Thẻ đọc tâm - Chương 01 - part 02 - 03
Bạch Tiêu không thể hiểu hết về những tấm Thẻ
đọc suy nghĩ này. Trên thế giới, vẫn có những sự thật mà khoa học không thể lý
giải nổi sao? Có thiết bị đọc được suy nghĩ của con người thật sao? Tim người
không phải chỉ là một khối thịt thôi sao?
Bạch Tiêu thẫn thờ ngồi trước bàn học, nắm chặt
phong bì màu trắng, không biết nên giải quyết nó như thế nào.
Phí Nhan đi đến, nhẹ vuốt bím tóc của Bạch Tiêu,
dịu dàng hỏi: “Sao thế? Như kiểu mất hồn ý, có chuyện gì không vui nói tớ nghe
xem nào”.
“Ừm, cậu có chuyện gì buồn chán thì chia sẻ để
mọi người cùng vui vẻ một chút chứ!”, một cô bạn cùng phòng khác nói chêm vào.
Một người sinh ra đã có tính cứ mở miệng là đả kích người khác, nếu không nói
những lời khiến người khác buồn thì trong lòng họ sẽ vô cùng bức bối. Bạn cùng
phòng của Bạch Tiêu chính là người mắc chứng đó.
Phí Nhan bảo vệ Bạch Tiêu, cô nói: “Mọi người
đừng trêu chọc Bạch Tiêu nữa, sao cậu lúc nào cũng nói những lời khó nghe đến
thế?”. Sau đó cô lay lay tay Bạch Tiêu, ý nói đừng để tâm những lời đó.
Bạch Tiêu cảm kích gật đầu, Phí Nhan luôn đối
tốt với mình như thế.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Bạch Tiêu
đã nảy sinh ý định thử dùng Thẻ đọc suy nghĩ này áp dụng với Phí Nhan xem sao. Dù
gì thì cậu ấy cũng là người bạn tốt nhất của mình, nếu thật sự tấm thẻ này có
tác dụng, mình có thể cho cậu ấy mấy tấm! Có thể giúp cậu ấy kiểm tra xem bạn
trai có thực lòng không?
Trong tâm trạng bán tín bán nghi, Bạch Tiêu rút
một tấm thẻ huỳnh quang lấp lánh ra. Cô cúi gục đầu trên bàn, lén lén lút lút
viết tên của Phí Nhan lên đó.
Thực ra, Phí Nhan không chỉ là người bạn tốt
nhất của Bạch Tiêu, mà còn là nữ sinh Bạch Tiêu ngưỡng mộ nhất. Vì Phí Nhan rất
ưu tú nên có rất nhiều người nhỏ mọn luôn ghen ghét đố kỵ. Cô ấy học giỏi, xinh
đẹp, tốt tính, gia cảnh tốt, có phong cách, đúng là “tài nghệ song toàn”, xứng
đáng là tấm gương sáng để mọi người học tập.
Cô ấy được bạn trai yêu mến, bạn gái ngưỡng mộ.
Nếu nói cuộc đời Bạch Tiêu là “thuận buồm xuôi gió”, thì cuộc đời của Phí Nhan
đúng là “mười phân vẹn mười”.
Viết hai chữ “Phí Nhan” lên tấm thẻ, Bạch Tiêu
cảm thấy lòng bàn tay mình như bị một luồng điện giật tê tê, dường như còn có
âm thanh của những tia lửa bắn ra tứ phía. Mấy phút sau, Bạch Tiêu mới trở lại
bình thường. Cô nhìn mấy bạn nữ xung quanh, mọi người đều rất bình thường. Còn
Phí Nhan thì đã lên giường chuẩn bị ngủ.
Bạch Tiêu nghĩ, chắc chắn Thẻ đọc suy nghĩ này
không hiệu nghiệm, liền bắt chuyện: “Sao đi ngủ sớm thế?”.
Phí Nhan vẫn đáp lại với nụ cười như cũ: “Ừ, tớ
mệt rồi, sáng mai còn phải đi học nữa, cậu cũng ngủ sớm đi chứ!”.
Bạch Tiêu cảm thấy ấm áp bởi sự quan tâm thân
thiết ấy. Cô sờ vào tấm Thẻ đọc suy nghĩ trong túi, ấn nút nhỏ gồ lên ở đó.
