Vài lần hồn mộng - Chương 49 - 50

Chương
49

Nhược Nhất đột nhiên nhớ tới trước kia Thương
Tiêu từng nói qua với nàng: “Đến lúc đó, nàng muốn kết cục như nào, ta với
nàng như thế.” Hắn nói rất thản nhiên, thậm trí lúc ấy nàng cũng không biết ý
của hắn là gì. Nhưng bây giờ nhớ lại, lại cảm thấy một trận giật mình.

Còn hơn những mảnh giấy bay tán loạn trước mặt
này, Nhược Nhất càng không hiểu vì sao lại càng muốn nhìn thấy thái độ cường ngạnh
của Thương Tiêu như vậy.

Bất kể là sống hay chết, kết cục nào cũng cùng
nhau. Trong lúc đó không phải bọn họ sớm đã ước định sao.

Hiện tại Thương Tiêu lại dễ dàng buông tay như
vậy..Ai ngờ Nhược Nhất đã trốn không thoát, lại càng không muốn chạy trốn.

Ném giấy vụn trong tay xuống, Nhược Nhất bình
tĩnh nhìn thẳng Tử Đàn: “Ta muốn đi tìm hắn. Nếu hắn không đợi ta được, ta sẽ
tự mình đi tìm, cầu hắn tha thứ.” Nhược Nhất hạ ánh mắt nói “Nếu không còn gặp
lại Thương Tiêu.Ta chưa từng chuẩn bị chuyện này. Lúc trước khi ta đi đã cùng hắn
ước định ba năm sau sẽ đi tìm hắn, mặc kệ hắn ở ngoài hải đảo xa xôi một mình
hay là lên núi đao xuống biển lửa ta đều đi tìm hắn. Hắn nhập ma, ta sẽ làm cho
hắn tỉnh táo lại, sau đó bảo hắn làm một bát canh suông mì sợi.”

Tử Đàn im lặng trong chốc lát nói: “Hiện nay
ma khí bốn phía, yêu tộc công việc bộn bề, ta không thể thoát thân cùng đi hải
đảo với ngươi được.”

Nhược Nhất bước lên muốn nói cái gì, thì Tử
Đàn đã xoay người rút từ án thư hé ra một tờ giấy: “Cầm đi. Đi trên biển sóng
to gió lớn, trước khi xuất hành nên chuẩn bị kĩ càng một chút.”

Nhược Nhất cầm bản vẽ đang muốn mở ra xem, bên
ngoài một binh sĩ đột nhiên tiến vào bẩm báo: ” Hàn Ngọc Chủ, mới vừa rồi Quý
Tử Hiên đã đi qua Quỷ Khốc Hà.”

Tử Đàn khẽ ừ, vẫy tên lính lui ra.

” Quý Tử Hiên? ” Nhược Nhất thất thanh, ” Như
thế nào mà hắn lại tới U Đô..”

Tử Đàn nói: “Hiện giờ ma khí bốn phía đã
không phải là việc tiên tộc hoặc yêu tộc có thể giải quyết, tất nhiên bây giờ
là thời điểm yêu tộc cùng Tầm Thường Cung liên thủ. Hắn làm người lãnh đạo, tự
nhiên là sẽ đến nơi đây hội nghị.”

Mạc Mặc mang theo Tầm Tầm chờ ở dưới chân núi,
hai người bọn họ nếu mà bị Quý Tử Hiên nhận ra.. Nhược Nhất không khỏi biến đổi
sắc mặt, cũng bất chấp Tử Đàn có thể hoài nghi hay không, vội vàng nói cáo từ,
quay người liền một đường chạy xuống dưới chân núi.

Tử Đàn có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng
dáng Nhược Nhất rời đi, im lặng trong chốc lát nàng quay lại nhìn Huân Trì vẫn
còn ở trong phòng: “Ngươi không đi cùng với nàng sao?”

Huân Trì cười nhạt nói: “Một mình Nhược Nhất
có thể xử lý nhiều việc rất khá, ta tất nhiên là không cần phải đi theo nàng
trong tất cả mọi chuyện. Mà nay ở lại, ta cũng có một việc nghĩ muốn làm phiền
Hàn Ngọc Chủ đại nhân.”

“Ồ” Tử Đàn tò mò nhướng mi: “Chuyện của Huân
Trì, ta đã có hứng thú nghe một chút như thế nào gọi là phiền toái.”

“Có thể cho ta lên Bạch Môn ở Hàn Ngọc động
xem xét một chút.”

“Xem xét?”

“À, có lẽ ta còn muốn mang theo một ít đồ vật
này nọ đi. Hàn Ngọc chủ có thể đồng ý không?”

