Hôn Nhân Giấy - Chương 05 (Phần 04 - 05)

(4)

Tháng ba,
nhiệt độ lúc hai giờ chiều ở thành phố lục địa lên đến đỉnh điểm.

Mồ
hôi nhỏ từng giọt, rất nhiều lần, Cố Tiểu Ảnh bước không nổi. Cô cũng muốn ngồi
nghỉ một lúc, nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt cô gái có nụ cười chua chát, cô lại
nghiến răng, tiếp tục tìm kiếm trong biển người ở bến tàu, bến xe.


kim đáy bể.

Cố
Tiểu Ảnh cảm thấy sắp phát điên đến nơi.

Tất
cả mọi người đều đặt hi vọng vào cô - trước khi đi tìm người, Giang Nhạc Dương
quá lo lắng: “Cố Tiểu Ảnh, cô cố gắng suy nghĩ đi, lúc lên lớp cô có nói đến
một nơi nào đó, một nơi rất đẹp mà cô muốn đi? Cô nghĩ xem, em ấy có thể đi đâu
được? Em ấy quý cô như thế, có thể em ấy sẽ đến nơi mà cô nói đến, cô nhanh
nghĩ đi!”

Cố
Tiểu Ảnh bị anh hỏi dồn đến chóng cả mặt, khó khăn lắm mới gắt lên: “Tôi nói
trong thời gian tôi còn sống, nhất định sẽ đến Hi Lạp và Tây Ban Nha, anh nghĩ
nó có đến đó được không?”

Giang
Nhạc Dương sững người.

Mất
một lúc lâu, anh mới từ từ ngồi lên ghế, chậm rãi nói: “Xin lỗi”.

Lúc
nói câu này, giọng anh đầy chua xót.

Cố
Tiểu Ảnh thấy mềm lòng, nước mắt đột nhiên trào ra, cô bụm miệng, dường như
muốn làm như vậy để ngăn tiếng khóc. Đầu óc cô mụ mị, chân mềm nhũn, chỉ cố bám
lấy tay áo Giang Nhạc Dương, cố nén khóc hỏi anh: “Làm thế nào bây giờ, em đi
đâu tìm bây giờ? Làm thế nào bây giờ thầy Giang, em chẳng biết đi đâu để tìm
cả...”

“Đừng
cuống, phải bình tĩnh mới được”, Giang Nhạc Dương hít một hơi thật sâu, ngẩng
đầu nhìn những người đang đứng xung quanh, nói nhanh: “Mọi người cùng đi tìm
đi, tất cả các nam sinh và giáo viên, đến các bến xe, bến tàu, hồ nước, đỉnh
núi, bờ sông... hai người một nhóm, tám giờ tối tập trung tại đây”.

Trong
vòng 10 phút, các nam sinh và giáo viên trẻ của khoa Quản lý đều được điều động
đi tìm.

Cố
Tiểu Ảnh là người đi ra sau cùng, trước khi đi ra, lần đầu tiên côGiang Nhạc
Dương trong bộ dạng như thế. Dưới ánh mặt trời, người con trai cao 1m8, lưng
hơi cúi, tay nắm chặt, nét mặt khổ sở, thấy cô đang nhìn mình, chỉ khẽ mỉm cười
đau khổ.

Giọng
anh hơi run, không còn cái sự điềm tĩnh trước mặt mọi người như mọi khi, bây
giờ chỉ còn là sự lo sợ không giấu giếm, anh nói: “Làm thế nào đây, Cố Tiểu
Ảnh, lúc này, tôi mới phát hiện ra là tôi rất sợ hãi”.

...

Trong
thành phố ồn ào náo nhiệt, Cố Tiểu Ảnh ngẫm nghĩ về thái độ của Giang Nhạc
Dương rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt và biển người đang chen vai thích
cảnh xung quanh ḿnh, mũi cay cay, nước mắt trào ra.

Ngày
hôm đó, Cố Tiểu Ảnh lượn một vòng khắp các núi và hồ trong thành phố.

Quản
Đồng gọi điện thoại hai lần, lo lắng hỏi: “Cố Tiểu Ảnh, em đi đâu vậy?”

Nói
chưa dứt câu đã bị Cố Tiểu Ảnh chặn lại: “Có chuyện gì để về nhà nói, học sinh
của em mất tích, em phải đi tìm”.

