Hôn Nhân Giấy - Chương 04 (Phần 01 - 02)

Chương 4: Lấy chồng là lấy cả một gia đình

Nhưng tình
trạng bình thường của cuộc hôn nhân “mua một tặng hai” cuối cùng cũng cho cô
biết rằng, “lấy gùi bỏ ngọc” – câu thành ngữ xưa này nếu đặt vào tình huống
hiện tại, thì không chỉ đơn thuần để nói về chuyện thằng ngốc mua chiếc hộp mà
vứt đi viên ngọc, ngược lại còn nhắc nhở người ta là: chiếc hộp quyết định cả
giá trị viên ngọc, vì thế, trước khi mua ngọc, nhất định phải căng mắt ra mà
nhìn kỹ chiếc hộp!

(1)

Cuối năm,
trông đợi mỏi mòn mãi mới tới được lúc Quản Đồng được phép nghỉ cuối tuần, Cố
Tiểu Ảnh kéo Quản Đồng cùng đi bách hóa, dự định mua quần áo tặng mẹ chồng nhân
dịp năm mới.

Đang
lựa chọn quần áo trong bách hóa, Cố Tiểu Ảnh mới chợt hỏi Quản Đồng: “Mẹ anh
mặc cỡ áo bao nhiêu?”

Quản
Đồng nghe vậy bèn nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời: “Anh không biết.”

Cố
Tiểu Ảnh chau mày: “Sao đến mẹ anh mặc cỡ nào mà anh cũng không biết thế?”

Nghĩ
tới chuyện mua quần áo, Quản Đồng mới sực nhớ ra: “Mẹ anh cao khoảng một mét
sáu, em cứ lựa theo thế mà mua thôi vậy.”

Cố
Tiểu Ảnh bực tức đáp lại: “Anh nghĩ là một phụ nữ trung niên cao một mét sáu
chẳng lẽ lại giống hệt một cô gái trẻ cao một mét sáu à! Thế anh có biết số đo
vòng eo của mẹ anh là bao nhiêu không hả?”

“Vòng
eo ư?” – Quản Đồng lại càng thêm mù tịt, “Anh đã đo bao giờ đâu mà biết”.

Cố
Tiểu Ảnh đưa mắt nhìn Quản Đồng, buông ngay một câu kết luận: “Thế nên người ta
mới nói nuôi con trai thật là vô dụng. Chẳng hề được một chút ích lợi nào hết.”

“Vớ
vẩn, chẳng phải vẫn nói là nuôi con trai để sau này chúng chăm sóc bố mẹ già
hay sao?” – Quản Đông lập tức phản bác.

Nghe
thấy thế, Cố Tiểu Ảnh bèn “xì” khẽ một tiếng: “Lấy đâu ra mà nuôi con trai để
chúng chăm sóc bố mẹ già? Anh nằm mơ đấy à! Bây giờ á, toàn là con gái chăm sóc
bố mẹ thôi.”

Quản
Đồng rất không đồng ý: “Con gái thì suy cho cùng vẫn cứ phải đi lấy chồng.”

Nhưng
rốt cục thì vẫn là Cố Tiểu Ảnh miệng lưỡi nhanh nhẹn sắc sảo hơn, nên cứ mỗi
khi Quản Đồng muốn tranh luận vấn đề gì thì chẳng có lần nào mà cô nhường lời
chịu thua. Cứ hễ nói là lại hệt như đang thuyết giảng tọa đàm: “Em nói cho anh
biết nhé, quan niệm đấy của anh thật đúng là rơi rớt lại từ thời đại nông
nghiệp, cái thời mà đàn ông con trai đại diện cho sức lao động, một gia đình
chỉ khi sinh được con trai nối dõi tổ tông thì mới được quyền sở hữu đất đai
ruộng vườn. Bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi cơ mà, nhất là ở các thành phố,
tuy địa vị chính trị của nữ giới tuy vẫn còn khá khiêm tốn, nhưng trong phạm vi
gia đình mà nói thì lời nói của phụ nữ càng ngày càng có trọng lượng

Quản
Đồng gật gật đầu, dịu dàng ngắt những lời nói theo quán tính nghề nghiệp của Cố
Tiểu Ảnh: “Cô giáo Cố à, thế rốt cuộc là em định mua bộ quần áo nào đây?”

