Vài lần hồn mộng - Chương 47 - 48
Chương
47
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ,
trong nháy mắt lại qua hai năm.
Không Tang Sơn vẫn xanh miết như trước, kết giới
Thượng Cổ trên bầu trời vẫn theo số mệnh của thiên địa ngày đêm bảo hộ Không
Tang.
Mà Huân Trì lại biết, yên bình chỉ là biểu hiện
bên ngoài, ngoài kết giới ma khí tràn lan, mỗi lần ra khỏi Không Tang đều có thể
cảm thấy không khí càng ngày càng vẩn đục xốc nổi của Cửu Châu. Mấy năm chiến
loạn liên tục sớm đã làm dân chúng lầm than, ma khí tràn ra khiến nạn đói, ôn dịch
lại càng làm người dân khổ không nói nổi.
Chư hầu các nơi chỉ có thể nỗ lực bảo vệ cho
chủ thành của mình, những thành trấn bị vây ở biên cảnh hoặc là cách chủ thành
tương đối xa đã là một bộ thảm cảnh thi thể vương vãi khắp nơi.
Chắc là không bao lâu nữa, một trận bạo loạn sẽ
bắt đầu. Phẫn nộ cùng không cam lòng của mọi người cũng sẽ trở thành lực lượng
dung dưỡng cho ma khí, lúc đó, tình huống càng khó khống chế nổi.
Có lẽ đã đến lúc thu hồi kết giới của Không
Tang.
Huân Trì nghĩ: để linh lực của Không Tang lộ
ra ngoài, tạm thời áp ma khí xuống, mặc dù không thể hoàn toàn ức chế hết ma
khí, nhưng có thể kéo dài thời gian, để bọn họ tìm ra và giết chết kẻ đứng phía
sau. Không có mưu đồ của kẻ đó, ma khí không thể ngưng kết rất nhanh sẽ tiêu
tan trong thiên địa.
Huân Trì đứng yên trên hòn đá giữa sông, thần
sắc trầm tĩnh nhìn người đứng trên mặt nước phía xa.
Nơi này vốn là một vách núi có thác nước,
nhưng từ hai năm trước sau khi bị thiên lôi bổ ra liền biến thành một núi đá
cùng con sông nhỏ uốn quanh, hồ sâu dưới vách núi trước kia cũng biến thành một
hồ nước có diện tích hơi lớn.
Lúc này trên mặt hồ tựa gương kia có một nữ tử
với y phục màu vàng nhạt đang đứng, nàng đứng trên mặt hồ, nhưng vớ giày lại
không ướt một chút nào, thần sắc nàng trầm tĩnh, ánh mắt không hiện một tia
nông nỗi.
Huân Trì nhìn sắc trời, đã nhanh đến chính ngọ
(giữa trưa).
Hắn thản nhiên cười nói: “Ừm, đã qua ba canh
giờ rồi.” Hắn nói lời này rất nhẹ, nữ tử bên kia đúng lúc hắn vừa dứt lời thì
chậm rãi mở mắt. Nàng ngưng thần tĩnh khí, chân không dính nước từng bước một
đi về hướng bờ.
Bỗng nhiên, bụi cỏ phía trước vang lên tiếng xột
xoạt loạn xạ, một thân mình tròn trịa từ trong bụi cỏ vọt ra, vừa chạy miệng vừa
kêu to: “Nhược Nhất mẫu thân, phụ thân đói đến nổi giận, lửa bộc phát rất to, đập
nát hết đồ vật trong phòng, gọi người về gấp.”
Lời này vừa nói ra, Nhược Nhất động tinh thần,
tõm một tiếng ngã vào trong hồ.
Huân Trì không khỏi lắc đầu: Vẫn là chưa một lần
đi vào đến bờ.
Nhược Nhất từ trong hồ thổi bọt khí bò lên bờ,
ho ra mấy ngụm nước rồi bất lực nhìn cậu bé đến tìm mình.
Mạc Mặc cùng Mạc Tầm, mẫu tử cả hai đều kỳ ba
[1].
Mạc Mặc tất nhiên là không cần phải nói.
Mạc Tầm tiểu tử này sinh trưởng còn nhanh hơn
người thường, dựa vào lời giải thích của thiên thư, thứ nhất Mạc Tầm tiểu tử
này vốn là thông minh. Thứ hai Không Tang chính là nơi linh khí tụ tập, mà Cửu
Vĩ Bạch Hồ sống nhờ vào ăn linh khí, từ nhỏ đã ở Không Tang Sơn, mới khiến Tầm
Tầm lớn nhanh hơn. Mới hơn hai năm, hắn đã có thể chạy có thể nhảy, còn biết một
ít năng lực tương đối đặc biệt, tỷ như là ——
“Nhược Nhất mẫu thân, cái gì là kỳ ba?”
