Vài lần hồn mộng - Chương 63 - 64
Chương
63
Như bị gương mặt lúc này của Thương Tiêu dọa.
Cửu Diễm giật mình: “Thương Tiêu, ngươi”
Thương Tiêu cảm thấy ẩm ướt trên mặt, ngón tay
ở nhẹ chà qua mặt, lau đi huyết lệ trên mặt, dấu vết mơ hồ trên khuôn mặt. Thần
sắc hắn có vẻ có chút hoảng hốt, rất là khó hiểu vết máu trên mặt mình là từ
đâu mà đến.
Cửu Diễm thở dài: “Hai trăm năm trước ngươi vì
nàng nhập ma, quấy thiên hạ đại loạn, mà nay nàng lại vì thiên hạ mà chết, cũng
có thể nói là nhân quả luân hồi.”
Nhân quả luân hồi?
Thương Tiêu giật mình, Nhan Nhược Nhất đã trải
qua cái nhân như thế nào, hắn nhất thời cũng nghĩ không ra, hiện lên trong đầu
chính là bộ dáng nàng nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn của hai trăm năm trước, còn có
đôi mắt nàng rơi lệ vì hắn cách đây không lâu.
Bây giờ
Hắn nhất thời có chút khiếp đảm không dám nhìn
cái đầu trên mặt đất kia. Ngay lúc vô ngữ, mặt đất lại chấn động kịch liệt một
trận, trong nháy mắt thân hình Thương Tiêu hơi hơi lay động tựa hồ sắp đứng
không vững.
Chỗ mặt đất rạn nứt kia lại đột nhiên nhô lên,
lần này cư nhiên so với lần trước còn cao hơn rất nhiều. Cửu Diễm hét lớn: “Mau
tránh ra.”
Thương Tiêu lại đứng bất động. Cửu Diễm chỉ có
thả người lên trước kéoThương Tiêu lên giữa không trung. Mà khi hắn nhìn xuống,
nhìn thấy mảnh đất khô nứt hoang vu của Hồ Trủng vỡ ra cái động kia, nhất thời
kinh ngạc: “Đó là trận?”
Hoặc có thể nói là một mắt trận [1] cực lớn.
Khi cái động này từ dưới đất càng khuếch càng lớn, phương xa cũng bắn ra huyết
quang màu đỏ sậm. Nếu hắn đoán không sai, hướng kia chắc hẳn là phương hướng của
Anh Lương. Ánh sáng cấp tốc mở rộng, như là dùng phương thức quét sạch ngàn
quân lướt qua Thanh Khâu, lại lao đi phía xa. Phảng phất như là quét khắp cả Cửu
Châu.
Bầu trời giữa ban ngày bị nhiễm sắc đỏ của
máu, giống như có thể nhỏ giọt ra. Cửu Diễm chỉ cảm thấy tâm phù khí táo, vội
âm thầm niệm vài lần tịnh tâm chú mới áp chế sát khí trong lồng ngực.
Hắn nhìn cái động phía dưới không ngừng khuếch
trương, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Huyết trận ——
Thượng Cổ điển tịch (sách cổ) có ghi, tập hợp
máu của vạn vật có thể thành huyết trận, trận này có thể cứu sống người chết,
làm bạch cốt nở thịt, nếu lượng máu thu thập được đầy đủ, thậm chí còn có thể đảo
ngược thời không, là một pháp thuật có thể lật nhào thiên địa. Nhưng là bởi vì
để khai trận cần sát hại quá nhiều sinh mệnh, bị chúng thần Thượng Cổ phong ấn
lại, thành một pháp thuật cấm kỵ chỉ được ghi trong sách cổ.
Mở cái thuật này, người nọ rốt cuộc muốn làm
gì? Kinh ngạc bên này còn chưa hết, trong động kia lại trào ra một đống chân
tay cụt đứt, hỗn tạp trong đó còn có đầu của Nhan Nhược Nhất?
Làm sao lại có nhiều đầu như vậy!
Cửu Diễm nhìn đến nghẹn họng trân trối, đảo mắt
nhìn Thương Tiêu. Đã thấy mê mang trong mắt Thương Tiêu bỗng trong lại, thần
chí trở nên thanh thản. Hắn vẫn chưa vội đi xuống, ngược lại ánh mắt sắc bén
tìm kiếm trong đống chân tay cụt đứt phía dưới.
Cửu Diễm đương nhiên biết hắn đang tìm cái gì,
thế nhưng đối mặt với nhiều gương mặt giống như đúc thế này, làm sao mà tìm?
