Hôn Nhân Giấy - Chương 04 (Phần 04 - 05)
Quản Lợi Minh
nghiêm khắc gọi Quản Đồng đang ở trong phòng đọc: “Quản Đồng, con mau ra đây!”
Quản
Đồng ra khỏi phòng đọc, đứng nhìn hai người mặt mày ủ rũ: “Sao thế ạ, mẹ làm
xong cơm rồi ạ?”
“Quản
Đồng à, các con còn trẻ nên còn chưa tiền khó như thế nào, thế mà đã dám phung
phí như vậy, đợi đến khi về già, những lúc bệnh tật ốm đau hay gặp phải tai họa
gì thì biết làm thế nào?” – Quản Lợi Minh buồn rầu căn vặn – “Một chiếc túi
thôi mà hơn 600 tệ, sao các con chẳng biết tiết kiệm gì thế hả?”
Quản Đồng nhìn
Cố Tiểu Ảnh đang đứng ngây như phỗng, lại thấy chiếc túi trong tay cô, thì lập
tức hiểu ra sự tình, bèn cất tiếng nói với Cố Tiểu Ảnh: “Em về phòng thay quần
áo đi, mẹ nói sẽ làm món thịt bò xào sả ớt cho chúng ta, chuẩn bị ăn ngay thôi.”
“Vâng!”
– Cố Tiểu Ảnh ngoan ngoãn đáp lời, nhìn lại Quản Đồng đầy cảm kích, chẳng đợi
Quản Lợi Minh kịp phản ứng đã tót người về phòng, tránh xa vùng tâm bão đáng sợ
kia.
Quản
Lợi Minh nhìn bóng dáng Tiểu Ảnh khuất sau cánh cửa phòng ngủ khép chặt thì tức
giận: “Quản Đồng, con lại còn bênh vợ, nó...”
Chẳng
đợi Quản Lợi Minh nói hết câu, Quản Đồng đã ngắt lời: “Bố à, Tiểu Ảnh đâu phải
quá phung phí đâu, cô ấy đều đã cố mua hàng giảm giá rồi mà...”
Nhưng
không ngờ cũng chưa nói xong thì đã bị Quản Lợi Minh chặn lại: “Giảm giá rồi mà
vẫn 600 tệ! Cái thể loại túi gì mà những 600 tệ chứ!”
“Bố
à, tiền cô ấy tự kiếm, thì cô ấy tiêu, có gì sai đâu cơ chứ!” – Quản Đồng lập
luận.
“Tiền
nó kiếm thì cũng là tiền của cái nhà này! Nào có thể tiêu như thế mà sống chứ!”
– Rồi bỗng nhiên ông sực giật mình: “Quản Đồng à, trong các con ai là người
quản giữ tiền trong nhà đấy? Có phải là con đưa tất cả lương cho vợ con không,
nên nó mới ăn tiêu hoang phí như thế?”
Cố Tiểu Ảnh
lúc này cũng thay xong đồ mặc ở nhà, ngồi trong phòng ngủ đã nghe thấy hết mẩu
đối thoại vừa rồi giữa hai cha con thì phát cáu, không hiểu nổi đây là lý lẽ gì
nữa. Chưa nói đến chuyện Quản Đồng đâu có kiếm nhiều tiền hơn mình, mà kể cả
anh ấy có kiếm nhiều hơn đi chăng nữa thì bản thân mình cũng chắc chắn sẽ không
bao giờ lợi dụng điều đó
May
mà Quản Đồng vẫn tiếp tục nhẫn nại giải thích với bố: “Bố à, tiền ai kiếm thì
người đấy tiêu, những chuyện lớn trong nhà thì mới phải bàn bạc xem xét. Chúng
con đều cảm thấy như thế là rất phù hợp rồi, bởi vì việc tiêu pha là rất cần
thiết. Bố không biết, chứ đồ dùng ở thành phố đều rất đắt, một chiếc túi mà
năm, sáu trăm tệ đã là rất rẻ rồi. Hơn nữa cô ấy là một giáo viên đại học, lại
càng phải chú trọng giữ gìn hình tượng.”