Đọc Tâm thuật.
Đứa nhỏ này cư nhiên trời sinh biết Đọc Tâm
thuật, lúc trước sau khi Mạc Mặc biết hài tử có năng lực này không nói gì mà
nhìn trời rất lâu. Cuối cùng sống chết cũng bắt hài tử gọi nàng là phụ thân, gọi
Nhược Nhất là mẫu thân.
Thật ra, từ lúc Mạc Mặc đến Không Tang đã
không còn hóa thành thân nam nhi. Nàng sở dĩ yêu cầu như vậy, Nhược Nhất nghĩ,
có lẽ là bởi vì trong tim Mạc Mặc sẽ ngẫu nhiên tưởng niệm đến cha thật của đứa
nhỏ này.
Nhược Nhất suy nghĩ một phen ý nghĩa của kỳ
ba, vừa định giải thích, Tầm Tầm đã gật đầu nói: “Thì ra là thế.” Nhược Nhất
hơi hơi xấu hổ, nếu đứa nhỏ nào cũng biết Đọc Tâm thuật, vậy cha mẹ là nên vui
mừng hay là khổ sở đây
Huân Trì mang theo nụ cười yếu ớt đi tới, hắn
sờ sờ đầu Mạc Tầm nói: “Mặc kệ là năng lực gì, cũng cần phải học cách khống chế,
không thể tùy ý mặc nó chạy loạn, nếu không cuối cùng người bị thương vẫn là bản
thân.”
Tiểu Tầm Tầm như hiểu như không mà gật đầu.
Huân Trì vui mừng cười: “Đứa trẻ ngoan.”
Khi trở lại nhà trúc Nhược Nhất chỉ thấy trong
viện loạn thành một đống, nàng nhìn chằm chằm này một đống hỗn độn hỏi: “Tầm Tầm,
phụ thân nhà ngươi rốt cuộc là đói đến độ nóng nãy” Nàng còn chưa nói xong, bỗng
nhiên Huân Trì nhíu mày.
“Không ổn.”
Tiếng quát khẽ vừa rời miệng, hậu viện sau nhà
đột nhiên lủi ra một bóng đen, phóng qua nóc nhà trúc thẳng tắp chạy trốn. Huân
Trì động thân muốn đuổi theo, lại đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, ngừng lại:
“Nhược Nhất!”
Còn đợi hắn gọi sao, kim quang trên đầu ngón
tay Nhược Nhất liền đuổi theo bóng đen kia. Kim quang cuốn lấy bóng đen, cái thứ
kia rít lên một tiếng rồi giãy dụa một cách mãnh liệt.
Nhược Nhất đối với thanh âm này cũng không xa
lạ, đây là tiếng kêu của yêu vật do ma khí hóa thành.
Ma khí cư nhiên có thể không một tiếng động
xâm nhập đến Không Tang Sơn!
Bóng đen kia không ngừng hí lên, thanh âm chói
tai làm ngọn núi vắng vẻ nhất thời có chút xao động.
Thần sắc Huân Trì nghiêm lại, quyết đoán nói:
“Giết.”
Nhược Nhất siết tay lại sắp xuống tay, thế
nhưng chợt thấy một cỗ lực phản kháng từ giữa hai tay truyền đến, giống như
nàng đang cầm một con chuột hoang mang lộn xộn muốn chạy trốn vậy. Nhược Nhất
hơi kinh hãi, tinh thần bị loạn, ma khí kia bắt lấy cơ hội, chốc lát liền từ
trong kim quang chạy thoát thân.
Huân Trì sớm đã có chuẩn bị, hắn vung tay áo
lên, một tia khí ấm áp đảo qua, Nhược Nhất không nghe thấy tiếng gì trên không,
chỉ thấy thân hình ma vật kia cứng đờ, nháy mắt liền hóa thành bụi mà phiêu
tán.
Nhược Nhất nhìn đến thất thần.
