Hôn Nhân Giấy - Chương 06 (Phần 09 - 10)

(9)

Mấy ngày sau đó, Giang Nhạc Dương và Hứa Tân cũng đến thăm
Cố Tiểu Ảnh.

Cố Tiểu Ảnh ở nhà mãi phát chán, muốn ra ngoài chơi nhưng
lại sợ bị bà Cố mắng, đang chán thì nhìn thấy hai đến như hai vị cứu tinh.

Tuy thế, Giang Nhạc Dương vừa mở miệng đã xin xỏ cho Quản
Đồng: “Cố Tiểu Ảnh, cô giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho sư huynh tôi đi mà”.

Cố Tiểu Ảnh cười buồn: “Thầy Giang, thầy phải cho em thời
gian, giờ này em chưa thể làm được cái việc đại lượng đó… Hơn nữa, đàn ông các
anh quả thực không thể hiểu nổi nỗi khổ đó.”

Cô nhìn thẳng vào mắt Giang Nhạc Dương, ánh mắt bình thản:
“Anh không thể hiểu được cái cảm giác nằm trong nhiệt độ 38 độ mà toàn thân
lạnh toát đúng không? Rất đau, đau đến mức không còn muốn sống nữa… Tuy thế,
cảm giác đau đớn rất nhanh chóng qua đi này, so sánh với những lần nôn ọe không
dứt trước đó, cũng không khủng khiếp lắm. Nhưng giờ thì em đã biết, đau đớn hay
nôn ọe đều có thể chịu đựng được, chỉ cần bên cạnh có người chăm sóc, đỡ đần,
trợ giúp. Thầy Dương, từ trước đến nay chưa bao giờ em làm vướng chân Quản
Đồng, anh ấy muốn làm thêm giờ thì làm thêm giờ, muốn đi xa nhận chức mới thì
đi xa nhận chức mới, anh ấy cũng chắc chắn rằng em sẽ mãi mãi ở đây đợi anh ấy.
Nhưng anh ấy dựa vào đâu mà có thể chắc chắn em sẽ ở đây cả đời đợi anh ấy
chứ?”

Giang Nhạc Dương căng thẳng: “Cố Tiểu Ảnh, cô…”

“Anh ấy luôn nói em có thành kiến với công việc của anh ấy.
Thế anh ấy không có thành kiến với công việc của em chắc?” – Giọng nói nhẹ
nhàng của Cố Tiểu Ảnh đã khiến người khác cảm thấy sợ. Tuy thế, không ai biết
những ký ức đó đã ắc sâu trong tim cô, đau đớn khủng khiếp, “Em không bận sao?
Em phải lên lớp, soạn bài, làm giáo án, chấm bài, viết tiểu luận, còn phải làm
việc nhà… Lúc nào em cũng thấy thời gian không đủ, mà vẫn phải ủng hộ anh ấy đi
bất cứ đâu anh ấy muốn. Thực sự em đã cố hết hơi hết sức để thông cảm cho anh
ấy rồi. Nhưng có ai thông cảm cho em đâu? Sau khi trải qua chuyện này, thầy
Giang, chẳng giấu gì thầy, em nhận ra một điều, đó là em thực sự không cần một
người đàn ông bên cạnh mình… Dù gì thì vào những lúc đau khổ nhất em cũng đã
một mình chịu đựng, thì anh ấy còn có tác dụng gì nữa chứ?”

Nghe đến đây, đến Hứa Tân là người luôn bênh vực Cố Tiểu Ảnh
cũng hoảng sợ. Cái bóng đen từ vụ ly hôn của Đoàn Phỉ vẫn chưa tan hết, nên cô
không thể chịu nổi việc phải chứng kiến thêm một vụ thứ hai.

Cô chỉ còn biết ấp úng nói: “Con ruồi nhép, anh Quản Đồng
rất thương cậu, chỉ là anh ấy quá bận thôi…”

Cố Tiểu Ảnh lặng lẽ nhìn Hứa Tân: “Tân Tân, Quản Đồng thương
nhiều người lắm, tất nhiên, trong đó cũng có mình. Tuy thế, tính chính xác ra,
thì người như mình cũng chẳng chiếm phần đáng kể gì đâu”.

