Chương 18: Anh Cả đã hết trò rồi - P2

“Bằng
việc công bố tác phẩm Nhộng không khí, không chừng có thể làm rõ rốt cuộc đã có
chuyện gì xảy ra với cha mẹ Eri, từ đó biết được chân tướng sự việc. Đây chính
là dụng ý của việc ném hòn đá xuống đầm nước, phải vậy không ạ?”

“Về
cơ bản, suy đoán của cậu là chính xác,” Thầy giáo Ebisuno nói, “Nếu Nhộng không
khí trở thành sách bán chạy, giới truyền thông sẽ ùn ùn kéo đến như lũ cá chép
trong hồ. Nói thực, hiện giờ cũng đã khá là náo nhiệt rồi đấy. Sau buổi họp báo
đó, các tạp chí, đài truyền hình đã liên tiếp xin phỏng vấn. Dĩ nhiên là chúng tôi
từ chối, nhưng sau này khi tác phẩm được in thành sách, xuất bản, tình hình chắc
chắn sẽ nhộn nhịp hơn nhiều. Nếu chúng ta cứ mãi không trả lời phỏng vấn, có lẽ
họ sẽ giở mọi thủ đoạn ra để điều tra thân thế của Eri. Cảnh ngộ của con bé sớm
muộn gì cũng bị lộ. Cha mẹ con bé là ai, nó lớn lên như thế nào, được giáo dục
ra sao, hiện giờ ai đang chăm sóc nó. Tất cả những thứ ấy hẳn sẽ trở thành tin
tức hấp dẫn đối với mọi người.

“Tôi
không phải ham hố gì mà tham gia vào chuyện này. Tôi đang sống thoải mái trên
núi. Từ lâu đã không muốn dính líu đến chuyện thu hút sự chú ý của người đời.
Mà làm chuyện này rồi tôi cũng chẳng được gì. Nhưng tôi muốn tung mồi nhử ra, dẫn
dụ sự quan tâm của giới truyền thông đối với cha mẹ Eri. Bọn họ đang ở đâu,
hoàn cảnh thế nào? Ý tôi chính là muốn giới truyền thông thay thế cảnh sát, làm
những việc mà cảnh sát không thể làm hoặc không muốn làm. Tôi nghĩ, nếu làm
khéo, họa chăng có thể mượn cơ hội này giải cứu bọn họ ra ngoài. Tóm lại, vợ chồng
Fukada vô cùng quan trọng với tôi, với Eri lại càng quan trọng. Không thể để mặc
họ biệt tích như thế mãi.”

“Nhưng
nếu giả sử vợ chồng Fukada có ở đó, thì tại sao phải giam cầm họ những bảy năm
ròng? Đó là một khoảng thời gian quá dài.”

“Điều
này thì tôi cũng không rõ. Chỉ có thể suy đoán mà thôi,” Thầy giáo Ebisuno nói,
“Như lần trước tôi đã nói với cậu, Sakigake ban đầu vốn là một công xã nông
nghiệp có tính chất cách mạng, tôi đến một lần vào thời điểm chia tách với phái
chủ trương vũ trang Akebono, sau đó thay đổi đường lối, biến hình thành một tổ
chức tôn giáo. Vì xảy ra sự kiện ‘hồ Motosu’, cảnh sát từng thâm nhập vào nội bộ
giáo đoàn để điều tra, nhưng phát hiện bọn họ không hề liên quan. Kể từ đó,
giáo đoàn đã từng bước củng cố vững chắc địa vị của nó, à không, không nên nói
là từng bước củng cố, mà phải nói là lớn mạnh vượt bậc. Tuy thế, hầu hết mọi
người gần như không biết gì về hoạt động thực chất của bọn họ. Chắc cậu cũng chẳng
biết, phải không?”

“Tôi
hoàn toàn không biết,” Tengo đáp, “Tôi không bao giờ xem ti vi, báo chí cũng ít
đọc, không thể lấy tôi ra làm tiêu chuẩn cho tất cả mọi người được.”