Huân Trì quay đầu nhìn nàng nói: “Đối chiến
không giống luyện tập thường ngày, đối thủ là vật sống, tất nhiên sẽ phản
kháng, khi tất yếu nhất định phải học chút ít quyết đoán quyết tuyệt. Bất cứ do
dự, cũng có thể cho bọn chúng cơ hội để lợi dụng.” Hắn lại ôn hòa nói, “Nhược
Nhất bây giờ mặc dù nàng đã có thể mượn được cỗ lực lượng trong thân thể, nhưng
kinh nghiệm đối chiến vẫn còn rất ít. Nếu còn có thời gian, ta chắc chắn sẽ thường
xuyên cùng đấu vào trận, chỉ tiếc”
“Phụ thân!”
Mạc Tầm một tiếng kêu hướng buồng trong chạy
vào.
Nhược Nhất lúc này mới nhớ ma khí nếu là tìm
được tới nơi này, dựa vào tính tình của Mạc Mặc làm sao để nó dễ dàng đào tẩu,
như vậy trừ phi nàng ngay cả bản thân của bảo vệ không được.
Sắc mặt Nhược Nhất trầm xuống vội vàng đi theo
sau Mạc Tầm chạy vào.
Trong phòng không có ai, hậu viện lại mơ hồ
truyền đến một mùi máu tanh, Nhược Nhất thầm nghĩ không ổn.
Một chân bước vào hậu viện, Nhược Nhất nhất thời
cả kinh.
Một mảnh đất đầy máu, chung quanh tản mát ra
ma khí, hiển nhiên là bị cưỡng ép đánh tan còn chưa tới kịp ngưng tụ lại. Mạc Mặc
suy sụp ngã bên hồ nước, quanh thân đều bị ma khí bao trùm.
Tầm Tầm gọi một tiếng phụ thân liền muốn xông
vào, Nhược Nhất vội giữ chặt hắn, niệm Tĩnh Tâm quyết, hai tay đẩy ra, gạt hết
ma khí trong viện. Mới ôm Tầm Tầm chạy vội tới bên người Mạc Mặc.
“Mạc Mặc!”
Nàng còn chưa hoàn toàn mất đi thần chí, mạnh
mẽ chống đỡ, nói đứt quãng:
“Bọn họ Bọn họ nói Thương Tiêu đã nhập ma, mà
nay giết Không Tang chủ.”
Nhược Nhất cả người run lên: “Cái Cái gì gọi
là nhập ma”
Mạc Mặc lúc này đã nghe không rõ câu hỏi của Nhược
Nhất, nàng mơ hồ quét mắt thấy thân ảnh Huân Trì, nhất thời an tâm, nhắm mắt bất
tỉnh.
“Phụ thân!” Mạc Tầm một tiếng thét kinh hãi
nhào vào người Mạc Mặc.
Lúc này trong đầu Nhược Nhất rối tung không
thôi, hai chữ nhập ma này như cổ trùng chui vào trong đầu nàng, càng chui càng
sâu.
Huân Trì đến gần kéo Mạc Tầm ra khỏi người Mạc
Mặc, bế Mạc Mặc lên nói: “Vào nhà trước, ta trị liệu cho nàng ta một chút, đợi
sau khi nàng ta tỉnh lại, chúng ta hỏi rõ ràng sự tình rồi mới tính tiếp.”
Nhược Nhất lại không phản ứng, Huân Trì đều đã
mang Mạc Mặc vào nhà an trí xong xuôi, Nhược Nhất còn ngơ ngác ngồi trên mặt đất.
“Nhược Nhất, đến giúp một tay.” Huân Trì ở
phòng trong cao giọng gọi, Nhược Nhất lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hoảng
hốt đáp tiếng “Ừ”
Khi Mạc Mặc tỉnh lại đã là buổi tối. Song nguyệt
treo cao, hồng nguyệt cùng lam nguyệt đều thiếu một góc, qua thêm mấy ngày nữa
lại đến ngày hỉ nguyệt rồi.
Mạc Mặc chuyển mắt đã thấy Nhược Nhất ngồi trước
cửa sổ ngây ngốc nhìn mặt trăng trên trời.
“Đang nhớ Thương Tiêu?” Mạc Mặc khàn giọng hỏi.
Nhược Nhất quay đầu, nhìn chằm chằm Mạc Mặc mà
bất lực cười: “Muốn ăn canh suông mì sợi, cho dù nó thật sự là đảo bôi bất tán
[2], ta cũng phải nếm trước rồi nói sau.”
Mạc Mặc yên lặng sau một lúc lâu mới nói: “Tiểu
tử Mạc Tầm kia đâu?”
“Canh bên cạnh ngươi một ngày, cực mệt mỏi gục
ngủ bên giường, vừa rồi Huân Trì mới đưa hắn về phòng nghỉ ngơi.”
