Chương 16: Anh rất vui vì em thích nó - P1

Bỏ
công mười ngày viết lại Nhộng không khí, một tác phẩm hoàn toàn mới cuối cùng
cũng hoàn thành, sau khi giao lại cho Komatsu xong xuôi, những ngày tháng bình
lặng trở về với Tango. Mỗi tuần ba ngày đến trường dự bị đại học, hẹn hò với
người tình đã có chồng. Thời gian còn lại anh để làm việc nhà, đi dạo, viết tiểu
thuyết của chính mình. Cứ như thế, tháng Tư qua đi. Hoa anh đào đã rụng, chồi
non nhú lên, mộc liên nở rộ, mùa vụ cứ vậy tuần tự đổi thay. Thời gian trôi đi
êm ả và đúng quy luật. Đây mới chính là cuộc sống Tengo vẫn hàng mong muốn. Tuần
này tự động kết nối với tuần sau một cách êm xuôi.

Nhưng
trong nhịp sống ấy anh có thể nhận ra một sự thay đổi theo chiều hướng tốt.

Khi
viết tiểu thuyết, Tengo nhận ra trong sâu thẳm lòng mình chợt dâng lên một nguồn
mạch mới. Không có nhiều nước suối phun lên ào ạt, mà giống như dòng chảy nhỏ
róc rách giữa những tảng nham thạch gồ ghề. Mặc dù lượng nước không nhiều,
nhưng dòng chảy cứ tí tách không ngừng nghỉ. Không cần quá nôn nóng thành công,
cũng không phải sốt ruột bồn chồn, chỉ cần nhẫn nại chờ đợi nó chảy đầy cái
vũng trên tảng nham thạch là được. Khi nước suối dâng đầy, thì có thể dùng tay
vốc lên. Việc còn lại chỉ là ngồi trước bàn làm việc, biến đổi thứ anh đang có
trong tay thành từ ngữ văn chương. Thế là, câu chuyện liền tiến triển theo một
cách tự nhiên.

Có lẽ
vì trải qua quá trình tập trung tinh thần, trong đầu hoàn toàn không nghĩ ngợi
gì, chỉ dồn hết tâm sức vào viết lại Nhộng không khí, tảng đá chặn làm tắc nguồn
nước đã bị loại trừ. Còn tại sao như vậy, thì bản thân Tengo cũng không rõ.
Nhưng cảm giác nhẹ nhõm như thể vừa trút đi được gánh nặng nghìn cân thì đúng
là có thật. Anh cảm thấy thân thể nhẹ nhàng tựa như mới bước ra khỏi một ngóc
ngách chật hẹp, bây giờ có thể thoải mái vung vẩy tay chân. Có lẽ cuốn tiểu
thuyết Nhộng không khí ấy đã khéo léo khơi gợi lên thứ gì đó vốn vẫn ẩn náu sâu
tít bên trong tâm hồn anh.

Tengo
đoán rằng trong lòng mình đã nảy sinh ra thứ gì đó giống như sự ham muốn. Đó là
thứ từ khi sinh ra đến giờ anh chẳng nhớ mình từng bao giờ có hay chưa. Là thứ
mà anh thường bị các huấn luyện viên và đàn anh trong đội nhu đạo từ thời trung
học tới đại học lôi ra phê bình. “Cậu vừa có tư chất, vừa có sức khỏe, lại tập
luyện chăm chỉ. Nhưng cậu không có ham muốn.” Không hiểu tại sao, cái ham muốn
“buộc phải thắng” của Tengo rất nhạt nhòa. Vì vậy, anh có thể đánh vào tận vòng
bán kết hoặc thậm chí trận chung kết, nhưng chỉ trong những trận quan trọng lại
thường dễ dàng để thua trận. Không chỉ trong môn nhu đạo, dù là làm chyện gì,
Tengo cũng đều có khuynh hướng ấy. Anh luôn đủng đỉnh, nói đúng hơn thì anh
không có tinh thần chiến đấu. Kể cả khi viết tiểu thuyết cũng vậy. Văn chương
khá được, cũng sáng tạo ra được một cốt chuyện thú vị. Nhưng lại không có sự mạnh
mẽ dám bất chấp tất cả, xả thân vì tâm hồn người đọc. Đọc xong, vẫn thấy có cảm
giác không thỏa mãn như thể “còn thiếu chút gì đó”. Vì vậy dù đã vào đến vòng
thẩm định cuối cùng, anh vẫn không nhận được giải Tác giả mới. Đúng như Komatsu
nói từ trước.

