Hồi 01 THANH THÀNH LỤC KIẾM 2

Y cười lạnh:

Bọn Thanh Thành phái các ngươi đúng là hạng ếch nằm đáy giếng, biết gì về kế trá hàng của tiền nhân Hoa sơn phái bọn ta. Nếu như không có những bậc quân tử liều mình quên thân, trá hàng để tiềm nhập vào Bạch Cốt Môn đại địch, thì thử hỏi quần hùng các võ phái Trung Nguyên lại có ngày như hóm nay sao ?

Thạch Yến gật gù :

-Nói như Chu Hải các hạ thì những nhân vật như Hoa Sơn Tam Lão, Võ Đang Nhị Đạo và Thiếu Lâm Nhất Tăng thời gian qua dù có là sáu nhãn vật biểu tượng cho uy lực lợi hại nhất của Bạch Cốt U Linh Thập Bạch Cốt Nhân chỉ là vì đại kế diệt Ma cho giang hồ nên mới xua người đánh đuổi Hoa Sơn. quấy nhiễu Võ Đang và làm loạn Tàng Kinh Các Thiếu Lâm Tự ? Và chỉ vì Đại kế diệt Ma nên Thiếu Làm Nhất Tăng mỗi tự tay cuỗm đoạt chân kinh Côn Luân phái ? Hoa Sơn Tam Lão thì diệt toàn gia Cầu Đại Hiệp ? Còn Võ Đang Nhị Đạo thì đột nhập Nga Mỹ, quyết chiếm cho bằng được pho Tâm Pháp Vân Vân Phi ảnh, môn công phu truyền đời do tổ sư Nga Mỹ phái lưu lại ? 

Cô nàng Tiểu sư muộn lại được dịp cười khanh khách : 

- Quả nhiên đó là đại kế trá hàng để giúp các vó phái Trung Nguyên diệt Ma.Và nếu như không có những nhân vật lợi hại như thế này, ha ha.. thì Thạch nhị tỷ ơi ngày hôm nay các võ phái chúng ta làm gì có dịp hiệp lực cùng với quần hùng khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc đến được đây để tận diệt toàn bộ U Linh Bạch Cốt ? Xem ra sau chuyện này, phái Thanh Thành chúng ta phải sấm sanh tế vật, đến tận Hoa Sơn phái để xin bái phỏng Tam Lão Hoa Sơn và cảm tạ họ, vì họ vẫn chưa xua toàn lực Bạch Cốt Môn đến tiêu diệt chúng ta.

Nét mặt của Chu Hải và bốn nhân vật đồng bọn càng lúc càng xạm lại, khiến Đại sư huynh Triển Lập của Lục Kiếm Thanh Thành vội xua tan ngăn lại :

-Đừng đùa quá đáng như thể Đoàn Bội Cơ. Vì về chuyện này cứ để những nhân vật trưởng bối định đoạt. Phần chúng ta, đi thôi, chúng ta nghỉ chân đã đủ rồi. Chúng ta không thể đến muộn hơn giờ Ngọ. Đi nào.

Vì là mệnh lệnh của Đại sư huynh nên Phùng Viên, Trang Hậu và cả Điền Hồ nữa lập tức cùng đứng lên.

Nhưng chưa một ai trong Thanh Thành Lục Kiếm kịp bước đi, Chu Hải vụt cười dài:

-Muốn đi dễ thế sao ? Trừ phi những kẻ nào vừa có lời xúc phạm bổn phái Hoa Sơn tên ngoan ngoãn có lời tạ lỗi, bằng không thì đừng trách Chu Hái ta trở mặt vô tình.

Triển Lập châu mày nhíu mặt :

-Là quý phái Hoa Sơn đã xúc phạm bổn phái Thanh Thành trước, tiếng bấc đi

thì tiếng chì ta lại, Chu Hái các hạ xử sự thế này chúng hóa ra là quá ư khiên cưỡng sao?

Xoảng...

