Giấc mộng sói vương - Chương 06 - P3
Tử
Lam không biết mình đã vượt qua đêm đó như thế nào, chỉ cảm thấy đêm như dài
miên man vô tận. Tới tảng sáng, Tử Lam thấy tứ chi tê cứng, đầu choáng mắt hoa,
sắp kiệt sức đến nơi.
Khi vầng
dương đỏ au, tròn như chiếc đĩa vừa ló rạng phía sau ngọn núi tuyết trắng nhờ
nhờ, con kim điêu lại bắt đầu lượn vòng trên đỉnh đầu Tử Lam. Suốt đêm nó cũng
chẳng chợp mắt nhưng tinh thần vẫn sung mãn, cái dáng chao liệng oai phong lẫm
liệt của nó mang theo lời nguyền rủa của sự chết chóc và sự ngạo mạn vốn có của
loài mãnh cầm ăn thịt.
Mặt
trời từ từ nhô cao, ánh sáng bình minh xua tan không khí mát mẻ của buổi đêm, mặt
đất lại biến thành chiếc chảo lửa với những đợt sóng nóng bức sôi ùng ục. Da thịt
Tử Lam như bị nướng cháy, ngột ngạt và khó chịu vô cùng. Giờ thì Tử Lam chẳng cần
diễn kịch hay giả vờ giả vịt nữa. Bị hành hạ suốt đêm, nó thực sự đã thành một
con sói già chờ ngày về với đất, lồng ngực nó như bị bùn cát lấp đầy, khiến việc
hít thở cũng trở nên nặng nhọc. Hôm qua nó còn đủ tự tin để bắt một con chuột đồng,
nhưng giờ phút này giả như có một con chuột đồng nhảy đến cắn tai nó, nó cũng
chẳng còn hơi sức đâu mà đối phó nữa.
Con
kim điêu đa nghi dường như vẫn chưa tin hẳn vào tình cảnh thực sự của Tử Lam
nên cứ thủ thế lượn vòng trên đầu Tử Lam quan sát.
Tử
Lam ý thức rất rõ tương quan lực lượng giữa nó và con kim điêu. Thế cân bằng của
ngày hôm qua đã bị đêm khốn khổ vừa rồi phá vỡ. Lúc này, nếu con kim điêu có sà
xuống, Tử Lam không thể lôi nó vào trong bụi rậm như kế hoạch ban đầu mà rất có
thể nó sẽ bị kim điêu quắp lấy và bay vút lên không trung. Đương nhiên, Tử Lam
đã dạn dày kinh nghiệm nên nó chẳng ngốc nghếch đến nỗi bó tay chịu chết như thế.
Nó sẽ tranh đấu, sẽ phản kháng, sẽ giãy giụa, chỉ có điều chút sức tàn chẳng thể
chống cự lâu được. Có thể sống mái đến cùng với con kim điêu đã là một điều may
mắn. Trong cuộc sinh tử này, Tử Lam không còn hi vọng sống.
Nghĩ
tới việc phải bỏ mạng dưới đôi vuốt sắt của con kim điêu, Tử Lam không khỏi
rùng mình. Tuy ngọn lửa sinh mệnh của nó sắp lụi tàn, tuy con thuyền cuộc đời của
nó sắp chìm nghỉm nhưng bên trong nó vẫn âm ỉ bản năng ham sống ngoan cường. Nó
không muốn chết, dù sống lay lắt trên cõi đời này vẫn còn sung sướng hơn nhiều
so với âm tào địa phủ. Bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Nếu như cuộc bắt giết này kết
thúc, nó vẫn còn đủ sức lực để lê bước chân mỏi mệt tới bên vũng nước thối, uống
một ngụm nước mằn mặn và mát lạnh. Sức sống được hồi sinh và nó sẽ đi đến chỗ
vũng bùn ẩm ướt cào bới một vài con giun dế hay thằn lằn để thỏa cơn đói cồn
cào. Được ăn, được uống, ngọn lửa sinh mệnh của nó hẳn tiếp tục cháy sáng. Có
thể, nó sẽ sống thêm hai hay ba tháng nữa, hoặc may mắn hơn sẽ sống thêm sáu
tháng nữa thì sao. Dẫu rằng trong nửa năm sống ấy, có thể nó sẽ gửi thân nơi đồng
hoang, nhưng thêm một ngày sống là thêm một ngày hạnh phúc. Tử Lam có đủ niềm
tin để kết thúc cuộc bắt giết này. Chỉ cần nó xốc lại tinh thần, vươn dài cái
eo lưng, làm ra vẻ như không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa, nó nhằm thẳng
cái mỏ nhọn hoăn hoắt của con kim điêu tru lên một tiếng oai hùng, con kim điêu
tất phải vỗ cánh bay đi vì sợ hãi. Thường thì một con kim điêu không khi nào
dám tấn công một con sói già có sức sống mạnh mẽ.
