Tôi và bạn trai kinh tế - Chương 11 part 2

Sau khi mẹ Tiểu Quân nói
xong các yêu cầu thì không khí bàn ăn trở nên im lặng. Anh thấy Tiểu Quân và bố
mẹ cô đều sửng sốt. Anh chỉ là phận con nên không dám mở miệng ra hỏi. Một bữa
ăn bắt đầu vui vẻ là thế mà lại kết thúc một cách ảm đạm. Phản ứng của bố mẹ
anh cũng hoàn toàn như những gì anh đã dự tính. Anh ngẫm nghĩ rồi nói:

- Bố, chuyện này cứ để
con và Tiểu Quân bàn bạc với nhau rồi tính. Hôm nay cũng muộn rồi. Bố mẹ đi
nghỉ trước đi.

Thấy con trai nhẫn nại
như vậy, ông bà Trần nghe xong cùng thở dài. Bà Trần nghĩ mãi cuối cùng bổ sung
thêm:

- Khởi Trung, chuyện hôn
nhân phải dựa vào thành ý của hai nhà mới được. Nếu họ thật sự có thành ý muốn
gả con gái cho chúng ta thì chúng ta bàn bạc thế nào cũng được. Mẹ chỉ e người
ta không hài lòng về chúng ta nên mới đưa ra điều kiện này để con rút lui.

Khởi Trung đã chuẩn bị
đứng dậy, nghe xong câu này, anh dừng lại và chỉ nói:

- Mẹ!

Ông Trần cũng cau mày
nhìn vợ nói:

- Tín Hoa, bà đừng có
nghiêm trọng hóa vấn đề thêm nữa. Chuyện của con trai thì cứ để cho con quyết
định. Chúng ta đừng nên xen vào.

Bà Trần lắc đầu, đứng
dậy đi vào phòng:

- Tôi không nói nữa là
được chứ gì?

Khi Khởi Trung và bố mẹ
anh nói chuyện, không khí ở nhà Tiểu Quân cũng căng thẳng không kém.

Bà Hà buông những câu đó
trước bàn ăn thật chẳng khác nào quả thủy lôi. Không những nó làm cho ba người
nhà họ Trần choáng váng mà còn khiến Tiểu Quân phải điên đầu. Trên đường về
nhà, cô cũng chẳng nhìn mẹ lấy một cái. Khi bước vào cửa, cuối cùng bà Hà cũng
không nén được giận mở miệng:

- Con làm gì thế hả? Mẹ
là mẹ con chứ không phải là kẻ thù của con. Không người mẹ nào lại làm hại con
gái mình cả. Mẹ nói gì cũng đều là muốn tốt cho con thôi.

Câu này bà không nói vẫn
tốt hơn. Bà nói rồi, cơn giận đã lâu của Tiểu Quân bỗng bừng lên:

- Mẹ muốn tốt cho con ư?
Mẹ muốn tốt cho con ở chỗ nào? Mẹ, rốt cuộc có muốn cho con lấy anh ấy không
vậy?

- Con thì hiểu gì chứ? –
Bao năm nay, cứ nói đến chuyện này là mẹ con họ lại trở nên căng thẳng. Cứ
tưởng rằng bà Hà sẽ nhảy dựng lên nhưng không ngờ lần này, bà lại thở dài. Bà
không để ý gì đến câu nói của con gái mà tiếp tục nói. – Nhà cửa là chuyện quan
trọng nhất. Trước khi kết hôn, nếu không nói rõ thì đợi đến khi lấy người ta
rồi lại có phiền phức đấy. Nhà cậu ta ở đâu? Ở Kim Kiều! Đó là nơi nào? Nơi đó
xa như vậy thì sau này, làm sao bố mẹ chăm sóc con được?

- Mẹ, mẹ đừng nói là vì
con nữa. Con đã khôn lớn rồi. Con có thể tự chăm sóc cho mình. – Tiểu Quân chau
mày.

- Khôn lớn ư? Con khôn
lớn rồi thì không phải con gái mẹ sao? Con khôn lớn rồi thì không cần bố mẹ nữa
sao? – Bà Hà cao giọng.