“Không phải đâu, Cố Tiểu Ảnh” – Giang Nhạc Dương im lặng đã
lâu, cuối cùng cũng mở miệng một cách khó khăn, “Chính là vì cô quá quan trọng
trong lòng sư huynh tôi, nên anh ấy chưa bao giờ nói cho cô biết những áp lực
và nỗi khổ của mình”.

Anh thở dài: “Quản Đồng đã kể với cô về bạn gái trước đây
của anh ấy chưa?”

“Bạn gái trước đây?” - Cố Tiểu Ảnh hơi tái mặt, “Người làm ở
phòng nhân sự phải không?”

“Đúng vậy”. Giang Nhạc Dương gật gật đầu, “Quản Đồng chắc là
chưa bao giờ nói với cô, anh ấy cảm phục bố mẹ cô như thế nào đúng không? Anh
ấy và Cố Mạn Ngọc yêu nhau đúng ba năm, tốt nghiệp xong hai người đều tìm được
việc làm rất tốt. Tuy thế, bố mẹ Cố Mạn Ngọc vẫn phản đối hai người đến với
nhau, nguyên nhân rất đơn giản, là vì chê anh tôi là người nhà quê. Những
chuyện này, cô có biết không?”

Cố Tiểu Ảnh ngần ngừ: ‘Hình như, cũng có kể sơ sơ

“Tuy thế, những người sinh ra và lớn lên ở thành phố như
chúng ta sẽ không hiểu được nỗi khổ đó phải không nào? Cái cảm giác bị người ta
khinh miệt ra mặt, còn khó chịu hơn là bị đánh”, Giang Nhạc Dương thở dài, “Lúc
đó thường là tôi cùng anh ấy uống rượu giải sầu. Tuy thế, anh tôi chưa bao giờ
trách Cố Mạn Ngọc, mà luôn nói chuyện này không trách người ta được, nếu anh ấy
giỏi giang hơn một chút, thì ít nhất cũng có thể giúp cho thế hệ sau của mình
sống sung sướng hơn, có thể thay đổi thân phận của thế hệ sau, không đến nỗi bị
người ta khinh thường. Cố Tiểu Ảnh, áp lực này, anh ấy chưa bao giờ nói với cô
đúng không?”

Cố Tiểu Ảnh há miệng, nhìn Giang Nhạc Dương chằm chằm, không
biết phải nói gì.

“Cố Tiểu Ảnh, cô có biết ưu điểm lớn nhất của mình chính là
chẳng để việc gì trong lòng, tuy thế, cô nên phát huy ưu điểm này, cô cần phải
giúp anh tôi nói ra được những điều anh ấy khó nói. Anh ấy phải chịu áp lực quá
nặng nề”, Giang Nhạc Dương thương cảm, “Anh ấy là một trong số những người cần
cù nhất mà tôi từng thấy. Ở độ tuổi anh ấy, có thể coi anh ấy là một trong số
những người thành công nhất. Huống hồ cô vốn từ lâu đã chê công chức bần hàn,
giờ anh tôi quyết tâm thành đạt, cô lại chê người ta không chăm lo gia đình,
thế thì giới công chức làm việc thì tốt, hay không làm việc thì tốt đây?”

Cố Tiểu Ảnh cười đau khổ: “Thầy Giang không cần phải khích
tôi. Khi là người ngoài cuộc thì tôi dễ dàng lý trí lắm, nhưng khi chính mình
gặp phải thì lại không chịu được. Tuy thế, tôi thực sự không dũng cảm. Anh xem
chị Đoàn Phỉ đã hao tổn bao nhiêu tâm sức cho gia đình, thế mà rồi cuối cùng
vẫn trắng tay đó sao. Tôi thực sự không có đủ dũng cảm làm bước đệm cho người
khác thế đâu”.

Hứa Tân nãy giờ không nói gì cũng gật gật đầu.