Quản
Lợi Minh vẫn chẳng thể nào hiểu được, lại càng bực tức: “Hình tượng cái gì mà
hình tượng, đến lúc cấp kíp cần tiền mà lại không có tiền thì các con sẽ biết
được lời của bố mẹ chẳng bao giờ sai!”
“Bố,
bố yên tâm, chúng con có tiết kiệm mà” – Quản Đồng thấy rất đau đầu – “Phần lớn
thu nhập của chúng con đều được gửi tiết kiệm định kỳ ở ngân hàng, hơn nữa Tiểu
Ảnh còn có tiền nhuận bút viết tiểu thuyết, cô ấy còn kiếm được nhiều hơn cả
con cho nên tiêu tiền cũng chẳng có gì đáng trách.”
“Quản
Đồng con thật là...” - Quản Lợi Minh tức tới mức chẳng còn biết nói gì
nữa.
Vừa
đúng lúc Tạ Gia Dung từ trong bàn ăn gọi lớn: “Ăn cơm!”
Tạ
ơn trời đất, Cố Tiểu Ảnh vốn dĩ rất sợ thanh âm nặng tiếng địa phương của Tạ
Gia Dung, nhưng lần này thì không những cô nghe hiểu mà còn cảm thấy thanh âm
đó quả thực là rất kỳ diệu nữa. Mặc dù Cố Tiểu Ảnh rất tức giận những lời lẽ
của Quản Lợi Minh, nhưng cũng cảm thấy là thuyết phục được ông không dễ, vì vậy
muốn giải thích để cho ông có thể hiểu được thì không phải là chuyện của ngày
một ngày hai, nên là trước mắt cứ nín nhịn trong lòng, ăn cơm trước rồi tính
sau.
Thế
là Cố Tiểu Ảnh cố tỏ vẻ bình tĩnh từ trong phòng ngủ bước ra. Quản Lợi Minh
cũng chẳng biết phải răn dạy quở mắng Cố Tiểu Ảnh như thế nào nữa, khi không có
ai trong nhà lên tiếng ủng hộ, nên đành “hừ” một tiếng rồi quay lưng người bước
vào phòng ăn.
Quản
Đồng đi phía sau, thấy Cố Tiểu Ảnh mặt mũi không biểu lộ gì, đang lẳng lặng đi
rửa tay, bèn cũng theo vào phòng vệ sinh, rồiCố Tiểu Ảnh đang khom lưng rửa tay
mà đặt tay mình lên vai cô. Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bối rối của
Quản Đồng trong gương, cuối cùng cũng nén hết bực tức trong lòng mà thở dài một
tiếng.
(5)
Trong bữa cơm,
Tạ Gia Dung cố tình đặt đĩa bò xào sả ớt ngay trước mặt Cố Tiểu Ảnh.
Cố
Tiểu Ảnh cảm động nhìn bóng dáng của Tạ Gia Dung, trong lòng tự thấy may mắn
cho mình vì có được một bà mẹ chồng vừa tốt bụng lại thương con dâu như thế
này, nên bèn chạy theo giúp Tạ Gia Dung bê cơm bê canh.
Đang
ăn cơm thì thấy Quản Lợi Minh than ngắn thở dài: “Đúng là bây giờ đời sống ở
đâu cũng tốt thật, lúc nào cũng có thịt để ăn, có cả nhà xây để ở, rồi con trai
cũng đã lấy vợ... Đúng là mọi chuyện thật tốt đẹp quá rồi, chỉ thiếu một đứa
cháu mà thôi.”
Cố
Tiểu Ảnh nghe thấy câu nói này lập tức cúi gằm, cắm mặt vào bát ăn cơm, đầu
cũng chẳng dám ngẩng lên.
Quản
Đồng chau mày: “Bố à, chuyện này thì đâu cần gấp, Tiểu Ảnh mới bắt đầu công
tác, thời gian thử việc còn chưa hết, bây giờ mà có con thì chưa phù hợp lắm.”
