Hôn Nhân Giấy - Chương 05 (Phần 06 - 07)
Đúng lúc đó,
Quản Đồng bắt gặp ánh mắt sợ sệt kia, cơn thịnh nộ của anh phút chốc nhân lên
gấp đôi. Anh muốn kìm chế, mà không được, cuối cùng vẫn phải quát lên với Cố
Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, Diễm Diễm cũng chỉ là một đứa trẻ, em xem em làm nó sợ
đến mức nào? Anh nghe nó nói hôm qua em còn đả kích nó? Tốt xấu gì thì em cũng
là giáo viên, tại sao em lại coi thường lòng tự trọng của một đứa trẻ như vậy?
Đúng, anh biết, ngày nào em cũng lên bục giảng, nên thành thói quen, nói chuyện
với ai cũng như đang lên lớp, luôn thấy là mình nói đúng; em không cảm thấy cái
kiểu đó làm trẻ con sợ à...”
Cố
Tiểu Ảnh tưởng tai mình có
Cô
kinh ngạc nhìn Quản Đồng, dường như không thể tin vào tai mình.
Anh
nói sao?
Anh
nói mình không coi trọng lòng tự trọng của một đứa trẻ? Nói mình thích làm thầy
người khác? Nói mình luôn nghĩ lời mình là đúng?
Đây
không phải là lời Quản Đồng nói chứ?
Nhưng,
nếu không phải là anh, thì còn ai vào đây?
Đầu
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng bùng lên cơn đau, từ buổi trưa hôm qua, khi nghe nói
Tống Cẩm Tây mất tích đến bây giờ, dường như cô luôn ở trong tình trạng vừa nói
vừa khóc hoặc la hét. Hai mươi mấy tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi, cô cảm thấy
huyệt thái dương của mình giần giật, mà lại phải cố gắng kìm chế sự mệt mỏi và
đau đầu, đứng ở đó để nghe những lời trách cứ. Cô không biết mình sai ở chỗ
nào, cũng không biết mình đã phạm tội gì, nhưng tại sao tất cả mọi người đều đổ
hết trách nhiệm lên đầu cô? Tại sao tất cả mọi người đều hét lên với cô?
Cố
Tiểu Ảnh cuối cùng như sụp xuống.
Cô
ngẩng đầu lên, nhìn Ngụy Diễm Diễm mặt đầy sợ sệt, lại nhìn Quản Đồng đang bừng
bừng tức giận đứng trước mặt mình, đột nhiên không nén nổi hét lên: “Im mồm!”
Quản
Đồng bị tiếng hét bất ngờ làm giật mình, Ngụy Diễm Diễm cũng giật mình, há hốc
miệng nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ảnh.
Cố
Tiểu Ảnh mặt mũi tái nhợt, chỉ tay vào Quản Đồng và Ngụy Diễm Diễm “Các người
dựa vào đâu mà trách móc tôi? Các người dựa vào đâu? Các người đi qua đi lại
trong nhà tôi, các người làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, tôi cũng có phải
là mẹ các người đâu, các người dựa vào đâu mà lúc nào cũng nói tôi nợ các
người?”
Cô
chỉ Ngụy Diễm Diễm: “Tôi có cần phải đưa cô đi tìm việc làm không?
Rồi
lại chỉ vào Quản Đồng: “Tôi có phải nấu cơm giặt đồ cho anh không?”
Nước
mắt cô từ từ trào ra: “Các người ai cũng đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Người
thì tự sát, người thì bỏ đi, người thì không tìm thấy nhà, tất cả những việc đó
liên quan gì tới tôi? Kiếp trước tôi có nợ nần gì các người không vậy?”
Trong
vòng 24 giờ, cuối cùng cô cũng kiệt quệ đến hai lần, cô chỉ vào Quản Đồng, hét
lên như xé họng: “Quản Đồng, tôi nói cho anh biết, tôi ghét bố mẹ anh, tôi ghét
tất cả nhà anh! Tôi ghét...”
“Bốp!”
Chưa
nói xong, Quản Đồng đã tung ra một cái tát!
Không
khí im lặng đến đáng sợ.
