Phế hậu tướng quân - chương 08 - 09 - 10
Edit : Túy Yên Vân.
Giúp đỡ : Chikarin11906.
Beta : Kun nhj.
—————
Đệ bát chương : Ngươi từng cho chó ăn chưa ?
Thư phòng, mấy vị đại thần ấp a ấp úng : “Hoàng thượng, Tả tướng quân tuy chiến công hiển hách, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, đem quân đội Viêm triều trao vào tay nàng, có phải quá mạo hiểm không…”
Mạc Dung Viêm ra vẻ không sao cả : “Hay trao cho ngươi ?”
Quần thần kinh hãi : “Thần không dám.”
Hắn bắt đầu chậm rãi phê sổ con, mọi người “ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi”, cuối cùng vẫn là khom người đi ra. Tả thừa tướng Bệ Cảnh Thành (TYV : Ở tiết tử là Bệ Thành Cảnh) trông đám chân tay của hữu thừa tướng kia, hừ, tiểu hoàng tử còn chưa đầy tháng, đã muốn tranh quyền sao !!
Vương công công chờ tất cả đi hết rồi, mới cẩn thận thưa : “Hoàng thượng, hôm nay vẫn đến chỗ hoàng hậu chứ ạ ?”
Mạc Dung Viêm gác bút : “Ừ, đi xem nàng ấy thế nào rồi.”
Khương Bích Lan có chút lo lắng không yên, khi đó nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì với Tả Thương Lang. Ban đầu nàng còn có thể vô tư với Mạc Dung Viêm, tự cao ra mặt, nàng tự tin Mạc Dung Viêm trong tay nàng vẫn là nam nhân đã vì nàng mà ngay cả quốc gia thiên hạ cũng không màng.
Nàng thậm chí tự tin mình có thể khiến hắn cả đời chung thủy. Thế nhưng… dỗ đứa bé trong lòng, nàng có chút hối hận lúc đầu lo hắn quá độc ác, cho nên một góc áo của hắn còn chưa từng đụng tới, khiến hôm nay muốn gán cho hắn cũng vô phương.
Thế nhưng nàng từ đầu tới cuối không hề nói là không muốn có đứa con này, nàng đã quá rõ Mạc Dung Viêm, hắn chính là thích nữ nhân thuần khiết lương thiện. Khương Bích Lan, Mạc Dung Nhược đã xong rồi, rốt cục lại là ở bên Mạc Dung Viêm. Nắm cho thật chặt, nếu ngươi thất sủng, dòng họ ngươi, con ngươi, bản thân ngươi sẽ có kết cục như thế nào rồi đấy.
Mạc Dung Viêm ở chỗ nàng ngồi đến nửa đêm, nàng để bà vú ôm tiểu hoàng tử lui ra, lẳng lặng nhìn hắn. Ngồi đối diện hồi lâu, nàng đột nhiên nói Viêm, Lan nhi múa cho ngài xem nhé.
Đây là đặc ân của hắn, ở chỗ không người không cần đa lễ.
Hắn gật nhẹ đầu, mấy ngày này hắn cũng cảm thấy thái độ của Khương Bích Lan đối với hắn rất thân mật, nếu như đứa con này có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý ở lại bên ta, thế thì Mạc Dung Viêm liền đối với nó như con mình — mặc dù sự thật này quả thực rất trào phúng.
Ra khỏi Phương Tê cung, đêm đã khuya. Vương công công có hơi run rẩy đốt đèn lồng : “Hoàng thượng, đây là ?”
“Đi Nam Thang cung.”
“Nhưng đã trễ thế này rồi, Tả tướng quân hẳn đã ngủ…”
Mạc Dung Viêm cười tà : “Bổn hoàng thượng không đi, nàng ta làm sao có thể ngủ.”
“…” Nhớ đến thân phận của Tả Thương Lang trước đây, Vương công công cũng hiểu được phần nào. Ngậm miệng đưa đường.
Tả Thương Lang vẫn chưa ngủ, thiếp thân thị nữ Tả Vi Vi của nàng kinh sợ khi nghe hoàng thượng nửa đêm giá lâm, Vi có chút lo lắng nhìn phòng trong chưa tắt nến, đương lúc muốn vào bẩm báo, Mạc Dung Viêm khoát tay ngăn nàng.
