Bốn năm phấn hồng - Chương 72- 74

72.
Đêm đầu tiên, mơ hồ

Đã
viết về sống thử, thì sẽ có những chuyện không thể tránh khỏi. Nếu tôi nói, tôi
đã sống cùng bạn trai suốt ba tháng hè, nhưng chẳng ai đụng chạm đến ai cả, tôi
dám chắc rằng, rất nhiều độc giả sẽ lớn tiếng mắng rằng: "Làm kĩ nữ còn
đòi lập biển trinh tiết". Kỳ thực, theo tôi thấy, sống chung không có quan
hệ mới là ngu ngốc nhất, mọi người đều hiểu giữa "kĩ nữ lập biển trinh tiết"
và trinh nữ bị chửi là kĩ nữ thì ai dại hơn ai.

Tôi
không phải là người ngu ngốc nhất. Cho nên tôi không thể tránh được những thói
tục thường tình. Vì thế trong cuộc sống chung, có những trải nghiệm không thể
tránh khỏi, hơn nữa, để thoả mãn tính hiếu kỳ của độc giả, tôi đành nhẫn nhịn
chịu đựng sự xấu hổ và xót xa để viết ra từng chi tiết một.

 Sự
khác nhau giữa một cô gái 20 tuổi đã có một trăm lần kinh nghiệm MAKE LOVE và một
người phụ nữ 30 tuổi cũng với một trăm lần kinh nghiệm MAKE LOVE chẳng qua chỉ
là sự thẹn thùng e ấp mà Chúa trời đã bạn tặng cho cô gái 20 tuổi vẫn còn lưu
giữ được. Thậm chí đã trải qua một trăm lần khoả thân, dâng hiến về thể xác,
thì cô gái 20 tuổi đầy ắp sức sống này vẫn có thể pha trò và vô tư nói về cảm
nhận của mình, thậm chí nói về tâm trạng lúc đó như chưa có gì xảy ra.

 Là
một cô gái 20 tuổi, tôi không có tư cách gì để hoa chân múa tay nói chuyện giới
tính. Tôi nghĩ viết ra những điều này đã đủ muối mặt lắm rồi. Có lẽ khi đối diện
với hoàn cảnh này, những quan điểm này của tôi quá bảo thủ, quá lạc hậu. Nhưng,
tôi vẫn nghĩ rằng nên miêu tả chi tiết những gì diễn ra lúc đó để có chỗ dựa
cho những gì tôi viết, thật sự rất khó để bắt đầu.

 Do
đó, liên quan tới tất cả những điều này, tôi không viết về quan hệ tình dục, chỉ
viết về tâm tư tình cảm mà thôi. MAKE LOVE là sự cảm nhận về thể xác. Mà sự cảm
nhận thể xác suy cho cùng vẫn là sự cảm nhận của trái tim chứ không phải là cảm
nhận đơn thuần của các giác quan.

Tôi
rất mơ hồ, mơ hồ từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc.

 Giống
như hai người chung sức chung lòng làm một công việc gian khổ mà vĩ đại. Vượt
qua tầng tầng cách trở, cách trở của tâm hồn và cách trở của thể xác, từ lạ lẫm
đến thành thục chỉ để hoàn thành một nghi thức nào đó. Những kết quả này phải
chăng có ý nghĩa gì đó, phải chăng đã đem lại cảm giác hân hoan về thể xác, tôi
không biết, tôi hoàn toàn mơ hồ.

Tâm
hồn tôi, thể xác tôi bối rối lặng lẽ nằm xuống đó, ở đó chờ đợi,chờ đợi một thử
thách, thay đổi một chút, kết thúc nhẹ nhàng. Dường như đó là thủ thuật của thể
xác và tâm hồn, lúng túng bối rối, nơm nớp lo sợ. Không muốn tháo chạy nhưng
cũng không muốn đón nhận.