Bỗng nhiên Bạch Tiêu như thấy trên ngực của Phí Nhan bắt đầu xuất hiện từng
hàng chữ ngay ngắn sáng như huỳnh quang:
“Bạch Tiêu, ngày nào tớ cũng đi ngủ sớm như thế,
đâu có đi ngủ muộn như cậu, thật chẳng khoa học chút nào! Muộn thế này rồi mới
về, chắc chắn là đi ăn chơi trác táng với bạn trai đây!”
Bỗng nét mặt của Bạch Tiêu trở nên ảm đạm, miệng
nhếch lên được nửa nụ cười.
Sao Phí Nhan lại như thế? Cậu ấy cười thân mật
vậy mà trong lòng lại có những suy luận ác độc về mình đến thế sao?
Bạch Tiêu nghi ngờ tấm Thẻ đọc suy nghĩ này là
“Thẻ làm buồn lòng”, tại sao dùng xong lại khiến lòng người ấm ức như thế? …
Phí Nhan trở mình, xoa xoa đầu Bạch Tiêu, lo lắng hỏi: “Lại sao nữa, sắc mặt
cậu bỗng rất khó coi, có phải mắc bệnh gì rồi không? Có cần tớ đưa đi bệnh viện
không?”.
Bạch Tiêu đang định nói không thì bỗng nhìn thấy
ở ngực của Phí Nhan lại bắt đầu hiện lên dòng chữ: “Chắc chắn thất tình rồi, bị
bạn trai đá nên sắc mặt mới khó coi như thế. Không phải tất cả các cô gái đều
giống như mình, có thể khiến nam sinh ‘cúi đầu tuân theo’, rồi bị mình trêu đùa
như trái bóng lăn qua lăn lại”.
Bạch Tiêu không nói gì, cô lặng lẽ đi đến bên
giường của mình, sờ vào tấm Thẻ đọc suy nghĩ trong túi áo, tâm trạng rồi bời.
Hoá ra, đồ chơi này thực sự đọc được suy nghĩ của con người! Hoá ra, trên thế
giới này thực sự có kỳ tích! Hoá ra, kỳ tích thực sự xảy ra với mình.
Bạch Tiêu nằm trên giường trằn trọc, nắm chặt
những tấm Thẻ đọc suy nghĩ còn lại trong phong bì, không sao ngủ nổi.
3. Một buổi sáng bình thường
Sáng hôm sau, mọi người đều dậy khá muộn.
Mấy cô gái tay chân luống cuống sắp xếp sách vở
để chuẩn bị đến trường. Phí Nhan thân mật nắm tay Bạch Tiêu đi đến cổng chính
của ký túc. Hôm nay Phí Nhan ăn mặc không quá trau chuốt; cổ áo có một dây đeo
màu hồng, bên ngoài là chiếc áo khoác liền mũ màu đen, quần bò, trang điểm bình
thường nhưng vẫn toát lên vẻ tươi trẻ. Nhìn cô ấy ăn mặc phong phanh hơn những
người khác.
Trên con đường rợp bóng mát, những chiếc lá ngô
đồng bị gió lạnh thổi rơi xào xạc, Bạch Tiêu quan tâm hỏi: “Cậu lạnh không? Hôm
nay có không khí lạnh tăng cường đấy!”.
“Không, tớ còn thấy ấm ấy!”, Phí Nhan khoác chặt
cánh tay Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu lại ấn Thẻ đọc suy nghĩ lần nữa, rồi
nhìn ngực Phí Nhan. Trong tim cô ấy hiện dòng chữ: “Tớ sắp lạnh chết đây! Nhưng
vì đẹp, vì để nổi bật hơn cậu nên tớ phải mặc phong phanh một chút. Mặc những
bộ đồ gợi cảm thì mới khiến những nam sinh kia mê tớ. Nhìn cậu ăn mặc như gói
bánh chưng thế kia vừa ngốc vừa xấu, sống thì phải biết làm thế nào để mình nổi
trội chứ”.