“Không
chỉ có một mình cậu hoàn toàn không biết gì đâu. Họ hành động để không ai có thể
biết họ đang làm gì. Những giáo phái mới nổi khác đa phần đều làm những việc
khoa trương hòng tăng số lượng tín đồ càng nhiều càng tốt. Nhưng Sakigake lại
không làm chuyện đó, vì mục đích của họ không phải là gia tăng lượng tín đồ.
Các tổ chức tôn giáo thường đều cố gắng tăng số lượng tín đồ để có thu nhập ổn
định. Sakigake thì có vẻ không cần làm như vậy, bọn họ không cần tiền bạc, mà cần
nhân tài, tức những tín đồ trẻ khỏe, có mục đích rõ ràng, sở hữu các kỹ năng
chuyên nghiệp. Vì thế, họ không bao giờ cố khuyến dụ cho bằng được, cũng không
tiếp nhận tất cả những người đến với họ. Trong những người đến xin gia nhập, họ
sẽ lựa chọn bằng cách phỏng vấn trực tiếp. Ngoài ra, cũng có lúc họ chủ động
lôi kéo những người có năng lực. Kết quả là đã hình thành nên một giáo phái gồm
toàn những cá nhân ưu tú, có tính chiến đấu cao. Bề ngoài thì họ vẫn vừa làm nông
nghiệp, vừa ra sức khổ tu.”

“Vậy
rốt cuộc giáo phái của họ dựa trên giáo lý gì?”

“Chắc
là không có giáo điều cụ thể. Cho dù có, đại khái cũng là thứ chắp vá. Nói tóm
lại, đây là một tổ chức theo kiểu mật giáo, cốt lõi cuộc sống của họ không phải
những giáo lý vụn vặt, mà là lao động và tu hành. Hơn nữa còn hết sức nghiêm khắc.
Đó không phải chỉ là mẽ ngoài. Vì vậy, những người trẻ theo đuổi một cuộc sống
tinh thần như thế, vì nghe danh họ, mới từ khắp cả nước ùn ùn kéo đến. Nội bộ bọn
họ cũng rất đoàn kết, xưa nay đều nhất quán thực hiện chính sách bí mật với thế
giới bên ngoài.”

“Bọn
họ có giáo chủ không?”

“Về
hình thức thì không tồn tại giáo chủ. Họ phản đối sùng bái cá nhân, áp dụng chế
độ lãnh đạo tập thể trong việc điều hành giáo đoàn. Nhưng nội tình thế nào thì
không ai rõ. Tôi cũng đang gắng sức để thu thập thông tin, nhưng rất ít tin tức
lộ được ra bên ngoài bức tường cao đó. Duy chỉ có một điều có thể khẳng định,
đó là giáo phái này đang phát triển lớn mạnh, về tài chính hình như lại càng dư
dật. Đất đai thuộc quyền sở hữu của Sakigeka càng lúc càng rộng, trang thiết bị
ngày một đầy đủ. Bức tường bao quanh cũng trở nên kiên cố hơn.”

“Chẳng
những vậy, lãnh tụ ban đầu của Sakigake là Fukada, không hiểu từ lúc nào đã biến
mất khỏi vũ đài.”

“Cậu
nói đúng lắm. Tất cả đều không tự nhiên, không thể hiểu nổi.” Thầy giáo Ebisuno
nói, rồi đưa mắt sang Fukaeri, sau đó lại lập tức nhìn chăm chú vào Tengo, “Nội
bộ Sakigake chắc chắn có ẩn chứa một bí mật rất lớn. Không nghi ngờ gì nữa, đã
có lúc, bên trong Sakigake đã xảy ra điều gì đó tựa như biến động vỏ địa chất vậy.
Chúng ta không ai biết rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng vì chuyện này mà
Sakigake đã hoàn toàn đổi hướng, từ một công xã nông nghiệp đột nhiên biến chất
thành một tổ chức tôn giáo. Đồng thời cũng từ đó, từ một đoàn thể lành mạnh rộng
mở, lắc mình biến thành một hội kín áp dụng chính sách bí mật tuyệt đối.”

“Tôi
đoán rằng, có thể tại thời điểm đó, trong nội bộ Sakigake đã xảy ra một sự kiện
tương tự như đảo chính. Và biết đâu Fukada đã bị cuốn vào sự việc. Trước đây
tôi từng nói với cậu, Fukada không có chút khuynh hướng tôn giáo nào cả, ông ta
là người tôn thờ tuyệt đối chủ nghĩa duy vật. Ông ta nhất định không trơ mắt ra
khoanh tay đứng nhìn cộng đồng do chính mình tạo dựng biến thành tổ chức tôn giáo
đâu, mà chắc chắn sẽ dốc sức ngăn trở điều đó xảy ra. Có thể khi ấy ông ta đã
thất bại trong cuộc đấu tranh giành quyền lãnh đạo Sakigake.”

Tengo
nghĩ ngợi giây lát. “Tôi rất hiểu điều ông muốn nói. Có điều, cứ giả sử là thế
đi, thì chẳng phải chỉ cần trục xuất Fukada ra khỏi Sakigake là được rồi hay
sao? Giống như cuộc chia tách trong hòa bình với Akebono vậy. Việc gì phải giam
cầm hai vợ chồng họ?”

