Bốn năm phấn hồng - Chương 01 - 03

Năm
thứ nhất: Ngây ngô

1.
Khi đọc cần biết

Khi
đọc cần biết một điều, bất luận các bạn trách cứ tôi, công kích tôi như thế nào
chăng nữa nhưng xin đừng chê bai ngôi trường của tôi. Đây chỉ là một cuốn tiểu
thuyết, không nên đem nó so sánh, liên hệ với thực tế.

Đối
với trường đại học, chúng tôi đã từng có những khát vọng mãnh liệt biết bao, những
ước mơ tươi đẹp biết bao. Tuy nhiên, từ ngày đầu tiên bước vào đại học tôi có
thể dùng bốn chữ để miêu tả cảm nhận của mình: cũng chỉ thế thôi.

Bốn
năm qua đi, khi ra khỏi khuôn viên trường, tôi lại một lần nữa có cảm giác bị lừa
dối. Chúng tôi đã đùa cợt với cuộc sống đại học. Nhưng cuộc sống đại học cũng lừa
dối chúng tôi. Sự lừa dối từ đầu đến cuối.

Khi
tôi học trung học, từng có một vở kịch truyền hình có ảnh hưởng rất lớn tới những
mơ tưởng tốt đẹp của tôi về cuộc sống đại học. Đó chính là vở Yêu đến cùng. Nói
hơi khoa trương một chút, vở kịch này từng là một trong những động lực cho một
số người vào đại học.

Cuộc
sống đại học đẹp đẽ, lãng mạn xiết bao! Tất cả mọi điều tốt đẹp đều có thể tìm
thấy trong trường đại học! Tuổi xuân, lý tưởng, tình yêu.

Rất
hiển nhiên. Sau khi vào đại học, tôi biết mình đã phạm một sai lầm chết người
là không phân biệt được sự khác biệt và mối liên hệ giữa yếu tố văn học lãng mạn
với yếu tố văn học hiện thực.

Năm
đó, ảnh hưởng trực tiếp của vợ kịch ấy với tôi chính là: Tôi đã lấy vẻ ngoài,
cách ăn mặc, trang điểm của Văn Hụê làm hình mẫu cho chính mình. Nguyên nhân rất
đơn giản, xung quanh tôi không có một nam sinh nào là không thích vai diễn này,
sự thuần khiết trong sáng luôn có sức hạ gục tất cả các nam sinh. Tuy nhiên, về
bản chất tôi không thật thuần khiết trong sáng, cũng không tin tưởng rằng trong
thực tế cucọ sống thật sự có những nữ sinh hoàn toàn trong trắng. Những nữ sinh
trong trắng theo kiểu không màng đến nhu cầu phàm tục, không có chút ham muốn vật
chất, không có bất kỳ sự tự lợi cá nhân nào và không có tình dục đã gần như
không còn nữa. Cứ cho là có thì cũng vì mục đích riêng, ví dụ, muốn mê hoặc một
người đàn ông nào đó mới tạm thời tỏ ra như vậy. Trong trắng tạm thời không
khó, trong trắng cả đời mới khó.

Tất
nhiên, tôi không có vẻ đẹp của Văn Huệ. Hi hi...! Đó là sự thực không thể chối
cãi.

Dưới
đây, tôi phải viết thật chi tiết về cuộc sống đại học vô cùng tồi tệ của mình
như ghi nợ.


trường đại học, tôi không phải là một sinh viên tốt, cũng chẳng xấu. Cũng giống
như đa số các sinh viên đại học khác, cuộc sống đại học chẳng có gì hay ho đáng
nói - một cuộc sống khá là khó chịu. Khi học trung học, không thể chịu nổi những
kỳ thi và xếp thứ vô cùng vô tận, mong ước vào đại học để có thể có một trời tự
do. Vào đại học rồi, tự do nhiều đến nỗi có những lúc nhàn rỗi không thể chịu
được cái hư không: không tiền, không người yêu, không việc làm, muốn làm cũng
không có nghị lực. Thế là lại mơ ước rằng tốt nghiệp thì có thể kiếm tiền, nổi
dang và sống cuộc sống như mọi người.