Đang nói, cửa “két” một tiếng vang lên, Huân
Trì đẩy cửa vào, thấy Mạc Mặc mở mắt, thản nhiên cười nói: “Tỉnh dậy thì tốt,
ngươi âm thầm vận khí, có cảm thấy chỗ nào không ổn không?”
Mạc Mặc lắc lắc đầu, trong thân thể trống rỗng
làm cho nàng không cách nào cảm giác được hướng đi của linh lực trong cơ thể.
Nàng chống thân mình, tựa vào đầu giường nói: “Không Tang sợ là ở không được rồi.”
Lời vừa ra trong phòng lặng im trong chốc lát,
làm nổi bật tiếng kêu vang rất rõ ràng của côn trùng ngoài phòng.
Nhược Nhất nói: “Hôm nay rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì? Kết giới của Không Tang rõ ràng vẫn còn, vì sao ma khí cũng vào được,
ngươi lại là như thế nào nghe được những lời này.”
Mạc Mặc lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết bọn
chúng vào bằng cách nào. Những lời này ta nghe thấy bọn họ ngâm hát.”
“Ngâm hát?”
“Ừm, thanh âm rất lớn, ta vốn tưởng rằng các
ngươi sau khi nghe thấy thì rất nhanh sẽ trở lại.”
Nhược Nhất cùng Huân Trì nhìn nhau, nói một
cách kỳ quái: “Chúng ta hoàn toàn không nghe được ngâm hát gì cả.”
Mạc Mặc sợ run một phen, trong lòng suy nghĩ
tán loạn, cuối cùng kéo kéo khóe miệng nói: “Có lẽ bởi vì ta là Mạc Mặc cùng
các ngươi không quá giống nhau chăng.”
Vu nữ dị thế
Nhược Nhất nghe xong lời này chỉ cho là nàng
đang nói đùa, thở dài bất lực nói: “Đúng, đúng, Mạc Mặc là rất không giống người
thường nhất.”
Mạc Mặc lặng lẽ sờ sờ lòng bàn tay trong ổ
chăn, nói: “Bọn chúng một lần lại một lần hát Thương Tiêu đã nhập ma, muốn giết
Không Tang chủ, giống quân đội đã tiếp nhận nhiệm vụ vậy. Hiện giờ chúng ta đợi
trong sơn cốc này, kết giới xem như đã không còn tác dụng, tin tức lại tắt nghẽn,
chỉ có thể thủ không thể công, thật sự là bị động.”
Huân Trì nói: “Ý kiến của Nhược Nhất thế nào?”
Nhược Nhất nhìn song nguyệt nói một cách quyết
đoán: “Ra ngoài.”
Huân Trì cười nhạt: “Như thế, ngày mai ta liền
triệt kết giới của Không Tang, để linh khí trong núi tràn ra ngoài tạm thời áp
xuống khí tức vẩn đục. Đợi thương thế của Mạc Mặc ngươi hồi phục, chúng ta liền
lên đường.”
Mạc Mặc giật giật cánh tay, hào hùng nói: “Thuận
gia môn [3] không cần dưỡng thương, ta chẳng qua là bị ma khí kia nuốt vài ngụm,
huyết mạch không thông, ngủ một giấc là khỏe rồi. Ngày mai ngươi triệt kết giới
xong chúng ta liền lên đường.” Đồng tử nàng chuyển động, lại hỏi, “Thế nhưng,
đi đâu?”
Huân Trì suy nghĩ, quay đầu nhìn Nhược Nhất.
Nhược Nhất trầm tư trong chốc lát, chỉ vào
phương hướng giữa song nguyệt, nghiêm túc nói: “U Đô Sơn.”
Ước hẹn ba năm, cũng sắp đến rồi.
[1] Kỳ ba: tuyệt thế, hiếm thấy.
Chương
48
Đây là lần đầu tiên Nhược Nhất trở lại U Đô
Sơn sau khi trở về Cửu Châu.
Trở lại nơi xưa chốn cũ luôn làm người ta cảm
thấy bùi ngùi, tuy rằng hiện nay cỏ cây ở U Đô Sơn đã không còn giống như trước,
Nhược Nhất vẫn cảm thấy một cảm giác quen thuộc cùng kích động không thể hiểu nổi.
Dọc theo đường đi nghe được không ít tin tức về Thương Tiêu nhập ma làm cho
nàng hoảng loạn, nhưng sau khi trở lại U Đô lòng nàng ngược lại đã trở nên bình
tĩnh hơn.
