗ thứ tư sẽ hiện ra ngay lập tức. 

Men theo dây truyền dịch nhìn lên phía trên, từng giọt từng giọt chảy xuống, tốc độ rất chậm.

Không được, tôi phải giúp nó chảy nhanh
hơn, tay phải bấm mạnh vào ống truyền khiến bọt khí nổi lên, buông tay
ra, dùng sức nắm chặt lấy chai dịch lắc lắc, tay chậm rãi đặt xuống, thứ
khiến tốc độ truyền dich nhanh hơn chắc chắn là cái này, còn chưa động
vào van đã có một bàn tay lớn nắm chặt lấy tay tôi.

Giọng nói của Hoa Thần vang lên từ phía sau:”Tô Thiển Thiển, bị ốm mà em cũng không yên được à?”
Trong giọng nói của anh có chút tức giận, tôi quay đầu lại, thấy sắc mặt anh u ám nhìn tôi.

Không chút khách khí trả lời:”Anh có
biết anh rất ồn không? Hồi trước tôi cảm thấy anh trầm mặc rất có mị
lực, nhưng bây giờ anh nói càng ngày càng nhiều, giống hệt như một ông
chú già, rất phiền, rất ồn.”

Gân xang trên trán Hoa Thần nổi rõ mồn
một, tay cũng tăng thêm lực:”Em cho rằng chọc tôi nổi giận thì em có thể
chạy đúng không? Hiện tại em cho tôi thấy một em khác, tôi cũng vậy,
tôi cũng sẽ cho em có một cách nhìn mới về tôi.

Không đợi anh nói xong, tôi lập tức ngắt
lời:”Cho dù anh không nói tôi cũng biết anh muốn nói cái gì, kỳ thực
chỉ có mỗi anh không phát hiện ra, Hạ Mộc Lạo từ lâu đã biết tôi là một
con nhím chính hiệu rồi, tôi chỉ không biết anh ta có nói cho anh không
thôi.”

Hoa Thần, tôi không muốn phải giống như
lúc trước ăn nói khép nép với anh, hiện tại tôi phải ngẩng cao đầu kiêu
ngạo nhìn thẳng vào anh. Trước kia, tôi cần tiền của anh để trả viện phí
cho mẹ, anh cần một người phụ nữ ngoan hiền để bù vào những lỗ hổng nội
tâm của mình. Bây giờ tôi không cần tiền của anh, tôi cũng phải là
người phụ nữ ngoan hiền mà anh muốn, chúng ta không cần phải tiếp tục
dây dưa nữa.

Trong mắt Hoa Thần hiện lên sự tức giận,
lướt qua rất nhanh:”Ở trước mặt tôi gan càng lúc càng lớn, nhưng ở biệt
thự lại sợ tới mức khóc lớn, Tô Thiển Thiển, rốt cục người nào mới thật
là em?”

Tay anh vẫn nắm chặt, đau quá, tôi gầm nhẹ ra tiếng:”Đúng, ở đây là bệnh viện, chặt đứt tay tôi rồi gọi bác sĩ tới là được.”

Anh đột nhiên buông tay ra, tay tôi còn
chưa kịp thích ứng, tay anh vừa buông ra, tay tôi rơi mạnh cái xuống,
tay đập vào ngực, lại một trận đau đớn, tôi oán hận trừng mắt nhìn đầu
sỏ gây nên chuyện này, nhưng anh lại không cho là đúng:”Đừng dùng ánh
mắt như vậy nhìn tôi, là em muốn tôi buông tay ra đấy.”

“Hoa Thần, có thể thả tôi ra không?”
Anh ngồi ở bên giường, vẻ mặt bí
hiểm:”Được, tôi thả em đi, tôi cho em mười phút, nếu trong vòng mười
phút em có thể ra khỏi bệnh viện, có nghĩa là chúng ta sẽ chấm dứt.”

Chỉ cần đơn giản đi ra khỏi bệnh viện
như vậy à? Tôi không tin anh tốt bụng đến mức này, không phải là anh có
âm mưu gì đấy chứ? Trực giác nói cho tôi biết chuyện này không thể đơn
giản như vậy:”Nếu không đi ra được?”

