Thẻ đọc tâm - Chương 06 - part 01 - 02 - 03

Chương 6: Mỗi nam sinh mắc bệnh tâm thần đều có
quá khứ đau buồn


1 - Giúp tôi tan biến trong biển người mênh mông


Nửa năm nay Trâu Bác quá bi thảm. Từ khi bị bắt
giam, anh ta không được nghe những chuyện ngoài đời.

Nhưng Bạch Tiêu lại không thanh thản, nỗi phiền
não cứ tiếp tục kéo lên.

Bạch Tiêu đi đến đâu đều bị những bạn học khác
chỉ chỉ trỏ trỏ. Họ nói: “Nhìn kìa, bạn gái của Trâu Bác đấy. Bạn gái của anh
hùng, bạn gái của tội phạm… Nghe nói Trâu Bác vì cô ta mới bị ngồi tù… Cô ta
hại Trâu Bác thảm quá…”

Những tin đồn đáng sợ có ở khắp nơi.Nó giống như
xoáy nước, bạn càng vẫy vùng thì nó càng cuốn xa, càng nhanh chóng nuốt gọn
bạn.

Bạch Tiêu thấy cơ hội của mình dù chỉ một chút
cũng không có, ngay cả những người bạn ký túc cũng nhìn cô bằng con mắt khác.

Cho đến một ngày, Bạch Tiêu nghe được rõ bạn nữ
bên phòng kế bên nói: “Tiền của Trâu Bác đều bị Bạch Tiêu tiêu hết, Trâu Bác
không có tiền để trả lại ngân hàng nên mới bị ngồi tù…”

Lúc đầu nghe xong câu đó, Bạch Tiêu không khó
chịu cũng không có cảm giác tức nước vỡ bờ nữa.

Bởi cô đã buồn rất nhiều và cũng rất lâu rồi.
Dần dần, miệng vết thương cũng không còn cảm giác đau đớn nữa, Bạch Tiêu quyết
định chuyển ra ngoài ký túc.

Phương pháp tốt nhất để trị vết thương chính là
những sự gặp gỡ mới. Gặp gỡ người xa lạ cùng không gian mới sẽ khiến cho những
vết thương lòng lành lại rất nhanh. Nếu may mắn gặp được người mới thì đương
nhiên càng tốt.

Những khu phố bên ngoài trường có đủ loại thanh
niên sinh sống.

Có những đôi tình nhân không chịu nổi sự cô đơn,
có những sinh viên tốt nghiệp với kết quả thấp, cũng có những người cùng tuổi
cô đang làm thêm ở các quán cạnh trường.

Bạch Tiêu đi đến hết ngõ hẻm này đến ngõ hẻm
khác, những căn nhà hai tầng bên đường san sát, trong không gian chật hẹp,
những bức tường được sơn muôn màu khiến người ta có cảm giác hoang mang như
đang ở mê cung.

Bạch Tiêu nghe bạn học nói, ở đây có rất nhiều
phòng cho thuê.

Tìm kiếm đã mấy buổi chiều, cuối cùng Bạch Tiêu
cũng tìm được căn phòng chống chưa có ai thuê ở một căn nhà ba tầng.

Trong phòng có một chiếc giường, trên tường dán
đầy áp phích, đều liên quan đến Kobe Bryant[1].

[1] Kobe Bryant (Kobe Bean Bryant, sinh ngày
23/08/1978) là ngôi sao bóng rổ Mỹ của giải nhà nghề Mỹ NBA, hiện đang chơi cho
đội Los Angeles Lakers và được công nhận như một cầu thủ bóng rổ xuất sắc nhất
hiện nay.

Dưới gầm giường còn có một quả bóng rổ đã bị
hỏng, một cuốn sổ ghi chép toán học.

Bạch Tiêu nghĩ, có lẽ đây là phòng mà một nam
sinh trường Đại học Khoa học Tự nhiên đã từng ở. Chắc chắn anh ta là chàng trai
thích bóng rổ, người cao gầy, cắt tóc ngắn, nhìn thấy con gái là mặt lại đỏ
lựng.

Bởi thế, vô tình ý nghĩ của Bạch Tiêu lại xuất
hiện hình bóng Trâu Bác…

Cô vẫn nhớ anh.