Cố
Tiểu Ảnh lúc này mới nhớ ra là mình đang đi mua quần áo cho bố mẹ chồng, bèn
lườm cho Quản Đồng một cái, lấy từ chiếc giá để hàng bên cạnh mình một chiếc áo
bông màu đỏ và hỏi nhân viên bán hàng: “Chiếc này có số to không?”

Nhân
viên bán hàng nhìn qua chiếc áo rồi hỏi: “Chị mua cho người khoảng bao nhiêu
tuổi thế? Có béo không ạ?”

“Béo
hơn tôi từng này...từng này” – Cố Tiểu Ảnh dùng tay khua vẽ ra: “vòng eo thì có
hơi to một chút”.

“Làm
gì mà béo được như thế cơ chứ?” Quản Đồng vội vàng phản đối, “Mẹ anh rất gầy
mà, từ nhỏ đã gầy rồi.”

“Anh
im đi” – Cố Tiểu Anh chẳng thèm mảy may để ý gì tới những lời Quản Đồng nói mà
vẫn tiếp tục trao đổi với nhân viên bán hàng: “Kích cỡ áo không được nhỏ quá, vì
mùa đông còn phải mặc thêm rất nhiều áo len dày bên trong.”

“Mẹ
anh thật sự đâu có béo như em mô tả cơ chứ” – Quản Đồng vẫn cứ tiếp tục không
đồng ý.

Cố
Tiểu Ảnh cuối cùng tỏ vẻ nín nhịn: “Liệu anh đã bao giờ nhìn mẹ mình mặc quần
áo chưa hả?”

“Nhưng
đấy là mẹ anh thì tất nhiên là anh phải hiểu hơn em rồi.” – Quản Đồng thành
thật trả lời.

“Quản
Đồng à, rốt cục anh hiểu những gì về vóc dáng người phụ nữ nào?” – Cố Tiểu Ảnh
liếc xéo Quản Đồng nói: “Mẹ anh mặc dù nhìn thì không béo, nhưng phụ nữ bất kỳ
ai đã từng sinh con, thì cũng hầu hết đều có phần bụng dưới. Hơn nữa, lưng của
mẹ anh cũng chẳng hề nhỏ như anh đã nghĩ đâu, mà ở nông thôn đâu có ấm áp gì,
nên bà chắc chắn sẽ phải mặc thêm nhiều áo len bên trong áo khoác nữa, những
điều này anh có biết không?

“Gì
cơ?” – Quản Đồng nghi hoặc. “Có thật như vậy không thế?”

Người
bán hàng thấy vậy cũng gật gật đầu nói với Quản Đồng: “Anh à, hãy nghe lời vợ
mình đi, chị ấy quả thực là người rất có kinh nghiệm đấy.”

Quản
Đồng thế là chẳng biết nói gì nữa, còn Cố Tiểu Ảnh thì lắc lắc đầu than thở:
“Thật đúng là không thể trông đợi gì vào con trai mà.”

Quản
Đồng còn chưa kịp mở miệng phản đối thì đã bị Cô Tiểu Ảnh véo cho một cái.

Hai
người tiếp tục đi, và vẫn không ngừng tranh luận về việc mua áo khoác và quần
cho Tạ Gia Dung, mua áo lông vũ cho Quản Lợi Minh, mua đồ lót giữ ấm cơ thể cho
hai vợ chồng, rồi túi to túi nhỏ khệ nệ ôm vác đi ra phía ngoài.

Quản
Đồng vừa đi vừa hỏi: “Sao em không mua quần áo cho mẹ em thế?”

“Đồ
bố mẹ em mặc quá đắt tiền, em không đủ khả năng mua nên đành phải tặng những
thứ khác vậy”. Nói xong hết rồi Cố Tiểu Ảnh mới chợt giật mình, nên vội vàng
nói chen thêm một câu: “Anh đừng có mà nghĩ lung tung đấy, em cũng muốn mua cho
bố mẹ anh những bộ quần áo đắt mấy nghìn tệ lắm nhưng mà thể nào nếu em mua thì
cũng sẽ bị bố mẹ anh chê là lãng phí cho mà xem.”