 Có
lẽ là vì trưởng thành, vì một khát vọng trưởng thành vội vã, vội vàng mong muốn
để lại một điều gì đó minh chứng cho dấu vết trưởng thành, từ lúc còn là bé con
cho tới khi trở thành một cô gái, mặc dù trong thâm tâm đã hiểu rõ, trưởng
thành là một việc chẳng bao giờ xảy ra trong tích tắc.

Vào
lúc đó không có tình dục. Lần đầu tiên của người con gái thường không liên quan
gì đến tình dục cả.

 Bởi
vì khi đó, cơ thể của chúng ta vẫn chưa hiểu thế nào là dục vọng. Dục vọng
trong chúng ta vẫn chưa bắt đầu. Mặc dù nếu có dục vọng thì mới chỉ ở trạng
thái manh nha thôi. Lần đầu tiên là một cửa ngõ, sự bắt đầu của dục vọng thường
chính thức bắt đầu từ lần đầu tiên để tiến lên mức cao hơn. Trước lần đầu tiên,
dục vọng chỉ là một dòng chảy ngầm, mơ màng khó hiểu, đến mức tôi và bạn rất có
thể đã lơ là không chú ý, ít nhất là đối với các bé gái. Một khi cánh cửa đã được
mở ra, những con sóng sẽ ào ạt trào dâng không có gì ngăn cản nổi.


những thứ do không có thời gian, bạn không cảm thấy nó quan trọng, chỉ khi nếm
thử mới phát hiện ra mình không thể bỏ nó được. Dục vọng của nam giới lại không
phải như thế.

 Nó
giống như một mật thất, có một cửa. Được an ủi vỗ về, được nâng niu, được mang
dấu vết của một người khác, cứ như từng chút từng chút một tan ra, cho đến khi
da thịt hoàn toàn mất hết cảm giác.

 Cho
nên, vẫn chỉ là mơ hồ.

Ngoài
sự mơ hồ, không còn sự trợ giúp nào cả. Không có sự trợ giúp về tâm hồn, về thể
xác. Cả tâm hồn và thể xác đều như bị quăng vào một nơi hoang dại. Hoang dại về
thời gian, khôn cùng về không gian, hiu quạnh dường nào. Mênh mông hư ảo mà cô
độc, chỉ có sự gần gũi giữa da thịt, chỉ có sự dựa dẫm về thê xác, mới có thể
sưởi ấm lòng người, mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của những vật quanh
mình, mới thấy mình không cô đơn đến vậy, mới biết cảm giác suýt rơi xuống vực
thẳm là như thế nào.

Hai
bên bối rối cảm nhận sự tồn tại của người còn lại, bối rối để lại dấu vết của
mình trên cơ thể người mình yêu, rồi tan vào nhau một cách khó khăn.

 Như
vậy mới có thể vượt qua giới hạn về thể xác. Vượt qua một giới hạn lúc nào cũng
là một việc làm khó khăn. MAKE LOVE cũng vậy.

 Giống
như một con dao sắc nhọn vạch thành một vết thương trên mặt đất. Trong chớp mắt,
cả thế giới như đang quằn quại, đau đớn, nỗi đau cứ lặng lẽ lan ra.

 Vì
vậy cơ thể bất giác run lên không kìm nén được. Dường như rất lạnh. Dường như
đang để mình trần trong một đêm đông buốt giá. Cảm giác bất lực lại một lần nữa
nổi dậy. Chỉ có sự ấm áp đó mới có thể gieo từng chút từng chút một vào da thịt.

 Không
biết tôi đang làm gì. Tôi thực sự không biết lúc đó mình đang làm gì.

 Nước
mắt long lanh, trái tim mềm nhũn.

 Tôi
cuộn tấm thảm lại. Ngước lên nhìn trần nhà. Ánh mắt tôi cũng trống rỗng, vô hồn
như trần nhà kia vậy. Nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, ngoài trời là một màn đêm
vô định, đen như tròng đen trong mắt tôi.

 Trong
lòng tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác trống rỗng và mơ hồ như thế. Thậm chí
chẳng biết mình phải nghĩ gì, chẳng biết phải biện hộ gì cho bản thân.