Như là muốn đánh vỡ ngờ vực của hắn vậy, trong
động tràn ngập huyết sắc kia ném ra một tia kim quang. Đôi mắt Thương Tiêu sáng
lên, như cũ không vội đi xuống.
Cửu Diễm nhíu mày ngạc nhiên nói: “Quả thật là
có chút năng lực.”
Lời còn chưa dứt, bên trong những cái đầu cùng
tứ chi loạn xạ bỗng dưng tung ra một đạo kim quang, nổ đến phía dưới máu thịt
tung tóe, lập tức một bóng người phá vỡ trở ngại trập trùng mà vọt ra, phía sau
còn mang theo một con
Phượng Hoàng!
Thế nhưng không mảy may cảm thấy được chút
sinh khí từ con Phượng Hoàng kia.
Nhưng vào lúc này phía dưới bỗng nhiên tràn ngập
sát khí, một thân ảnh màu đỏ cũng đi theo Nhược Nhất bọn họ cấp tốc xông lên, lộ
ra dao sắc, chém thẳng về hướng lưng Nhược Nhất.
Nhược Nhất đã nhận ra nguy hiểm, thế nhưng muốn
ở giữa không trung tránh khỏi công kích này là không có khả năng.
Nàng ngửa đầu nhìn, thấy Cửu Diễm cùng Thương
Tiêu trên không trung, nhưng không lộ vẻ vui sướng đi cầu cứu như trước.
Đôi mắt Thương Tiêu trở nên u ám, thân hình
lóe một cái đã đến bên Nhược Nhất, hắn nâng tay gạt lưỡi dao mà người ở phía
sau kia công kích qua, vòng tay định ôm eo của Nhược Nhất, nhưng không nghĩ tới
còn chưa đụng vào, nàng liền quát to: “Đừng chạm vào ta!”
Thương Tiêu kinh ngạc, tập trung nhìn mới phát
hiện toàn thân nàng đều là những vết thương chi chít, khóe môi rỉ ra từng giọt
máu nhỏ. Ánh mắt nhìn hắn mang theo tia đề phòng mà xa lạ.
Nàng mang theo Nguyệt Hoàng đáp xuống đất. Như
không hề phát hiện các đoạn chân tay cụt đứt rải rác khắp nơi trên đất, tùy ý để
những vết máu dinh dính thấm ướt xiêm y của nàng lần nữa. Sự xuất hiện của nàng
đã dẫn dụ những cái đầu kia bạo động, xột xột xoạt xoạt chậm rãi dời qua bên
nàng. Cái đầu tới gần nàng bị nàng với vẻ mặt không chút thay đổi vỗ đến nát bấy,
óc não vỡ vụn cũng dụ không nổi nửa điểm phản ứng của nàng.
Hành động như vậy, nửa điểm cũng không giống
Nhan Nhược Nhất.
Mới vừa rồi ở phía dưới kia, rốt cuộc xảy ra
chuyện gì
Chưa cho mọi người nhiều thời gian hòa hoãn,
thân ảnh màu đỏ kia bỗng nhảy lên, cấp tốc đánh về phía Nhược Nhất, giương đao
đánh đúng vào lồng ngực Nguyệt Hoàng. Nhược Nhất tất nhiên sẽ không ngồi không
chờ chết, kim quang trong tay phất phới, trực tiếp đỡ lấy đạo chém của đao. Lưỡi
dao kia mặc dù dừng lại, mà những lưỡi dao sắc nhỏ bắn ra từ trên đao lại khiến
người khác không cách nào tránh khỏi, đều chui vào trong thân thể Nhược Nhất,
biến mất không thấy bóng dáng, chỉ lưu lại nhiều điểm máu nhỏ giọt thấm ra.
Dù là Cửu Diễm cũng không khỏi kinh hãi. Khó
trách không cho Thương Tiêu chạm vào, thân thể bị đâm nhiều vết nhỏ vụn như vậy,
chạm nhẹ vào đối với nàng mà nói chắc chắn chính là đau đớn tận xương cốt.
Chưa cho Nhược Nhất nửa điểm thời gian nghỉ
ngơi, Hồng Liên giương đao lại đánh một phát ra.
Thần ấn nơi mi tâm của Thương Tiêu chợt lóe,
đôi mắt tụ tập sát khí, vừa định động thủ, chợt nghe không trung truyền đến từng
trận cười to: “Đủ rồi. Đủ rồi”
Hồng Liên mạnh mẽ thu đao lui về phía sau.