Bạch Tiêu bỗng cảm thấy buồn hơn bao giờ hết, cô
luôn coi Phí Nhan là người đáng tin cậy và là bạn tốt nhất của mình thời đại
học. Còn trong lòng Phí Nhan lại chỉ viết hai chữ: nổi trội. Đúng lúc ấy, có
một nhóm nam sinh từ ký túc nam đi ra, họ đi về hướng phòng học. Phí Nhan một
tay ôm chặt cánh tay của Bạch Tiêu cho ấm, tay kia kéo khoá áo xuống khoảng
mười milimet, để lộ làn da vùng cổ trắng nõn và cổ áo với chiếc dây màu hồng,
vô cùng gợi cảm.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiêu biết được thế nào
là “Phải nhờ trang phục để trở thành mỹ nhân mưu trí”.
Hoá ra đấy chính là mỹ nhân mưu trí, mặc bộ đồ
đó vào, nhìn rất bình thường và kín đáo, cũng rất nhiều chi tiết “thấp
thoáng”.Tất cả sự đẹp đẽ và mê hoặc ấy đều phải có tính toán trước.Cho dù chỉ
là những bộ trang phục bình thường, nhưng ai nhìn thấy những chi tiết tưởng như
tự nhiên đó cũng nảy sinh lòng thèm muốn.
Trước đây, Bạch Tiêu chưa hề có cảm giác Phí
Nhan tốn nhiều công sức để mưu tính cho cách ăn mặc và trang điểm, thậm chí cô
còn luôn cho rằng, cái đẹp không nằm ở vẻ bề ngoài; Phí Nhan không mê đồ hiệu,
cũng rất ít khi trang điểm, cô ấy có vẻ đẹp tự nhiên trời phú như sen trên mặt
nước, nên được nhiều nam sinh để ý đến.
Giờ Bạch Tiêu mới biết, Phí Nhan chú trọng việc
trang điểm hơn bất cứ ai, có điều không quá lộ liễu mà thôi. Cô ấy rất thích
hấp dẫn các chàng trai, và thường phải nghĩ cách như thế …
Bạch Tiêu cảm thấy, mình thật giống như một
chiếc bánh chưng, cô buồn chán đi vào lớp học. Hôm đó, lớp cô học môn Triết
học, thầy giáo tên là Đồng Hạ Bân, là thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai nhất trong
tường. Vì đẹp trai nên được rất nhiều nữ sinh thầm yêu. Bạch Tiêu cũng có cảm
tình với thầy, bởi dù sao thì số tiết của môn này cũng cao hơn hẳn các môn học
khác. Phí Nhan không nói không rằng liền kéo Bạch Tiêu ngồi xuống bàn đầu tiên
trong dãy giữa của lớp học, gần như mặt đối mặt với thầy Đồng Hạ Bân.Trong suốt
tiết học, Phí Nhan cực kỳ nghiêm túc, mắt cứ dính vào thầy Đồng mãi không rời,
thỉnh thoảng cô ấy mới chơi trò xoay bút hoặc nhẹ nhàng kéo khoá áo lên lên
xuống xuống.
Môn Triết học thực sự rất khô khan, nếu học được
chút ít thì chẳng đủ kiến thức để ứng phó với cuộc đời, còn khi đã đạt đến mức
độ tinh tuý thì lại cảm thấy đời người chẳng có ý nghĩa gì. Thế mà vì sao Phí
Nhan lại say sưa nghe giảng như thế chứ?
Bạch Tiêu thực sự không tin nổi, cô lại đút tay
vào túi áo, sau đó nhìn lên ngực Phí Nhan. Phí Nhan tỏ vẻ chăm chú nghe giảng
như thế, nhưng thực chất cô ấy đang nghĩ: “Phải quyến rũ thầy Đồng … Xinh đẹp
chính là sức mạnh trong những cuộc cạnh tranh, không uổng công mình ăn mặc
phong phanh trong tiết trời giá lạnh thế này. Lát nữa mình phải tìm thầy để hỏi
đề thi cuối kỳ mới được”.
Bạch Tiêu lắc đầu nhìn thầy Đồng. Thầy có đôi
mắt sáng, ánh nhìn đứng đắn, có vẻ không hề để tâm đến sự tồn tại của Phí Nhan.
Khi đó cô mới cảm thấy thoải mái hơn.
Giờ ra chơi, Phí Nhan đi đến trước mặt thầy
Đồng. Cô ấy khom người, cúi đầu, hỏi thầy Đồng về bài học. Thầy Đồng có chút
căng thẳng, người hơi ngả về phía sau để khoảng cách với Phí Nhan xa hơn một
chút.