Nói
xong cô cúp máy.


không có thời gian nói chuyện với Quản Đồng. Lúc này, ngoài tin tức về Tống Cẩm
Tây, Cố Tiểu Ảnh chẳng còn nghe vào tai được chuyện gì khác.

Trên
đỉnh núi, gió thổi vi vu, Cố Tiểu Ảnh túm lấy khách du lịch, nhân viên dọn vệ
sinh, người quản lý công viên... giọng như sắp khóc miêu tả hết lần này đến lần
khác: “Mọi người có nhìn thấy một cô gái, thấp hơn tôi một chút, mặt tròn, tóc
chấm vai, rất thanh tú...”

Ai
cũng lắc đầu.

Cũng
có người nhiệt tình, cùng Cố Tiểu Ảnh lên núi rồi lại xuống núi tìm, có người
gợi ý nên đến đồn cảnh sát thông báo, Cố Tiểu Ảnh chân thành cảm ơn mỗi người
giúp đỡ..

Cứ
như thế, từ trưa đến tối, Cố Tiểu Ảnh tìm kiếm khắp thành phố như người mất
hồn. Khi đèn đường bắt đầu lên, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, ngồi xuống
chiếc ghế băng bên bờ hồ, bật khóc.

Đúng
lúc đó thì có tiếng chuông điện thoại. Cố Tiểu Ảnh hấp tấp nhận điện như bắt
được vàng, Giang Nhạc Dương nói to với giọng mừng rỡ và bực bội cố kìm nén: “Cố
Tiểu Ảnh, về khoa đi! Tìm thấy Tống Cẩm Tây rồi, cô về nói chuyện với nó hộ
tôi! Tôi e tôi không kìm chế được, lại đánh nó”.

“Tìm
thấy rồi sao?” - Cố Tiểu Ảnh thốt lên, trong nháy mắt, sự mừng rỡ biến thành
một sự chua xót như vừa trút được một gánh nặng, cô gần như hét lên: “Đợi một
chút, tôi về ngay!”

Nói
xong, Cố Tiểu Ảnh hối hả chạy ra đường, chặn một chiếc xe taxi lại, chạy thẳng
về phân viện ở ngoại thành cách đó 50km!

Về
đến khoa thì đã hơn 7 giờ tối, Cố Tiểu Ảnh lao lên văn phòng khoa, vừa đẩy cửa
đã thấy ngay Tống Cẩm Tây đang co rúm trên sofa, vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Thấy
Cố Tiểu Ảnh, Giang Nhạc Dương như trút được gánh nặng, không đợi Cố Tiểu Ảnh mở
miệng, anh đã bước nhanh đến, kéo Cố Tiểu Ảnh ra hành lang. Cố Tiểu Ảnh vừa
định nói gì, Giang Nhạc Dương đã nói trước: “Thực ra cũng chưa đi xa, tìm thấy
ngay bên hồ nước ở ngoại thành lần trước trường đi tham quan. Tôi nói gì nó
cũng không chịu mở miệng, trạng thái tinh thần không tốt, tâm trạng rối bời.
Nếu không để nó trút được gánh nặng đó, thì lần này tìm được, sẽ lại có lần
sau, lần sau nữa. Cố Tiểu Ảnh, cô đến nói chuyện với nó đi, nó tin cô, cô có
thể làm cho nó suy nghĩ thoáng ra”.

Giang
Nhạc Dương thở ra một hơi dài, cố nén sự phẫn nộ trong lòng: “Tôi e mình nếu cứ
nói tiếp, sẽ không kìm chế được mà cho nó một bạt tai mất”.

Cố
Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn Giang Nhạc Dương, gật gật đầu, không nói gì.

Khi
cô đẩy cửa bước vào, Tống Cẩm Tây vẫn đang co ro trên sofa, không ngẩng đầu,
không nói, toàn thân như t động, thái độ như tê dại, như đoạn tuyệt với thế
giới bên ngoài.