Nhưng
sau khi viết lại Nhộng không khí xong xuôi, lần đầu tiên trong đời của mình
Tengo trải nghiệm được cảm giác tiếc nuối. Trong khi viết lại, anh hoàn toàn đắm
chìm vào công việc. Trong đầu không nghĩ gì, chỉ có tay là hoạt động. Nhưng lúc
xong rồi, đưa bản thảo cho Komatsu, một cảm giác bất lực sâu sắc chợt ập đến. Cảm
giác bất lực ấy vừa nguôi ngoai thì một cảm xúc khác gần như là phẫn nộ lại từ
dưới bụng dội lên. Đó là sự phẫn nộ với chính bản thân mình. Mình mượn câu chuyện
của người khác, viết lại nó, chẳng khác nào một hành vi lừa đảo. Đã thế còn nhiệt
tình hơn lúc viết tác phẩm của chính mình. Nghĩ đến đây, Tengo thấy hổ thẹn với
chính bản thân. Nhà văn chân chính phải là người tìm ra câu chuyện ẩn giấu
trong mình, diễn đạt nó ra bằng những ngôn từ chuẩn xác. Phải vậy không nào?
Mày không thấy mình đáng thương sao, Tengo? Những thứ như vậy, chỉ cần muốn,
thì chắc mày cũng có thể viết ra được mà. Không phải vậy sao?

Nhưng
anh cần phải chứng minh được điều dó.

Tengo
không chút do dự quyết định vứt bỏ hết toàn bộ bản thảo đã viết trước đây. Bắt
đầu từ con số không, viết lại một câu chyện hoàn toàn mới. Anh nhắm mắt lại, lắng
tai nghe tiếng nước róc rách của cái mạch nhỏ trong lòng mình một lúc lâu. Giây
lát sau, ngôn từ bỗng nhiên hiện ra.

Tengo
liền nhặt nhạnh từng chút từng chút một, bỏ thời gian ra sắp xếp lại chúng
thành từng câu chữ.

Tháng
Năm, lâu rồi Komatsu mới gọi điện thoại đến. Lúc gần chín giờ rồi.

“Quyết
định rồi!” Komatsu nói. Trong giọng anh ta có thể loáng thoáng nghe ra được vẻ
hưng phấn. Đối với Komatsu, đây có thể xem là việc hiếm thấy.

Mới đầu,
Tengo vẫn chưa hiểu Komatsu đang nói chuyện gì. “Cái gì thế?”

“Cái
gì là thế nào! Vừa xong thôi, việc trao giải Tác giả mới cho Nhộng không khí đã
được quyết định. Toàn thể hội đồng giám khảo đều nhất trí thông qua, không
tranh luận tranh liếc gì hết. Cũng là lẽ dĩ nhiên, tác phẩm có nội lực thế cơ
mà. Nhưng thôi, nói tóm lại là tình hình có bước tiến triển rất lớn. Đã đến nước
này, từ nay chúng ta phải cùng sống cùng chết rồi đây. Tất cả đều phải cố gắng
làm cho tốt.”

Tengo
liếc nhìn tờ lịch treo trên từng. Như vậy hôm nay là ngày tổ chức cuộc họp bình
xét trao giải Tác giả mới. Dạo này anh vùi đầu vào viết cuốn tiểu thuyết của
riêng mình, thậm chí chẳng có cảm giác về thời gian.

“Thế,
sau này sẽ thế nào? Tôi muốn hỏi đến việc sắp xếp thời gian ấy,” Tengo hỏi.

“Ngày
mai, thông tin này sẽ được công bố trên báo chí, các báo phát hành toàn quốc đều
có bài đăng. Không khéo còn đăng cả ảnh lên nữa. Thiếu nữ xinh đẹp, mười bảy tuổi,
chỉ một chuyện đó thôi đã đủ để trở thành một chủ đề hấp dẫn. Nói ra cũng không
được hay ho lắm, nhưng so với việc một giáo viên ba mươi tuổi dạy toán trường dự
bị, tướng mạo trông như con gấu vừa tỉnh giấc ngủ đông giành giải thưởng Tác giả
mới, thì giá trị đưa tin khác nhau nhiều đấy.”