Điều này thật gay go.

Bạch Tiêu vội vàng bóc những tấm áp phích đó
xuống, dường như làm như thế là cô có thể loại bỏ Trâu Bác ra khỏi suy nghĩ của
mình.

Những tấm áp phích được dán lên tường bằng lớp
keo vô cùng chắc chắn. Bạch Tiêu dùng con dao nhỏ cậy một góc của tấm áp phích
lên rồi nhẹ nhàng kéo xuống. Tấm áp phích về Kobe Bryant rơi xuống, một bức ảnh
cô gái cũng rơi xuống bên chân Bạch Tiêu.

Cô hiếu kỳ nhặt lên xem.

Đó là bức ảnh một cô gái xinh đẹp. Mái tóc bay
trong gió, nước da trắng ngần, hai chân thon dài, mặc váy ngắn và đang đứng bên
hồ, miệng nở nụ cười tươi sáng như đóa hoa hướng dương ở giữa cánh đồng.

Sự trẻ trung bao trùm bức ảnh giống như độ nóng
của lửa phả vào mặt chúng ta.

Bạch Tiêu cầm bức ảnh lên ngắm nghía rất lâu.

Chắc đây là cô gái mà anh ta thích nên bức ảnh
của cô ấy mới được bảo vệ tốt như thế. Nhưng, đã thích cô ấy rồi thì vì sao lại
giấu ảnh của cô ấy ở một nơi kín đáo như thế? Bạch Tiêu nghĩ mãi không ra, cô
cẩn thận đặt bức ảnh đó vào trong cuốn từ điển.

Sắp xếp phòng xong đâu vào đấy, Bạch Tiêu đem
chiếc đệm đơn trải lên chiếc giường màu trắng, trên bàn đặt một lọ hoa gừng
trắng, trong phòng sạch sẽ, thoang thoảng hương thơm.

Cô cảm giác thế giới của mình cũng yên tĩnh như
thế, không nghe thấy những chuyện nhảm nhí, cũng giống như quên đi những quá
khứ bi thương.

Buổi tối ngày thứ ba khi cô chuyển đến căn phòng
này thì có tiếng gõ cửa.

“Ai thế?”

Bạch Tiêu có chút sợ hãi, nữ sinh ở trọ một mình
sẽ luôn cảm thấy thế giới này không an toàn. Liệu có thể mở cửa được không?

Là tiếng của một cô gái, giọng nói nghe rất trẻ.

Bạch Tiêu do dự một lúc rồi mới mở cửa.

Một cô gái cao gầy, xinh xắn xuất hiện trước
cửa, Bạch Tiêu vừa nhìn đã nhận ra đó chính là cô gái trong bức ảnh được giấu
sau tấm áp phích Kobe Bryant.

“Tiêu Tiếu đâu?”, cô gái nhìn khắp căn phòng một
lượt.

Bạch Tiêu lắc đầy, cô không biết Tiêu Tiếu là
ai.

“Cậu mới chuyển đến đây à?”, cô gái tiếp tục
hỏi.

“Ừm, tớ chuyển đến đây được ba ngày rồi, khi đó
căn phòng này bỏ không. Đúng rồi, trên tường có rất nhiều áp phích về Kobe
Bryant, dưới gầm giường cũng có một quả bóng rổ. Là của người tên Tiêu Tiếu đó
sao?”

Không hiểu tại sao, trong ý thức luôn có một
luồng điện khiến Bạch Tiêu không nói cho cô gái này biết rằng, trên bức tường
còn giấu tấm ảnh cô ấy.

“Là của anh ấy! Tớ tên Ngũ Hạnh Nguyệt. Đây là
số điện thoại của tớ, nếu Tiêu Tiếu quay lại thì làm phiền nói cho cậu ấy số
điện thoại này. Cảm ơn cậu!”. Cô gái xinh đẹp Ngũ Hạnh Nguyệt để lại số điện
thoại một cách rất tự nhiên rồi quay người rời đi.

Bạch Tiêu ngửi thất mùi nước hoa trên người cô
ta nhưng không nhận ra đó là mùi hoa gì, dường như mùi hương đó có dự pha trộn
của cỏ xanh và lúa mạch.

