Vài lần hồn mộng - Chương 27 - 28
Chương
27
Nàng Đã chết rồi sao?
Nhược Nhất tỉnh lại dưới một bầu trời xanh thẫm.
Bên tai có chút ù ù, nàng chậm rãi chống đỡ thân mình ngước mắt nhìn rõ ràng mọi
thứ xung quanh ——cỏ trên mặt đất, đại thụ, xa xa còn có thác nước cùng với hồ
sâu. Tiếng ù ù bên tai dần dần chuyển đổi thành âm thanh ào ào của thác nước chảy.
Nơi này tựa hồ rất quen thuộc. Nhược Nhất suy
nghĩ, quen thuộc khiến lòng người nóng lên run rẩy.
Nàng đứng lên, cảm giác thân thể của chính
mình nhẹ nhàng một cách lạ kì.
Quả nhiên là đã chết rồi sao Thế nhưng đã chết
như thế nào mà lại đến được nơi này? Chẳng lẽ đây chính là thiên đường ở chốn
nhân gian? Nàng có chút giễu cợt nghĩ, dựa theo trí nhớ của mình mà chậm rãi bước
về phía trước. Vượt qua cây đại thụ cao ngất trời phía trước, trên một sườn núi
nhỏ, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một căn nhà trúc nhỏ mộc mạc, trước
nhà có dòng suối chảy róc rách, Nhược Nhất thuần thục nhanh chóng bước qua cây
cầu đá nhỏ ở trước nhà.
Trong phòng không có người, trên bàn còn có một
chén trà nóng, hơi nóng từ chén trà tỏa ra hóa thành làn khí như sương bốc lên
không trung.
Trong lòng Nhược Nhất căng thẳng, trong lồng
ngực nổi lên làn sóng thủy triều khó mà nói rõ, cứ mặc thân thể nhẹ nhàng như
thế, nàng không nén được xúc động, thất tha thất thiểu chạy ra sau nhà.
Đi qua khỏi cửa sau căn nhà, nàng liền giật
mình đứng ngây ngốc, ánh mắt dần dần trở nên ướt át.
Dưới cây dâu lớn trong viện, một nam tử áo
xanh tay cầm một quyển sách cũ đã ố vàng, ngồi lẳng lặng ở chỗ đó. Dường như nhận
thấy được có người đang nhìn hắn, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, lập tức mỉm cười
dịu dàng, đưa tay đang cầm sách phất phất về phía Nhược Nhất đang đứng: “Nhược
Nhất, lại đây.”
Không Tang rất linh thiêng, trên ngọn núi linh
thiêng đều có tiên nhân. Huân Trì chính là tiên trông giữ Không Tang này đã
ngàn vạn năm.
Huân Trì
Hắn sống lại, thật sự đã sống lại! Dựa vào một
trái tim Hắn thật sự không có lừa dối nàng!
Môi của Nhược Nhất run rẩy, đang muốn bước qua
phía hắn. Bỗng nhiên một chấn động xa lạ trong thân thể nàng truyền ra.
Đây là cái gì!
Nàng hoảng sợ thấy một người xuyên qua thân thể
nàng. Xuyên qua thân thể nàng! Xuyên qua thân thể nàng! Nhược Nhất ngơ ngác
nhìn người xuyên qua thân thể nàng, lại ngơ ngác nhìn bàn tay mình. Lúc này mới
phát hiện thân thể của mình đang trong suốt.
Cái tình huống gì thế này?
Huân Trì ngồi dưới tàng cây nơi đó nhìn chằm
chằm vào người nọ cười nói: “Nhược Nhất, nàng dậy rồi à, cái chuyện xưa đó nàng
vẫn chưa kể xong, sáng sớm hôm nay ta ngủ không được, nên ra ngoài đọc sách,
như đọc như thế nào cũng không thể vào đầu được. Hôm nay nàng hãy kể hết câu
chuyện đó đi được không?”
Người nọ đi hơi hơi nghiêng thân mình, Nhược
Nhất thấy mặt của nàng ta, liền hoàn toàn choáng váng triệt để, kia, không phải
là nàng sao Nàng của hai năm trước, là nàng từng sống ở Cửu Châu hai trăm năm
trước.
Nàng cùng chính mình của ngày trước gặp nhau,
cảnh ngộ thật kỳ diệu.
Chẳng lẽ, nơi này không phải là hai trăm năm
sau ở Cửu Châu sao? Chẳng lẽ sau khi nàng chết rồi liền xuyên qua? Xuyên qua
hai trăm năm trước, xuyên thành một âm hồn, hay là căn bản nàng chỉ đang nằm
mơ!