Cửu Diễm, Thương Tiêu biến sắc, nhìn về bầu trời
phía Anh Lương. Nhược Nhất ôm lấy Nguyệt Hoàng đã không còn hô hấp, ánh mắt cực
lạnh ném về hướng kia.
Nhưng thấy một nam tử một thân y phục sắc đỏ tựa
lửa từ phương xa đi trên không trung lại đây, mỗi bước mười dặm, tay áo tung
bay, nhanh nhẹn tựa tiên. Hắn không cao ngạo giống Thương Tiêu, không mị hoặc
giống Cửu Diễm, nhưng lại có một ý vị tao nhã.
Ánh mắt hắn chần chừ một vòng trên thân thể mọi
người, cuối cùng dừng trên người Nhược Nhất, cười nhạt nói: “Tiểu nha đầu vất vả
rồi.”
Nhược Nhất siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến
lợi phun ra tên của hắn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy:
“Anh Lương chủ!”
Anh Lương chủ cười to nói: “Bây giờ biết còn
có tác dụng gì?” Hắn vung tay lên, Hồng Liên vọt qua bên người hắn, “Hắn đã
hoàn toàn nhập ma, thành con rối của ta. Huyết trận đã sống, nghiệp lớn của ta
sắp thành, mặc cho các ngươi có thần thông quảng đại đến đâu cũng không làm gì
được.”
Thương Tiêu không chờ hắn nói lời vô nghĩa, thần
ấn nơi mi tâm chớp sáng ngày càng nóng lên, thân ảnh chợt lóe liền công kích
qua. Hồng Liên hộ bên người Anh Lương chủ, sao có thể để cho hắn đắc thủ, hai
người nhanh chóng triền đấu trên không trung.
Thần lực cùng ma lực tranh đấu quá mức kịch liệt,
chỉ chốc lát sau trên bầu trời đã tích đầy các tầng mây đen nghịt, bao bọc cả
Thanh Khâu trong bóng tối.
Cửu Diễm thầm nghĩ không ổn, quay về cung điện
Thanh Khâu bày kết giới, xoay người muốn cuốn lấy Hồng Liên, để cho Thương Tiêu
thoát thân đối phó với Anh Lương chủ. Nhưng hắn còn chưa hành động, một thân ảnh
màu đỏ khác xẹt qua trước mặt hắn. Hắn lắc mình tránh thoát, tập trung nhìn vào
cư nhiên là
Nhan Nhược Nhất?
Không đúng, đây chỉ là một quái vật có xác
không hồn được chắp vá lại từ cái đầu của Nhan Nhược Nhất cùng những đoạn chi
thể [2] tán loạn.
Cửu Diễm nhìn xuống dưới, mắt trận đỏ như máu
đã hoàn toàn mở ra. Thật đúng như một con mắt màu đỏ nhìn lên không trung. Các
đoạn tay chân đứt khúc cùng những cái đầu bắt đầu tụ hợp lại, hợp thành những
con quái vật chẳng ra gì.
Bọn chúng có những con chạy chung quanh, có những
con phát ra tiếng thét tựa đau đớn tựa bi thương, có những con công kích về hướng
Cửu Diễm cùng Thương Tiêu.
Nhược Nhất hình như không phát giác sự biến
hóa của xung quanh, nàng cúi đầu nhìn Nguyệt Hoàng trong lồng ngực: “Đây là sư
phụ mà ngươi vẫn muốn bảo vệ cho đến phút cuối? Đây là sư phụ của ngươi?”
Mà Nguyệt Hoàng tất nhiên không còn trả lời
câu hỏi của nàng nữa.
Anh Lương chủ không biết từ khi nào đã đi đến
bên người Nhược Nhất, nghe nàng nói những lời này thì ý cười bên môi hơi hơi
thu lại: “Đợi nghiệp lớn định rồi, ta ắt sẽ đền bù cho nàng ta.”
“Nghiệp lớn? Đền bù?” Nhược Nhất chỉ cảm thấy
buồn cười, “Nghiệp lớn của ngươi có thành hay không cùng nàng có can hệ gì?
Nàng đã chết rồi lấy cái đền bù của ngươi còn có tác dụng gì?”
Anh Lương chủ lại cười, trong mắt ẩn ẩn có tia
sáng điên cuồng: “Phượng Hoàng vốn là loài chi bất tử. Sao lại dễ dàng chết như
thế. Huống hồ nếu nàng thật sự đã chết, ta cũng nhất định có thể làm cho nàng sống
lại. Chỉ cần huyết trận thành rồi, Phượng Hoàng tộc ta phục sinh, Hoàng nhi tất
nhiên cũng có thể sống lại. Lúc đó, nàng sẽ không bao giờ nhớ tới Thành Hạo gì
nữa, chỉ thuộc về ta.”
Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi muốn đảo
ngược thời không, làm phục sinh Phượng Hoàng tộc?” Nàng bừng tỉnh đại ngộ, những
điểm đáng ngờ từng cơn từng hồi trong đầu dần dần trở nên rõ ràng.
Vì sao lại là Cửu Man phá đất mà ra đầu tiên?
Theo lý thuyết, Anh Lương chủ thân là lãnh chúa một phương, ở trên lãnh địa của
mình có ma vật như vậy xuất hiện hắn hẳn là phải kinh hoảng hơn so với bất kì
ai mới đúng, mà hắn lại ngồi không trên điện đường, một chút cũng không quản. Rồi
sau đó Hồng Liên xuất hiện ở Anh Lương, Nguyệt Hoàng bị ma khí ăn mòn muốn giết
Nhược Nhất. Còn khi tất cả mọi người cùng Hồng Liên đấu trên không trung, thủy
chung không thấy bóng dáng hắn. Vì sao hồn phách Thành Hạo bị làm thành Hồng
Liên? Vì sao ở trên U Đô hắn một mực muốn đẩy Huân Trì vào tuyệt cảnh
Cho nên hắn bày huyết trận, cho nên hắn muốn
cho thiên hạ nhập ma, làm Cửu Châu nơi nơi đều là chém giết cùng thù hận, tẩm đầy
máu tươi.
Anh Lương chủ cười cười: “Sáu trăm năm trước,
ta dụ Quý Tử Hiên phản bội yêu tộc, vốn định làm hắn nhập ma, nhưng không liệu
được Tử Đàn có năng lực như thế, cư nhiên trực tiếp đoạt hết ma khí trong thân
thể Quý Tử Hiên. Hai trăm năm trước, ta khiến ma khí xâm lấn Không Tang, phá
Thượng Cổ phong ấn. Vốn muốn tại khi đó sẽ thả yêu ma xuất thế, nhưng không
nghĩ đến Huân Trì thế cư nhiên giao trái tim cho ngươi, làm Thần Minh phong ấn
không thể bị phá giải hoàn toàn. Rồi sau đó ta dụ Thương Tiêu nhập ma. Làm theo
cách lúc đó của hắn, ta tưởng không quá hai mươi năm thì đã có thể thu thập hết
lượng máu cần thiết cho huyết trận, lại không nghĩ tới chính là hắn cư nhiên tự
phong ấn bản thân. Nhiều lần thất bại, ta liền nghĩ dứt khoát tự mình tạo ra một
Thiên Ma, vừa đúng lúc, Hoàng nhi cư nhiên lại mê luyến một hồn phách loài người
thấp hèn, ta bèn nhất cử lưỡng tiện, thay Hoàng nhi trừ bỏ tai họa, vừa tìm được
vật liệu mà mình muốn có.”
Nhược Nhất rũ mắt không nói.
Anh Lương chủ nói: “Ngươi đến đây đã làm trở
ngại không ít kế hoạch của ta, nhưng thật ra đã cho ta biết được một chuyện thú
vị.” Hắn cười đi đến gần Nhược Nhất, “Máu tươi dị thế, quả là thứ có thể gặp
nhưng không thể cầu, có máu của ngươi, có thể giúp Phượng Hoàng tộc phục sinh sớm
hơn, còn có thể loại bỏ tử khí Âm Sát. Ta nghĩ hết biện pháp muốn làm ra loại
máu có công hiêu tương tự như máu của ngươi, thế nhưng lại làm ra nhiều sản phẩm
thất bại như vậy, cũng không tìm được một cái hợp ý ta.”
“Ta không nghĩ tới ngươi thế mà lại phối hợp
như vậy mà chạy đến Thanh Khâu. Thật đỡ cho ta phải tìm ngươi khắp nơi.” Hắn
vươn tay ra hướng Nhược Nhất: “Thượng Cổ thần diệt, Phượng Hoàng tộc cũng suy sụp
theo. Tộc nhân từng người từng người bỏ mạng. Thế nhân đều nói là thiên ý”
Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng: “Thiên ý thì
được xem là cái gì! Ta càng muốn nghịch chuyển thời không, phá vỡ ý trời xanh!
Hôm nay ta phải để Cửu Châu tái hiện Phượng Hoàng!”