Tiếng kim thiết ngăn dài và Chu Hải đã tuốt kiểm cầm tay Y tuần tự nhìn Thạch Yến, Phùng Viên và Tiểu sư muội Đoàn Bội Cơ.

- Sẽ không là khiên cưỡng nếu một mình Chu Hải ta xin lần lượt lĩnh giáo kiếm pháp Thanh Thành của những ai vừa buông lời nhục mạ, mục vô tôn trưởng đối với phái Hoa Sơn ta. Hoặc giả, nếu Triển Lập ngưng muốn thì kiếm trận Hoa Sơn nguyện cùng Thanh Thành Lục Kiếm quyết so tài cao hạ. Thế nào?

Xoảng... Xoảng...

Nhiều tiếng kim thiết lại nối tiếp nhau vang lên và năm nhân vật Hoa Sơn phái đều đã tuốt kiếm.

Thấy thế, Phùng Viên cũng chộp tay vào đốc kiếm :

- Muốn như thế cũng tốt. Đừng tưởng Thanh Thành Lục Kiếm Trận có uy lực kém hơn Hoa Sơn Ngũ Hành Trận Kiếm.

Nhưng Triển Lập bật quát :

-Phùng Tam đệ không được hồ đồ. Chúng ta đến đây là để đối phó Bạch Cốt U Linh, đầu có thừa thời gian để trở mặt cùng người phái khác tranh tài cao hạ ?

Và Triền Lập nghiêm mặt nhìn Chu Hải : 

- Những gì cần nói Triển mỗ đã nói xong. Nếu lúc nãy Chu các hạ biết kiềm chế, đừng có lời nhục mạ bổn phái Thanh Thành trước thì hiềm khích này dấu dễ gì phát sinh? Do vậy, chuyện lãnh giáo cao chiêu lẫn nhau theo thiển ý Triển mỗ, thì cứ để sau này gặp lại Còn lúc này, không lẻ Chu các hạ không muốn sớm cùng quần hùng các võ phái liên tay liên thủ diệt trừ Đại ác ma Bạch Cốt ?

Không hẳn là khước từ và lời của Triển Lập là đã có sự ước hẹn về sau. Tuy nhiên. Chu Hảo lại nghĩ khác nên bật cười :

- Có bao giờ kiếm pháp của Thanh Thành lại hơn được kiếm pháp Hoa Sơn. Họ Triển ngươi đừng mượn cớ ước hẹn sau này để thoái thác mối nhục bại ngày hôm nay khi phải cùng Chu Hải ta so kiếm. Vả lại ta là người đại lượng, chỉ cần ngươi thay mặt cho lũ kia có lời tạ lỗi, chuyện hôm nay ta nhất định bỏ qua, cho bọn người yên ổn rời đi. Ha... ha.

Phùng Viên lập tức loang kiếm với sắc mặt giận dữ :

- Người phái tạ lỗi chính là người. Đỡ !

Choang...

Triển Lập thất kinh, chưa kịp ngăn lại thì đã thấy trường kiếm trong tay Chu Hải bật lóe lên, nhanh hơn cả chiêu kiếm do Phùng Viên là người xuất thủ trước. Và tiếng gầm của Chu Hải làm cho Triển Lập rúng động;

-Kẻ đầu tiên phải chịu hậu quả về lời xúc phạm chính là Phùng Viên ngươi. Buông Kiếm.

Coong...

Cạch...

Kiếm rơi quá nhanh khiến Phùng Viên dù có nhìn thấy cũng không sao hiểu bằng cách nào Chu Hải có thể đánh bật tường kiếm khỏi tay nhanh như thế.

Thạch Yến phân nộ tuốt kiếm :

- Cuồng đồ chớ và đắc ý. Ta...

Nhưng có người nhanh hơn, chỉ thoáng mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Thạch Yến..

Vút... 

Và người này vừa ung dung khom lưng nhặt lại thanh kiếm do Phùng Viên đánh rơi, vừa nhẹ nhàng xin lệnh Thạch Yến :

-Nếu Nhị sư tỷ chấp thuận, đệ nguyện dùng thanh kiếm này đòi lại mối hận cho Tam sư huynh Phùng Viên.