 Bởi
vì, tôi thực sự không biết vì sao, như thế nào, làm sao tôi lại như thế, tôi đã
làm một việc mà từ trước tôi nghĩ là một việc nghiêm túc, thiêng liêng và rất
quan trọng.

 Tôi
đã nghĩ rằng, tôi nên dành nó cho đêm tân hôn. Hoặc giống như trong tiểu thuyết,
tôi sẽ hiến dâng nó cho người tôi yêu thương nhất nhưng tôi lại không thể yêu
được người ta. Nhưng chẳng còn gì cả, không còn tình yêu cháy bỏng không thể
kìm nén, không còn những ham muốn cuồn cuộn dâng trào không gì ngăn cản được,
không còn những hứa hẹn nghiêm túc và suy nghĩ thận trọng trước kia, thậm chí
không còn một sự lựa chọn cho một ngày đặc biệt nào đó để hoàn thành nghi thức
này. Tất cả đều rất mơ hồ, mông lung. Chỉ có cảm giác mình đang phát triển
không cưỡng lại được. Giống như cây mọc nơi đồng nội, phải ra hoa, giống như
người con gái phải trở thành thiếu phụ. Chẳng qua cũng chỉ là khát khao trưởng
thành.

 Ngoài
mơ hồ ra, vẫn lại là mơ hồ, mơ hồ, mơ hồ.

 Chúng
ta khát khao trưởng thành vội vã như thế này, chúng ta đã lựa chọn một cách thức
như thế này, không còn lo trước lo sau, không còn suy tính kỹ càng, chúng ta đã
trao cho nhau hơi ấm cơ thể mình, đã minh chứng cho sự trưởng thành bằng thể
xác.

Bởi
vì đã lớn, cho nên cần phải yêu. Nguyên nhân của lần đầu tiên đơn giản như vậy.
Nói về lần đầu tiên quá phức tạp là sự dẫn dắt thiếu chính xác của các phương
tiện truyền thông.

 Thực
ra đã có biết bao nhiêu người suy tính kỹ càng cho lần đầu tiên của họ, chuẩn bị
mọi thứ sẵn sàng và hiểu rõ mình đang làm gì. Đặc biệt là thế hệ chúng ta, lần
đầu tiên đã không còn là cam kết nghiêm túc của tình yêu, không phải là sự
buông thả tự nhiên về tình dục, không phải là vì tiếng tăm, vì kỷ niệm, hay vì
để minh chứng, mà chỉ là: khát khao làm người lớn.

 Lần
đầu tiên đã trở thành một dấu hiệu không ẩn chứa ý nghĩa, cứ đứng mãi ở đầu con
đường dẫn tới sự trưởng thành.

Khi
yêu lần đầu chúng ta không hiểu về tình yêu. Trong đêm đầu tiên, chúng ta cũng
không hiểu nổi mình đang làm gì.

 Đêm
đầu tiên, ngoài mơ hồ không hiểu ra vẫn chỉ là mơ hồ, mơ hồ và mơ hồ. Thương cảm
vô hạn.

73.
Hạnh phúc trói buộc

Ban
ngày, hai chúng tôi ai nấy mải mê với công việc của mình. Hết đợt thực tập này
lại đến đợt thực tập khác, hết đi làm rồi lại đi làm. Buổi tối, sau khi trở về,
anh ấy nấu cơm cho tôi, mua những thứ tôi thích ăn, rồi tỉ mẩn rửa, thái, và
cho vào nồi nấu, tôi nhìn anh ấy bận rộn trong cái nóng 40 độ của nhà bếp, những
giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, lăn dài trên khuôn mặt, tôi nghĩ, anh ấy rất yêu
tôi. Mặc dù chúng tôi sống cùng nhau mà không có quan hệ giới tính. Sau khi ăn
xong, tôi nhận rửa bát. Mặc dù lúc ở nhà tôi ghét việc rửa bát nhất trên đời.