Cố
Tiểu Ảnh lại cảm kích nhìn Quản Đồng, rồi ngay lập tức lại cúi đầu, khổ sở ăn
cơm.
Quản
Lợi Minh mất hết cả hứng: “Quản Đồng con nói cái gì? Cái gì mà thời kỳ thử
việc, bố không biết, cũng chẳng muốn biết. Bố nói cho con biết, sinh con là
chuyện lớn, tất cả những chuyện khác đều không quan trọng bằng. Các con kết hôn
đã sắp một năm rồi, sao vẫn chưa thấy chút động tĩnh gì thế? Sao không đi bệnh
viện kiểm tra thử xem thế nào?”
Câu
nói cuối cùng này thật chẳng khác nào một trái bom, trong chốc lát khiến cho Cố
Tiểu Ảnh nổ bùm một cái.
Tiểu
Ảnh tức giận ngẩng mặt lên,Quản Đồng vẫn nhẫn nại tiếp tục: “Bố mẹ không phải
quá lo lắng, chúng con đều không làm sao, kiểm tra cái gì cơ chứ!”
“Làm
sao mà con biết các con không sao?” – Quản Lợi Minh sốt ruột – “Con gà mái mà
không đẻ trứng thì lại chẳng phải lôi ra xem hay sao!”
“Rầm!”
– Cố Tiểu Ảnh đặt bát cơm của mình xuống bàn, rời khỏi bữa, quay mạnh tới mức
mà sinh ra cả gió. Quản Đồng vươn tay ra nắm lấy cô nhưng không nắm lại kịp.
Ngay
sau đó lại nghe thêm một tiếng “rầm”, Cố Tiểu Ảnh giận dữ dập mạnh cửa phòng
ngủ.
Quản
Đồng lo lắng, quay lại trách Quản Lợi Minh: “Bố đừng nói linh tinh nữa có được
không! Tiểu Ảnh nhỏ hơn con sáu tuổi, trong lớp của cô ấy, cô ấy là người đầu
tiên lấy chồng. Bố bắt cô ấy sinh con bây giờ làm sao mà cô ấy có thể chuẩn bị
tâm lý kịp đây?”
“Chuẩn
bị cái gì?” – Quản Lợi Minh cũng hét lớn “Đẻ con thì cần quái gì chuẩn bị! Mẹ
con ngày xưa làm gì phải chuẩn bị cái gì, ngay đêm tân hôn là đã có con rồi,
thế các con rốt cục cần chuẩn bị cái gì đây? Bố nói cho con biết – Quản Đồng,
đừng có coi thường chuyện này, không nghe lời người lớn, rồi sẽ có ngày các con
phải hối hận. Con thì có thể không cần gì, nhưng con không thể để cho gia đình
ta ở quê không có người nối dõi được!”
“Bố
thật quá vô lý!” – Quản Đồng hét lớn một tiếng rồi quay người bước đi. Một giây
sau, cánh cửa phòng ngủ lại vang lên một tiếng “rầm” nữa.
“Thằng
bất hiếu, láo toét!” – Chỉ còn lại mình Quản Lợi Minh ngồi đó gào rống.
Trong
phòng ngủ, lúc Quản Đồng mở cửa bước vào thì thấy Cố Tiểu Ảnh, mặt mày cau có
bí xị, đang ngồi nhấp nhấp con chuột, xem ra cũng chẳng thể tập trung được gì.
Quản
Đồng thở dài, tiến lại gần, khe khẽ cất giọng: “Tiểu Ảnh à, em đừng có chấp làm
gì, bố anh cả một đời làm nông dân, có một số suy nghĩ vô cùng bảo thủ lạc hậu
mà không thể nào thay đổi được.
