Hôn Nhân Giấy - Chương 04 (Phần 06 - 07)

(6)

Trong lúc đó,
Quản Đồng hộc tốc bước vào nhà, dáo dác ngó khắp xung quanh mà không thấy bóng
dáng một ai trong nhà.

Bố
mẹ thì sáng ra đã bảo là sẽ cùng nhau đi chợ rồi? Nhưng còn Tiểu Ảnh đâu?

Nghĩ
kỹ lại thì chợt nhớ ra: Hôm nay là ngày Học viện nghệ thuật khai giảng! Tiểu
Ảnh nhất định là đã tới trường rồi.

Nghĩ
đi nghĩ lại thật là đau đầu, Quản Đồng đã cố sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, định
tranh thủ lúc bố mẹ đi chợ mà quay về nói chuyện nghiêm túc với Tiểu Ảnh, chẳng
ngờ lại vô ích!

Quản
Đồng đành đứng trong phòng khách mà thở dài thườn thượt.

Một
lúc sau mới đi rót một cốc nước khoáng, vừa uống vừa nghĩ: thật là hết cách, Cố
Tiểu Ảnh, 26 tuổi rồi chứ có còn bé bỏng gì nữa đâu. Nhưng trước giờ chỉ biết
tới trường học, tốt nghiệp xong thì ở lại trường công tác, thỉnh thoảng cũng
gặp phải vài kẻ bạc bẽo, nhưng so với cái xã hội rối ren phức tạp này thì chẳng
thấm tháp vào đâu. Hoặc giả cũng có thể hiểu là, suốt 20 năm gần đây, cô ấy
chưa hề biết thế nào là thói đời nóng lạnh, chưa từng gặp những kẻ tiểu nhân vô
đạo, cũng chưa từng nếm trải mùi oan ức. Từng đấy tuổi, bản tính lương thiện,
tinh thần lạc quan, tích cực, cứ nghĩ là bản thân đã trưởng thành, nhưng thực
ra thì nhiều khi vẫn còn quá thiếu thực tế, quá thẳng thắn, quá

Anh
yêu Cố Tiểu Ảnh, muốn chung sống cùng cô, là bởi vì yêu sự hiểu biết, trí thông
minh và trái tim trong sáng của cô. Từ những trang văn Cố Tiểu Ảnh viết, anh có
thể nhận ra cô mang trong mình một trái tim thuần khiết, lấp lánh như pha lê.

Một
tâm hồn như thế, đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng mong manh dễ vỡ.

Quan
Đồng luôn nuôi niềm tin rằng, con cái của hai người sau này, được Cố Tiểu Ảnh
dạy dỗ chắc chắn sẽ cũng thông minh, lương thiện, rạng rỡ, lạc quan, tích cực y
hệt như cô. Nhưng anh lại nghĩ, nhất định sau này anh sẽ phải căn dặn con mình,
trong suốt chặng đường sau này con đi sẽ khó tránh khỏi những nỗi niềm oan ức,
nhưng con phải biết cách chấp nhận và vượt qua nó, thì mới có thể tiếp tục sống
vui vẻ được.

Nhưng,
thực ra, chính anh cũng cảm thấy xấu hổ vì bản thân tối hôm qua đã quá nóng
giận mà mất bình tĩnh.

Anh
rất muốn xin lỗi cô, nhưng cô lại đã đến trường mất rồi, đành để buổi tối vậy.

Nghĩ
như vậy, Quản Đồng đặt cốc nước xuống, quay trở lại chỗ làm. Bỗng nhiên điện
thoại rung bần bật, anh lôi ra xem thì thấy là tin nhắn của Cố Tiểu Ảnh.

Mở
ra đọc thì là một mẩu tin nhắn không dài, nội dung viết: “Buổi tối không về nhà,
ở lại trường. Mai cũng tạm thời không về nhà, dạo này rất bận.”

Quản
Đồng ngẩn ra, cười đau khổ, anh tất nhiên không cho là Tiểu Ảnh bận tới mức đến
về nhà cũng không có thời gian, mà chỉ không ngờ là lần này một người con gái
chẳng mấy khi lên cơn tức giận như cô, lại hành động dứt khoát như vậy!