Thật kỳ lạ, xã hội bây giờ có nhiều cách thức để
liên lạc như thế, điện thoại di động, QQ, MSN, qua bạn học, mạng xã hội, tìm
được một người dễ dàng hơn bao giờ hết.

Nhưng hai người này sao lại có thể mất liên lạc
nhỉ?

Dường như tất cả suy nghĩ, Bạch Tiêu đều để vào
số điện thoại Ngũ Hạnh Nguyệt và bức ảnh kẹp trong quyển từ điển.

Trừ những lúc đến lớp và tan học, ngày nào Bạch
Tiêu cũng ở căn phòng chật hẹp đó.

Những người ra ra vào vào khu trọ đều là sinh
viên cùng độ tuổi.

Mấy ngày gần đây, cô gái Bạch Tiêu hiền lành
cũng quen biết mấy người hàng xóm.

Có hôm, cô bạn ở tầng dưới lúc mua dưa hấu có
gặp Bạch Tiêu, sau khi hai người hàn huyên một hồi, cô gái đó bỗng cười hì hì
một cách bí mật, nói: “Cậu biết không, người trước đây ở phòng cậu bị bệnh thần
kinh đấy. Đó là anh chàng rất đẹp trai, tối nào cũng gào khóc thảm thương khiến
ai cũng sợ hãi. Chủ nhà hết khóc lóc rồi mắng mỏ mới đuổi được anh ta đi. Ai
cũng nói hay là cứ để anh ấy ở lại để họ chuyển đi. Sau đó anh ta bị các bác sĩ
ở bệnh viện tâm thần trói lại rồi đưa đi”.

Bạch Tiêu rất ghét giọng điệu tỏ ra bí mật của
cô gái này bởi nó mang đầy vẻ khơi gợi những chuyện thị phi.

Nhưng cô vẫn hỏi một câu: “Anh ta tên gì?”.

“Tiêu Tiếu.”

“Anh ta đi đâu rồi?”

“Bị đưa đến Thập Giác Đình rồi, đó là bệnh viện
tâm thần. Nghe nói trong đó có một ngôi đình mười góc, người bệnh nếu không bị
ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ bị treo ở đình để cho gió thổi xoay vòng, đến khi
nào họ không kêu gào nữa thì mới cho xuống.”

Bạch Tiêu nghĩ đến Thập Giác Đình coi người như
chiếc chuông gió ấy mà cảm thấy ớn lạnh.

Trên đường về nhà, Bạch Tiêu gọi điện cho Ngũ
Hạnh Nguyệt, cô cảm thấy mình nên nói chuyện này cho Ngũ Hạnh Nguyệt biết, có
thể cô gái xinh đẹp này cũng không biết chuyện gì, có thể cô ấy vẫn đợi anh
chàng Tiêu Tiếu trong trái tim mình.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Ngũ
Hạnh Nguyệt vừa trong trẻo vừa ngọt ngào.

“Alo, ai đó?”

Bạch Tiêu có chút không nỡ nói cho cô ấy chân
tướng sự việc, cô im lặng vài giây rồi mới nói:

“Tiêu Tiếu đã vào bênh viện tâm thần rồi, cậu
không biết sao?”, Bạch Tiêu không khống chế nổi bản thân nên đành hỏi.

“Hả!”, sau tiếng kinh ngạc ở đầu dây bên kia là
một khoảng im lặng, Ngũ Hạnh Nguyệt nói: “Bệnh viện tâm thần Thập Giác Đình ở
đâu? Cậu có thể đưa tớ tới đó không?”.

Ngũ Hạnh nguyệt dường như không hề đề phòng,
cũng có thể trên mặt Bạch Tiêu viết hai chữ “người tốt” nên ai cũng tin tưởng
cô.

Bạch Tiêu nói: “Được, hai giờ chiều nay tớ sẽ
đưa cậu đi”.

 


2 - Bệnh viện tâm thần


Hai giờ chiều, Bạch Tiêu và Ngũ Hạnh Nguyệt gặp
nhau ở bến xe.

Ngũ Hạnh Nguyệt còn mặc một chiếc váy bò ngắn,
làm lộ rõ cặp đùi trắng nõn, giống như thanh kiếm trong tay nữ thần, vừa cao
quý vừa khiêu khích, kích thích thần kinh của những giống đực đang qua qua lại
lại.