“Quản
Đồng, anh không thể lúc nào cũng lấy “nông dân” ra làm cái cớ.” – Tiểu Ảnh xoay
người lại, lạnh nhạt nhìn Quản Đồng, “Trước khi kết hôn là nhà em sửa chữa tu
sửa lại căn hộ, anh bảo bố mẹ anh là nông dân có giúp cũng chẳng giúp được gì;
ngày kết hôn, nhà anh chẳng chuẩn bị một tí nào khiến em thấy vô cùng khó hiểu,
bố mẹ anh chưa từng ăn thịt lợn chứ chẳng nhẽ chưa bao giờ nhìn thấy lợn chạy
à, chưa lấy vợ cho con bao giờ chứ chẳng nhẽ chưa từng bao giờ thấy nhà người
khác rước con dâu về ra sao à? Sao mà có thể chẳng lo lắng chuyện gì hết thế?
Kết quả vẫn chỉ là lời giải thích của anh, họ là nông dân, không biết lo chuyện
gì; giờ lại còn ngờ vực em là con gà mái không biết đẻ trứng, anh vẫn còn tiếp
tục lấy lý do này ra, anh không thấy mệt mỏi sao? Liệu anh có thể tìm cách giải
thích nào mới mẻ hơn một chút được không?”
“Nhưng
đó là sự thực” – Quản Đồng sa sầm mặt mũi. – “Cố Tiểu Ảnh, em hãy xem xét lại
đi, suốt cả buổi tối là anh đứng về phía em, em đừng có gây sự vô cớ có được
không?”
“Em
gây sự vô cớ ư?” – Vừa nghe thấy những từ này, Cố Tiểu Ảnh đã không thể nào tin
nổi, trợn tròn mắt, tất cả oan ức mà lúc nãy Quản Lợi Minh gây ra, giờ càng
căng phồng hơn, tất cả những nỗi niềm ấy dồn nén lại trong chốc lát bỗng vỡ òa,
tuôn ra xối xả.
Chỉ
nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh hung dữ từ bàn máy tính đứng phắt dậy, căm giận chỉ thẳng
vào mũi Quản Đồng: “Quản Đồng, chúng ta kết hôn đã được nửa năm, anh ít nhất
cũng đã nhận được hơn trăm cuộc điện thoại từ quê gọi ra, tìm công việc giúp
cho sinh viên tốt nghiệp, giúp 8 người họ hàng thân thích được lên lớp, giúp ít
nhất 3 người đồng hương liên hệ với những chuyên gia và phòng bệnh V.I.P, thậm
chí đấy là còn chưa nhắc đến chuyện mối lái cho đứa cháu trai thứ 7 của cháu
ngoại thứ 6 của vợ chồng Cố Tiểu Ảnh, em gái thứ 5 của dì thứ tư, của cháu trai
thứ ba của bà hai... Quản Đồng, có phải anh muốn nói cho em biết bằng những
hành động thực tế, hai chúng ta thật y chang như hai vợ chồng Cố Tiểu Tây và Hà
Kiện Quốc, không chỉ là bị cả một đám người chẳng ra làm sao nhờ vả suốt cả một
đời, mà sau khi tôi được nghe xong những lời nói khắc nghiệt của bố anh thì
không được bực tức, không được bộc lộ, không được thấu hiểu. Thế mà tất cả
những điều này, rốt cục chỉ là vì hai chữ “nông dân”, là bởi vì tôi đã được gả
cho con trai của những nông dân, nên phải có trách nhiệm và nghĩa vụ hứng chịu
tất thảy những điều tồi tệ này
“Cố
Tiểu Ảnh em ăn nói hàm hồ vừa vừa thôi, gì mà 1 2 3 4 5 6 7, em đọc cho lắm
tiểu thuyết vào nên não bị ngớ ngẩn rồi có phải không?” – Sự điềm đạm thường
ngày của Quản Đồng cuối cùng cũng bị đánh văng đi mất, đã tức đến nỗi tóc tai
sắp dựng đứng cả lên, trợn hết cả mắt mũi – “Anh lúc nãy rõ ràng đã thay bố xin
lỗi em, thế mà em nói cái đám người chẳng ra sao đó ra để làm gì? Em như thế mà
còn không phải là gây sự vô cớ à? Thế mà em còn là người được học hành đàng
hoàng, bộ dạng này của em có đứng trên bục mà giảng bài được không hả? Có còn
đủ tự tin mà đứng đó truyền thụ kiến thức cho sinh viên được không? Có còn đủ
tư cách mà làm một giáo viên nữa không?”