Thương Tiêu cùng nàng kết song sinh ấn, nếu hiện
giờ nàng bình yên vô sự, có thể thấy được tính mạng của Thương Tiêu lúc này
cũng không nguy hiểm.
Chỉ cần còn sống, thì sẽ có hy vọng.
Khi vượt qua cây cầu treo trên Quỷ Cốc Hà, Nhược
Nhất đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên đến U Đô, nàng vừa mới cãi nhau với Thương
Tiêu, Tiểu hồ ly hầm hầm đi dọc theo sợi xích sắt đi qua bên bờ kia, đầu cũng
không quay mà thẳng một đường lên núi. Để nàng một mình bên này tội nghiệp nhìn
nước sông đen ngòm không dám mạo hiểm bước qua, vuốt xích sắt do dự không dám đặt
chân lên.
Thời điểm bầu trời tối đen, nàng vừa lạnh vừa
đói, cuộn tròn ngồi ở đầu cầu, dưới đáy lòng thì âm thầm mắng Thương Tiêu nhỏ mọn,
nước mắt dàn dụa ướt đẫm cả tay áo.
Cuối cùng Thương Tiêu có vẻ nhịn không được từ
trên núi đi xuống, sắc mặt khó coi lớn tiếng mắng: “Nhan Nhược Nhất, nàng thật
là không có tiền đồ, khóc đến quá nửa đêm mà cũng không chịu thử đi lên.”
Nhược Nhất cũng nghẹn một bụng lửa giận cùng uỷ
khuất, nàng nức nở hét lên: “Thử như thế nào! Ngươi chính là con hồ ly chết bầm
ý chí sắt đá, ta có rơi xuống ngươi cũng sẽ không tới cứu ta! Mạng là của ta
cũng không phải của ngươi, ngươi đương nhiên nói ra thoải mái!”
“Chính là muốn thử xem nàng có thể hay không
rơi xuống.” Thương Tiêu nói xong giơ tay đẩy nàng. Nhất thời Nhược Nhất không
phản ứng kịp, hắn cứ như vậy đẩy nàng xuống, Nhược Nhất trừng lớn con mắt nhìn
khoảng không, mắt thấy sắp rơi xuống dưới cầu, rớt vào giữa sông.
Đột nhiên bả vai Nhược Nhất đau nhói, cả người
giống như ngã trên sàn nhà. Nàng hốt hoảng lấy lại tinh thần, thấy Quỷ Khốc Hà ở
bên dưới lệ khí bốc lên, mà chính mình thì cư nhiên bay trên không trung. Nàng
thế mới biết, thì ra là vừa rồi Thương Tiêu đã thi triển pháp thuật trên cầu,
nàng sẽ không bị rơi xuống dưới.
Nhược Nhất quay đầu lại nhìn Thương Tiêu, cơn
giận của hắn còn sót lại của hắn cũng tiêu tan, mặt không chút thay đổi nhìn
nàng giễu cợt. Nhược Nhất chỉ cảm thấy trong lòng lửa giận bùng phát mà uỷ khuất
càng sâu, nghĩ chính mình thì không đánh lại hắn, liền ngồi bệt xuống khóc.
Sắc mặt Thương Tiêu cứng đờ: “Đừng khóc.”
Nhược Nhất mặc kệ hắn, vốn là ánh mắt hoe hoe
đỏ giờ phút này lại sưng nhiều hơn. Khóc nức nở rất là thê lương.
Thương Tiêu đưa tay kéo nàng đi, Nhược Nhất hất
tay hắn ra, khóc càng ngày càng lớn tiếng.
Thương Tiêu bị tiếng khóc này làm cho không biết
làm sao, thở dài một tiếng, chịu thua nói: “Nàng muốn như thế nào?”
Nhược Nhất nghẹn ngào vươn tay ra: “Cõng ta
lên núi.” Nàng nức nở nói: “Vừa lạnh vừa đói, còn bị ngươi khi dễ, nếu ngươi
không cõng ta, ta sẽ không đi.”
Thương Tiêu trầm mặc một lúc lâu cuối cùng nhận
mệnh cõng nàng đi lên Đại U cung.
Nàng ở trên lưng hắn nghịch ngợm giở ra tính
trẻ con, lúc thì giật tóc hắn lúc thì nhéo lỗ tai hắn, lâu lâu lại nức nở khóc còn
than thở vài câu. Hắn chỉ cắm cúi đi một đường lên núi, để mặc nàng nháo..
Đổi là người khác đối với hắn như vậy không biết
sớm đã bị chém thành mấy đoạn rồi, chỉ có Nhan Nhược Nhất..
