Vài lần hồn mộng - Chương 59 - 60
Chương
59
Thương Tiêu cũng không ôm lấy nàng, cũng không
có đẩy nàng ra. Lúc này tuy rằng dựa lẫn vào nhau, nhưng mà lại càng như xa xôi
hơn so với trước. Trong lòng Nhược Nhất tuyệt vọng càng sâu, bàn tay nắm lấy vạt
áo Thương Tiêu chậm rãi buông ra.
Đầu ngón tay Thương Tiêu giật giật, mà thần ấn
ở mi tâm chợt loé, cuối cùng hắn cũng thờ ơ tuỳ ý để nước mắt Nhược Nhất thấm ướt
ngực áo của hắn.
Lạnh lẽo thấm vào trong lòng.
Hắn nhìn một lúc phong tuyết cuồng bạo ở bên
ngoài kết giới, đột nhiên nói: “Năng lượng của nàng tăng cường không ít.” Cả
người Nhược Nhất cứng đờ, nhớ lại Huân Trì đã từng nói qua, nàng cắn môi im lặng.
Thương Tiêu nói: “Nhưng để đối phó với yêu ma
ngươi còn thiếu vài phần kinh nghiệm. Từ nay về sau, sự tình ở nơi đây, ngươi
liền không cần hỏi đến.”
Rõ ràng đã muốn bạc lạnh vô tình, mà khi nói
ra trong lời nói lại ý tứ hàm súc như thế. Nhược Nhất ngừng khóc, bắt buộc chính
mình phải kiên cường, nàng đẩy Thương Tiêu ra, sau đó lui lại hai bước, đứng vững,
thanh âm còn mang theo một chút khàn khàn mất tiếng, nàng nói: “Ta sợ là muốn
trốn cũng trốn không khỏi. Thương Tiêu, chàng cũng biết mấy năm nay ta có một
giấc mộng như thế mà phải không?”
Thương Tiêu nhíu mày.
Nhược Nhất nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu,
không hề nhìn tro tàn còn nằm trên mặt đất. Thong thả đem chính mình trong mộng
Hồng Liên tự thuật đi ra. Cuối cùng nói: “Hắn bảo ta cứu hắn, lúc đó Huân Trì
không cho ta đi, nói thời cơ chưa tới, mà hiện tại, cuối cùng ta có thể đi. Có
một người thê thảm như vậy hướng ta cầu cứu ba năm rồi, hiện tại chàng không muốn
ta hỏi đến, làm sao mà ta yên tâm được?”
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Lần đầu tiên.” Nhược Nhất nhớ lại cảnh tượng
lúc đó cười khổ một tiếng, ” Ở Anh Lương, lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy Hồng
Liên, lúc chúng ta tiến vào đoạn trí nhớ đó.” Chính là ở nơi đó, chàng nói về
sau chàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta.
Đương nhiên lời này Nhược Nhất cũng không nói
ra miệng.
Thương Tiêu hạ ánh mắt trầm tư trong chốc lát:
“Người nọ có thể bị nhốt ở chỗ nào đó dưới lòng đất?”
Nhược Nhất lắc đầu.
Đúng lúc này, khoé mắt Nhược Nhất chợt thấy có
ánh sáng nhạt chợt loé, nàng tập trung nhìn vào, đúng là mới vừa rồi đích thực
Huân Trì hoá thành bột phấn chậm rãi trôi đi. Nhược Nhất còn không kịp cảm thấy
bi thương, chợt thấy dưới tro tàn có vật gì đó khiến nàng chấn động ngây người.
“Đây là cái gì?” Thanh âm Nhược Nhất có chút
run rẩy.
Thương Tiêu ngưng thần thì nhìn thấy, chỉ thấy
dưới bột phấn chậm rãi tản ra, có nét phác họa càng trở nên loé sáng rõ ràng,
hào quang ngưng tụ, cuối cùng mơ hồ hiện ra chữ viết mơ hồ.
Gió thổi qua, tại chỗ đó đã không còn dấu vết.
Nhược Nhất ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Thương
Tiêu, Thương Tiêu như trước nhìn chằm chằm dưới đất, chậm rãi phun ra hai chữ.