Cố
Tiểu Ảnh cũng không nói gì, chỉ ngồi lên sofa đối diện với nó. Cũng đến lúc này
cô mới phát hiện ra phần phía trên gót chân mình đã bị giày cao gót làm xước,
bật cả máu tươi. Làn tất mỏng đã bết chặt lại với máu. Cố Tiểu Ảnh cẩn thận cởi
giày ra, rồi nghiến răng, chịu đau, tuột hẳn tất ra khỏi chân, làn da mỏng bị
tất kéo theo khiến Cố Tiểu Ảnh không nhịn nổi kêu “Ái” một tiếng. Tống Cẩm Tây
hình như nghe thấy, khẽ động đậy, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.

Cố
Tiểu Ảnh co chân lên ghế sofa, một lúc lâu sau, đợi cho bớt đau, cô mới bắt đầu
như tự nói với mình.

“Cẩm
Tây, cô vẫn còn nhớ em!” - Cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Tây vẫn đang co rúm trên
chiếc ghế sofa đối diện, nhẹ nhàng nói: “Hai năm trước, chính em là người gửi
email cho cô, hỏi cô đã bao giờ từng muốn chết chưa. Năm đó em mới học năm thứ
hai, việc học rất vất vả, tính hơi nhút nhát, mỗi lần lên lớp đều ngồi bàn đầu.
Có lúc cô đãng trí bỏ quên bút hoặc vở, đều là em mang trả cho cô. Cô không
biết tại sao em lại muốn hỏi câu đó, nhưng cô rất lo em nghĩ không thoáng, nên
đã viết cho em một bức thư rất dài để trả lời câu hỏi này của em. Lần lên lớp
sau đó, nhìn vào ánh mắt em, cô biết, em đã nghĩ thoáng ra, em đã có sức mạnh,
em sẽ không muốn chết nữa”.


nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế sofa: “Cô chỉ không ngờ rằng, sau hai năm, em
vẫn tuyệt vọng. Cẩm Tây, là lỗi của cô, nếu lúc đó cô quan tâm đến em hơn nữa,
luôn luôn quan tâm đến em, thì sẽ không có ngày hôm nay”.

“Thưa
cô...” - Tống Cẩm Tây cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng lí nhí, nhưng Cố Tiểu
Ảnh không nhìn đến.


vẫn nhắm mắt, dường như hồi tưởng lại việc cách đó rất lâu: “Trước đây, cô có
một người bạn cùng bàn rất thân, cô ấy là đại biểu của môn toán học trong lớp
chuyên văn của bọn cô. Cô không giống cô ấy, điểm toán của cô chẳng bao giờ đạt
điểm 5, nên đến cô cũng biết, cô ấy cần thi lên đại học trọng điểm, chứ cô thì
chắc không thi đỗ đại học được. Nhưng không ai ngờ, năm cuối cùng của trung
học, cô mắt nhắm mắt mở đăng ký vào Học viện nghệ thuật, thời đó thì vào Học
viện nghệ thuật không tính điểm toán, còn các môn khác cô thi điểm cũng khá, và
thế là cô đỗ vào trường. Nhưng cô bạn kia lại không thuận lợi, chỉ đỗ hệ chính
của một trường đại học phía nam. Ngày chia tay, cô đưa cô ấy đến bến tàu, cô ấy
không vui vẻ chút nào. Cô ấy nói: “Tiểu Ảnh hãy chờ nhé, rồi sẽ có một ngày mình
quay lại”. Điều này thì cô tin, từ nhỏ, cô ấy nói gì, cô cũng tin. Nhưng sau
đó, đúng là cô ấy quay trở lại, nhưng mà là tro hài cốt của cô ấy”.

Tống
Cẩm Tây chầm chậm, chầm chậm mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu
Ảnh vẫn mệt mỏi ngồi tựa vào sofa, nhắm mắt, một dòng nước mắt từ từ chảy xuống
từ đôi mắt cô đang nhắm nghiền.

“Đó
là năm thứ ba đại học, trường cô ấy phát triển đảng viên là sinh viên. Cô ấy là
người thích phấn đấu, không thắng được nhóm cán bộ lớp thì đã đành, đằng này
không ngờ cũng không quay nổi mấy sinh viên đã từng thi lại. Cô ấy lên khoa đấu
tranh, nhưng các thầy cô phê bình cô ấy thích hư vinh, bạn bè chê cười cô ấy là
tự đánh giá mình quá cao. Cô ấy nhất thời không suy nghĩ thoáng, nên đã uống thuốc
ngủ liều cao,” giọng Cố Tiểu Ảnh bình thản đến lạnh người, Tống Cẩm Tây thở hắt
ra, nghe thấy tiếng cô kể tiếp - “Nhưng được phát hiện rất sớm, đưa đi bệnh
viện rửa ruột, cứu được”.

