Thẻ đọc tâm - Chương 01 - part 04 - 05

4 - Ánh sáng soi chiếu quá khứ của mỗi người

 

Thực ra, cha của Phí Nhan đã qua đời năm cô ấy
mười hai tuổi.

Mẹ Phí Nhan là một diễn viên kịch nói, tên là Lý
Phi Ảnh.

Phí Nhan cảm thấy mẹ của mình là một diễn viên
quê mùa nhất trên thế giới. Hát thì ê a ê a chẳng theo giai điệu, khuôn mặt sau
khi trang điểm và cả quần áo đều lỗi thời.

Nhưng cha cô lại cảm thấy Lý Phi Ảnh có vẻ đẹp
mê hồn, ông hết mực yêu thương vợ con, gia đình.

Đáng tiếc, người đàn ông hoàn hảo đó lại yếu
mệnh. Cha Phí Nhan lâm bệnh qua đời năm ba mươi bảy tuổi. Khi đó Phí Nhan mới
mười ba.

Trước khi qua đời, ông nói với Lý Phi Ảnh: “Mấy
năm nữa, em hãy chọn cho mình một người thích hợp, nhất định không được đày đoạ
làm khổ bản thân”.

Lý Phi Ảnh nước mắt lưng tròng, nắm tay chồng
thật chặt, nức nở thề thốt: “Em nhất định sẽ không tái giá. Cho dù có khổ sở
thế nào, em cũng sẽ nuôi nấng Phí Nhan nên người”.

Nghe lời thề thốt chân tình của người vợ xinh
đẹp, cha Phí Nhan đã nhắm mắt trong niềm vui mừng thanh thản.

Lúc anh sống, ngày nào cũng cùng em nói những
lời ngọt ngào.

Khi anh ra đi, những lời nói ngọt ngào ấy cũng
theo người đi mất.

Ba tháng sau, Lý Phi Ảnh có quan hệ tốt với Chu
Đại Nhĩ – nhân viên phụ trách trang phục diễn xuất.

Nhưng Phí Nhan không hề có cảm tình với Chu Đại
Nhĩ.

Chẳng ai có tên giống như tên của Chu Đại Nhĩ.
Đúng như quan niệm: nhìn người đoán tên, chú ấy giống như một con lợn béo
trắng, mỡ màng, mặt phính, tai to.

Lúc hút thuốc, chú ấy cũng nói rất nhiều. Tay
thì kẹp điếu thuốc, còn miệng cứ oang oang không ngừng, thậm chí tàn thuốc rơi
lả tả khắp nơi, hệt như bã mía để lâu ngày.

Điều đáng ghét nhất là, Chu Đại Nhĩ còn có tật
xấu – thích vỗ vỗ vào mặt của Phí Nhan.

Vả lại, Phí Nhan xinh đẹp ghét nhất cách biểu
đạt được coi là thân thiết ấy. Cô cảm thấy sự thể hiện này có xu hướng thô bạo.
Đôi má trắng trẻo của Phí Nhan vừa bị Chu Đại Nhĩ vỗ vỗ vào một cái đã ửng đỏ
lên, giống như đổ mực đỏ đang còn nóng lên tờ giấy trắng vậy.

“Khuôn mặt con thật đẹp, khiến chú cứ muốn vỗ lên
đó!”.

“Phiền chết đi! Tránh ra!”, Phí Nhan luôn bực
bội đánh vào tay của Chu Đại Nhĩ.

“Nhan Nhan, sao con lại ăn nói với chú Chu Đại
Nhĩ như thế?”, Lý Phi Ảnh rất chú trọng trong việc rèn luyện tính cách thục nữ
cho Phí Nhan.

Phí Nhan bực bội quát lớn: “Vỗ vào cái mặt lợn
của chú ấy”.

Điều đáng buồn là, cho dù Phí Nhan có không
thích Chu Đại Nhĩ thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể ngăn cản quan hệ của
hai người kia. Vì Lý Phi Ảnh thích tính cách xa hoa của Chu Đại Nhĩ.