“Thanh Khâu.”
Từ xưa đến nay Thanh Khâu là lãnh địa của yêu
tộc, trấn thủ yêu quái Thanh Khâu là Cửu Vĩ Hồng Hồ họ hàng gần với Cửu Vĩ Bạch
Hồ. Vũ La, Cửu Diễm đều là bộ tộc hồng hồ. Yêu lực của bọn họ không mạnh mẽ bằng
Cửu Vĩ Bạch Hồ, mà tương ứng bọn họ cũng không có vừa sinh ra liền bị tai kiếp
thiên lôi, cho nên chủng tộc phồn thịnh, thành viên gia tộc có rất đông.
Lúc Thương Tiêu đến Thanh Khâu, không có nói
cho bất cứ ai biết, chỉ có Tử Đàn.
Nhưng trừ bỏ Nhan Nhược Nhất.
Hiện tại Nhược Nhất tuy rằng không bằng Thương
Tiêu có thể đem thần lực khống chế được tự nhiên, nhưng tốt xấu cũng có thể nỗ
lực gom mây đằng vân. Nếu nàng hợp toàn lực lại, cũng có thể theo đằng sau
Thương Tiêu ở một khoảng cách xa xa. Nhưng nàng biết, Thương Tiêu cũng không phải
nhẫn tâm muốn ném nàng rơi xuống, nếu không, kiểu đáp mây bay sứt sẹo như thế,
đã sớm bị hắn quăng lại cách xa vạn dặm.
Đợi đến khi tới Thanh Khâu, Nhược Nhất ở trên
đám mây thấy cảnh tượng phía dưới Thanh Khâu nhất thời sửng sốt.
Hai trăm năm trước, nàng có cơ duyên cùng
Thương Tiêu đi đến Thanh Khâu.
Bây giờ trong đầu nàng hiện lên hình ảnh non
xanh nước biếc nên thơ, mà hiện tại, như thế nào Thanh Khâu lại biến thành bộ
dáng này.
Một ngọn linh Sơn nghiễm nhiên biến thành một
toà tử sơn. Dưới đất nơi nơi đều tối như mực, không còn thấy cỏ cây thanh tú
xuyên qua núi, không thấy dòng suối xinh đẹp lấp lánh phản chiếu ánh nắng.
Nàng ngây người đứng trên không trung, một
thanh âm vui mừng từ ở dưới truyền tới. Trong chớp mắt, một nữ tử mặc quần áo
màu đỏ sậm liền bay lên cạnh nàng, giữ chặt tay nàng vui vẻ nói: “A Nhan,
không nghĩ tới ngươi thật sự đã mang biểu ca đến đây. Hắn thật sự đã tỉnh táo lại
! Biểu ca đã qua cơn khổ ải của kiếp nạn! Hắn đã trở thành vị thần linh đầu
tiên từ sau thời Thần Diệt!”
Nghe xong lời này, bên môi Nhược Nhất nhếch
lên một tia cười khổ: “Ừ, ta biết.”
Thấy thần sắc Nhược Nhất gượng gạo, Vũ La như
chợt nhớ ra cái gì, phút chốc ngậm miệng lại. Nàng gãi gãi đầu, có vẻ như không
biết làm sao. Cuối cùng cũng là Nhược Nhất kéo tay nàng nói: “Tại sao ngươi ở
chỗ này?”
Vũ La nghe xong lời này, mặt hơi đỏ lên: “Mấy
năm nay, ngươi không có ở đây nên không biết, ta đã đến Thanh Khâu được một thời
gian. Gả cho Cửu Diễm.”
“Vậy sao?” Nhược Nhất không nghĩ tới khi quay
về thì có câu trả lời này. Ngơ ngác đem Vũ La đánh giá một lần nữa, lúc này mới
phát hiện nàng quả nhiên đã ăn mặc theo kiểu phụ nữ có chồng, Nhược Nhất hoang
mang “Lần trước ta còn gặp ngươi ở U Đô mà.”
” Lần trước là bởi vì biểu ca gặp chuyện không
may nên ta trở về xem sao, rồi cùng trò chuyện với Tử Đàn tỷ cho tỷ ấy khuây khỏa
.”