Ngón tay thon dài của anh lướt qua hai gò má tôi:”Nếu không đi ra được, thì ngoan ngoãn quay trở về.”

“Nếu tôi ra được bệnh viện, anh thực sự
sẽ thả tôi ra chứ?” Tôi có chút không tin, Hoa Thần không phải là người
nói chuyện dễ dàng như vậy, không có khả năng đột nhiên thay đổi chủ ý,
trừ phi anh có thể chắc chắn rằng tôi không thể đi ra khỏi bệnh viện.

 

Chương 101: Không đi ra được

“Chỉ cần em có thể đi ra, anh nhất định sẽ thả em. Cũng như thế, nếu em không ra được, nhất định phải trở về.”

Nhìn thấy sự chân thật trong mắt anh, tôi không hoài nghi nữa:”Được, chỉ cần anh nói lời giữ lời là ok.”

Trong lúc vô ý để ý thấy mình chỉ mặc
mỗi một bộ áo ngủ, tôi hít vào một luồng khí lạnh, tôi nhớ rõ tối hôm
qua ngủ quên trong bồn tắm, lúc ấy tôi cái gì cũng không mặc, cái áo ngủ
này chắc là anh mặc cho tôi? Thế chẳng phải anh đã thấy hết toàn thân
tôi rồi sao?  (__  __”)!! Lạy mẹ, làm như hai người chưa thấy nhau bao giờ ý)

Mặt nóng bừng, nắm lấy tay anh:”Hoa Thần, tối hôm qua…tối hôm qua…”

Anh hình như biết tôi đang muốn nói cái
gì, trong mắt hiện lên chút đăm chiêu:”Cũng không phải là chưa từng thấy
qua, chân vẫn giống hồi trước trông như hai cái sào tre, người thì vẫn
gầy yếu như thế.”

Hung dữ trừng anh một cái, giật mạnh tay
lại, vì đề phòng anh đổi ý, tôi phải hành động nhanh một chút, trong
mười phút nhất định không thành vấn đề.

Một tiếng trống khiến tinh thần thêm hăng hái, rút cây kim trên mu bàn tay lên, máu tươi lập tức chảy ra.

Hoa Thần túm chặt lấy tay tôi, trong mắt
tất cả đều là lửa giận, hét lên tiếng:”Tô Thiển Thiển, em có biết em
đang làm cái gì không?”

Anh đặt một miếng bông lên trên mu bàn tay tôi, tôi không giãy dụa, chờ mu bàn tay hết chảy máu tôi lại đi, không đến hai phút.

Tôi cúi đầu tránh ánh mắt của anh, anh cũng không nói nữa.

Tay anh không có lấy một chút nhiệt, tôi thật muốn rút tay ra, nhưng không dám có hành động gì, tôi sợ anh tức giận sẽ đổi ý.

Hai phút trôi qua, tôi rút tay về, xấu hổ nói:”Cám ơn, tôi đi đây. Tạm biệt.”

Nói xong, lập tức đứng dậy, lần này anh
thông minh hơn, cạnh giường để một đôi dép lê, dùng để chạy trốn cũng
không thành vẫn đề.

Còn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng Hoa Thần hỏi:”Tô Thiển Thiển, em muốn rời đi như vậy sao?”

Dừng bước chân, cũng không quay đầu lại
nói:”Đúng, tôi muốn rời đi, tôi không muốn bị anh giam cầm, nửa năm này
tôi đã chịu đủ rồi.”

Nói xong không quay đầu ra khỏi phòng bệnh.

Tô Ngưng nói Hoa Thần không cần người
phụ nữ đã bị người khác chạm vào, nếu anh mà biết Hạ Mộc Lạo đã chạm vào
tôi, chắc chắn sẽ chấm dứt với tôi. Nhưng mà, tôi không muốn khiến Hạ
Mộc Lạo bị liên lụy, càng không muốn chuyện hôm đó bị người khác biết.
Bây giờ tôi phải vất vả khổ sở tránh mặt Hạ Mộc Lạo, nếu chuyện kia bị
lộ, khi chúng tôi gặp lại biết phải đối mặt với nhau như thế nào đây?