“Tôi
không có tự tin! Tôi không có đạo đức! Không còn mặt mũi hay tư cách nào mà đi
làm giáo viên nữa, còn anh thì có, anh là chính nhân quân tử, anh giỏi giang!”
– Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không thèm kiêng nể gì nữa, nước mắt đã tuôn trào:
“Ngay trước khi kết hôn đã từng có người bạn nói với tôi trên QQ rằng, kết hôn
với người không cùng một hoàn cảnh thì thế nào cũng có ngày sẽ hối hận. Quản
Đồng, bây giờ tôi mới biết cái cảm giác hối hận nó có mùi vị như thế này đây!”
“Cố
Tiểu Ảnh, em hãy tự hỏi mình đi, kết hôn đã nửa năm nay, anh có lỗi với em ở
chỗ nào? Cũng chỉ là bố anh đã nói ra vài lời không đáng nói! Em còn không tin
ư, những gì mà em muốn anh cũng phải đọc thì anh đã thực sự đọc hết, nào là cái
gì “Băng dính hai mặt”, nào là “Thời đại kết hôn mới”, không sai, quả thực viết
rất hay! Thế nhưng anh nói cho em biết, vẫn chỉ một câu nói này, em sở dĩ cảm
thấy bọn họ viết hay, sở dĩ cảm thấy bọn họ lo lắng khắc khoải, là bởi vì bọn
họ đã biết cách khiến cho mâu thuẫn xung đột, và trộn nhào tất cả những thứ
tình tiết, khiến cho người ta phải lo âu về nhau! Thế nhưng, cuộc sống thực tế
thì phần lớn đâu có như vậy! Em đừng có mà nói quá lên?”
“Tôi
nói quá? Phải, tôi thừa nhận, tôi bực tức, lên cơn vì thấy anh cái này không
hiểu, cái kia không biết, là do tôi không đúng, là tôi sai! Nhưng anh nghĩ là
tôi muốn tức giận như thế lắm sao! Tôi nói không biết bao nhiêu lần rồi mà anh
vẫn không hiểu, theo anh, tôi còn có thể làm gì hơn được! Tôi mà không tức thì
đã chẳng phải là người bình thường! Còn nữa, gửi tiền về cho nhà anh, mua quần
áo cho bố mẹ anh, mua đồ dùng sinh hoạt mỗi tháng cho họ, như thế là tôi không
biết quan tâm lo lắng ư? Những cái đó không phải đều là do tôi đề cập trước,
rồi anh mới nghĩ tới hay sao? Quản Đồng, anh tự đi mà hỏi chính mình mà xem, có
phải chút trí tuệ cỏn con của mình anh đều đem dành hết cho sự nghiệp rồi
không? Đã bao giờ anh để ý một chút tới bố mẹ và vợ anh chưa? Anh có biết tôi
thích ăn cái gì không? Có biết kỳ kinh nguyệt của tôi là ngày nào không? Được
thôi, cứ coi như anh không biết, thế thì để tôi nhắc cho mà biết, ngày sinh
nhật của bố mẹ anh, nếu tôi mà không nhắc thì anh có nhớ ra nổi không? Anh nói
đi, anh trả lời đi!”
Quản
Đồng mặt mũi đỏ bừng bừng, cổ họng cứng ngắc, đột nhiên miệng cứng lại không
biết nói gì.
Cố
Tiểu Ảnh căm phẫn lấy tay gạt nước mắt, liếc xéo Quản Đồng thêm một lần nữa,
rồi “hừ” một cái bực bội tắt máy tính, không thèm rửa ráy, chui luôn vào trong
chăn nằm.