Cố
Tiểu Ảnh ôm mặt, đờ đẫn nhìn Quản Đồng, còn kịp thấy vẻ kinh ngạc và có phần hả
hê của Ngụy Diễm Diễm.
Mấy
giây sau đó, người Cố Tiểu Ảnh lảo đảo, cô vẫn cảm thấy trước lúc ngã còn kịp
giơ tay níu lấy tường. Cô trợn mắt, cố gắng kìm chế từng cơn đau đầu, nhìn chằm
chằm chồng mình. Quản Đồng rõ ràng cũng hoảng sợ vì hành động của mình, anh
đứng sững một chỗ, không động đậy.
Cố
Tiểu Ảnh cảm thấy đầu óc mình như tê liệt.
Trong
vòng 24 tiếng đồng hồ, cô đã tát người khác một cái, rồi lại bị người khác tát
cho một cái; cô tìm thấy con nhà người ta, nhưng lại suýt mất người nhà mình...
Hóa ra, con đường của cô ngay từ lúc bắt đầu, đã chệch hướng rồi.
Nhưng
giờ đây, Cố Tiểu Ảnh đến khóc cũng chẳng còn sức lực nữa.
Toàn
thân cô run lên như sắp bay, mắt cô cay sè, cứ mỗi lần chớp mắt là thấy đau
nhức.
Mặt
cô trắng như tờ giấy, một lúc lâu cô mới gom hết sức lực, cố gắng kìm nén đôi
tay đang run rẩy; trong bầu không khí im lặng đến đáng sợ, cô vịn vào tường
đứng thẳng dậy, giọng hơi run run, chậm rãi nói: “Xin lỗi anh!”
Lúc
cô nói ra ba từ này, Quản Đồng và Ngụy Diễm Diễm vẫn đứng đờ ở đó.
Có
lẽ họ đều không ngờ cô nói ra ba từ đó, nhưng Cố Tiểu Ảnh biết, ba từ đó đã vắt
kiệt của cô toàn bộ sức lực.
Cô
chạy ra ngoài cửa trong tình trạng đầu nặng chịch, nhưng chân thì nhẹ bẫng.
Quản Đồng định ngăn lại, cô giằng tay ra. Cô đi rất nhanh, như một làn gió, đến
lúc Quản Đồng cuối cùng như tỉnh mộng chạy ra, thì cô đã chạy ra khỏi sân với
tốc độ chính cô cũng phải kinh ngạc, rồi chặn một chiếc taxi lại, đi thẳng!
Trên
con đường xe qua xe lại buổi sớm, Quản Đồng cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là:
“Có hối cũng không kịp”.
(6)
Lần thứ hai đi
khỏi nhà, Cố Tiểu Ảnh lại rất khỏe khoắn.
Cô
không chỉ không ốm, mà còn có thể bình tĩnh gọi điện thoại cho các bạn học thời
đại học và cao học, nhờ họ tìm hộ chỗ thực tập cho sinh viên. Cô còn có thể
tỉnh táo quay về tập thể giáo viên thu dọn ít đồ dùng, rồi nhanh chóng quay vào
trung tâm thành phố, tìm đến nhà Hứa Tân lánh nạn.
Thậm
chí cô còn không quên dặn dò Hứa Tân tuyệt đối không được để Tống Cẩm Tây biết.
Cô
sợ đứa học trò mẫn cảm của mình buồn, cũng sợ cô bé lại tự trách mình vì chuyện
nà
Cố
Tiểu Ảnh nghĩ: Đây là tại họa chính mình gây ra, dù có hậu quả gì, cũng không
cần người khác đến gánh hộ.
Cứ
như thế, Cố Tiểu Ảnh bắt đầu ngủ một trận thỏa thuê ở nhà Hứa Tân. Vì hai ngày
liền không có giờ lên lớp, cô dứt khoát tắt điện thoại. Thỉnh thoảng tỉnh giấc,
cô lôi đồ ăn vặt của Hứa Tân ra, ăn no xong lại lao vào giấc ngủ.
