Hoài bão và tình yêu - Chương 19
Quân
ngồi đờ trong phòng làm việc. Anh và An đã không nói chuyện với nhau hai ngày
rồi. Cô vừa về nước và đang chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp, anh rất muốn ở bên cạnh
cô lúc này nhưng cứ thấy anh là cô lẩn đi chỗ khác. Anh biết mình có lỗi, rất
muốn xin lỗi cô. Dù sao, từ trước đến nay, anh vẫn chỉ là anh hàng xóm của cô.
Quân
di di chuột vào mục ảnh cá nhân, trong đó có một folder ảnh của An mà anh đã
chụp hôm cả hai nhà đi Tam Đảo. Hình cô chụp rất gần, cô hơi quay đầu lại, mái
tóc tung bay trong gió, nụ cười trong sáng vô ngần. Quân nhìn chằm chằm bức
ảnh, anh nhíu mày trầm tư: “Em cứ hồn nhiên, vô tư như vậy thật khiến người ta
phát điên”.
“Anh Quân, đây không phải là em gái anh đúng không?”.
Yến
đã đứng sau lưng anh tự lúc nào, mặt cô đang xám xịt, khóe môi run run. Cô đã
linh cảm rằng cô gái mà hôm gặp ở nhà hàng không phải em gái Quân, hôm nay nhìn
anh đờ đẫn ngắm hình cô ấy, Yến lại càng chắc chắn.
Quân
tắt bức ảnh đi rồi hơi quay đầu lại. Anh không trả lời mà nhìn vào tài liệu cô
đang cầm trên tay hỏi: “Có việc gì hả em?”.
Yến
không trả lời, cô để giấy tờ xuống bàn, nhìn Quân không chớp mắt, giọng cô có
vẻ hơi méo đi: “Đây là lý do mà hết lần này đến lần khác anh từ chối em hả?”.
“Không liên quan gì đến cô ấy”.
“Em không tin. Em không tin”.
“Tùy em thôi”. Quân đáp gọn
lỏn.
“Nhất định em sẽ không để thua
con bé đó”.
Nói
rồi, cô chạy nhanh ra khỏi phòng. Quân đau khổ lắc đầu. Yến là cháu gái của chủ
tịch tập đoàn, ngay từ ngày mới vào làm ở công ty, cô đã bám lấy anh. Tính cô
có phần hơi tiểu thư muốn gì phải được nấy, nóng nảy song thẳng thắn, tốt bụng nên anh luôn coi cô như
em gái. Không ít lần cô đã bày tỏ tình cảm với Quân, anh đều khéo léo từ chối.
“Tao không thể tin nổi, anh ấy
lại thích con bé đó”. Yến đang ngồi trong quán cà phê với cô bạn, răng cô
nghiến vào nhau ken két. “Nó có gì hơn tao đâu. Tao không tin nó có thể cướp
mất anh ấy”.
“Mày có đa nghi quá không?”. Cô
bạn ôn tồn nói.
“Tao chắc chắn, con bé đó là
cái thá gì mà khiến anh ấy đau khổ vì nó như vậy. Nếu mày thấy ánh mắt anh ấy
nhìn ảnh nó khi đó, mày sẽ hiểu”.
Đúng
lúc đó, An và Phong bước vào quán. Sáng nay, nhìn cái bản mặt không vui của An,
Phong biết cô đang có chuyện bực mình. Với cậu, cô rất ít khi giấu giếm cảm
xúc. Phong liền đưa cô đến đây.
“Quán cà phê này rất yên tĩnh, cậu sẽ cảm thấy thích ngay”. Phong nói và quàng tay vỗ vỗ vai An khi họ
bước vào cửa.
Yến
nhận ra An ngay lập tức, nhìn thấy vậy núi lửa trong cô lại phun trào dữ dội.
“Mày nhìn thấy chưa, nó có bồ
rồi mà còn làm khổ anh Quân”. Nói dứt lời cô đứng dậy.
“Mày, định làm gì?”. Cô bạn kéo
tay Yến.
“Bỏ ra, tao phải nói rõ ràng
với con bé đó”.
