Hôn Nhân Giấy - Chương 04 (Phần 02 - 03)

Đời đúng là
một bể khổ!

Cũng
không biết là cứ phải tiếp chuyện như vậy bao nhiêu lâu, tới mức cuối cùng thì
Cố Tiểu Ảnh cảm thấy lưng mình sắp sụp đến nơi rồi, đến mông cũng đau nhức hết
cả. Nhưng cô lại không thể lên giường nằm, một là vì phép lịch sự tối thiểu,
hai là Cố Tiểu Ảnh biết rõ cái túi ngủ kia cũng chẳng khá hơn một cái hầm băng
là mấy – phương pháp giữ ấm duy nhất xưa nay của nhà Quản Đồng chính là đắp
càng nhiều chăn càng tốt, nhưng mà nếu đắp lên người ba cái chăn bông ấy, chẳng
chóng thì chầy thế nào cũng tắt thở cho mà xem.

Sống
trên đời hơn 20 năm, cô tự cảm thấy mình là một người phóng túng khoáng đạt,
nhưng lần này khi ở trong căn nhà của họ Quản – với đầy ắp những người là
người, lần đầu tiên Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình thật là vô dụng, thật là vật bỏ
đi, thật yếu ớt và mỏng manh.

Nhưng
sự thật là, kể cả Cố Tiểu Ảnh có muốn tháo vát đi chăng nữa thì cũng lực bất
tòng tâm mà thôi.

A
a a a – cứ nghĩ đến chuyện năm nào cũng phải về  đây mỗi dịp 30 tết là Cố
Tiểu Ảnh lại chỉ muốn viết di chúc, rồi chết ngay đi cho nhẹ.

Bữa tối như
thường lệ vẫn là một bàn đầy các món ăn mặn: cá om, gà hầm, trứng luộc, thịt dê
xào... nhưng vì trời quá lạnh nên mỡ đọng lại trong bát cũng đông cứng thành cả
một mảng trắng lớn.

Cố
Tiểu Ảnh chờ đỏ cả mắt, thì cuối cùng - sau khi đã hết món thịtcác loại, thì
một nồi canh thập cẩm mới được bưng ra, gồm có mộc nhĩ, sợi đậu phụ khô, nấm
hương, trứng chim cút... khói bốc nghi ngút. Mắt Cố Tiểu Ảnh lúc này cứ như sói
như hổ nhìn thấy con mồi, thật chẳng khác nào như nhìn thấy một cái máy sưởi

Thế
là tối hôm ấy, suốt cả bữa Cổ Tiểu Ảnh chỉ chực ôm lấy cái nồi canh mà ăn cơm.
Quản Lợi Minh thấy thế rất khó hiểu, bèn gắp vài miếng thịt vào bát của cô. Cố
Tiểu Ảnh đáp trả lại ông bằng một nụ cười đầy cảm kích, nhưng quả thực là cô
không thể nào ăn nổi, đành đưa mắt lén nhìn Quản Đồng cầu cứu. Quản Đồng thấy
vậy là hiểu ngay ý vợ mình, liến gắp mấy miếng thịt ra khỏi bát của Cố Tiểu Ảnh.

Quản
Lợi Minh trợn mắt: “Đấy là gắp cho Tiểu Ảnh”.

Quản
Đồng vẫn cứ cúi đầu ăn cơm, đáp khẽ: “Cô ấy chỉ ăn canh thôi.”

“Con
thì ăn thịt còn đểcho người ta ăn canh ấy hả!” Quản Lợi Minh lộ rõ ánh mắt khó
hiểu, không thể ngờ đứa con của mình lớn bằng từng này mà vẫn còn ngốc nghếch
không hiểu chuyện đến như thế.

“Cố
ấy bị đau bụng mà. Cứ để cô ấy ăn chút gì nóngnóngcho ấm bụng.” - Quản Đồng nói
với bố mình. “Bố cứ ăn đi,không phải để ý đâu.”