Không
nhẫn nhịn, cũng không cam tâm.

Tôi
đã có tâm lý này từ ngày đầu tiên bước vào đại học. Vì một chút hồ đồ, thế nào
tôi lại chui vào trong ngôi trường này? Thế nào tôi lại không thi đỗ vào Đại học
Bắc Kinh? Thật đen đủi, làm sao tôi lại bị cảm nắng đúng lúc thi đại học cơ chứ?

Tôi
không cam chịu. Bứt rứt không yên. Tự cao tự đại. Tôi nghĩ, có lẽ mình sẽ không
tìm thấy đối thủ ở ngôi trường này. Cảm thấy không gian của trường học khiến
tôi phiền muộn, khiến tôi ngột ngạt không chịu được.

Xin
nói rõ một chút về trường chúng tôi. Trường chúng tôi cũng không phải là ghê gớm
lắm, vì ít ra thì ở tỉnh Hồ Bắc, nó cũng không được coi là một trường đại học
trọng điểm phải kể đến đầu tiên. Tôi hoàn toàn không có ý chê bai ngôi trường của
mình. Một chút cũng không! Đối với ngôi trường đại học của mình, tôi cũng chỉ
giới thiệu như thế thôi. Cứ cho là tôi có thể trách cứ trường học của mình,
nhưng các bạn thì không, bởi vì đó là trường của tôi.

Không
nên đoán xem tôi học trường nào, không nên, bởi vì khi tôi viết về một số mặt tối
trong trường đại học thì đã là chê bai chính ngôi trường của tôi. Cho dù nó có
tồi tệ đến thế nào đi nữa thì nó cũng là trường của tôi, những ngày tháng tươi
đẹp nhất tuổi thanh xuân của tôi đã trôi qua ở đó; cứ cho là những ngày tháng
đó không đẹp lắm thì cũng không thể trách cứ ngôi trường, mà chỉ nên trách
chính bản thân tôi.


bất cứ một trường học nào, những sinh viên bình thường thì đều giống nhau, còn
những sinh viên nổi trội thì mỗi người một vẻ rực rỡ huy hoàng.

Tôi
chỉ là một sinh viên bình thường; chính ngôi trường của tôi đã cưu mang và
khuôn đúc ra tôi như thế. Không có gì đáng nói.

2.
Thêm vào một nhân vật

Khuôn
viên trường đại học là một sân khấu. Mỗi một sinh viên là một khán giả và cũng
là một diễn viên, luôn luôn tỉnh táo trong câu chuyện của người khác nhưng lại
mù quáng trong câu chuyện của chính mình.

Cuộc
sống đại học là thứ quả được bọc một vỏ ngoài tươi non, nhưng rất nhiều phần thịt
quả lại hỏng nát, tất cả những người con Trung Quốc đều phải dựa vào nỗ lực của
chính mình để hái được thứ quả này. Khi hái được quả và bóc vỏ mới biết được phần
htịt quả đã hỏng nát. Kể cả những quả nhìn có vẻ đẹp đẽ mê hồn.

Năm
2000, tôi đến trường đại học này mang theo cả sự nuối tiếc của kỳ thi đại học.
Tôi không cam tâm. Người con trai tôi thích đã đến Đại học Thanh Hoa. Khi cậu ấy
đi tôi không biết phải tạm biệt thế nào. Cậu ấy là người cuối cùng khép lại những
tình cảm chân thành, trong sáng thời trung học của tôi, từ đó mỗi người mỗi ngả.
Tôi viết về cuộc sống đại học mà từ đầu đã nhắc đến cậu ta sở dĩ là vì:

1.
Nếu không vì cậu ta thì tôi đã không phải thi vào một trường đại học mà tôi
không hài lòng thế này. Chắc chắn có người sẽ nói rằng tôi lấy cớ thật vô liêm
sỉ. Không đâu đã đỗ một trường đại học tốt, lại còn trách người khác. Đúng vậy,
tôi là kẻ thích mượn cớ cho sự thất bại, hèn yếu và hư vinh của bản thân. Những
cái cớ thành hay không thành đều khiến cuộc sống của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn
một chút, gánh nặng trong lòng cũng bớt đi một chút. Kiếm cớ đã thành một trong
những nguyên tắc sống của tôi. Trong cuốn tiểu thuyết này, tôi còn có thể không
ngừng kiếm cớ cho những việc mình đã làm sai, nếu như bạn thấy khó chịu thì đừng
đọc tiếp. Còn về việc, tại sao vì cậu ta mà tôi bị đẩy đến ngôi trường này,
chương sau sẽ kể.

2.
Không vì cậu ta thì tôi cũng không đến nỗi phải đợi đến năm thứ hai mới bắt đầu
tình yêu thời đại học của mình. Vậy là tình yêu thuở đại học của tôi kém một tuổi
so với người khác. Nói như vậy chắc bạn cũng hiểu. Cũng có nghĩa là, khi học
trung học tôi thích cậu ta, đến năm thứ nhất tôi vẫn thích cậu ta, năm thứ hai
thì không thích nữa. Còn tại sao lại như vậy, chương sau sẽ rõ.

Thực
ra hai lý do trên đều là tôi đang mượn cớ. Cô giáo ngữ văn nói với chúng tôi rằng
khi viết văn phải xoay quanh chủ đề, không được lệch khỏi trung tâm. Tôi muốn
viết về cậu ta nhưng lại cảm thấy nó lệch lạc với chủ đề cuộc sống đại học này.
Cho nên ở trên tôi đã nhắc đến hai lí do. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi,
tôi đưa cậu ta vào là để hồi tưởng về một người mà tôi đã từng yêu sâu sắc, hồi
tưởng về một người tôi thích nhưng lại không thích tôi.

Trong
cuốn Biên thành có một đoạn như sau: "Nhà thơ có thể viết một bài thơ hay
cả một tập thơ dựa trên một chuyện nhỏ, nhà điêu khắc có thể tạc một tảng đá
thành tượng người sống động như thật, hoạ sĩ lại bằng từng nét xanh, nét hồng,
nét xám vẽ ra từng bức tranh đầy màu sắc hấp dẫn, có ai mà không muốn nhớ về một
hình ảnh tươi vui hay là một cái nhíu mày ra hiệu." Đây là câu chuyện dài
đầu tiên tôi viết nên không thể không đưa cậu ta vào. Để không quá đột ngột nên
tôi đã tìm ra hai cái cớ ở trên.

Tại
sao cậu ta không thích tôi? Nói rõ tại đây hình như là hơi sớm.

Nhưng
tôi tin rằng, có một phần mà khi mọi người đọc đến đó nhất định sẽ có sự phỏng
đoán như thế, tôi, Dịch Phấn Hàn cũng áy náy trong lòng lắm.

Do
đó, tôi cần phải thanh minh một chút, tôi khẳng định là mình không xấu, tôi lấy
tư cách cá nhân đảm bảo điều đó. Nói tôi là cô gái đẹp cũng không phải là nói
quá. Hiện tại tôi và cậu ấy không ở bên nhau, tôi đã giải thích hợp lý rằng: thời
trung học, tình yêu là thứ xa xỉ, rất ít người có được. Lên đại học, tình yêu
là thứ bình thường, không có gì ghê gớm cả.

Bạn
xem, tôi lại đang mượn cớ cho việc cậu ta không yêu tôi. Cậu ta không yêu tôi,
không phải vì tôi không đủ ưu tú, mà vì thời trung học chúng tôi không có dũng
khí và tiền bạc để có được thứ xa xỉ đó.