Lúc trước thì nghĩ đó là chuyện bình thường,
mà nay nghĩ lại, những điều đó đối với Thương Tiêu mà nói chính là cưng chiều đến
cực hạn.
Đáng tiếc chính là, khi đó nàng cũng không để
ý lắm.
Mà nay, đi lên cầu đã không còn ai thi triển
pháp thuật hộ tống nàng, nhưng mà nàng cũng đã có năng lực của chính mình để vượt
qua cây cầu lắc lư treo bằng dây cáp này.
Bước trên xích sắt, ngưng thần tĩnh khí, có vật
thể chống đỡ, như thế này thì đơn giản hơn so với phải bước trên mặt nước.
Huân Trì thì đi tiêu sái như đi trên đất bằng,
Nhược Nhất theo sát phía sau. Nhưng thật ra Mạc Mặc ôm Tầm Tầm dò dẫm từng bước,
thân hình lắc lư suýt chút nữa rơi vào giữa sông. Nàng ta đỡ lấy xiềng xích bên
cạnh lui trở về.
Mạc Mặc chỉ Tầm Tầm nói: “Ta ở đây trông chừng
tiểu tử này, không lên núi đâu, nếu Tử Đàn nhìn thấy Tầm Tầm không chừng sẽ có
chuyện xảy ra.”
Nhược Nhất có chút lo lắng nhìn nàng ta:” Vết
thương trên người thật sự không có việc gì chứ?”
” Ừ ” Mạc Mặc đáp, ” Nhưng mà lệ khí trong
sông hun mắt ta có chút đau, còn tất cả không hề gì.”
Nhược Nhất gật đầu. Đảo mắt nhìn thấy nước ở
dưới Quỷ Khốc Hà bốc lên. Giữa dòng sông om sòm huyên náo, còn lợi hại nhiều
hơn gấp mấy lần hồi trước. Có lẽ U Đô cũng đã bị ma khí ảnh hưởng.
Hai người bọn họ khi sắp đi đến U Đô, hai yêu
tộc tiểu binh đột nhiên từ trong lùm cây bên cạnh nhảy ra, lớn tiếng quát:
“Người tới là người nào!”
Nhược Nhất thiếu chút nữa thốt ra ba chữ “Tìm
Thương Tiêu “, nhưng mà trong lòng thì nghĩ, hai cái tiểu yêu này cũng không biết
nàng, nếu nàng cứ nói ra chỉ sợ sẽ bị phiền toái, hơn nữa hiện tại Thương Tiêu
đã nhập ma.
Nàng sửa lời nói: “Làm phiền hai vị thông báo
một chút cho Hàn Ngọc Chủ đại nhân, nói có Nhan Nhược Nhất cầu kiến.”
Hai tiểu yêu liếc mắt nhìn nhau, đánh giá Nhược
Nhất cùng Huân Trì từ trên xuống dưới một lượt:”Chờ ở đây.” Nói xong, độn thổ
một cái liền không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ chốc lát sau, hắn lại từ dưới lòng đất
xông ra, chỉ là lần này hắn dẫn theo một người quen của Nhược Nhất.
” A Nhan” Vũ La thở nhẹ một tiếng, tiến lên
lôi kéo Nhược Nhất quay một vòng, nói:” Đã lâu không gặp, làm sao mà ngươi lại
gầy đi rất nhiều? Nhưng mà hơi thở trong thân thể ngươi thật ra lại vững vàng
không ít.”
Nhược Nhất lắc lắc đầu: “Trước tiên không nói
cái này, Tử Đàn đâu? ThươngBiểu ca của ngươi đâu?”
Thần sắc Vũ La ảm đạm, thở dài một tiếng: “Biểu
caQuên đi, đầu tiên ngươi đi vào cùng với ta đã, chúng ta đi gặp Tử Đàn tỷ, sau
đó sẽ tỉ mỉ kể cho ngươi nghe.” Ánh mắt Vũ La đảo qua, liếc thấy Huân Trì, ” Vị
này chính là?”
” Của ta”
Huân Trì cười tiếp lời:” Bạn thân.”
Vũ La lãnh đạm cười với Huân Trì gật đầu: “Xin
mời “
Đại U cung như trước đứng sừng sững ở nơi vách
đá cheo leo của U Đô. Vẫn uy nghiêm như xưa khí thế không giảm. Chính là trong
cung cảnh còn người mất.
Thì ra tám đại trưởng lão đã thay đổi từ sớm,
thị vệ tì nữ cũng không phải là những gương mặt hồi trước.