Quản
Đồng trong lòng lo lắng không yên: phen này, nếu anh thực sự không đi tìm cô
ngay, thì cô sẽ không thèm về nhà thật mất.

Lúc
ấy, Tiểu Ảnh vừa kịp tới được khu trường mới, sớm hơn thời gian họp 10 phút,
đang dốc sức bình sinh kéo cái đống hành lý nặng trình trịch vào khu căn hộ của
giáo viên – điều kiện tt hơn nhiều so với khu nhà của nghiên cứu sinh ngày xưa,
một phòng hai người ở, có giường, có bàn học, có tủ quần áo; cũng bởi vì khu
trường mới quá xa trung tâm thành phố nên những khu căn hộ như thế là để cho
giáo viên có nơi để tạm thời nghỉ lại.

Cuộc
họp kết thúc, Cố Tiểu Ảnh quay lại căn hộ sắp xếp đồ đạc, rồi lăn ra giường
nằm, và bỗng có cảm giác như đang quay về thời sinh viên. Thế rồi cô nhận ra
thời gian trôi đi quả thực quá nhanh, cứ như mới hôm qua Cố Tiểu Ảnh vẫn còn
đang hùng hục sứt đầu mẻ trán ngồi làm khóa luận tốt nghiệp, nhưng sự thật là
đã bảy tháng trôi qua rồi. Chỉ trong chớp mắt, từ một sinh viên cô đã biến
thành một Cố Tiểu Ảnh giáo viên. Giường đối diện với cô cũng không còn là
giường của Hứa Tân nữa rồi, mà của Lưu Định, người làm nghiên cứu sinh cùng năm
với Cố Tiểu Ảnh, cũng được giữ lại trường làm giáo viên.

Quả
thực là tất cả đều đã thay đổi hết rồi.


cho có một số chuyện cứ ngỡ là sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Đúng
là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, buổi chiều, Cố Tiểu Ảnh sau khi giảng bài xong
cho sinh viên, từ giảng đường đi ra thì gặp Trần Diệp đang đi về phía này, vừa
đi vừa cười cười nói nói rất vui vẻ với mấy cô gái nhìn có vẻ giống sinh viên.

Cố
Tiểu Ảnh cúi thấp đầu, định trốn vào đám người xung quanh, chưa kịp đi ra thì
đã nghe thấy từ phía sau có người cất tiếng gọi: “Cố Tiểu Ảnh!”

Cố
Tiểu Ảnh quay đầu lại thì thấy Trần Diệp, anh mặc kệ đám sinh viên xung quanh,
tươi cười bước tới. Chỉ có khoảng cách mười mấy bước chân mà đã thu hút biết
bao ánh nhìn của các nữ sinh dõi theo.

Cố
Tiểu Ảnh thầm than vãn, trong lòng nghĩ: “Ôi chao đàn ông, quả nhiên luôn là
mầm mống tai họa.”

Trần
Diệp bước tới trước mặt Cố Tiểu Ảnh, cúi đầu nhìn túi xách trong tay cô, cười
hỏi: “Em dạy xong rồi à?”

“Vâng”
– Tiểu Ảnh mỉm cười, gật đầu: “Em đang định đến nhà ăn ăn tối.”

“Em
không về nhà?” – Trần Diệp thắc mắc – “Mười mấy phút nữa là xe đưa đón đã chạy
rồi, em còn ăn cơm nữa thì sẽ không kịp đấy!”

“Em
không về, em ở lại khu căn hộ giáo viên.” – Cố Tiểu Ảnh nhìn Trần Diệp, trách
móc vẻ ấm ức: “Thật là không công bằng! Đều là giáo viên cả, thế mà bọn em hai
người một phòng, còn anh thì được một mình một phòng! Đúng là người ngoài thì
được ưu tiên!”

Trần
Diệp phì cười, nhìn Cố Tiểu Ảnh đáp: “Tiểu Ảnh à, em vẫn chẳng thay đổi gì cả,
vẫn trẻ con như vậy!”

“Đi
đi, trẻ con cấm có nói linh tinh.” – Tiểu Ảnh quay đầu không thèm chấp Trần
Diệp.