An
ngạc nhiên khi thấy Yến hùng hổ đi về phía cô, dáng điệu không có thiện chí
chút nào. Cô tròn mắt:
“Ơ, chị Yến…”
“Ai chị em với cô”. Yến nóng
này.
An
ngây người ra, Phong đứng trước mặt Yến: “Xin lỗi chị…”
Yến
đẩy Phong ra: “Không phải việc của cậu, cậu đi ra chỗ khác cho tôi”.
Bao
nhiêu ánh mắt trong quán đổ dồn về phía họ : “Sắp có kịch hay rồi”.
An
nhíu mày. Yến chỉ tay trước mặt cô, quắc mắt: “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn bám
anh Quân, tôi sẽ không tha cho cô. Cô đã có bạn trai rồi, đừng làm khổ anh ấy
nữa”.
Phong
nhìn An, An sững sờ: “Chị nói gì? Em không hiểu”.
“Còn giả nai ư. Vì mày mà Quân
từ chối tao, tao hận mày”.
“Bốp”, mặt An hứng trọn cái tát
như trời giáng.
Vừa
hay lúc đó, Đạt cùng bạn cũng bước vào. Anh biết cả An lẫn Yến, chưa hiểu đầu
đuôi tai nheo gì nhưng thấy Yến tát An rất mạnh, anh vội chạy lại can ngăn.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, có chuyện gì thế?”.
Phong
đã đỡ lấy An. Cậu thấy mắt cô tóe lửa, cô gạt Phong ra, trong lòng vốn đang rất
ấm ức Quân, cô đứng trước mặt Yến: “Tôi chẳng liên quan gì đến anh ta cả, chị
không có bản lĩnh lại đổ thừa cho người khác. Người như anh ta có biếu tôi cũng
chẳng thiết”.
Yến
nổi điên: “Mày nói cái gì”.
Trong
quán lao xao, chủ quán đang chạy lại phía họ.
Đạt
giữ chặt Yến lại, nói với Phong: “Để anh giữ cô này, em mau đưa An ra đi”.
Phong
gật đầu, kéo nhanh An ra khỏi quán. Ra đến cửa vẫn nghe thấy tiếng Yến tru
tréo: “Anh buông tôi ra, tôi phải cho con bé đó bài học”.
An
tức phát điên: “ Anh ta là cái quái gì. Dám nổi điên lên với mình giờ lại đến
mấy cô nàng dở hơi này nữa”. Từ nhỏ đến lớn, cô sống ôn hòa, chưa gây sự với ai
và cũng chẳng ai dám động đến cô. Thế mà hôm nay giữa bao nhiêu người lại bị
đánh ghen vì một lý do trời ơi đất hỡi. An vừa tức, vừa xấu hổ, vừa ấm ức, cô
cứ để Phong kéo đi.
“Cậu không sao chứ”.
Phong dừng lại hỏi, xót xa khi thấy một bên má
trái của cô sưng vù lên. Cậu đưa tay lên định xoa xoa chỗ đau cho cô nhưng An
nhẹ nhàng đưa tay cậu ra, mắt cô rất đỏ.
“Phong, cậu về đi, tớ không sao”.
“Tớ không để cậu ở một mình
được”. Phong lắc lắc vai An.
“Cảm ơn cậu, nhưng… tớ muốn ở
một mình”.
An cố nói bằng giọng bình tĩnh
nhất. Cô chạy nhanh đến bến xe bus, Phong đứng lặng một chỗ. Trong cái nắng
chói chang của mùa hè, bóng dáng cô đổ một vệt dài buồn bã trên đường.
………
Quân
buông thõng điện thoại xuống, Đạt vừa gọi điện cho anh. Không nghĩ ngợi, anh
đứng bật dậy lao ra cửa. Anh phải đi tìm An.
“Thuê
bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc đươc…”.Quân sốt ruột, anh lái xe
như bay: “Giờ này em đang ở đâu”.
Quân
biết chắc chắn cô không về nhà nhưng anh vẫn gọi điện cho Dũng: “Chị em chưa
về”. Quân hoang mang, anh đã cho xe chạy khắp trường cô cũng không thấy.
“Những
lúc buồn, em muốn đến một nơi yên tĩnh, thoáng đãng”. Một ý nghĩ hiện lên trong
đầu anh. Chỗ nào có thể để em trốn? Quân cho xe chạy về công viên gần nhà.