Con
kim điêu thình lình thay đổi cái dáng chao liệng của nó, động tác của nó không
còn thong thả như khi nãy, nó đang từ từ bay xuống. Dự cảm mách bảo Tử Lam, cuộc
chiến sinh tử mà nó cầm chắc cái chết trong tay sắp sửa mở màn. Thời gian còn lại
của nó ít ỏi quá, nên bỏ đi hay nên nghênh chiến, nó phải tùy cơ ứng biến, nếu
không có hối cũng không kịp.
Tại
sao nó lại ngu ngốc như thế, muốn dùng sinh mệnh của mình để đánh cược, mạo hiểm
xông pha vào cuộc bắt giết với con kim điêu già tinh quái? Cuộc chiến ấy có
chút ý nghĩa thực tế nào với nó không? Tử Lam nghĩ, nó làm thế chẳng qua cũng
là vì sự an toàn của gia đình Mi Mi sau này. Nhưng Mi Mi liệu có biết và thấu
hiểu sự hi sinh to lớn của nó hay không? Không, Mi Mi vĩnh viễn không biết,
vĩnh viễn không thấu hiểu. Dù Mi Mi có biết, có hiểu đi nữa, nó cũng chẳng bao
giờ cảm kích Tử Lam; và dù Mi Mi có chút lương tâm mà cảm kích Tử Lam đi nữa
thì Tử Lam cũng đã thịt nát xương tan rồi, chút lòng cảm kích ấy đâu còn nghĩa
lý gì? Thật thế, tại sao Tử Lam lại phải hi sinh cả mạng sống của mình cho Mi
Mi? Mi Mi là đồ vong ân phụ nghĩa, đã cướp con sói đực Ca Lỗ Lỗ mà Tử Lam yêu
thương, lại đoạt cả chốn nương náu suốt đời của nó, đã không cho nó bước chân
vào hang lại còn nhẫn tâm cắn vào cổ nó. Tử Lam không cần thiết phải hi sinh mạng
sống của mình để bảo vệ Mi Mi như thế. Tử Lam thấy mình đã nghĩ thông suốt rồi,
đã minh mẫn hơn nhiều và đã siêu thoát rồi. Tử Lam co một chân trước lên và
đang định tính bài chuồn thì những tiếng tru gấp gáp và đau như xé của Mi Mi chợt
vọng tới. Tử Lam biết, ấy là tiếng tru của người mẹ khi cửa sinh đã mở, Mi Mi
đang lâm bồn, những đứa cháu đáng yêu của Tử Lam sắp sửa tạm biệt tử cung tối
tăm của mẹ để đến với thế giới rạng rỡ ánh sáng. Nghĩ đến chúng, trong lòng Tử
Lam trào lên niềm thương yêu vô bờ bến. Dù cách một thế hệ nhưng dòng máu chảy
trong huyết quản chúng vẫn là dòng máu của gia tộc Hắc Tang – Tử Lam. Trong số
những đứa cháu ấy, chắc chắn sẽ có một đứa trở thành Sói Vương thống trị cả bầy
sói trong tương lai. Nghĩ đến đây, Tử Lam không khỏi hạnh phúc vì niềm hi vọng
của nó được tái sinh thêm lần nữa.