Trần
Diệp vui vẻ: “Tiểu Ảnh, hôm nào đó giới thiệu chồng em cho anh biết đi, anh
thực sự tò mò không biết anh ta là thần thánh phương nào mà đã thu phục được
đứa trẻ như em đấy. Sao em mãi mà không trưởng thành thêm tí nào thế!”

Tiểu
Ảnh chẳng hơi sức đâu mà đùa cợt với anh ta, đầu cô sắp bốc lửa đến nơi: sao
dạo này hay bực bội thế cơ chứ? Sao cứ hết người này đến người khác thi nhau
nói cô không trưởng thành? Cố Tiểu Ảnh rõ ràng còn biết ăn nói, rõ ràng còn
thông minh nhanh nhẹn hơn Quản Đồng, sao cứ bảo là một đứa trẻ thế!

Thật
là tức chết đi được!

Đang
tức giận thì bỗng điện thoại reo. Cố Tiểu Ảnh nghe rõ không phải là nhạc chuông
của bài hát “Đồng thoại” thì có chút thất vọng.

Thò
tay vào lục lọi túi xách, mãi mới sờ được vào cái điện thoại, nghe máy thì thấy
giọng nói gấp gáp của Hứa Tân: “Chị tớ sắp sinh rồi! Anh rể lại không có nhà,
tớ đưa chị ấy đến bệnh viện, cậu mau mau tới giúp một tay đi!”

“Hả?
Sinh rồi á” – Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc hét – “Bệnh viện nào?”

“Bệnh
viện Tnh Lập! Tớ gọi xe cấp cứu rồi” – Hứa Tân vô cùng sốt ruột – “Cậu đến
thẳng bệnh viện đi, mang thêm tiền nhé, tớ sợ là tớ không mang đủ!”

“Được
được! Tớ đi đây, đi ngay bây giờ đây!” – Cố Tiểu Ảnh vội vã dập máy; quay lại
lo lắng nhìn Trần Diệp: “Trần Diệp, anh có bao nhiêu tiền ở đây?”

“Tiền
mặt thì không nhiều lắm, hơn 1000 tệ, em cần làm gì?” – Trần Diệp nhìn bộ dạng
sốt ruột của Tiểu Ảnh, vừa rút ví vừa hỏi.

Tiểu
Ảnh vội tới mức phát khóc: “Bạn thân của em sắp sinh con! Em phải đi bệnh viện
Tỉnh Lập đưa tiền cho cô ấy!”

“Thế
thì yên tâm!” – Trần Diệp bình tĩnh, chỉ về hướng tòa nhà học: “Anh lái xe qua
rồi đưa em đi, tới bệnh viện rồi thì anh đi rút tiền cho, anh có thẻ tín dụng
mà!”

Cố
Tiểu Ảnh lắc lắc: “Không cần đâu, em cũng còn một ít tiền ở đây.”

“Cố
Tiểu Ảnh, em có cần phải khách sáo thế không.” Trần Diệp chau mày, vừa kéo Cố
Tiểu Ảnh chạy về phía cổng của khu giảng đường vừa nói: “Dù chúng ta đã chia
tay, nhưng em làm ơn đứng tránh xa anh như kiểu anh là rắn độc thế chứ! Em đừng
tưởng anh không trông thấy! Lúc nãy nhìn thấy anh, em đã lập tức cúi đầu định
lẩn đi phải không! Nếu không phải anh gọi em, thì em sẽ chẳng
            thèm chào
anh lấy một câu phải không?”

Cố
Tiểu Ảnh ngây người, bị Trần Diệp kéo đi không kịp phản ứng, nhất thời cũng
chẳng biết phải đối đáp thế nào. Lúc đi trên đường rồi, Cố Tiểu Ảnh bớt căng
thẳng dần bình tĩnh lại, chợt nhớ ra bèn hỏi Trần Diệp: “Anh lấy bằng lái xe
trong nước à?”

Trần
Diệp lườm cho Cố Tiểu Ảnh một cái: “Ngay từ trước khi quen em, anh đã có bằng
lái rồi, em không biết à?”

“Em
không biết!” – Tiểu Ảnh có chút hoảng hốt, vội vàng đáp, sau đó quay đầu nhìn
ra ngoài cửa sổ.

Cố
Tiểu Ảnh cảm thấy bản lúc này thật kỳ quặc – rõ ràng là cô đã không còn yêu anh
ấy nữa, hai người sớm đã không còn quan hệ gì rồi, thế mà sao anh ấy vẫn nhắc
lại nhiều chuyện ngày xưa như vậy?