An
đang ngồi thu lu trên bãi cỏ, phía sau những lùm cây, cô hay nằm đọc sách ở
đây. Đầu gục xuống, hai tay ôm đầu gối, bờ vai rung lên từng hồi. Trông dáng
điệu cô như vậy, thật khiến người khác đau lòng.
Quân
ngồi xuống, vuốt nhè nhẹ mớ tóc rời bời của cô: “Còn đau không?”
An
ngước lên, mặt cô ướt đẫm lệ, đôi mắt ầng ậc nước, Quân không khỏi xót xa. Cô
gạt tay anh ra, nói gằn: “Không đau”.
“Anh xin lỗi”. Mặt anh hiện lên sự đau đớn, trông anh thật
buồn.
An
nhìn thẳng vào mặt Quân, cái nhìn khiến anh thấy tê buốt cõi lòng: “Tại sao lại
nhằm vào tôi, tôi chẳng liên quan gì đến anh cả. Anh đi mà giải quyết với mấy
cô nàng của anh.”
An
lại gục xuống khóc tức tưởi. Quân nâng cánh tay lên, lưng trừng, lại hạ xuống,
cô đang coi anh như một kẻ xấu xa, tệ hại.
Quân
cứ ngồi đó, lặng lẽ nhìn An khóc, trong lòng chua xót: “Anh quan tâm đến em, ai
nhìn cũng nhận thấy, tại sao em không hề cảm nhận được”.
Một
lúc, dường như đã chán chê, An ngẩng đầu lên, không khóc nữa, đôi mắt đỏ ngầu
vô hồn. Cô đứng bật dậy. Quân vội vàng níu tay An: “An, em định đi đâu?”.
An
giật tay, không quay đầu lại, bước nhanh như bị ma đuổi: “Tránh xa anh ta, càng
xa càng tốt”. An hoang mang.
Quân
không dám đến gần, chỉ lặng lẽ đi sau cô. Họ cứ thế, người đi trước, kẻ theo
sau.
An
đi nhanh về nhà, leo lên lầu, Quân đứng ở cầu thang nhìn cô mở cửa. Cửa mở, An
bước vào và “Rầm”, nghe như một tiếng sét đâm toạc vào tim anh, cánh cửa đóng
lại. Quân bám chặt tay vào lan can.
…….
“Thế nào rồi hả mày?” Ngay tối hôm đấy, Đạt lao đến nhà
Quân.
Quân
im lặng, anh chỉ lắc đầu thiểu não.
“Mày làm gì mà Yến nổi cơn tam
bành với An thế”. Đạt hỏi làm Quân chau mày.
“Đừng nhắc đến chuyện này nữa
được không?”.
“Thôi được, thế mày định giải
quyết thế nào đây?”. Đạt ngồi xuống, nhìn Quân.
Giải quyết thế nào?. Quân không biết nữa.
An
chưa bao giờ khóc như thế này. Bị ngã đến bầm dập chân tay, cô cũng chỉ nhăn
mặt; khi nhớ bạn bè, cũng chỉ có rượu mới khiến cô rơi lệ, cô chưa bao giờ to
tiếng hay gắt gỏng với ai.
Vậy
mà lần này... Quân biết mình đã làm tổn thương cô rất nhiều.
“Cô
ấy đã nhìn tao bằng một ánh mắt rất đáng sợ, ánh mắt ấy nói rằng: “Anh tránh xa
tôi ra, tôi sẽ tốt hơn đấy””. Quân nói mà như đang ngồi ở đâu đó rất xa.
“Ai
đang giận mà chả như thế. Mà đó đâu phải lỗi ở mày, chỉ tại Yến ghen tuông vớ
vẩn”. Đạt an ủi.
“Trong
lòng An không hề có tao. Dù tao có quan tâm đến cô ấy thế nào, tất cả cũng chỉ
là sự quan tâm của một anh hàng xóm”.
“Mày
không nói ra làm sao người ta biết”.
“Lúc
đầu, tao sợ đến gần sẽ làm An tránh xa tao nên chỉ có thể từ từ lại gần cô ấy.