Rất nhiều anh chàng nhìn cô, nhưng cô dường như
hoàn toàn không phát hiện ra điều đó, hoàn toàn không cảm nhận được những ánh
mắt ái mộ hoặc dung tục xung quanh.

Đây mới là một cô gái xinh đẹp đã quen được
những người khác ngưỡng mộ. Cô đã quen với những ánh mắt thèm muốn của những
người khác giới.

Vẻ đẹp của Ngũ Hạnh Nguyệt khiến Bạch Tiêu cũng
phải yêu thích. Vẻ đẹp thật sự không khiến những người cùng giới ganh ghét,
người khác giới si mê, bởi vẻ đẹp thực sự là thứ để tận hương chứ không phải vì
nó mà sinh đố kỵ.

Hai người lên một chiếc taxi.

Xe vừa đi, Bạch Tiêu liền hỏi: “Tiêu Tiếu là bạn
trai cậu sao?”.

Ngũ Hạnh Nguyệt nghĩ một lúc, nói: “Đúng thế.
Nhưng người nhà tớ không thích anh ấy, cha mẹ tớ chê nhà anh ấy nghèo”.

Bạch Tiêu suy nghĩ rồi hỏi: “Thế nhà cậu có giàu
không?”.

Ngũ Hạnh Nguyên nhếch khóe môi, hất mái tóc sang
một bên, nói: “Cũng có thể, có rất nhiều nhà nhưng tớ cũng không rõ lắm.”

Nông dân ở cùng ngoại thành, nếu may mắn được
phá dỡ nhà cửa để xây dựng khu kinh tế mới, máy móc chạy ầm ầm, thứ bị dỡ bỏ đi
chính là những ngôi nhà, thứ thu được chính là mấy trăm vạn tệ.

Vì thế, Bạch Tiêu nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Tiền của
nhà cậu không phải tiền bồi thường phá dỡ nhà cửa đấy chứ?”.

Ngũ Hạnh Nguyên há hốc miệng vì kinh ngạc, nói:
“Đương nhiên là không. Mà hoàn toàn ngược lại, tiền của nhà tớ chính là do xây
dựng nhà cửa mà có được. Cha tớ tên Ngũ Đại Thạch”.

Bạch Tiêu nghe đến cái tên này, lập tức yêu kiều
nói: “Thế thì dám đánh cược với cậu, lần nào quyên tiền tớ cũng đều quyên nhiều
hơn cậu. Mỗi lần tớ quyên góp hai mươi tệ, còn cậu chỉ mười tệ thôi”.

Ngũ Hạnh Nguyệt đỏ mặt, nói: “Đó là tin vịt
thôi, mà các cậu không hiểu tình hình thực tế, các cậu quyên nhiều như thế để
làm gì chứ? Nói không chừng lại quyên góp cho người nào đó mua túi Hermes rồi ấy
chứ. Cho nên các cậu đều hiểu nhầm cha tớ rồi. Sau này các cậu sẽ biết chân
tướng rốt cuộc là thế nào. Tóm lại, chân tướng chỉ có một và cha tớ là người
thông minh”.

Cứ nói chuyện như thế, đến khi tới trước cổng
bệnh viện thì hai người xuống xe.

Trời quá nóng, mặt trời xuyên qua những kẽ lá
chiếu xuống tấm biển trên cổng bệnh viện.

Xuyên qua một vườn hoa yên tĩnh đến mức không hề
có dấu hiệu của bệnh viện tâm thần, họ đến trước một tòa nhà lớn màu xanh lục.

Cách một cái cổng mà như cách cả một thế giới.

Đầu bên kia thế giới là những năm tháng yên lành
tốt đẹp.

Đầu bên này của thế giới là một ngàn dáng vẻ bi
thương.

Người khóc, người cười, có người hét lên phẫn
nộ, có người lặng im, có người đang ngồi đó, có người đang leo trèo. Những
khuân mặt đó có thể là thanh tú, có thể là đẹp đẽ, căn nhà lớn không hề u ám
này giống như một bức ảnh đã định sẵn bố cục.

Bệnh viện tâm thần này đã định sẵn hàng trăm
dáng vẻ ở thế gian.