Trở thành goá phụ, Lý Phi Ảnh yên bản thân nhất,
sau đó là đàn ông và cuối cùng mới là con gái.

Khi đi siêu thị, Chu Đại Nhĩ luôn đi theo sau Lý
Phi Ảnh và Phí Nhan, cứ khi nào hai mẹ con cô nhi quả mẫu băng khoăn lưỡng lự
trước bộ quần áo hay chiếc túi xách có giá tiền quá cao thì Chu Đại Nhĩ lại
quyết định dứt khoát: Mua!

Lý Phi Ảnh đã không còn là người phụ nữ chung
tình nữa. Khi quyết định lấy Chu Đại Nhĩ, bà nói với Phí Nhan: “Con còn nhỏ,
không biết rằng những người đẹp trai thì không thể là người mà ta có thể nương
nhờ vào họ. Đẹp trai thì có ăn được không? Nhiều anh chàng rất đẹp trai, nhưng
đến năm ba mươi tuổi là trở nên béo phì và xấu xí!”.

Lần đầu tiên Phí Nhan cảm thấy khoảng cách của
hai mẹ con đã dần xa. Cô đang ở độ tuổi trăng tròn, cũng là thời kỳ cảm nhận
rằng đẹp trai mới là một điều kiện tốt của nhân vật anh hùng.

Đáng tiếc, cho dù có phản đối như thế nào thì
Chu Đại Nhĩ vẫn trở thành cha dượng của Phí Nhan.

Thực ra, Chu Đại Nhĩ luôn đối tốt với Phí Nhan,
thậm chí nhiều lần còn khiến cô cảm động, điều này suýt chút nữa thì trở thành
một truyền thuyết đẹp của quan hệ cha con không cùng huyết thống: Tinh thành sở
chí, kim thạch vi khai [1] .

[1]: Ý là tình cảm chân thành có thể làm cảm
động tới trời đất, khiến cho sắt đá cũng phải rạn nứt.

Sự sụp đổ của truyền thuyết, bắt đầu trong một
đêm mùa hạ.

Đêm tối ẩm thấp và nóng rực, cả thành phố như
biến thành một hồ cá, khiến cho những người không biết bơi có ảo giác bị rơi
vào dòng nước sâu và sắp ngạt thở trong đó.

Hôm dó, Phí Nhan phải đến trường thi, lòng dạ
rối bời, cứ trằn trọc mãi. Cô lén lút mở ngăn kéo, lấy ra một điếu thuốc, rón
ra rón rén đi đến ban công của phòng khách, rồi “phụt” một tiếng châm thuốc.

Phí Nhan không phải là cô gái hư, nhưng cô không
nhớ từ lúc nào mình bắt đầu lén lút hút thuốc.

Ban công của phòng khách rất thoáng gió, có thể
mau bay hết mùi khói, vì thế nếu ở nhà, sau khi hút cha mẹ đã ngủ, Phí Nhan lại
lén lút ra đó hút thuốc. Như thế, cho dù bị phát hiện, thì cũng có thể tiện tay
vứt điếu thuốc xuống lầu, tiêu huỷ chứng cớ.

Hôm đó, đang thong thả hút thuốc, Phí Nhan nghe
thấy mẹ và dượng Chu Đại Nhĩ đang lời qua tiếng lại trong phòng ngủ.

Phòng ngủ của họ vẫn sáng đèn, chỉ cách ban công
của phòng khách một bức tường. Thành phố về đêm rất tĩnh lặng, vì thế Phí Nhan
nghe thấy tiếng cãi nhau của họ.

“Theo em, nếu anh Phí còn sống, liệu anh ấy có
phát hiện ra quan hệ của chúng ta, rồi chủ động đề xuất ly hôn để tác thành cho
quan hệ của hai ta không?”