Sau đó cô ấy sang Nhật. Và giờ, cô ấy đang chuẩn bị bảo vệ. Tao không muốn mình
làm cô ấy bận tâm nhưng tao lại khiến cô ấy bị tổn thương rồi”.
Quân
lại im lặng. Đạt nhìn thằng bạn thân đang lấy hai tay ôm trán, thầm nghĩ: “Nó
luôn nghĩ đến cảm nhận của An. Lọ lem à, lẽ ra em phải biết điều này sớm hơn”.
Rồi anh khẽ thở dài: “Hoàng tử ơi hoàng tử, bao nhiêu nàng công chúa xinh đẹp
vây quanh, chàng lại chỉ yêu một mình lọ lem. Hỏi sao các cô ấy không phát điên
cho được”.
Trong
lúc hai anh chàng nói chuyện thì Kim Anh đứng thập thò ở cửa. Khi Đạt ra về liền
bị Kim Anh túm gáy tra khảo. Đạt không giấu giếm, liền kể lại đầu đuôi câu
chuyện.
Kim
Anh nghe xong liền phán: “Hừm, biết ngay hai ông bà này có chuyện mà. Anh Đạt,
anh phải giúp em”. Đạt gật đầu.
Khi
anh về rồi, Kim Anh chạy một mạch xuống tầng hai: “Mình phải đi tìm tên Dũng
mới được”.
Vừa
vào phòng, Kim Anh đã ngó trước ngó sau, chạy vào nhà tắm, chạy ra ban công,
không thấy An đâu cả.
“Tìm cái gì thế?”.
Dũng
thấy Kim Anh sục sạo chỉ thiếu nước chui xuống gầm giường, phải bỏ bản đồ họa đứng
dậy hỏi.
“Chị
An đi đâu rồi?”. Kim Anh thở hổn hển hỏi lại.
“Đi
từ sáng, đã thấy về đâu”.
Kim
Anh lấy hai tay áp chặt má, lắc lắc đầu: “Nguy to rồi. Nguy to rồi”.
Dũng
bực mình giằng tay Kim Anh xuống: “Chuyện gì liên quan đến chị An mà cứ úp mở
thế hả?”.
Kim
Anh thở mạnh một hơi, kể vắn tắt lại câu chuyện. Dũng nghe xong sầm mặt lại:
“Bà Yến lại dám làm thế với chị tôi à, tôi phải xử bà này”.
Kim
Anh nóng nảy nói: “Để sau đi, giờ phải tìm xem chị An ở đâu?”.
“Tôi
đi gọi cho chị Bích”.
“Tôi
đi gọi cho chị Lan và chị Chi”.
Nói
xong, Dũng lao ra bàn cầm điện thoại, Kim Anh ngồi xuống giường An, sốt ruột
tra danh bạ.
Vừa
hay lúc đó thì An thất thểu đi về.
“Chị
An”. Dũng vứt điện thoại chạy ra cửa. Kim Anh bật dậy khỏi giường.
An
chỉ lướt đôi mắt trống rỗng về phía hai đứa em, chẳng nói chẳng rằng cô đi về
phía ban công.
Dũng
và Kim Anh chưa bao giờ thấy An xa cách như vậy, nhất thời nhìn nhau không biết
làm gì.
Sau
cùng, Dũng kéo Kim Anh ra khỏi phòng, khép cửa: “Để chị tôi bình tĩnh lại đã”.
Trong
màn đêm tĩnh mịch, An ngồi lặng lẽ trên lan can, theo cái cách mà cô hay ngồi.
Nhưng…
“Tại
sao?”. An tự hỏi.
Những
bông hoa luôn có thể khiến lòng cô thấy
thư thái, luôn giúp cô dịu lại mỗi khi có chuyện buồn.
Vậy
mà lần này không thể làm cô nguôi bớt.
Trong
thế giới của cô, dường như có một cái gì đó đã xâm nhập. Dường như có một cái
gì đó cũng đang vỡ vụn.
….
Hôm
sau gặp Yến ở cơ quan, mặt Quân lạnh tanh. Yến biết trước sau gì Quân cũng biết
chuyện nên cô làm bộ hối lỗi: “Anh Quân, em…”
Quân
nhìn cô: “Em nên đến xin lỗi An”.