“Một
trời một vực,” Tengo nói.

“Ngày
mười sáu tháng năm sẽ tổ chức lễ trao giải ở khách sạn Shinbashi. Buổi họp báo
cũng diễn ra ở đó luôn.”

“Fukaeri
có phải xuất hiện không?”

“Thì
cũng phải đến chứ, nhưng chỉ duy nhất lần này thôi. Trong lễ trao giải thưởng
văn học Tác giả mới, người đoạt giải không thể không đến nhận. Nếu không xảy ra
chuyện gì, sau này chúng ta sẽ áp dụng chủ nghĩa thần bí tuyệt đối. Thật vô
cùng xin lỗi, tác giả không thích lộ diện trước công chúng. Chúng ta cứ khéo
léo giữ lấy lằn ranh đó. Như vậy sẽ không lộ sơ hở.”

Tengo
thử hình dung ra cảnh Fukaeri gặp gỡ các phóng viên trong đại sảnh khách sạn.
Micrô xếp thành từng hàng dài, ánh đèn flash chớp liên tục. Anh không thể tưởng
tượng nổi.

“Anh
Komatsu này, anh định tổ chức buổi họp báo thật à?”

“Thì
cũng phải làm một lần chứ, không thì khó ăn nói lắm.”

“Chắc
chắn sẽ loạn lên mất thôi.”

“Vì vậy,
sứ mệnh của cậu là đừng để nó loạn lên.”

Tengo
cầm ống nghe im lặng. Dự cảm không lành như thể đám mây u ám tràn lên từ phía
đường chân trời.

“Này,
cậu còn đó không thế?” Komatsu hỏi.

“Tôi
đây,” Tengo nói. “Rốt cuộc ý anh là gì vậy, sứ mệnh của tôi ấy?”

“À,
chỉ là dạy cho Fukaeri nắm thật chắc mấy thứ kiểu như xu hướng đặt câu hỏi của
đám nhà báo hoặc cách thức đối phó chẳng hạn. Ở những buổi thế này, các câu hỏi
của phóng viên đa phần đều na ná như nhau. Vì vậy trước đó cần chuẩn bị trước
đáp án cho một số câu hỏi có thể được nêu, để cô ấy thuộc lòng. Cậu dạy học ở
trường dự bị, chắc đã quen với mấy việc đó rồi còn gì.”

“Chyện
này tôi cũng phải làm à?”

“Ừ
thì, đương nhiên rồi. Không hiểu sao Fukaeri lại rất tin tưởng cậu, cậu nói gì
cô ấy đều nghe theo cả. Mà tôi thì không thể làm được, vì đến giờ cô ấy còn
chưa chịu gặp mặt tôi nữa kia.”

Tengo
buông tiếng thở dài. Anh muốn gắng sức đoạn tuyệt với mọi vấn đề của Nhộng
không khí. Những việc được yêu cầu anh đã hoàn thành rồi, tiếp theo đây anh muốn
tập trung vào kế hoạch riêng của mình. Nhưng anh đã có dự cảm rằng mọi chuyện
không được thuận lợi như thế. Mà tỷ lệ ứng nghiệm của những dự cảm chẳng lành
thế này bao giờ cũng cao hơn những dự cảm tốt đẹp.

“Chiều
tối ngày kia cậu có thời gian không?” Komatsu hỏi.

“Có.”

“Sáu
giờ, vẫn quán cà phê ở Shinjuku đó nhé. Fukaeri sẽ đến đấy.”

“Anh
Komatsu này, tôi không làm được chuyện đó đâu. Tôi làm sao biết họp báo là thế
nào chứ. Cái thứ ấy thậm chí tôi còn chẳng xem bao giờ nữa là.”

“Thế
không phải cậu đang muốn làm tiểu thuyết gia à? Tưởng tượng đi chứ. Tưởng tượng
ra những thứ chưa từng nhìn thấy, đó chẳng phải là bổn phận của một tiểu thuyết
gia hay sao?”