Tử Đàn cười nói: “Ở phía trên Bạch Môn kia,
thứ ngươi có thể mang đi đơn giản là bùn đất thôi, có cái gì mà không thể đồng
ý.”

Huân Trì chỉ cười không nói gì.

Ở dưới chân núi U Đô Sơn.

Hai người Nhược Nhất đi không được bao lâu thì
Tầm Tầm có vẻ không kiên nhẫn ngồi ở đó chờ, ầm ĩ muốn đi coi xung quanh một
chút.

Mạc Mặc xưa nay đối với việc này tuỳ tính.
Nàng giúp Tầm Tầm kéo vạt áo luôn tiện dặn dò: “Trừ việc không được xuống sông
bơi lội, muốn đi đâu đều có thể đi, chú ý đừng để ngã, chúng ta hiện tại ở trên
đường đi, khó giặt quần áo.

Thấy người lạ thì trước tiên phải dùng thuật đọc
tâm, nếu thấy hắn có ý đồ gây rối thì trực tiếp đánh chết là được. Nếu đánh
không lại thì gọi ta.”

Tầm Tầm gật đầu.

Mạc Mặc vỗ mông hắn: “Đi chơi đi, nghe tiếng
ta gọi thì trở về nghe không.”

Tầm Tầm hôn “Chụt” một cái lên trán Mạc Mặc:
“Phụ thân cũng vậy, thấy người xấu, đánh không lại nhớ kêu Tầm Tầm.” Nói xong
chạy mất tiêu.

Mạc Mặc vuốt trán cười nói: “Tinh ranh cổ
quái.” Nàng nhìn lên núi, thầm nghĩ chắc chốc nữa Nhược Nhất mới xuống, liền đi
tìm chỗ kín đáo ngồi xuống từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

Tầm Tầm chạy tới dưới một gốc cây đại thụ,
nhìn trái nhìn phải liền bắt đầu đào hang tìm con kiến. Huân Trì từng dạy hắn
dùng bùn đắp thành một toà thành, sau đó dùng yêu lực dẫn đường con kiến vào
trong toà thành làm trò chơi, về sau Mạc Mặc biết chuyện liền kêu hắn đắp hai
toà thành, cho con kiến trong hai tòa thành đánh nhau, bên nào thắng thì chiếm
lĩnh thành trì đối phương.

Tầm Tầm đối với trò chơi này rất là say mê,
luôn quấn quít lấy Huân Trì hay Nhược Nhất kêu chơi với hắn. Nhược Nhất lại cảm
thấy trò chơi này quá bạo lực, xác kiến bị giết nằng ngang dọc khắp mặt đất,
không có lợi đối với tiểu hài tử về thể xác lẫn tinh thần khỏe mạnh.

Vì thế ba đại nhân còn tụ lại cùng một chỗ
nghiêm túc thảo luận vấn đề này.

Huân Trì bảo trì trung lập, lại mơ hồ lộ ra
thái độ là vạn vật đều có linh tính, giết chóc sẽ bị trời phạt. Nhược Nhất cùng
Mạc Mặc vỗ bàn ầm ỹ cả nửa ngày, cuối cùng là hạn chế số lần Tầm Tầm chơi. Mỗi
lần đều làm cho hắn chơi không đã ghiền. Mà nay không có ai quản hắn, Tầm Tầm tất
nhiên là thật sự vui mừng.

Hắn đắp một toà thành thật tốt, tìm trái tìm
phải lại không thấy con kiến, đang sốt ruột, chợt thấy cách đó không xa xuất hiện
một đôi giày trắng hoa văn màu xanh. Theo hướng đôi giày nhìn lên, thì thấy một
người cực kỳ xinh đẹp, hắn lẳng lặng đứng ở đằng kia, sắc mặt không uy hiếp
không giận lại có thể làm cho người ta sinh ra một sự tôn kính.

Tầm Tầm nghĩ người này cười đẹp giống Huân Trì
thúc thúc, nhưng là cũng không phải giống như Huân Trì thúc thúc dễ dàng làm
cho người ta thân cận. Hắn dùng thuật đọc tâm chậm rãi rình đọc tâm linh người
nọ, lại chỉ thấy một mảnh hư vô, cái gì cũng không có.

Tầm Tầm đang cảm thấy kì quái, người nọ lại tiến
lên phía trước, cười yếu ớt nói: “Thuật đọc tâm? Thiên phú dị bẩm không dễ có
được.” Ngữ điệu hắn vừa chuyển, “Cháu là con của Thương Tiêu?”