Nhược Nhất nhìn hắn như nhìn thấy chính mình.
Lúc Huân Trì tan biến trước mắt nàng, lúc Thương Tiêu nhập thần khiến nàng phải
buông xuôi, lúc Nguyệt Hoàng rơi lệ đình chỉ hô hấp. Nàng cũng muốn điên cuồng
rống to như hắn vậy.
Thiên ý thì xem là cái gì! Nó được cho là gì
chứ!
“Tiểu nha đầu, nếu ngươi nguyện ý cam tâm tình
nguyện giao máu ra, ta liền cho ngươi ít chịu vài phần thống khổ, lưu ngươi
toàn thây.”
Thanh âm của Anh Lương chủ vang lên bên tai
nàng. Nhược Nhất bỗng nhiên bật cười thất thanh: “Anh Lương chủ, thiên ý làm
Phượng Hoàng tộc của ngươi bị diệt. Mà nay ngươi vì Phượng Hoàng tộc lại muốn
giết sinh linh Cửu Châu, ngươi giống như trời cao mà chi phối sinh mệnh của ta.
Dựa vào cái gì?”
Nhược Nhất nhìn chằm chằm hắn, cười đến ôn
hòa: “Ngươi lại cho là gì chứ?”
[1] Mắt trận: là nơi mấu chốt quyết định việc
phát động kiêm việc phá hủy pháp trận.
[2] Chi thể: tứ chi và thân thể.
Chương
64
Vẻ hung ác trong mắt Anh Lương chủ chợt lóe
lên: “Xem ra nha đầu tuyệt không phải một người thức thời biết điều.”
Nhược Nhất nhẹ nhàng đặt Nguyệt Hoàng ở cạnh
mình, thản nhiên nói: “Nhan Nhược Nhất sợ chết cũng sợ đau, vẫn là thức thời biết
điều nhất.” Nàng nhìn thẳng vào Anh Lương chủ, trong ánh mắt mang theo một tia
khinh miệt cùng trào phúng, “Ta không chạy, là bởi vì ta biết, từ nay về sau,
Phượng Hoàng tộc của ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất trong lịch sử của Cửu Châu.”
Anh Lương chủ cười lạnh lùng: “Nha đầu khẩu
khí không nhỏ.” Lời còn chưa dứt, bóng người đã không thấy.
Nhược Nhất vẫn ngồi chưa động, tóc mai bên tai
nàng khẽ nhúc nhích. Trong lòng nàng biết, Anh Lương chủ nếu có ý muốn giết
nàng, nàng tuyệt đối tránh không khỏi, dứt khoát lấy thân làm mồi
Đợi thân ảnh Anh Lương chủ hiện lên lần nữa,
đã là ở phía sau Nhược Nhất! Hắn câu môi cười cười, móng tay nháy mắt dài ba tấc
có thừa, như lưỡi dao sắc bén vậy đâm sau lưng Nhược Nhất.
Nhược Nhất nhắm mắt lại, đợi cơn đau kéo đến.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên không trung đột nhiên bay tới một sát
khí sắc bén, đánh thẳng vào lồng ngực của Anh Lương chủ. Anh Lương chủ không thể
không quay người phòng thủ. Công kích phía không trung nối gót mà tới, không để
cho hắn nửa điểm thời gian ngừng nghỉ, khiến hắn lui về sau hơn mười thước.
Bụi bậm rơi hết, Nhược Nhất cùng Anh Lương chủ
ngẩng đầu nhìn, Thương Tiêu trên không trung một tay siết cổ Hồng Liên, một tay
chỉ thẳng về nơi Anh Lương chủ, đầu ngón tay chợt lóe ngân quang. Sát khí trong
mắt lẫm liệt, hiển nhiên, mấy đạo công kích vừa rồi là do hắn đánh tới.
Anh Lương chủ hướng Thương Tiêu cười cười: “Những
năm gần đây, vẫn là ngươi trưởng thành nhanh nhất. Thượng Cổ Thần Minh Câu Mang
dùng tính mạng như là cái giá để cứu lấy bá tánh, ngươi cũng muốn noi theo hắn
sao?”
Thương Tiêu chưa nói, Anh Lương chủ lại cười
âm hiểm: “Chỉ tiếc, ngươi muốn noi theo hắn, cũng không còn cơ hội nữa rồi!”