Triển Lập nghe thế vội gắt :

- Ngũ sư đệ cũng không nên hồ đồ. Cần biết rằng Chu Hải là đại đệ tử Hoa Sơn phái, bản lãnh như Ngũ sư đệ đâu thể là đối thủ của y ? lùi lại mau !

Chu Hải nhìn kẻ vừa nhặt kiếm, miệng cười vang:

-Người là Điển Hồ ? Nghe nói ở Thanh Thành phái chỉ có ngươi là kẻ chuyên cần khổ luyện công phu ? Phải chăng ngươi có dã tâm, định sau này thay Triển Lập, kế vị ngôi Chưởng môn một khi Chưởng môn đương nhiệm thất lộc ? Có đúng như thế không ? Ha.. ha.

Điền Hồ nuốt hận lùi lại, miệng làu bàu thóa mạ Chu Hải :

- Chớ lấy ý tiểu nhân đo lòng người quân tử. Nói ra câu này, chính Chu Hải các hạ mới là người có dã tâm nhòm ngó chức Chưởng môn phái Hoa Sơn. 

Chu Hải động nộ, vụt loang kiếm xô đến:

- Ngươi mắn ai là tiểu nhân ? Đỡ !

Véo...

Lo sợ cho Điền Hồ, Triển Lập định ra tay ngăn cản thì nghe Thạch Yến ngăn lại :

- Đại sư huynh hãy cứ để Điền Hồ xuất chiêu. Mọi hậu quả muội tự gánh chịu.

Triển Lập không thuận cũng phải thuận vì lúc đó Điền Hồ đã xuất chiêu, bằng không sẽ tự biến thành hình nhân cho Chu Hải tha hồ phạt kiếm ngang dọc.

Choang.. choang...

Chu Hải buột miệng cười gằn khi phát hiện Điền Hồ phải cố lắm mới không để kiếm tuột khỏi tay như tình trạng đã xảy ra cho Phùng Viên :

- Kể ra Điền Hồ ngươi có phần khá hơn họ Phùng, nhưng cùng không qua được một chiêu nữa của ta. Hãy đỡ !

Véo...

Chu Hải bật đến và loang kiếm vùn vụt như mưa sa gió bấc. Khiến Thạch Yến đứng ngoài cũng nhìn càng sợ rằng bản thân đã quá khinh suất và để cho Điền Hồ là kẻ dù đã gắng công khổ luyện nhưng e vẫn chưa phải đối thủ của Chu Hải lại cùng Chu Hải so kiếm giao chiêu. Cũng sợ như vây, Triển Lập định lao vào thì nghe Điền Hồ bật quát :

- Nói gì chỉ có một chiêu, dù năm mười chiêu nữa họ Chu người cũng chưa làm gì được Điền Hồ ta. Hãy xem đây !

Choang... Choang

Triển Lập thở phào nhẹ nhõm và lùi lại Vì Điền Hồ vậy là đủ tâm cơ cùng bản lãnh để lúc này giao đấu bình thủ với Chu Hải. Và do tự biết tý lực, là nội lực, không thể so với Chu Hải là người đương nhiên có thời gian luyện công lâu dài hơn nên lúc này Điền Hồ đã chuyển sang dùng kiếm bằng cả hai tay, làm cho Chu Hải dù có muốn đánh rơi kiếm của Điền Hồ cũng không thể toại nguyện.

Thạch Yến lúc bây giờ mới dám đưa mắt nhìn và mỉm cười với Triển Lập :

- Theo như Chu Hải vừa rồi có vô tình nói đến, tương lai không xa có lẽ Đại sư huynh sẽ có một đối thủ lợi hại là Điền Hồ cùng xứng đáng là người cho sư phụ Chưởng môn chọn làm kế vị. Chuyện này đôi với Đại sư huynh là điều đáng mừng hay đáng lo đây ?

