Bốn năm phấn hồng - Chương 31 - 32

31.
Người bạn cùng phòng đầu tiên không còn là gái trinh

 Cậu
nam sinh, tình yêu qua mạng của Trần Thuỷ đã ở lại Vũ Hán bốn ngày. Tối ngày thứ
nhất, cậu ta ở khách sạn một mình, bốn chúng tôi ở phòng kí túc. Ngày thứ hai,
hai người ở khách sạn, còn lại ba người chúng tôi ở phòng kít úc. Hai ngày cuối
cùng cũng như vậy. Đó là mùa đông năm thứ hai. Bài hát Duy nhất của Vương Lập Hằng
có câu: "Cả ngày anh hét to lên rằng người anh yêu chính là em, em là duy
nhất của anh". Thật là lời tình tứ điển hình cho sự lừa phỉnh mà con trai
dành cho con gái. Tất nhiên, nếu biết vận dụng tốt thì con gái cũng có thể dùng
những lời đó để lừa phỉnh con trai.

Buổi
tối hôm đó Trần Thuỷ gọi điện về nói là sẽ không về phòng kí túc ngủ, cô ấy
đang ở cùng chàng trai đó và bảo chúng tôi dừng lo lắng. Tôi là người nhận điện
thoại. Tôi không hỏi xem cô ấy sẽ ngủ ở đâu nếu không về phòng kí túc. Tôi cảm
thấy không cần thiết phải hỏi. Tôi cũng không có cái tính tọc mạch.

 Khi
sắp tắt đèn, Trịnh Thuấn Ngôn hỏi tại sao Trần Thuỷ vẫn chưa quay về. Tôi ngập
ngừng một lát nhưng vẫn nói: "Cú điện thoại lúc nãy là của Trần Thuỷ. Tối
nay cô ấy không về".

 Tô
Tiêu ngay lập tức nhảy dựng lên: "Không về?! Trời! Cô ấy ngủ cùng chàng
trai đó à!"

 Tôi
và Trịnh Thuấn Ngôn đều không tiếp nối chủ đề của Tô Tiêu.

 Mãi
cho đến khi đèn tắt hẳn, mọi người đã nằm trên giường. Tô Tiêu đột nhiên hỏi một
câu: "Các cậu nói xem liệu hai người bọn họ có làm chuyện ấy không nhỉ?"

Tôi
thở dài: "Ai mà biết được".

Trịnh
Thuấn Ngôn nói: "Cái đó cũng chưa chắc. Cứ ngủ cùng nhau là nhất định phải
có quan hệ sao? Tớ thấy cũng chưa chắc".

 Tô
Tiêu bắt đầu tỏ ra dày dạn kinh nghiệm. Cô lấy tư cách là người đã "từng
trải trăm trận" để cười nhạo cái thứ tình yêu ngây ngô của Trịnh Thuấn
Ngôn. Cô ấy ngạo nghễ nói: "Làm sao có thể không nảy sinh quan hệ được.
Các cậu nghĩ mà xem! Hai người cởi bỏ quần áo cùng nằm bên nhau. Cậu cho rằng nằm
bên nhau là nằm hàng ngang chắc? Cậu không biết là đàn ông đều có tính háo sắc
à? Cùng nằm với nhau thì nhất định họ sẽ ôm hôn. Cậu nói xem, khi hôn thì tay của
họ để ở đâu? Nhất định là sờ sờ mó mó trên người con gái rồi..."


ấy còn chưa nói hết tôi đã thấy nghe không lọt tai rồi. Tôi nói: "Cũng
không chắc đâu. Những chuyện này làm gì có cái gì là chắc chắn". Tôi vốn
dĩ còn muốn nói thêm một câu: "Tô Tiêu, bản thân cậu đối với người không tốt
đẹp gì thì cũng sẽ gặp phải toàn loại bạn trai rác rưởi thế thôi, nên đừng có
"vơ đũa cả nắm" về đàn ông như thế".