Mặt trận sắc đỏ bỗng rung lên kịch liệt. Những
con quái vật được tổ hợp lại như đã tiếp nhận mệnh lệnh vậy đồng loạt nhảy vào
trong mắt trận. Mắt trận như có sinh mệnh, chấn động lúc mạnh lúc yếu, gần như
hô hấp của sinh vật.
Hào quang bắn ra nơi Anh Lương Sơn phía xa lại
mạnh lên mấy phần.
Thần sắc Thương Tiêu ngưng trọng, bỗng nhiên hắn
cảm thấy trong cổ Hồng Liên tựa hồ có cái gì đang nhúc nhích. Chưa kịp phản ứng
lại, chỉ thấy cái đầu đang rũ xuống của Hồng Liên bỗng ngẩng lên, khóe môi câu
lên một nụ cười quỷ quyệt, một ngụm máu đen sẫm phun ngay trước mặt Thương
Tiêu.
Máu tươi ở trên thần ấn nơi mi tâm của hắn.
Thương Tiêu chỉ cảm thấy một cỗ nóng cháy tận tim từ chỗ kia lan ra đến đáy
lòng. Tay hắn thoáng dùng lực, tất cả thần lực đều xuyên vào trong cơ thể Hồng
Liên, mạnh mẽ dập nát vụn ngũ tạng lục phủ của hắn.
Ngón giữa buông lỏng, Hồng Liên mềm nhũn rơi
xuống đất.
Cỗ nóng cháy nơi mi tâm của Thương Tiêu giống
như phải đốt tận hết tất cả thần lực trong cơ thể hắn vậy. Lại giống như một
bàn tay, không ngừng khiêu khích dục vọng phía sâu trong tim của hắn. Dẫn dụ ra
cỗ ma khí mà từ lúc nhập thần đến nay hắn vẫn luôn phong ấn tại đáy lòng.
Thân mình hắn mềm nhũn, tự giữa không trung
rơi thẳng xuống.
“Biểu ca!” Bỗng nhiên một bóng dáng nổi bật vội
vàng bay tới từ xa. Vũ La tiếp được Thương Tiêu, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng
xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng trên thái dương, lại trông thấy mắt trận sắc đỏ
đang mở ra bên dưới, không khỏi thất thanh nói: “Đây là chuyện gì?”
Bọn quái vật vây công Cửu Diễm cũng lục tục nhảy
vào trong mắt trận.
Cửu Diễm được tự do, đang muốn quay đầu đi
giúp Thương Tiêu, đảo mắt vừa nhìn, đã thấy Vũ La ở đây, nhất thời thay đổi sắc
mặt, tức giận lên, quát to: “Trở về!”
Vũ La làm sao mà xa hắn.
Anh Lương chủ ngửa mặt lên trời cười to: “Cuối
cùng ta đã đợi được ngày này! Thiên địa bất nhân! Làm Phượng Hoàng tộc ta bi thảm
như vậy, mà nay ta muốn tiêu diệt thiên địa, số mệnh Cửu Châu đều nắm giữ ở
trong tay ta!”
Gương mặt Nhược Nhất không chút thay đổi nghe
Anh Lương cười gần như là điên cuồng, tay nhẹ nhàng sờ thân thể đang dần dần lạnh
băng cương cứng của Nguyệt Hoàng. Thì thào: “Thật có lỗi, cứu không được ngươi,
cứu không được Thành Hạo của ngươi, hắn hướng ta cầu cứu như vậy Cầu cứu lâu
như vậy”
“Mà bây giờ, lại phải động thủ với sư phụ mà
ngươi luôn tìm mọi cách để bảo vệ.”
Thanh âm chưa rơi xuống, người đã đứng lên.
Nàng nhìn chằm chằm Anh Lương chủ, tập trung tĩnh khí, cả người in ra một đạo
kim quang đạm nhạt. Khí tức dưới chân lưu động bên người Nhược Nhất kéo dài ra.
Nhược Nhất bước ra một bước, không nhanh không
chậm đi về hướng Anh Lương chủ.
Nháy mắt khí tức lưu chuyển kia như làm Anh
Lương chủ gặp lại vị tiên nhân cô tịch độc thủ Không Tang mấy ngàn năm. Anh
Lương chủ nhìn Nhược Nhất, nhíu mày: “Có chút thú vị.” Nói xong, sát khí tản ra
quanh thân, cùng khí tức của Nhược Nhất hình thành tư thế đối trận.
Thương Tiêu muốn động, nhưng vì cỗ nóng cháy lợi
hại khắp người, nửa điểm cũng không thể động đậy. Vũ La đưa tai đến bên môi
Thương Tiêu hỏi: “Biểu ca ngươi nói cái gì?”