3.
Sáu cô nữ sinh

Cuộc
sống đại học này tính từ ngày tôi đi báo danh. Ngày ấy đã rất lâu rồi, nhưng những
chuyện phía sau rất đặc sắc.

Ngày
báo danh, khắp nơi trong trường toàn là người. Khi nộp phí báo danh ở phòng thể
dục tôi nghĩ: nếu lúc này có một kẻ cướp giật hay một tên trộm trà trộn vào thì
chúng giàu to rồi. Lúc đó suy nghĩ của tôi thật quái lạ. Ngôi trường rất đẹp.
Đó luôn là một bộ mặt hào nhoáng hấp dẫn tôi. Tôi thích những khu giảng đường
trong trường đại học, hoặc là rất hoành tráng hoặc là rất cổ kính. Điều đó khiến
tôi cảm nhận được ngay sự khác nhau giữa đại học và trung học, cảm nhận một
cách trực quan như thầy cô trung học thường nói với chúng tôi: "Đại học có
một không gian rộng lớn hơn". Quả thực là có không gian rộng lớn, chỉ về
"diện tích" kiến thức cũng đã lớn hơn nhiều so với trung học. Những
khu giảng đường san sát đều là xây mới, những tấm kính màu xanh lục được gắn
ngay ngắn trên những bức tưùơng màu trắng, tôi thích cái phong cách thanh toát
mà đơn giản như thế. Phía Bắc có một số khu giảng đường đã rất cũ rồi. Gạch đỏ
ngói xanh, cầu thang gỗ, đi bên trên sẽ lắc lư nhẹ. Lớp mạt bụi mờ vẩn nhẹ phía
trên, không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, không biết bao nhiêu hạt bụi mất dấu
trong những kẽ hở của gạch ngói, sau đó lại bị những hạt bụi khác che mất. Những
công trình kiến trúc cổ ấy khiến tôi thích ngôi trường này hơn.

Lúc
vào trường tôi phải chạy rối lên đi nộp tiền, mua phiếu ăn, tìm phòng ở, trông
đông ngó tây, đúng thật là lớ nga lớ ngớ.

Nhà
trường phân đến sáu người một phòng.

Sáu
người trong bốn năm có thể diễn ra rất nhiều màn kịch vui buồn.

Trước
tiên, xin giới thiệu một chút về sáu người cùng phòng chúng tôi. Tất cả đều là
sinh viên của khoa Văn học.

Tôi
- Dịch Phấn Hàn. Không thích nói chuyện, cũng không tự giới thêịu nhiều nữa. Nếu
bạn có hứng thú hãy đọc từ từ. Tôi không phải là người tốt cũng chẳng phải người
xấu. Về sau trong trường đại học có một cô giáo đã nói: "Căn nguyên tính
cách trong sự hình thành bi kịch chính là ở chỗ những người đó không phải là
người xấu cũng chẳng phải là người tốt, không thiện không ác". Tôi nghe được
câu nói này trong lúc mơ màng ngủ, tôi khâm phục và tôn kính cô vô cùng. Ngay lập
tức quyết định về sau sẽ bái cô là sư phụ, học hành chăm chủ. Đâu ngờ khi tiết
học đó kết thúc cô nói: bài học của học kỳ này đến đây là hết. Tiết sau chúng
ta sẽ đưa ra giới hạn chương trình thi.

Chương
Hàm Yên, người sao tên vậy, mặt mày cô tỏ rõ một sự dửng dưng lãnh đạm có đến
vài phần cái chất của Lâm Đại Ngọc. Vô cùng lãng mạn, siêu tiểu tư sản, có thể
gặp gió rơi lệ gặp trăng ngâm thơ, không có cái chất dung tục như người thường.
Bố cô là một ông chủ lớn. Ngày đến báo danh, con BMW của bố cô khiến mọi người
phải chú ý. Một cô em giàu nhất phòng.