- Tiểu Quân, con lại
đây. Bố có chuyện muốn nói với con. - Giọng ông Hà vang lên. Tiểu Quân còn định
nói gì đó nhưng tay ông Hà đã đặt lên vai cô. Ông quay đầu lại nhìn vợ nói:

- Tôi sẽ nói chuyện với
Tiểu Quân. Bà đi tắm rửa rồi đi ngủ đi. Có chuyện gì cứ để đến mai rồi nói.

Rất muộn rồi! Hai bố con
đi trong ngõ nhỏ một lát. Lúc đầu, chẳng ai nói gì. Trong lòng Tiểu Quân rất
buồn. Cô có cảm giác như mình sắp nổ tung. Cô cũng không biết mình muốn làm gì
nữa, chỉ cắm đầu bước về phía trước. Cô nghe phía sau có tiếng “tạch”, ngẩng
đầu lên thì đó là bố cô đang châm một điếu thuốc. Đốm sáng chập chờn trong bóng
tối.

Bố cô rất ít khi hút
thuốc. Trong nhà không bao giờ trông thấy gạt tàn thuốc. Thi thoảng ông mới ra
ngoài hút một điếu và đa phần đó là do người khác mời. Cô rất hiếm khi thấy ông
chủ động tự châm thuốc. Cô biết trong lòng ông cũng rất buồn. Tất cả đều vì
chuyện của cô. Cô thấy lòng mình thật chua xót. Cô gọi ông:

- Bố! – Sau câu nói đó,
cô dừng lại. Cô cũng chẳng biết mình còn có thể nói gì.

Ông Hà vỗ vai con gái.
Ông cũng không nói về chuyện đã xảy ra hôm nay mà nhắc đến chuyện trong quá
khứ.

- Tiểu Quân, con biết
nhà chúng ta chuyển đến đây từ bao giờ không?

- Từ hồi con bắt đầu học
tiểu học ạ. – Tiểu Quân không biết tại sao bố mình lại nhắc đến chuyện đó nhưng
cô vẫn trả lời.

- Chúng ta thì đúng
nhưng mẹ con thì không. –Bố cô dừng bước. Ông ngoái đầu lại nhìn khu nhà họ ở.
Bóng cây che kín hai bên ngõ. Bóng đêm hòa vào kiến trúc của khu nhà cũ. Ánh
đèn le lói hắt ra từ những khung cửa sở nhỏ. Ánh trăng khuyết đẹp vô cùng!

- Bố quen mẹ con ở công
xưởng. Mẹ con có xuất thân không tốt nên bà luôn bị người khác coi thường. Bà
không khéo léo. Chúng ta phải sàng quặng sắt. Từ nhỏ, mẹ con chưa bao giờ làm
cả nên cũng không biết sàng. Mỗi ngày mọi người đều phải sàng đủ định mức. Bà
ấy làm đến tận nửa đêm không xong. Mọi người đều lôi mẹ con ra làm trò cười. Họ
gọi bố đi xem. Hồi đó, bố còn rất trẻ. Bố cũng chạy đến xem. Vừa xem, bố đã bật
cười. Động tác của mẹ con lúc đó thật vụng về. – Không đợi con gái trả lời, ông
Hà cứ thế nói một mình.

Tiểu Quân sống ở nhà bà
ngoại từ nhỏ. Bố mẹ cô luôn làm việc ở công xưởng, rất hiếm khi về nhà. Đến tận
khi cô vào tiểu học thì họ mới sống cùng nhau. Mẹ cô không nhắc lại cuộc sống
trước đó của mình nên cô cũng không biết gì. Bây giờ, bố cô nhắc đến, cô nghe
mà thấy bàng hoàng.