“Em nghĩ không đâu, chẳng phải chúng ta đã rất
cẩn thận sao? Hơn nữa anh Phí là người cố chấp, không đời nào chủ động ly hôn
đâu.”

Hoá ra, mẹ và dượng Chu Đại Nhĩ đã yêu nhau lâu
rồi.

Hoá ra, khi cha còn sống, hai người họ đã là
tình nhân.

Hoá ra, mẹ và dượng Chu Đại Nhĩ luôn gạt bố, phụ
lòng bố.

Tàn của điếu thuốc cháy hết rơi xuống làm ngón
tay Phí Nhan bỏng rát nhưng cô không hề hay biết vì quá đau lòng. Vào chính
giây phút này, thế giới của cô đã hoàn toàn sụp đổ.

Hồi ức về tất cả những câu chuyện, những tình
tiết nhỏ về tình yêu, về sự ấm áp ấy bỗng chốc bị rơi vào vũng đầm lầy, trở nên
vô cùng ô uế.

Mùi thuốc trở nên khó chịu như thế cũng giống
như tuổi thơ năm cô mười ba tuổi. Hoá ra sự thất vọng lớn nhất chính là một
loại đau khổ cùng cực.

 

 


5 - Cô gái không được tin tưởng thì cũng sẽ không
tin tưởng vào thế giới này


Từ đó về sau, Phí Nhan đã thay đổi, cô lạnh nhạt
với mẹ, nhìn Chu Đại Nhĩ bằng ánh mắt thù hằn.

Từ năm mười ba đến mười bảy tuổi, điều quan
trọng nhất trong cuộc sống của cô chính là đấu tranh với Chu Đại Nhĩ. Cô nghĩ
mình còn rất trẻ, còn có rất nhiều thời gian để khai trừ Chu Đại Nhĩ ra khỏi
cuộc sống của mình.

Sự đấu tranh bước đầu chính là nhìn Chu Đại Nhĩ
bằng ánh mắt lạnh nhạt, tìm cơ hội mỉa mai châm chọc.

Ví như, ngày nào cũng nói là muốn ăn tai lợn. Cô
vừa ra sức cắn tai lợn, trong lòng vừa đay nghiến: Cắn chết ông đi!

Ví như, quanh năm suốt tháng không trò chuyện
với Chu Đại Nhĩ, không bao giờ tươi cười với ông ta.

Ví như, tìm cách làm Chu Đại Nhĩ hao tốn tiền
bạc, phá hỏng những món đồ mà ông ta mới mua, làm hỏng xe …

Những chuyện này luôn bị Chu Đại Nhĩ phát hiện.

Lòng nhẫn nhịn của mỗi người đều có giới hạn.

Chu Đại Nhĩ cảm thấy lấy lòng một cô bé vị thành
niên khó khăn hơn rất nhiều so với lấy lòng phụ nữ trưởng thành. Nếu đã bị
thiếu nữ ghét thì cho dù có cho một khoản tiền lớn thì cô ấy vẫn ghét bạn. Dần
dần ông ta cũng trở nên lạnh nhạt với Phí Nhan.

Một ngày thu năm đó, Chu Đại Nhĩ tắm gội xong,
phát hiện ví tiền trong túi áo gió của mình hình như đã bị chuyển từ túi bên
trái sang bên phái.

Thực ra ông ta cũng không nhớ rõ, không biết ví
tiền có bị đổi vị trí không.

Nhưng khi đếm lại thì ông chắc chắn rằng ví tiền
của mình bị thiếu, vốn dĩ là ba mươi hai tờ một trăm tệ giờ chỉ còn ba mươi tờ.

Chu Đại Nhĩ đi đến phòng ngủ, gọi Lý Phi Ảnh dậy
và hỏi: “Có phải gần đây Phí Nhan muốn em mua đồ gì đó mà em vẫn chưa mua
không?”.

“Sao?”, Lý Phi Ảnh sững sờ một lúc.