“Cậu
nói phải lắm. Trong tình huống thông thường, đúng là không cần thiết phải giam
cầm làm gì cho phiền phức. Thế nhưng, tôi e rằng Fukada còn nắm trong tay bí mật
của Sakigake, như những thứ không tiện công khai chẳng hạn. Vì vậy, trục xuất vợ
chồng ông ra khỏi cộng đồng không giải quyết được vấn đề.

“Fukada
vốn là người sáng lập ra cộng đồng ấy, đã đóng vai trò lãnh đạo thực sự trong
suốt một thời gian dài. Họ đã làm những gì, ông ta đều biết. Có lẽ ông ta đã trở
thành kẻ biết quá nhiều. Chẳng những thế, Fukada còn rất có tiếng trong xã hội,
vào thời đó, cái tên Fukada Tamotsu cũng là một hiện tượng của thời đại, trên một
số phương diện vẫn có vai trò như một vị lãnh tụ tinh thần. Nếu Fukada rời khỏi
Sakigake, mỗi cử chỉ, lời nói của ông ta ắt đều được công chúng chú ý. Như thế,
dẫu vợ chồng Fukada muốn thoát ly, Sakigake cũng không thể dễ dàng thả họ được.”

“Vì vậy
ông muốn để con gái của Fukada Tamotsu xuất hiện một cách ồn ào trong vai trò
nhà văn, khiến cho Nhộng không khí thành sách bán chạy, khơi gợi sự quan tâm của
xã hội, khiến cho trạng thái bế tắc này khai thông?”

“Bảy
năm là một quãng thời gian vô cùng dài, trong bảy năm qua, dù tôi đã nỗ lực hết
mức cũng không có chút hiệu quả nào. Nếu bây giờ không dùng biện pháp táo bạo
hơn, chỉ sợ mãi mãi không thể giải được câu đố này mất.”

“Ông
định dùng Eri làm mồi nhử, dụ hổ ra khỏi hang.”

“Rốt
cuộc là dụ được thứ gì ra thì chẳng ai đoán trước được. Cũng chưa chắc đã là hổ.”

“Nhưng
xét theo mạch câu chuyện, hình như trong đầu ông đang nghĩ đến một thứ gì đó rất
bạo lực.”

“Chắc
là phải có khả năng này,” Thầy giáo Ebisuno trầm tư nói, “Chắc cậu cũng biết,
trong một hội kín có tính chất tương tự như vậy, có thể xảy ra bất cứ chuyện
gì.”

Một sự
im lặng nặng nề. Trong bầu không khí im lặng ấy, Fukaeri bỗng lên tiếng.

“Vì
Người Tí Hon đã đến,” cô khẽ nói.

Tengo
đưa mắt nhìn Fukaeri đang ngồi bên cạnh Thầy giáo. Nét mặt cô vẫn như mọi khi,
hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc.

“Ý em
là, Người Tí Hon đến, vì thế có gì đó trong nội bộ Sakigake đã thay đổi, phải vậy
không?” Tengo hỏi Fukaeri.

Fukaeri
không trả lời, lấy ngón tay gẩy gẩy chiếc khuy ở ve áo sơ mi.

Thầy
giáo Ebisuno dường như tiếp lấy sự im lặng của Fukaeri, nói: “Tôi không hiểu
hình tượng Người Tí Hon mà Eri miêu tả rốt cuộc có ý nghĩa gì, bản thân nó cũng
không thể dùng ngôn ngữ để giải thích Người Tí Hon là gì, có lẽ nó cũng không
có ý định giải thích. Nói tóm lại, trong sự việc Sakigake nhanh chóng chuyển đổi
từ công xã nông nghiệp thành tổ chức tôn giáo, Người Tí Hon dường như đã đóng một
vai trò gì đó.”

“Hoặc
là một thứ giống như Người Tí Hon.”

“Hoàn
toàn chính xác,” Thầy giáo nói. “Đó rốt cuộc là Người Tí Hon hay là một thứ giống
như Người Tí Hon, tôi không biết được. Nhưng ít nhất, khi Eri để Người Tí Hon
xuất hiện trong tiểu thuyết Nhộng không khí, xem chừng con bé muốn kể ra một sự
việc gì đó trọng đại.”