Trịnh
Thuấn Ngôn, cô gái học hành chăm chỉ nhất. Trường đại học cần có một số người
như thế để khích lệ sự nhiệt tình học tập của những người khác, bởi vì, với rất
nhiều sinh viên mà nói, việc học tập trong trường đại học đã trở thành một việc
mà lực có thừa nhưng tâm không đủ. Cô ấy không nhiều lời, là người tốt. Một cô
bạn có tiền đồ nhất. Sự cần mẫn, chịu khó của cô ấy khiến tôi nhớ lại thời
trung học của mình. Năm thứ nhất đại học biết bao lần tôi chiêm ngưỡng bóng
dáng say sưa, hăng hái đầy quyết tâm của cô ấy. Nhưng không ngờ cô ấy lại hỏi
tôi một câu kinh khủng rằng phải chăng tôi có "ý đồ" gì với cô ấy,
sao lại có ánh mắt nặng sâu tình cảm đến thế.

La
Nghệ Lâm, người duy nhất sau này trở thành nhân viên chính phủ trong số những
người cùng phòng chúng tôi. Cô là chủ tịch hội sinh viên, từng là lớp trưởng,
bí thư chi đoàn, đoàn trưởng của một đoàn nào đó, chủ tịch một hiệp hội nào đó.
Nếu cấp bậc, danh hiệu cũng có trọng lượng thì thể trọng của cô ấy đã quá tiêu
chuẩn rồi, như thế chúng tôi đã không phải ngày nào cũng nghe cô ấy dạy rằng:
"Vóc dáng các cậu đẹp như vậy lại cứ kêu gào đòi giảm béo". Cô gái
này... thật không muốn nói với cô ấy cái gì nữa. Nhưng nói thật, ngày đầu tiên
gặp cô ấy, tôi cảm thấy quả thực cô ấy cũng có vài phần xinh đẹp.


Tiêu, một cô gái vô cùng xinh đẹp. Trước khi gặp Tô Tiêu, tôi thấy La Nghệ Lâm
đã xinh đẹp lắm rồi. Sau khi Tô Tiêu xách hành lý vào phòng ký túc xá, tôi ngay
lập tức thay đổi nhận xét ban đầu của mình. La Nghệ Lâm cũng chỉ là có vài phần
xinh đẹp mà thôi. Cho nên La Nghệ Lâm hoàn toàn có lý do để so sánh và công
kích Tô Tiêu. Dáng người của Tô Tiêu cực kỳ đẹp, một cô gái 18 tuổi có thể có một
vóc dáng đẹp như vậy thật khiến những người bạn nhỏ bé chúng tôi không theo kịp,
lúc đầu còn không tiện nói, sau quen rồi chúng tôi rất hay vuốt ve người cô ấy
rồi kinh ngạc thốt lên: "Sao có thể như thế được nhỉ? Mẹ bạn làm thế nào
mà sinh ra bạn đẹp thế? Đẹp đến thế là cùng!". Thướt tha mà không gầy yếu,
đầy đặn mà không có một ngấn thịt nào. Nhất là khuôn mặt cô ấy, nước da hồng phấn,
đôi mắt không to, nhưng các nét trên khuôn mặt cô ấy thật đẹp. Ngũ quan thanh
thoát đẹp đẽ, không thể chê vào đâu được. Đã nhìn cô ấy một lần tôi không thể
không nhìn lần thứ hai. Một cô gái đẹp thật sự! Thành thực mà nói, Tô Tiêu là
cô gái đẹp nhất mà từ nhỏ tới lớn tôi từng gặp. Những chàng trai trẻ đều tâm
nguyện cho rằng người đẹp nhìn đâu cũng thấy đẹp - tâm hồn đẹp, vóc dáng đẹp,
đôi má đẹp. Thế nên tôi phải nói với những chàng trai trẻ trong trường rằng, những
vẻ đẹp đó không phải bạn muốn là được, tất cả cái đẹp đều phải trả giá, đặc biệt
là tiền bạc. Tôi quen gọi chung những chàng trai xung quanh mình là đàn ông. Bởi
vì, nói đàn ông mới có thể tổng kết được càng nhiều những đặc tính chung. Trong
cuốn tiểu thuyết này, tôi có thể nói với rất nhiều chàng trai rằng khi tìm một
cô gái trong khuôn viên trường nêu chú ý từng li từng tí. Hãy tin tưởng vào khả
năng "nhìn trộm" của tôi. Nhưng tối hôm đầu tiên, sau khi Tô Tiêu tẩy
trang xong, tôi đã trừ đi 10 điểm của cô ấy. Vừa vào trường đã trang điểm như vậy,
lại càng khiến những người bạn nhỏ chúng tôi không theo kịp. Tuy nhiên, cứ cho
là không trang điểm thì trong số những cô gái mà tôi từng gặp Tô Tiêu vẫn là
người đứng đầu.