Thanh âm của người này rất êm tai, so với Huân
Trì thúc thúc còn muốn dễ nghe hơn, nhưng là nếu muốn so sánh thì thanh âm của
phụ thân vẫn dễ nghe hơn chút. Tầm Tầm đứng dậy, so với hắn thì thấp hơn nên chỉ
có thể nhìn đến cằm của hắn. Tầm Tầm bất mãn kéo xiêm y của hắn, mới vừa kéo,
bàn tay dính bùn in hai dấu trên quần áo trắng tinh của hắn: “Mẫu thân nói
nhìn thẳng vào mắt người khác khi nói chuyện là một kiểu tôn trọng, Tầm Tầm tuy
nhỏ, thế nhưng cũng phải được tôn trọng.”

Người nọ cúi đầu nở nụ cười, ngồi chồm hỗm vừa
tầm mắt với nó.

Tìm Tìm hài lòng gật gật đầu nói: “Cháu không
phải là con của Thương Tiêu.”

Nụ cười của Quý Tử Hiên giảm xuống ba phần. Tử
Đàn đến nay chưa từng có thai, không phải Thương Tiêu.Thì ra khi đó, hắn thật sự
đã cứu đứa con của chính mình.

” Vì sao chú lại không nhìn thấy cháu?” Tầm Tầm
bất mãn.

“Ta không nhìn thấy.”

” Nhìn không thấy?”

” Ừ, giống như đôi mắt bị che phủ vậy đó.”

Tầm Tầm dựa theo lời nói của hắn nhắm mắt lại
trong chốc lát, sau đó mở mắt ra nhíu mày, nó vươn bàn tay bé nhỏ dính đầy bùn
quơ quơ trước mặt hắn, thấy đôi mắt mờ đục vẫn như trước không nhúc nhích nhìn
chằm chằm phía trước, nó lại dùng ngón tay mềm mại chạm vào mắt hắn, bĩu môi
nói: “Chú cũng đừng có thương tâm, nhìn không thấy cũng không có việc gì, Tầm
Tầm nhìn thấy chú là được rồi.”

Xúc cảm ấm áp còn dừng ở khoé mắt, Quý Tử Hiên
giật mình ngẩn người ra một lúc mới nói: “Cháu tên là Tầm Tầm?”

“Cháu tên là Mạc Tầm.”

Quý Tử Hiên trầm mặc một lúc lâu, mà câu nói
tiếp theo của Tầm Tầm làm cho hàng chân mày của hắn hơi nhíu lại.

“Mẫu thân cùng Huân Trì thúc thúc gọi cháu là
Tầm Tầm, phụ thân gọi cháu là đồ hại cha.”

“Cha?” Quý Tử Hiên nói, “Người nào là cha của
cháu?”

Nhắc tới điều này, Tìm Tìm tựa hồ thật kích động,
nó một chút liền quên mắt người này không thể nhìn thấy cái gì, vui sướng hoa
chân múa tay: “Phụ thân rất đẹp, đẹp như thế này này!” Nó dang hai tay ra vẽ
thành một vòng tròn thật to trong không khí, “Phụ thân thật thông minh, cũng rất
lợi hại, so với sự thông minh thì lợi hại hơn gấp nhiều lần.” Nó khoa chân múa
tay diễn tả vẽ một vòng tròn lớn hơn nữa, sợ cánh tay không đủ dài, nó lại dùng
phương thức tự thuật, ” Có đôi khi mẫu thân đánh nhau với phụ thân, phụ thân
luôn thắng.”

Nụ cười của Quý Tử Hiên cứng đờ: “Bọn họ đánh
nhau?”

Tầm Tầm thành thật gật đầu: “Dạ, phụ thân
nói, trêu đùa mẫu thân rất vui.”

Nắm tay Quý Tử Hiên đang căng thẳng bỗng chốc
giãn ra, hắn lần mò tìm bàn tay nhỏ bé dính đầy bùn đất, dùng ống tay áo thay
nó lau khô: “Cha mẹ của cháu có ở gần đây không?”

Tầm Tầm đáp có ở gần đây.

Quý Tử Hiên bế nó lên, đặt nó ngồi trên cánh
tay mình: “Bây giờ, tạm thời cháu làm đôi mắt của ta, ta sẽ mang cháu đi
tìm..Cha cháu?”

“Tại sao lại muốn đi tìm phụ thân?” Chỉ vì tò
mò muốn hỏi cho biết thôi, cũng không phải là đề phòng. Trong đáy lòng nó cơ hồ
theo bản năng nghĩ muốn thân cận nam tử này.

” Có bao giờ cháu nghĩ sẽ có một ngày cha cháu
cũng sẽ bị người khác bắt nạt?”

Tầm Tầm kiên định lắc đầu, “Cái đó là không có
khả năng.”

“Thử một lần đi, bắt nạt cha cháu cũng vui lắm
đó.”