“Nằm
trên giường bệnh, cô ấy gọi điện thoại cho cô, cô nghe thấy thì lo quá, cách
nhau xa như vậy, cô nói khô cả nước bọt suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến khi thẻ
điện thoại không còn một đồng, cô ấy mới đồng ý với cô trước khi cúp máy, nói
là sẽ tiếp tục sống tử tế”, Cố Tiểu Ảnh khẽ thở dài, giọng chua xót, “Nhưng
chẳng ai ngờ, sau khi xuất viện, quay về trường, các giáo viên trong trường hơi
tý lại lôi cô ấy ra mắng nhiếc, các bạn học thì trêu chọc gièm pha, ai cũng nói
cô ấy bị điên, nói cô ấy đã muốn chết, lại còn làm ảnh hưởng đến thanh danh của
trường. Cô ấy như sắp phát điên, chịu đựng được hơn một tháng, nhưng tình hình
chẳng có gì cải thiện mà càng ngày càng nặng nề. Cuối cùng, đến người của khoa
khác cũng chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô ấy. Cô ấy không trụ được, lại tìm đến cái
chết. Trước khi tự sát, cô ấy gọi điện cho cô, muốn nói chuyện gì đó với cô.
Nhưng lúc đó cô đang lên lớp, không dám nhận điện thoại, nên từ chối không
nhận. Có lẽ chính vì cô không nhận điện thoại, càng khiến cô ấy nghĩ cả thế
giới đều quay lưng lại với mình. Cô ấy cắt cổ tay, đến khi được phát hiện, thì
máu đã nhuộm đỏ cả tấm ga trải giường...”

Cố
Tiểu Ảnh cuối cùng cũng mở mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Cẩm Tây: “Mấy năm
nay, cô luôn nghĩ, nếu năm đó cô nghe cú điện thoại kia, thì cô ấy có chết
không? Cẩm Tây, có thể em không biết, năm năm rồi, cô không có đủ dũng cảm thăm
mộ cô ấy, cô sợ phải nhìn thấy khuôn mặt vĩnh viễn dừng lại ở năm năm trước.
Cũng có lúc cô gặp ác mộng, trong giấc mộng cô ấy nói: Tiểu Ảnh, mình tin tưởng
bạn như thế, sao bạn lại không nhận điện thoại của mình? Cô ấy khóc trong giấc
mơ của cô, nói rằng: đến cả bạn còn không cần tôi, Tiểu Ảnh, nên tôi chẳng còn
gì nữa...”

Trong
văn phòng yên tĩnh, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng bật khóc: “Tống Cẩm Tây, hôm nay
cô tìm quanh hồ, tìm trên núi, cô lo sợ biết bao chuyện em không còn sống
nữa!!!”

Đêm
khuya, Cố Tiểu Ảnh bắt đầu cảm thấy mình sắp phát điên, nhưng cô vẫn cố nén, vì
ngay từ đầu cô đã thấy không thể chịu nổi. Cô cũng hận là không thể cho Tống
Cẩm Tây một cái tát, cô hận là không thể khắc dấu tay cái tát của mình vào tim
Tống Cẩm Tây, để nó ghi nhớ suốt đời rằng: sinh mệnh của nó không phải chỉ
thuộc về riêng bản thân nó!

Cố
Tiểu Ảnh bật khóc hét to như xé giọng: “Tống Cẩm Tây, em không phải là từ kẽ đá
chui lên, cũng không phải là từ kẽ đá mà lớn được bằng này! Tại sao em lại dám
chết chứ? Em nói đi, tại sao em lại dám chết?! Em chết rồi, chẳng còn biết gì
nữa, bố mẹ em sẽ thế nào? Chúng tôi sẽ phải làm thế nào?!”

Một
giây sau đó, trong lúc đầu Cố Tiểu Ảnh quay cuồng, Tống Cẩm Tây đột ngột từ ghế
sofa tụt xuống, ra quỳ trước mặt Cố Tiểu Ảnh!