“《 Tây du ký 》 thật dài Muốn kể xong thì cũng phải kể rất lâu.” Nhược Nhất nghe thấy
chính mình trước kia nói với Huân Trì, “Nhưng mà, muốn ta kể xong thì cũng có
thể Hậu viện này của ngươi có hai con cá thoạt nhìn rất ngon a.”
“Nhược Nhất.” Huân Trì bất đắc dĩ cười khổ:
“Hai con cá này chính là tập hợp linh khí của trời đất tu thành tinh, ăn chúng
nó thực sự sẽ bị trời phạt.”
“Vậy thì ăn củ sen trong ao đi.”
“Hoa sen cũng thành tinh, củ sen là gốc rễ của
nó.”
“Vậy ăn con ếch trên lá sen kia đi.”
“Nó cũng là ”
“Huân Trì, rốt cuộc ngươi có muốn nghe chuyện
xưa hay không?”
Huân Trì nhìn nàng nở nụ cười khổ, cuối cùng,
rốt cục nghĩ đến một biện pháp làm hòa: “Bên ngoài đầm Tử Lý có cá chưa thành
tinh, ta đi câu cho nàng hai con được không?”
Dường như đã chuẩn bị từ trước, Nhược Nhất lập
tức lấy ra một sọt trúc, miệng cười tới nỗi khiến mắt híp nhỏ lại: “Điều này ta
không ngại đâu, nhưng mà ngươi đã câu thì câu nhiều hơn hai con đi, ta sẽ đi trợ
giúp ngươi!” Huân Trì sau khi nghe xong lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, từng bước
một dần dần đi về hướng Nhược Nhất đang đứng ở bên này.
Nhược Nhất ngơ ngác nhìn thấy bọn họ đến gần,
chân giống như bám rễ trên mặt đất, như thế nào lại cũng không di chuyển. Trên
mặt lạnh nhạt của Huân Trì nở nụ cười nhu hòa từng xuất hiện hơn ngàn vạn lần ở
trong mộng của nàng, từ đầu đến cuối cũng không hề chân thật sống động đến như
vậy.
Hắn đến gần nàng, lại dường như không có việc
gì mà xuyên qua thân thể của nàng, bản thân nàng của trước kia cũng lại đi
xuyên qua thân thể nàng.
Nhược Nhất ngơ ngác như cũ nhìn về phía trước,
cây mận già lá rụng tĩnh mịch bay vào hồ nước, nổi lên tầng tầng lớp sóng, Nỗi
đau trong lòng của Nhược Nhất cũng như gợn sóng này chậm rãi lan rộng ra, rõ
ràng không nên bi thương như vậy, chỉ là nước mắt lại ào ào rơi xuống, như thế
nào cũng không nhịn được:
Cho dù gặp lại vẫn không nhận ra, khuôn mặt trần
thế, tóc mai như sương.
Huân Trì, ngươi có biết, tâm trạng của ta sau
hai trăm năm gặp lại cố nhân, có bao nhiêu vui sướng cùng kích động, mặc dù
Mặc dù, chúng ta lướt qua nhau như thế này.
“Huân Trì đi mau a, nhìn cái gì?”
“Nhược Nhất ” Huân Trì dừng một chút, “Ta còn
nghĩ là nàng còn đang ở phía sau.”
“Ở phía sau?”
“ Không có gì. Đi câu cá đi.”
Hai người vừa nói vừa cười cùng nhau đi ra
ngoài.
Nhược Nhất bình tĩnh như cũ nhìn vào khoảng
không rộng lớn trong hậu viện, đột nhiên trong lòng xuất hiện một trận co thắt
dữ dội, một cảm giác hít thở không thông đột nhiên đánh úp vào lồng ngực. Nhược
Nhất vuốt vuốt cổ mình, rõ ràng, rõ ràng không có cái gì bóp lấy cổ của nàng, vậy
vì sao mà hô hấp lại đột nhiên
Hoàn toàn không thể hít thở!
Nhược Nhất khom người lại, vịn tay vào thành cửa
từ từ co cụm người lại thành một khối. Sắc mặt tái nhợt, môi từ từ dần trở nên
xanh đen.
Nàng nghĩ đến mình sẽ chết như vậy.