Quản
Lợi Minh định trừng mắt tiếp tục chủ đề, nhưng Tạ Gia Dung đã hiểu ngay vấn đề,
thuận tay lay lay tay áo củaQuản L Minh: “Ông ăn đi, con nó thích ăn gì thì nó
sẽ tự gắp."

Quản
Lợi Minh rốt cục vẫn chẳng hiểu ra sao, nhưng cũng không nói năng gì thêm nữa.

Ăn
xong cơm, Cố Tiểu Ảnh thực sự cảm thấy không thể cứ chỉ ngồi không mà nhìn
được, bèn tới giúp Tạ Gia Dung thu dọn bát đĩa. Tạ Gia Dung trở vềphòng ngủ,
khi quay ra thì mang theo một chiếc túi chườm nóng. Bà rót nước nóng vào và đưa
cho Tiểu Ảnh. Khi chạm được vào túi chườm vừa nóng vừa ấm, Cố Tiểu Ảnh cảm động
sắp trào nước mắt!

Ngay từ đầu,
Cố Tiểu Ảnh vốn dĩ rất quý mến Tạ Gia Dung, nay lại thấy bà càng thêm phần chất
phác đáng mến.

Thế
là suốt cả tối Cố Tiểu Ảnh cứ ôm chặt lấy cái túi chườm ấm áp, đến đi tiểu cũng
chẳng nỡ bỏ ra.

Ba
mươi tết, bên ngoài pháo nổ đì đùng rộn rã, trong nhà Tạ Gia Dung và Quản Lợi
Minh ở gian phòng chính cùng xem chương trình truyền hình chào năm mới. Lúc ấy,
Cố Tiểu Ảnh co mình lại trong túi ngủ, khư khư ôm lấy cái túi chườm gọi một
cuộc điện thoại cho gia đình, trong thoáng chốc cô nghe thấy giọng nói của La
Tâm Bình thì tự dưngmuốn bật khóc.

Thế
nhưng Cố Tiếu Ảnh vẫn cố nhịn được, cô chỉ vừa làm nũngvừa hờn trách mẹ ruột:
“Mẹ, ở đây lạnh quá mà con phải ở tận hai ngày mới được về, con muốn ăn đồ bố
nấu cơ...”

La
Tâm Bình tự mình cũng có thể hình dung ra được những nỗi khổ của con gái khi ở
đó, nên lập tức trả lời: “Mẹ đã bảo bố nấu cơm trước đợi các con về, các con đi
đường nhớ cẩn thận đấy nhé, dự báo thời tiết nói là mùng ba sẽcó tuyết rơi ấy.”

“Tuyết
rơi ạ?” - Tiểu Ảnh nghe thấy vậy đột nhiên rất háo hức phấn chấn - “Vậy thì
mùng hai con sẽ về, mẹ thật là đáng yêu quá đi! Như thế là con sẽ được về nhà
sớm một ngày rồi!”

“Con
nói năng nhớ phải có chừng mực, đừng để người ta tưởng mình là con nhà không
được dạy dỗ tửtế!” - La Tâm Bình tính vốn cẩn thận chu đáo, không quên dặn dò
con gái: “Nhớ giữ ấm cơ thể, đừng có mà để bị cảm lạnh.”

“Con
biết rồi con biết rồi” - Cố Tiểu Ảnh vui vẻ đáp, sau đó còn nói chuyện rất lâu
với ông Cố, mãi đến tận khi điện thoại hết pin mới dập máy.

Trước
khi đi ngủ, Cố Tiểu Ảnh còn tự động viên bản thân: “Thắng lợi đã ở ngay trước
mắt rồi!”