Nước
mắt Tống Cẩm Tây trào ra, cô túm chặt lấy áo Cố Tiểu Ảnh, khóc to: “Cô ơi, em
không muốn chết nữa đâu, nhưng em không thể chống chọi nổi nữa. Cô nói đi, em
phải làm gì đây? Em còn có thể làm được gì? Em thi cao học phần thi viết không
đạt, lại không tìm được việc làm, tất cả mọi người đều chờ đợi em làm rạng rỡ
tổ tông, nhưng đến tự nuôi sống mình em còn làm không nổi!”

Những
đau khổ dồn nén đã lâu cuối cùng cũng bùng ra, trong đêm yên tĩnh, giọng Tống
Cẩm Tây sắc nhọn thê lương: “Cô ơi, em phải làm sao đây? Em không chết thì biết
làm thế nào? Đúng, đúng là em ích kỷ, em không nghĩ đến người khác, nhưng đến
chính mình, em còn không lo nổi, thì làm sao mà em nghĩ đến người khác được?”

“Bốp!”
- Cái tát mà Cố Tiểu Ảnh kìm nén mãi, cuối cùng vẫn đậu trên mặt Tống Cẩm Tây!

Giây
phút đó, cả hai đều sững sờ.

Một
lúc lâu sau, Cố Tiểu Ảnh mới hồi lại, vội vã quỳ xuống, vừa xoa má Tống Cẩm Tây
vừa hốt hoảng hỏi: “Cô xin lỗi, Cẩm Tây, có đau không? Cô không cố ý đánh em,
chỉ là vì cô quá lo lắng...”

“Em
hiểu mà” - Tống Cẩm Tây bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cô gái nhìn Cố Tiểu
Ảnh, nước mắt lại trào ra, giọng nhẹ đến mức như hơi thở, nói: “Thưa cô, cô làm
như vừa rồi, thật là giống mẹ em... nhưng mẹ em sức khỏe không tốt, nên dù em
có khổ tâm nữa, em cũng chẳng dám nói với mẹ...”

Cố
Tiểu Ảnh sững người, trong tích tắc, tim cô như bị thứ gì đâm vào, nhỏ ra từng
giọt máu.

“Gia
đình em nghèo lắm, sở dĩ em học được xong đại học, là do sự giúp đỡ của bốn cô
chú,” - Tống Cẩm Tây nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Ảnh, khổ sở kể, “Nhưng, sau khi
vào Học viện thì em hối hận, vì với một đứa hoàn cảnh gia đình như em, thì
không nên học nghệ thuật. Dù em có chăm chỉ hơn nữa, nhưng cũng không có tiền
đi xem kịch nói, nghe hòa nhạc... Với một sinh viên học nghệ thuật, nếu chỉ có
xem sách giáo khoa, thì làm sao mà thi được điểm cao!”


thổn thức: “Nhưng em không muốn chấp nhận thua cuộc, nên đã thi liên thông. Em
muốn chứng minh người nông thôn như chúng em có thể học tốt được nghệ thuật. Dù
đúng là từ nhỏ em chưa được xem tivi, xem phim, không được học nhạc học hát, em
cũng không kém hơn người khác. Nhưng, cô ơi, không ngờ rằng, đến khi tốt nghiệp
rồi, em vẫn phải thừa nhận, em kém hơn các bạn, em kém hơn rất nhiều so với
những sinh viên ngay từ nhỏ đã được tiếp xúc với nghệ thuật. Cùng nhau đi phỏng
vấn, sự sáng tạo của họ luôn luôn mới mẻ hơn em, họ nhắc đến các tác phẩm hoạt
hình, các chuyến lưu diễn triển lãm, nhưng những thứ đó em đều không biết...”

“Em
tưởng rằng, thi đỗ vào Học viện nghệ thuật, là ông trời mở ra cho em một cánh
cửa mới, giúp em bước vào một thế giới mới”, Tống Cẩm Tây cười đau khổ, “Nhưng,
cô ơi, giờ thì em biết rằng, kể từ ngày em thi đỗ vào Học viện nghệ thuật, ông
trời đã đóng lại tất cả các cánh cửa. Nói theo lời của các bạn lớp em, thì đó
là No way, No door, No window [1]”.