 Tô
Tiêu dừng lại một chút rồi nói: "Cậu không biết rằng con trai từ 20 đến 23
tuổi là giai đoạn tình dục phát triển mãnh liệt nhất à? Bây giờ có được mấy người
không xem ảnh sex chứ. Tối nay Trần Thuỷ có đến chín phần mười là không thể giữ
được trinh tiết, thật đúng là "dê rơi miệng cọp".

 Phim
ảnh sex rốt cuộc là loại phim ảnh như thế nào? Phải chăng là có một vài cảnh hở
hang trần trụi, ví dụ như cảnh cô gái không một mảnh áo che thân chẳng hạn. Dường
như Trịnh Thuấn Ngôn rất hiếu kì với vấn đề này, liền tiếp tục chuyển sang đề
tài phim ảnh sex.

Nói
thực, tôi cũng rất tò mò. Rốt cuộc, đến mức độ thế nào mới bị coi là phim ảnh
sex.

 Tô
Tiêu thở dài, dường như cô ấy đang cười nhạo chúng tôi không hiểu gì. Sau đó,
cô ấy nói với chúng tôi: "Làm gì có sự trong trắng đến thế, phim ảnh sex
có thể có rất nhiều cảnh "ấy ấy"... nghe nói còn phải dùng cả bao cao
su nữa".

 Trời!
OH, MY GOD! Đáp án này khiến tôi và Trịnh Thuấn Ngôn giật nảy mình. Tôi cảm thấy
không sao hiểu nổi lại càng không sao chấp nhận được, sao có thể như thế được?
Khi hai người làm "chuyện ấy" còn có một đống người xung quanh nhìn
và quay phim, chụp ảnh nữa? Lại còn cho cả thế giới xem! Trời ơi! Thật
"siêu hiện thực" quá! Tôi và Trịnh Thuấn Ngôn cùng đồng thanh nói:
"Không thể nào!"

 Tô
Tiêu nói tiếp: "Đó là tớ nghe người yêu cũ của tớ nói vậy. Cậu ấy nói nam
sinh không có ai là người chưa từng xem cái đó. Hơn nữa đều là từng nhóm từng
nhóm cùng nhau xem."

Điều
đó lại khiến tôi và Trịnh Thuấn Ngôn không ngớt kinh ngạc, một lần nữa chúng
tôi lại cảm thấy bộ não của mình bị quá tải, cảm thấy tâm hồn no nớt và trong
trắng của mình bị chấn động manh. Hai chúng tôi đều nhất quyết không tin rằng
nam sinh nào cũng xem thứ đó, lại càng không thể chấp nhận rằng một nhóm nam
sinh lại cùng xem thứ đó. Trịnh Thuấn Ngôn ngay lập tức đưa ra tên của một vài
nam sinh cực kì hiền lành trong lớp và nói rằng c ko tin mấy cậu nam sinh hiền
lành tới mức nói chuyện với con gái cũng đỏ mặt, cả ngày chỉ biết học và lên
phòng tự học lại có thể xem thứ đó.

 Trong
đầu tôi cũng mau chóng liệt kê ra một vài nam sinh mà tôi cho là rất hiền lành,
rất yên phận và tuyệt đối không thể xem loại phim ảnh sex đó để phản bác lại luận
điệu sai trái của Tô Tiêu.

 Sau
cùng, khi thấy chúng tôi đều không đồng ý với quan điểm "tất cả các nam
sinh đều xem phim ảnh sex, hơn nữa còn xem theo nhóm", Tô Tiêu không biết
làm thế nào bèn nói: "Vậy, có lẽ những cậu nam sinh hiền lành đó vì xấu hổ
nên xem một mình, xem trộm, xem lén lút, không cho người khác biết".