Chỉ
có điều, cả trong giấc ngủ cô cũng thấy rất khổ sở, vì về đêm, nhiệt lượngcủa
giường sưởi dần dần bị tiêu tán đi, không khí lạnh đã khiến cho Cố Tiểu Ảnh
tỉnh giấc. Cô kéochăn trùm kín cả đầu, cuốn kín xung quanh người. Túi chườm
trong lòng cũng đã nguội lạnh cả, cô muốn dậy đi rót thêm nước nóng vào nhưng
sợ phải đối diện với cái lạnh khủng khiếp bên ngoài, và rồi cái túi ngủ cũng sẽ
lại lạnh toát như lúc đầu cho mà xem, cho nên nghĩ đi nghĩ lại Cố Tiểu Ảnh vẫn
quyết định không ra khỏi chăn nữa mà tiếp tục ngủ tiếp. Cũng không biết là cô
đã phải đếm bao nhiêu con cừu cả thảy thì mới ngủ lại được, nhưng vẫn bị tỉnh
giấc giữa chừng mấy lần nữa, đến sáng sớm hôm sau tỉnh dậy sờ th thấy tóc của
mình cũng đã đông cứng hết cả rồi.

Cố
Tiểu Ảnh cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ phải gánh chịu cái lạnh nào khủng
khiếp như cái lạnh của suốt 24 giờ vừa qua, cứ như khí lạnh đã luồn vào cả
xương tủy, cho dù có túi chườm, giường sưởi hay canh nóng nghi ngút khói đi
chăng nữa, thì cũng không có cách nào để làm cho tứ chi ấm lên được.

Cố
Tiểu Ảnh cứ như thếgắng gượng chịu đựng suốt hai ngày, cho đến cuối cùng, cảm
giác còn lại cũng chỉ là chút tê tê, gần như đã không có cảm giác gì nữa rồi.
Cà ngày phải đi cùng với Quản Đồng đến nhà họ hàng của anh để chúc mừng năm
mới, rồi lại tiếp đón khách khứa tới chúc Tết nhà mình, buổi tối thì co rúm ở
trong chăn đọc tiểu thuyết bằng MP4, thỉnh thoảng lại tiếp chuyện vài câu với
bố và mẹ chồng. Mặc dù vẫngặp khó khăn trong việc nghe hiểu tiếng địa phương
nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫn cố gắng cười cười nói nói. Vào lúc này, trong những ngày
đông lạnh giá buốt, cô bỗng chợt nhớ lại những lời dặn dò tình cảm của mẹ mình
dành cho trước ngày kết hôn: “Con gái mẹ quả là biết nhìn người, hoàn cảnh khắc
nghiệt như thế mà lại có thể bồi dưỡng nên một Quản Đồng như vậy, cha mẹ cậu ấy
hẳn đã gặp không ít khó khăn, chính bản thân cậu ấy lại càng phải cố gắng rất
nhiều.”

Quả
thực, nếu không được trải qua những thử thách, dù rất nhỏ như thế này, thì Cố
Tiểu Ảnh sẽ chẳng bao giờ thấy đồng cảm thực sự với câu nói đó như chính lúc
này đây.

Từ
tận đáy lòng mình, cô một lần nữa cảm thấy khâm phục vô cùng những con người ở
đây, những con người của một vùng núi phía Bắc xa xôi, trong đó có cả người
chồng của cô.

Hai
ngày sau, Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh lại bắt đầu chuyến hành trình đi tới thành
phố F. Trước khi hai người Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung đã chu đáo chuẩn bị cho
cha mẹ Cố Tiểu Ảnh không biết bao nhiêu là đặc sản địa phương, từ lạc cho đến
khoai lang, tất cả được sắp xếp gọn gàng nhét đầy những túi. Lúc ở bến xe, Quản
Lợi Minh còn dặn dò Cố Tiểu Ảnh: Túi này là dưa muối cho bố con, lần trước ông
ấy tới rất thích ăn món này; còn cái túi này, là thịt da bao cho mẹ con, bà ấy
từng nói thịt da bao chỗ bà ấy không ngon...

Trong
từng cơn gió đông lạnh buốt quất tới, Cố Tiểu Ảnh cảm động vô cùng, cô trìu mến
nhìn bố chồng, rồi chỉ biết gật gật đầu mãi - đây là lần thứ N của mấy ngày gần
đâyrồi, Cố Tiểu Ảnh dù chân tay đông cứng nhưng sâu thẳm trong trái tim lại cảm
thấy vô cùng ám áp.