Nhìn lên là một bệnh viện tâm thần. Nhưng thực
tế, nếu đứng ở bên ngoài để nhìn cuộc sống của chúng ta thì sẽ thấy tất cả
những niềm vui, nỗi buồn, tức giận, bi thương đều là những điều vô lí, đáng
cười.

Chúng ta đều là những bệnh nhân tâm thần. Trong
tim của tất cả mọi người đều có một ổ bệnh, một căn bệnh tâm lý nặng nề.

Ngũ Hạnh Nguyệt không kìm được, kéo tay Bạch
Tiêu, tay cô run run, sợ hãi.

Bạch Tiêu nắm chặt tay Ngũ Hạnh Nguyệt, hai
người sợ sệt bước lên phía trước.

Bỗng nhiên, Ngũ Hạnh Nguyệt dừng bước. Cô hét
lên một tiếng, bịt miệng, trong mắt đã ngân ngấn nước.

Người xuất hiện trước mắt họ là một chàng trai
cạo trọc đầu, dáng người cao gầy, rất gầy, trên cằm vẫn còn vết tích của những
sợi râu vừa cạo, cánh tay trần trụi có mấy vết sẹo dài.

Nhìn thấy Ngũ Hạnh Nguyệt, anh ta sững sờ một
lát nhưng lại lập tức nhìn đi nơi khác, ánh mắt thẫn thờ, các ngón tay đan vào
nhau thật chặt, sau đó thả lỏng, rồi lại đan chặt, lại thả lỏng. Nhìn anh ta
giống như một đứa trẻ đần độn.

Nhưng những biểu hiện trong đôi mắt của anh ta,
Bạch Tiêu nhìn rất rõ.

Ngũ Hạnh Nguyệt bước lên phía trước gọi một câu:
“Tiêu Tiếu!”.

Anh ta không có phản ứng gì, tiếp tục chơi trò
đan ngón tay.

“Tiêu Tiếu!”.

Anh ta vẫn không phản ứng.

“Anh ấy không nhận ra tớ, anh ấy không nhận ra
tớ nữa…” Nói xong, Ngũ Hạnh Nguyệt bật khóc nức nở.

Bạch Tiêu cúi đầu, cô nhìn ánh mắt trốn tránh
của Tiêu Tiếu, cô chắc chắn rằng anh ta vẫn nhận ra Ngũ Hạnh Nguyệt.

Nhưng, lúc này, tại sao anh ta lại giả bộ không
quen cô ấy? Giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Ngũ Hạnh Nguyệt kích động, cô bước lên nắm lấy
cánh tay Tiêu Tiếu.

Tiêu Tiếu ngập ngừng hồi lâu, bỗng đẩy cô ra rồi
điên cuồng chạy đi.

Ngũ Hạnh Nguyệt chạy được hai bước thì bị y tá
ngăn lại, khách sáo “mời” Bạch Tiêu và Ngũ Hạnh Nguyệt ra khỏi bệnh viện tâm
thần.

 

 

3 - Lá thư gấp hình mặt mèo


“Trước đây anh ấy không như vậy, tại sao anh ấy
lại đối xử với tớ như thế chứ? Anh ấy đã từng rất yêu tớ, tớ cũng rất yêu anh
ấy, quan hệ của chúng tớ rất tốt… Tớ muốn biết rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì.”

Ngũ Hạnh Nguyệt đi dưới những bóng cây râm mát
bên đường, thế giới yên tĩnh như thế, tiếng khóc của cô cũng thật thảm thiết.

Bạch Tiêu nhớ đến Thẻ đọc suy nghĩ của mình,
nhìn cô gái giàu có trước mặt, bỗng nảy ra ý định “lấy của nhà giàu chia cho
người nghèo”.

Cô nói: “Nếu tớ có thể giúp cậu biết được Tiêu
Tiếu nghĩ gì thì cậu sẽ trả tớ bao nhiêu tiền?”.

“Thật sự có thể sao? Nếu thật sự có thể, tớ sẽ
nói cha tớ tặng cho cậu một căn nhà”, Ngũ Hạnh Nguyệt lau nước mắt, nghẹn ngào
nói.