Ngay cả Thương Tiêu
Thời điểm Nhược Nhất đi tới, Tử Đàn đang ở
cùng tám vị trưởng lão hiện giờ nghị sự. Nàng ở ngoài cửa đợi trong chốc lát, đợi
tám vị trưởng lão từ bên trong đi ra một lúc sau mới đi vào.
Tử Đàn cầm bút ngồi ở đằng sau án thư, dung mạo
của nàng phảng phất giống như vĩnh viễn sẽ không thay đổi, năm tháng vô tình
trôi qua cũng không làm lu mờ đi nhan sắc tuyệt đại tao nhã của nàng.
“Vũ La, đem thư này đưa đi đến chỗ Cửu Diễm ”
Tử Đàn cũng không ngẩng đầu lên đem một phong thư đưa cho Vũ La, khoé miệng Vu
La co rút “Cửu Diễm “
Tử Đàn gật đầu, Vũ La nhận mệnh đi.
Lại đợi trong chốc lát, Tử Đàn mới buông bút
trong tay xuống.
Nàng ngẩng đầu, cũng không hàn huyên cùng Nhược
Nhât, con ngươi trong suốt cao thấp đánh giá Nhược Nhất một hồi, lại nhìn Huân
Trì đánh giá một phen, mới nhìn Nhược Nhất cười nói “Nhược Nhất, bằng hữu của
ngươi vĩnh viễn đều đặc biệt như vậy “
Nhược Nhất quay đầu nhìn Huân Trì, Huân Trì
bình tĩnh cười nói: “Hàn Ngọc Chủ thật là danh bất hư truyền, chỉ cần liếc mắt
một cái liền nhìn ra chân thân của ta”
Tử Đàn cũng cười: ” Ngoại trừ trái tim của thần
linh, trên thế gian này thật nghĩ không ra vật gì sẽ có hơi thở tinh thuần như
thế.”
Nhược Nhất giật mình sửng sốt một chút: “Cái
gì là trái tim của thần linh?”
Đôi mắt Huân Trì nhìn thẳng ngực mình.
Tử Đàn uống một ngụm trà nói: “Thượng cổ có một
vị thần Câu Vong, chỉ đơn độc một mình hơn ngàn vạn năm trong thiên hạ. Khi
thiên hạ đại loạn, bầy yêu quái nhập ma, thần Câu Vong lấy tánh mạng làm cái
giá để đánh đổi phong ấn chúng ma vùi ở dưới ngọn núi lớn. Trước khi hắn chết,
lấy trái tim bằng thịt của mình, lấy linh khí làm hồn đúc ra một người ở trong
Không Tang, lệnh trấn thủ chúng ma bị phong ấn, hộ vệ linh khí trời đất thanh tịnh.
Có tên gọi là.”
“Tên là Huân Trì.” Huân Trì tiếp lời Tử Đàn, ”
Có ý là mượn “nước hồ” để soi rõ thiên hạ, lấy linh khí trong sạch để “tỏa” khắp
thiên hạ.”
Nhược Nhất nghe xong lời này, nàng nhìn Huân
Trì không chớp mắt một lúc lâu.
Nàng vốn chỉ nghĩ Huân Trì là con cháu của thần
linh, cũng không nghĩ tới hắn thế nhưng chính là trái tim của thành linh! Kế thừa
thần lực thượng cổ, khó trách pháp thuật của hắn lại tinh thuần giống như thần
thánh siêu độ, cường đại mà không mang theo một tia sát khí.
Thứ hắn tu luyện chính là từ bi thuật.
Thế nhưng, một khi đã như vậy, vì sao năng lượng
trong thân thể Nhược Nhất không biết từ đâu tới lại giống với năng lượng của
Huân Trì?
Năng lượng cuối cùng mà thành linh lưu lại phải
là độc nhất vô nhị mới đúng.
Trong hai năm này Nhược Nhất bóng gió hỏi Huân
Trì vấn đề nguồn gốc của năng lượng này, nhưng mỗi lần đều bị hắn giống như lơ
đãng chuyển hướng. Huân Trì dạy nàng như thế nào sử dụng năng lượng này, nhưng
đối với nguồn gốc của nó lại có chút kiêng dè.
Trong này chắc chắn có điều gì lạ thường!
Nhược Nhất hơi hé miệng nhưng ngại có Tử Đàn
nên lúc này không có hỏi Huân Trì.