Suốt
một thời gian dài, hai người ai đắp chăn của người đấy, bây giờ Cố Tiểu Ảnh mới
thấy ích lợi của việc này, và nhất là vào lúc này thì đến một sợi lông của Quản
Đồng cô cũng không muốn chạm vào.
Nhưng
dường như trong lòng Quản Đồng lại không nghĩ như vậy, bởi vì mỗi tối Quản Đồng
và Cố Tiểu Ảnh vẫn ai ôm chăn người đấy, bây giờ họ lại nằm quay lưng vào nhau
chập chờn ngủ.
Cố
Tiểu Ảnh quay ngang quay ngửa mãi thì mới vào giấc ngủ. Cả đêm cô mơ không biết
bao nhiêu thứ, mộng mộng mị mị mà chẳng nhớ được cái gì. Sáng hôm sau, lúc Cố
Tiểu Ảnh ngủ dậy thì thấy Quản Đồng đã đi làm rồi. Động tác đầu tiên sau khi cô
ngủ dậy chính là nhảy tới bàn trang điểm, ngó thật sát gương mặt của mình. Sau
khi xem xét kỹ lưỡng, cô thấy mặc dù tối qua khóc một trận lớn như thế nhưng mí
mắt không bị sưng húp lên, nên mới có thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng vệ
sinh, rửa mặt sạch sẽ.
Lúc
rửa mặt thì chẳng hề nghe thấy một tiếng động nào khác, nên Cố Tiểu Ảnh thấy
bồn chồn. Ra khỏi nhà vệ sinh cô đi một vòng phòng khách, không thấy cái làn
đựng thức ăn của Tạ Gia Dung đâu, biết ngay là mẹ chồng đã đi chợ, lại bất giác
thở phào một lần nữa.
Nhưng
càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, vì người có lỗi không phải là cô, nên nếu có đi
thì cũng không phải là cô, thế thì làm sao mà cô lại phải thấp thỏm thế chứ,
lại còn sợ người ta đi mất nữa.
Nghĩ
đến đây bỗng Cố Tiểu Ảnh ngẩn ra: hôm nay là thứ mấy
Đột
nhiên cô như bừng tỉnh, hôm nay không phải là ngày khai giảng hay sao? Chín
rưỡi sáng chủ nhiệm khoa sẽ mở cuộc họp toàn thể các giáo viên, đặt mục tiêu
cho học kỳ mới.
Lạy
trời! Vẫn còn một tiếng nữa!
Thế
nhưng trường lại mới chuyển địa điểm – giờ ở vùng ngoại ô xa hàng mấy chục km!!
Trời ơi!
Trong
chớp mắt, Cố Tiểu Ảnh chẳng khác nào được lắp thêm bánh xe lửa dưới chân, vội
vàng mặc áo sau đó xách túi chạy như bay ra ngoài! Vừa ra tới cửa thì bỗng sựng
lại như chợt nhớ ra điều gì – hình như sáng ngày mai và chiều ngày kia Cố Tiểu
Ảnh đều có giờ lên lớp.
Nghĩ
đến việc phải hai ngày liên tục đi mấy chục ki lô mét tới trường là Cố Tiểu Ảnh
đã thấy đau cả đầu, nhưng việc phải ngày nào cũng chạm mặt bố chồng còn khiến
đau đầu hơn.
Nghĩ
như vậy, Cố Tiểu Ảnh chân đã chuẩn bị bước ra ngoài rồi thì lập tức quyết ðịnh
quay lại ði vào tủ quần áo lấy vali, nhét vào một ðống thứ: quần áo thay ðổi,
mỹ phẩm chãm sóc da, nýớc hoa, ðiện thoại di ðộng, máy MP4, máy ảnh kỹ thuật
số... Nghĩ thêm một lát cô lại quyết ðịnh lấy túi ðựng máy tính xách tay ðem
theo, rồi ổ cứng di ðộng... tóm lại là cả một lô một lốc, nhét chật cả hai cái
vali lớn.