“Đoàn Phỉ không giống cô”, Giang Nhạc Dương lắc lắc đầu nhìn
Cố Tiểu Ảnh, “Tôi cũng biết Mạnh Húc, nhìn dáng vẻ của anh ấy là biết được vợ
cung phụng quá sung sướng, mà quản cũng quá chặt. Chị Đoàn Phỉ của cô như thế
không phải là chia sẻ áp lực với người đàn ông, mà thực sự là can thiệp…”

“Không được nói chị tôi như thế!” – Hứa Tân không đợi Giang
Nhạc Dương nói hết đã trừng trợn trạc, “Chị tôi lúc nào cũng một lòng một dạ
với anh rể!”

“Tất nhiên rồi, tôi cũng có nói chị cô hai lòng đâu”, Giang
Nhạc Dương tiện tay vỗ vỗ đầu Hứa Tân, bị cô tức tối né ra. Anh cũng không bực,
chỉ tiếp tục như tự nói với mình: “Ở trong cùng khu tập thể, tôi và Đoàn Phỉ
cũng coi như là hàng xóm còn gì. Nhưng tôi thấy, đến Mạnh Húc mặc quần áo gì,
chào hỏi như thế nào, mua rau ở hàng nào cô ấy cũng quản, đây không phải là can
thiệp thì là cái gì? Thực ra nói từ tôi ra, ở cái tuổi 20, 30 rồi, quả thực là
rất khó bị người khác thay đổi. Cô cũng đừng hy vọng kết hôn xong có thể thay
đổi được nhau. Thấy hợp nhau thì ở, không hợp thì tan, như thế mới là đúng đạo
lý”.

“Anh chưa từng lấy vợ mà sao lại có cái đạo lý vớ vẩn đó?” –
Hứa Tân lườm Giang Nhạc Dương, từ khi nghe Giang Nhạc Dương không tán thành
Đoàn Phỉ, cô nhìn anh chỗ nào cũng không thuận mắt.

“Tôi chỉ thấy sao nói vậy thôi, hơn nữa như tôi gọi là người
ngoài cuộc thì sáng suốt, các cô là người trong cuộc thì u mê.” Giang Nhạc
Dương không chịu thua, trợn mắt nhìn Hứa Tân. “Cô cũng chưa lấy chồng mà sao
lại không khách quan như vậy? Mà sao cô cứ phải đối đầu với tôi nhỉ?”

“Tôi làm sao mà phải theo anh chứ?” – Hứa Tân lườm Giang
Nhạc Dương, “Chẳng qua cũng chỉ đi xem mặt một lần thôi sao? Tôi cũng chẳng
phải bạn gái anh, anh quản được tôi chắc?”

“Hứa Tân!” – Giang Nhạc Dương đỏ mặt, trợn mắt nhìn Hứa Tân,
“Sao đến chuyện này cô cũng đi kể ra được?”

Cố Tiểu Ảnh đành đứng ra làm hòa: “Thôi đừng cãi nhau nữa,
tôi đang đau đầu đây, hai người cứ như chó với mèo là sao?”

Cô nhìn Giang Nhạc Dương an ủi: “Tôi biết hai người đi xem
mặt nhau từ lâu rồi, chẳng phải tin mới đâu, thôi bỏ đi”.

Giang Nhạc Dương tức điên người, quay đầu nhìn Hứa Tân: “Sao
cô lại đi kể cho người khác vậy?”

“Tôi nói với người khác thì làm sao?” – Hứa Tân đứng phắt
lên chống nạnh, trợn mắt, “Cũng chẳng phải việc gì đáng xấu hổ! Tôi không bảo
anh làm tôi mất mặt thì thôi, anh còn chê tôi làm anh mất mặt?!”

“Tôi không nói cô mất mặt, tôi chỉ thấy chuyện này rất mất
mặt” – Giang Nhạc Dương chán nản.

“Nhưng việc này tôi có tham gia! Anh nói là mất mặt thì có
khác nào nói tôi làm anh mất mặt không?” – Hứa Tân biết rõ mình đang đánh tráo
khái niệm, nhưng cũng muốn gây khó dễ cho Giang Nhạc Dương một chút, nên cứ đay
đi đay lại chủ đề này.

Cố Tiểu Ảnh phát chán, giơ tay kéo áo Hứa Tân, thở dài:
“Thần tiên ơi cậu ngồi xuống chút đi, đừng có như là nuốt phải thuốc súng như
thế, chẳng nhẽ cậu không biết giờ người đáng bùng nổ phải là mình hay sao?
Chuyện nhà mình còn chưa giải quyết xong đây, giờ còn phải phân xử chuyện của
hai người nữa à?”