“Từ lúc Thần Diệt liền vẫn một mình trấn thủ
cho Cửu Châu an bình, không người khen, không người tán tụng mà vẫn giữ vững
tín niệm. Tử Đàn bội phục.” Tử Đàn đứng dậy, kính nể lễ một lễ đối với Huân
Trì.
Huân Trì xua tay không chịu nhận lễ của Tử Đàn
: “Mà nay kết giới của Không Tang đã bị phá, dưới lòng đất ma khí bốn phía, thế
gian lòng người hoảng sợ, giữ không được phong ấn của tổ tiên là ta không tròn
trách nhiệm. Huân Trì không dám nhận một bái này của ngươi.”
“Ưu khuyết điểm tự lòng người biết.” Tử Đàn
cũng không nói thêm cái gì nữa với hắn, đứng thẳng dậy nhìn Nhược Nhất nói,
“Ngươi thế nhưng tới tìm Tiêu nhi?”
Nhược Nhất vừa nghe thấy tên của Thương Tiêu,
đáy lòng không khỏi giật giật, tất cả mọi chuyện đều tạm gác một bên: “Hắn nhập
ma?”
Tử Đàn gật đầu
“Thần chí hoàn toàn biến mất?”
“Thần chí hoàn toàn biến mất.”
Cả người Nhược Nhất run lên: “Hiện tại hắn
đang ở đâu?”
” Mấy ngày cuối cùng Tiêu nhi còn tỉnh táo, ta
đưa hắn đi ra ngoài hải đảo cực xa.” Giọng nói Tử Đàn lạnh lùng, mang theo hơi
thở đông lạnh, “Trong lòng Tiêu nhi cũng hiểu được, tình trạng bây giờ của Cửu
Châu, hắn cũng biết đợi ở nơi này đối với bản thân và với mọi người đều không
có lợi ích gì. Ma khí trong người hắn cùng ma khí ngầm hấp dẫn lẫn nhau, sẽ lớn
mạnh thêm. Cuối cùng không thể vãn hồi, đơn giản là đem chính mình đơn độc
ngoài hải đảo vĩnh viễn.”
Câu nói vĩnh viễn đơn độc ngoài hải đảo đã
kích thích Nhược Nhất rồi, nàng vội la lên: “Tại sao không chờ một chút, có lẽ,
có lẽ máu của ta có thể làm cho hắn khôi phục lại thần trí, có lẽ nên thử biện
pháp khác.”
Tử Đàn nhìn thẳng Nhược Nhất nói:” Là người đứng
đầu, sát phạt phải quyết đoán, không thể mềm lòng. Đối với thân nhân hay chính
mình đều là như thế.”
Nhược Nhất ngẩn ra, thoáng chốc không biết nói
gì.
Tử Đàn than nhẹ một tiếng: “Nhược Nhất, ta
cũng không phải là con người ý chí sắt đá, đem nhốt hắn là lâu lắm ta mới hạ
quyết tâm. Máu của ngươi có lẽ sẽ làm cho hắn khôi phục lý trí, nhưng mà không
có ai biết ngươi ở đâu, cũng không ai biết ngươi chừng nào xuất hiện. Nếu mà
lúc này hắn mất đi lý trí, không ai có thể ngăn được hắn. Tính mệnh của mọi người
ở U Đô đều nguy hiểm, ta không giữ được” Tử Đàn ngừng lại một chút rồi tiếp tục
nói “Tiêu nhi đem hết toàn lực chờ ngươi đến một khắc cuối cùng..” Tử Đàn nhắm
mắt, ổn định tâm tình đang có chút khích động, ” Nhược Nhất, nhìn bộ dáng của
Tiêu nhi lúc đó, ta thật sự rất giận ngươi. Hắn cuối cùng giao cho ta không phải
cái gì khác mà là chú cởi bỏ song sinh ấn của ngươi. Chờ ta đem sự tình nơi đây
giải quyết xong, ta sẽ đem ấn chú của ngươi giải đi, từ nay về sau ngươi sẽ
không bị cái này ràng buộc.” Tử Đàn rút trong tay áo ra một tờ giấy gấp, đưa
cho Nhược Nhất. Mặt trên viết cái gì Nhược Nhất xem không hiểu kí hiệu.
Sắc mặt Nhược Nhất trắng bệch.
Huân Trì nghiêng đầu nhìn Nhược Nhất, Tử Đàn
cũng không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Cuối cùng Nhược Nhất cầm giật tờ giấy trong
tay Tử Đàn, xé thành nhiều mảnh vứt đi.
Giấy bay tán loạn trong không trung, nàng nói
: “Ta không muốn giải ấn chú.”