Nhưng
đường trở về thành phố F thì thật vô cùng thê thảm, đầu tiên là một con tàu
không thểxập xệ hơn, không biết đã có từ thời đại nào rồi mà đến điều hòa cũng
hỏng, vừa bật lên một cái thì cứ như là toàn bộ linh kiện của con tàu cùng đồng
thanh kêu gào. Đã thế, trên tàu lại còn có cả người mắc chứng thối chân, đầu
độc Cố Tiểu Ảnh đến mờ mịt cả đầu óc. Một người bao năm không biết đến hai chữ
say xe như Cố Tiểu Ảnh mà giờ cũng đã bắt đầu ngắc ngoải, nhưng dạ dày chẳng có
gì bên trong, nên có muốn nôn thì cũng chẳng có gì mà nôn ra. Thấy Cố Tiểu Ảnh
như vậy Quản Đồng vô cùng lo lắng, sợ là lẽ nào chứng viêm trực tràng của Cố
TiểuẢnh lại tái phát?

Nhưng
sự thật đã cho thấy, bạn Cố Tiểu Ảnh của chúng ta quả là một kẻ đánh cũng không
chết!

Về
đến nhà bố mẹ, thay quần áo rồi tắm rửa, quên hết cái thứ mùi kinh tởm kia, lại
được ngồi sưởi ấm nửa tiếng, rồi được ngấu nghiến ngon lành bát canh hải sản
thơm phức mà chính tay bố mình làm cho - bạn Tiểu Ảnh của chúng ta đã chính
thức sống lại!

Việc
đầu tiên sau khi “sống lại”, đó là không thèm đếm xỉa gì tới Quản Đồng, đang
ngồi tán dóc với Cố Thiệu Quân ngoài kia, m lập tức chạy như bay vào phòng ngủ
của bà Cốđể ỉ ê tâm sự. Chẳng cần nói cũng biết, câu đầu tiên bà Cốhỏi con gái
chính là: “Ở đó lạnh lắm không?”

Cố
Tiểu Ảnh lúc này đã quên hết sự lạnh lẽo đau đớn lúc trước, nhe răng trợn mắt
vui sướng: “Cũng lạnh! Lần này thì con đúng là được mở rộng tầm mắt rồi! Cái
giường sưởi tất nhiên là căn cứ cấp nhiệt, đến chăn mà cũng lạnh toát. Mà đáng
sợ nhất là gì mẹ biết không? Là sáng sớm hôm sau, khi ngủ dậy thì phát hiện ra
rằng, chậu nước rửa chân tối qua đã biến thành một tảng băng mất rồi!”

La
Tâm Bình khẽ rên “hừ hừ”, Tiểu Ảnh buông lỏng tay: “Con nói thật mà, sao mẹ lại
không tin, để giữ ấm, con chỉ dám uống mỗi ngày một cốc nước, mẹ nhìn cái nốt
rộp trên miệng con đây này...”

Cố
Tiểu Ảnh chỉ cho La Tâm Bình xem tận mắtcáinốt rộp trên miệng mình, rồi băn
khoăn: “Nếu như lót thêm cái nệm điện lên trên cái giường sưởi thì không biết
liệu có bị rò điện không nhỉ?”

“Vớ
vẩn” - La Tâm Bình nghe thấy vậy bèn cất tiếng mắng, cắt ngay những suy nghĩ kỳ
lạ của cô con gái, cũng không quên nêu ra bài học danh dự của xã hội chủ nghĩa:
“Có gian khổ phấn đấu thì mới có hạnh phúc lâu dài, bọn trẻ các con bây giờ
thật không biết thế nào mới là khổ. Con so sánhvới Quản Đồng mà xem. Bây giờ
phải dạy cho con biết mới được, con phải liệu mà tiếp thu, biết chưa?”

“Á"
- Tiểu Ảnh nhìn chòng chọc mẹ mình: “Mẹ xem mẹ kìa, sao lại cứ nghĩ cho người
ngoài mà không thèm đếm xỉa gì đến người nhà thế chứ.”