“Con lớn rồi, rất nhiều thứ cần dùng đến tiền,
sau này nếu con bé xin tiền thì em cho nó, tránh để con bé có những tật xấu”,
Chu Đại Nhĩ bật máy lửa châm một điếu thuốc, nói vẻ như không có chuyện gì.

Lý Phi Ảnh hiểu ra vấn đề rất nhanh, lập tức
nhảy từ trên giường xuống, phi thẳng vào phòng ngủ củùa Phí Nhan, nặng lời
trách mắng: “Có phải con lấy trộm tiền của dượng không?”

“Tiền gì ạ? Con không lấy”, Phí Nhan đang nằm
trên giường nghịch điện thoại liếc nhìn mẹ một cái, hờ hững nói.

Lý Phi Ảnh cầm cặp sách trên bàn học, lục loạn
lên mới tìm ra ví tiền màu hồng phấn lấp lánh, khám xét một lượt quả nhiên
trong đó có bốn tờ tiền màu hồng phấn. Lý Phi Ảnh bỗng sa sầm mặt mày: từ trước
tới nay không bao giờ mình cho Phí Nhan tiền để trong ví vượt quá một trăm tệ.
Tại sao lại có bốn trăm tệ trong ví con bé? Chắc chắn là tiền con bé lấy trộm
của anh Đại Vĩ rồi.

Sự thực rành rành đây thì hết đường chối cãi, Lý
Phi Ảnh ném cặp sách về phía Phí Nhan, bắt đầu quát mắng: “Con tuổi còn nhỏ, học
gì tốt không học, lại học cách ăn trộm tiền sao? Tiền thì có điểm nào tốt hả?”.

Phí Nhan ngồi dậy, cô vốn định giải thích: “Đây
thực sự không phải tiền con ăn trộm, tiền trong ví là khoản lãi mà con bán đáp
án thi cho các bạn kiếm được!”.

Nhưng giây phút ấy, cô ôm đầu vì bị cặp sách ném
trúng, cảm thấy tất cả lời giải thích đều không có ý nghĩa.

Cho dù nói thế nào, làm những gì mình cũng là
người không được người khác tin tưởng.

Phí Nhan oán hận và nhìn mẹ bằng con mắt coi
thường, nói: “Có nhiều tiền rất tốt, điều này mẹ rõ hơn con mà, nếu không vì
sao mẹ lại lấy người đàn ông ngu xuẩn mập ú ấy?”.

Lý Phi Ảnh mím chặt khoé miệng, không thể nghĩ
ra được lý do thích hợp nào để chối cãi.

Sự gia trưởng của cha mẹ thể hiện ngay từ khi
những đứa con còn nhỏ, muốn đánh thì đánh. Lý Phi Ảnh bước đến phía trước, cho
Phí Nhan một cái bạt tai.

Phí Nhan sờ lên vết hằn đỏ, nóng rát trên mặt,
lòng đã kết thành băng đá, ngay cả hô hấp cũng bị đóng băng toàn bộ.

Chu Đại Nhĩ vội chạy vào can ngăn, “Đừng đánh
nữa, đừng đánh nữa, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện”.

Phí Nhan hét lớn: “Cút! Ông cút ngay! Ông không
được phép vào phòng tôi!”.

Chu Đại Nhĩ liền kéo Lý Phi Ảnh sắc mặt tái xanh
ra ngoài. Phí Nhan nhảy xuống giường, đóng cửa cái “rầm” rồi khoá trái lại.

Cô bắt đầu khóc không thành tiếng, nước mắt giàn
giụa, nước mắt rơi gột rửa những đau thương trong lòng. Cô cảm thấy:

Cả thế giới đều đối đầu với cô.

Cả thế giới đều bỏ rơi cô.

Cả thế giới đều không tin tưởng cô.

Cả thế giới đều làm tổn thương cô.

Con người trên thế giới đều dối gian.

Bởi mẹ cô chính là một trong những người giả tạo
nhất trên thế giới này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3