Hứa
Tân tức điên người. Buổi sớm lúc cô đi làm thì Cố Tiểu Ảnh đang ngủ; buổi trưa
cô quay về nhà, Cố Tiểu Ảnh đã vứt ra đầy sàn giấy gói các thứ quà vặt, rồi ngủ
tiếp; buổi chiều khi cô đi, Cố Tiểu Ảnh vẫn chưa tỉnh; đợi đến buổi tối làm
thêm giờ quay về nhà, mới chưa quá chín giờ, nhưng Cố Tiểu Ảnh lại đã đi ngủ?!
Rốt
cục là có lúc nào cô ấy tỉnh dậy không!
Chẳng
phải mọi người thường nói, vợ chồng cãi nhau thì mất ngủ sao? Xem phản ứng của
Quản Đồng là biết, mỗi ngày anh gọi ít nhất mười mấy cuộc điện thoại, có lẽ cũng
ngượng không muốn nói cái chuyện mất mặt này trong văn phòng, nên phải chui vào
chỗ nào kín đáo như nhà vệ sinh chẳng hạn. Hứa Tân tinh nghịch nghĩ, với cái
tần suất Quản Đồng ra ra vào vào nhà vệ sinh thế này, không biết đồng nghiệp có
nghĩ anh bị Tào Tháo đuổi không?
Nhưng
Hứa Tân vẫn phải nghiến răng không hé môi, cuối cùng Quản Đồng thực sự tin Cố
Tiểu Ảnh không đến chỗ Hứa Tân. Anh thở dài cảm ơn Hứa Tân, mà không ngờ rằng
bà xã anh lúc đó đang ngủ say như chết ở nhà Hứa Tân, khiến Hứa Tân chỉ hận
không thể gói bạn vào khăn trải giường rồi ném xuống dưới tầng một!
Cứ
như thế, đến cuối buổi tối ngày thứ hai, Hứa Tân không thể chịu nổi, đã phải
dán mảnh giấy ở đầu giường Cố Tiểu Ảnh: Con lợn, cậu ngủ đến chết đi nhé!
Sáng
sớm hôm sau, Hứa Tân tỉnh dậy, thật là hiếm hoi, cô lại thấy Cố Tiểu Ảnh xếp
chăn gối gọn gàng và đã biến mất?! Có điều là trước khi đi, cô bạn cũng kịp để
lại một mảnh giấy ở đầu giường Hứa Tân: Con lạc đà, cậu cứ sống để mệt mỏi đến chết đi nhé!>Hứa
Tân điên người!
Hóa
ra Cố Tiểu Ảnh cũng không rộng lượng như Hứa Tân tưởng.
Cô
ngủ li bì như vậy, chỉ là vì lúc ngủ rồi, cô mới không suy nghĩ lan man.
Cô
phải làm một việc gì đó để thay đổi cái tâm trạng buồn bã này. Cô xem phim
truyền hình, xem tiểu thuyết dài tập, mệt rồi thì chìm vào giấc ngủ với ảo
tưởng về nhân vật nam chính. Trên mạng gọi cái loại “thèm nhạt” này là “YY”,
cũng có nghĩa là, có ý hâm mộ. Khi rơi vào tình cảnh đó, Cố Tiểu Ảnh cảm khái một
cách tán đồng: nhân loại mà mất đi YY, thế giới sẽ thế nào đây?
Cô
là người viết tiểu thuyết, công việc cần biết sắp xếp các tình tiết câu chuyện,
nên đương nhiên cô không cho rằng vợ chồng cãi nhau, động chân động tay là nhất
định phải khóc lóc gào thét chỉ vào mặt nhau nói: “Tôi muốn ly hôn”... Nhưng,
cô chỉ là một cô gái bình thường, từ nhỏ đến lớn chắc chắn cô chưa từng bị
đánh. Thế cho nên cô thực sự cần một nơi yên tĩnh, suy nghĩ xem mình nên làm gì?
Hai
ngày trôi qua rồi, cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để quay về nhà, nhưng dù
nói thế nào, cô cũng phải lên lớp.