Triển Lập nhún vai và cố tình nói lớn :

- Phàm ai cũng vậy, đã là đệ tử phái Thanh Thành đều có chung một tâm nguyện là lo sao cho bổn phái sớm phát dương quang đại. Đừng nói là Điền Ngũ đệ lúc này đã có bản lãnh sắp bằng ta, cho dù có cao minh hơn thế ta vẫn nghĩ đó chính là phúc phận của bổn phái. Một Đại sư huynh như ta không thể vì thế mà không mừng cho tựu thành của Điền Ngũ đệ.

Lời của Triển Lặp có dù Điền Hồ có bận cùng Chu Hải giao phong thì vẫn nghe rõ mồn một. Do đó Điển Hồ vụt tăng thêm phấn khích, bất ngờ nạt lớn :

-Hãy xem kiếm pháp của bổn phái Thanh Thành, tiếp chiêu!

Véo...

Đã ngoài mười chiêu nhưng vẫn có cách nào buộc Điền Hồ phải rơi kiếm, uy danh của một Đại đệ tử Hoa Sơn phái làm cho Chu Hải phát sinh cuồng nộ. Y bất thần loang hữu kiếm cố tình đẩy bật thanh kiếm của Điền Hồ qua một bên.

Choang..

Sau đó, phát hiện Điền Hồ vì sợ kiếm rơi nên vận lực vào hai tay vừa xoay nghiêng nửa người vừa cố cầm giữ thật chắc thanh kiếm và vô tình để lộ môn hộ. Chu Hải chợt bật cười sặc sụa : 

Vậy là Điền Hồ ngươi liệu xoay xở thế nào với chiêu này cửa ta ? Hắc.. hắc...

Vừa cười, Chu Hải vừa quật tả thủ, giáng một kình cực mạnh vào hậu tâm Điền Hồ.

Ào...

Thạch Yến thất kinh, kêu ầm lên :

- Đang so kiếm sao Chu Hải ngươi bất thần dụng chường? Thủ đoạn này...

Nhưng Triển Lập kịp kêu át đi, giúp Điều Hồ cấp thời thoát hiểm :

-Yến Thanh Tử Phiêu - Long Vy Xà Đầu - Mượn Hoa Hiến thật ! Đánh !

Nhờ Triển Lập nhắc nhở chỉ điểm một loạt chiêu nên Điền Hồ đang là kẻ bị uy hiếp sinh mạng từ phía sau vụt thần tốc chuyển thành vị thế tấn công ngược lại Chu Hải. Đó là Điền Hồ nương theo đà xoay người, sử dụng ngay cước bộ Yến Thanh Tử Phiêu lượt người ra xa một chút vừa đủ để ngọn kình tập kích của Chu Hải hụt vào khoảng không, vừa tạo khoảng cách cần thiết cho Điền Hồ thọc ngược kiếm về phía sau, đúng với chiêu Long Vỹ Xà Đầu Triển Lập vừa hố - Về sau cùng, chỉ cần khẽ xoay người để đẩy mạnh thêm thanh kiếm là Điền Hồ đủ năng lực thực hiện chiêu Mượn Hoa Hiến Phật, chuyển bại thành thắng, phản thủ hoàn công.

Bị đẩy vào tình huống hiểm nghèo ngoài sở liệu Chu Hải phẫn nộ bạt nhanh tay kiếm, vũ rộng cùng một lúc năm chiêu kiếm liên hoàn :

- Vậy Điển Hồ ngươi chớ trách ta độc ác. Đỡ chiêu !

Véo... Véo...

Thấy cung cách sử kiếm của Chu Hải lúc này, cả Thạch Yến lẫn Triển Lập cùng thất kinh lao ùa đến : 

- Lùi lại mau. Ngũ sư đệ !

- Đó là Hoa Sơn Ngũ Mai Hoa Thức, Ngủ sư đệ còn không sau thối lui.