Đầu đông, khí trời lành lạnh, cũng may Tả Thương Lang quen ở nơi biên quan, thời tiết hoàng thành thế này đã là tốt lắm rồi. Lúc hắn tiến vào thì nàng đang ôm áo ngủ bằng gấm đến đờ ra, vừa mới quay đầu lại hắn đã chặn động tác chuẩn bị đứng dậy của nàng.
Hơi lạnh từ bên ngoài còn chưa tan hết, hắn đã thò tay vào trong chăng, nàng khẽ rên lên một tiếng, bàn tay mát lạnh kia tùy ý làm càn trên người nàng.
Mặt nàng liền ửng hồng, không dám cựa quậy, ánh mắt trong suốt như con chó nhỏ nhu thuận nhìn hắn. Mạc Dung Viêm cũng có chút không kiềm chế được, cũng có chút ảo giác tiểu biệt thắng tân hôn.
Trong cung này hắn cũng vì quan hệ thế lực mà lập mấy vị phi tần, nhưng bình thường ngại Khương Bích Lan, hắn rất ít sủng hạnh các nàng ấy. Chỉ có ở nơi này của nàng mới không thấy nặng nề.
Lúc Mạc Dung Viêm tiến vào cơ thể của nàng vẫn cố kiềm chế : “Có nhớ ta không ?” Nàng cố chịu đựng động tác thô bạo quen thuộc của hắn, đỏ mặt gật đầu, Mạc Dung Viêm không vui, cúi đầu bảo : “Nói !” Nàng bèn vùi mặt vào trước ngực hắn, rên rĩ nói có.
Hắn liền cười, cười đến mức nàng cũng không dám liếc mắt nhìn thử.
Lúc hắn phát tiết trong cơ thể nàng, Tả Thương Lang bỗng rất muốn hắn có thể ôm nàng một cái, nhưng hắn chỉ nhanh chóng sửa sang trang phục rồi đi ra. Tả Thương Lang lại tiếp tục ôm lấy áo ngủ bằng gấm đến đờ ra, mùa đông này sao lại lạnh như thế.
Tả Vi Vi vẫn luôn chờ ở ngoài, Mạc Dung Viêm vừa đi, nàng lập tức bưng nước nóng vào, tính hầu hạ chủ tử như thường lệ. Tả Thương Lang cười xin lỗi nàng ta, nàng không quen làm phiền người khác.
Tả Vi Vi một bộ thản nhiên, giúp nàng cởi quần áo, ngâm mình trong nước nóng. Chỉ là một thân đầy những vết xanh xanh tím tím kia khiến nàng ta phải cau mày, có nơi còn rách cả da, hoàng thượng trên giường quả nhiên một chút cũng không nhẹ tay a.
Thu dọn giường chiếu xong, giúp nàng rửa sạch rồi đỡ lên giường, cũng không biết nói gì nữa, lặng lẽ lui ra.
Ngự thư phòng ngày thứ hai, Vương công công đang sắp xếp danh sách khen thưởng, đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi : “Hoàng thượng, Tả tướng quân chiến thắng trở về, vậy danh sách khen thưởng có cần thêm gì không ạ ?” Hắn vốn là kẻ tinh mắt thính tai, thấy Mạc Dung Viêm khuya như vậy đi tìm Tả Thương Lang vốn tưởng hắn ta đối với nàng ta cũng có vài phần tình nghĩa.
Ai ngờ Mạc Dung Viêm chỉ phất tay miễn cưỡng : “Ngươi xem rồi làm đi.” Người như Vương công công cũng không hiểu nổi : “Chủ thượng, người ta nói lòng dạ nữ nhân như cây kim đáy bể, làm sao được như ngài đây, ngay cả nữ nhân như Tả tướng quân cũng phải ngoan ngoãn phục tùng. Cũng không thấy ngài đối tốt với nàng ta, ngài nói phế hậu, nàng ta lặng lẽ chịu thiệt, ngài nói nàng ta dọn ra ngoài, nàng ta lặng lẽ dọn đi, ngài nói trở về, nàng ta lặng lẽ trở về.”