Diệp
Ly, lần đầu gặp, cô ấy tết hai bím tóc, khuôn mặt đen đúa. Đó là cô gái duy nhất
trong phòng đến từ nông thôn.

Tôi
vẫn phải nói rõ lại một chút về dung mạo của tôi từ một góc độ khác. Bởi vì vấn
đề dung mạo này ở một mức độ nhất định có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa những
nữ sinh cùng phòng với nhau. Nếu phân hoá đẳng cấp dựa vào dung mạo thì đại
khái tôi và La Nghệ Lâm cùng một cấp. Giới thiệu nh vậy chỉ là để những yêu cầu
cần có của tình tiết câu chuyện một lần nữa được nhấn mạnh, mọi người không nên
có thái độ thất lễ.

Vào
ngày đầu tiên ghi tên, còn xảy ra 1 chuyện nhỏ ngoài ý muốn. La Nghệ Lâm là người
chuyển vào gần cuối cùng. Khi đó cả ba chiếc giường tầng đều bị Trương Hàm Yên,
Trịnh Thuấn Ngôn, Diệp Ly chiếm lĩnh rồi. La Nghệ Lâm vừa bước vào phòng nhìn
thấy tấm trải giường của Diệp Ly vẫn chưa trải xong mà hcỉ để một cái va li lên
chiếm chỗ. Không nói đến câu thứ hai, cô bèn bỏ va li của Diệp Ly xuống, sau đó
bảo mẹ nhanh chóng theo lên giúp cô ấy trải chăn gối ra. Chương Hàm Yên nói nhỏ
một câu "chiếc giường ấy hình như đã có người rồi." La Nghệ Lâm và mẹ
cô giả vờ như không nghe thấy gì. Lúc đó tôi chăm chú quan sát La Nghệ Lâm một
lượt, làn da trắng sạch, lông mày đậm, mắt to, đôi lông mày của cô ấy sửa cao,
cái nét cao mảnh ấy không giống ở một người an phận thủ thường. Không liên quan
đến tôi. Tôi vẫn tiếp tục lặng im. Diệp Ly quay về ký túc xá và ngạc nhiên khi
thấy La Nghệ Lâm nằm nghỉ trên giường và va li của mình nằm yên vị dưới đất. La
Nghệ Lâm lập tức ngồi dậy và nói: "Va li của cậu à? Thật ngại quá, tớ đã
trải giường xong rồi, cậu xem nếu chuyển đi chuyển lại thì thật phiền phức...".

Diệp
Ly không nói gì. La Nghệ Lâm vội vàng đưa qua hai chai nước uống, rồi lại sắp xếp
giúp Diệp Ly trải giường.

Chuyện
đó đã được thu xếp ổn thoả như thế.

La
Nghệ Lâm hành động đâu ra đấy, tư duy nhạy bén, ăn nói khéo léo. Đúng là một
người tài không dễ có được. Ngày đầu tiên tôi đã nhìn ra đây không phải là người
an phận thủ thường.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3