 Đó
mới tạm thời là lời thuyết phục tôi và Trịnh Thuấn Ngôn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy
không thể nào tưởng tượng và lí giải nổi. Lúc đó, đối với tôi mà nói, những
thông tin này ghê đến mức nghe mà rợn cả người.

 Rất
rất lâu sau đó tôi mới biết rằng, thực ra những điều Tô Tiêu nói đa phần đều
đúng. Hơn nữa, tôi đã băn khoăn rất lâu về điều này, những hiểu biết về giới
tính của nam sinh đó được là dựa vào việc xem loại phim ảnh đó, vậy nữ sinh thì
phải dựa vào con đường nào để biết được những kiến thức đó? Đó là một câu hỏi
mà đã từ rất lâu, rất lâu rồi tôi vẫn không hiểu nổi.

Tối
hôm đó, chúng tôi đã thảo luận đủ thứ, từ chuyện liệu Trần Thuỷ và chàng trai
đó có "quan hệ" với nhau không? đến chuyện nam sinh xem phim ảnh sex
và cả chuyện khi hôn tay nam sinh đặt ở đâu... Những kết luận của Tô Tiêu luôn
khiến chúng tôi vô cùng kinh hãi, cô ấy không ngừng reo rắc một số ngôn từ
không có lợi cho sự trưởng thành của chúng tôi, làm thương tổn tâm hồn non nớt,
trong sáng của tôi và Trịnh Thuấn Ngôn. Còn phản ứng của tôi và Trịnh Thuấn
Ngôn lại là không ngừng nói: "Không phải chứ? Không thể nào! Nói phét
quá!"

 Nói
thực, đây là lần đầu tiên phòng chúng tôi thảo luận về vấn đề ấy. Nếu so với
các phòng nữ sinh khác thì không biết có phải mỗi người trong chúng tôi đều đã
tỏ ra là mình "dậy thì" muộn hơn một chút không? Cuối cùng chúng tôi
lại quay về chủ đề Trần Thuỷ, chúng tôi đoán rằng Trần Thuỷ là nữ sinh đầu tiên
không còn là gái trinh trong căn phòng này.

Với
kết luận này, Tô Tiêu lại càng khẳng định chắc chắn, tôi và Trịnh Thuấn Ngôn
thì vẫn còn mơ tưởng về chuyện Trần Thuỷ sẽ nguyên vẹn trở về.

 Phản
ứng của Trần Thuỷ sau khi quay về đã chứng thực suy đoán của chúng tôi, bởi vì
vào buổi tối đầu tiên sau khi quay về cô ấy đã hỏi chúng tôi "kì an
toàn" là thế nào, rốt cuộc là nó chỉ những ngày nào.

 Sau
khi Trần Thuỷ nêu ra câu hỏi, ba người chúng tôi đã im lặng rất lâu. Tôi không
dám nhìn Trần Thuỷ bởi ánh mắt của tôi nhất định rất lạ lùng. Tôi cảm thấy đầu
óc của cô nữ sinh này hơi ngốc nghếch, sao lại có thể tuỳ tiện làm chuyện ấy với
một người đàn ông chẳng ra gì như thế? Mặc dù mọi người đều đoán được Trần Thuỷ
và anh ta đã làm chuyện ấy, nhưng khi chứng kiến chính người trong cuộc đề cập
đến chuyện này, chúng tôi cảm thấy rất buồn, thất vọng như chính mình mất đi
cái gì đó vậy. Trong giây phút đó tôi cảm thấy lòng mình trống rỗng, thật mờ mịt,
và hơi hơi thương cảm.

 Vẫn
là Tô Tiêu đưa ra đáp án. Cô ấy nói, "kì an toàn" không phải chính là
cách nói của "bảy trước tám sau" sao?

 Ba
người chúng tôi đều tỏ ra ngơ ngác chẳng hiểu gì. Tô Tiêu rất nhẫn nại giảng giải
cho chúng tôi, đại khái là bảy ngày trước kinh nguyệt và tám ngày sau kinh nguyệt
là kì an toàn.