“Anh
hiểu mà” – Quản Đồng gật đầu, nắm chặt tay Cố Tiểu Ảnh: “Em yên tâm đi, anh
không nghĩ vớ vẩn đâu”.

Vẫn
còn nửa câu sau nữa mà Quản Đồng đã không nói thành lời: “Thực ra, em như vậy
là anh đã thấy vui lắm rồi.”

Bởi
vì ngay chính Quản Đồng cũng chẳng hề nghĩ tới chuyện là phải mua quần áo mới
cho bố mẹ nhân dịp tết đến.

Trong
suy nghĩ của anh thì quà tết năm nào cũng chỉ là đậu phộng, là tôm cá với cả
chân giò, là lá trà điểm tâm, nhiều nhất thì cũng chỉ thêm mấy gói kẹo hay gói
thạch rau câu choọn trẻ con. Mặc dù quê anh cũng có phong tục mua quần áo đón
năm mới, nhưng anh dường như đã quen với việc trước nay gia đình chẳng giàu có
gì nên thường không chú trọng đến điều này.

Lần
này nếu không phải là do Cố Tiểu Ảnh cứ khăng khăng đòi mua quần áo cho bố mẹ anh
thì anh sẽ lại quên mất, những gia đình giàu có sung túc phải đón tết như thế.

Ra
khỏi chợ thì trời đã nhá nhem tối mất rồi, Cố Tiểu Ảnh làm nũng: “Ông xã à, em
muốn ăn Pizza Hut.”

Quản
Đồng nhíu mày: “Đồ ăn ở đó thì có gì ngon chứ, chỉ toàn là mấy thứ trẻ con
thích ăn.”

“Em
là trẻ con mà! Em muốn ăn!” – Cố Tiểu Ảnh bướng bỉnh nắm lấy ống tay áo của
Quản Đồng.

Quản
Đồng cúi đầu nhìn gương mặt nịnh bợ trẻ con ấy cũng phải bật cười theo: “Mấy
thứ đó ăn làm sao mà no được, anh ăn chẳng bao giờ thấy no cả.”

“No
được mà!” - Cố Tiểu Ảnh lập tức nhí nhảnh đáp lại: “Ông xã à, chúng ta cùng đi
ăn đi. Đi giờ này có khi lại không phải xếp hàng đâu.”

Quản
Đồng chịu thua, đành để Cố Tiểu Ảnh kéo mình đi đến cửa tiệm Pizza Hut. Hai
người tay xách nách mang đi qua đường, đến cửa tiệm Pizza Hut rồi thì Cố Tiểu
Ảnh tự dưng “ớ” lên một tiếng.

“Sao
thế?” - Quản Đồng lo lắng hỏi.

“Anh
nhìn kìa, kia chẳng phải là tiến sỹ Mạnh, chồng của sư tỷ hay sao?” – Cố Tiểu
Ảnh giơ tay chỉ cho Quản Đồng: “Cái người đứng dựa vào cửa sổ đấy.”

“Ừ,
có vẻ thế” - Quản Đồng cũng mới chỉ gặp Mạnh Húc có một lần, nên chẳng nhớ rõ
lắm – “Vậy người ngồi đối diện anh ta là sư tỷ của em hả?”

“Không
phải đâu.” – Ánh mắt Cố Tiểu Ảnh lộ rõ vẻ ranh mãnh, “Nhìn cô gái kia xem, tuổi
trẻ quả là luôn tươi đẹp thật là đáng ngưỡng mộ quá đi mất, còn nhìn em này,
đúng là gái có chồng, da dẻ đã sắp lão hóa cả rồi, xấu hổ chết đi được.”

“Em
rốt cục có định vào không thế hả?” - Quản Đồng hết cả nhẫn nại – “Em mà không
vào là không còn chỗ ngồi đâu đấy.”