Nhược Nhất lúc này mới mang theo một chút ngẩn
ngơ gật gật đầu, có chút cảm khái nói:” Nháy mắt, không ngờ Vũ La đã là phụ nữ
có chồng rồi.”
Vũ La cúi đầu, ngượng ngùng cười, đôi mắt lộ
ra vẻ mặt của người vợ hạnh phúc: “Chúng ta đi xuống dưới rồi nói.”
Thanh Khâu từ trên nhìn xuống mặc dù đã biến
thành dáng dấp như vậy, thế nhưng cung điện của hắn vẫn hùng vĩ hoa lệ như hồi
đó, không thấy nửa điểm dấu vết của sự điêu linh.
Nhược Nhất cùng Vũ La đi vào đại điện, vừa vặn
bắt gặp Cửu Diễm đang cười cười nhìn Thương Tiêu, trùng hợp nói ra: “Đi một
chuyến ra hải ngoại, thấy Thương huynh mặt càng thêm lạnh đến tê liệt. Mỗi ngày
nhìn biểu tình của ngươi như vậy, phu nhân của ngươi làm sao chịu đựng được a
!”
Ngẩng đầu lên vừa thấy, Nhược Nhất đã đứng ở cửa.
Vũ La thì hung tợn trừng hắn. Cửu Diễm sờ sờ mũi, ngồi thẳng dậy, chuyển hướng
đề tài: “Nói đến, Thương huynh mới nhập thần không lâu, không ở U Đô bế quan
tu luyện cho tốt, đến vùng khỉ ho cò gáy Thanh Khâu này của ta làm cái gì?”
Thương Tiêu không nháy mắt nói: “Đêm đêm xem
tinh tượng, thấy mấy ngày gần đây sẽ có đại sự ở Thanh Khâu. Nên đặc biệt đến
xem.”
Ánh mắt Cửu Diễm hơi chuyển cực kỳ mị hoặc,
đôi môi vén lên một nụ cười đẹp đẽ: “Ủa? Không biết hạng đại sự như thế nào
mà đáng giá ngài tự mình đi một chuyến?”
” Thiên cơ.” Lạnh nhạt bỏ lại hai chữ, Thương
Tiêu không hề nhìn bất luận kẻ nào trong đại điện, xoay người liền đi. Ngựa
quen đường cũ tự tại như nhà của mình vậy.
Đợi thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất, sau
đó Cửu Diễm thở dài, nhìn Nhược Nhất nửa lên án, nửa uỷ khuất nói: “Ngươi nhìn
phu quân của ngươi đi, thành thần, có thể xem trước được thiên cơ, lực lượng
hùng mạnh, bất tử bất diệt, liền tuỳ ý ức hiếp loại tiểu yêu ta. Tuy hắn là yêu
tộc vương, nhưng hôm nay tốt xấu gì cũng là ở trên lãnh địa của ta. Cứ tuỳ tiện
như thế, thật đúng là xem chỗ này như U Đô thứ hai sao? Thật sự là không có
thiên lý, không có thiên lý a!”
Nhược Nhất ngây người một lúc lâu, sau đó mới
lắc lắc đầu nói: “Chúng ta không phải là vợ chồng.”
Cửu Diễm còn muốn mở miệng, Vũ La liền đoạt
chén trà của gã sai vặt bưng lên hung hăng đập vào chân của Cửu Diễm, nhướng mi
nói: “Ai nha, trượt tay.” Quay đầu liền nắm cánh tay Nhược Nhất, hoà nhã nói,
“Ta thấy ngươi hiện tại chắc là rất mệt rồi, trước tiên là đi nghỉ ngơi một
chút đi.”
Nhược Nhất gật gật đầu.
Vũ La đem phòng của nàng an bài chung sân với
phòng của Thương Tiêu. Ra cửa phòng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy phòng đối diện.
Lúc Nhược Nhất đi nghỉ ngơi thì Thương Tiêu
cũng không ở trong phòng, nàng thầm nghĩ chắc Thương Tiêu đang đi điều tra bốn
phía xem có gì nghi ngờ không.