Không
biết hai cô bạn kia nghe xong trong lòng nghĩ thế nào. Dù sao thì khi nghe được
điều đó tôi đã tức khắc ghi nhớ trong lòng. Khi đó tôi cho rằng lúc cần có thể
mang ra áp dụng. Sau này tôi mới biết Tô Tiêu cũng chỉ là biết một chút trên bề
mặt mà thôi, ít nhất thì cái "bảy trước tám sau" chỉ là cách nói ngược,
thực chất đó là kì không an toàn nhất.

Những
nữ sinh cùng trang lứa muốn có được kiến thức về "sự an toàn" một
cách chính xác, tốt nhất lên học hỏi từ những sách khoa học thường thức phổ
thông. Với những tin đồn thổi, mọi người trong phòng cùng nhau thảo luận và kết
luận rút ra thường là "không an toàn".

 Sau
khi nghe xong suy luận của Tô Tiêu, Trần Thuỷ bắt đầu bấm đốt ngón tay đếm đếm.
Đếm rất lâu mà vẫn chưa đếm ra liền áp mặt vào bàn cầm cây bút khoanh khoanh chấm
chấm lên cuốn lịch để bàn.

 Ba
người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau không nói không rằng.

 Một
lần nữa tôi lại cảm thấy Trần Thuỷ thật ngốc nghếch, đầu óc cô ấy quá đơn giản,
làm chuyện gì cũng thiếu suy nghĩ. Cô ấy không những vô trách nhiệm với chính sức
khoẻ của bản thân mà còn rất tuỳ tiện, lại không biết che giấu những chuyện
không phải là vẻ vang gì. Thực ra lên năm thứ hai đại học, suy cho cùng thì những
nữ sinh như vậy cũng không phải ít nhưng mọi người vẫn chưa thể thản nhiên tiếp
nhận chuyện đó. Cô ấy cũng không sợ chúng tôi loan truyền chuyện đó ra ngoài. Nếu
như La Nghệ Lâm vẫn ở phòng này thì Trần Thuỷ đã "thân bại danh liệt"
ở trong khoa chúng tôi từ lâu rồi. Tôi không biết trên thế giới này có bao
nhiêu người hồ đồ hiếm thấy như Trần Thuỷ, cô nữ sinh lần đầu tiên dâng hiến
mình. Lúc đó, tôi cho rằng sự hoà trộn hai thân thể vào nhau lần đầu tiên là rất
thiêng liêng, rất nghiêm túc, là lời hứa của tình yêu, là dùng thân thể để thừa
nhận tình yêu của hai bên. Tôi tin rằng rất nhiều nữ sinh khác lúc đầu cũng
nghĩ như vậy. Vậy mà rốt cuộc lại hoàn toàn trái ngược.

 32. Cậu nam sinh vay tiền

 Không đến một tuần sau khi
chia tay, cậu bạn qua mạng của Trần Thuỷ đã gọi điện thoại hỏi vay cô ấy 1.000
tệ.

 Buổi tối hôm đó, khi anh ta
gọi điện tới tôi đã nghe loáng thoáng thấy tiền nong gì đó. Lúc gác máy trông
Trần Thuỷ có vẻ phân vân do dự.

 Quả nhiên, cô ấy ngồi yên lặng
một lúc rồi nói: "Bây giờ các cậu có tiền không? Anh ấy nhờ tớ vay giúp
1.000 tệ, anh ấy nói lần trước số tiền dùng để từ Quảng Đông đến thăm tớ vốn là
tiền để đóng học phí. Anh ấy đã tiêu lạm vào số tiền ấy, bây giờ không đủ tiền
đóng học. Cho nên nhờ tớ vay trước cho anh ấy 1.000tệ".

 Trần Thuỷ nói ra những lời này
với một giọng vô cùng rụt rè và thảm hại.