“Bảo nàng chạy.” Thương Tiêu cường lực áp chế
ma khí đang cuồn cuộn dưới đáy lòng, khóe môi run rẩy: “Anh Lương chủ muốn máu
của nàng, bảo nàng chạy đi.”
Vũ La quét mắt nhìn tình thế phía dưới, trong
lòng ước chừng đã có tính toán, nàng biết bây giờ nếu muốn a Nhan tự mình rời
khỏi chắc chắn là không có khả năng, nàng hướng Cửu Diễm quát: “Đánh ngất a
Nhan rồi mang đi! Nơi này giao cho ta!”
Cửu Diễm biết tính tình Vũ La, chỉ có thể cắn
chặt răng, xoay người liền bay về hướng Nhược Nhất.
“Đây không thể được.” Anh Lương chủ vung tay
lên, một đoàn ma khí ở giữa không trung ngưng kết thành hình, hóa thành bộ dáng
Hồng Liên chém về phía Cửu Diễm.
“Vướng víu!” Cửu Diễm động hỏa, yêu lực cuồn
cuộn mà trào ra, chỉ một chiêu đã đánh tan ma khí. Cũng không liệu được lúc này
Nhược Nhất đột xuất chiêu, công thẳng hướng Anh Lương chủ. Cửu Diễm muốn cản đã
không kịp.
Bên môi Anh Lương chủ mở ra một cái cười to,
hóa giải công kích lỗ mãng Nhược Nhất dễ như trở tay, chuyển tay lại tung ra
nhiều ma khí cản trở Cửu Diễm.
“Tiểu nha đầu tính khí không nhỏ (ý chỉ hay
phát cáu). Chỉ là chiêu thức này khó coi đến quá đáng.”
Nhược Nhất cười đến khinh miệt: “Không có tính
khí lớn bằng ngươi. Chiêu thức đủ để giết ngươi là được rồi.” Lời này nói ra rất
tự tin, nửa điểm cũng không vì chiêu thức khó coi của mình mà nổi giận.
Anh Lương chủ cười ha ha: “Trái lại ta muốn
nhìn xem, hiện nay còn có người nào có thể giết ta!” Hắn một tay đã đỡ được
công kích bổ qua từ Nhược Nhất, cổ tay vừa lật, tiến lên một bước, trực tiếp chế
trụ cánh tay Nhược Nhất, móng tay của tay còn lại mọc dài vài tấc, vung lên
trên không trung, mắt trận sắc đỏ bộc phát ra từng tiếng gào thét, bên trong tựa
như ngưng tụ thành cái gì vậy, cùng Anh Lương chủ hô ứng lẫn nhau.
Nụ cười trên mặt Anh Lương chủ càng điên cuồng
hơn: “Cửu Châu Phượng Hoàng! Ngày thấy lại ánh mặt trời đã tới rồi!”
Trong một khắc cánh tay giơ lên rồi thả xuống,
Nhược Nhất chỉ cảm thấy bụng đau kịch liệt. Trước mặt đen đi trong nháy mắt,
khi ý thức lần nữa thanh tỉnh lại, bên tai là thanh âm tranh nhau kêu hót của một
đám Phượng Hoàng. Còn có tiếng gầm phiêu tán trong không trung của Vũ La:
“Dừng tay!”
Nhược Nhất bị ném qua một bên, hung hăng ngã
vào mảnh đất bị máu ngâm đến lầy lội. Trong lúc hoảng hốt, nhìn thấy Anh Lương
chủ ấn bàn tay dính đầy máu của nàng xuống đất, nhỏ giọng thì thào chú văn.
Nàng nhếch miệng cười cười. Máu của ta, chỉ e
là ngươi dùng không nổi.
Mắt trận bắt đầu chấn động kịch liệt, ánh sáng
trong mắt Anh Lương chủ đã tới mức cuồng dại. Đột nhiên, huyết quang trong trận
ngừng lại. Sinh vật bên trong bộc phát ra tiếng thét chói tai. Trên mặt Anh
Lương chủ hiện lên sự kinh ngạc, tiếp theo mặt đất từ từ khôi phục bình lặng,
dòng máu thấm ra dần dần khô cạn.
Trong mắt trận màu đó ẩn ẩn lộ ra một mạt kim
quang. Anh Lương chủ mở to mắt, nhìn vào thân ảnh hiện ra bên trong màn kim
quang đang chậm rãi khuếch đại ——
Huân Trì.