Vũ La đưa chén trà cho Nhược Nhất: “Làm ấm
bàn tay đi. Hai tay ngươi lạnh quá làm cho ta không dám nắm.” Nhược Nhất nhẹ
nhàng nói cám ơn, tiếp nhận chén trà, Vũ La lại nói, “Tại sao sắc mặt của ngươi
lại xanh xao thế này? Lúc ngươi đi hải ngoại tìm biểu ca đã xảy ra chuyện gì?
Biểu ca lịch kiếp phi thăng thành thần, có đả kích đối với ngươi nhiều không?
Ngươi cũng biết hiện tại hai người các ngươi đứng cùng một chỗ. Hơi thở trên
người có bao nhiêu cổ quái thì có bấy nhiêu cổ quái. Các ngươi rốt cuộc làm sao
vậy?”
Nghe mấy câu hỏi liên tiếp như thế này, Nhược
Nhất chỉ biết lắc đầu cười khổ, nàng so với bất luận kẻ nào thì càng muốn biết
giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Trầm mặc một lúc lâu, Nhược Nhất mở miệng chuyển
đề tài: “Vũ La, ngươi đến Thanh Khâu tù khi nào?”
Vũ La vò đầu nhếch miệng cười nói: “Đã là hai
năm rồi, Tử Đàn chê ta lớn tuổi, cả ngày giống như nam nhân, vừa vặn gặp phải
đám dám rước ta, liền vội vàng đem ta gả.”
Mà Nhược Nhất lại biết, nếu Vũ La không thích
Cửu Diễm, dù Tử Đàn có ép buộc như nào thì Vũ La cũng sẽ không đồng ý. Nhược Nhất
nói: “Cửu Diễm đối với ngươi có tốt không?”
Vũ La cười gật gật đầu.
Nghĩ đến nhất định là vô cùng tốt, nếu không mới
vừa rồi ở trên đại điện, Vũ La đem chén trà nện ở dưới chân hắn, mà Cửu Diễm chỉ
uỷ khuất nhìn nàng, nửa tia tức giận cũng không có. Đối với thống lĩnh Thanh
Khâu lĩnh chủ mà nói, đó là sự sủng nịnh hết mức rồi.
Nhược Nhất lại hỏi: “Thanh Khâu tại sao lại
biến thành như bây giờ?”
Vũ La thở dài một tiếng nói: “Nhược Nhất
không biết, ba năm trước Toan Dữ Điểu phá ấn mà ra, lúc đó biểu ca ở Thanh Khâu
cùng hắn đấu mấy tháng. Cuối cùng Toan Dữ Điểu nuốt ăn thiên lôi, mạnh mẽ làm
cho Thanh Khâu trở thành như vậy.”
Ba năm trước đây.Thiên lôi
Nhược Nhất bừng tỉnh đại ngộ, khi đó thiên lôi
đột nhiên biến mất dĩ nhiên là bị nơi này kéo tới! Là do Thương Tiêu.Nhược Nhất
nắm chặt chăn kịch liệt run rẩy.
Khi đó, thì ra khi đó Thương Tiêu vì nàng làm
nhiều như vậy, nhưng mà nàng nửa điểm cũng không phát hiện ra.
Mà hiện tại càng là biết lúc trước Thương Tiêu
đối với nàng có bao nhiêu ôn nhu cùng bao dung, liền càng cảm thấy được thế sự
trêu ngươi buồn cười.
“Nhược Nhất?” Thanh âm lo lắng của Vũ La vang
lên đánh gãy suy nghĩ của nàng. Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn Vũ La, khoé môi tái
nhợt run rẩy cong môi: “Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến thiên mệnh này nọ
thôi, thật sao thấy cuộc đời như trò chơi.”
Vũ La đau lòng vỗ vỗ mu bàn tay Nhược Nhất nói
: “Vậy lần này ngươi cùng biểu ca đến Thanh Khâu có chuyện gì?”
Hít một hơi thật sâu áp chế suy nghĩ trong
lòng, Nhược Nhất nghiêm mặt nói: “Vũ La, từ đó tới giờ ngươi ở đây, thấy Thanh
Khâu có hiện tượng gì kỳ quái không?”