Con
kim điêu càng lúc càng tiến gần Tử Lam, đôi cánh vàng to rộng của nó quạt tới từng
luồng không khí chết chóc. Không, Tử Lam không thể nào rời bỏ cuộc chiến sinh tử
này được. Giả như hôm nay nó không tiễn con kim điêu này về Tây thiên thì ngày
mai, các cháu yêu quý của nó sẽ trở thành miếng mồi ngon của nó. Dù sao thì nó
cũng sắp chết rồi, nếu chờ hai, ba tháng nữa bỏ mình nơi đồng hoang chi bằng
dùng chút sức lực còn lại của sinh mệnh để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, để
báo thù cho Hắc Tử đã chết một cách bi thảm, loại bỏ nguy cơ đe dọa sự sống còn
của những đứa cháu sắp sửa chào đời. Có thể chết trong tay một loài mãnh cầm ăn
thịt ngang tài ngang sức là niềm tự hào, là bến đỗ vĩnh hằng của loài sói.
Con
kim điêu già kia, mày hãy tới đây đi!
Con
kim điêu chao liệng trên lưng của Tử Lam, thổi từng luồng không khí xoáy tròn
lên dọc sống lưng Tử Lam khiến từng sợi lông của Tử Lam dựng đứng. Tử Lam không
xoay người hay quay đầu mà nằm yên chờ đợi, sẵn sàng dùng sống lưng để chào đón
đòn tấn công của con kim điêu. Tư thế ấy đương nhiên là bất lợi. Lẽ ra, nó phải
xoay người và quay đầu hướng thẳng về phía con kim điêu lòng dạ khó đoán, mặt
giáp mặt mà đánh nhau với nó. Nhưng Tử Lam sợ làm thế sẽ kinh động tới những sợi
thần kinh quá mẫn cảm của con kim điêu già nên đành để ngửa cái sống lưng mềm yếu
nhất của mình để làm mồi cho đôi vuốt sắc nhọn của đối phương. Tử Lam nghe thấy
tiếng khèng khẹc phát ra từ cổ họng và tiếng khùng khục của những khớp xương
đang co quắp lại của con kim điêu, đoán rằng con kim điêu chỉ cách sống lưng
mình chưa đầy năm thước. Tử Lam khẽ khàng duỗi chân, há miệng, ngấm ngầm chuẩn
bị tư thế đối phó.
Mọi
âm thanh trong không gian bỗng dưng ngưng bặt, ngay cả luồng không khí xoáy
tròn cũng không còn nữa. Thế giới trở nên im ắng, sự im ắng của tử thần, im ắng
tới mức khiến Tử Lam cảm thấy quặn thắt và hốt hoảng. Tử Lam hiểu rõ đó là tín
hiệu trước giờ tấn công của con kim điêu. Nó hẳn đang lựa chọn góc độ bổ nhào tốt
nhất, thình lình thu đôi cánh lại để thân mình nó có thể nhẹ nhàng sà xuống mục
tiêu khẽ như một chiếc lá rơi. Đây là đòn đánh lén tuyệt vời nhất mà kim điêu vẫn
thường dùng.
Tiếng
đôi cánh chim tách rời nhau đột ngột phá tan bầu không khí tĩnh mịch. m thanh ấy
nhẹ như một chiếc lá khẽ đung đưa, như một cành liễu êm êm rớt xuống mặt nước,
vẳng tới thính giác vô cùng mẫn cảm của Tử Lam. Đã tới lúc nó quay người nghênh
chiến, nó sẽ vặn chiếc eo lưng nhanh như một tia chớp rồi lẹ làng lăn một vòng,
ngửa mặt lên trời, sẵn sàng ăn miếng trả miếng, kẹp chặt đôi cánh của đối
phương nếu con kim điêu bổ đôi móng vuốt cứng như sắt xuống bụng nó và cắn đứt
cổ đối phương nếu con kim điêu thọc cái mỏ nhọn hoăn hoắt vào đôi mắt nó.
Tử
Lam phải tính toán thời gian cho thật chuẩn xác, bởi chỉ sớm hay muộn một giây
thôi cũng đã lỡ thời cơ phản công rồi. Nếu Tử Lam quay người sớm một giây thì ở
vào thời khắc cuối cùng, con kim điêu ắt sẽ ý thức được khả năng phản kháng của
nó, sẽ vỗ cánh bay đi thật xa khi chỉ còn cách nó chừng nửa mét; nếu Tử Lam
quay người chậm một giây thì đôi móng vuốt cứng như sắt của con kim điêu sẽ cắm
chặt vào sống lưng nó, khiến nó không còn khả năng chống cự. Tử Lam đang ở vào
những giây ngàn cân treo sợi tóc của cuộc đời.