Hứa Tân bao biện cho chị gái không được, đành tức tối ngồi
xuống.

Nhưng chủ đề nói chuyện nghiêm túc một khi đã bị gián đoạn
thì cũng khó nói tiếp, Giang Nhạc Dương thở dài đứng lên cáo từ: “Cố Tiểu Ảnh,
cô nghỉ ngơi đi, chúng tôi về đây”.

Anh vừa nói vừa giật mớ tóc dài của Hứa Tân. Hứa Tân bực
tức, quay người cắn tay Giang Nhạc Dương, bị Giang Nhạc Dương túm cổ kéo ra
ngoài. Cố Tiểu Ảnh nhìn bộ dạng chành chọc của hai người, không nhịn nổi bật
cười.

Hứa Tân bị Giang Nhạc Dương kéo thẳng ra ngoài cửa nhà Cố
Tiểu Ảnh. Tuy thế, vừa đi được hai bậc tam cấp, cô bất ngờ đứng lại, Giang Nhạc
Dương không biết cô định làm gì, cũng dừng bước.

Hứa Tân quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh đứng ở cửa, do dự một chút
rồi nói: “Con ruồi nhép… mình không biết cậu định xử lý việc này thế nào. Nhưng
mình nghĩ: dù có giận nhau đến đâu thì cũng không được lấy chuyện ly hôn ra mà
đùa. Nếu là mình, mình chẳng dám nghĩ đến chuyện: người mà mình rất yêu thương
đột nhiên rời xa mình, không quay về nữa, hoặc trở thành một nửa của người
khác, thì mình sẽ làm gì?”

Nói câu này xong, Hứa Tân mới giằng giằng tay, kéo Giang
Nhạc Dương lúc đó đang h sững người, đi thẳng xuống tầng.

Cố Tiểu Ảnh còn lại một mình thẫn thờ đứng đó, ôm lấy cạnh
cửa.

Cô nghĩ: Đúng vậy, nếu có một ngày, Quản Đồng đi với người
khác, mình sẽ phải làm sao?

Cho đến khi đi vào phòng, Cố Tiểu Ảnh mới cảm thấy sợ.
Thượng đế ơi! Cô chẳng dám tưởng tượng nữa, nếu có một ngày đôi uyên ương ly
biệt, rồi liệu mình có nhớ anh hàng đêm không?

Cô cứ nghĩ mông lung một lúc, rồi chợt nhận ra tim mình đang
đau nhói.

Trời ơi, nếu có một ngày, Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh như
nhìn một người xa lạ, thậm chí có thể anh sẽ lấy người khác, sống cùng người
con gái khác. Vào lúc họ mặn nồng nhất, Cố Tiểu Ảnh sẽ ở đâu, sẽ làm gì? Cô có
biết rằng, người con trai kia sau khi rời xa cô vẫn sống vui vẻ, cô có biết
rằng, tất cả những điều từng là của cô giờ là của người khác.

Cố Tiểu Ảnh tự nhiên run lên, nổi hết cả da gà.

Đang đờ đẫn thì nghe thấy tiếng chuông cửa, ông Cố bà Cố đi
chợ về. Bà Cố vừa mở cửa, thấy Cố Tiểu Ảnh đứng thẫn thờ trong phòng khác, giật
mình vội hỏi: “Con sao thế, mệt ở đâu?”

“Con không sao”, Cố Tiểu Ảnh cười, vội đi vào phòng đọc,
“Con chỉ đang nghĩ nên đọc quyển sách nào thôi”.

“Có thời gian thì nghỉ ngơi đi, đừng có suốt ngày đọc sách
như thế”, ông Cố nhìn con gái thở dài, “Hay gọi điện thoại cho Quản Đồng cũng
được, nó đi mà trong lòng còn bao nhiêu lo lắng…”

“Bố, bố đúng là nói nhiều hơn cả mẹ”. Cố Tiểu Ảnh cười.

Ông Cố trợn mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, không nói nữa, theo bà Cố
vào bếp thở phào, vội chui ngay vào phòng đọc.