Nghe
đến đó, Yến lại bắt đầu nổi khùng: “Em thấy mình chẳng có lỗi gì cả, cô ta đã
có bạn trai, cô ta không có quyền làm tổn thương anh. Em chỉ muốn cho cô ta một
bài học”.
“Em quá đáng rồi đấy”. Quân gắt
lên khiến Yến sững người, chưa bao giờ anh như vậy.
“Anh nói đi, em thua kém gì cô
ta nào. Cô ta cũng đâu có thèm để ý đến anh”.
Quân
quay người nhìn Yến, ánh mắt lạnh như băng: “Cô ấy chẳng hơn gì em cả, nhưng cô
ấy…không bao giờ làm tổn thương người khác như em”.
Yến
lại sững người.
“Chị
nên đến xin lỗi chị gái em”.
Yến
quay phắt người lại. Cậu em trai mà cô rất quý ở công ty đang treo một khuôn
mặt không lấy gì làm vui vẻ.
“An…
An là chị gái của em”. Yến không dám tin vào tai mình.
“Phải,
và còn là bạn thân nhất của tôi nữa”. Bích cũng đã xuất hiện.
Lỗ tai Yến lại nổ bùng bùng. Lúc nổi giận thì đúng là không
coi trời cao đất dày là gì, còn lúc bình thường thì Yến cũng là người biết trái
biết phải. Ánh mắt của Quân cùng thái độ của hai người này khiến cô cảm thấy: “Có
lẽ mình đã sai”.
……………
Trong
các mối quan hệ tình cảm, vai trò của những người xung quanh rất quan trọng.
Đôi khi, người trong cuộc lại trở nên thụ động. Với những người em trai và em
gái nhiệt tình như Dũng và Kim Anh, đứng trước cuộc chiến tranh lạnh của ông
anh, bà chị mình, họ không thể làm ngơ.
Sau
khi “phân tích” tình hình, hai cô cậu ngấm ngấm lên kế hoạch, “huy động” sự
giúp đỡ của bạn bè An và Quân. Nếu chẳng may sau này, An và Quân có cơm chẳng
lành, canh chẳng ngọt thì chỉ có thể trách là họ đã có những người bạn, người
em “quá tốt”, “quá nhiệt tình”.
An
là người đang nổi giận, thế cho nên, đối tượng nhắm đến là cô. Có lẽ, Quân chỉ
là nhân vật nằm trong bước cuối cùng của kế hoạch.
Tất
nhiên, phải tính đến trường hợp là không để ảnh hưởng đến lễ tốt nghiệp sắp
diễn ra. Sau khi được bạn của An thẩm định rằng, bào vệ chẳng qua chỉ là một
thủ tục để An tốt nghiệp vì cô đã đủ điểm được bằng giỏi, kế hoạch mới được
triển khai.
Một
cô gái dù có cứng rắn đến đâu cũng không thể không xao động khi người con trai
có tình ý với mình được lòng tất cả bạn bè cô. Quân nếu biết anh chẳng tốn bao
nhiêu công sức mà vẫn mua chuộc được bạn bè An, chắc anh sẽ sướng phát điên.
Chiến
thuật áp dụng với một cô gái nhạy cảm, đó là phải phủ sóng mọi mối quan hệ của
cô ta.
An
rất ngạc nhiên khi các bạn cô xúm vào an ủi, hỏi han, còn nhắc đến anh chàng
tên Quân với tần suất chóng mặt. Lan, Chi, Bích - những cô nàng mê trai đẹp thì
không nói làm gì. Ngay cả Vũ, Thuấn, Phong cũng vô tình nhắc đến: “Anh chàng
hôm ở bệnh viện, anh chàng tiễn mày ở sân bay…”
“Chúng mày có im hết cả không. Sao cứ mở mồm là nhắc anh ta
thế”. An bực mình đứng dậy khỏi ghế. Buổi chiều, cả nhóm vừa lên nộp đồ án trên
Viện, kéo nhau vào căng tin uống nước.
“Bình tĩnh An, nếu mày không thích bọn tao sẽ không nói
nữa”. Linh vẫn là ôn hòa nhất.