Hai người đã nói chuyện được mười phút, Bạch
Tiêu nhìn hai người họ có vẻ đang nghiêm túc bàn luận về các thuật ngữ Triết
học. Cô lại nghi ngờ ấn nút trên Tấm thẻ đọc suy nghĩ. Thực ra trong suốt câu
chuyện, trước ngực của Phí Nhan luôn hiển thị câu: “Mau nói cho em những phần
trong đề thi đi, mau nói cho em những phần trong đề thi đi …” . Cuối cùng,
trước ngực của Phí Nhan lại hiển thị: “Thành công lớn rồi! Haizzz, chỉ cần bỏ
ra chút công sức, đến cả thầy giáo cũng khó tránh được ma lực của mình! Lần này
biết trước được thầy ra đề gì rồi, nhất định mình sẽ có thành tích cao nhất
lớp”.
Phí Nhan nở nụ cười bí ẩn, vô cùng hài lòng đi
về chỗ ngồi.
Bạch Tiêu hỏi: “Cậu vừa nói với thầy Đồng về vấn
đề gì thế?”
Phí Nhan nói: “Tớ với thầy thảo luận về Triết
học nhân sinh quan của Quách Mỗi Mỗi. Tin hay không tuỳ cậu, còn tớ tin”.
Bạch Tiêu không nói gì nữa, Phí Nhan không muốn
nói trọng tâm của đề thi cho người khác biết.
Suốt buổi học, Bạch Tiêu cứ nghĩ ngợi lung tung.
Trong lòng cô đầy nghi hoặc: Vì sao sau khi dùng Thẻ đọc suy nghĩ, mình không
thấy Phí Nhan là người bạn tốt nữa nhỉ? Lẽ nào Thẻ đọc suy nghĩ lại biến người
ta thành một người hoàn toàn khác.
Nghi hoặc trong lòng cô chưa được giải toả thì
tiếng chuông hết tiết học vang lên. Phí Nhan khoác tay Bạch Tiêu đi đến quán ăn
ngoài cổng trường.
Đi qua một tiệm bánh ga tô nhỏ, Phí Nhan chỉ một
chiếc có hình rừng cây màu đen, cao hứng nói: “Loại ga tô rừng cây màu đen của
cửa hàng này ăn rất ngon, bọn mình mua hai chiếc nhé!”.Nói xong liền kéo Bạch
Tiêu đi vào tiệm bánh, chọn có hai chiếc mà làm gãy mất một chiếc.
Bước đến trước quầy thu tiền, Phí Nhan lục đi
lục lại cặp sách, rồi tỏ vẻ chán nản quay sang nói với Bạch Tiêu: “Tớ quên mang
ví tiền rồi, cậu trả giúp tớ nhé, về ký túc tớ sẽ trả cậu sau!”.
Không biết đã bao nhiêu lần Phí Nhan đi mua đồ
cùng Bạch Tiêu mà “quên mang ví tiền” như thế rồi. Lần nào Bạch Tiêu cũng trả
giúp, nhưng Phí Nhan chưa bao giờ nhớ trả lại cô.
Bạch Tiêu đang để tay trong túi áo, cô không rút
ngay mà lại lần nữa ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ.
“Lợi dụng một chút thì làm gì được nhau”, Phí
Nhan có khuôn mặt như thiên sứ, đôi mắt mở to đáng yêu, nhưng trong lòng lại có
suy nghĩ thô thiển như thế.
Bạch Tiêu quay đi, không muốn rút tiền ra. Cô
rất muốn nói: “Tớ cũng có mang ví tiền đâu!”
Nhưng Bạch Tiêu không mở lời được, cô cảm thấy
xấu hổ, vì nghĩ rằng mình giống như kẻ nhìn trộm có tấm kính thần kỳ, có thể
nhìn thấy mọi điều bí mật. Hình ảnh mà tấm kính phản chiếu dơ dáy như thế,
khiến người ta phải đỏ mặt vì xấu hổ.
Bạch Tiêu nén tiếng thở dài trong cảm giác oan
ức, lặng lẽ rút tiền trả.