Phòng đọc vẫn như xưa, ngăn nắp, vương chút mùi mực Tàu
thoang thoảng. Những lúc Quản Đồng rảnh rỗi, ngoài xem những loại sách khô khan
mà Cố Tiểu Ảnh có trợn mắt trợn mũi cũng không xem nổi, anh còn hay luyện viết
chữ. Tất nhìn thỉnh thoảng anh cũng chơi cờ tướng, Cố Tiểu Ảnh chê bai nói sở
thích của anh đi trước người bình thường đến 30 năm. Có lúc cô cũng lôi anh vào
chơi trò Dance Mat, WII, nhưng thật tiếc, về mặt này, Quản Đồng vụng về, chân
tay luống cuống chẳng ra làm sao.

Nhớ lại anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chân tay lung túng, Cố
Tiểu Ảnh khẽ mỉm cười.

Xem ra cô vẫn còn yêu anh, dù không nói ra miệng, dù trước
đó không lâu vẫn còn rất tuyệt vọng, nhưng rốt cục anh vẫn là quan trọng nhất
trong cuộc đời cô. Hóa ra, bản chất của cuộc sống chính là ở mỗi con người đang
sống thực tế, họ đều lý trí hơn các vai diễn trong tiểu thuyết nhiều.

Trên bàn viết có một tờ giấy tuyên, xem ra Quản Đồng đi vội
quá, không kịp cất. Cố Tiểu Ảnh khẽ thở dài, bước đến định thu dọn sách vở giúp
anh.

Nhưng khi cô nhìn rõ nội dung của bức thư họa, Cố Tiểu Ảnh
bất giác sững người!

Cô hơi nghi ngờ chớp chớp mắt, thấy rõ vài con chữ ít ỏi, mà
không phải nhiều người biết đến, trên tờ giấy tuyên màu trắng.

Từng chữ, từng câu như đâm vào tim cô: Minh nguyệt tả, thu
phong lãnh, kim dạ cố nhân lai bất lai, giáo nhân lập tận ngô đông ảnh [1].

[1] Là những câu thơ trong bài “Ngô đồng ảnh” (Bóng ngô
đồng) của nhà thơ nổi tiếng đời đường – Lỗ Nham – ND

“Trời ơi”, đột nhiên tim Cố Tiểu Ảnh như có một dòng máu
nóng trào qua, “Đồng Ảnh, có phải là Quản Đồng với Cố Tiểu Ảnh không??

Vậy là, dù đã “Lập tận ngô đồng ảnh… kim nguyệt cổ nhân lai
bất lai”?

Nước mắt lã chã rơi, Cố Tiểu Ảnh không thể không biết, Quản
Đồng là người vừa nguyên tắc vừa kín đáo, khi chép bài thơ này, chắc chắn là
vào lúc muốn khóc mà không có nước mắt, chẳng có cách nào nói ra, nên mới phải
dùng đến giấy bút chăng?

Dường như cô có thể nhìn thấy, trước sự im lặng và sự từ
chối của cô, Quản Đồng đã trải qua hai ngày đầy đau đớn và khổ sở. Khi anh một
mình ngồi trong thư phòng chép bài thơ này, trong lòng anh chỉ nghĩ đến cô… Có
lẽ, cả đứa bé của hai người mà họ chưa kịp nhìn mặt thì đã mất đi rồi.

Nó cũng là máu thịt của anh, hai ngày đó, chắc lòng anh cũng
đủ dằn vặt.

Cứ nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ảnh không cầm lòng được nữa, đành
để mặc cho nước mắt lăn dài, rơi xuống tờ giấy tuyên trắng muốt, làm ướt vết
mực, rồi hóa thành những giọt loang to tướng…

(10)

Đêm đó, đợi ông Cố bà Cố đi ngủ, Cố Tiểu Ảnh nhấc điện thoại
trong phòng ngủ, bấm số của Quản Đồng.

Chuông vừa đổ một tiếng, bên kia đã vội vã nhận điện, nói
luôn: “Bố ạ, con Quản Đồng đây”.

Cố Tiểu Ảnh cay cay mũi, không nói gì, Quản Đồng tưởng tín
hiệu không tốt, vội “Alô alô, bố ơi, tín hiệu không tốt, bố nói lại một lần nữa
đi, có chuyện gì phải không ạ? Tiểu Ảnh có khỏe không?”