Trần
Diệp dường như nhận thấy Cố Tiểu Ảnh có chút mất tự nhiên, khẽ thở dài, hỏi:
“Ai sinh thế?”

“Chị
Đoàn Phỉ” – Cố Tiểu Ảnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ đáp.

Một
lát sau, Cố Tiểu Ảnh mới ngần ngừ nói: “Thực ra em từ đầu chí cuối đâu có định
trốn tránh anh, chỉ là em thực sự sợ không kìm được.”

“Không
kìm được?” – Trần Diệp nghe thấy những từ này thì trong lòng cảm thấy chút thất
vọng, ngừng mấy giây rồi mới khẽ thở dài: “Cố Tiểu Ảnh, anh thật không biết nên
khen em là người phụ nữ chuẩn mực biết giữ quy tắc hay là nên mắng em thật quá
coi thường người khác đây? Liệu em có thể đề cao anh hơn một chút được không?
Mặc dù anh ra đi không nói một lời nào, như thế thật là chẳng ra gì, nhưng thực
sự đó là do anh không biết phải giải thích với em thế nào. Lần đó anh đi, quả
thực là có thể sẽ không về nước nữa. Một sinh viên nghèo như anh, cũng không
biết đến bao giờ mới có đủ khả năng để đón em qua bên đó. Anh thậm chí còn
không dám chắc rằng liệu anh có thể để em đi rửa bát trong những nhà hàng mà
kiếm tiền sinh hoạt được hay không. Ngoài nhiệt huyết ra thì anh chỉ có bàn tay
trắng, anh không đủ điều kiện để hứa hẹn hay đảm bảo gì với em, cũng không thể
khiến em phải đợi chờ vô ích...!”

Lúc
nói ra những lời này, ánh mắt anh cứ đăm đăm nhìn con đường phía trước mặt. Vào
đến trung tâm thành phố, tới những đoạn đường đông đúc, tình hình tắc đường rất
nghiêm trọng. Bên đường có hai chiếc xe thu dọn, cảnh sát đang xử lý sự cố, cả
một dãy xe dài nối đuôi nhau nhích về phía trước từng tí một. Trần Diệp nhớ lại
những ngày tháng xưa cũ, nới rộng lòng mình từng chút một, càng cố thoải mái,
càng đau đớn, cảm thấy trái tim như đang bị bóp nghẹt, càng cố nới lại càng bị
co thắt... cứ tựa như có thứ gì đó vừa lạnh vừa ướt cuộn chặt lấy những năm
tháng đó, những năm tháng đã qua mà không thể nào quay đầu lấy lại được.

Cố
Tiểu Ảnh cuối cùng thì cũng chịu quay đầu lại, nhìn nghiêng một bên khuôn mặt
của Trần Diệp, có đôi chút sửng sốt.


nghe thấy giọng nói có phần đáng thương sầu thảm của anh: “Em xem đó, cuối cùng
thì anh chẳng phải đã bị báo ứng sao, đợi đến khi anh đã có đủ tự tin để hứa
hẹn dành cho em những ngày tháng tốt đẹp, thì em đã không còn ở đó đợi anh nữa
rồi.”

Không
khí trong xe lặng xuống tĩnh ngắt.

Không
một ai biết, vào lúc này, liệu còn có thể nói được gì nữa đây?

Hoặc,
cũng có thể, chẳng biết tự lúc nào, tất cả những lời muốn nói, bây giờ cũng
chẳng cần thiết phải nói ra nữa rồi.

(7)

Năm rưỡi
chiều, tất cả những con đường trong nội thành đều đang kẹt cứng. Đến khi tới
được bệnh viện thì cũng đã hai tiếng trôi qua. Cố Tiểu Ảnh lòng như lửa đốt
chạy vội chạy vàng tới phòng sản, thì lập tức nhìn thấy Hứa Tân đang đi tới đi
lui như một chú ruồi mất đầu bên ngoài phòng sản.

Cố
Tiểu Ảnh xông thẳng tới, tùm lấy Hứa Tân hỏi: “Sao rồi? Đã sinh chưa?”