“Nhưng
anh Komatsu này, anh chẳng nói rằng: ‘Chỉ cần viết lại Nhộng không khí, ngoài
ra không phải làm gì hết, tất cả giao hết cho tôi, cậu chỉ cần rút ra ngoài sân
thong dong xem trận đấu tiến triển là được rồi.’”

“Tengo
của tôi ơi, nếu mà làm được, đương nhiên tôi đã vui vẻ tự đi làm lấy rồi. Tôi
cũng đâu có muốn phải đi van nài người khác thế này. Chẳng phải vì không làm nổi
nên tôi mới cậy nhờ đến cậu sao? Nếu so sánh với một con thuyền đang trôi xuôi
dòng nước, thì giờ tôi đang bận lái thuyền đây, cả hai tay đều không ngơi ra được.
Vậy mới phải đưa mái chèo cho cậu. Nếu cậu nói không làm được, thì sợ rằng con
thuyền sẽ lật nhào mất, cả đám chúng ta đều toi đời, kể cả Fukaeri nữa. Chắc cậu
không muốn rơi vào kết cục ấy chứ?”

Tengo
lại thở dài. Tại sao lần nào mình cũng bị dồn ép vào đường cùng để rối không thể
chối từ? “Hiểu rồi. Tôi sẽ cố hết sức nhưng không thể đảm bảo nhất định sẽ
thành công đâu đấy.”

“Quyết
định thế nhé. Tôi mang ơn cậu, Fukaeri hình như đã quyết từ đầu là chỉ nghe lời
một mình cậu thôi hay sao đó,”

Komatsu
nói, “Còn một chuyện nữa. Chúng ta phải thành lập một công ty mới.”

“Công
ty?”

“Công
ty, hãng, văn phòng… gọi là gì cũng được, tóm lại là một công ty xử lý mọi hoạt
động sáng tác của Fukaeri. Tất nhiên chỉ là một công ty ma thôi. Ngoài mặt,
công ty này trả thù lao cho Fukaeri. Thầy giáo Ebisuno làm người đại diện. Cậu
cũng là nhân viên của công ty này. Chức vụ gì chẳng quan trọng, nhưng sẽ nhận
được tiền lương từ đây. Tôi cũng sẽ tham gia dưới hình thức không công khai
danh tính. Nếu có người biết tôi có can hệ thì sẽ thành chuyện lớn đó. Chúng ta
sẽ phân chia lợi ích theo cách này. Cậu chỉ cần đóng mấy cái dấu trên giấy tờ
là được rồi, những chuyện khác để tôi thu xếp. Trong đám bạn bè tôi có tay luật
sư giỏi lắm.

Tengo
ngẫm nghĩ giây lát. “Anh Komatsu à, tôi có thể không tham gia vụ này được
không? Tôi không cần thù lao. Viết lại Nhộng không khí là việc hết sức vui sướng,
tôi đã học được từ đó rất nhiều điều. Fukaeri được Tác giả mới dĩ nhiên là một
điều tốt. Tôi sẽ cố hết sức sắp xếp cho thỏa đáng, để cô ấy yên ổn vượt qua buổi
họp báo đó. Những chuyện ấy tôi sẽ làm cho tốt. Nhưng chuyện này đến đây là dừng
lại được rồi, tôi không muốn dính líu đến cái công ty phiền phức kia nữa. Làm vậy
chẳng khác nào lừa đảo có tổ chức.”

“Tengo
à, giờ không thể nào rút ra được nữa đâu,” Komatsu nói, “Lừa đảo có tổ chức? Nếu
cậu nói vậy thì có thể là vậy. Đó cũng là một cách gọi. Chỉ có điều, ngay từ đầu
cậu đã hiểu chyện này rồi còn gì. Mục đích ban đầu của chúng ta cũng chính là tạo
ra một tác giả Fukaeri hư cấu để gạt người đời còn gì? Không đúng à? Trong đó
đương nhiên sẽ dính dáng đến tiền bạc, vì vậy cần một hệ thống để xử lý chuyện
này một cách hiệu quả. Đây không phải trò chơi. Chuyện đã tới nước này, cậu
không thể nói, ‘Thật đáng sợ. Tôi không muốn dính đến vụ này nữa. Tiền tôi cũng
không cần,’ được đâu. Nếu muốn xuống khỏi thuyền thì phải xuống sớm một chút,
ngay từ lúc dòng nước vẫn còn phẳng lặng ấy. Giờ đã muộn quá rồi. Hơn nữa muốn
mở công ty, về danh nghĩa cũng phải có đủ nhân số, giờ tôi cũng không thể kéo một
người hoàn toàn không biết chuyện vào được. Cho dù thế nào thì cũng phải mời cậu
tham gia. Toàn bộ sự việc này đang vận hành với hình thức trong đó cậu là một
thành phần.”