Nước mắt Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng trào ra, cô khịt khịt
mũi, nhưng trong lòng nặng nề chẳng biết nên nói gì.

Nghe tiếng nấc, Quản Đồng trầm hẳn xuống, một lúc mới hỏi:
“Tiểu Ảnh phải không?”

Cố Tiểu Ảnh nức nở “Vâng” một tiếng, Quản Đồng hơi cuống,
lại lo làm cô sợ, cố nén sự lo lắng trong lòng, thấp giọng hỏi: “Em sao thế?
Khó chịu ở đâu? Bụng còn đau không?”

“Chỗ nào em cũng khó chịu!” – Cố Tiểu Ảnh không nén được
khóc to thành tiếng, cô biết lúc này trông mình thật khó nhìn, nhưng vẫn muốn
khóc to một trận – “Quản Đồng, bao giờ anh về?”

Tim Quản Đồng đột nhiên đau nhói, tay nắm chặt ống nghe,
ngập ngừng mất mấy giây. Cố Tiểu Ảnh vẫn khóc, Quản Đồng thấy tiếng khóc của cô
làm trái tim mình cũng tan ra thành từng mảnh.

Mãi sau, Quản Đồng mới cất lời: “Tiểu Ảnh, đừng khóc nữa em,
em ngủ đi, anh làm xong mấy việc dang dở sẽ về thăm em ngay”.

Cố Tiểu Ảnh nghe câu này lại càng thấy bi ai. Lần nào, anh
cũng lấy cớ, nói với cô những câu đại loại như: “Anh hết bận sẽ về”, nhưng e
rằng chính anh cũng biết, anh sẽ chẳng bao giờ hết bận.

Cố Tiểu Ảnh không nói nữa, chỉ khẽ cúp máy.

Một chút thất vọng, một chút tê dại, một chút tủi thân, cô
thẫn thờ ngồi trên giường rất lâu, cho đến khi mệt quá, mới nằm xuống lơ mơ
ngủ.

Khi cô tỉnh giấc, trời vẫn còn tối, Cố Tiểu Ảnh nghe thấy
tiếng lịch kịch bên cạnh mình, khẽ mở mắt, thấy Quản Đồng đã thay quần áo ngủ
nằm xuống bên cạnh.

Cố Tiểu Ảnh lơ mơ hỏi: “Sao anh lại về?”

“Anh về thăm em, chiều lại đi!” - Quản Đồng kéo mạnh chăn
của Cố Tiểu Ảnh ra, trùm chăn của mình qua người cô, ôm thật chặt, mệt mỏi nói:
“Ngoan, ngủ tiếp đi, anh bận đến tận nửa đêm mới xong việc, phải lái xe ba
tiếng đồng hồ nữa”.

Nhưng Cố Tiểu Ảnh đã tỉnh hẳn ngủ, cô chớp chớp mắt, ngẩng
đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, ba giờ ba mươi phút sáng.

Cô hít một hơi, 400km đường đêm, anh tự lxe? Anh điên rồi
sao?!

Cố Tiểu Ảnh hơi ngoái đầu, cảm thấy Quản Đồng quay người tắt
đèn, rồi vùi đầu vào gáy cô, hơi thở chầm chậm. Lòng cô xót xa. Cô biết, khi
người ta mệt mỏi đến cực điểm, hơi thở sẽ vừa chậm vừa nặng nề.

Cô quay người, vùi mặt vào lòng anh, cảm thấy Quản Đồng xiết
chặt cánh tay mình, thì thầm bên tai cô: “Bà xã, anh xin lỗi”.

Mắt Cố Tiểu Ảnh lại đỏ hoe.

Hơn sáu giờ sáng, Quản Đồng thức dậy đúng giờ theo thói
quen.

Vừa mở mắt, anh đã thấy Cố Tiểu Ảnh đang ngồi dựa vào thành
giường thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, không động đậy.