[1] Tạm dịch: Mọi con đường, mọi cánh cửa đều đã đóng lại.

Cố
Tiểu Ảnh trầm mặc.


lẽ, đây là lần đầu tiên, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy bất lực về ngôn từ. Cô không biết
nên nói gì, không biết phải làm gì mới hóa giải được cơn tuyệt vọng trong lòng
người con gái này, nhưng cô biết, cô không thể bỏ đi, cô phải tháo được những
cái nút thắt này thì mới có thể thoát ra được, nếu không, chỉ cần cô buông tay
ra, cô gái này có thể sẽ lại một lần nữa bước vào con đường tuyệt vọng.

Màn
đêm buông xuống, Cố Tiểu Ảnh ôm cô bé trong lòng mình, trái tim se lại.

(5)

Đêm hôm đó, Cố
Tiểu Ảnh không về nhà.


đưa Tống Cẩm Tây về căn hộ dành cho giáo viên, tạm thời cho cô nằm ở giường của
Lưu Địch. Hai người nằm nói chuyện trong bóng tối, không có chủ đề cố định, chỉ
là cứ thế nói chuyện thâu đêm, cho đến khi bên ngoài bắt đầu có ánh sáng mới lơ
mơ ngủ. Mới ngủ được chưa đến hai tiếng, ngoài cửa sổ bắt đầu vang lên bài:
“Hành khúc vận động viên”, các sinh viên cả khoa hí kịch bắt đầu luyện cười:
“ha ha ha ha”, sinh viên khoa âm nhạc bắt đầu tập hát: “a a a a”... sân vận
động bắt đầu ồn ã tiếng người.

Cố
Tiểu Ảnh tỉnh dậy khỏi giấc ngủ chập chờn, đầu đau dữ dội. Vừa mở mắt cô đã hốt
hoảng thót tim, choàng ngồi dậy nhìn sang giường bên, thấy Tống Cẩm Tây thì mới
thở phào.

Rồi
sau đó cô không thể ngủ lại được nữa.

Nghĩ
đi nghĩ lại, Cố Tiểu Ảnh nhỏm dậy, lấy điện thoại di động, khẽ đi ra ngoài,
đứng ngoài hành lang

Giang
Nhạc Dương mới sáu giờ hơn đã đứng giữa sân vận động, tổ chức sinh viên tập thể
dục buổi sáng, thấy số của Cố Tiểu Ảnh vội vàng nghe điện: “Tình hình thế nào?”

“Ngủ
rồi”, Cố Tiểu Ảnh thở dài, “Tạm thời nó đã bình tĩnh lại, tôi sắp phát điên
rồi. Thầy Giang, nếu tôi đi bệnh viện gặp bác sỹ tâm lý, khoa có thanh toán
viện phí không?”

“Cô
đi gặp bác sỹ tâm lý?” - Giang Nhạc Dương thở phào nhẹ nhõm rồi mới có dũng khí
để đùa: “Cố Tiểu Ảnh cô đùa đấy phải không? Nếu cô đi gặp bác sỹ tâm lý, thì
chỉ cần cô ngồi kể lể hai tiếng, là bác sỹ khoa tâm lý cũng mắc bệnh tâm lý
luôn”.

“Thầy
đúng là độc ác!” - Cố Tiểu Ảnh trề môi, “Thôi nói chuyện nghiêm túc, vừa rồi em
đã nghĩ đến một việc rất nghiêm túc. Thầy nói xem, chúng ta là giáo viên, liệu
có thể tận dụng quan hệ của mình để giúp học sinh tìm việc được không? Nói thế
nào nhỉ, chúng ta quen biết nhiều hơn các em ấy”.

“Cô
tưởng là tôi chưa từng nghĩ đến à?” - Giang Nhạc Dương than thở, “Nhưng mỗi năm
riêng khoa mình đã có mấy trăm sinh viên tốt nghiệp, giúp được một người chứ
làm sao mà giúp được tất cả, cô giúp ai không giúp ai?”

“Nhưng
vẫn còn tốt hơn là không giúp ai cả!” - Cố Tiểu Ảnh thở dài, “Em còn nhớ trước
đây chúng ta thường đùa rằng: học viện nghệ thuật tuyệt đối sẽ không có sinh
viên nào tự sát, bởi vì sinh viên học viện nghệ thuật đều: “To gan, cẩn thận,
mặt dày”. Xem ra bây giờ câu nói đó hết thời rồi, cứ như thế này, dễ chừng năm
nào cũng có một, thậm chí nhiều Tống Cẩm Tây”.