“Không
biết!” – Hứa Tân khóc lóc – “ Vẫn còn chưa tới ngày đẻ cơ mà! Thế này rốt cục
là làm sao cơ chứ! Làm cho mình sợ hết cả hồn rồi đây này!”

Cố
Tiểu Ảnh lúc này mới chợt nhớ ra nhiệm vụ tới đây của mình, quay đầu lại thì
nhìn thấy Trần Diệp ở ngay phía sau, sốt ruột hỏi: “Có tiền không hả anh”

“Có.”
– Trần Diệp gật đầu trả lời, đánh tiếng chào Hứa Tân đang trợn tròn mắt ngây
người không hiểu gì, rồi nói với Cố Tiểu Ảnh: “Anh đi lấy tiền! Có cần anh giúp
gì nữa không, nói để anh làm luôn!”

“Hết
rồi ạ.” – Hứa Tân giương mắt nhìn theo bóng dáng Trần Diệp xa dần, mãi một lúc
mới hoảng hồn quay đầu lại hỏi Tiểu Ảnh: “Các cậu lại làm cái trò gì thế? Chẳng
phải cậu đã kết hôn rồi à! Sao còn không buông tha cho anh ấy! Cố Tiểu Ảnh,
cậu...!”

“Cậu
thôi đi!” – Cố Tiểu Ảnh quay cuồng đầu óc nhìn Hứa Tân: “Trí tưởng tượng của
cậu phong phú quá rồi đấy! Chúng mình chỉ tình cờ gặp nhau! Cậu hiểu không? Là
tình cờ!”

“Anh
ấy chẳng phải vì cậu nên mới quay trở về Học viện nghệ thuật giảng dạy hay
sao?” – Hứa Tân lo lắng nhìn Tiểu Ảnh: “Mình nói cho cậu biết! Anh Quản Đồng là
người tốt, cậu đừng có mà sớm ba chiều bốn, nay Tần mai Sở, sáng nắng chiều
mưa...”

“Cậu
thôi ngay!” – Cố Tiểu Ảnh vừa nghe thấy cái tên Quản Đồng thì tức giận bừng
bừng – “Trong 24 tiếng đồng hồ ngày hôm nay, cậu đừng có dại mà nhắc tới cái
tên Quản Đồng trước mặt tớ.”

“Làm
sao thế!” – Hứa Tân sững người – “Anh ấy lại làm gì đắc tội với cậu à?”

“Anh
ấy hét vào mặt tớ!” – Cố Tiểu Ảnh ấm ức nhìn Hứa Tân - “Cậu có tưởng tượng nổi
không? Anh ấy đã hét vào mặt tớ! Bố anh ấy thì bảo tớ là con gà mái không biết
đẻ trứng, anh ấy thì chỉ biết giải thích là do bọn họ là nông dân nên không
biết ăn nói. Nhưng lần nào anh ấy cũng lấy nó ra làm lý do, là anh ấy không
biết làm cách nào, là anh ấy không thể thay đổi được. Hứa Tân, cậu nói xem, anh
ấy chuyên môn lấy cớ này để thoái thác trách nhiệm, mà chưa từng bao giờ nghĩ
cách để giải quyết triệt để vấn đề...”

“Nhưng
mà ruồi nhép à!” – Hứa Tân hít sâu, chăm chú nhìn Tiểu Ảnh – “Nếu đổi lại cậu
là Quản Đồng, thì cậu liệu có tìm được lý do nào khác nữa không? Cậu sẽ thay
đổi được cái gì à? Chẳng lẽ cậu định phổ cập cho bố chồng cậu: “ngũ giảng tứ mỹ
tam nhiệt ái”, hay là định dạy ông cách nói chuyện văn minh? Cậu có thể xóa bỏ
hết đi 50 năm ký ức sống ở nông thôn của ông ấy à? Cậu phải chấp nhận đi, đây
là sự thật, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được!”

Cố
Tiểu Ảnh ngẩn người.