La
Tâm Bình nhìn bộ dạng con gái, đầu đã ba ngày không được gội, da mặt thì trắng
xám, nhìn nghiêng thì vàng vọt, thấy rất đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn cố kiềm
chế mà buông lời: “Không thì về sau, cô cứ về nhà bố mẹ chồng mà ăn tết.”

Cố
Tiểu Ảnh thở dài thườn thượt: “Bố chồng con còn muốn con trai năm nào cũng dắt
theo vợ con mang theo cả đống quà tết về quê làm rạng rỡ tổ tông đấy.”

“Cái
con bé này” - La Tâm Bình trợn mắt nạt Cố Tiểu Ảnh: “Chưa nuôi con thì chưa
biết được ơn bố mẹ, con đến khi nào làm mẹ rồi thì mới biết được, làm cha làm
mẹ rồi thì mới biết cần làm rạng rỡ tổ tông để làm cái gì? Chẳng phải cũng chỉ
vì muốn có cái cảm giác được con cái hầu hạ chăm sóc hay sao?”

“Thật
thế ạ?” - Cố Tiểu Ảnh đã nghĩ ngợi một lát mà vẫn không hiểu lắm, “Thế thì được
hầu hạ chăm sóc ở thành phố không phải là tốt hơn sao, sao lại cứ bắt con cái
phải về quê đón năm mới như thế?”

La
Tâm Bình dỗ dành Tiểu Ảnh: “Bởi vì con gái năm đầu kết hôn đều phải về quê
chồng ăn tết, kể cả xong hôn lễ rồi, nhưng việc đón năm mới vẫn mang ý nghĩa
đặc biệt hơn một chút, phải để cho bà con hàng xóm xung quanh được xem mặt cô
dâu một chút chứ. Nhưng nếu năm sau con mà có thai thì chắc cũng sẽ không thể
tùy tiện thoải mái đi lại như thế được, cho nên cũng không cần về quê chồng đón
tết nữa!”

“Có
thai?!” - Cố Tiểu Ảnh trợn tròn mắt: “Mẹ! Lẽ nào chỉ vì không muốn phải về quê
chồng ăn tết nữa mà con phải sinh con sao?”

“Ai
sinh con để không phải về quê chồng nữa chứ? Đấy là mẹ chỉ bảo có khả năng thế
thôi!” - La Tâm Bình nhìn đứa con gái mình sinh ra, tiếc là đã không dạy dỗ con
nghiêm khắc hơn. Bà cũng không thể hiểu được đứa con gái thông minh như vậy của
mình mà sao có một số chuyện mãi vẫn không hiểu ra được - “Hơn nữa, lúc nào con
mới định có con đây? Mẹ nói cho con biết, sinh con càng sớm thì càng tốt, chẳng
có gì là không tốt với con cả! Chuyện này thì có gì mà con thấy khó khăn như
thế cơ chứ!”

“Nhưng
con vẫn còn trẻ mà!” - Cố Tiểu Ảnh sợ hãi nhìn La Tâm Bình - “Con không muốn
sinh con bây giờ đâu! Trẻ con thật là đáng sợ! Sinh con là sẽ không còn tự do
nữa, dáng vóc lại còn xấu xí đi vài phần! Con sẽ không sinh! Kiên quyết không
sinh con đâu!”

“Con
bị thần kinh phải không?” - La Tâm Bình nghe thấy vậy liền giận dữ quát mắng.

Lúc
đó Quản Đồng đang ngồi bên bàn ăn tiếp rượu bố vợ, nghe thấy cuộc tranh cãi có
phần nảy lửa này, định đứng lên tới xem sao thì bị ông Cố ngăn lại.

“Quản
Đồng à, con nhất định phải ghi nhớ kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm của bố.”
- Ông Cố rót rượu cho Quản Đồng, thật thà nói: "Con cứ kệ hai mẹ con họ
đi, cứ để cho hai mẹ con cãi nhau như vậy. Mẹ con nhà này tranh cãi như cơm bữa
hàng ngày ý mà, mỗi ngày ít nhất phải cãi nhau một lần. Nhưng cãi xong là lại
quên ngay, đâu lại vào đó, năm phút sau là đã lại thấy bá vai bá cổ vui vẻ cùng
nhau đi mua quần áo rồi. Cho nên tốt nhất con đừng có dính vào, can thiệp là
thế nào cũng hỏng chuyện đó.”