“Cô
định làm thế nào?” - Giang Nhạc Dương trầm tư một lúc, hỏi lại.

“Lớp
chúng ta có người làm ở đài truyền hình và đài phát thanh, chúng ta thử liên hệ
với họ, xem có chỗ thực tập không, dù sao thì các đơn vị văn hóa bây giờ cũng
không có biên chế, ký được hợp đồng vài năm cũng coi là giỏi rồi”.

“Được”,
Giang Nhạc Dương gật đầu, “Tôi cùng bàn bạc với các giáo viên khác, xem c giúp
được gì không”.

“Thầy
Giang, cách này chỉ giải quyết phần gốc, không giải quyết được phần ngọn”, Cố
Tiểu Ảnh buồn bã.

“Vấn
đề này e rằng tôi và cô không thể giải quyết nổi đâu”, Giang Nhạc Dương thở dài
- “Cứ giải quyết xong việc trước mắt đã rồi nói sau”.

Cố
Tiểu Ảnh cũng thở dài, không nói thêm nữa.


lẽ Cố Tiểu Ảnh cũng may mắn, vừa gọi điện đến chỗ Hứa Tân cô đã nhận được tin
lành.

“Tòa
soạn của mình đang tìm một trợ lý tuyên truyền, một trợ lý biên tập”, Hứa Tân
cười hí hửng “Cần người viết lách giỏi một chút, cẩn thận một chút, thù lao
không cao lắm, tính theo khối lượng công việc, nhưng nếu làm tốt, thì có hi
vọng được ký hợp đồng ba năm. Trong thời hạn hợp đồng, nếu biểu hiện tốt, còn
có thể ký tiếp hợp đồng hoặc chuyển lên biên tập chính thức. Nhưng cậu cũng
biết đấy, bây giờ các tòa soạn cũng chuyển sang cơ chế doanh nghiệp, cạnh tranh
cũng lớn lắm”.

“Mình
yêu cậu chết đi được, cưng ạ!” - Cố Tiểu Ảnh nước mắt lưng tròng, “Mình mời cậu
ăn cơm”.

“Không
cần đâu, có làm được hay không thì còn phải xem các em ấy thế nào đã. Mà cậu
nhanh về nhà đi, đêm không về nhà, rồi lại còn không nghe điện thoại, không
biết anh Quản Đồng sẽ trừng trị cậu thế nào đây?” - Hứa Tân đắc ý.

Lời
nói của Hứa Tân làm Cố Tiểu Ảnh như tỉnh mộng, nhớ lại chuyện này, bất giác thở
dài.

Quay
trở về tập thể giáo viên, Cố Tiểu Ảnh liền nói tin tốt về chuyện có thể đến tòa
soạn thực tập cho Tống Cẩm Tây, rồi trong lúc Tống Cẩm Tây cảm động đến trào
nước mắt, cô giúp cô bé thay đồ, quần áo là của Cố Tiểu Ảnh, nhưng hai người
vóc dáng gần giống nhau, Tống Cẩm Tây mặc vào lại có phần khá hơn.

Sau
đó, hai người đi xe bus vào trung tâm thành phố. Trên đường đi, cô đưa Tống Cẩm
Tây đến chỗ làm việc. Cho đến khi thấy Tống Cẩm Tây tràn đầy cảm kích và vui
sướng theo Hứa Tân vào thang máy. Cố Tiểu Ảnh cuối cùng mới thở phào rồi quay
lưng về nhà mình.

Cũng
đến lúc đó, do cả ngày hôm qua mệt, căng thẳng, cùng với buồn ngủ cộng lại, Cố
Tiểu Ảnh gần như vừa đi vừa ngủ.

Khó
khăn lắm cô mới quay về được tập thể Tỉnh ủy thì đã tám rưỡi sáng. Mắt Cố Tiểu
Ảnh như sắp sụp xuống, nhưng khi cô chưa kịp giơ tay gõ cửa, cửa đã tự động mở
từ bên trong.