“Từ
từ, đợi em nhìn đã!” – Cố Tiểu Ảnh núp sau người Quản Đồng, tò mò chăm chú quan
sát bàn của Mạnh Húc, nói nhỏ: “Anh à, anh nói xem, không phải là Mạnh Húc đang
ngoại tình đấy chứ? Vợ anh ta thì đang khổ sở mang thai ở nhà, thế mà anh ta
lại ở đây ăn đồ Tây với một cô gái hết sức xinh đẹp, rốt cục chuyện này là thế
nào?”

“Cố
Tiểu Ảnh, em đã viết quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi đấy biết không!” – Quản
Đồng dở khóc dở cười, “từ sau đừng có mà viết mấy cái thứ linh tinh đó nữa, nếu
không cứ viết nhiều quá thì lại hỏng hết cả đầu óc đấy.”

“Anh
mới là người lảm nhảm linh tinh ý!” – Cố Tiểu Ảnh trợn mắt hung dữ: “Đây là
trực giác của phụ nữ, anh có hiểu không hả? Anh nhìn họ đi kìa, chẳng phải là
rất tình cảm hay sao?”

Quản
Đồng đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của Tiểu Ảnh thì đúng lúc nhìn thấy hai người
đang nói cười vui vẻ, Mạnh Húc vẫn khí thế phong độ, nho nhã đứng đắn, còn cô
gái ngồi đối diện kia thì xinh đẹp rạng rỡ, quả là một đôi trai tài gái sắc,
một đôi kim đồng ngọc nữ đáng ngưỡng mộ.

Rồi
anh quay đầu lại nhưng vẫn thấy vợ cứ nấp sau người mình mà ló đầu ra nhìn, thì
cảm thấy vô cùng bất lực: “Em có định vào không đấy?”

“Anh
trật tự đi, đừng có sốt ruột, đứng im đó che cho em.” – Cố Tiểu Ảnh vẫn tiếp
tục quan sát.

Quản
Đồng chẳng còn cách nào, bèn túm lấy Tiểu Ảnh kéo ra bên cạnh mình: “Đừng có mà
lén lút thậm thụt như thế, ai không biết lại tưởng em có vấn đề đấy. Em không
đói nhưng anh thì đói sắp xỉu rồi này.”

Không
ngờ Cố Tiểu Ảnh lại đột nhiên kéo Quản Đồng lại, chuyển hướng quay người ra
phía sau: “Đi thôi, chúng ta đi nhà hàng khác.”

“Cố
Tiểu Ảnh, em thực sự bị trúng độc đấy à!” – Quản Đồng không còn nhẫn nhịn nổi
nữa, vừa đi theo Tiểu Ảnh vừa cằn nhằn: “Bọn họ nếu thực sự có một mối quan hệ
bất chính như thế thì lẽ nào lại tới một nơi giữa chốn đông người như thế này
để ăn cơ chứ? Lẽ nào bọn họ không biết là năm mới sắp đến thế này mà công khai
quan hệ như thế kia, thì thế nào cũng sẽ gặp phải rất nhiều người quen sao!”

“Ừ
nhỉ!” – Cố Tiểu Ảnh bỗng sững lại, dừng bước, quay đầu lại nhìn Quản Đồng: “Anh
nói thế quả cũng có lý.”

“Bà
xã à, anh chịu thua em rồi đó, em hãy để cho anh được ăn cơm tử tế đi, lượn lờ
cả một ngày thế này, chân anh sắp gãy đến nơi rồi.” – Quản Đồng mặt mày ủ rũ,
thiểu não.

“Được
rồi mà, chẳng phải chúng mình đang đi ăn sao.” – Cố Tiểu Ảnh đưa mắt quan sát
xung quanh rồi chỉ tay: “Ăn ở đó đi.”

Quản
Đồng vội vã nhìn theo hướng chỉ của Tiểu Ảnh, chợt trái tim tan nát.

KFC!

Trên
đường tới quán KFC, Quản Đồng đau khổ nghĩ: đúng là sự khác biệt giữa hai thế
hệ, quả thực là sự khác biệt rõ ràng giữa hai thế hệ.