Hứa
Tân nắm lấy tay Tiểu Ảnh, thở dài: “Mình cũng không biết sau này cuộc hôn nhân
của mình sẽ ra sao, không biết sau này của mình như thế nào nữa, cũng có thể
bây giờ mình chỉ biết nói mà không thực sự hiểu được nỗi  khổ của cậu.
Nhưng mình cảm thấy anh Quản Đồng cũng đâu có dễ dàng gì. Anh ấy có được ngày
hôm nay, chắc chắn là đã phải trải qua biết bao nhiêu phiền muộn và những điều
không thể lý giải được hệt như cậu bây giờ, cũng đã phải chịu đựng nhiều như
thế nào nữa..”

Một
Cố Tiểu Ảnh mồm miệng lanh lợi, bây giờ cũng chẳng còn biết phải nói gì nữa.

Đúng
lúc đó, từ phía cầu thang có người chạy tới hộc tốc, Tiểu Ảnh và Hứa Tân quay
đầu lại nhìn, thì thấy là Mạnh Húc, đầu tóc đẫm mồ hôi, đang vội vàng xông tới.

Anh
ta quá căng thẳng thậm chí còn không nói nên lời: “Tân Tân...chị em...cô
ấy...em nói là...”

“Chị
em đang ở phía trong, gọi điện cho anh mà không thèm nghe máy, thật là tức chết
đi được!” – Hứa Tân lập tức chuyển đối tượng, lửa giận bừng bừng: “Anh rể à,
anh không biết là mấy ngày này là kỳ sinh của chị gái em sao, rốt cuộc thì anh
biến đi đâu thế?”

“Cô
ấy thế nào rồi?” – Mạnh Húc cuối cùng cũng nói hết một câu, mặt đỏ phừng phừng.

“Vẫn
đang ở trong, chưa được ra ngoài.” – Hứa Tân nhìn bộ dạng lo lắng của Mạnh Húc
thì cũng nguôi giận, xoa dịu Mạnh Húc: “Anh rể, anh đừng lo, bác sỹ nói là
không sao cả.”

“Không
sao sao đến giờ vẫn chưa ra?” – Mạnh Húc lo đến phát hoảng.

Trái
với Mạnh Húc, Hứa Tân lúc này đã bình tĩnh trở lại, nên khi nhìn thấy Trần Diệp
ở phía sau đang từ cầu thang bước xuống thì còn có tâm trí mà giới thiệu hai
người với nhau: “Đây là Trần Diệp, bạn học của bọn em, anh ấy qua giúp đỡ.”

Mạnh
Húc vội vã bắt tay Trần Diệp rồi lại luống ca luống cuống nhìn về phía cánh cửa
phòng sản. Cách đó không xa còn có người thân của mấy sản phụ cũng đang ngồi
chờ ở ghế ngoài, tất cả mọi người đều dán mắt vào cánh cửa phòng đẻ, chỉ chực
nó m một cái là lập tức xông vào.

Chính
lúc đó, cánh cửa mở ra. Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, chỉ nghe bác sỹ
cất tiếng: “Người nhà của Đoàn Phỉ?”

“Có,
có, tôi đây!” – Mạnh Húc vội vàng xông tới.

“Con
gái, nặng 3.21kg, mẹ tròn con vuông.”

Bác
sỹ thông báo xong thì bắt đầu dặn dò làm thủ tục nhập viện, Mạnh Húc vâng vâng
dạ dạ gật đầu lia lịa. Cục đá mắc trong họng của Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân cuối
cùng cũng rớt xuống, hai người mắt nhìn nhau, Cố Tiểu Ảnh mỉm cười ôm chầm lấy
Hứa Tân.

“Làm
em sợ đến phát khiếp!” – Hứa Tân mặt đang sắp khóc giờ nở nụ cười rạng rỡ -
“Chị mình kêu la ầm ĩ, làm mình sợ phát khiếp! Mình sẽ không đẻ con đâu! Cả đời
này nhất quyết mình sẽ  không sinh con!”

“Là
con gái đó!” – Cố Tiểu Ảnh hai mắt lấp lánh – “Chẳng phải chị cậu thích con gái
nhất sao!”

“Hả?
Thật á!” – Hứa Tân nghe thấy vậy chợt tỉnh ra, quay lại xem phản ứng của Mạnh
Húc.