 Sau
đó chúng tôi cùng nhau xem tivi, hoặc cùn gnhau lên mạng, cùng xem những tấm
thiệp, cùng chat. Vào những buổi tối trời quang đãng, chúng tôi đi dạo bên bờ
sông, cùng ngắm đom đóm nh sao giăng ở bờ sông bên kia. Cuối tuần chúng tôi
cùng nhau đi dạo, đi shopping, giống như những cặp vợ cô hồng vừa mới kết hôn
khác đang bắt đầu cho một cuộc sống chung. Nhiều lúc quên mất mình vẫn đang còn
là sinh viên.

 Sau
khi cảm giác mới lạ, lung linh của những ngày đầu sống chung đi qua, tôi bắt đầu
bình tĩnh suy nghĩ, và rút ra một kết luận, tôi và anh ấy sống chung có lẽ là một
sự khởi đầu sai lầm.

 Thỉnh
thoảng vì vài chuyện vặt vãnh chúng tôi đã cãi nhau. Chẳng hạn như tôi không
bao giờ ăn gừng, nhưng nhiều khi nấu nướng anh ấy hay vô ý thái gừng vào thức
ăn, không may tôi ăn phải, thế là cãi nhau, mỗi lần như thế tôi chạy thẳng vào
nhà vệ ính, vừa nôn vừa móc máy mắng anh ta muốn đầu độc tôi chết hay sao. Anh ấy
một tay vỗ lưng cho tôi, một tay bê nước cho tôi súc miệng, rồi nói: "Anh
vừa chăm sóc em cẩn thận, lại còn nấu cơm cho em ăn, sao lại còn mắng
anh". Tôi nôn hết ra, cơn giận rồi cũng nguôi, và mọi chuyện lại kết thúc.

 Một
ví dụ nữa là khi tôi lên mạng mải mê quá mà quên hết mọi việc, anh ấy nấu cơm
xong xuôi rồi, tôi vẫn một mình dán mắt vào màn hình, mải mê cười nói ngô nghê,
anh ấy tức khí lôi tôi xềnh xệch khỏi bàn vi tính. Lúc đó tôi thật lòng nghĩ, sống
một mình vẫn thích, tôi thích lên mạng lúc nào và đến khi nào cũng được.

 Điều
may mắn là anh ấy còn biết giữ vệ sinh. Tôi không thể tưởng tượng nổi, một người
con trai và một người con gái sống chung, mà người con trai đó có lẽ một tuần rồi
không tắm, không rửa chân trước khi đi ngủ, quần cởi ra vứt luôn vào tủ, để cho
chuột, gián, ruồi muỗi xông tới, vậy thì làm sao mà sống nổi!

 Hai
người sống chung với nhau không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Ví dụ về
chuyện tiền nong thôi chẳng hạn. Tiền thuê phòng sẽ trả như thế nào, tiền tiêu
hằng ngày sẽ tính toán ra sao, tiền tiêu riêng hay là tiêu chung. Cuộc sống
chung cần tiêu rất nhiều tiền, nếu tiêu hết tiền rồi ai sẽ chịu về nhà bịa ra
lý do để tiếp tục có tiền. Vì tôi là sinh viên, còn anh ấy đã đi làm rồi, nên về
cơ bản chúng tôi không gặp khó khăn về vấn đề tài chính, do đó cũng không nảy
sinh mâu thuẫn về phương diện này.

Còn
một điều quan trọng nữa, nếu có thai thì phải làm thế nào. Trong trường học, phần
lớn các nữ sinh mang bầu đều do sống chung với bạn trai. Tỷ lệ sống chung càng
cao thì mức độ lầm lỡ càng nhiều. Nếu không sống chung, thì sẽ lại tìm cơ hội để
được gần gũi nhau, có bao nhiêu sinh viên đủ tiền để một tuần có bảy ngày thì bốn
ngày đi thuê phòng để sống với nhau.