“Hiện tượng kỳ quái?” Vũ La chống cằm cân nhắc
trong chốc lát nói: “Tuy rằng từ nhỏ đến lớn ta đã ở Thanh Khâu, đối với sông
núi nước non ở đây cực kỳ quen thuộc, nhưng mà ngươi muốn ta nói, ta còn tìm
không ra có nơi nào bình thường ở đây.”
Không nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy.
Nhược Nhất sợ run một hồi lâu mới chần chờ hỏi: “Không có nơi nào bình thường
?”
Vũ La thở dài nêu ví dụ: “Từ lĩnh chủ, cho tới
gã sai vặt không một ai là không phong lưu thành tánh. Rõ ràng có một ngọn núi
cao thông thiên, nhưng lại không tích luỹ một tí tuyết trắng nào. Ở trong cung
điện Thanh Khâu cho tới bây giờ không thấy song nguyệt, nhưng mỗi đêm song nguyệt
đồng thời đều sáng tròn liền có thể nghe chim chóc đồng thanh kêu. Ngẫu nhiên
khi ngủ say còn có thể nghe tiếng dòng nước róc rách bên tai, nhưng khi tỉnh lại
thì một giọt nước cũng không thấy. Phía sau núi có cấm địa, tuỳ tiện ai cũng có
thể đi gọi là hồ mộ, nhưng mà kỳ lạ là ở đó không có hồ, cũng không có mộ”
Nhược Nhất không khỏi dựng tóc gáy ngắt lời Vũ
La: “Chuyện xưa quỷ dị?”
“Ngoại trừ đêm song nguyệt sáng tròn chim chóc
đồng thanh kêu, chuyện khác ta đều gặp qua hoặc đã thể nghiệm qua. Ta nghe nói
Nhược Nhất đã từng tới Thanh Khâu đúng không? Chưa từng nghe ngươi kể?”
“Lần trước ta tới chỉ biết bộ tộc Cửu Vĩ Hồng
Hồ trời sinh tính phong lưu, còn ngọn núi thông thiên kia từ xưa đến nay không
có tuyết đọng, ở trong cung điện Thanh Khâu từ xưa đến nay đều không thấy song
nguyệt, còn cái hồ mộ kia.. Thế nhưng còn những chuyện khác xác thực không có
nghe nói qua.”
Vũ La gật gật đầu: “Lúc chim chóc đồng thanh
kêu cùng dòng nước róc rách bên tai, ta cũng không nhớ rõ, nếu như vậy thì trước
kia đã có chuyện lạ rồi.” Vũ La nhìn Nhược Nhất, “Từ khi nào ngươi đối với những
chuyện này có hứng thú?”
Mà lúc này Nhược Nhất đã không có tâm tình phản
ứng với nghi vấn của Vũ La.
Việc này không phải đã có từ trước, hai trăm
năm trước khi nàng đến Thanh Khâu cũng không có. Nói cách khác, lời đồn đãi là ở
trong hai trăm năm này mới phát sinh.
Trong hai trăm năm này..
Chương
60
“Nhan Nhược Nhất.”
Ai?
“Bên này.”
Ai đang kêu nàng?
Trong một mảnh hỗn độn, Nhược Nhất từ từ mở mắt
ra, bốn phía tối đen như mực, bên tai có tiếng dòng nước chảy qua. Nàng cảm
giác tứ chi đều khốn cùng vô lực, giống như đang phiêu bồng trên không trung vậy,
tìm không thấy một chút sức lực.
Tí tách, tí tách. Cách đó không xa có thanh âm
nhỏ giọt của nước, Nhược Nhất theo lần theo âm thanh chợt thấy một giọt nước đỏ
tươi đang nhỏ xuống mặt đất, lại nhanh chóng tan ra.
Nàng kinh hoảng, màn đen bốn phía khiến nàng
có chút sợ hãi.
Đây là đâu? Nàng hỏi, nhưng lại làm sao cũng
phát không ra tiếng.
“Nhan Nhược Nhất.”