Quản
Đồng nghe những lời khuyên của bố vợ như vậy bèn cười khì khì. Ông Cố uống thêm
chén rượu, chậc lưỡi tiếp tục nói: “Con đừng có mà không tin những lời bố nói.
Bệnh hay quên của hai mẹ con nhà này chẳng phải bình thường đâu. Cứ nói mẹ con
đấy, bao nhiêu năm bố nghe bà ấy gào thét quen rồi, ngày nào mà không thấy bà
ấy gào là cảm thấy có vấn đề ngay, có khi bà ấy như thế lại bị bệnh không biết
chừng.”

Quản
Đồng nghĩ tới cảnh nhà mình, rầu rầu rĩ rĩ gật gật đầu.

Ông
Cố nhìn thấy con rể như vậy, biết ngay là mình đã tìm ra được một người đồng
cảnh ngộ rồi, không nhịn đượclại tiếp tục thầm thì: “Bố nói cho con biết nhé,
bọn họ mà muốn hét, thì cứ để bọn họ hét đi. Hét ra được là tốt, sẽ không bị u
uất sinh bệnh. Con chỉ việc cứ coi như là đang xem kịch khỉ thôi, thỉnh thoảng
lại chêm vào vài câu, sẽ càng thêm phần náo nhiệt! Không cần phải giảng giải
đạo lý gì hết cho họ đâu, họ muốn cãi thì cứ để họ cãi. Bọn họ mà không cãi vã
thì sẽ nhàm chán lắm cho mà xem!”

Quản
Đồng lại cười khà khà, Cố Thiệu Quân cũng cười theo. Hai người tiếp tục chạm
chén liền tù tì.

Một
lúc sau, Quản Đồng lắng tai nghe ngóng, quả nhiên y hệt như lời Cố Thiệu Quân
đã nói: trong phòng ngủ, giọng nói của La Tâm Bình đã nhỏ dần lại, còn Cố Tiểu
Ảnh thì đã tiếp tục rù rì tâm sự.

Quản
Đồng thấy vậy tự dưng nảy sinh sự ngưỡng mộ vô cùng đối với bố vợ mình.

Tuy
nhiên, những ngày tươi đẹp của Cố Tiểu Ảnh cũng chẳng kéo dài được lâu.

Không
lâu sau, Cố Tiểu Ảnh đang say sưa hát karaoke với vài người bạn ở thành phố G
thì nhận được điện thoại của Quản Lợi Minh gọi đến: “Tiểu Ảnh à, con nói với
Quản Đồng, bố và mẹ chuẩn bị đến chỗ các con ở một thời gian. Mẹ con dạo này
toàn nằm mơ thấy các con, sợ rằng có điềm xấu cho nên muốn lên chỗ các con
trông nom chăm sóc thì mới yên tâm.”

Cố
Tiểu Ảnh lúc đó đang ở trong phòng cách âm, nghe xong những lời nói như vậy của
bố chồng, mà hàm dưới như sắp rớt xuống chân đến nơi: “Trông nom chúng con thì
bố mẹ mới an tâm ư? Nhưng bố à, bố mẹ đến thì chúng con mới không yên ổn đấy!”

Đấy
là còn chưa nói đến những thói quen sinh hoạt đều căn bản khác nhau, những trận
chiến cảm xúc mãnh liệt lúc nửa đêm giờ biết giải quyết thế nào đây?

Khỏi
phải nói, lời của Hứa Tân quả là đúng: Cố Tiểu Ảnh đích thị là một nữ lưu manh
đầu óc chứa đầy cặn bã.

(3)

Và là thế cuộc
sống hợp cư của cô giáo Cố chính thức bắt đầu!