“Cảm ơn bọn mày, tao về đây”. An cầm cặp ra về.
Cả bọn nhìn theo, lắc đầu. Một khi An nổi giận, cô có thể sẽ
biến thành một người khác.
“Cách này không hiệu quả, đang tức mà cứ nghe nhắc đến người
kia có phải càng điên không”. Chi thở dài nói.
“Mày cứ kệ nó, sau chuyện này biết đâu nó sẽ nhận ra tình
cảm của mình với anh chàng kia”. Vũ béo cũng rất am hiểu tình trường. “Tao nghĩ
không phải An không có cảm tình với anh Quân, chỉ vì nó còn nhút nhát, chưa tự
tin vào bản thân nên mới vậy. Lan bảo Quân rất giỏi, được nhiều người theo
đuổi, lại đẹp trai như vậy, có lẽ từ trong thâm tâm, An sợ phải đối diện với sự
tranh chấp, nó luôn muốn một cuộc sống bình yên mà”.
Bọn Chi ngẩn ra nghe Vũ nói. Sau cùng, Thuấn lên tiếng: “Vũ,
mày từng theo đuổi nó à, sao hiểu rõ thế”.
“Bọn mày dở hơi hết à, trong mắt tao, An đâu phải là con
gái”
“Thế thì mày chết đi”. Chi và Linh mỗi đứa ở một bên, “thân
mật” nhéo tai Vũ. “Dám bôi nhọ chị em tốt của tao à”.
Vũ đau đến chảy nước mắt, vẫn cố sống cố chết nói: “Cá sấu
cũng biết bảo vệ bầy đàn a…a…”.
…………
An
lang thang trên đường Trần Đại Nghĩa. Cô không biết nên đi đâu bây giờ . Về nhà
sẽ phải đối diện với ánh mắt trông chừng của Kim Anh và Dũng, rồi lại phải đối
diện với người kia. Bạn bè thì cứ mở mồm ra là nhắc đến Quân.
Tốc
độ lan truyền tin tức thật nhanh. Mới qua một ngày mà mọi người đều biết. Phong
biết rồi Linh biết. Linh biết rồi thì Chi, Thuấn, Vũ, Lan cũng biết. Bích thì
chắc do Đạt kể lại.
Các
bạn đều an ủi, nhưng sâu xa là cố nói tốt cho Quân. Dường như, “người bị hại”
không phải là cô, mà là anh ta.
An
chỉ muốn trốn vào một chỗ nào đó mà không phải nghe thấy mọi người nhắc đến tên
Quân.
Không
muốn bản thân lại yếu đuối, không muốn bản thân phải suy nghĩ, nhưng không thể
ngăn được dòng nước mắt đang chảy xuống hai gò má.
Tại
sao? Giờ ngay cả đến cái góc mà cô coi là yên bình nhất cũng không còn yên bình
nữa. Thế giới dường như bị đảo lộn tất cả.
Giờ
này chỉ có Thủy có thể an ủi được cô. Nhưng Thủy ở xa quá. Mà biết đâu Bích
cũng đã thông báo cho Thủy rồi.
Nghĩ
ra vẫn còn một người nữa, An gạt nước mắt, rút điện thoại ra nhắn tin: “Cậu
rảnh không?. Đi uống nước với tớ”.
Một
lúc lâu sau, đầu bên kia nhắn lại: “Tớ
vừa thi xong, hẹn cậu ở đâu?”.
“Kí túc kinh tế nhé”.
“Ok”.
An
tắt điện thoại, điều chỉnh nét mặt, không muốn để Minh nhìn thấy sự buồn bã của
mình rồi đi nhanh về hướng kinh tế. Chưa đến năm phút thì Minh phóng xe đến.
“Đợi
lâu chưa?”. Minh hỏi.
An
cười, cố giữ sắc mặt vui vẻ nhất: “Cũng vừa đến thôi”.
“Chúng
ta đi xem phim nhé”. Minh nêu ý kiến, với tay gỡ chiếc mũ ở xe đưa cho An.
“Ừ,
lâu rồi tớ cũng chưa đến rạp”.