Buổi
sáng ngày thứ sáu, cô có bốn tiết. Quả là tinh thần trách nhiệm của một giáo
viên nhân dân, ví dụ cô có tủi thân và buồn bã đến đâu, thì cô vẫn phải đứng
trên bục giảng giảng bài cho sinh viên, phải tươi cười, phải xứng đáng với học
phí sinh viên bỏ ra.
Cố
Tiểu Ảnh vừa nghĩ thế vừa đi vào khu giảng đường, khi chưa kịp đi đến phòng
nghỉ của giáo viên, vừa ngẩng lên cô đã thấy Giang Nhạc Dương lao ra như tên
bắn, hét to: “Cố Tiểu Ảnh, cô chết ở đâu vậy?”
Cố
Tiểu Ảnh không khỏi trừng mắt, nghĩ bụng: Xem nào, vắt chân lên trán suy nghĩ
là biết hai ngày qua chắc chắn Quản Đồng đã gọi điện thoại cho Giang Nhạc
Dương, nếu không anh ta đã chẳng tức tối đến thế; chắc là bị quấy rầy nhiều lắm
đây.
Chỉ
thấy Giang Nhạc Dương vô cùng lo lắng chạy đến trước mặt Cố Tiểu Ảnh, nhìn trái
nhìn phải, trên nhìn dưới, một lúc lâu mới hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cố
Tiểu Ảnh cảm động trước thái độ quan tâm của Giang Nhạc Dương, khẽ cười: “Không
sao, cảm ơn thầy, thầy Giang”.
Nhưng
Giang Nhạc Dương nghe nói thế lại càng thấy buồn, anh rất ít khi thấy bộ dạng
nghiêm túc thế này của Cố Tiểu Ảnh khi nói chuyện với mình, nên biết ngay là có
vấn đề lớn. Anh vặn vặn tay, cũng không biết nên nói gì, kết quả là ngắc ngứ
một lúc, rồi cũng phải phun ra cái câu không nên nói: “Sư huynh tôi, anh ấy rất
lo lắng”.
Nói
xong liền lập tức hối hận: có phải mình không hiểu tính cách Cố Tiểu Ảnh đâu,
lúc này mà nhắc đến Quản Đồng, thì đúng là thêm dầu vào lửa?
Nhưng
thái độ của Cố Tiểu Ảnh lại rất thoải mái, cô chỉ cười cười: “Tôi phải lên lớp
đây, hết giờ lại tìm thầy nói chuyện nhé, chào thầy Giang”.
Nói
xong, cô cũng không vào phòng nghỉ mà ra luôn thang máy, đi lên giảng đường
phía trên.
Giang
Nhạc Dương rủa thầm Quản Đồng đã giao cho mình việc khó, vừa móc điện thoại ra
báo cáo tình hình: “Sư huynh, bà xã anh xuất hiện rồi, hôm nay có bốn tiết,
đúng rồi, 11 rưỡi hết giờ, anh đến sớm một chút mà đón đường nhé, việc còn lại
là tự anh lo đấy... liên quan gì đến tôi? Tôi làm hết nhiệm vụ rồi, anh từ tìm
cách đi... đừng có nói mấy chuyện ấy với tôi. Việc này rõ ràng là anh sai. Bà
xã anh giúp chúng tôi tìm học sinh mất tích, chúng tôi còn chưa kịp cảm ơn, thì
đã bị anh tát cho một cái rồi. Tôi mà là bà xã anh, thì tôi đã lấy dao mổ lợn
phanh thây anh ra thành tám mảnh rồi...”
Quản
Đồng bị Giang Nhạc Dương mắng nhiếc một thôi một hồi trong điện thoại, đến Học
viện nghệ thuật cũng lại bị mắng một chặp nữa.
Giang
Nhạc Dương xỉ vả Quản Đồng: “Sư huynh à, tôi quen biết anh bao nhiêu năm nay,
đến nữ sinh hư hơn nữa còn không thấy anh động thủ, lần đầu ra tay lại đánh
ngay bà xã mình, sư huynh ơi tôi phục anh sát đất đấy!”
Quản
Đồng cười đau khổ: “Cậu cũng trách móc mình sao, phải lúc đó mình mất hết lý
trí rồi sao?”