Nhìn
thấy anh ta đang bận rộn tay chân làm thủ tục thì mới thở phào nhẹ nhõm nhìn
Tiểu Ảnh cười, mắt còn ánh lên niềm vui rạng ngời của một người đã được lên
chức “dì”: “Ai da, chị mình thật là biết đẻ con, muốn gì là được nấy! Sớm đã
nói sinh con trai chỉ có thiệt, con gái mới thích, mới là cái áo bông tri kỷ
của mẹ!”

Cố
Tiểu Ảnh nghe thấy vậy không nhịn được cười lớn ha ha.

Trần
Diệp đứng phía sau cũng cười theo – các cô gái vì quá vui mừng mà quên mất anh
cũng đang đứng ngay cạnh. Cũng chẳng làm sao, vì lúc đó anh chỉ nghĩ: rồi sẽ có
một ngày, anh cũng sẽ giống như Mạnh Húc kia, khuôn mặt lo lắng thấp thỏm đứng
ngồi không yên, chạy đi chạy lại, vì người phụ nữ của đời mình, để lo toan các
thứ thủ tục?>

Một
ngày không xa, anh cũng sẽ có đứa con của riêng mình. Nó sẽ thông minh đáng
yêu, nhưng sẽ không phải là đứa con của anh và Tiểu Ảnh.

Anh
vẫn còn nhớ, khi đó họ đã hẹn ước, sau này nếu như được thì sẽ sinh hai đứa
con, một trai một gái, một đứa họ Trần một đứa họ Cố; con trai sẽ mặc áo khoác
giống của anh, còn con gái thì sẽ cho mặc váy giống mẹ; mỗi tối sẽ kể chuyện cổ
tích cho chúng nghe, rồi âu yếm thơm vào trán lúc chúng đi ngủ, cuối tuần cả
nhà ra ngoại ô, đi cắm trại, đi xem kịch đồng thoại; nếu con mắc lỗi thì sẽ cho
chúng chép phạt theo bảng chữ mẫu, lý do là để sau này chúng có thể viết được
những lá thư tình tuyệt đẹp; không sợ chúng yêu sớm, nhưng phải dạy cho chúng
cách tự bảo vệ bản thân... Tất cả những dự định ngày ấy mới tươi đẹp làm sao,
nhưng giờ đây mãi mãi không thể nào thực hiện được nữa.

Lúc
này anh dường như mới phát hiện ra, niềm vui trong cuộc sống lúc trầm lúc bổng,
còn sự tiếc nuối thì cũng như hình với bóng vậy.

Lúc
trở về trường, Cố Tiểu Ảnh vẫn ngồi nhờ xe của Trần Diệp.

Suốt
cả quãng đường cô nói ríu ra ríu rít, dường như quên mất cả là mình phải tránh
cái sự “không kìm được lòng” trước đó. Cô lại còn vui vẻ kể cho Trần Diệp nghe
chuyện tình của Đoàn Phỉ và Mạnh Húc, kể rằng Mạnh Húc là một người đàn ông
thật là tốt, chăm lo cho vợ từng li từng tí, tỉ mỉ chu đáo; kể về những thứ đồ
dùng cho em bé mà Đoàn Phỉ mua, thật là vô cùng dễ thương... cứ kể lể một hồi như
thế, cuối cùng cũng tới cổng của khu căn hộ giáo viên. Trần Diệp kéo phanh tay,
nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế điều khiển, lặng lẽ nhìn Cố Tiểu Ảnh, mỉm cười dịu
dàng.

Cố
Tiểu Ảnh lúc này mới chợt tỉnh ngộ, mình đang ở đâu và đang nói chuyện với ai,
rồi nỗi hoảng sợ, sự thiếu tự tin trước đó bắt đầu dâng lên trong lòng.

Cố
Tiểu Ảnh lặng im, quay đầu sang xấu hổ nhìn Trần Diệp.

Thấy
anh ta cũng đang chăm chú nhìn mình, cô mới ngập ngừng nói: “Cảm ơn anh, Trần
Diệp, đã bắt anh phải đ lâu đến như vậy... Em thật không hề biết là anh rể lại
có thể đến sớm như thế, đã hại anh phải rút ra bao nhiêu tiền mặt đem theo
mình...”

“Cố
Tiểu Ảnh” – Trần Diệp nhìn Cố Tiểu Ảnh, thở dài “Em mau về nghỉ đi, đã rất muộn
rồi.”