Có đôi khi cái thế giới này nhỏ bé như
vậy đấy, cái vòng luẩn quẩn của cuộc sống cũng nhỏ như vậy, muốn tránh
không nhìn thấy, lại không thể không thấy, ngay cả cơ hội tránh mặt cũng
không có.

Tới tầng 1, tôi đi ra khỏi thang máy,
rất nhiều ánh mắt khác thường nhìn về phía tôi, tôi cúi đầu tránh khỏi
ánh mắt của bọn họ, khi tôi chỉ còn vài bước nữa là ra đến cửa bệnh
viện, một y tá đuổi theo, trong tay cô ta cầm hóa đơn, nghiêm trang
nói:”Tiểu thư, tiền viện phí vẫn chưa thanh toán.”

Hơi sửng sốt, giờ phút này tôi một thân
vô xu, di động cũng không mang, lấy cái gì trả tiền viện phí? Hoa Thần
quả nhiên không tốt như vậy, anh biết chắc tôi không mang tiền nên mới
cho tôi mười phút, anh ta cố ý hại tôi nát bét như bột đây mà.

So với Hạ Mộc Lạo, Hoa Thần còn tệ hơn, hơn nữa còn hỏng hoàn toàn rồi, thế này mà là thả tôi đi á, rõ ràng là một cái bẫy.

Nhịn tức giận xuống, cầm lấy hóa đơn
trong tay y tá, không biết có phải là tôi nhìn nhầm hay không, tiền viện
phí có đến năm chữ số:”Chào cô, xin hỏi hóa đơn này là của tôi sao?”

Cô y tá kia khẳng định gật gật đầu:”Đúng vậy, tiểu thư. Tổng cộng là 17800 tệ.”

Tôi nhìn kĩ hóa đơn một chút, cái phòng
kia có phải để cho người ở không đây? Một ngày tận 16000 tệ. Hoa Thần,
cái tên xấu xa này, tôi phải tìm anh thanh toán hết nợ nần.

 

Chương 102 + 103: Mua đồ lót

Đem hóa đơn trả lại cho cô y tá, đi vào thang máy, nhấn mạnh xuống nút số 9.

Hoa Thần, anh cố ý.

Đẩy cửa ra, Hoa Thần đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, thấy tôi bước vào, anh hơi nhướn mày:”Mới có năm phút, em còn năm phút nữa.”

“Hoa Thần, anh cố ý đúng không?”

Hoa Thần làm bộ như không liên quan đến
mình:”Tôi vẫn nghĩ cho dù em không đi được, cũng phải lê lết hết mười
phút rồi mới trở về.”

Nhất thời chán nản, bước đến trước mặt anh:”Tôi đói rồi.”

Anh vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay
tôi:”Em cho rằng nếu tôi mang em ra khỏi bệnh viện thì em sẽ có cơ hội
chạy trốn phải không?”

 Nội tâm lại bị anh nhìn thấu, khinh
thường không thèm quay đầu lại:”Bây giờ tôi đã về rồi, vậy nên chuyện ăn
uống nghỉ ngơi anh phải có trách nhiệm.”

Nếu không thể chịu nổi tôi nữa, thế thì quá tốt, chúng ta kết thúc thôi.

Tôi nghĩ anh sẽ bỏ tay của tôi ra, nhưng
đợi tới hai phút mà vẫn không có động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn anh,
anh chỉ bình tĩnh nhìn tôi, khiêu khích ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào
anh:”Chẳng nhẽ tôi nói sai à?”

Anh tóm lấy  tôi lôi ra ngoài:”Còn không đi nhanh, nhìn cái gì mà nhìn.”

Rất không tình nguyện bị anh tóm ra ngoài.

Hoa Thần, tôi xem anh kiên nhẫn được bao lâu.

Anh lôi tôi ra đến cửa bệnh viện, thật không công bằng, anh đưa tôi đi thì không có y tá nào tới, còn tôi tự đi thì không được.

Sau khi lên xe, tôi hỏi:”Hoa Thần, anh cứ như vậy muốn mang tôi đi ăn à?”