Mạc Mặc trốn ở trong bụi cỏ ngủ cũng hơi say,
mấy ngày gần đây cứ di chuyển cùng vết thương chưa lành làm cho khuôn mặt nàng
có chút tiều tụy tái nhợt. Mà mặc dù đang ngủ nàng cũng nắm chặt bàn tay.

Tầm Tầm kêu Quý Tử Hiên đặt nó xuống, chạy
nhanh tới bên người Mạc Mặc. Tiếng bước chân nhè nhẹ cũng không đánh thức nàng,
Tìm Tìm cười trộm nắm cánh mũi Mạc Mặc. Mạc Mặc hụt hơi, chậm rãi mở mắt.

Thấy trước mắt, khuôn mặt tươi cười sáng lạn của
Tầm Tầm, bên môi nhếch lên một vòng độ cung, đến khi nhìn thấy thân ảnh của người
bước phía sau Tầm Tầm, nhất thời đông cứng lại.

Trên mặt hắn vẫn ôn hoà như vậy, dùng nụ cười
vô hại để lừa người.

Tầm Tầm chỉ vào Quý Tử Hiên đang muốn nói chuyện,
Mạc Mặc ôm chặt Tìm Tìm, đứng lên xoay người bỏ chạy.

“Mạc cô nương.”

Âm thanh của hắn không lớn, không có nửa điểm
uy hiếp, nhưng chính là chỉ nghe một tiếng gọi bình thản như vậy, lại làm cho
nàng lập tức dừng bước chân.

Từ trong lòng Mạc Mặc, Tầm Tầm ngẩng đầu kỳ
quái nhìn nàng.

“Đã lâu không thấy cô nương, sao thấy ta lại bỏ
chạy?” Lỗ tai Quý Tử Hiên giật giật nghe ngóng chung quanh tìm tòi, lại không
có nghe được âm thanh của những người khác, mới cười nói: “Nghe nói vợ chồng
hai người ở chỗ này, ta cố ý đến nhìn xem, như thế nào lại không thấy phụ thân
của đứa nhỏ này?”

Trong lòng Mạc Mặc một lần lại một lần mắng
người này thật không phải mù hoàn toàn.

Tầm Tầm ở trong lòng Mạc Mặc, thấy không đúng,
vừa định lên tiếng, Mạc Mặc hung hăng trừng nó một cái. Trong lòng một lần lại
một lần kêu nó câm miệng.

Tầm Tầm đọc được tiếng lòng của Mạc Mặc, uỷ
khuất nhìn Quý Tử Hiên liếc mắt một cái, không nói gì.

Mạc Mặc xoay người, đem sợi tóc trước trán vuốt
ra đằng sau, thân hình đứng thẳng, lập tức theo tư thế phòng bị chuẩn bị bỏ đi
: “Nói ra thì cũng là thời gian rất lâu rồi. Quý cung chủ cũng khỏe chứ.”

Quý Tử Hiên lắc lắc đầu: “Không thể nói là khỏe
được, hai năm trước có thay một Cửu Vĩ Bạch Hồ cản thiên kiếp, sức khỏe vẫn có
chút không thoải mái.”

Nàng cười: “Có lẽ thiên kiếp ngày đó chắc
cũng không có gì lợi hại, hiện giờ Quý cung chủ vẫn còn có khí lực đến lãnh địa
của yêu tộc để vui vẻ.”

Quý Tử Hiên chạm nhẹ vào khoé mắt trên mặt tựa
hồ còn cảm nhận được độ ấm của Tầm Tầm sau khi đụng vào, cũng cười nói: “Vẫn
còn cứu được, cái nàyQuả thật không có gì to tác lắm.”

Sắc mặt Mạc Mặc thay đổi, lúc trước thiên lôi
có bao nhiêu lợi hại nàng cũng không phải là không biết, Quý Tử Hiên ở phương
xa dẫn khởi thiên lôi đã tiêu hao không ít tinh lực, càng không nói đến phải chịu
đựng năng lượng mạnh mẽ của thiên lôi đó. Hiện giờ hắn nói như vậy, cũng có thể
biết rõ, kỳ thật hắn cũng hi vọng Tầm Tầm có thể sống sót.

Nếu hắn muốn Tầm Tầm.

Mạc Mặc cúi đầu nhìn Tầm Tầm trong ngực mình,
nếu hắn muốn Tầm Tầm.

Chương
50

Tầm Tầm đọc được tiếng lòng Mạc Mặc, đột nhiên
giãy mạnh trong ngực nàng, hét lớn: “Đừng bỏ lại Tầm Tầm! Đừng bỏ lại Tầm Tầm!
Tầm Tầm muốn ở bên cạnh phụ thân!”