Nhiều người phấn đấu suốt đời, thậm chí đánh đổi
cả tình yêu lẫn máu mủ của mình mà cũng không có nổi một căn nhà. Vậy mà cô
tiểu thư nhà giàu này lại tùy tiện hứa hẹn như vậy.

Thế giới này, từ trước tới nay, hai chữ “công
bằng” đều chỉ là trò cười mà thôi.

Bạch Tiêu cảm thấy nghi hoặc, cô bổ sung thêm:
“Tớ còn muốn cả gia sản nhà cậu, dùng cả đời cũng không phải trả phí. Chẳng
phải mọi người nói nhà cậu có nhiều vàng lắm sao? Nhân viên an ninh cũng ăn mặc
giống như đang biểu diễn nghệ thuật vậy”.

“Được. Thế cậu có cách gì để đọc được tất cả
những suy nghĩ của bạn trai tớ?”, Ngũ Hạnh Nguyệt không hề nghi ngờ Bạch Tiêu.

“Tớ có một vật quý, có thể đọc được suy nghĩ của
người khác. Nhưng hiện tại tớ không mang theo, lúc nào về mới lấy cho cậu
được”, Bạch Tiêu cũng rất thật thà.

“Bạn xuyên không trở về cổ đại nên nhặt được thứ
đó sao?”, Ngũ Hạnh Nguyệt trừng mắt kinh ngạc. Cô không hề nghi ngờ về sự thật
giả của báu vật đó, chỉ hiếu kỳ về xuất xứ của nó.

Bạch Tiêu nhìn Ngũ Hạnh Nguyệt, thầm nhủ: Xuyên
không, chỉ biết đến xuyên không thôi sao? Lẽ nào chỉ có người cổ đại mới có báu
vật còn các nhà khoa học hiện nay không có? Đúng là một chút năng lực tưởng
tượng cũng không có, cậu bị bại não rồi sao?

Hai người đợi mãi mà không bắt được taxi, đành
lên một chiếc xe buýt, lắc lư trở về trường.

Bác tài xế đương nhiên là cũng có khí phách của
tay đua xe, đi với tốc độ rất nhanh, dường như gắng hết sức để đạt được mục
tiêu. Một cú phanh gấp, tất cả những người trên xe nhất định sẽ đồng loạt làm
động tác nghiêng trước đổ sau.

Sau một lần phanh gấp, những hành khách trên xe
đều tràn đầy bất mãn đối với bác tài: “Lái xe kiểu gì thế?”, “Có biết lái xe
không đấy?”.

Chỉ có Ngũ Hạnh Nguyệt hết lên một tiếng “Á”.
Tiếng hét đó cao vút mà hoảng sợ, giống như tấm vải bông đẹp đẽ bị xé làm đôi.

Sau đó, xe vừa tới trạm đỗ, cửa vừa mở, Ngũ Hạnh
Nguyệt đã lôi tay Bạch Tiêu nhảy xuống.

“Thế nào rồi?”, Bạch Tiêu hoảng hốt nhìn Ngũ
Hạnh Nguyệt, lại nhìn những người xung quanh. “Còn chưa tới bến mà, sao đã
xuống xe trước rồi?”

“Lúc mới lên xe có người trêu ghẹo tớ”, hai má
của Ngũ Hạnh Nguyệt ửng đỏ, cô có vẻ rất khó nói.

“Trên xe buýt sao? Yêu râu xanh? Quấy rối tình
dục? Thế là cậu chạy sao, cậu nên hét lớn để mọi người cùng mắng cho hắn một
trận chứ? Cậu sợ đến nỗi bỏ chạy xuống xe thì hắn ta sẽ đi quấy nhiễu những cô
gái khác”, Bạch Tiêu không thể hiểu nổi Ngũ Hạnh Nguyệt. Tuy cô cũng là con gái
rất nhát gan đối với những chuyện thị phi, cô luôn phán doán theo công thức
giáo điều.

Trước sự phê phán của Bạch Tiêu, Ngũ Hạnh Nguyệt
bỗng tức giận, cô hất tay Bạch Tiêu rồi chạy đi, không thèm quay đầu lại. Hình
ảnh vô cùng quyến rũ, hai chân thon dài trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn uyển
chuyển. Bạch Tiêu bỗng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Ngũ Hạnh Nguyệt, trong phút
chốc, cô đã tha thứ cho đối phương.