 Họ
đa phần là những thiếu niên hồ đồ, để đỡ phiền phức, để tìm khoái cảm, do thiếu
hiểu biết, thậm chí là để tiết kiệm tiền, đều có thể làm cho hai người lỡ một
bước ân hận cả đời. Không, mà nên nói là một người lỡ bước ân hận cả đời. Gặp
phải chuyện này, thực sự người bị tổn thương, bị ảnh hưởng chỉ là người con
gái. Người con gái phải nhận thức tốt hơn một chút về bản thân mình. Nếu sống
chung với bạn trai mà còn không biết sẽ ảnh hưởng gì nghiêm trọng tới cả cuộc đời
bạn, thiệt hại cả về tâm hồn lẫn thể xác. Đừng vì ham muốn của nam giới và sự
mơ hồ mông lung của bản thân mà phải trả giá bằng cả cuộc đời mình.

 Tôi
cũng lo sẽ xảy ra chuyện. Điều này làm tôi không an tâm và có lúc tôi cự tuyệt
sự gần gũi về thể xác.

 Điều
làm tôi cảm thấy sợ hãi nhất khi sống chung là...

 Trong
cuộc sống chung này tôi nhìn thấy tương lai của mình. Tuy chúng rất ngọt ngào, ấm
áp, nhưng một cô gái như tôi trong lòng vẫn không cam chịu. Tôi sợ cứ nhanh như
thế này thì cuộc sống của tôi sẽ sớm bị trói buộc, tôi sợ sẽ đánh mất khoảng
không gian rộng lớn, sợ tầm nhìn của mình sẽ bị bó hẹp trong cái gia đình tạm
thời này.

 Đối
với một cô gái trẻ, sự ấm áp bao vây xung quanh cuộc sống chung cũng rất đáng sợ.

 Tôi
là một cô gái không an phận. Có tư tưởng bất kham, khó trị.

Tôi
ngày càng buồn bực không yên, bởi vì tôi phát hiện ra cuộc sống của mình thật mất
tự do. Tôi đã hi vọng tình yêu cũng sẽ có tự do, nhưng dường như đó là điều
không thể. Tôi không thể thích ngủ lúc nào thì ngủ nữa, hoặc muốn ăn cơm lúc
nào thì ăn. Tôi cũng không thể tự do lượn net, không thể tự do gửi thiệp, bởi
vì tôi không muốn để anh ấy nhìn thấy con người mình.

 Tôi
cũng không thể gọi điện thoại tán gẫu với một người bạn chat khác giới trong
đêm hôm khuya khoắt. Bởi vì tôi phải giữ đạo làm người phụ nữ, mà theo quan niệm
đạo đức thì ít nhất tôi phải quan tâm đến cảm nhận của người khác, không được
nói những suy nghĩ của mình về một người con trai khác trước mặt người yêu
mình, mặc dù chỉ là nói lên suy nghĩ của mình thôi.

 Cuộc
sống chung như thế này làm tôi cảm thấy ngạt thở.

 Tất
cả những sinh viên đã từng trải qua cuộc sống chung đều sẽ dần dần phát hiện ra
cái vòng bó buộc bản thân ngày càng hẹp lại, giao lưu với bạn be ngày càng ít,
cuộc sống của bản thân và đối phương ngày càng dựa vào nhau, và ngày càng cách
xa đến mức hình thành một giới hạn rõ ràng với cuộc sống trước đây. Tan học phải
về nhà, sau khi về nhà phải nấu cơm, hoặc đợi anh ấy cùng đi ăn cơm, sau đó hai
người sẽ cùng nhau lên mạng hoặc xem tivi. Mặc dù bạn không chủ động cách xa cuộc
sống trước đây, cách xa trường học, cách xa những người bạn, thì họ cũng sẽ tự
nhiên rời xa bạn. Trường học dần dần sẽ trở nên lạ lẫm với bạn. Thậm chí, trường
học vừa xây mới bao nhiêu toà nhà đẹp bạn cũng chẳng biết rõ.

 Bạn
bắt đầu thấy nhớ những ngày ngồi trong phòng tự học, vừa đọc cuốn tiểu thuyết vừa
cắn hạt dưa, để cho bao nhiêu con mắt không quen liếc nhìn.

 Sống
chung đối với sinh viên, không lãng mạn, không lung linh như trong tưởng tượng,
không còn chút thi vị nào nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3