Mạc Mặc dùng sức vỗ vào mông hắn: “Đừng ồn!”

Quý Tử Hiên cười không ngớt: “Thật muốn bái kiến
một chút phụ thân của hài tử, là một người có phong thái thế nào, cư nhiên được
hài tử yêu quý như vậy.”

Mạc Mặc kéo kéo miệng cười gượng. Chợt nghe xa
xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Mạc Mặc!” Là Nhược Nhất vội đuổi theo
xuống núi.

Quý Tử Hiên cười nói: “Ừm, xem ra lần trước
khi Mạc cô nương đến Tầm Thường Cung làm khách, thật sự là giấu ta rất nhiều
chuyện.”

Mạc Mặc an bài Tầm Tầm xong xuôi, đột nhiên
nói với Quý Tử Hiên: “Vậy Quý cung chủ sao không mời ta đi Tầm Thường Cung làm
khách một lần nữa, lần này ta nhất định sẽ một năm một mười khai báo rõ ràng.”

Nụ cười bên môi Quý Tử Hiên càng sâu: “Phụ
thân của hài tử cũng đi cùng?”

“Quý cung chủ phải hiểu rõ, đây là chuyện giữa
chúng ta.”

“Mạc Mặc!” Nhược Nhất chạy đến bên Mạc Mặc kéo
nàng một cái, thấp giọng hỏi một cách nóng vội, “Ngươi làm gì thế!”

Mạc Mặc không để ý nàng, tiện tay ném Tầm Tầm
ra ngoài: “Đón lấy.” Nhược Nhất kinh ngạc thở hắt ra ngụm khí lạnh, Quý Tử Hiên
nhìn không thấy a! Hắn nhìn không thấy a!

Nhưng mặc dù Quý Tử Hiên nhìn không thấy, dựa
vào tu vi của hắn, một vật sống lớn như vậy nện vào hắn, hắn vẫn có thể nhận rõ
phương hướng một cách chuẩn xác, thân hình hắn chợt lóe, trong chớp mắt Tầm Tầm
liền rơi vào lồng ngực hắn. (BB: Aaaa huhu Ta yêu Tử Hiên wá đi)

Trán hắn không khỏi giật hai phát: “Thường
ngày nàng vẫn đối xử với hắn như vậy sao?”

“Nhi tử của ta, tất nhiên là thích thế nào thì
chơi thế ấy. Làm phiền Quý cung chủ chờ ở đây trong chốc lát, ta còn có việc cần
nhắn nhủ Nhược Nhất.” Nói xong, cũng không quản sắc mặt đen lại của Quý Tử
Hiên, kéo Nhược Nhất đi ra xa.

Quý Tử Hiên sờ sờ đầu Tầm Tầm, những sợi tóc mềm
mại rất giống với hắn: “Nương ngươi xác thực là có hơi vô tình.”

Tầm Tầm nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát:
“Mẫu thân rất tốt, phụ thân mới vô tình.”

“Hử?” Nụ cười bên môi Quý Tử Hiên lạnh lại,
“Phụ thân này của ngươi, thật sự là khiến ta tò mò.”

Đợi sau khi vài tầng bụi cây che đi thân ảnh
Quý Tử Hiên, Mạc Mặc cuối cùng ngừng lại việc kéo Nhược Nhất.

Nhược Nhất vội nói: “Ngươi đi Tầm Thường Cung
cái gì! Nếu Quý Tử Hiên muốn gây bất lợi cho Tầm Tầm”

Mạc Mặc lắc lắc đầu bộ dáng có chút đăm chiêu
nói: “Ta thấy bộ dáng này của hắn cũng không như là sẽ giết chết Tầm Tầm. Có lẽ
là trước đây chúng ta đều cho là hắn quá mức ác độc rồi.” Nhược Nhất nghĩ lại bộ
dáng khi nãy Quý Tử Hiên đỡ được Tầm Tầm, trầm mặc. Mạc Mặc hỏi, “Chuyện Thương
Tiêu nói sao đây?”

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Nhược Nhất trở
nên ũ rũ: “Hắn thật sự nhập ma, bị nhốt trên cô đảo ngoài biển.”

Mạc Mặc nhíu mày: “Ngươi muốn làm sao đây?”

“Đi tìm hắn.” Lòng bàn tay Nhược Nhất siết chặt,
ánh mắt kiên định.

Mạc Mặc suy nghĩ trong chốc lát: “Nếu đã như vậy,
chúng ta đành tách ra làm việc, ngươi đi tìm Thương Tiêu. Ta mang theo Tầm Tầm
đi Tầm Thường Cung, nếu Quý Tử Hiên muốn làm gì với Tầm Tầm, ta thậm chí liều cả
mạng cũng mang Tầm Tầm ra, nếu hắn đối xử tốt với Tầm Tầm Vậy ta có thể an tâm
trở về.”