(TYV : Bản gốc của “làm sao được như ngài đây, ngay cả nữ nhân như Tả tướng quân cũng phải ngoan ngoãn phục tùng” là “怎么到了你这儿, 连左将军这样的女子都愣是服服贴贴的呢”. Mình và TN cũng không rõ nghĩa câu này lắm…)
Lời nói cho dù có vài phần xu nịnh, nhưng cũng là sự thật.
“Trước đây ngươi từng cho chó ăn chưa ?”
“Bẩm… Nô tài trước đây cũng đã từng cho chó ăn rồi ạ.”
“Cho chó ăn có kỹ thuật của cho chó ăn, ngươi không thể cho nó ăn quá no, như thế nó sẽ được cưng mà làm nũng, lười biếng không chịu làm việc, nhưng ngươi cũng không thể để nó đói quá, nó không dễ bị dụ thì cũng là chạy theo người khác. Mấu chốt không phải ở chỗ ngươi một mực đối với nó thật tốt, mà ở chỗ khiến nó khó quên mỗi lần người đối tốt với nó.”
Lý luận này, Vương công công vẫn không hiểu lắm, phần Mạc Dung Viêm rất nhiều năm sau này mới biết bản thân mình khi ấy đã phí phạm thế nào.
Edit : Túy Yên Vân.
Giúp edit : Chikarin11906.
Beta : Chikarin11906.
—————-
Đệ cửu chương : Ngài là vua, ta hạ thần.
Lễ mừng tiểu hoàng tử đầy tháng, vô cùng long trọng. Các đại thần đều khẳng định đó chính là thái tử tương lai, cho nên mọi người hăng hái khen hoàng tử lớn lên sẽ rất anh tuấn, có nhiều phúc tướng, nhiều như đương kim hoàng thượng.
Khương Bích Lan cười mỉm, thi thoảng liếc xem Mạc Dung Viêm, mà Mạc Dung Viêm thản nhiên uống rượu, ung dung không có việc gì. Tả Thương Lang không thích góp vui, cũng đang ngồi ngay ngắn, lặng lẽ uống rượu.
Hữu thừa tướng lên chức quốc trượng, đương nhiên đắc ý, ôm tiểu hoàng tử trong tay bà vú đi qua, đắc ý nhìn tả thừa tướng, lại thấy Tả Thương Lang không đứng dậy, không khỏi có chút không vui.
Vẻ mặt vẫn thản nhiên, ôm tiểu hoàng tử đi tới trước mặt Tả Thương Lang : “Tả tướng quân, sao lại uống rượu một mình ? Tới đây, tới đây, xem thử tiểu hoàng tử.”
Tả Thương Lang vốn chinh chiến quanh năm, nào quen ôm trẻ sơ sinh, nhưng trước mặt mọi người, cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy đứa bé, đột nhiên tay thấy tê, nàng cũng cả kinh, tiểu hoàng từ trong bọc tã hiển nhiên thẳng hướng mặt đất mà rơi.
Tất cả đều kinh hãi.
Tả Thương Lang phản ứng vô cùng nhanh nhạy, lập tức đưa tay đón lấy, vừa vặn chạm phải tay hữu thừa tướng, tiểu hoàng tử không sao, lại đột nhiên khóc lớn.
Khương hậu hoảng hốt chạy tới ôm lấy tiểu hoàng tử, hữu thừa tướng mặt lạnh đi : “Tả tướng quân, đứa nhỏ vô tội, bổn tướng cũng là thấy ngươi uống một mình không thú vị, ngươi cư nhiên lơ là như vậy, chẳng lẽ là cố ý !”
Khương hậu không biết phụ thân mình vì sao lại muốn xử lý nữ tướng này, nhưng dù sao vẫn không thể không giúp ông chứ ? Thế là vừa ôm tiểu hoàng tử, nước mắt vừa rơi như mưa trút.
Tả Thương Lang không nói câu nào, thuở nhỏ sống giữa bầy sói, nàng không giỏi biện bác. Chỉ là quay đầu, lẳng lặng nhìn Mạc Dung Viêm ngồi ở trên.
“Vương Nam.”
“Có thuộc hạ.”
“Áp giải Tả Thương Lang vào thiên lao, chờ thẩm tra sau !!”
“Bẩm… vâng.”
Vương Nam có chút do dự, không phải là chiến thắng trở về sao ? Sao chỉ vậy mà đã bị đẩy vào thiên lao ?