“Anh
mất hết lý trí thì đáng sợ lắm, bà xã thì quá lý trí, nên càng đáng sợ!” -
Giang Nhạc Dương nói xong rồi thì thở dài, “Nếu cô ấy không chịu về nhà với anh
thì làm thế nào?”
“Thì
chắc là phải để cô ấy xả hết trong lòng ra!” - Quản Đồng bóp bóp trán, “Tôi còn
làm thế nào được nữa?”
“Liệu
cô ấy có đòi ly hôn không nhỉ?” - Giang Nhạc Dương vừa nói vừa thở hắt ra,
“Trong phim đều như thế đấy?”
“Tôi
không biết là cậu cũng có thói quen xem phim sến đấy!” - Quản Đồng lườm Giang
Nhạc Dương một cái, “Mà cậu đừng có mắng nhiếc mình nữa được không?”
“Không
phải là tôi mắng nhiếc anh!” - Giang Nhạc Dương vò đầu bứt tai, “Tôi chẳng đã
nói với anh trong điện thoại rồi còn gì, bà xã anh ngày hôm đó giúp chúng tôi
tìm học sinh, buổi tối thì làm công tác tư tưởng cho học sinh đó... mấy việc đó
hoàn toàn không phải là phận sự của cô ấy. Cô ấy nhận hết trách nhiệm, sáng
ngày hôm sau còn phải dậy lo liên hệ chỗ thực tập cho sinh viên. Cô ấy là phụ
nữ. Anh thấy một người phụ nữ thì đảm đương được bao nhiêu việc chứ? Đây là
việc liên quan đến tính mạng, nên cô ấy không để ảnh hưởng đến công việc đã là
một chuyện lạ rồi đấy. Thời buổi này, có mấy ai quan tâm đến người khác như
vậy? Một cô gái tốt như thế, sao anh lại nỡ ra tay chứ?”
Quản
Đồng há mồm, chưa kịp nói gì thì đột nhiên thấy Giang Nhạc Dương đứng trước mặt
mình đang trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm về phía sau lưng anh, Quản Đồng lập tức
ý thức được điều gì đó, quay phắt lại, chạm ngay phải ánh mắt của Cố Tiểu Ảnh!
Buổi
trưa, sinh viên vừa cười đùa vừa đi xuống, hành lang bắt đầu ồn ào. Cố Tiểu Ảnh
đứng cách Quản Đồng không xa, cách nhau bởi những sinh viên đi đi lại lại, thản
nhiên ôm giáo án và sách tham khảo, không một chút biểu cảm. Nhưng chính bộ
dạng này, trong mắt Quản Đồng, lại là một sự đau đớn chua xót. Dường như đến
lúc này, Quản Đồng mới nhận ra, từ trước đến nay, dù là cười ngoác miệng, hay
bực tức xù lông nhím, hoặc nũng nịu nhõng nhẽo, thì thái độ của Cố Tiểu Ảnh vẫn
rất sinh động! Cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh với khuôn mặt thản nhiên
như một bức tượng thế nà
Trong
hành lang ồn ào, Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh cứ đứng nhìn nhau như thế, trong mấy
giây mà không biết nên nói gì. Cho đến khi Cố Tiểu Ảnh cúi đầu, quay người đi
đến thang máy, Quản Đồng mới như tỉnh mộng gọi to: “Tiểu Ảnh!”
Cố
Tiểu Ảnh nghe thấy, nhưng không trả lời, vẫn đi nhanh về phía trước. Giang Nhạc
Dương đẩy mạnh Quản Đồng một phát, Quản Đồng mới hối hả chạy đến, kéo tay Cố
Tiểu Ảnh.
Không
đợi đứng hẳn lại, Quản Đồng nói gấp gáp: “Tiểu Ảnh, anh sai rồi, em về nhà với
anh nhé, được không?”
Cố
Tiểu Ảnh không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn thật kỹ khuôn mặt Quản Đồng: mắt có
những tia máu, mặt mũi xanh xao, mấy ngày nay, chắc chắn anh ngủ không ngon
giấc.