 Tôi thực sự không hiểu cái đó
có gì hay ho mà nói ra. Yêu phải một thằng đàn ông "bẩn thỉu" như vậy
giấu đi còn không kịp, sao còn nói ra mà không biết ngượng như thế? Qua việc
này có thể dễ dàng nhận thấy cậu nam sinh đó không phải là người tốt. Khi một
người đàn ông yêu một người phụ nữ, nếu không đến nỗi bất đắc dĩ thì anh ta
không thể mở mồm vay tiền bạn gái được. Huống hồ chàng trai đó cũng biết rằng
Trần Thuỷ vốn không có khả năng để ngay lập tức cho anh ta vay 1.000tệ. Lòng dạ
của anh ta thế ai ai cũng biết. Thằng cha đó chẳng qua là muốn lấy lại số tiền
mà trước đây hắn đã đầu tư.

 Thương thay, người trong cuộc
thì mụ mẫm, người ngoài cuộc thì sáng suốt.

 Trần Thuỷ nói xong, cả ba
chúng tôi đều không lên tiếng.

 Trần Thuỷ thấy chúng tôi không
ai tỏ thái độ gì bèn chuyển sang nói kiểu thương lượng bàn bạc: "Các cậu
thấy tớ có nên cho mượn tiền không?"

 Ba người chúng tôi vẫn lặng
thinh. Tôi tin chắc rằng lúc đó ai ai cũng ngầm cười nhạo Trần Thuỷ. Sự khinh
rẻ đó là điều tất nhiên. Chỉ có điều là chúng tôi chọn cách trốn tránh mà thôi.




Thấy chúng tôi không ai lên tiếng
Trần Thuỷ bèn thở vắn than dài: "Ái dà, thật chán quá!"

 Tô Tiêu cuối cùng không kìm
nén được, liền nói: "Chán cái gì chứ, nếu cậu có tiền lại tình nguyện cho
anh ta vay thì cứ cho vay đi. Không có tiền thì nói là không có. Đơn giản thế
thôi. Cậu có 1.000 tệ không?" "Không có". "Được, vậy thì
đừng cho vay".

 Nghe xong những lời đó của Tô
Tiêu, Trần Thuỷ lặng thinh không nói nửa lời.

 Tôi biết chắc chắn cô ấy vẫn
muốn cho anh ta vay tiền. Con gái khi yêu đều như con bạc khát nước, mê muội
dốc hết cho canh bạc cuối cùng, cứ cho là họ biết được kết cục sẽ thua nhưng họ
vẫn dốc hết tất cả, dù cho không thể thu lại vốn ban đầu.



Bi kịch lớn nhất của người phụ nữ là
gặp phải người không tử tế, gặp phải người không tử tế mà lại yêu sâu sắc người
đó thì quả là đã rơi xuống địa ngục, muôn kiếp không thể ngoi lên.

 Trịnh Thuấn Ngôn nói lạnh
băng: "Đừng nói là không có tiền, có tiền cũng không cho vay".

 Tôi liền nói: "Tớ đồng ý
với quan điểm của Trịnh Thuấn Ngôn. Cậu xem, cú điện thoại đầu tiên anh ta gọi
cho cậu sau khi đi đã nhắc ngay đến chuyện vay tiền, cứ cho là anh ta muốn
chiếm phần hơn, thì bất luận thế nào cũng phải bỏ vốn trước chứ?"

 Có thể tôi đã quá nặng lời.
Nhưng, xưa nay đối với những người đàn ông như thế tôi luôn nói rất khó nghe.

 Nghe xong những lời tôi nói,
Trần Thuỷ liền đứng dậy đi ra ngoài.

 Chú ý của tôi là chê bai cậu
nam sinh đó, nhưng thực sự cũng đã làm tổn thương Trần Thuỷ. Nhận thức được
điều này, tôi liền gọi cô ấy lại.