Cố
Tiểu Ảnh ngẩn người, Trần Diệp cười cười, rồi mở cửa xuống xe. Cố Tiểu Ảnh thấy
vậy cũng lập tức vội vàng mở cửa bước ra ngoài. Đứng bên ngoài xe, Cố Tiểu Ảnh
nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc này là chiếc thùng xe. Trần Diệp một tay
tựa vào mũi xe, một tay đặt trên thành cửa xe, đang nhìn Cố Tiểu Ảnh mỉm cười.

Cố
Tiểu Ảnh bị nụ cười của anh làm cho bối rối kinh khủng, đúng lúc Cố Tiểu Ảnh
cảm thấy mình cần phải nói cái gì đó thì, cũng nhìn thấy anh ta cất lời.

Anh
ta trước sau vẫn cười như vậy, nhìn Cố Tiểu Ảnh nói: “Cố Tiểu Ảnh, về nhà đi.
Em ở đây anh thấy phiền muộn lắm!”

Nói
xong, anh ta chui vào trong xe, nhanh như chớp phóng về phía hầm để xe cách đó
không xa.

Cố
Tiểu Ảnh chỉ biết đứng ngây ra nhìn cái xe ô tô đi xa dần, cô như sắp đánh rơi
cả hàm xuống đất đến nơi rồi – mình mà làm anh ta thấy phiền ư?

Có còn công lý
không thế?

Người
muốn nói câu đấy, phải là Cố Tiểu Ảnh chứ!

Không
hiểu nổi là thứ lý lẽ gì nữa??

Buổi
tối hôm ấy, nằm một mình trên chiếc giường đơn, cô bực bội nghĩ: Đàn ông là
toàn những kẻ không đáng tin! Nhìn mà xem, mới chỉ trong thời gian ngắn, mà
Quản Đồng thì nổi giận với cô, Trần Diệp thì chê cô phiền hà...Hứ! Tất cả các
anh cộng lại đều không bằng một Mạnh Húc, đi mà nhìn cách anh ấy đối xử với vợ
mình kia kìa,là đáng ghen tị làm sao!

Nghĩ
đến Mạnh Húc là lại nghĩ đến con gái của sư tỷ Đoàn Phỉ, nó thật là bé bỏng làm
sao, còn chẳng to hơn búp bê Barbie là mấy, biết khóc biết cười biết nghịch
ngợm, dễ thương quá đi mất, khiến mình cũng muốn đẻ một đứa...nhưng mà một mình
mình thì lại chẳng đẻ được!! Thế mới thấy, gà mẹ nào có phải là toàn năng đâu,
mặc dù nếu chỉ có gà bố không thôi thì chắc chắn cũng là không thể. Nhưng mà
thật lòng thì... cả một ngày mà Quản Đồng vẫn không thèm gọi một cú điện thoại
cho mình! Có phải là anh ấy không cần mình nữa không? Có phải thế không, có
phải thế không? A a a có phải thế không?

Quản
Đồng, anh thật là một kẻ nhỏ nhen ích kỷ!

Anh
làm sao...làm sao...làm sao có thể không thèm để ý đến em như thế chứ!

Cố
Tiểu Ảnh cứ nằm nghĩ linh ta linh tinh như thế một hồi thì ngủ quên lúc nào mà
không biết. Đến nửa đêm vì lạnh quá mà bị tỉnh giấc, nhưng cô lại lười tới mức
chẳng muốn dậy tìm cái gì để phủ thêm lên người, thế là cố hết sức cuộn mình
lại chẳng khác nào một quả bóng chui vào trong chăn. Mặc dù đã tháng hai rồi,
nhưng vùng ngoại ô vẫn rất lạnh, Học viện Nghệ Thuật tuân thủ theo chế độ tiết
kiệm nên cứ nửa đêm là tắt các loại thiết bị sưởi ấm. Lần tỉnh dậy vì bị lạnh
này lại khiến cho Cố Tiểu Ảnh bỗng nhớ tới căn nhà ở khu tập thể Tỉnh ủy của
mình, rồi cứ lạnh cóng thế mà thiếp đi.

Sáng
hôm sau tỉnh dậy, cô giáo Cố phen này hài lòng rồi – thân nhiệt đã là 38 độ,
cuối cùng thì cũng đã bị sốt thật.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3