Con gái không nói gì,
ông Hà nói tiếp:

- Sau đó, tổ chức phân
công cho bố giúp mẹ con. Bố là thành phần gì? Ba đời là giai cấp vô sản. Còn mẹ
con thì sao? Một đại tiểu thư của giai cấp tư sản. Được bố giúp, mẹ con nên cảm
ơn tổ chức mới phải. Nhưng mẹ con lại nhớ thù cũ. Mẹ con luôn nhớ việc bố đã
cười mình nên không thèm nói chuyện với bố. Sau đó, mẹ con coi bố như cái đuôi
hằng ngày lẽo đẽo theo bà. Thật là mất mặt quá đi! – Ông Hà hồi tưởng lại những
năm tháng tuổi trẻ của mình. Khi nói, ông còn mỉm cười nữa.

- Nhưng mẹ con đã lấy
bố. – Tiểu Quân nói.

- Phải. Nếu không vì căn
nhà này thì bố đã không lấy được mẹ con và cũng không có con. – Ông Hà lại chỉ
tay về phía nhà mình.

- Vì căn nhà này ấy ạ? –
Tiểu Quân chau mày.

- Phải. – Ông Hà dập tắt
điếu thuốc trên tay. – Hồi đó bắt đầu chính sách cải cách. Có rất nhiều người
nói những thứ chưa bị tịch thu thì còn có hy vọng lấy lại nhưng lúc đó, ông
ngoại con bị ốm phải nằm liệt giường. Bà ngoại con hằng ngày chăm sóc cho ông.
Mẹ con là con gái duy nhất của họ. Trong nhà chẳng còn gì đáng giá. Mẹ con báo
cáo với công xưởng xin về Thượng Hải nhưng gửi báo cáo bao nhiêu lần mà chẳng ai
thèm đọc. Cuối cùng, bố đã phải giúp mẹ con.

- Bố giúp mẹ con ư? –
Trong ấn tượng của Tiểu Quân, cả đời bố cô là một người thật thà, chất phác, an
phận. Thật không thể tưởng tượng nổi bố lại có thể dùng cách gì giúp mẹ cô? Cô
thấy rất kỳ lạ.

- Bố lấy mẹ con. – Ông
Hà cười. – Khi đó, bố có tên trong danh sách những người được về sống ở Thượng
Hải. Nếu như mẹ con lấy bố thì có thể cùng bố trở về. Bố nói điều này và mẹ con
đã đồng ý ngay. Bố mẹ tổ chức đám cưới ở công xưởng. Bên họ ngoại của con không
có ai đến nhưng họ có gửi từ Thượng Hải đến một túi kẹo sữa thỏ trắng cực kỳ
lớn. Mọi người trong công xưởng đều rất thích. Bố cực kỳ tự hào.

- Chính là vì căn nhà
này ư? – Tiểu Quân mở to mắt mà cũng không thể nào hiểu nổi. Cô cảm thấy sau
khi trải qua cuộc tình với Chí Hào, cô đã trở nên thực tế hơn rất nhiều. Cô
không còn cho rằng hôn nhân là kết quả của tình yêu chết đi sống lại giữa hai
người. Thật không ngờ mẹ mình lại lợi hại như vậy. Bà đã lấy chồng vì một căn
hộ chưa đến năm mươi mét vuông đó.

- Đó là… - Ông Hà nhìn
con gái.

Tiểu Quân lập tức biết
mình đã nói sai, cô nắm lấy cánh tay bố mình nói:

- Không đâu ạ. Bố, bố
đối xử với mẹ con tốt như vậy. Chắc chắn là mẹ con cũng đã có tình cảm với bố.
Nếu không thì sao mẹ con không lấy người khác mà lại lấy bố chứ?

- Tất nhiên là tình cảm
giữa bố và mẹ con rất tốt. – Ông Hà ho lụ khụ rồi nói tiếp. – Tóm lại, sau khi
bố mẹ lấy nhau thì cả hai cùng trở về Thượng Hải. Lúc đó vẫn chưa lấy lại được
căn nhà này. Mẹ con dẫn bố đến xem một lần và lúc đó bố đã hiểu tại sao mẹ con
lại làm việc không tốt ở công xưởng, tại sao lúc đầu mẹ con lại không muốn nói
chuyện với bố?

- Tại sao ạ? – Ông Hà
nói không rõ nên Tiểu Quân nghĩ mãi mà không hiểu.