Sáng
thứ bảy, Cố Tiểu Ảnh bị Quản Đồng kéo tới bến xe chuyển tiếp đường dài. Đêm hôm
trước Cố Tiểu Ảnh thức khuya viết tiểu thuyết, không được ngủ đủ giấc, mở miệng
ra là ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở đi theo Quản Đồng, vừa đi vừa ngủ
chập chà chập chờn.

Chờ
chuyến xe của bố mẹ chồng đến dài cả cổ, Cố Tiểu Ảnh chẳng phải mất nhiều công
nhìn ngóng, lập tức đã trông thấy chiếc áo bông đỏ mà mình mua cho Tạ Gia Dung.
Ngó nghiêng sang bên cạnh tiếp tục thấy ngay chiếc áo vest chuyêndùng để tiếp
khách của Quản Lợi Minh. Cố Tiểu Ảnhcòn chưa kịp mở miệng thì Quản Đổng đã rảo
bước luồn lách qua đám đông. Cố Tiểu Ảnh thấy vậy c>ống quýt chạy theo, trên
đường còn bị người ta va hành lý vào người mà vẫn phải nghiến răng chịu đựng
không thèm chấp, chỉ cố lách được ra phía trước.

Cuối
cùng thì cũng đến được chỗ vợ chồng Quản Lợi Minh đứng, Cố Tiểu Ảnh tay quệt mồ
hôi, miệng cất tiếng chào: “Con chào bố mẹ, bố mẹ đến rồi ạ!”

QuảCố
Tiểu Ảnh thì vui mừng cười đáp: “Tiểu Ảnh, con cũng đến đón chúng ta à?”

Trong
lúc nói chuyện thì đã tìm thấy được hành lý, Quản Đồng liền xách ra ngoài. Tạ
Gia Dung tay lau mồ hôi đi theo phía sau. Cố Tiểu Ảnh vẫn muốn ngáp mà phải cố
nhịn, kết quả là nước mắt trào hết cả ra.

Quản
Lợi Minh đi phía trước Cố Tiểu Ảnh than vãn: “Sao mà đông thế, biết thế này để
vài hôm nữa mới tới.”

“Để
sau rằm tháng giêng thì tất cả mọi người đều phải quay trở lại thành phố để đi
làm ạ.” – Cố Tiểu Ảnh vừa đi đằng sau vừa đáp.

“Đâu
phải thế. Bố vừa nói chuyện với một người đứng bên cạnh. Anh ta nói đi làm cho
một công trình ở phía bên này, mỗi tháng kiếm được hơn 2000 tệ. Vợ anh ta thì
đi giúp việc cho mấy người đang ở cữ, mỗi tháng cũng được hơn 2000 tệ.” - Quản
Lợi Minh thở dài, “Thật là, anh ta nói 18 tuổiđã ra đây đi làm rồi, bây giờ cứ
mỗ>i tháng gửi về nhà mấy nghìn tệ, năm ngoái vợ anh ta còn sinh được một
đứa con trai nữa.”

Nói
đến đây, không chỉ Quản Lợi Minh mà cả Tạ Gia Dung đều lộ rõ vẻ mặt thèm muốn.
Cố Tiểu Ảnh thì cứ mải miết đi, đến mí mắt cũng chẳng dám ngẩng lên. Quản Đồng
cũng có chút khó chịu, nhưng cố nhịn, không nói g.

Thế
nhưng Quản Lợi Minh vẫn chẳng bỏ qua cái chủ đềnày, quay lại tiếp tục hỏi Quản
Đồng:

“Quản
Đồng, một tháng con kiếm được bao nhiêu?” Quản Đồngcau mày đáp: “Hơn 4000 tệ ạ.”

“Cuối
năm có tiền thưởng chứ?" – Quản Lợi Minh tiếp tục.

“Công
chức thì lấy đâu ra tiền thưởng cơ chứ!> - Quản Đồng đặt hành lý bên đường,
vừa giơ tay vẫy taxi vừa hơi bực bội trả lời: “Những người qua được kỳ sát hạch
cuối năm thì sẽ có tiền lương tháng 13, coi như là tiền thưởng”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3