“Tả tướng quân, xin mời.” Giọng hắn rất nhỏ, lệnh vua không thể không tuân. Tả Thương Lang xoa xoa tay mình, cảm giác tê tê vẫn chưa hết. Hai binh sĩ thật sự không dám ra tay áp giải nàng, lúc ra khỏi cửa cung nàng đột nhiên quay đầu, ánh mắt trong chớp mắt kia khiến Mạc Dung Viêm tưởng là nàng sắp khóc.
“Hoàng thượng…” Bệ tả thừa tướng vừa mở miệng đã bị hắn chặn lại, quần thần càng không dám nói gì, chỉ có Khương hậu cảm thấy là lạ, những thần tử trước kia có hơi chống đối thì liền bị xử ngay tại chỗ, mà nàng ta, cư nhiên chỉ bị áp giải vào thiên lao…
Tả Thương Lang ở thiên lao, mùi vị mốc meo, nhà tù tối tăm ẩm ướt, nàng cũng thích nghi, nơi ở trước đây so với bây giờ còn tệ hơn.
Nàng chỉ là sợ lính coi ngục mỗi đêm đi qua hắt nước, y phục trên người ẩm ướt, lại đang mùa đông, rất khó chịu.
Tả Vi Vi lặng lẽ giúp nàng thay y phục, nhìn người trong lao thất một thân ướt đẫm, đột nhiên nhớ tới chủ tử lưu lạc lãnh cung trước đây của mình, tuy rằng người trước mặt đây nắm trong tay nghìn quân tung hoành ngang dọc, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là một nữ nhân a.
Thiên lao vốn không cho phép thăm viếng, nhưng tim người cũng từ thịt mà ra, tên nàng nơi Viêm triều mấy ai không biết, cho nên mọi người cũng mắt nhắm mắt mở.
Nàng ở trong thiên lao một tháng, một thái giám giọng the thé tuyên thánh chỉ, Tả Thương Lang phục chức, lập tức đi Ấn Bắc quan dẹp loạn.
Nàng ở yên trong thiên lao, không bước ra ngoài.
Thái giám không dám động tay, đành hồi bẩm Mạc Dung Viêm. Mạc Dung Viêm nhanh chóng tới nơi, trong nhà tù u ám, hắn nhìn nàng thản nhiên : “Sao ? Tủi thân à ?”
Nàng nửa cúi đầu, gãi bàn tay nứt nẻ, hắn rốt cục không kiên nhẫn được nữa, một tay nâng cằm nàng, dùng sức như muốn bóp nát cằm dưới của nàng, ánh mắt chạm nhau, mới thấy rõ ánh lệ trong mắt nàng.
“Nhớ kỹ, ta là vua, ngươi hạ thần.”
Nàng đưa tay tiếp chỉ, vùi đầu cảm tạ thánh ân. Đúng vậy, người là vua, ta hạ thần. Người muốn trung thành, ta cho người trung thành.
Edit : Túy Yên Vân.
Giúp edit : Chikarin11906.
Beta : Kunnhj.
—————-
Đệ thập chương : Cái liếc mắt kia.
“Nhớ kỹ, ta là vua, ngươi hạ thần.”
Nàng đưa tay tiếp chỉ, vùi đầu cảm tạ thánh ân. Đúng vậy, người là vua, ta hạ thần. Người muốn trung thành, ta cho ngài trung thành.
Mạc Dung Viêm cũng thấy tay nàng nứt nẻ, bọn người hữu thừa tướng vốn không đồng ý thả nàng ra, chỉ là Ấn Bắc quan nổi loạn, trong triều đình, Mạc Dung Viêm thản nhiên mà nói : “Như vậy hữu thừa tướng có người thích hợp?”
Hữu thừa tướng lập tức đề cử cháu trai Thiện Thanh Viễn của mình, thần sắc Mạc Dung Viêm thản nhiên nói thắng thì bái hậu phong tướng, thua thì tru di cửu tộc.