Đôi
vuốt sắc nhọn của con kim điêu chạm tới đám lông trên sống lưng của Tử Lam, thời
khắc đã điểm, Tử Lam dồn sức vào chân, mượn lực đàn hồi của mặt đất để gắng
quay người. Ngày trước, cơ thể nó nhanh nhẹn là thế, các bộ phận phối hợp với
nhau ăn ý là thế, bộ não vừa lóe lên một ý nghĩ thì cơ thể đã mau chóng hoàn
thành, thế mà giờ đây, do mệt mỏi quá độ và nằm yên bất động quá lâu nên tứ chi
của nó dường như tê liệt cả, sống lưng mất đi độ nhanh nhạy vốn có, cơ thể trở
nên nặng nề và chậm chạp khiến nó quay người chậm mất nửa giây so với tính toán
ban đầu. Nửa giây ngắn ngủi xoay chuyển cả sinh mệnh của Tử Lam, bởi lẽ đúng
vào lúc ấy, đôi móng vuốt nhọn hoắt nổi từng đốt xương của con kim điêu đã đâm
xuyên vào xương sườn bên trái của Tử Lam ngay khi Tử Lam còn chưa kịp cắm những
chiếc răng sắc của mình vào tử huyệt của đối phương.
Tử
Lam thấy đau đớn như có ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim, bỏng rát không sao chịu
đựng nổi, nó tru lên một tiếng thảm thiết. Tử Lam muốn lăn một vòng dưới đất hoặc
làm bất cứ một hành động nào để cứu lấy mạng sống của mình, nhưng đã muộn. Đôi
cánh to rộng của con kim điêu quạt từng luồng gió dữ, Tử Lam thấy cơ thể mình
đang bị đôi móng vuốt chắc chắn của nó quắp lên không trung, bốn chân như sắp rời
mặt đất.
Không,
Tử Lam không thể để con kim điêu quắp mình bay vút lên cao được. Nó là loài
mãnh thú dưới đất, xa rời mặt đất tức xa rời khởi nguyên sức mạnh vô song của
nó. Tử Lam dồn toàn bộ sức lực vào bàn chân, gắng sức lao về bụi rậm phía trước
mặt. Nơi này sẽ giữ lại thây ma của kim điêu, bước tới đó thì đôi cánh uy phong
của nó đâu còn đất dụng võ.
Cuộc
giằng co giữa sống và chết diễn ra quyết liệt. Con kim điêu vội vàng đập mạnh
đôi cánh, dốc hết sức lôi Tử Lam lên khỏi mặt đất; Tử Lam mở rộng bốn chân, bấu
chặt những chiếc móng của mình vào gốc cỏ, bấm sâu vào đất và đá xung quanh liều
chết lôi con kim điêu về phía bụi rậm. Dưới mặt đất, cát bay mù mịt, lá cỏ đổ rạp.
Chỉ
vài bước chân nữa là tới bụi rậm. Con kim điêu chừng như ý thức được mối nguy kề
cận bên mình, rống lên không ngớt. Đôi cánh của nó đập mạnh liên hồi, cuốn theo
từng luồng gió lốc dữ dội. Tử Lam thấy xương sườn của mình như sắp gãy đến nơi,
cả cơ thể của nó bị kéo căng như một vòng cung, các khớp xương ở tứ chi bị lôi
mạnh tới mức sắp trật ra, nó cũng gầm lên điên loạn và vẫn ngoan cường chiến đấu.