Thầy
giáo chăm chú nhìn vào hai bàn tay mình một lúc, sau đó ngẩng mặt lên nói: “Cậu
cũng biết đấy, trong tác phẩm 1984, George Orwell đã khắc họa một nhân vật độc
tài tên là ‘Anh cả’. Đây dĩ nhiên là ngụ ngôn hóa chủ nghĩa Stalin, hơn nữa từ
đó trở đi, từ ‘Anh Cả’ đã trở thành hẳn một biểu tượng xã hội. Đây là công lao
của Orwell. Nhưng đến năm 1984 rất thực tế này, ‘Anh Cả’ đã trở thành một sự tồn
tại nổi danh quá độ, quá dễ nhận biết. Nếu lúc này Anh Cả có xuất hiện ở đây,
có lẽ chúng ta còn chỉ tay vào y rồi nói? ‘Cẩn thận đấy, thằng cha chính là Anh
Cả kia kìa.’ Nói cách khác, trong thế giới hiện thực này, Anh Cả đã hết trò rồi.
Thay vào đó, Người Tí Hon xuất hiện. Cậu không cảm thấy hai từ này là một cặp
so sánh rất thú vị à?”

Thầy
giáo nhìn chăm chăm vào mặt Tengo, miệng hé nở một nụ cười.

“Người
Tí Hon là một tồn tại mắt thường không nhìn thấy được. Rốt cuộc nó là thiện hay
ác? Có thực thể hay không? Thậm chí cả những điều tối cơ bản này chúng ta còn
chưa biết. Nhưng hình như nó đang khoét rỗng nền móng của chúng ta,” Thầy giáo
nói tới đây, ngừng lại giây lát, “Muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với vợ chồng
Fukada hoặc Eri, có lẽ chúng ta cần làm rõ xem rốt cuộc Người Tí Hon là gì trước
đã.”

“Nói
vậy là, thầy có ý dẫn dụ Người Tí Hon ra, đúng không?” Tengo hỏi.

“Một
thứ thậm chí còn không biết có thực hay không, lẽ nào chúng ta có khả năng dẫn
dụ ra đây được?” Thầy giáo nói, nụ cười vẫn nở ra trên khóe miệng. “Cậu cứ bảo
đó là ‘con hổ’, có khi còn thực tế hơn.”

“Nói
gì thì nói, sự thực Eri là con mồi cũng không thay đổi.”

“Không
đúng, dùng từ ‘con mồi’ không được thỏa đáng lắm. Hình ảnh tạo ra vòng xoáy có
lẽ gần với sự thực hơn. Không bao lâu nữa, những thứ xung quanh sẽ xoay chuyển
theo vòng xoáy ấy. Tôi đang đợi giờ phút ấy đây.”

Thầy
giáo đưa ngón tay vòng trong không khí, đoạn nói tiếp:

“Trung
tâm vòng xoáy là Eri. Ở giữa vòng xoáy, không cần chuyển động. Chỉ những thứ
xung quanh nó mới chuyển động thôi.”

Tengo
lẳng lặng lắng nghe.

“Nếu
dùng lối ví von ghê cả người kia của cậu, thì không chỉ Eri, có lẽ tất cả chúng
ta đều là con mồi,” Thầy giáo nheo mắt nhìn Tengo, “Kể cả cậu nữa.”

“Đáng
lẽ tôi chỉ viết lại Nhộng không khí đến khi xong là hết chuyện, nói trắng ra chỉ
là một tay nhân viên kỹ thuật. Từ đầu, khi anh Komatsu tìm tôi, chỉ muốn tôi
đóng vai này.”

“Tôi
hiểu.”

“Nhưng
có vẻ như sự việc đến nửa chừng thì đã đổi khác,” Tengo nói, “Có nghĩa là, thầy
Ebisuno đã thay đổi lại kế hoạch ban đầu do anh Komatsu xây dựng, phải vậy
không?”

“Không
hề, tôi không hề thay đổi. Anh Komatsu có ý đồ của anh ấy, tôi có ý đồ của tôi.
Trước mắt thì hướng đi của hai ý đồ này là một.”

“Vậy
là, ý đồ của hai người hiện đang cưỡi chung một con ngựa và kế hoạch đang tiến
triển.”

“Có
thể nói như vậy.”

“Hai
người có đích đến khác nhau, nhưng lại cưỡi chung ngựa tiến về phía trước. Đến
một ngã rẽ nào đó thì con đường là một, nhưng không ai biết phía trước sẽ ra
sao.”

“Cậu
không hổ là nhà văn, diễn đạt khéo lắm.”

Tengo
thở dài. “Tôi thì thấy con đường phía trước không được sáng sủa mấy. Có điều,
dù nói thế nào chăng nữa, có lẽ không còn đường cho chúng ta quay lại nữa rồi.”

“Kể cả
có đường quay lại, thì đâu dễ trở lại địa điểm ban đầu.” Thầy giáo nói.

Cuộc
nói chuyện chấm dứt, Tengo không tìm được chuyện gì để nói nữa.