Quản
Đồng thấy Cố Tiểu Ảnh không nói gì, đau lòng cúi xuống, giơ tay xoa xoa má Cố
Tiểu Ảnh, khẽ nói: “Xin lỗi, bà xã, còn đau không? Anh xin hứa lần sau anh sẽ
không bao giờ làm như vậy nữa, thật đấy...”
“Em
không sao!” - Cố Tiểu Ảnh cụp mắt xuống không nhìn anh, tay cố gắng giằng ra,
“Mấy ngày hôm nay em khá bận, ở lại trường tiện hơn, hết bận rồi nói sau”.
Quản
Đồng nghe ra ẩn ý, tay lại càng nắm chặt không buông ra, nói gấp gáp: “Tiểu
Ảnh, về nhà đi, ở đây lạnh thế này, lần trước em chỉ ở có một buổi tối mà đã bị
sốt em còn nhớ không?”
“Lần
trước thời tiết lạnh, giờ đã là tháng ba. Hôm nọ ra ngoài tìm học sinh, trời
nóng đến nỗi em suýt nữa bị cảm nắng đấy!” - Giọng Cố Tiểu Ảnh thản nhiên như
nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình, “Em đi ăn cơm đây, anh về đi”.
“Tiểu
Ảnh, anh...” - Quản Đồng vẫn vật nài, cuống quýt đến nỗi mồ hôi sắp vã ra.
Cố
Tiểu Ảnh cuối cùng không chịu nổi, quay đầu nói với giọng nghiêm nghị: “Quản
Đồng, việc này em cũng có chỗ sai, thế nên em đã nói xin lỗi. Em rất tiếc, nếu
làm tổn thương tình cảm người nhà anh, thì em xin nhận lỗi, xin anh tha thứ.
Nhưng việc đã đến nước này, em cần thời gian bình tĩnh lại, bao giờ thấy dễ
chịu hơn một chút, em sẽ về”.
Một
tay cô ôm giáo án, tay còn lại túm chặt lấy tay Quản Đồng, dùng hết sức giằng
tay anh ra, cúi đầu đi nhanh.
Quản
Đồng thẫn thờ nhìn theo cô, không động đậy.
(7)
Cố Tiểu Ảnh bắt
đầu những ngày ở trong trường như thế. Nói khách quan một chút, những ngày này
cũng không đến nỗi thê lương như tưởng tượng. Đầu tiên là vì không cần phải dậy
sớm đón xe vào trường những hôm có giờ lên lớp, nên Cố Tiểu Ảnh có thể ngủ đến
tám giờ sáng mới dậy; thứ hai là thỉnh thoảng lại có thể ra nhà ăn ăn cơm cùng
các nam sinh đẹp trai, điều này mang đến niềm vui: “cái đẹp có thể ăn” cho cô;
thêm nữa là cô không bị thời gian làm việc nhà chiếm mất quá nhiều thời gian,
vì vậy Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng có hàng đống thời gian để đi thuê tiểu thuyết
tình yêu về xem...
Trong
đó việc sung sướng nhất là cô bắt đầu kết đôi trong trường, mỗi người thuê một
cuốn tiểu thuyết, tập hợp lại, rồi lần lượt đọc xong trong nửa ngày, xem xong
đổi cho nhau, thế là trong một ngày chỉ tốn tiền cho một cuốn, nhưng lại được
đọc hai cuốn, tổng cộng thế là cô đã đọc được tám đến mười bộ!
Không
biết nên miêu tả cuộc sống này thế nào? Thanh sắc khuyển mã, tửu trì nhục lầm,
phủ hóa trụy lạc... xem ra đều không đủ miêu tả chính xác cái tâm trạng cao
hứng đến cực điểm của Cố Tiểu Ảnh lúc đó.
Mặc
dù, vào lúc đêm hôm thanh vắng, Cố Tiểu Ảnh vẫn không thể nào nguôi nhớ đến
Quản Đồng - tuy vẫn bừng bừng tức giận, nhưng cô đã quen với vòng tay anh, hơi
ấm của anh, không thể rời xa.