Những chiếc móng vuốt của nó bấu chặt vào gốc cỏ và cành cây trên mặt đất, mượn
sức mạnh của đất để lê từng bước chân về phía bụi rậm. Tiếc thay, nó đã già, lại
trải qua một đêm khổ sở, vừa đói vừa mệt nên sức lực chẳng còn mấy đỗi. Lúc này
đây, nó chỉ có thể chống đỡ bằng ý chí mạnh mẽ vốn có của loài ăn thịt để giành
giật thế cân bằng với con kim điêu. Mắt nó lấp lánh những ngôi sao vàng và mọi
thứ xung quanh, từ bụi rậm phía trước mặt, bầu trời xanh trong đến thảo nguyên
bát ngát phía xa và ngọn núi tuyết hùng vĩ phía sau lưng như đang chuyển động,
quay mòng mòng trước mặt. Tử Lam sớm biết, những giọt dầu cuối cùng của sinh mệnh
chẳng thể nào giúp nó lôi con kim điêu già đang còn khỏe mạnh tới bụi rậm để
làm đám tang cho đối phương.
Chút
sức tàn của Tử Lam đã kiệt quệ. Nó không chống đỡ được nữa. Tuy thế, nó vẫn phải
kiên trì tới cùng. Nó gắng gượng tiến thêm một bước, bám chặt một chân vào gốc
cây cỏ ngựa và khi nó vừa dồn trọng tâm của cơ thể về phía trước thì bỗng “phựt”
một tiếng, gốc cây gãy lìa bởi nó vốn mềm yếu, không chịu nổi sức nặng của một
con sói. Tử Lam chỉ cảm thấy một âm thanh rất nhẹ và sự rung chuyển của mặt đất,
rồi cơ thể nó mau chóng rời khỏi mặt đất, bay vút lên không trung, mỗi lúc một
cao và dần mất đi trọng lượng, khó chịu tới mức đầu óc quay cuồng, chỉ muốn nôn
ọe.
VI
Bầu
không khí buốt lạnh trên cao chích vào da thịt gọi Tử Lam thức dậy. Nó mở bừng
đôi mắt. Thảo nguyên Ga Marr mênh mông trông như một tấm thảm màu lục trải lộn
xộn trên thung lũng bị núi cao bao bọc, vũng nước thối mà ngày thường nó vẫn
hay lui tới giải khát bé xíu như một mảnh kính bị vỡ. Một con báo tuyết đang
tung tăng nhảy nhót trên bãi cỏ, nhưng trông nó chỉ nhỏ như một con đom đóm.
Cái hang nơi Tử Lam gửi lại những vui buồn trong hơn nửa cuộc đời giờ chỉ còn
là một chấm đen mờ mờ ảo ảo. Tử Lam phán đoán độ cao của mình, có lẽ gần bằng với
đường tuyết chạy cong cong trên đỉnh ngọn núi tuyết Streca vút tận mây mờ. Cảm
giác nôn nao vì mất trọng lực không còn nữa, bởi con kim điêu đã thôi không lên
cao nữa mà giữ nguyên vị trí, cứ thế bay về phía trước.
Tử
Lam biết rõ mình đã rơi vào tuyệt cảnh. Bị treo lơ lửng trên tầng không, bộ
móng vuốt và hàm răng sắc nhọn của nó không thể phát huy sức mạnh, trở nên mềm
nhũn như móng vuốt và hàm răng của một con cừu hiền lành. Nó vẫn sống nhưng đã
trở thành món mỹ vị của con kim điêu. Nó không sợ cái chết đang cầm chắc trong
tay, bởi khi quyết định lao vào cuộc sinh tử với con kim điêu, nó đã chuẩn bị sẵn
tinh thần xuống suối vàng. Nó chỉ mong sao có thể cùng sống mái với con kim
điêu. Tiếc là, niềm mong mỏi cuối cùng của cuộc đời nó không thành hiện thực.
Nó thua một cách thê thảm. Nó không thể cắn chết con kim điêu, không thể diệt
đi ẩn họa khôn lường đe dọa mạng sống của những đứa cháu đáng yêu của nó, ngược
lại, nó bị con kim điêu nuốt gọn cả xương lẫn thịt. Trời ạ!