Vẫn là nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt. Thiêng
liêng đến mức người khác không thể nhìn thẳng vào.
Nhược Nhất thở hổn hển, cơn đau dưới bụng đã
làm cho nàng nhìn không rõ gương mặt của hắn. Nhưng là nàng vẫn giơ ngón tay
cái ra quơ quơ với hắn.
Huân Trì, ta làm được rồi.
Mà Huân Trì kia không có nhìn về phía Nhược Nhất,
hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm tang thương như một lão già, lại ôn hòa như một
quân tử ngày thường: “Vạn vật đều có tuổi thọ. Phượng Hoàng tộc, thọ tận (hết
thời), phải luân hồi, là lẽ trời.”
Nhược Nhất nghe ra, thanh âm này chính là
thanh âm của ngươi đưa nàng trở về Cửu Châu kia, là thần Câu Mang đã tiêu tan
trong thiên địa.
Hắn nhìn chằm chằm Anh Lương chủ, trên gương mặt
đều là từ bi cùng thương cảm: “Nghịch thiên cải đạo, tất bất thành hĩ [1].”
Thanh âm chậm rãi phiêu tán khắp thiên địa,
ngay cả mắt trận trương ra cũng đóng lại không mở nữa. Tầng tầng kim quang quét
sạch dòng khí nhơ bẩn trong thiên địa. Sắc đỏ bắn ra ở Anh Lương phía xa dần dần
tan biến trong kim quang.
Lại thấy mặt trời, trời xanh mây trắng vẫn sạch
sẽ như xưa.
Vũ La ngơ ngác nhìn tất cả chuyện xảy ra: “Mới
vừa rồi Đó là thần Thượng Cổ?” Thương Tiêu rũ đầu bên người Vũ La, hơi thở dần
dần trở nên kỳ quái. Mà lúc này đã không còn ai chú ý tới sự thay đổi của hắn.
Nhược Nhất nỗ lực chống thân mình lên, cười đến
có điểm đắc ý: “Anh Lương chủ, ta sớm đã nói qua, ta là người thức thời biết điều.”
Lời còn chưa dứt, trên cổ nàng bỗng xuất hiện một ấn ký đen như mực, Anh Lương
chủ dùng ma khí cách khoảng không siết cổ Nhược Nhất, chậm rãi nhấc nàng lên giữa
không trung.
Hận đến khóe mắt đầy những vết nứt: “Huân Trì
đã chết, ở đâu ra trái tim của Câu Mang!”
“Tất nhiên là Huân Trì cho ta. Ta không nỡ lấy
ra dùng để tăng cường năng lực bé nhỏ của mình. Ngươi xem, cho ngươi dùng, hiệu
quả còn tốt hơn?”
Lúc trước Huân Trì đem trái tim thần minh độ
cho Nhược Nhất, nàng tuyệt không luyện hóa, lại càng không dùng trái tim thần
minh để dung hợp với thần lực trong cơ thể mình. Không dùng lại càng không nỡ,
nàng vẫn luôn để nó bên trong đan điền. Anh Lương chủ đâm vào bụng nàng. Lấy
máu, cũng lấy luôn trái tim của Câu Mang.
Một phương thuốc mạnh lại thần xui quỷ khiến
làm kế hoạch to lớn ngàn năm của Anh Lương chủ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Anh Lương chủ hận đến đỏ cả hốc mắt, tay dùng
sức, càng muốn cứ vậy mà bóp nát cổ Nhược Nhất.
Vũ La kinh hô: “Cửu Diễm!”
Còn cần nàng ta nói sao, Cửu Diễm thấy thế, đã
tiến công lên. Anh Lương chủ hét lớn một tiếng, quanh thân tản ra ma khí. Năng
lượng cường đại đến ngay cả Cửu Diễm cũng không cách nào tới gần nửa phân.
“Ngươi hủy nghiệp lớn của ta! Ta nhất định khiến
ngươi cùng chôn!”
Nhược Nhất cạy cổ tay của Anh Lương chủ, nàng
của lúc này đã mất máu quá nhiều, đã hoàn toàn vô lực phản kháng, chỉ là ánh mắt
nhìn hắn vẫn mang theo thương hại.
Nàng gian nan mở miệng, không phát ra một chút
thanh âm, nhưng Anh Lương chủ lại thấy, nàng đang nói:
“Ngươi thật đáng thương.”
[1] Nghịch thiên cải đạo, tất bất thành hĩ: những
chuyện trái ý trời, trái đạo lý luôn luôn không thể làm được.