Hai
người đến Vincom Center ở Bà Triệu. An đứng lặng lẽ chờ
Minh gửi xe. Xe lên, xe xuống, tiếng nổ máy ầm ầm, tiếng người nói ong ong bên
tai, càng làm An thấy quay cuồng.
Tại
sao cảm giác trống rỗng này lại dai dẳng đến vậy?.
Chặng
đường từ trường kinh tế quốc dân ra đây, không tính là xa, mà cô đã thấy mệt mỏi vì cứ phải giả cười. Dù Minh nói
chuyện rất hài hước cũng không làm An thấy vui. Tâm trí như đang ở một nơi nào
đó rất xa. Người bạn cho cô cảm giác ấm áp nhất, cũng không thể lấy lại sự vui
vẻ cho cô được.
“An”.
Minh khẽ gọi.
An
giật mình, hình như cô đã quên mất là đang đứng chờ Minh. Thấy Minh nhìn mình dò
xét, An lại làm bộ mặt tươi cười, giọng nói phấn chấn: “Gửi xong rồi à, bọn
mình lên đi”.
Đôi
chân mày của Minh nhíu lại, không nói gì để An kéo vào thang máy.
Thang
máy dừng lại, An và Minh bước ra, nhìn thấy ngay tấm biển đề “Restaurant”, và
rất nhiều người đang ngồi bên bàn ăn uống. Lâu rồi cả hai không lên Vincom, lại
tưởng có thay đổi. Rẽ dọc, rẽ xuôi vẫn thấy chỉ toàn hàng ăn.
“Chết,
tớ ấn nhầm tầng năm à?”. An rối rít nói.
Minh
cười: “Chưa già đã lú rồi, rạp chiếu ở tầng sáu mà”.
“Quay
lại…”. Câu “quay lại thang máy” của An tắc nghẹn trong cổ họng. Bởi vừa có hai
người đàn ông đi ra từ quán cà phê gần đấy, trong đó có một người mà cô không
hề muốn gặp. Anh ta một tay xỏ túi quần, một tay giơ lên, hơi khum lại, hứng
thú thảo luận với người bên cạnh. Thì ra, người ta vẫn có thể điềm nhiên như
thế.
“Anh
nghĩ sao, nếu chúng ta…”. Câu nói của Quân cũng dừng lại nửa chừng. Ở khoảng
cách 10m, cô gái mà anh đang rất muốn gặp lại đi cùng với cậu con trai hôm
trước đã tặng hoa cho cô. Tay phải của cô đang
níu trên tay áo của cậu ta. Nụ cười trên miệng anh đông cứng lại. Hình ảnh kia cứ
như cây kim đâm vào mắt, nhức nhối, tê buốt. Thì ra, cô ấy lúc nào cũng có
người bên cạnh như thế.
An
gần như là chỉ lướt nhìn Quân, môi nhếch lên tẻ nhạt, rồi níu chặt tay áo của
Minh, lạnh lùng xoay người: “Chúng ta đi”.
Quân
nghe trái tim như đang có ai đó thắt lại, chân cũng như có người vô hình giữ
lấy, bàn tay trong túi quần không tự chủ mà xiết chặt.
Rất
muốn ở bên cạnh cô ấy, rất muốn cô ấy trút giận lên mình, như thế có thể cô ấy
sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng, ngay cả đến gần cô ấy, hình như anh cũng không
được phép.
………..
“Cậu
uống nước đi”. Minh đưa cho An một lon Coca.
“Mua
được vé rồi à?”. An đang ngồi trên ghế chờ. Hôm nay giữa tuần, lại vào tầm
chiều, rạp Megastar cũng ít khách.
Minh
không biết là gật đầu hay không, cậu khẽ nhìn An, rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Tớ
nghĩ cậu không còn tâm trí mà xem phim nữa đâu”.
Lon
Coca trong tay An sóng sánh.
“Cậu…”.
“Uống
đi, bình tĩnh rồi nói cho tớ biết”.
“Cậu…
biết rồi sao?”. An ngập ngừng.
Minh
khẽ nói: “Cậu rất hay cười, nhưng khi buồn, khi bối rối lại càng cười nhiều,
nói lại càng nhanh. Dù cậu có ngụy trang giỏi đến mấy, thì ánh mắt của cậu cũng
đã tố cáo tất cả”.