Ban đầu, Bạch Tiêu cũng rất tức giận. Nhưng các
cô gái khi tức giận đều khó hiểu như thế cả, đều nóng nảy bỏ đi.

Về đến phòng trọ, Bạch Tiêu thấy Ngũ Hạnh Nguyệt
đã ngồi ở cầu thang, gục đầu xuống gối, mái tóc đen dài hơi xõa xuống.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ngũ Hạnh Nguyệt ngẩng
đầu, đôi mắt hoe đỏ, hình như cô đã khóc rất lâu rồi, cô nói với giọng khẩn
thiết: “Tớ không tin là cậu có vật quý đó, đừng lừa dối tớ nữa. Nhưng cậu có
thể giúp tớ một việc không? Cậu có thể giúp tớ đến thăm Tiêu Tiếu và đưa cho
anh ấy một bức thư không?”.

Nói xong, Ngũ Hạnh Nguyệt lấy từ balo màu hồng
phía sau lưng ra một bức thư màu trắng được gấp thành hình mặt mèo.

Không hiểu vì sao, Bạch Tiêu cảm thấy mình không
thể từ chối Ngũ Hạnh Nguyệt. Ánh mắt đáng thương của cô ấy khiến người khác
không đủ dũng khí để nói không. Giống như một miếng thủy tinh mỏng, chỉ cần một
cơn gió nhỏ cũng có thể khiến nó rơi xuống đất, tan thành từng mảnh.

Bạch Tiêu nhận lấy bức thư, bấy giờ Ngũ Hạnh
Nguyệt mới rời đi. Bóng dáng cô ấy đi xuống cầu thang vẫn đẹp như thế.

Bạch Tiêu nằm trên giường, suy nghĩ rất lâu,
cuối cùng cô vẫn không mở bức thư đó ra.

Cô tự hào vì mình đã chiến thắng được ham muốn
của bản thân.

Cảm giác tự hào giúp cô ngủ một giấc ngon lành.

Hôm sau, vừa mới hết giờ học, Bạch Tiêu lại ngồi
xe buýt rất lâu để đến bệnh viện tâm thần.

Lần này, thái độ của cậu ta rất bình tĩnh, nhìn
không có vẻ gì là người mắc bệnh tâm thần, chỉ có điều anh chàng này sống khá
nội tâm.

Bạch Tiêu đưa bức thư gấp thành hình mặt mèo cho
Tiêu Tiếu.

Tiêu Tiếu không hỏi gì, nhận bức thư và mở ra
đọc.

Theo từng dòng chữ trong bức thư, tay Tiêu Tiếu
cũng bắt đầu run run, càng lúc càng nhanh, sau đó một tiếng “ầm”, cậu ta ngã
vật xuống, hai tờ giấy đó cũng theo gió mà rớt xuống nền nhà.

Trước sự vội vàng của các y tá, Bạch Tiêu lúng
túng nhặt bức thư lên, vò lại và nhét vào túi áo. Cô sợ y tá nhìn thấy bức thư,
biết đây chính là nguyên nhân của việc cậu ta ngã sẽ trách cô, thậm chí sẽ đổ
hết trách nhiệm lên đầu cô.

Mấy nhân viên mặc áo blouse trắng khỏe mạnh
khiêng Tiêu Tiếu giống như khiêng một chú gấu đi vào phòng bệnh, Bạch Tiêu cũng
đi theo.

Cô nhìn thấy họ tiêm cho cậu ta một mũi, rồi lại
cho uống thuốc, động tác rất thô lỗ, máy móc, dường như họ coi Tiêu Tiếu là một
động vật bị bỏ đi hoặc như một thực vật sắp chết, muốn làm gì thì làm.

Bạch Tiêu nhìn thấy thế nên cảm giác rất khó
chịu, hóa ra bất kỳ bệnh viện nào cũng đều khiến người ta có cảm giác đó không
phải là nơi tôn nghiêm.

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”, một y tá lớn hơn
cô vài tuổi hỏi.

“Tôi không biết nữa, cậu ấy bỗng nhiên như thế.
Cậu ấy có sao không? Có tỉnh lại không?”, Bạch Tiêu đã nói dối.