(2)

Buổi tối, khi
hai người đang ngồi trên ghế sôfa xem ti vi trong phòng khách, Quản Đồng mới
chợt nhớ ra cất tiếng hỏi Cố Tiểu Ảnh: “Thế em định mặc quần áo gì đón tết đấy?
Ở quê anh không có lò sưởi đâu nhé, thể nào cũng sẽ rất lạnh đấy.”

Cố
Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng thở dài: “Em sẽ mặc cái áo lông dày nhất của em.”

Quản
Đồng gật đầu: “Ừ. Em nhớ mặc cái gì dày một chút, để tránh bị cảm

Một
hồi lâu Cố Tiểu Ảnh không nói một câu nào, chỉ chăm chú dán mắt nhìn màn ảnh ti
vi, mãi lâu sau mới hỏi lại: “Quản Đồng, anh đã đọc “Thời đại kết hôn mới”
chưa?”

Quản
Đồng lập tức có suy nghĩ: đây chính là nhược điểm của việc lấy một người vợ
thích đọc tiểu thuyết đây mà, chẳng cần đoán cũng biết được là Cố Tiểu Ảnh, cố
ấy đang tức cảnh mà sinh tình đó.

Cố
Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng: “Em chợt nhớ ra đoạn mở đầu của cuốn sách đó là: một
người vợ chuẩn bị theo chồng về quê ăn tết thì phát hiện ra là có mang. Thế là
cô ta mới báo với chồng cô ấy là không muốn về quê nữa, nhưng người chồng lại
khăng khăng không đồng ý, nên người vợ chẳng còn cách nào khác đành phải cứ thế
mà theo chồng về quê. Cả chặng đường thì gập ghềnh khó đi, về đến nhà chồng lại
phải lo toan nhiều chuyện, đã thế còn không được nghỉ ngơi đầy đủ, kết quả là
đã bị đẻ non đấy...”

Cố
Tiểu Ảnh càng nói càng thấy lòng vô cùng đau xót, cuối cùng không nhịn được mà
sụt sịt khóc: “Xui xẻo nhất là nhân vật nữ đó tên là Cố Tiểu Tây, làm thế nào
bây giờ hả anh? Tên cô ấy giống tên em như vậy, chắc chắn đây là duyên mệnh
rồi. Anh nói xem, lẽ nào sau này cuộc đời em cũng sẽ như thế?”

Nghe
xong Quản Đồng thật muốn khóc mà không khóc nổi. Đây là lần đầu tiên anh cảm
thấy ghét mấy tác giả viết những tác phẩm này đến tận chân răng, mặc dù chính
anh cũng là một sinh viên học khoa Trung Văn, dù cho khoa của anh đã đào tạo ra
không ít những nhà lý luận văn học – kể từ sau khi đất nước giải phóng, nhưng
lại chưa từng đào tạo các nhà văn thực sự- tạ ơn trời đất, vì thế mà anh càng
thêm tự hào về ngôi trường của mình. Cũng bởi lý do chính là vì các nhà văn quả
thực toàn là những kẻ ăn hại. Nhìn mà xem, bọn họ đã viết những cái quái gì thế
này! Quản Đồng tuôn ra một tràng lý luận dài dằng dặc để vỗ về tâm hồn của vợ
mình đang bị cái thứ “Băng dính hai mặt” đầu độc: sao bọn họ lại có thể viết ra
cái thứ “Thời đại kết hôn mới” như thế! Đúng là một lũ hại dân hại nước, lũ ăn
hại!

Sau
một lúc, Quản Đồng thu hết can đảm khẽ hỏi vợ mình: “Bà xã à, có phải em không
muốn về quê cùng anh không?”

Cố
Tiểu Ảnh len lén đưa mắt nhìn chồng, nói: “Nếu bảo là em muốn về quê với anh
thì quả thực là em đã nói dối, nhưng còn nếu bảo là em không muốn về quê với
anh thì em thật là đáng đánh đòn trách phạt phải không?”

Quản
Đồng nghe thất vậy không nói gì, chỉ hỏi lại Cố Tiểu Ảnh: “Theo em thì thế nào?”