Anh lập tức hỏi lại:”Còn chuyện gì nữa?”
“Anh chắc chắn muốn tôi cứ mặc như thế này mà đi?”
Anh liếc mắt nhìn  tôi một cái, không nói gì.

“Hoa Thần, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh phản ứng một chút cũng không được sao?”

“Câm miệng, có biết em rất phiền không hả.”

Tốt lắm, anh đã cảm thấy phiền phức rồi, phải tiếp tục cố gắng.

Tôi đưa mặt lại gần:”Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, em sao có thể câm miệng được.”

Anh đột nhiên giang tay ôm lấy eo tôi,
đến khi tôi kịp phản ứng đã ngồi trên đùi của anh, dùng ánh mắt uy hiếp
nhìn về phía anh:”Cảnh sát giao thông ở Thẩm Phong hình như rất nhiều
nha.”

“Tô Thiển Thiển, em hôm nay quá phiền phức.”

Không để ý tới anh, tiếp tục nói:”Em
không muốn bị cảnh sát giao thông phạt đâu, nếu Hoa tiên sinh muốn bị
phạt thì xin đừng làm liên lụy đến em.” Nói xong, vươn tay ra mở cửa xe.

Một cái bóng đè xuống, giây tiếp theo đã
bị anh hôn, tay đặt trong ngực anh muốn đẩy ra, anh càng ép chặt, muốn
lắc đầu cự tuyệt, lại bị anh nắm chặt đằng sau gáy, cuối cùng cũng không
thể động đậy.

Rơi vào đường cùng, tôi cắn mạnh lên môi
anh, anh lập tức buông ra, khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy lửa giận
trong mắt anh bốc lên phừng phừng.

Anh nâng cằm của tôi lên, lại một lần nữa xáp lại gần, tôi theo bản năng che miệng lại.

Anh không tức giận nói:”Tô Thiển Thiển, em dám cắn tôi?”
Gạt tay anh ra, hợp tình hợp lý nói:”Lúc
nãy anh hôn em có được em đồng ý không? Vì thế nên em cắn anh cũng không
cần anh đồng ý, chúng ta huề nhau.”

Hoa Thần lãnh đạm phun ra một câu:”Tôi
phát hiện giọng điệu nói chuyện của em với Hạ Mộc Lạo rất giống nhau,
không phải tôi đã bảo em tránh xa cậu ta ra một chút sao?”

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh,
giọng điệu của tôi giống Hạ Mộc Lạo?”Tôi không học anh ta, chỉ nghe anh
ta nói vài câu, có ấn tượng sâu sắc, vậy nên thuận miệng nói thôi.”

Đúng rồi, ngày đó ở bãi biển Hạ Mộc Lạo
cũng nói với tôi những lời như thế này, không ngờ Hoa Thần cũng nhạy cảm
với chuyện của Hạ Mộc Lạo như vậy.

“Người phụ nữ của tôi, không cho phép
dính hơi thở của người khác, sau này đừng nói những lời này nữa, tôi
không muốn phải nghe mấy thứ này từ miệng em.”

“Tôi không muốn ở bên cạnh anh, thế nên trên người tôi có dính hơi của người khác không liên quan đến anh.”

“Em đừng quên em đã kí hợp đồng, thời hạn năm năm.”

“Hoa Thần, nửa năm qua anh thực sự không
có một chút cảm giác tội lỗi nào sao? Aiz, có lẽ anh đã thành thói quen
rồi, dù sao anh vẫn chưa kết hôn với Tô Ngưng, chị ấy chắc vẫn chưa có
tư cách quản nhỉ?”

“Tô Thiển Thiển, em có biết mình đang nói cái gì không?”

Thật hối hận đã kí năm năm, nhưng mà, cho dù có hợp đồng tôi vẫn phải chạy trốn.

Tôi không thèm đáp lại, đôi tay hoành hành trên quần áo của anh.

Hiển nhiên Hoa Thần bị tôi chọc giận, đi
đường nhanh như bay, anh mang tôi đến nơi hồi trước Già Minh mua hộ
quần áo cho tôi. Sau khi xuống xe, hai người mắt lớn trừng mắt bé.