“Không sao, khoảng hai tiếng sau là cậu ta sẽ ổn
thôi. Cậu ta đẹp trai như thế, tiếc thật. Bệnh tình hình như ngày càng trầm
trọng rồi”, y tá lộ rõ sắc mặt lấy làm tiếc.

Bạch Tiêu quyết định đợi cậu ta tỉnh lại.

Cô đi đến một vườn hoa trong bệnh viện, thẫn thờ
ngồi đó, nhìn tòa nhà lớn màu trắng giống như sừng của một chú trâu húc vào
trời xanh, có cảm giác đìu hiu vắng lặng mà không biết nói thế nào cho rõ.

Ở trong tất cả các bệnh viện đều có cảm giác như
thế.

Ở bệnh viện mới có thể cảm nhận được sự mong
manh của những tính mạng trong một cự ly gần, không có gì lưu lại vì bạn, cũng
chẳng có gì cứu bạn. Tất cả mọi thứ đều kết thúc một cách yên tĩnh.

Tâm trạng Bạch Tiêu trống rỗng, đút tay vào túi
áo, lúc này cô mới sờ thấy bức thư đó.

Cô do dự một lát rồi cẩn thận giở bức thư đã bị
vo tròn ấy ra.

Bức thư chỉ có một đoạn.

Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, em đều nhớ anh. Em
không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh rời xa em. Càng không ngờ
rằng, có một ngày khi chúng ta gặp lại, địa điểm chính là một bệnh viện trắng
xóa như thế. Có thể trong trái tim anh vẫn có những ký ức về em, cũng có thể
anh đã quên em, nhưng em sẽ đợi anh suốt đời, mãi mãi yêu anh.

Bạch Tiêu đọc xong, sống mũi cô cay cay.

Phải có trái tim mạnh mẽ như thế nào thì mới
viết nên những dòng thư tình nói về tình yêu của mình và nỗi nhớ nhung, chờ đợi
cậu ta một thời gian dài như thế: Hứa hẹn cả đời, còn nói sẽ mãi mãi yêu.

Nếu bức thư này là của người khác viết, Bạch
Tiêu sẽ cho rằng nó giống như tình yêu sau lớp phấn son lòe loẹt, là một loại
phô bày tình cảm. Nhưng đây là bức thư do Ngũ Hạnh Nguyệt viết nên Bạch Tiêu
tin rằng đó là sự thật. Bởi Ngũ Hạnh Nguyệt rất đẹp.

Bạch Tiêu lấy Thẻ đọc suy nghĩ từ trong cặp ra,
cô nghĩ, lần này nếu có thể giúp một đôi gương vỡ lại lành thì sẽ bù đắp phần
nào cho sự áy náy của mình đối với Trâu Bác, để cho Thẻ đọc suy nghĩ chính thức
phát huy tác dụng.

Bạch Tiêu vừa viết tên của Tiêu Tiếu lên Thẻ đọc
suy nghĩ rồi cản thận cất vào túi áo, đi vào phòng bệnh.

Tiêu Tiếu vừa mới tỉnh dậy.

Cậu ta nằm trên giường.nhìn Bạch Tiêu bằng đôi
mắt thẫn thờ.

“Tiêu Tiếu, cậu tỉnh rồi à? Cậu đã đọc hết bức
thư chưa? Cậu có gì muốn nói với Ngũ Hạnh Nguyệt không?”, Bạch Tiêu hỏi.

Tiêu Tiếu không để ý tới cô, cậu hướng ánh mắt
ra ngoài cửa sổ.

“Cậu có muốn trả lời thư không?Tôi lấy giấy và
bút giúp cậu”, Bạch Tiêu tiếp tục hỏi.

Tiêu Tiếu quay đầu, miệng lẩm bẩm: “Tâm thần”.

Hóa ra người bị bệnh tâm thần cũng biết dùng tên
của căn bệnh này để mắng người khác.

Bạch Tiêu không nói, cô ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ
ở trong túi. Một luồng điện bỗng từ đầu ngón tay truyền lại, Bạch Tiêu giống
như vừa mở máy tính, tay cô run run, dòng chữ hiển thị trên ngực Tiêu Tiếu bắt
đầu xuất hiện.

Lần này, Bạch Tiêu đã đọc được một câu chuyện
tuổi trẻ khác.

 

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3