Cố
Tiểu Ảnh vừa ngẩng đầu đã nhìn ngay thấy Quản Đồng, thì nhào ngay vào người
anh, nũng nịu: “Em buồn ngủ quá, ông xã, cho em dựa chút nào...”

Quản
Đồng nhíu mày: “Cố Tiểu Ảnh, cả buổi tối em không về nhà, em có biết anh lo
lắng thế nào không? Anh gọi điện thoại thì em không nhận điện, rốt cuộc là em
có chút trách nhiệm làm vợ không đấy?”

“Chẳng
phải em đã về rồi đó sao?” - Cố Tiểu Ảnh nhíu mày, ném chiếc túi xách sang một
bên, mắt nhắm mắt mở lảo đảo đi vào phòng ngủ, “Sao anh vẫn chưa đi làm?”

“Cố
Tiểu Ảnh, em đứng lại cho anh!” - Quản Đồng hơi bực mình, “Em có biết ngày hôm
qua xảy ra chuyện gì không?”

“Hôm
qua?” - Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình bắt đầu tư duy hỗn loạn do thiếu ngủ, “Tìm
thấy Tống Cẩm Tây rồi, em buồn ngủ quá, không thể trụ nổi nữa!”

“Em
đi tìm người, thế em có biết người nhà mình cũng suýt lạc không?” - Quản Đồng
cuối cùng không nén nổi bực tức “Sao em lại có thể bỏ Diễm Diễm lại cửa hội chợ
việc làm? Em có biết đến đông tay nam bắc là hướng nào nó còn không biết không?”

“Hả!”
- Cố Tiểu Ảnh chợt tỉnh, cứng họng, “Đúng rồi, Diễm Diễm, Diễm Diễm sao rồi? Nó
tìm được nhà không?”

“Nó
không tìm thấy!” - Quản Đồng thực sự cáu, “Nó lên xe taxi, nhưng lại nhầm tập
thể Tỉnh ủy với tập thể chính quyền tỉnh, nên bị đưa đến tập thể chính quyền
tỉnh. Nó lòng vòng ở đó một lúc mới phát hiện ra không phải nhà mình, định đi
ra gọi taxi, nhưng chưa đi được bao xa đã có người phóng xe máy đến giật mất
túi xách. Con bé sợ đến nỗi ngồi khóc bên đường, may mà có cảnh sát đi tuần đưa
nó về trạm cảnh sát, nhưng nó không nhớ số điện thoại của anh, gọi điện về nhà
nó cũng không có ai nhấc máy. Anh đợi cho đến tỗi cũng không thấy nó về nhà,
gọi điện cho em thì chưa nói hết câu em đã ngắt máy. Anh gọi ba lần em ngắt ba
lần. Em có biết anh lo lắng thế nào không? Nếu không phải cảnh sát người ta gọi
điện đến Tỉnh ủy, lòng vòng mãi mới tìm được anh, thì em chắc không biết còn
chỗ nào mà khóc nữa!”

Cố
Tiểu Ảnh đờ người.

Cố
Tiểu Ảnh chưa bao giờ thấy Quản Đồng nổi giận. Từ xưa đến nay, anh luôn ôn tồn
nhẹ nhàng. Trong mắt tất cả mọi người, chỉ có Cố Tiểu Ảnh “bắt nạt” Quản Đồng,
đến bà Cố còn nói: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, con thỏ khi cấp quá
cũng cắn người”, vậy thì bây giờ Quản Đồng có cắn người không nhỉ?

Đang
lúc sáng sớm, ngoài cửa bắt đầu có người xuống nhà đi làm, Cố Tiểu Ảnh đờ đẫn
đứng giữa phòng khách, nhìn Quản Đồng mặt mũi giận dữ, đầu óc cô bấn loạn, cô
dường như mất đi năng lực biện giải, nên cứ thế đứng nhìn miệng Quản Đồng mở ra
rồi khép vào, giọng càng lúc càng to!

Cũng
không biết bao nhiêu lâu sau, cửa phòng đọc mở “cạch” một tiếng, Cố Tiểu Ảnh
giật mình quay đầu, thấy Ngụy Diễm Diễm đứng cạnh cửa, run rẩy nhìn hai người.
Lúc thấy Cố Tiểu Ảnh, ánh mắt Ngụy Diễm Diễm cụp ngay xuống.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3