-Con biết không? Lúc đó,
khu nhà này có rất nhiều người sinh sống. Rất hỗn tạp! - Ông Hà dẫn con gái
quay lại. – Mẹ con dẫn bố vào vườn hoa và chỉ vào những chiếc cửa sổ đó rồi
nói. Đó là căn phòng trước đây mẹ con thường ngồi đánh đàn dương cầm. Đó là căn
phòng trước đây mẹ con thường ngủ. Đó là căn phòng mẹ con thường đọc sách. Nói
được nửa chừng thì có người mở cửa sổ ra nhìn bố mẹ giận dữ. Họ nói bằng giọng
miền Bắc. Họ bảo ai cho các người vào đây? Định trộm cắp hả? Đi đi. Sau khi bố
mẹ bị đuổi đi, mẹ con vẫn đứng ở chỗ này ngoái đầu nhìn lại.

Ông Hà nói đến đây thì
dừng bước, ông chỉ xuống dưới chân rồi nói với con gái:

- Ồ! Chính là chỗ này.
Mẹ con đã nhìn rất lâu. Sau đó bà ấy khóc. Lúc đó, bố nghĩ, mẹ con là vợ của
bố. Dù thế nào thì đời này bố cũng phải để mẹ con được trở về ngôi nhà của
mình.

Tiểu Quân nghe mà sống
mũi cay sè. Một lát sau, cô mới buồn bã nói:

- Bố, bố không biết ăn
nói thì làm sao mẹ con trở về được ạ?

- Không đâu. – Ông Hà
thở dài. Cả đời ông luôn lạc quan trước mặt mọi người. Thật hiếm khi thấy ông
thở dài. Điều này càng khiến Tiểu Quân thấy buồn hơn. – Dù bố có cố gắng đến
mấy thì cũng không thể nào lấy lại được cuộc sống trước kia của mẹ con. Bố cũng
biết rõ trong lòng mẹ con không vui. Đến ngày hôm nay, bố nói với con những
điều này chỉ là muốn con hiểu rằng, con người làm việc gì cũng có lý do của họ.
Mẹ con muốn con lấy chồng tử tế là đúng. Chỉ là, điều mẹ con cảm thấy là tốt
thì nó lại không giống với điều con nghĩ. Chuyện là như vậy đấy. Con có hiểu
không?

Tiểu Quân cúi đầu, mãi
sau cô mới gật đầu rất nhẹ.

Ông Hà nhìn con gái với
ánh mắt dịu dàng, ấm áp. Ông giơ tay ra vuốt tóc con gái rồi lại nói:

- Con thật giống mẹ.
Tính khí cũng vậy. Từ nhỏ đã rất ương bướng rồi. Được rồi. Chúng ta về nhà
thôi.

Ngõ nhỏ không dài, chỉ
đi vài bước là về đến nhà nhưng Tiểu Quân ôm cánh tay bố bước từng bước ấm áp
lạ thường. Khi về đến cửa, cô bỗng ngẩng đầu nhìn ông Hà nói:

-Bố, con yêu anh ấy.

Tuy câu nói này của cô
chẳng liên quan gì đến chuyện họ vừa nói nhưng ông Hà hiểu ngay. Ông cười với
cô:

- Được rồi. Bố biết.
Không phải bố đã nói rồi sao? Bố ủng hộ các con.

- Nhưng mẹ con… - Cô
hiểu những điều bố nói lúc trước. Không phải là cô không hiểu cách nghĩ của mẹ
nhưng điều quan trọng với cô lúc này là chuyện đại sự cả đời. Tuy câu nói này
của bố cô rất quan trọng nhưng nó không giải quyết được vấn đề thực tế.

Hiển nhiên hôn nhân là
chuyện của cô và Khởi Trung nhưng không qua được cửa của bố mẹ hai bên thì khó
mà thành được.

- Bố biết. Bó nói với
con những điều này là để con bình tĩnh lại, hiểu mẹ con. Con đừng làm gì khiến
mẹ con lo lắng. Chuyện gì cũng đều có cách giải quyết.