Tengo
vắt óc suy nghĩ, nhưng không có ý gì hay nảy ra trong đầu.

“Tôi
có một vấn đề,” Tengo nói, “nghe giọng anh, hình như thầy giáo Ebisuno đã chuẩn
bị tham gia kế hoạch này, lại đồng ý thành lập công ty ma và đứng ra làm người
đại diện.”

“Thầy
giáo Ebisuno là người giám hộ của Fukaeri, ông ấy có thái độ đồng cảm với hoàn
cảnh của chúng ta, và cũng đã bật đèn xanh rồi. Lần trước sau khi nghe cậu kể lại
tình hình, tôi đã lập tức gọi điện thoại cho Ebisuno. Dĩ nhiên thầy giáo vẫn nhớ
đến tôi, ông ấy hình như chỉ muốn nghe cậu đánh giá về tôi thế nào thôi. Ông ấy
rất khen ngợi khả năng quan sát nhạy bén của cậu. Thế cậu đã nói gì về tôi với
ông ấy thế?”

“Nếu
tham gia kế hoạch này thì thầy giáo Ebisuno sẽ được gì chứ? Tôi không cho rằng
ông ấy làm vậy vì tiền bạc.”

“Hoàn
toàn chính xác. Ông ấy không phải là người sẽ động lòng vì mấy đồng bạc cỏn con
ấy.”

“Vậy
tại sao ông ấy lại tham gia kế hoạch nguy hiểm này? Ông ấy sẽ được lợi gì?”

“Chuyện
này thì tôi không rõ. Đó là một con người rất khó nắm bắt.”

“Cả
anh cũng nói ông ấy khó nắm bắt, thì đúng là cao thâm khó dò thật nhỉ.”

“Đúng
thế,” Komatsu nói, “Bề ngoài thì chỉ là một ông già vô hại, song thực tế lại là
một nhân vật rất bí hiểm.”

“Fukaeri
biết được bao nhiêu phần chuyện này?”

“Cô ấy
không hề biết chuyện ở hậu trường, cũng không cần thiết phải biết. Fukaeri tin
tưởng thầy giáo Ebisuno, lại có thiện cảm với cậu. Vì vậy tôi mới phải nhờ cậu
giúp thêm lần nữa chứ.”

Tengo
đổi ống nghe sang tai bên kia. Cần phải tìm cách theo kịp tiến triển của sự việc
mới. “Nhưng mà, thầy giáo Ebisuno đã không còn là học giả nữa rồi đúng không?
Ông ấy đã thôi việc ở trường đại học, cũng không còn viết sách.”

“Đúng
thế, đã cắt đứt quan hệ với giới học thuật rồi. Ông ấy vốn là một học giả ưu
tú, nhưng hình như cũng không lưu luyến gì giới học thuật. Ông ấy vốn không hợp
với những thứ kiểu như tổ chức hay vai vế, mà giống một cá nhân dị biệt.”

“Giờ
ông ấy làm gì?”

“Hình
như là chơi cổ phiếu,” Komatsu nói, “Nếu chê cái từ chơi cổ phiếu này hơi cũ,
thì gọi là cố vấn đầu tư cũng được. Thu gom tiền vốn từ chỗ dư thừa, vận hành
chúng và kiếm lợi. Ông ta ở tít trong núi sâu, tung ra các lệnh mua vào hoặc
bán ra. Ông ta có trực giác rất đáng sợ. Giỏi phân tích thông tin, tự tạo ra một
hệ thống riêng. Mới đầu chỉ là chơi cho vui, về sau không ngờ lại trở thành nghề
chính. Nghe nói thì như thế. Trong ngành đó ông ấy cũng khá nổi tiếng. Vậy nên
có thể chắc chắn một điều rằng, ông ấy tuyệt đối không thiếu tiền.”