Hữu thừa tướng sợ quá, lập tức vô cùng nghiêm túc vô cùng chăm chú vô cùng chắc chắn mà nói : “Hoàng thượng, thần cho rằng lần này phải để người giàu kinh nghiệm ra tay mới được. Huống chi Tả tướng quân chiến công hiển hách, nếu giam giữ lâu, cũng không ổn. Không bằng cho nàng ta một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Nhìn người lúc này cúi đầu không nói gì, hắn phẩy tay cho thuộc hạ lui xuống, nửa ngồi xổm trước người nàng. Vốn muốn chìa tay ôm nàng một cái, thế nhưng không biết đã bao ngày không tắm, mùi chua trên người thật đúng là không chịu nổi. Cho nên chỉ nhẹ giọng nói : “Về Nam Thanh cung trước.”
Lúc Tả Vi Vi hầu hạ nàng tắm rưa, thiếu chút nữa rơi lệ. Nàng cũng khẽ an ủi nàng ta : “Cũng không phải người được chiều chuộng yêu chiều gì, ở một nơi có nhiều người tới như vậy, có cái gì mà khóc chứ.”
Đúng vậy, có cái gì mà khóc chứ, vậy người vì sao lại buồn bã ?
Đêm tối Mạc Dung Viêm có tới, theo lệ cũ không hề ngủ qua đêm, chỉ cho nàng một chút vui vẻ, sau đó đứng dậy bỏ đi. Nàng mở miệng nói với Tả Vi Vi đang giúp nàng lau người thay áo : “Đốt một chậu than có được không?”
Tả Vi Vi cẩn thận thoa thuốc mỡ lên bàn tay nứt nẻ của nàng, gật đầu không ngừng, nói được, được.
Nửa mơ nửa tỉnh tới hừng đông, đế quân tự mình tiễn biệt.
Cửa hoàng cung, một chén rượu trong.
Nàng cùng hắn đối ẩm, chỉ trước mặt người khác, lúc đưa tiễn xuất chinh. Hai người đều giữ lễ vua tôi, chưa từng vượt qua nửa phần.
Dẹp loạn Ấn Bắc quan, hết nửa năm. Tả Thương Lang khi nhàn hạ thường trông mây trôi nơi biên quan, Tả Vi Vi cũng không sợ khổ, thậm chí đôi khi nàng cảm thấy chiến trường ngoài biên quan này, da ngựa bọc thây, tự do tự tại, cũng không có gì là không tốt.
Nàng ta thường kể cho Tả Thương Lang nghe về chủ tử trước đây của mình, về âm mưu quỷ kế trong cung, về sủng ái của Vinh quý phi trước đây, về ba năm lãnh cung, về chén rượu độc cuối cùng kia.
Tả Thương Lang hai tay ôm đầu gối, chăm chú lắng nghe. Kinh nghiệm của nàng, thực ra rất ít.
“Ai nha, tướng quân, ngài phải nói nhiều thêm một chút, mỗi ngày có mấy chữ như vậy, ngài không thấy chán sao ?” Tả Vi Vi dù sao vẫn thích làm nũng, lay người nàng.
Những lúc như vậy nàng lại cúi đầu cười, nhưng vẫn như cũ chẳng nói được mấy câu.
Dẹp loạn Ấn Bắc quan, Tả Thương Lang về triều, đương nhiên cũng có phong thưởng, Mạc Dung Viêm chỉ nói nàng không quan tâm, do đó cũng khá tùy tiện. Tả Thương Lang không thích mấy cái châu quang bảo khí gì đó, thường thưởng lại cho hạ nhân trong phủ.
Nói là hạ nhân, nhưng cũng không nhiều, dù sao nàng cũng không hay ở trong phủ, cho nên cũng chỉ một quản gia, một đầy tớ nam, cộng thêm một Tả Vi Vi.
Nghỉ tạm một chút trong phủ, buổi tối hoàng đế mở tiệc.
Tửu quá tam tuần, Mạc Dung Viêm ngồi ở trên lấy lý do vinh danh công trạng mà kính nàng, nhưng lúc nàng đứng dậy uống cạn thì lại cố ý vô tình mà nói : “Quân dịch lần trước ở Lạc Liêu thành, ái khanh có phải đã quên đưa cho bổn hoàng thứ gì không ?”
Tả Thương Lang cả người chấn động, trông hắn lại như chỉ là vô tình. Lòng không yên mà uống cạn rượu trong chén, trong lòng có chút bất an, hắn… ý muốn nói đến bố trí canh phòng quân sự ở núi Vọng Liêu cùng với sơ đồ núi sao ?