- Cũng giống như soạn
một chương trình. Đường này không đi được thì chúng ta sẽ đi đường khác, đúng
không ạ? – Lời ông Hà nghe rất quen. Tiểu Quân không kìm nén được cũng nói một
câu.

- Đúng đúng. – Ông Hà
mỉm cười gật đầu rồi lại nói. – Có điều chương trình đó…

-Vâng. Đây là câu nói
của Khởi Trung trước khi anh ấy đến nhà mình lần đầu tiên ạ. Anh ấy là lập
trình viên máy tính. Nói cái gì cũng liên quan đến máy tính. Tiểu Quân cũng
cười. Sau đó, cô nhìn thấy trên nét mặt bố lộ vẻ cực kỳ hài lòng. Ông lại vỗ
vai cô.

- Anh chàng này được
đấy. Tiểu Quân, con không chọn lầm người đâu.

 

Khi họ lên tới nơi thì
căn nhà hoàn toàn im lặng. Rõ ràng là bà Hà đã đi ngủ nhưng vẫn để đèn trong
phòng. Trên bàn đặt hai bát mộc nhĩ trắng còn bốc hơi.

Hai bố con nhìn nhau.
Mặt ông Hà lộ rõ câu ‘Con xem đi”. Tiểu Quân thở dài, bê một bát vào phòng
mình.

Vừa bước đến bên giường
thì điện thoại của cô đổ chuông, là điện thoại di động. Trong nhà rất yên tĩnh
nên tiếng chuông điện thoại vang lên rõ mồn một. Sợ làm ảnh hưởng đến bố mẹ,
Tiểu Quân vội vàng đặt cái bát xuống để lần tìm điện thoại trong túi. Càng vội
càng tìm không thấy. Mãi đến khi lấy được điện thoại ra thì tiếng nhạc chuông
điện thoại đã tắt.

Ngoài Khởi Trung ra thì
làm gì còn ai gọi đến vào lúc này nữa chứ? Tiểu Quân bấm luôn nút gọi lại mà
chẳng kịp nhìn số điện thoại gọi đến. Chuông điện thoại vừa đổ một tiếng đã có
người nghe nhưng không phải là Khởi Trung như cô nghĩ.

Là tiếng của Chí Hào.
Anh ta không nói nhiều, chỉ rất ngắn gọn:

- Tiểu Quân, anh có vài điều
muốn nói với em. Em có thời gian không?

Giọng nói mà mình không
ngờ tới khiến cho Tiểu Quân giật mình.

Gọi điện lúc nửa đêm,
đầu bên kia là bạn trai cũ, người mà cô không ngờ là mình lại còn nghe thấy
giọng thì làm sao cô không giật mình được chứ?

Nhưng nếu là trước đây
thì cô sẽ không giật mình vì chuyện này. Chí Hào đi làm tự do. Cuộc sống chủ
yếu về đêm. Anh đi ngủ rất muộn. Nhưng mấy năm ở bên cô, cho dù muộn đến mấy,
trước khi đi ngủ, anh cũng đều gọi điện nói chuyện với cô vài câu. Thế nên tự nhiên
nó trở thành thói quen. Nhưng bây giờ không như ngày trước. Họ đã chia tay mấy
tháng rồi. Ngoài lần tình cờ gặp ở sân bay ra, họ không hề có liên lạc gì với
nhau. Bỗng nhiên anh gọi điện đến như vậy khiến cô không biết phải làm gì.

- Tiểu Quân, em có nghe
không? – Đợi mãi mà không thây cô trả lời, anh gọi cô.

- Tôi đang nghe. Jason,
muộn như vậy rồi. Anh có chuyện gì không? – Cô định thần lại trả lời, còn gọi
cả tên tiếng Anh của anh.

Cô gọi anh là Jason, Chí
Hào giữ chặt điện thoại, tim đập thình thịch.