“Nhân
học văn hóa rốt cuộc có liên quan gì đến cổ phiếu nhỉ, tôi thực không sao hiểu
nổi.”

“Thông
thường thì không. Nhưng với ông ấy thì có đấy.”

“Hơn
nữa còn rất sâu xa khó lường.”

“Hoàn
toàn chính xác.”

Tengo
lấy ngón tay ấn lên huyệt Thái dương một lúc lâu, sau đó đành từ bỏ nỗ lực,
nói: “Sáu giờ chiều ngày kia, tôi sẽ đến quán cà phê ở Shinjuku gặp Fukaeri,
bàn với cô ấy xem phải ứng phó với cuộc họp báo kia như thế nào. Như vậy đã được
chưa?”

“Kế
hoạch là vậy,” Komatsu nói, “Tengo à, lần này cậu đừng nghĩ phức tạp quá. Chỉ cần
thuận theo tự nhiên là được rồi. Chuyện như vậy, cả đời mới gặp một lần đấy. Cứ
như là thế giới diễm lệ trong tiểu thuyết về những gã lang thang ấy. Sao không
mặc kệ mọi sự, thoải mái hưởng thụ đi? Hưởng thụ cảm giác được trôi theo dòng
thác! Mà khi rơi từ trên đỉnh thác xuống, thì cũng để cả hai chúng ta cùng vui
vẻ rơi xuống một lượt đi!”

Vào
buổi chiều tối hai ngày sau đó, Tengo gặp Fukaeri trong quán cà phê ở Shinjuku.
Cô mặc chiếc áo len mỏng mùa hè có thể nhìn rõ cả khuôn bộ ngực bên trong, kết
hợp với quần bò xanh mỏng. Mái tóc vừa thẳng vừa dài, làn da trắng mịn màng.
Đám đàn ông xung quanh cứ chốc chốc lại liếc trộm về phía cô. Tengo cảm nhận được
những ánh mắt ấy, nhưng Fukaeri lại dường như hoàn toàn không thấy gì. Đúng thật,
một thiếu nữ như thế này mà giành được giải Tác giả mới của tạp chí văn nghệ, hẳn
sẽ gây nên một chấn đọng nho nhỏ chứ chẳng chơi.

Fukaeri
đã được thông báo và biết Nhộng không khí được giả thưởng Tác giả mới. Nhưng
hình như cô không vui lắm, cũng không có vẻ gì hưng phấn. Có được giải Tác giả
mới ấy hay không cũng chẳng can hệ. Hôm nay là một ngày khiến người ta nhớ đến
mùa hè, nhưng cô lại gọi ca cao nóng, hơn nữa còn cầm chiếc cốc bằng cả hai
tay, uống như thể đó là thứ gì quý giá. Chuyện phải tổ chức buổi họp báo, trước
đó Fukaeri chưa được thông báo, nhưng nghe xong cô cũng không có phản ứng gì.

“Em
có biết họp báo là thế nào không?”

“Họp
báo,” Fukaeri lặp lại.

“Sẽ
có rất nhiều phóng viên của các báo và tạp chí đến, đặt ra đủ các câu hỏi với
em khi ấy đang ngồi trên bục diễn giả. Em sẽ được chụp ảnh nữa. Có khi cả đài
truyền hình cũng đến đưa tin. Các trả lời của em sẽ được phát đi toàn quốc. Một
thiếu nữ mười bảy tuổi giành được giải Tác giả mới của tạp chí văn nghệ là chuyện
vô cùng hiếm gặp, nó sẽ trở thành tin nổi bật trong xã hội. Toàn thể ban giám
khảo nhất trí đề cử cũng sẽ trở thành một chủ đề nóng, vì chuyện này không xảy
ra nhiều.”

“Đặt
câu hỏi,” Fukaeri hỏi.

“Bọn
họ đặt câu hỏi, em trả lời.”

“Câu
hỏi gì.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3