Đêm, ngự thư phòng.
Tả Thương Lang buông đầu quỳ trên mặt đất, đã một canh giờ rồi. Vương công công ở bên cạnh dè dè dặt dặt, thở cũng không dám thở mạnh. Bầu không khí trong cung quỷ dị đến đáng sợ.
Mạc Dung Viêm chăm chú phê sổ con, công công của Tê Phượng cung tới xem hai lần, cuối cùng vẫn là bị người ngoài thư phòng đuổi đi.
Lúc canh hai, trán Tả Thương Lang bắt đầu đổ mồ hôi, hai chân đau như bị kim châm, nàng cố gắng cúi đầu không để người khác thấy nét mặt mình.
“Thế nào, chẳng nhẽ phải tới lượt bổn hoàng nhắc cho ngươi nhớ sao ?” Mạc Dung Viêm không nhìn nàng, nhưng là đang nói với nàng.
“Hồi bẩm hoàng thượng, thần… thần không biết ý hoàng thượng muốn nói là thứ gì.”
“Tốt, vậy bổn hoàng nói cho ngươi nghe. Lại đây.”
Hắn không cho nàng đứng dậy, nàng lê gối mà qua, di chuyển khó khăn. Vương công công vốn đang hầu hạ một bên, hắn lạnh lùng hất đầu, đuổi hắn ta cùng với bọn người kia cút ra ngoài.
Mạc Dung Viêm cúi đầu nhìn nàng : “A Tả, ta nghĩ ngươi hiểu ta nhất, đừng thử khả năng nhẫn nại của ta.”
“Thần… thực sự không biết chủ thượng đang nói gì.” Tả Thương Lang cúi đầu, Mạc Dung Viêm khẽ thở dài, nàng khi nói dối sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Vậy cứ quỳ đến khi ngươi biết thì thôi.” Hắn mặc nàng quỳ bên chân, hừ, cố ý dối ta để bảo vệ hắn ta sao !!! Cảm thấy sự căng thẳng của người bên cạnh, Mạc Dung Viêm đương nhiên biết vì sao, một con rắn, từ từ bò tới, dọc theo mép áo nàng lè lưỡi “khè khè”.
Ngự thư phòng đương nhiên sẽ không có trò này, Mạc Dung Viêm biết rõ, hắn không chỉ biết, mà thậm chí còn tốn công rút hết độc của nó.
“Quỳ !!” Thét lên xong nàng muốn đứng dậy, cảm thấy bàn tay bên chân nàng siết chặt lấy góc áo hắn. Con rắn kia chậm rãi bò lên từ phía sau lưng nàng, khuôn mặt trắng bệch của nàng khiến hắn đột nhiên nghĩ đến cơ thể của nàng, cơ thể kia bây giờ nhất định rất lạnh lẽo. Trong chớp mắt muốn nâng nàng dậy, nhưng mà không được, bức vẽ liên quan đến long mạch của Viêm triều, nhất định phải lấy được.
A Tả, có điều chỉ mới một thời gian, cái tên Long Bình kia đối với ngươi, còn quan trọng hơn ta sao ?
Bốn canh nhanh chóng trôi qua, nàng cả người đổ mồ hôi lạnh, một tay vẫn siết chặt lấy áo hắn, tựa như hóa thạch. Mạc Dung Viêm không thể trì hoãn nữa, quẳng con rắn kia vào góc tường, nghiêng người ôm lấy nàng, cơ thể của nàng lạnh buốt đúng như hắn nghĩ, nước da màu lúa mạch nhợt nhạt vốn dĩ thô ráp, giờ lại nhờ mồ hôi ẩm ướt mà trở nên bóng láng.
Hắn để nàng lên sàn nhà lạnh lẽo, nàng cau mày cắn chặt môi, các đốt ngón tay đều cứng đờ đi. Ý thức mơ hồ, ngay cả đau đớn cũng mơ hồ, cần cổ cứng đờ, trong mắt chỉ có sàn nhà màu đen, lạnh lùng phản chiếu sự thảm hại của nàng.
Lực đạo trên tay hắn giống như muốn bóp nát xương nàng, thế rồi một giọt nước vỡ lên mặt đất, màu nước bóng loáng, một mảnh mơ hồ.