Cố
Tiểu Ảnh rất khinh bỉ con người thứ hai không có chính khí này
Thế
nên, trước những tin nhắn và điện thoại, Cố Tiểu Ảnh dường như chẳng thèm động
lòng. Trong những ngày Cố Tiểu Ảnh ở trong trường, Quản Đồng dường như đã trở
nên văn hoa hơn cả lúc đang yêu! Những tin nhắn muôn hình muôn vẻ, hối hận có,
tự trách có, nói lý có ào ạt gửi vào máy Cố Tiểu Ảnh, khiến máy cô suýt nữa thì
nghẹn mạch!
Lòng
tự tôn bị lung lay rồi!!!
Mọi
người hãy thử nhận xét xem, cái kiểu danh nghĩa là xin lỗi, nhưng thực tế lại
là hành vi quấy rầy người khác, thì làm sao mà nhận được sự tha thứ chứ?!
Cố
Tiểu Ảnh vẫn không quay về nhà! Hừm!
Chỉ
có điều, không về nhà, có nghĩa là sẽ thường xuyên chạm trán Trần Diệp.
Đây
quả là một việc không dễ chịu.
Hơn
tám giờ tối, Cố Tiểu Ảnh mượn sợi dây của học sinh, mang ra sân vận động nhảy
bình bịch. Trần Diệp đang định đến ngọn núi sau trường để leo núi, lúc đi ngang
qua sân vận động thì thấy Cố Tiểu Ảnh vừa thở hồng hộc vừa nhảy dây như con gấu
mèo. Trần Diệp dừng lại ngắm nghía một lúc, cuối cùng thấy không chấp nhận nổi,
đành mở miệng gọi Cố Tiểu Ảnh: “Cô Cố! Cô Cố!”
Cố
Tiểu Ảnh dừng lại, quay theo hướng âm thanh phát ra, thấy Trần Diệp đang đứng
cách đó không xa, hai tay đút túi, cười híp mắt nhìn cô, vừa mở mồm nói đã suýt
khiến cô nghẹn họng: “Em đầm đất đấy à?”
“Giờ
đang mốt nhảy kiểu gấu mèo, anh có ý kiến gì à?” - Cố Tiểu Ảnh vênh mặt nhìn
Trần Diệp.
Trần
Diệp cười: “Anh làm gì dám có ý kiến, nhưng nếu bảo em nhảy theo kiểu gấu mèo,
thì thật là xúc phạm gấu mèo quá nhỉ?”
Cố
Tiểu Ảnh giờ mới tìm thấy chỗ để trút sự buồn bực trong mấy ngày qua, trợn mắt
liền hét: “Em thích, em thích nhảy thế đấy làm gì được nào! Có tiền cũng không
mua được cái em thích đâu nhé!!”
Tiếng
cô rất to, thu hút ánh mắt của cả sân. Trần Diệp giật mình, vội quay người làm
như không quen biết Cố Tiểu Ảnh, bước ngay ra khỏi sân.
Cố
Tiểu Ảnh tức điên người, hấp tấp chạy đuổi theo, túm lấy tay áo Trần Diệp: “Sao
anh lại giả bộ không quen biết em? Em làm anh mất mặt à? Sao anh dám nói đi là
đi chứ?? Sao anh dám?”
“Sao
anh dám nói đi là đi chứ?” - Câu nói này cách đây đã bao nhiêu năm, giờ lặp
lại, khiến Trần Diệp sững người.
Tuy
hoàn cảnh không giống nhau, thời gian không giống nhau, nhưng anh vẫn còn nhớ
như in, mùa thu của bốn năm về trước, khi anh mở hòm thư điện tử của mình ở
Salzburg, và đọc được bức thư đó.
Chỉ
có một câu duy nhất: Trần Diệp sao anh dám nói đi là đi vậy? Tại sao anh dám?!
Đó
là bức thư cuối cùng cô viết cho anh. Cho đến khi nhiều năm trôi qua, đó vẫn là
dòng chữ cuối cùng cô muốn viết cho anh!
Trần
Diệp tự nhiên thẫn thờ đứng lặng trong làn không khí hơi lạnh của vùng ngoại ô
lúc đầu xuân.