“Trở về?” Nhược Nhất bị dọa đến nhảy dựng.

Mạc Mặc vén tay áo lên, trưng lòng bàn tay ra:
“Không quay về, sẽ vĩnh viễn ở lại đây.”

Nhược Nhất sững sờ nhìn lòng bàn tay đầy vết
màu xanh của Mạc Mặc, như một con rắn độc uốn lượn tới cổ tay, dọc theo cánh
tay, chậm rãi bò lên. Nhược Nhất trừng lớn mắt: “Đây là Đây là chuyện gì đây?”

“Linh lực tương xích.” Thanh âm Mạc Mặc rất nhạt,
“Đây không phải thế giới của ta, không dung nạp được ta.”

Nhược Nhất chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc:
“Ngươi không phải nói, ngươi có kết giới có thể bảo hộ bản thân sao Cái này bắt
đầu từ khi nào?”

“Ta không phải thần, không đổi thay được số mệnh
quay vòng, thiên địa tuần hoàn.

Kết giới, trong sự trải rộng bao la của đất trời,
kết giới của ta thì có đáng là bao.”

Nhược Nhất tức giận: “Tại sao ngươi không nói
sớm! Ngươi hay cậy mạnh cái tính thối này! Sinh Tầm Tầm rồi dưỡng thân thể cho
khỏe xong, ngươi có thể trở về, ngươi cũng không phải không về được”

“Luyến tiếc a. Nghĩ đến hàng hại cha vừa ra
sinh ra đã không có cha, ta hoàn toàn không thể để hắn ngay cả nương cũng không
có. Hơn nữa trở về Nhược Nhất, ngươi ở hiện đại đợi hai năm, bên này chớp mắt
đã qua hai trăm năm, ta trở về, nội thương này không có ba hay năm năm thì khó
mà hồi phục, ta một khi đã cùng ngươi từ biệt, phải qua năm trăm năm sau mới gặp
lại. Ngươi còn có thể nhớ ta? Cho dù ngươi nhớ, nhưng Tầm Tầm tuyệt đối không
biết ta là ai. bây giờ hàng hại cha đã nhận được ta, hơn nữa lại có cha, đã quá
quen thuộc lí do vì sao ta lừa phụ thân hắn trước đây, lại không cần ta lo lắng
hắn sống không yên. A, ngươi xem, Quý Tử Hiên tốt xấu gì cũng là người đứng đầu
tiên tộc, phía dưới cũng có hàng ngàn hàng vạn đệ tử, việc dạy dỗ Tầm Tầm, hắn
nhất định có thể.”

Nhược Nhất trầm mặc nhìn Mạc Mặc một lúc lâu,
cuối cùng thở dài: “Ngươi đã quyết định, ta còn có thể nói cái gì nữa. Mạc Mặc,
cho dù năm trăm năm sau gặp lại, ta cũng vẫn nhớ ngươi.”

Mạc Mặc kéo miệng cười cười, vỗ vai Nhược Nhất
nói: “Chỉ cần lần này ngươi không cùng tên Thương Tiêu kia đồng quy vu tận, năm
trăm năm sau, ta cũng còn có thể nhớ ngươi.”

Nhược Nhất tiến lên, ôm chặt lấy Mạc Mặc: “Vu
bà đáng ghét, bảo trọng a.”

“Nha đầu chết tiệt, ngươi cũng vậy.”

“Nếu ngươi trở về, nhớ quản cho tốt căn nhà nhỏ
đen ven hồ Đại Minh. Đừng để trộm cướp mất.”

“Ha.” Mạc Mặc cười cười, lại thu lại biểu tình
nghiêm mặt nói với Nhược Nhất, “Nha đầu ngươi chính là thiếu đi một chút quyết
tuyệt, đương đoạn bất đoạn, tất thụ kỳ loạn [1]. Nhược Nhất, ngươi phải nhớ,
càng là muốn giữ cái gì, thì càng là không giữ được. Nghĩ kĩ, sau đó liều mạng
đi giữ nó.”

“Mạc Mặc, ngươi có biết cái gì đối với bản
thân mới là quan trọng nhất không?”

Mạc Mặc ngẩn ra, lắc đầu cười nói: “Nhan Nhược
Nhất, không thể không nói có khi ngươi thật đúng là sắc bén. Quả nhiên chuyện
gì cũng nói được dễ dàng. Cái quan trọng nhất của ta” Nàng nhìn người cách mấy
tầng cây, “Có lẽ là tự do, có lẽ là Tầm Tầm Lại có lẽ là cái gì khác chăng.”