Thanh âm phút chốc trở nên lớn hơn, trong giây
lát liền xuất hiện ở bên tai nàng, Nhược Nhất kinh hãi, vội vàng xoay người.
Màn đen bốn phía bị nhuộm dần bởi màu đỏ của
máu, Nhược Nhất sợ hãi nhìn cảnh tượng bên kia, Hồng Liên, lại là Hồng Liên. Chỉ
là lần này hắn không có lại bị đóng đặt trên tường, mà là đứng đó, tóc tai bù
xù.
Trên người hắn vẫn như trước là bộ hồng y rách
nát đó, tay chân tựa hồ bị bóc hết gân, vô lực đáp xuống, nhưng không biết vì
sao hắn còn có thể đứng ở kia. Sắc mặt trắng bệch, gương mặt tiều tụy, nghiễm
nhiên là một bộ dáng lệ quỷ xuất thế (ác quỷ ra đời).
Mà cái khiến Nhược Nhất cảm thấy càng thêm sởn
tóc gáy chính là, cặp mắt lúc nào cũng rũ xuống kia đột nhiên trừng lên, trong
đôi mắt màu đen là một đồng tử màu đỏ tươi, khóe mắt hắn chảy từng giọt từng giọt
huyết lệ, mà khóe môi lại câu ra nụ cười quỷ dị.
“Ngươi cũng đến đây rồi.” Hắn cười khanh
khách, xoay người ra sau ôm lấy một cái gì đó, lại chậm rãi quay lại đây.
Đồng tử Nhược Nhất co rút nhanh, chỉ cảm thấy
hàn ý từ lòng bàn chân xuyên thẳng lên đến dạ dày, sau đó đông lạnh toàn thân.
Không vì cái gì khác. Chỉ vì vật Hồng Liên cầm
trên tay chính là mái tóc của một nữ nhân, mà gương mặt dần lộ ra của nữ nhân
kia cùng mặt nàng giống như đúc.
Đó là đầu của Nhan Nhược Nhất.
Đầu ngón tay Nhược Nhất lạnh buốt, chậm rãi chạm
vào mặt mình, xúc cảm mang đến một mạt ẩm ướt dinh dính, nàng ngơ ngác nhìn bàn
tay đầy máu tươi của mình. Lại nhìn cái đầu trong tay Hồng Liên, từ mi tâm của
cái đầu đó không ngừng chảy máu, nhiễm ướt cả khuôn mặt, có vẻ ghê tởm đến đáng
sợ.
Đột nhiên, cái đầu kia bỗng mở mắt, nhìn thẳng
Nhược Nhất, cười ha hả: “Ngươi đã đến rồi.” Vừa nói, miệng vừa thổ ra từng ngụm
từng ngụm máu đen.
“A!”
Nhược Nhất sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên
bừng tỉnh.
Là phòng ở Thanh Khâu. Cái gì cũng không thay
đổi.
Nàng sờ sờ trán mình, cảm giác được một trận ướt
át, Nhược Nhất sợ đến nhảy dựng, đưa tay muốn làm rõ. Thế nhưng bốn phía một mảnh
tối đen cái gì cũng không thấy.
Vội vã xoay người xuống giường, ngay cả giày
cũng không mang. Nàng đá ngã ghế, tay run rẩy chạm vào hỏa chiết tử (hộp quẹt ở
hiện đại) trên bàn, châm ngọn nến nhìn một cái ——
Nào có vết máu gì đâu, mảnh ướt át này chẳng
qua là nàng sờ trúng mồ hôi lạnh mà thôi.
Sợ bóng sợ gió
Nhược Nhất chỉ cảm thấy cả người nhất thời
không còn khí lực, trượt xuống ngồi ngay dưới đất, siết chặt tay áo muốn giảm bớt
hơi lạnh, thế nhưng cánh tay mệt mỏi đến mức một chút sức lực nâng tay cũng
không có.
Giấc mộng vừa rồi rất chân thật. Còn chân thật
hơn những giấc mộng khi xưa.
Hồng Liên không còn cầu cứu nữa, không còn bị
đóng chặt trên tường, ngược lại còn đưa đầu nàng ra.