Cố
Tiểu Ảnh phía sau anh chẳng hề thấy vẻ khác lạ của Trần Diệp, cô vẫn túm lấy
tay áo Trần Diệp gắt gỏng: “Các người chỉ biết chê bai tôi, các người thật
không biết ngượng! Sao các người dám coi thường tôi, sao các người dám chế nhạo
tôi...?”
Trần
Diệp cuối cùng cũng bừng tỉnh vì bị cô kéo qua kéo lại, quay đầu lại, thấy mắt
Cố Tiểu Ảnh sáng rực dưới ánh đèn đường trong sân vận động, vẫn sinh động như
bao nhiêu năm trước.
Trần
Diệp thở dài, nhìn vào mắt Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, mấy ngày rồi em không về
nhà? Rối loạn nội tiết phải không?”
“Ặc”
- cơn thịnh nộ bốc lên đến tận đầu Cố Tiểu ẢnhThế nhưng không đợi cô gào thét,
Trần Diệp đã cướp lời: “Anh đi leo núi, em đi cùng không?”
“Hả?”
- Cố Tiểu Ảnh sững người.
Ngẩng
đầu cô thấy Trần Diệp đang nhìn cô, nói: “Trước khi anh đi, mình nói chuyện
chút nhé”.
“Đi?”
- Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc.
Trần
Diệp cười cười, gật đầu: “Ngày kia anh bay đi Bắc Kinh, giờ này một ngày sau đó
thì em có nhảy kiểu gấu mèo anh cũng không xem được rồi, vì lúc đó anh đã ở Vienna”.
“Thế
ạ?” - Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến ngọn núi phía sau vườn trường,
tuy có bậc thang lên, nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫn thở dốc - “Anh còn quay về chứ?”
“Cũng
không chắc, em phải đi tiễn anh nhé, dù gì cũng từng là bạn học.” - Trần Diệp
đi phía trước, quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Ai
là bạn học của anh?” - Cố Tiểu Ảnh bĩu bĩu môi, “Anh ở khoa âm nhạc, em ở khoa
quản lý, chả có liên quan gì đến nhau cả”.
“Cố
Tiểu Ảnh, trong đầu em đã phân chia quá rõ từng khoa trong học viện, lại còn
dám suốt ngày chê trường mình nhà quê” - Trần Diệp không khách khí nhìn Cố Tiểu
Ảnh, “Từ trước đến nay em luôn thích chê bai như vậy phải không?”
“Trần
Diệp, anh tìm em là để cãi nhau phải không?” - Cố Tiểu Ảnh dừng lại lau mồ hôi,
quay người định về, “Em chẳng thèm quan tâm đến anh nữa, em về đây”.
“Đợi
đã!” - Trần Diệp kéo Cố Tiểu Ảnh lại, vừa cười vừa nói: “Sao em lại thiếu kiên
trì thế, chưa đến đâu đã bỏ cuộc”.
“Trần
Diệp, anh thật vô duyên, đỉnh núi là chỗ trẻ con chúng nó hẹn hò yêu đương, anh
muốn rèn luyện thân thể thì cũng không cần phải lên núi chứ!” - Cố Tiểu Ảnh vừa
thở hổn hển vừa cằn nhằn.
“Em
thì duyên!” - Trần Diệp quay người chắn gió cho Cố Tiểu Ảnh, “Duyên thì em đã
chẳng phải cả ngày trốn trong tập thể giáo viên đọc tiểu thuyết tình cảm!”
“Hả!”
- Cố Tiểu Ảnh hét to, “Ai nói với anh vậy?”
“Thầy
Giang khoa em hôm nay gọi điện cho ai đó, bị anh nghe được.” - Trần Diệp kéo Cố
Tiểu Ảnh sức cùng lực kiệt lại, “Chắc là gọi điện cho ông xã em phải không?”
“Giang
Nhạc Dương...” - Cố Tiểu Ảnh nghiến răng nghiến lợi, “Thật đúng là đồ lắm
chuyện”.
Trần
Diệp lé mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Cãi nhau phải không?”