Quản Đồng khẽ thở dài, cũng ngồi lên, kéo Cố Tiểu Ảnh vào
lòng, giữ chặt, cùng cô nhìn ánh ban mai yếu ớt bên ngoài. Ánh nắng bắt đầu
nhuộm từng mảng ô cửa kính đối diện, tạo nên một màu đỏ đẹp mắt. Quản Đồng mắt
nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của Cố Tiểu Ảnh, cảm thấy
sự mềm mại ấm áp của làn da dưới làn áo ngủ tơ tằm, nhưng lòng anh sao mà nặng
nề.

Anh khẽ hỏi: “Còn đau không?”

Cố Tiểu Ảnh không nói, chỉ lắc lắc đầu.

Quản Đồng đặt cằm lên đầu Cố Tiểu Ảnh, nói: “Xin lỗi em… hôm
đó, đáng lẽ anh không nên quát em…”

Nghe câu nói đó, cơ thể Cố Tiểu Ảnh hơi cứng lại, cô dường
như bị kéo trở lại cái đêm tuyệt vọng đó. Cô thở dài nặng nề, quay người dựa
vào ngực Quản Đồng, nước mắt giàn giụa.

Quản Đồng cảm nhận được ngực mình ấm nóng, vội vã cúi đầu,
nâng cằm Cố Tiểu Ảnh lên, lau nước mắt trên mặt cô, trong lòng trào lên sự
thương xót: “Xin lỗi em, bà xã, tất cả là tại anh không tốt,

Tuy thế, không đợi anh nói hết, Cố Tiểu Ảnh đã cắt đứt những
lời xin lỗi liên tiếp của anh, cô nghẹn ngào hỏi anh: “Quản Đồng, mấy năm nay,
anh có mệt mỏi không?”

Quản Đồng sững người.

Một lúc lâu sau, Cố Tiểu Ảnh hỏi lại: “Quản Đồng, mấy năm
nay, anh có mệt mỏi không?”

Quản Đồng trầm xuống mấy giây, trả lời: “Cũng tàm tạm”.

Cố Tiểu Ảnh tựa người vào lòng Quản Đồng thở dài: “Mấy ngày
hôm nay, em chẳng có việc gì làm nên xem nhiều tạp chí. Có một bài viết làm em
rất sửng sốt, có nhan đề là “Anh phấn đấu 18 năm mới có thể đi uống cà phê với
em”, nói rằng: “Đến thành phố này, anh mới phát hiện ra mình quá quê mùa so với
các bạn học. Anh không biết vẽ, không biết biểu diễn nhạc cụ, không biết ngôi
sao Đài Loan, Hong Kong, cũng chưa bao giờ xem tiểu thuyết kiếm hiệp, không
biết thế nào là điện thoại HTC, không biết thế nào là đồ Apple… Trẻ con nông
thôn chưa bao giờ được sờ đến cái máy vi tính… tiếng Anh thì đúng là câm với
điếc, đến thầy giáo còn phát âm không chuẩn… So sánh quãng đường trưởng thành
của chúng ta, em sẽ phát hiện ra, những thứ nhỏ nhặt mà với em chỉ cần giơ tay
ra là có, thì với anh lại phải cần đến một sư nỗ lực vĩ đại.”

Cô ngẩng đầu nhìn Quản Đồng, hỏi anh: “Có đúng như vậy
không?”

“Đúng”, lòng Quản Đồng hơi nặng nề, anh gật gật đầu, kéo
chiếc chăn hè cao lên, đắp cho Cố Tiểu Ảnh.

“Thế mà, trước đây, em không hề biết!” – Cố Tiểu Ảnh vừa thở
dài vừa nắm chặt lấy tay Quản Đồng, nước mắt rơm rớm, “Em lớn lên ở thành phố,
cũng hiểu lờ mờ nỗi khổ của người đi lên từ nông thôn, nhưng không biết họ phải
khổ sở biết bao nhiêu để có một căn nhà, một cái hộ khẩu, một công việc ở thành
phố. Em nghĩ, họ phải từ bỏ bao nhiêu cơ hội hưởng thụ cuộc sống, mới có thể để
dành cho thế hệ sau khả năng được hưởng thụ cuộc sống.”