Một bàn tay từ phía sau lưng nàng đưa ra, nhẹ
nhàng ôm nàng, kéo mở tay chân đang co cuộn của nàng ra, bờ môi hơi lạnh mềm nhẹ
đặt trên môi của nàng. Đối phương nhanh chóng dùng đầu lưỡi đẩy khớp hàm cắn chặt
của nàng ra, một hơi thở lạnh như băng mãnh liệt đột nhập vào trong miệng của
nàng, lướt xuống yết hầu, cảm giác hít thở không thông dần dần biến mất.
Cái đầu đang choáng váng của Nhược Nhất cũng
đang từ từ khôi phục lại sự tỉnh táo, mà người cứu nàng vẫn như vậy không chịu
nhả ra. Hắn dừng thổi khí vào miệng nàng, đầu lưỡi vẫn lưu luyến ở trong miệng
nàng không chịu ra, đảo qua môi nàng, đầu lưỡi mẫn cảm. Trong sự ung dung chậm
rãi lại mang theo một chút kích động.
Đây là hôn, nó dường như khiến cho Nhược Nhất
không thể động đậy cơ thể.
Không đúng! Nhược Nhất nhanh chóng lấy lại
tinh thần, mở to hai mắt, một đôi lông mi ánh màu trắng bạc thật dài quét qua hốc
mắt của nàng, cả người nàng run lên, tay mạnh mẽ đẩy người đang ở trước ngực
ra. Nhược Nhất che lại môi mình, thấy rõ người trước mặt, trong lòng vừa thẹn vừa
giận, sinh ra một chút giận dữ: “Thương Tiêu, người làm cái gì.”
“Cứu nàng.” Thương Tiêu thản nhiên vô tư đáp.
Hắn quả thật cứu nàng, thế nhưng sau lại Thế
nhưng sau lại Sau lại có chút hưởng thụ cùng nàng.
Nhược Nhất ngượng đỏ ra mặt, căm giận trừng mắt
nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thương Tiêu, nhất thời không biết nên nói cái gì. Miệng
run rẩy nửa ngày, chỉ ngây ngốc thét ra một câu: “Ngươi dựa vào cái gì lại chạy
đến giấc mơ của ta.!”
Thương Tiêu nhìn chằm chằm vào nàng một lúc
lâu rồi lại nhìn lướt qua căn nhà trúc nhỏ, có chút bình tĩnh nói: “Nhan Nhược
Nhất, nàng có biết hiện tại nàng có thể chết thảm bất cứ lúc nào không?”
“Chết thảm” hai chữ bị Thương Tiêu cắn răng thật
chặt mà nói ra, Nhược Nhất cảm thấy hoảng sợ, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Mấy thứ này, tất cả những thứ ở trước mắt của
ta và nàng, nàng có biết đấy là gì không?”
Nghe Thương Tiêu hỏi như vậy, ngay cả cái bàn
Nhược Nhất cũng không dám chạm vào, lập tức rút tay về: “Ma..là ma phải
không?”
“Hư Vong Huyễn Cảnh [1].” Thần sắc của Thương
Tiêu hơi ngưng tụ, “Pháp thuật cực hung ác, kéo nàng vào trong hồi ức về những
chuyện đã trải qua mà nàng không muốn chạm đến nhất, vây hãm nàng ở chỗ này,
khiến cho nàng một lần rồi lại một lần xem hết những đoạn quá khứ đó, tìm kiếm
một cái cơ hội, làm cho lòng nàng đau xót tột độ, khiến cho tâm tư và sức lực của
nàng cạn kiệt, đau khổ mà chết. Giống như mới vừa rồi vậy.”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Nhược Nhất trắng bệch,
những hồi ức không muốn chạm đến nhất.
Thương Tiêu đem mỗi một cái biểu hiện thay đổi
trên mặt nàng cẩn thận thu vào trong đáy mắt, nhìn thấy thân thể nàng cố gắng
kiềm nén sự run rẩy. Lòng bàn tay của Thương Tiêu hơi nắm chặt, hơi nở nụ cười
tự giễu nói: “Ta vốn tưởng rằng, ít nhất trong những đoạn hồi ức như vậy sẽ có
Kết quả vẫn là hắn sao ”
Nhược Nhất thất thần không hề nghe thấy lời
nói của hắn, sắc mặt nàng khó coi hỏi: “Làm sao để có thể phá trận?”
Thương Tiêu chăm chú nhìn mặt nàng: “Không
có.” Hắn nói, “Chỉ có thể từng bước từng bước xem thử.”
Huyết sắc trên mặt của Nhược Nhất biến mất,
người hơi lung lay. Đột nhiên nàng giữ chặt cánh tay của Thương Tiêu: “Không
đúng, nếu thực ra không được, vậy ngươi như thế nào lại vào được? Ngươi đã có
thể đi vào hồi ức của ta, vậy nhất định phải có biện pháp có thể đi ra ngoài.”