 "Cậu ra ngoài làm gì? Đi
vay tiền các phòng khác à? Cậu đừng ngốc nghếch thế! Tớ nói những lời khó nghe
như vậy cũng là vì muốn tốt cho cậu."

 Lúc đó Trần Thuỷ mới dừng bước
và hỏi tôi: "Sao cậu biết tớ sắp đi vay tiền phòng khác? Dịch Phấn Hàn,
cậu đoán việc thật chuẩn đấy. Vậy cậu nói xem tớ nên làm thế nào bây giờ?"
Được coi là quân sư tình yêu của phòng, thậm chí là của khoa chúng tôi, xuất
phát từ tình nghĩa bạn học, tôi phải có trách nhiệm và nghĩa vụ dìu Trần Thuỷ
vượt qua lận đận này.

 Tôi nói: "Thực ra tớ cũng
biết cậu đang phân vân do dự và cũng đang lo lắng nữa.

 Thứ nhất, bây giờ trong tay
cậu không có 1000 tệ.



Thứ hai, cậu cũng sợ rằng cho anh ta
vay tiền mà anh ta sẽ không trả, có đúng không?



Thứ ba, kì thực có lẽ là cậu chưa
nhận ra, có thể anh ta không hề yêu cậu. Chẳng qua là chính cậu đã rung động mà
thôi. Tớ nói ba điều này có đúng không? Nếu đúng, tớ sẽ tiếp tục giảng giải cho
cậu thấy".



Trần Thuỷ đóng cửa lại, ngồi xuống
bên tôi và xin tôi nói tiếp.

 Tôi biết đã nói trúng tâm tư
cô ấy. Nếu không xem cô ấy là bạn cùng phòng tôi đã không nói những lời này.
Tuy lời nói thẳng thừng chướng tai, nhưng tôi việc gì phải nói những lời vừa
đắc tội với người khác như thế này lại vừa không có lợi gì cho tôi?



Trần Thuỷ nói: "Vậy cậu bảo nên
làm thế nào? cậu chỉ cho tớ với".

 Tôi cởi mở thẳng thắn, nói:
"Nếu cậu không muốn tiếp tục với anh ta nữa thì hãy nói thẳng là không có
tiền. Nếu cậu vẫn còn chút xao động với anh ta và muốn tiếp tục xem thế nào,
thì cậu hãy nói với anh ta rằng cậu đã mượn được tiền rồi nhưng trên đường đi
gửi tiền cho anh ta đã bị kẻ trộm lấy mất. Cậu hãy khóc lóc kể lể cho anh ta đã
bị anh ta phản ứng thế nào? Làm như vậy, về tình về lí anh ta đều không thể nói
gì được. Cứ cho là anh ta biết cậu không muốn cho vay, nhưng cũng coi là đã giữ
thể diện cho anh ta rồi, hãy bịt miệng anh ta trước khiến anh ta không thể nói
gì được".

 Tôi vừa dứt lời, ba người
trong phòng cùng lúc ồ lên, rồi xì xào bàn tán.

 Về sau, cách này được phát
triển rộng ra, hễ cứ có ai tìm chúng tôi mượn tiền mà chúng tôi không muốn cho
mượn nhưng cũng không tiện từ chối thì đều có thể dùng cách này. Phải linh hoạt
ứng phó, học một biết mười.



Trần Thuỷ làm theo cách tôi bày ra.
Trưa ngày hôm sau, cô ấy gọi điện cho anh ta khóc lóc và kể cho anh ta hay
chuyện không may, cô ấy nói một cách rất xúc động đến nỗi trong mắt cô lấp lánh
những giọt lệ. Nhưng điều mà chúng tôi không thể ngờ tới là sau khi nghe Trần
Thuỷ khóc lóc kể lể, anh ta lại có thể nói ra câu này: "Tái ông thất mã,
hoạ phúc khôn lường." Vậy rốt cuộc 1.000 tệ đó của em có thể chuyển qua
cho anh không?"

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3