Cố
Tiểu Ảnh mặt mày ủ rũ đáng thương: “Thế mới nói là đón tết không dễ dàng như
tết trung thu, em phen này không thể trốn tránh được rồi.”

Quản
Đồng lấy bàn tay xoa xoa vào má Cố Tiểu Ảnh dịu dàng: “Chúng ta chỉ ở lại có
hai ngày rồi mùng ba sẽ về nhà em luôn mà!”

Cố
Tiểu Ảnh thở dài: “Kể cả chỉ có hai ngày thì em cũng chẳng thèm quan tâm! Em
tính rồi, phải công nhận là biện pháp đó của Cố Tiểu Tây là tốt nhất, chỉ ăn
bánh bao không ăn thức ăn gì khác, miễn là không chết đói là được.”

“Thôi”
– Quản Đồng cuối cùng không nhịn được phải ngắt lời, cảm giác như mạch máu
trong não mình cứ nhảy loạn hết cả lên. – “Cố Tiểu Ảnh, anh sai rồi, về sau
chúng mình không phải là đừng viết tiểu thuyết nữa, mà phải là đừng đọc nữa, có
được không? Sao em lúc nào cũng như “Hoàng thế nhân gia” thế hả? Mà hơn nữa,
muốn giống như người vợ trong truyện kia thì trước hết em hãy có con đi đã!”

Quản
Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh, cười nói ẩn ý: “Nhưng mà mấy biện pháp an toàn mà anh
dùng, lại toàn đúng chỗ đúng lúc thôi.”

“Anh
có nói gì cũng vô ích, ngộ nhỡ em bị cảm lạnh, thì anh có chịu đựng nổi không?”
– Cố Tiểu Ảnh vẫn rất bực dọc khó chịu.

Thực
ra cũng khó trách cô ấy được, sống trên đời đã hai mươi mấy tuổi, nhưng cả một
đời cô chưa từng phải nếm mùi cuộc sống ở thôn quê đích thực. Cứ nghĩ tới căn
nhà có phần sơ sài của Quản Đồng, nhà vệ sinh lại còn ở trong vườn, Cố Tiểu Ảnh
nghĩ rằng, ngồi trong cái nhà xí – mà ngẩng đầu lên là nhìn thấy cả một bầu sao
trời như thế, thì còn chưa kịp đi tiểu đã bị đông cứng thành cục đá rồi.

Càng
nghĩ lại càng thấy đCố Tiểu Ảnh bất giác run cầm cập.

Nhìn
nét mặt Cố Tiểu Ảnh như kiểu gặp phải kẻ thù như thế, Quản Đồng hết thuốc chữa
nên gõ gõ vào đầu của Cố Tiểu Ảnh trách móc: “Rốt cuộc trong đầu em có chứa
những gì thế hả?”

Chứa
những gì ư?

Mấy
tuần sau đó, Cố Tiểu Ảnh người run lẩy bẩy đứng trong nhà Quản Đồng nhìn anh ra
ra vào vào như thoi đưa, tức giận nghĩ: “Đầu em có chứa những gì á, là trí tuệ
để tính toán lo trước lo sau! Anh hiểu không hả? Là trí tuệ đó!”

Nhưng
xem ra, kể cả trí tuệ của cô thì cũng chẳng thể có cách nào đối phó được với
cái thứ lạnh giá kinh hoàng của nhiệt độ âm mười mấy độ C như thế này! Những
cơn gió cứ thổi vù vù thật chẳng khác nào hàng ngàn lưỡi dao xông tới cứa từng
nhát đau buốt vào mặt Cố Tiểu Ảnh.

Ngày
30 Tết, Tạ Gia Dung và Quản Lợi Minh, mặc trên người những bộ quần áo mới mà Cố
Tiểu Ảnh mua cho, bận bịu các công việc chuẩn bị trong bếp. Thật là may mắn làm
sao, kích cỡ đều vừa như in, Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng đứng nhìn họ thử quần áo
mà trong lòng cảm thấy hết sức vui vẻ, mãn nguyện.