Cố
Tiểu Ảnh tay thì vội vàng nhét đồ, đầu óc thì nghĩ – nếu như Quản Đồng có thắc
mắc thì mình sẽ bảo là đến trường ở để tiện cho việc đi lại – dù sao thì Quản
Lợi Minh và Tạ Gia Dung vẫn còn đang ở đây, nên Cố Tiểu Ảnh không thể nói là vì
muốn rời khỏi nhà nên mới tới trường ở được.
Luẩn
quẩn một hồi, tận tám giờ 50 phút Cố Tiểu Ảnh hai tay hai túi đồ, mới ngồi lên
được taxi. Sau khi lên xe, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, thảo nào mà người ta nói
ly hôn sẽ vô cùng vất vả tốn sức, mình đây mới chỉ là một chuyến ra ngoài ở mà
đồ đạc đã lích k khủng khiếp thế này rồi, ngộ nhỡ ly hôn, lại còn phải phân
chia tài sản, phải thu dọn đồ đạc, thì chẳng phải là còn mệt hơn cả một lần
chuyển nhà sao? Thật đúng là đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần!
Nghĩ
tới mức độ nghiêm trọng của hai chữ “ly hôn”, bỗng nhiên tất cả uất ức đêm hôm
qua lại ồ ạt trỗi dậy, khiến cho Cố Tiểu Ảnh muốn kiềm chế cũng chẳng thể nào
kiềm chế được.
Lại
nhớ tới câu hỏi Cố Tiểu Ảnh đã nói với Quản Đồng trước khi kết hôn: “Anh sẽ tốt
với em cả đời này chứ?”
Quản
Đồng có vẻ rất thành thật đáp: “Tất nhiên rồi.”
Cố
Tiểu Ảnh vẫn chưa bằng lòng hỏi tiếp: “Có thật là cả đời này anh vẫn sẽ mãi mãi
tốt với em như thế này không?”
Quản
Đồng chẳng biết làm thế nào nhưng vẫn khẳng định chắc chắn: “Thật.”
Nghĩ
một lát rồi bổ sung thêm một câu: “Em không việc gì phải bi quan như thế. Chúng
ta đều là những người có học, tất nhiên đã nói là phải giữ lời.”
Nhưng
thực tế đã rõ ràng là: “Sau khi kết hôn được hơn nửa năm, anh ta bắt đầu thường
xuyên cãi nhau với cô, thậm chí lại còn chỉ trích đạo đức nghề nghiệp của cô...
Liệu anh ta có nhớ mình đã từng hứa như thế nào không? Anh ta rõ ràng đã hứa dù
thế nào thì vẫn trước sau như một, thế là rốt cục là do tai của Cố Tiểu Ảnh bị
điếc, hay là căn bản ngay từ đầu đã không nên tin tưởng vào những lời hứa hẹn
thề thốt của con người giả dối kia!”
Có
thể, Cố Tiểu Ảnh sớm đã biết, yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác
nhau, mà điểm khác biệt cơ bản là tình yêu thì phóng đại những ưu điểm, còn kết
hôn thì lại phóng đại những nhược điểm.
Mà
một số vấn đề chỉ dần dần bộc lộ sau khi đã kết hôn theo danh nghĩa, vào lúc
xác lập những trách nhiệm nghĩa vụ và cùng nhau chung sống mà thôi...
Thế
là Cố Tiểu Ảnh ngồi trên taxi rời khỏi nhà, mà cô lại không hề phát hiện ra
rằng, chính trong lúc taxi lăn bánh khỏi khu tập thể Tỉnh ủy thì Quản Đồng lại
từ cổng đi vào trong sân của khu tập thể .
Lúc
ấy, quả thực Cố Tiểu Ảnh không hề biết rằng: “giai đoạn vận hành” của một cặp
vợ chồng mới kết hôn là phải như vậy, có thể ngắn dài khác nhau, nhưng nhất
định là sẽ trải qua – chẳng khác nào màn kịch dạo đầu, mặc dù không thực sự cần
thiết, nhưng lại có thể mang lại nhiều cảm giác mới mẻ.