Nhược Nhất nghỉ ngơi trong chốc lát, mới có thể
nâng tay lên ấn huyệt thái dương của mình mà xoa xoa. Nàng buộc mình phải bình
tĩnh, suy nghĩ một chút giấc mộng vừa rồi có phải có ngụ ý gì hay không. Thế
nhưng càng muốn bình tĩnh lại càng cảm thấy toàn thân lạnh đến đáng sợ.
Nàng lại một lần nữa tiến vào ổ chăn, mượn cái
ấm áp của chăn bông để xua đi rét lạnh. Thế nhưng nàng lại phát hiện, bản thân
vừa nằm xuống, trong đầu luôn là những cảnh tượng đáng sợ đó.
Tựa hồ như có một người, luôn luôn trông chừng
nàng, chờ nàng ngủ rồi, sau đó chui vào trong giấc mộng của nàng giở những trò
kì quái.
Không thể ngủ lại được. Nhược Nhất dứt khoát
khoác áo choàng, mang giày, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đêm ở Thanh Khâu không có trăng, nhưng bầu trời
đầy sao vẫn tỏa sáng như cũ. Nàng nhìn cánh cửa đóng chặt phía phòng đối diện,
cười cười.
Thương Tiêu đã thành thần, nửa đêm nàng làm ầm
ĩ trong phòng như vậy, hắn không lý nào nghe không thấy. Duy nhất có thể đó là,
hắn không nhận thấy được nguy hiểm, cho nên sự dằn vặt của Nhược Nhất khi bị ác
mộng làm khó tất nhiên không đủ cho hắn để bụng.
Nhược Nhất hít sâu một hơi, nhìn bầu trời đầy
sao, chậm rãi tản bộ trong viện.
Chắc là ánh sao quá mức mê người, Nhược Nhất
nhất thời có hứng, cư nhiên đi ra khỏi viện, một mực ngẩng đầu nhìn sao trời,
hoàn toàn mặc kệ mình đi đến đâu.
Chờ sau khi nàng chậm bước ra khỏi viện, một
con quạ đen phịch một tiếng chậm rãi dừng trên xà nhà, đầu chuyển vòng vòng,
“nha nha” kêu lên hai tiếng, mới vừa vỗ cánh muốn bay đi, một trận gió nhẹ quét
qua, quạ đen suy sụp rơi xuống đất, giãy dụa hay cái trên mặt đất rồi không còn
động tĩnh.
Một bộ xiêm y sắc đỏ trong đêm tối có vẻ không
quá phô trương. Cửu Diễm nhìn nhìn quạ đen trên mặt đất, quay đầu hỏi: “Không
đi theo? Bộ dáng nàng ta rõ ràng là bị người nọ thi chú thuật rồi.”
Thân ảnh màu trắng giấu trong bóng tối, hắn trầm
mặc trong chốc lát, nói một cách hờ hững: “Mượn cái này để dụ hắn ra.”
Cửu Diễm không đồng ý nhíu nhíu mày: “Đừng để
đến lúc đó Nhan Nhược Nhất bị thương, ngươi lại phục hồi tinh thần rồi nổi cơn
điên lên. Thiên hạ này đã đáng lo rồi, chịu không nổi sự giày vò của ngươi
đâu.”
“Thân nàng mang thần lực. Không sao.”
“Thật là không sao chứ?”
Bạch y nhân không trả lời. Cửu Diễm lắc đầu
líu lưỡi: “Thần minh a thần minh, yêu quá thì vô tình. Thương Tiêu ngươi bây giờ
không phụ lòng thiên hạ, lại chỉ phụ bạc mình nàng ta. Ngươi muốn cái thiên hạ
này, về sau làm sao trả nàng đây?”
Thương Tiêu nói: “Ta tự sẽ trả nàng.” Nói xong
chuyển gót chân, trong nháy mắt đã biến mất không còn dáng.
Cửu Diễm nhíu nhíu cặp lông mi xinh đẹp, trong
lòng lại không hiểu được ý tứ của những lời này. Ngược lại đá đá quạ đen chết cứng
trên mặt đất, có chút đăm chiêu mà thì thào: “Điểu a” (Điểu: chim)
Nhược Nhất hoàn toàn không biết mình lại đi xa
như vậy, chờ khi nàng phục hồi tinh thần lại, quanh mình đã là một cảnh sắc
khác. Cây khô cùng một mảnh đất hoang vu.