Hơn
nữa, Cố Tiểu Ảnh cũng quả thực là người may mắn, bố chồng Quản Lợi Minh và mẹ
chồng Tạ Gia Dung xưa nay chưa từng tỏ ra quá khắt khe đối với Cố Tiểu Ảnh về
chuyện nhà cửa bếp núc, khi thấy Cố Tiểu Ảnh không biết cách sử dụng nồi và bếp
ở nông thôn thì đã dứt khoát không để cho Cố Tiểu Ảnh phải động tay động chân
vào, chỉ bắt Quản Đồng phải đi nhóm lửa. Thế là số phận của Cố Tiểu Ảnh cũng
không đến mức bi thảm như Cố Tiểu Tây trong “Thời đại kết hôn mới” kia.

Nhưng
ở vùng đó có một số tập tục rất kì cục, đó là bất kể trời có lạnh như thế nào,
chỉ trừ trường hợp đang ngủ ra, còn đều phải mở hết tất cả các cửa chính, cửa
phụ, và cửa sổ ở trong nhà, để cho gió lạnh thoải mái tự do lùa vào. Thế nên dù
Cố Tiểu Ảnh đã mặc trên người chiếc áo lông rất dày rất ấm, rồi trùm kín mũ áo
lên đầu, đeo cả găng tay len nhung mà vẫn run cầm cập.

Trời
lạnh khủng khiếp như cắt da cắt thịt như thế đã khiến cho Cố Tiểu Ảnh sau khi
trở về thành phố F rồi mà nghĩ lại vẫn còn hãi hùng: đôi bàn chân dù đã đi
trong dép bông mà vẫn không thể nào ấm lên được, rét tới mức gân cốt như sắp
đứt đoạn đến nơi, chỉ cần động đậy nhẹ một cái là đau thấu xương cốt, còn đôi
bàn tay thì dù đã đút vào túi áo rồi, mà vẫn còn bị đông cứng tê buốt. Muốn
uống cốc nước nóng cho ấm lên thì cô lại sợ đi tiểu, bởi chỉ nghĩ đến cảnh da
thịt phải tiếp xúc với cái thứ khí lạnh tự nhiên đáng sợ đó là cả người đã sởn
hết cả da gà rồi.

Thế
nhưng còn đen đủi nữa là: đúng trong những ngày đại hàn khủng khiếp đấy thì
kinh nguyệt lại tới.

Cố
Tiểu Ảnh đúng là đau đớn khổ sở vô cùng.

Tháng
Chạp, trong khi khắp nơi không khí lạnh giăng đầy, thì bụng của cô cứ như có
chuôi dao đang khoan lên khoan xuống không ngừng nghỉ. Cố Tiểu Ảnh còn có cảm
giác như là bụng mình đang nhảy nhót, phình ra như một quả cầu cuộn xoắn. Đau
bụng đến gần chết, thế mà đến ghế sôfa cũng không có mà ngồi, chỉ có thể ngồi
trên ghế băng dài, bao vây xung quanh là một đống người hiếu kỳ tới xem và vô
vàn những câu hỏi, mà phải dựa vào ngôn ngữ cơ thể mới có thể hiểu được (mong
các độc giả lượng thứ cho cô giáo Cố, năng lực tiếp thu tiếng địa phương của cô
ấy quả thực có phần kém cỏi). Ví dụ như Cố Tiểu Ảnh trẻ tuổi như thế này mà đã
được làm giảng viên đại học, thật là giỏi quá! Giáo viên đại học có kiếm được
nhiều tiền không? Có phải là còn nhiều hơn cả Quản Đồng không? Chỗ Cố Tiểu Ảnh
phát tiền thưởng như thế nào? Có phải tiền thưởng phát dựa vào tỷ lệ nhập học
không? Thôn chúng tôi tỷ lệ nhập học cấp ba cao lắm, các thầy cô do đó mà được
thưởng rất nhiều!

Những
người tham gia nêu câu hỏi nhiệt tình nhất có bà cô thứ hai của Quản Đồng, chị
dâu của dì họ Quản Đồng, cô dâu mới nhà hàng xóm của Quản Đồng, cháu chắt của
anh em dâu rể của bố Quản Đồng...