“Dù sao, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!” Mạc
Mặc cười cởi mở, vỗ vỗ vai Nhược Nhất, “Tỷ cuối cùng tặng ngươi một câu, lúc
“làm việc” thật sự phải đeo kỹ “áo mưa”, nếu trúng thưởng rồi, thứ hàng kia thật
sự là tai họa!”

Mạc Mặc khoát tay áo, tiêu sái rời đi.

Khi Nhược Nhất nhìn Quý Tử Hiên mang theo Mạc
Mặc cùng Tầm Tầm bay lên không mà đi, nàng nghĩ, cái gì thuyền đến đầu cầu tự
nhiên thẳng, đó không đều là lựa chọn của chúng sinh khi đến đường cùng sao Mạc
Mặc, sự thuận theo tự nhiên của ngươi thì ra là thành toàn cho vận mệnh sao

Mà vận mệnh chính là chuyện chắc như đinh đóng
cột sao? Ngay cả một tia nghịch chuyển cũng không cho phép

Cái Tử Đàn cho chính là một tấm bản đồ hàng hải
(đi biển).

Nhược Nhất mặc dù xem không hiểu, nhưng Huân
Trì lại có thể một năm một mười mà giảng giải kỹ càng, chi tiết những thứ biểu
thị trên bản đồ, nghe đến Nhược Nhất cảm khái vạn phần: “Huân Trì, ngươi thật sự
là vẫn sống tại Không Tang Sơn sao?”

Hắn cười đến mây trôi nước chảy: “Xưa nay ta
rãnh rỗi thì thích đọc sách, những quyển sách linh vật trong núi mang về có phạm
vi rất rộng, phương diện hàng hải này mặc dù ta không có bao hứng thú, nhưng
cũng hiểu biết đôi chút.” Nhược Nhất gật gật đầu, nghĩ cái hiểu biết đôi chút
này thật sự chỉ là hiểu biết đôi chút. Nhưng chờ đến lúc thật sự đứng trên biển,
Nhược Nhất mới biết, Hiểu biết đôi chút mà Huân Trì nói thực sự là khiêm tốn
hơn hàng ngàn hàng vạn lần!

Một con thuyền có thể đi biển, Huân Trì mượn
linh lực để đẩy nó, hắn biết rõ làm sao giương buồm làm sao ngự phong (nương
theo gió), đâu có nghịch lưu đâu có đá ngầm. Giống như một lão thuyền phu sống
lâu năm trên biển.

Trong lòng Nhược Nhất càng cảm thấy Huân Trì
cao thâm đến không thể đo lường. Mà Huân Trì chỉ đáp trả bằng nụ cười ôn hòa:
“Chẳng qua là sống lâu năm rồi nên có chút mệt.”

Từ thời đại thần diệt sống đến bây giờ, chắc hẳn
là rất lâu rồi.

Mượn ánh sáng câu nói “sống đã lâu” của Huân
Trì, hành trình vượt biển của Nhược Nhất coi như THUẬN.

Huân Trì chưa từng hỏi qua Nhược Nhất Mạc Mặc
cùng Tầm Tầm đi đâu, tựa như Nhược Nhất cũng không có hỏi qua hắn ngày đó hắn ở
phía sau cùng Tử Đàn nói cái gì. Đối với Huân Trì mà nói, hắn đại khái có thể
đoán được hướng mẫu tử kia đi. Mà đối với Nhược Nhất, bằng hữu chính là phải
tin tưởng đối phương.

Ánh trăng trên biển vẫn là phải chiếu sáng
hơn. Lúc nào cũng sáng đến hoa mắt nàng, mỗi đêm ngủ đến thời điểm nhất định
nào đó cũng sẽ bị ánh sáng của song nguyệt làm thức tỉnh. Nhìn chúng nó từng
ngày từng ngày tròn dần, tư vị trong lòng nàng vẫn là khó nói thành lời.

Đuổi theo kịp không? Nhất định phải kịp.

Bỏ lỡ nhiều lần như vậy, lần này nàng nhất định
phải mừng sinh nhật Thương Tiêu, tổ chức sinh nhật cho Thương Tiêu.

Sáng sớm một ngày nọ, Nhược Nhất đang mơ mơ
màng màng ngủ, chợt thấy bên giường có người đang lay mình, mang theo một ít vội
vàng khó phát hiện.

Nàng mở mắt ra thấy Huân Trì hơi nhíu mày, hắn
kéo Nhược Nhất xuống giường, mang theo nàng đi ra ngoài khoang thuyền, thời khắc
bước lên sàn tàu kia, Nhược Nhất có chút ngây người:

“Đó là cái gì?”