Trên đường, Phí Nhan hớn hở khoác tay Bạch Tiêu,
cười cười nói nói. Cô ấy nở nụ cười rực rỡ, tươi đẹp như ánh mặt trời, dịu
dàng, trong trắng như hoa bông. Ừm … giống như một cô gái xinh đẹp trẻ trung
làm người ta si mê trong tưởng tượng của các chàng trai.
Nhưng Bạch Tiêu lại muốn khóc.
Hai người trở về ký túc, Phí Nhan cắt bánh ga tô
chia cho các bạn trong phòng. Họ đều tươi cười với Phí Nhan: “Ôi, cậu thật tốt
quá, khi nào ăn đồ ăn ngon cũng nhớ mang phần về cho bọn tớ!”.
Nhưng Phí Nhan không hề nói rằng đó là do Bạch
Tiêu mua về. Còn Bạch Tiêu vẫn im lặng như mọi khi, không hề tranh cãi.
Đây là một buổi sáng hết sức bình thường, hai nữ
sinh ở cùng phòng ký túc, cùng đến trường, cùng tan học và cùng đi ăn trưa. Đây
cũng chỉ là cách ứng xử bình thường nhất của Bạch Tiêu và Phí Nhan. Cũng là sự
đối đãi bình thường nhất giữa những người bạn thân.
Nhưng Bạch Tiêu từ trước tới nay không hề biết
rằng, người bạn tốt nhất trong lòng mình lại không coi mình ra gì như thế.
Không coi mình là bạn, mà là một người làm nền
cho cậu ấy.
Biết được đề thi mà không nói cho mình, bởi cậu
ấy muốn đạt kết quả đứng đầu lớp.
Đến cả ăn một chiếc bánh nhỏ, cũng nghĩ cách lợi
dụng mình.
…
Bạch Tiêu đang lúc buồn rầu thì điện thoại trong
phòng đổ chuông, người gọi điện là một chàng trai, anh ta hẹn Phí Nhan đến một
quán bún bò bên ngoài trường học để cùng ăn tối. Đó là quán bún bò nổi tiếng
trong thành phố, nghe nói món bún bò ở đó được chế biến từ năm mươi hai nguyên
liệu khác nhau.
Bạch Tiêu nghĩ đến món bún bò với đầy đủ hương
vị, màu sắc ấy mà nhỏ cả nước miếng.
Phí Nhan cầm ống nghe, dịu dàng nói: “Bún bò?
Món đó cay lắm. Gần đây cổ họng tớ đang có vấn đề, để lần khác nhé!”.
Bạch Tiêu cảm thấy Phí Nhan đang nói dối, cổ
họng của cô ấy có bị sao đâu. Cô lại ấn nút trên Thẻ đọc suy nghĩ trong túi áo,
quả nhiên, những điều Phí Nhan đang nghĩ là: “Một bán bún bò thì có ai là chưa
từng ăn đâu chứ! Còn cần anh mời tôi đi ăn sao? Đúng là có ghẻ mà đòi ăn thịt
thiên nga. Muốn hẹn hò với mình mà mời mình đi ăn món đó? Nhưng có một vài tên
cóc ghẻ như thế cũng chẳng sao cả, dù sao thì cũng đủ đầy tớ để bổn cô nương
sai khiến”.
Bạch Tiêu nghĩ: Mình chẳng qua cũng chỉ là một
nô bộc của nữ sinh mắc bệnh công chúa này thôi.
Cô bỗng có cảm giác chán ghét Phí Nhan, mặc dù
hôm qua tình bạn của bọn họ vẫn thắm thiết keo sơn, cô còn cảm thấy Phí Nhan là
người bạn đối xử với mình tốt nhất.
Giờ nghỉ trưa đã đến, mọi người lục tục đi ngủ,
thả mình vào những giấc mơ. Bạch Tiêu lại trở mình liên tục, không sao ngủ nổi.
Người ta nói, những thứ được phản ánh trong giấc
mơ của con người, mới là những suy nghĩ sâu kín, chân thành, mới là cái tôi
chân thực nhất.
Vậy Phí Nhan đang nghĩ gì trong mơ nhỉ?
Bạch Tiêu lại ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ. Một lúc
sau, Bạch Tiêu ngượng chín mặt vì giấc mơ hiện lên ngay trước mặt mình.
Giấc mơ của Phí Nhan thật dâm dục. Đối tượng là
thầy Đồng.