Thầy
giáo Ebisuno đứng dậy trước, nói có việc đi gặp người nào ở gần đó, Fukaeri ở lại.
Tengo và Fukaeri ngồi đối diện nhau, im lặng hồi lâu.

“Đói
bụng không?” Tengo hỏi.

“Không
thấy đói,” Fukaeri trả lời.

Quán
cà phê bắt đầu ồn ào, hai người cũng không rõ là ai đề nghị trước, đứng dậy rời
khỏi quán, rồi đi lang thang vô định trên đường Shinjuku. Đã gần sáu giờ, nhiều
người đang hối hả bước về phía ga xe điện, nhưng bầu trời vẫn sáng, ánh dương đầu
hạ trùm lên thành phố. Bước ra từ quán cà phê dưới lòng đất, người ta thấy ánh
sáng ấy giống như do con người tạo ra vậy, thật không thể tin nổi.

“Em
có phải đi đâu không?” Tengo hỏi.

“Chẳng
phải đi đâu,” Fukaeri đáp.

“Anh
đưa em về nhà nhé?” Tengo nói. “Đưa em về chỗ ở Shinano ấy. Hôm nay em ở lại đó
chứ?”

“Em
không đến đó,” Fukaeri nói.

“Tại
sao?”


không trả lời.

“Em cảm
thấy không đến đó thì hơn?”

Fukaeri
lẳng lặng gật đầu.

Anh rất
muốn hỏi cô xem sao lại thấy không đến đó thì hơn, nhưng có cảm giác đằng nào
thì cô cũng không trả lời trực tiếp vào vấn đề.

“Em về
nhà thầy giáo à?”

“Futamatao
xa quá.”

“Vậy
em còn nơi nào khác để đi không?”

“Tối
nay em ở chỗ anh,” Fukaeri nói.

“Thế
có lẽ không thích hợp lắm,” Tengo cẩn trọng chọn lựa từ ngữ trả lời cô, “Nhà
anh rất nhỏ, anh lại sống độc thân, thầy giáo Ebisuno chắc cũng không cho phép
đâu.”

“Thầy
giáo không sao,” Fukaeri nói, sau đó làm động tác nhún vai một cái, “Em cũng chẳng
sao cả.”

“Nhưng
có lẽ anh thì có sao đấy,” Tengo nói.

“Tại
sao?”

“Tức
là…” nói được nửa câu, những từ phía sau đột nhiên không chịu tuôn ra nữa.
Tengo không nhớ rốt cuộc mình đang định nói gì. Những lúc trò chuyện với
Fukaeri, anh thường hay như thế. Trong một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên câu
chuyện bị đứt mạch, giống như bỗng đâu có trận gió lớn, thổi bay tập nhạc phổ
đang diễn tấu đi đâu mất.

Fukaeri
vươn tay phải ra, nắm chặt tay trái Tengo, như thể muốn an ủi anh.

“Anh
vẫn chưa hiểu lắm,” cô nói.

“Thử
ví dụ xem anh chưa hiểu gì nào?”

“Hai
người chúng ta thành một.”

“Thành
một?” Tengo kinh ngạc hỏi.

“Chúng
ta cùng viết sách.”

Lòng
bàn tay Tengo cảm nhận được lực từ các ngón tay Fukaeri. Tuy không mạnh, nhưng
rất đều, rất rõ.

“Đúng
như vậy. Chúng ta đã cùng viết Nhộng không khí. Dù bị hổ ăn thịt, chúng ta cũng
bị cùng một lượt.”

“Hổ
không xuất hiện đâu,” Fukaeri nói với giọng nghiêm túc hiếm thấy.

“Vậy
thì tốt quá,” Tengo nói, nhưng anh cũng không vì thế mà thấy hạnh phúc. Hổ
không xuất hiện, nhưng ai biết được sẽ có thứ gì xuất hiện.

Hai
người đứng trước điểm bán vé ở ga Shinjuku. Fukaeri vẫn nắm chặt tay Tengo, ngước
nhìn anh, dòng người như thể con sông cuồn cuộn chảy, vội vã lướt qua bên cạnh.

“Được
rồi. Nếu em muốn ở lại nhà anh, thì cứ ở thôi,” Tengo đành bỏ cuộc, “Anh có thể
ngủ trên ghế sofa.”

“Cám
ơn,” Fukaeri nói.

Đây
là lần đầu tiên nghe thấy cô nói cám ơn, Tengo thầm nhủ. Không đúng, có lẽ
không phải lần đầu tiên. Nhưng anh không sao nhớ nổi lần nghe cô cảm ơn trước
đó là khi nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3