Rõ ràng là một cảnh tượng xa lạ nhưng nàng lại
cảm thấy xa lạ đến quen thuộc. Nghĩ đến giấc mộng khi nãy, trong lòng Nhược Nhất
có chút sợ hãi, nàng trái nhìn phải ngắm, muốn tìm con đường mình đến để đi trở
về. Xoay người lại chỉ thấy một mảnh khoảng hoang vu vắng vẻ.
Không nghĩ tới nàng cư nhiên đi vào giữa khu đất
trống này. Nàng lui về sau hai bước, khóe mắt bỗng nhiên liếc đến một bên có tấm
bia đá cực lớn. Nàng chần chờ một phen rồi vẫn đi qua. Trên bia khắc hai chữ “Hồ
Trủng” nổi bật dưới ánh sao phát ra màu sắc kì dị.
“ Phía sau núi có vùng cấm địa tên là Hồ Trủng,
không có hồ cũng không có trủng (mộ).” Thanh âm của Vũ La nảy lên trong đầu,
Nhược Nhất nhịn không được rùng mình một cái.
Cấm địa phía sau núi Nàng cư nhiên chỉ trong
khoảng thời gian ngắn ngủi có thể đi đến phía sau núi của Thanh Khâu. Dù là Nhược
Nhất có trì độn hơn đi chăng nữa, lúc này cũng biết sự tình có chút không đúng.
Nàng tập trung thu khí, định bay lên.
Nhưng mà khi chân nàng chưa rời khỏi mặt đất
được ba tấc. Trong mặt đất hoang vu bỗng dưng vươn ra một cánh tay tái nhợt,
túm chặt gót chân của nàng.
Nhược Nhất sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Chưa cho nàng thời gian thét chói tai, cái tay
kia đem nàng đi xuống lôi kéo. Nhược Nhất chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cái
gì cũng không biết.
Gió thổi qua nơi hoang vu này, hai chữ trên tấm
bia đá như có sinh mệnh bắt đầu chậm rãi biến hình. Thoáng nhìn, tựa hồ là có
vô số người đang giãy dụa kêu gào ở bên trong muốn bò ra. Nhưng thuận theo gió
đêm quét qua, lại từ từ yên tĩnh lại.
Sáng sớm hôm sau, Vũ La mới vừa đến trước của
phòng Nhược Nhất, đang muốn gõ, lại thấy Thương Tiêu một thân sương sớm, thần sắc
có chút mỏi mệt từ ngoài viện tiến vào.
Vũ La cảm thấy kỳ quái: “Biểu ca, ngươi đây là
làm cái gì?”
Thương Tiêu quét mắt qua Vũ La một cái, thản
nhiên nói: “Tối qua nàng ta ngủ trễ, lại vô cùng mệt mỏi, đừng làm phiền nàng
ta.”
“Hả” Trong đầu Vũ La bắt đầu mơ màng, mặt đỏ hồng,
lúc xoay người rời đi thì lẩm bẩm, “Không phải thành thần rồi sao Xem ra sự
tình cũng không bi quan như Nhược Nhất nghĩ.”
Đợi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Vũ
La, Thương Tiêu đi tới trước phòng Nhược Nhất, đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng không người. hoang vắng lạnh lẽo.
Hắn nhìn lướt qua một lượt, chiếc ghế nằm lăn dưới đất, chén trà bị ném vỡ, còn
có một ngọn nến đã cháy tàn. Nhớ tới tiếng kinh hô tối qua của nàng, Thương
Tiêu biết khi đó nàng nhất định là vô cùng sợ hãi.
Bàn tay vô thức siết chặt. Hắn dựng lại chiếc
ghế, lẳng lặng ngồi xuống. Nhắm đôi mắt thanh tịnh lại, hô hấp đều đều vài lần.
“Sẽ không có sao.”
Sẽ không có sao. Cũng không biết là đang nói
cho ai nghe.