Một cơn gió xoáy cực đại cố định ở một chỗ mà
xoay tròn, nước biển bị gió xoáy cuốn lên bay thẳng lên không trung, từ xa nhìn
lại có thể nói là đồ sộ, làm người ta chấn động tâm linh.

Huân Trì giỡ bản vẽ trong tay ra, chỉ cho Nhược
Nhất xem: “Hướng kia là cô đảo Thương Tiêu bị nhốt.”

Nhược Nhất choáng váng: “Cái gì?”

Thì ra cơn gió xoáy cố định bất động là bởi vì
nó đang quay tròn quanh hòn đảo kia. Nhìn cái trận thế này, tốc độ gió cực
nhanh của nó, bất cứ thuyền bè đến gần hẳn là đều chỉ có thể tan xương nát thịt.

Nhược Nhất khàn giọng, nhớ lại lời Tử Đàn đã
nói “Là người đứng đầu sát phạt phải quyết đoán không thể mềm lòng.”

Nhược Nhất thì thào một cách không thể tin:
“Không thể mềm lòng, thậm chí phải quyết tuyệt với Thương Tiêu như thế sao?
Vĩnh tù cô đảo Thật sự muốn hắn vĩnh tù cô đảo?”

Huân Trì lại nhíu mày nói: “Hành động này
không thể do Tử Đàn làm. Thứ nhất thi đại thuật này chắc chắn hao phí rất nhiều
yêu lực, mà chúng ta tại U Đô cũng thấy Tử Đàn khí tức vững vàng, yêu lực tràn
đầy hoàn toàn không giống bộ dáng đã thi qua thuật. Thứ hai, nhìn kỹ cơn gió
kia, như là từ trong cuốn ra ngoài. Chắc hẳn là người ở bên trong thi thuật.”
Trong thanh âm của Huân Trì mang theo chút thở dài, “Đây có lẽ là thuật Thương
Tiêu tự bày ra. Cản sự xâm nhập của ma khí ngoại giới, lại ngăn không cho ma
khí của bản thân ngấm ra, cũng phòng bản thân đã nhập ma có một ngày trở về Cửu
Châu Cho đến ngày nay, ta mới thật sự cảm thấy được Thương Tiêu không hổ là là
vương giả thống trị Cửu Châu.”

Nhược Nhất chỉ muốn mắng Huân Trì nói xằng bậy.

Thương Tiêu mà thế nhân biết là một người không
bi không hỉ, không đau không thương, đẹp đẽ cực hạn mà lại vô cùng cường đại.
Hoàn mỹ như thần.

Nhưng thế nhân chưa thấy qua một Thương Tiêu
tiêu điều cô đơn trên Hàn Ngọc Phong, không thấy qua hắn sau mỗi lần đại chiến
sức cùng lực kiệt buồn bã nhìn trăng đêm.

Cho dù hắn cường đại đến đâu, cũng là một vật
sống có máu có thịt!

Nhập ma thì sao. Đối với Nhan Nhược Nhất mà
nói, Thương Tiêu là một vật sống sờ sờ, là nam tử sẽ làm một chén canh suông mì
sợi không ra hình dạng gì, sẽ tức giận, sẽ ghen tuông, giấu sau vẻ lạnh lùng
chính là tính khí khiến người khác giận dữ của tiểu hài. Hắn cũng sẽ bị thương,
cũng sẽ đau đớn.

Thương Tiêu chưa bao giờ là vương giả, hắn chỉ
là Tiêu hồ ly của Nhược Nhất.

Đứng trên sàn tàu, cách cơn gió xoáy một khoảng
cách rất xa, nhưng gió cũng đã quét đến lạnh mặt.

Huân Trì nhíu chặt mày: “Không thể đến gần nữa,
chiếc thuyền sẽ nát mất.”

Nhược Nhất kiên định nhìn cơn lốc phía xa:
“Huân Trì, ngươi đi trước.” Nàng mở hai tay ra, nín thở tập trung, đi về hướng
gió quét, mặc cho bản thân bị gió mạnh mẽ quét đi, sau đó cấp tốc cuốn về bên
cơn lốc.

Huân Trì muốn bắt đã không kịp.

Hắn lo lắng không thôi, Nhược Nhất mới học đi
trên nước không bao lâu, còn chưa thể hoàn toàn khống chế linh lực trong cơ thể,
đột ngột tiến vào như vậy

Nếu may mắn không chết cũng chắc chắn là trọng
thương!

[1] Đương đoạn bất đoạn, tất thụ kỳ loạn (当断不断, 必受其乱): đưa ra quyết định một cách dứt
khoát không nên chần chừ, do dự. Nếu ko sẽ dẫn đến hậu quả khôn lườn

Báo cáo nội dung xấu