Tử
Lam đoán rằng con kim điêu đang quắp bay về tổ của nó để từ từ nhấm nháp. Con
kim điêu đắc ý hót lên những lảnh lót đầy khoái trá, nó giang cánh bay trên bầu
trời với phong thái của một kẻ chiến thắng, rất điềm đạm và bình tĩnh. Con kim
điêu tất nhiên phải tự hào, bởi một con sói sống sờ sờ thế này chẳng những làm
nó no nê trong mấy ngày liền mà còn giúp nó thể hiện sức mạnh, nâng cao uy thế
và địa vị của nó trong họ nhà chim ưng. Ngọn núi tuyết Streca hiện ra mỗi lúc một
gần. Đường tuyết cong cong vắt vẻo trên đỉnh núi trở nên huyền ảo với ba màu đỏ,
vàng, xanh lam lung linh trong nắng. Dãy núi xanh rì phơi mình trong ánh mặt trời
vàng tươi. Những bụi tuyết li ti phất phơ bay trong không khí, găm vào da thịt
Tử Lam mang theo cái lạnh thấu tim gan.
Lẽ
nào mình lại ngoan ngoãn để con kim điêu ăn thịt như thế ư? Giả như dưới móng
vuốt con kim điêu hiện giờ là một con động vật ăn cỏ hiền lành thì nó sớm đã sợ
hãi mất mật và giã từ sinh mệnh ngay khi vừa bị cắp bổng lên không trung; hoặc
giả là một con vật ăn thịt tầm thường như cáo, sài hay chồn chó thì e rằng đã mất
đi ý chí phản kháng từ lâu. Nhưng không, con kim điêu đang quắp theo một con
sói – loài động vật tinh anh của thảo nguyên, hiện thân của thế giới hoang dã.
Con sói ấy cũng không phải là một con sói tầm thường mà là một con sói già đã
trải qua đủ mọi khổ nạn của cuộc sống hiểm ác trong thế giới tự nhiên, một con
sói già mà ý chí sắt thép của nó đã được tôi mài qua biết bao bất hạnh. Bởi thế,
dù có rơi vào tuyệt cảnh, nó cũng không bao giờ mất đi ý chí phản kháng. Trong
từ điển sống của loài sói, không có cụm từ bó tay chịu chết, loài sói đã quen
chiến đấu tới giọt máu cuối cùng.
Lẽ
nào nó ngoan ngoãn để mặc con kim điêu xẻ thịt lột da mình như thế ư? Không, dù
có chết nó cũng phải liều mạng một phen. Dĩ nhiên, bây giờ, nó đang bị treo lơ
lửng giữa tầng không nên không thể thể hiện bản lĩnh cắn xé con mồi của mình
nhưng con kim điêu không thể quắp nó bay mãi được. Con kim điêu đang cố gắng
bay về tổ. Khi về tới nơi và bốn chân chạm đất, con kim điêu sẽ quẳng Tử Lam xuống
đất, rồi dùng cái mỏ nhọn hoắt của nó chọc thủng đôi mắt và xương sọ của Tử
Lam, lôi ra từng đoạn ruột. Trước khi nhắm mắt từ biệt cõi đời, Tử Lam chỉ còn
một cơ hội duy nhất để tấn công một đòn trí mạng cuối cùng vào con kim điêu
đáng ghét.
Con
kim điêu từ từ bay về phía một vách núi cheo leo, Tử Lam trông thấy cạnh cây
tùng sừng sững vươn mình khỏi khe hẹp giữa vách đá dựng đứng có một khe đá hình
thoi, bên trong rải đầy lá rơi và những chiếc lông vũ sặc sỡ của loài chim.
Phía trước khe đá là một phiến đá xanh rì và bằng phẳng, vấn vít giữa làn mây
trắng như sữa. Tử Lam đoán, ấy chính là cái tổ thân yêu của con kim điêu. Loài
kim điêu thường hay làm tổ trên những vách đá dựng đứng. Phiến đá xanh rì và bằng
phẳng kia hẳn là nơi con kim điêu tế linh hồn của những con mồi về với đất. Con
kim điêu bay cách khe đá mỗi lúc một gần nên Tử Lam càng lúc càng nhìn rõ đám
xương trắng hếu, da thú và lông chim vung vãi trên phiến đá. Biết đâu trong đám
xương trắng đó còn vương lại một vài mẫu xương tàn của Hắc Tử yêu dấu? Trái tim
của Tử Lam bị kích động mạnh, cồn lên nỗi khát khao báo thù rửa hận.