Chẳng phải Phí Nhan luôn gắn lên mình cái mác là
ngây thơ trong sáng sao?
Mỗi khi nhìn thấy cảnh ôm hôn trên màn hình vi
tính, Phí Nhan đều lấy tay che mắt, ngại ngùng nói: “Trời ơi, phim ảnh ngày nay
chẳng trong sáng gì cả, cảnh nào cũng lộ liễu!”. Thậm chí cô ấy còn hỏi Bạch
Tiêu: “Diễm chiếu môn[3] là gì? Có phải là một cánh cửa được ánh mặt trời chiếu
sáng không? Có phải trẻ con được sinh ra từ rốn của người mẹ không?”
[3] 艳照门:
Nghĩa là những
bức ảnh khiêu dâm.
Bạch Tiêu cảm thấy Phí Nhan giống một diễn viên,
còn mình lại là một kẻ ngốc.
Hai người là bạn thân bao lâu như thế mà bây giờ
lại như hai người xa lạ vờ thân thiết nhau như vậy.
Buổi chiều trống tiết, Phí Nhan nói với Bạch
Tiêu:
“Chiều nay phải đi học môn tự chọn, tớ đi trước
nhé.”Lần này thì Phí Nhan không muốn Bạch Tiêu làm kẻ hầu của mình.
Phí Nhan mặc áo sơ mi trắng, không cài ba cúc
gần cổ mà thắt một chiếc nơ đáng yêu, mặc một chiếc gi lê cùng với váy xếp nếp
siêu ngắn, trang điểm rất giống với diễn viên Nhật Bản.
Kỳ thực thì đó là đồng phục của trường Bạch
Tiêu. Nhưng khi mặc lên Bạch Tiêu trông giống như nhân viên phụ vụ trong nhà
hàng, còn Phí Nhan thì lại y sì một cô gái tiêu biểu của nước Nhật Bản.
Nguyên nhân chính là Phí Nhan luôn có thói quen
buông hơn hai cúc áo gần cổ, váy cũng kéo rõ cao.
Những nam sinh mới nhìn thì không nhận ra suy
tính của Phí Nhan, họ chỉ bàn luận vì sao lại có cô gái mặc đồng phục của
trường trong gợi cảm đến thế.
Bạch Tiêu đưa mắt nhìn Phí Nhan đã đi xa cách
mình, cô ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ nhưng nhân vật mục tiêu đã cách xa phạm vi của
thẻ. Bạch Tiêu cảm thấy mình thật phung phí của Trời, một báu vật tốt như thế
mà không thể tận dụng hết khả năng của nó, thật đáng tiếc.
Tám giờ tối, Phí Nhan mới trở về.
Thẻ đọc suy nghĩ đó được sử dụng sắp qua hai
mươi bốn tiếng rồi, Bạch Tiêu rất muốn biết rút cuộc Phí Nhan đang nghĩ gì. Cô
liền nhìn Phí Nhan và ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ.
“Lẽ nào thầy Đồng là GAY!”, một câu nói trong
dòng suy nghĩ của Phí Nhan.
Vì sao Phí Nhan lại nghĩ như thế? Bạch Tiêu kinh
ngạc, bị kích động đến mức ngón tay không ngừng ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ.
Kỳ tích đã xuất hiện.
Một lần ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ thì có thể đọc
được lúc đó nhân vật mục tiêu đang nghĩ gì.
Tiếp tục ấn mạnh vào Thẻ đọc suy nghĩ, có thể
biết đầu đuôi ngọn ngành của sự việc mà nhân vật mục tiêu đang nghĩ đến.
Cứ như thế, tiếp tục ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ thì
có thể đọc được ký ức sâu sắt nhất trong lòng họ.
Từng đoạn ký ức cứ như thế xuất hiện trước ngực
Phí Nhan. Chiều nay cô ấy đi quyến rũ thầy Đồng Hạ Bân, tiếp theo đó là dòng ký
ức:
Đồng Hạ Bân => người đàn ông xấu xa =>
quyến rũ => trả thù => mẹ …
Bạch Tiêu sững sờ vì kinh ngạc, hoá ra phía sau
mỗi người đều có một câu chuyện.
Bởi thế, sau khi có được Thẻ đọc suy nghĩ, câu
chuyện đầu tiên mà Bạch Tiêu đọc được chính là quá khứ của Phí Nhan.