Quản Đồng cũng thở dài: “Đợt trước, anh có xem một bài viết,
nói về chuyện t con đường của những đứa trẻ xuất thân từ nông thôn lại càng
ngày càng hạn hẹp. Bài viết đã đưa ra một loạt các vấn đề bao gồm cả công bằng
giáo dục và ý kiến của các chuyên gia nói rằng: “Phân hóa tầng lớp không đáng
sợ, mà đáng sợ là sự cố định của tầng lớp; và chỉ có cùng với sự phát triển của
xã hội, mỗi người đều có cơ hội và hi vọng dịch chuyển lên trên, thì toàn xã
hội mới có thể tràn trề sức sống, tràn trề hi vọng”. Lúc đó anh mới phát hiện
ra: bao  nhiêu năm nay, nếu nói anh có
chút lòng lo cho dân lo cho nước, có lẽ đều là vì mình có may mắn thoát khỏi
cái nguy cơ tầng lớp bị cố định không thay đổi được, thế nên mới có đủ sức mạnh
quay đầu nhìn những người không muốn thoát ra, hay không thể thoát ra đó, mà
càng nhìn càng buồn…”

Cứ như thế, buổi sớm hôm đó, lần đâu tiên Cố Tiểu Ảnh được
nghe Quản Đồng kể về thời thiếu niên của mình.

Đó là một thiếu niên sinh ra ở vùng núi, ngày nào cũng thức
khuya dậy sớm học hành, vì xa nhà, nên từ cấp hai anh đã ở lại trường. Đang ở
tuổi ăn tuổi lớn, nhưng anh chỉ được ăn thịt một tuần một lần. Dù không đến nỗi
thấp, nhưng hồi đó trông anh lúc nào cũng xanh xao vàng vọt, ngày nào cũng cảm
thấy ăn không đủ no. Hồi đó, cứ đến kì nghỉ hè nghỉ đông là anh đi làm thuê để
gom góp tiền mua đồ dùng học tập. Anh vốn không phải là người quá thông minh,
nên anh lại càng nghiến răng nghiến lợi, học hành với sự cố gắng bằng năm bằng
mười người khác, cho đến khi thi đỗ đại học, thi đỗ thạc sĩ.

Tuy thế, bảy năm đó với anh lại càng thêm gian khổ: anh luôn
kiêm nhiệm, lên lớp học cho sinh viên đại học, làm gia sư cho học sinh trung
học, làm bảng câu hỏi điều tra cho công ty điện khí… Dường như chưa bao giờ anh
có nghỉ hè hay nghỉ đông, những lúc khó khăn, đến quần áo mặc trên người cũng
là do bạn bè quyên góp. Tuy thế, anh chưa bao giờ tự ti, anh vẫn chăm chỉ học
tập, viết luận văn, rồi tốt nghiệp xuất sắc cấp Tỉnh, thi đỗ vào văn phòng Tỉnh
ủy. Chỉ có điều anh không ngờ, lúc cuộc sống bắt đầu thuận buồm xuôi gió, thì
người bạn gái đã yêu nhau ba năm lại nói lời chia tay.

Lúc đó, người thanh niên từ trước đến nay luôn tự tin dường
như bị sự tự ti như một làn sóng trào lên đánh ngã. Tuy anh có thể trả lời mẹ
Tưởng Mạn Ngọc một cách tự tin, đường hoàng, nhưng trong lòng thì không cách
nào gạt bỏ được sự sợ hãi, nỗi cô đơn, buồn bã… Lần đầu tiên anh phát hiện ra,
mình có sự thiếu hụt cực lớn như vậy, dù mình có cố gắng đến đâu đi chăng nữa,
cũng không có cách nào khỏa lấp được sự thiếu hụt đó

Vì thế, thực sự Quản Đồng phải mất rất lâu mới có thể ngẩng
đầu lên từ sự tuyệt vọng cùng cực của những ngày tháng đó, rồi dành cho mình
một cuộc sống mới bằng sự nỗ lực mà người khác khó lòng tưởng tượng ra được, và
tạo dựng được sự tự tin trong công việc, hàn gắn lại lòng tự tôn đã vỡ tan dưới
đất.

Cuộc sống như vậy, không chỉ Cố Tiểu Ảnh là nguời thành thị,
mà thậm chí cả chúng ta là những người xem cuốn sách này, đã từng trải qua?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3