Không phải là vì cô gọi
nhầm tên anh. Trên thực tế, mọi người quanh anh đều gọi anh như vậy. Anh sinh
ra ở nước ngoài nên rất ít khi dùng tên tiếng Trung. Jason Phùng mới là tên
trên hộ chiếu của anh nhưng trước đây, Tiểu Quân kiên quyết gọi anh là “Chí Hào”.
Cô còn rất đắc ý hỏi anh rằng, có phải trên thế giới này chỉ có mình cô gọi tên
anh như vậy.

Đó đúng là sự thật. “Chí
Hào, Chí Hào”, trên thế giới này chỉ có mình cô mới gọi anh như vậy. Trước đây,
anh đã nghe quen cái tên này nhưng bây giờ, người duy nhất trên thế giờ này
bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô.

Có lẽ tất cả những điều
này không quá đường đột, chỉ là anh không cam tâm nhìn mọi thứ dần thay đổi và
cuối cùng thấy cô đến bên người đàn ông khác.

Tay anh đặt trên vô
lăng, từ đó vang lên tiếng rít nho nhỏ. Anh đã nắm vô lăng rất chặt nhưng giọng
anh vẫn tiếp tục vang lên.

- Phải. Anh có chuyện
muốn nói với em. Em có thể xuống đây một chút không? Anh đang ở dưới nhà em.

Lúc xuống nhà, Tiểu Quân
vô cùng lưỡng lự.

Cô không biết Chí Hào
muốn nói gì và cô cũng chẳng quan tâm lắm. Hai người đã chia tay nhau. Mấy
tháng đã qua, cô đang chuẩn bị cho lễ cưới của mình, còn anh cũng đã có vợ chưa
cưới từ mấy năm trước. Lúc này dù có nói gì cũng đều là thừa.

Cả hai đều đã trưởng
thành, chia tay là lựa chọn của hai người. Nếu đã như vậy, từ nay thà nhớ lại
còn hơn gặp mặt. Gặp mặt để làm gì? Gặp mặt cũng không thể quay lại như trước
đây.

Nhưng Chí Hào nói đang
đợi cô dưới nhà. Lúc này, ngộ nhỡ làm kinh động đến hàng xóm hay bố mẹ thì sẽ
không hay chút nào.

Cô và Khởi Trung đang
bước trên con đường chuẩn bị tiến tới hôn nhân. Hai bên gia đình đều đã gặp
nhau. Tuy có vài vấn đề nhưng mục tiêu đã rõ ràng. Vào lúc then chốt này, cô
không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Nghĩ đến đây, Tiểu Quân
cắn răng, quyết định bước xuống nhà. Đèn trong nhà đã tắt. Bố mẹ cô đã đi ngủ.
Khi đóng cửa, cô phải cực kỳ nhẹ nhàng để không gây nên bất kỳ tiếng động nào
làm họ thức giấc.

Đúng là Chí Hào đang đợi
cô ở dưới nhà. Ngõ nhỏ yên tĩnh. Anh đứng một mình bên ngoài xe hút thuốc. Bước
đến gần, cô chỉ thấy điếu thuốc dưới chân anh.

Chí Hào không nói gì vì
cảm xúc quá phức tạp. Anh đã vô số lần nhìn thấy cô bước ra từ cánh cửa đó và
đi về phía mình nhưng lần này, anh bỗng thấy dù cô có đi thế nào cũng cách anh
rất xa. Anh nhìn mãi mà không thấy rõ nét mặt của cô.

Tiểu Quân bước đến dừng
lại trước mặt anh. Đã là giữa thu nên đêm rất lạnh. Cô đi xuống mà không mang
theo áo khoác, rồi khoanh tay đứng trước mặt anh, đợi anh nói.

Tâm trạng anh vẫn đang
rối bời. Trong chốc lát, anh không biết tiếp theo mình nên làm gì, đầu ngón tay
bị đau. Hóa ra điếu thuốc trong tay anh đã cháy đến đó. Giật mình, tàn thuốc
rơi xuống. Nó chưa kịp chạm đất thì gió đã thổi bay đi rồi.

Cuối cùng anh cũng nói.
Không hề lòng vòng, anh chỉ nói một câu:

- Tiểu Quân, anh vẫn
chưa kết hôn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3