Tôi mở cửa xe, nhưng lưng lại đưa về
phía cửa, thành thử ra không thể xuống phía bên này được:”Có thể ôm tôi
xuống xe không? Cái này đối với anh mà nói chắc chỉ là nhấc tay thôi
mà.”

Hoa Thần âm hiểm liếc tôi một cái, ôm
tôi xuống xe:’Mấy cửa hàng này em tự chọn đi, nhưng thẩm mĩ đừng kém
quá, kẻo khiến tôi phải mất mặt.”

Lời thật khó nghe, tôi không chút do dự nói:”Tôi sẽ không khách khí đâu, anh chỉ cần chuẩn bị tiền là được.”

Hoa Thần nhướn mày, nhìn tôi như nhìn một con ngố:”Em cho rằng tôi mà phải chuẩn bị tiền sao?”

Túm chặt chỗ áo trên ngực anh:”Ý của anh
là không muốn chi tiền đúng không?  Lại muốn khiến tôi nát bét như lúc ở
bệnh viện chứ gì?”

“Đồ ngốc, tất cả những cửa hàng này đều thuộc tập đoàn Hoa thị.”

Bỏ tay ra, vỗ vỗ hai cái lên vai anh,
cái áo này chất lượng không tồi nha, bị tôi hành hạ như thế mà vẫn không
có lấy một nếp nhăn nào.

Đột nhiên nhớ ra một chuyện:”Hoa Thần, đợi đã.”

Anh dừng bước, không kiên nhẫn nói:”Có chuyện gì thì nói một lần cho xong đi.”

Chớp chớp đôi mắt to tròn, ra vẻ vô tội
nhìn anh:”Có thể mua hộ em một bộ đồ lót không? Tối hôm qua anh chưa mặc
đồ lót cho em mà đã mặc áo ngủ vào rồi, kích cỡ chỉ có anh là biết
thôi.”

Quả nhiên gân xanh trên trán Hoa Thần
nổi lên bần bật, tôi nắm chặt lấy áo anh, cho dù anh có bị anh ném, tôi
cũng không sợ bị ngã. Bây giờ không ở bệnh viện, nếu anh ném tôi, tôi
liền chạy trốn ngay lập tức.

Hoa Thần không nói gì, vẫn bình tĩnh
nhìn tôi, tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:”Những cửa hàng này hình như
không bán đồ lót, phiền anh phải đi một chuyến rồi, Hoa tiên sinh.”

Hàm răng anh rít ra hai chữ:”Câm miệng.”

Thấy anh thực sự tức giận, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng, hai tay vẫn nắm chặt áo anh, ánh mắt vẫn lưỡng lự trên mặt Hoa Thần.

Anh ôm tôi vào một gian phòng trong cửa hàng, thả mạnh tôi xuống ghế:”Bỏ tay ra.”

Tôi buông tay ra, anh đứng thẳng người dậy, tôi vội vàng nắm lấy ống tay áo của anh.

Hoa Thần nói với nhân viên bán hàng:”Bảo chủ nhiệm của các cô lại đây.”

Tỏ vẻ ngây thơ hỏi:”Tiểu Thần Thần, chủ nhiệm của bọn họ là người yêu cũ của anh hả?”

“Câm miệng.”

Không tới hai phút , một người phụ nữ
hơn ba mươi tuổi đi đến, cô cắt một mái tóc ngắn,nhìn thấy người phụ nữ
đó tôi liền nghĩ tới hai chữ: giỏi giang, khôn khéo.

Cô mang một khuôn mặt tươi cười:”Xin chào, Hoa tổng.”

Mặt Hoa Thần không chút thay đổi nhìn tôi liếc một cái:”Đưa cô ấy đi chọn quần áo.”

Ánh mắt bà cô chủ nhiệm kia dừng lại
trên tay tôi, tôi muốn nắm chặt lấy anh, chính anh hại tôi mất mặt ở
bệnh viện, đã thế tôi sẽ khiến anh bị mất mặt ở chính địa bàn của mình,
dù sao anh cũng tổn thất lớn hơn tôi nhiều, ở bệnh viện không ai biết
tôi, nhưng tất cả nhân viên ở đây đều biết anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3