Trời
ạ, đám người này – chỉ nghe Quản Đồng giới thiệu thôi mà đầu của Cố Tiểu Ảnh đã
muốn phình to gấp ba lần rồi.

Lúc
này, một người luôn chăm chú cho vẻ ngoài của mình như cô giáo Cố cũng đã chẳng
còn hơi sức đâu mà giữ nổi hình tượng nữa, nên chỉ thấy Cố Tiểu Ảnh rụt rụt
vai, gù gù lưng, tay tựa cả vào bụng, cả người co lại chẳng khác nào một con
tôm, cố hết sức hít thởi thật đều đặn, trả lời từng câu hỏi của những con người
hiếu một cách quá nhiệt tình kia và mỉm cười đón nhận những lời khen chân thành
của họ. Cố Tiểu Ảnh đã cố gắng dùng những ngôn ngữ bình dị đơn giản nhất để
giảng giải cho bọn họ hiểu làm giáo viên đại học là như thế nào, không phải căn
cứ đánh giá vào tỷ lệ nhập học, mà là dựa vào chức vụ và số lượng các nghiên
cứu khoa học, chức vụ thì chính là cấp bậc, ví dụ như cô giáo Cố đây do còn quá
trẻ cho nên cấp bậc còn thấp, số tiền được trả cho mỗi tiết giảng cũng thấp hơn
nhiều so với những người có cấp bậc cao; còn về số lượng bài nghiên cứu khoa
học thì cũng tương tự như chuyện làm báo cáo vậy, mặc dù đã làm giảng viên rồi,
nhưng mỗi một môn học vẫn phải viết rất nhiều báo cáo, điểm chấm các báo cáo đó
mà cao thì người ta mới thưởng tiền cho; nhưng mà có ai lại rảnh rỗi mà đi phê
báo cáo chứ, cái vấn đề này thì lại có một số kẻ rất là ngạo mạn, bọn họ viết
một số tập san, tức là tạp chí đó, giống như là “Hội cố sự” mà mọi người trong
thôn hay đọc đấy, à đúng rồi, muốn được đăng bài trên đó thì phải thuộc dạng
trâu bò, hùng hục như thế mới có thể lấy tiền thưởng, rồi được thăng cấp bậc,
tiền giảng dạy từ đó mà cũng sẽ nhiều lên trông thấy...

Cố
Tiểu Ảnh nói đến mức khô đét cả mồm cả miệng, cuối cùng thì nghe thấy một tiếng
“à” rõ to, do người phụ nữ ngồi trước mình phát ra, rồi sau đó thấy tất cả bọn
họ đã đang tiến hành bàn luận rất sôi nổi. Nhìn một cái là biết ngay bọn họ rất
ngưỡng mộ và muốn biết nhiều về nghề nghiệp của Cố Tiểu Ảnh, điều này khiến cho
Cố Tiểu Ảnh thấy rất phấn chấn. Được người khác tin tưởng và tín nhiệm đã khiến
cho cô dâng trào cảm giác hạnh phúc và tự hào.

Cố
Tiểu Ảnh ngó nghiêng xung quanh, nhìn các bà các cô ở trước mặt đang xôn xao
nói chuyện, nhưng lại nghe không hiểu lắm bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì,
cho nên chỉ được một lúc là đã bắt đầu mất tập trung, trong lòng lại nghĩ tới
Quản Đồng, kể từ khi ý định mua điều hòa cho gia đình bị Quản Lợi Minh bác bỏ,
thì sao anh lại không nghĩ tới chuyện mua một chiếc máy sưởi cơ chứ!

Nhìn
mà xem, cả cái nhà to như vậy, ngoài mấy cái giường sưởi trong phòng ngủ ra,
thì chẳng còn cái gì để sưởi ấm thêm nữa!

Tiếp
tục quan sát các bà các cô đang bàn tán xôn xao trước mắt mà Cố Tiểu Ảnh buồn
muốn chết: “Giường sưởi ơi giường sưởi à, mặc dù mày gần tao trong gang tấc
nhưng rốt cục lại bị ngăn cách bởi những người dân nhiệt tình của thành R này,
khiến cho tao sao mà cảm thấy mày xa tít tắp chân trời thế”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3