Nhưng cả hai dù kêu nhanh vẫn là quá chậm so với diễn biến sự việc. Và Điền Hồ để tự cứu nguy cho cảnh ngộ thập tử nhất sinh đã liều lĩnh vươn hết người về phía trước, khiến cánh tay như được chấp dài, đẩy nguyên ngọn kiếm sắc bén vào vùng tâm thất của Chu Hải Điền Hồ còn quát lên một chuỗi thanh âm lạnh lùng :

- Để xem giữa ta và ngươi ai độc ác hơn ai. Hãy đỡ chiêu Quy Hạc Đồng Thọ của ta !

Toàn bộ kiếm chiêu liên hoàn của Chu Hải ngỡ đã đến lúc băm vằm Điền Hồ thành trăm nghìn mảnh thì sự xuất hiện của kiếm chiêu Quy Hạc Đồng Thọ do Điền Hồ liều lĩnh thi triển vụt trở nên tia chớp lóe làm xé toang lớp mây mù bằng kiếm quang của họ Chu. Diễn biến này làm cho mọi người đương diện đều bàng hoàng kêu hoảng vì lo sợ cho sinh mạng Chu Hải.

Cả Chu Hải cũng vậy, bởi tình thế đến với y là do y gây ra, buộc y phải chọn thật nhanh một trong hai cách. Một là thu chiêu thật nhanh để tiên bảo kỵ thân, lo bảo vệ sinh mạng là chính. Hoặc chọn cách thứ hai là y phải liều mình củng Điền Hồ, y bị kiếm của Điền Hồ xuyên thủng thì kiếm chiêu của y ngược lại cùng phân loạn thi thể Điền Hồ.

Nhưng Chu Hải nào có đủ đởm lược để chọn cách thứ hai, đến như cách thu chiêu y cũng đâu đủ thời gian cân nhắc để tiên lượng hết mọi hệ quả xảy đến. Y quá sợ hãi để chỉ biết thu chiêu và thu chiêu.

Vầng kiêm quang vụt biến mất, kể cả thân hình của Chu Hải cũng lùi về, làm cho mọi áp lực đang đè nặng lên người Điền Hồ vụt giải toả hoàn toàn.

Thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm và trường kiếm của Điền Hồ vụt linh hoạt như ljnh xà đổi từ chiêu trí mạng Quy Hạc Đồng Thọ sang một chiêu khác đầy những biến hóa và chiếu xạ ngay người Chu Hải :

- Buông kiếm ra nào !

Véo...

Choang !

Thu chiêu nhưng không tiên lượng sự biến chiêu linh hoạt ắt phải có của đối phương, tiếng chạm kiếm chát chúa vang lên, kéo theo một hệ quả là Chu Hải phải buông rơi trường kiếm.

Cạch !

Y sững sờ nhìn thanh kiếm của y giờ đang bất động nằm phơi lộ trên nền đất, nơi lúc nãy từng có một thanh kiếm đã nằm.

Quá bất ngờ vì kết quả này, Triển Lập chưa kịp có phản ứng gì thì thấy Điền Hồ đang từ từ lùi lại. Và Điền Hồ đã lên tiếng nói những câu đúng như Triển Lập định nói:

- Tiểu đệ Điền Hồ thật thất lễ. Cũng là nhờ Chu huynh thể tình nương tay cho. Những mong Chu huynh lượng thứ. Cáo biệt !

Quay người lại, Điền Hồ nhẹ nhàng trao trả thanh kiếm cho Phùng Viên lúc này hãy còn ngỡ ngàng. Và Điền Hồ bảo :

- Chẳng phải Đại sư huynh đã có lệnh bảo chúng ta phải khởi hành sao ? Giờ Ngọ sắp đến rồi, chúng ta đi nào, Tam sư huynh.

Vẫn không giấu nét mặt ngỡ ngàng, Phùng Viên vừa cùng huynh đệ muội bước đi, vừa len lén nhìn lại phía sau, nơi bọn Hoa Sơn phái Chu Hải vẫn bất động nhìn theo Lục Kiếm Thanh Thành đi xa dần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3