“Ta có thể tiến vào như vậy, thì nàng có thể
đi ra ngoài như vậy sao?” Một câu nói lạnh lùng, sắc bén làm sáng tỏ thực lực
giữa hai người rõ ràng chênh lệch rất lớn.
Nhược Nhất trầm mặc: “Nơi này nếu thật sự là
giống như ngươi nói vậy Ngươi, ngươi tiến vào làm cái gì?”
Thương Tiêu quét mắt nhìn đôi môi cánh hoa ửng
đỏ của nàng, xoay đầu đi chỗ khác: “Cứu nàng.”
Trong nháy mắt, hai chữ nói ra đầy khí phách mạnh
mẽ đó khiến trái tim của Nhược Nhất cảm thấy ấm áp. Nàng cắn cắn góc môi, vẫn
mâu thuẫn với lý trí, sự ấm áp này giống như một loại độc dược lấy mạng, mà cảm
tính đã làm cho sự phòng bị kiên cường của màng trở nên mềm yếu: “Thương Tiêu”.
Giọng nói của nàng nhỏ yếu: “Đa tạ”.
Đôi mắt Thương Tiêu xẹt qua một tia chật vật
không muốn tiếp nhận lòng cảm kích:”Nhan Nhược Nhất, ai cần lời cảm ơn của
nàng.”
Nhược Nhất trầm mặc.
Ngoài nhà bỗng nhiên truyền đến âm thanh của
chính mình gào kêu to: ”Huân Trì, cá cắn câu rồi mà cũng để cho nó thoát, ngươi
thiệt ngu ngốc? Hay là Ngươi là cố ý thả nó đi!”
Nhược Nhất nhớ rõ, kế tiếp, Huân Trì với vẻ mặt
không biết làm sao nhìn nàng nói: “Nhược Nhất, nàng buộc một người tu đạo như
ta phá sát giới, sẽ bị trời phạt.”
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau giọng nói của Huân
Trì liền truyền vào: “Nhược Nhất, nàng buộc một người tu đạo như ta phá sát giới,
sẽ bị trời phạt.”
“Chí hướng của người tu đạo chính là ở phổ độ
chúng sinh, đến lúc đó ta phải thực bị trời phạt, ngươi chịu thay ta đi.” Giọng
nói của Nhược Nhất ngang ngược vô lý. Bộ dáng không khác gì một nữ thổ phỉ.
Nhược Nhất cũng không ngờ, khi đó mình có thể
ngang ngược đến như vậy.
Những đoạn đối thoại quen thuộc làm cho trong
lòng Nhược Nhất cảm thấy vui sướng, chỉ là ý cười còn chưa đến bên miệng liền
đã biến mất. Nàng không nghĩ tới, lời nói lúc đó của nàng lại thật sự trở thành
một lời tiên tri. Cuối cùng Huân Trì lại thực sự chịu trời phạt thay nàng
Nhược Nhất buông mắt nhìn chằm chằm vào ngón
tay nhỏ nhọn của mình, bởi vì vừa rồi dùng sức siết nắm, lúc này đã phiếm ra
xanh trắng, không ngừng run rẩy.
Thương Tiêu bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu:
“Nhan Nhược Nhất, rốt cuộc cái gì làm cho nàng sợ hãi thành ra như vậy?”
Nhược Nhất không nói lời nào.
Thương Tiêu cũng không truy cứu, dù sao cũng
không bao lâu sau, đoạn quá khứ này của Nhan Nhược Nhất, hắn cũng có thể nhìn
thấy tận mắt mà không hề bỏ sót dù là một chút xíu.
[1] Hư Vong Huyễn Cảnh: Ảo ảnh hão huyền
Chương
28
Đoạn quá khứ này của Nhan Nhược Nhất có chuyện
gì xảy ra?
“Huân Trì, ở phía sau núi ta đào ra được cái
này này!” Nhược Nhất của hai trăm năm trước phấn khởi cầm trong tay một củ nhân
sâm đem đặt ở trên bàn, Huân Trì đang xem sách nhảy dựng lên, vội hỏi: “Không
được, không được, Nhược Nhất, nhân sâm này sắp tu thành tinh, nhổ nó sẽ bị trời
phạt!.”
Nàng không chịu buông tay: “Vậy thì cho trời
cơ hội biểu diễn phạt một cái đi! Hôm nay ta muốn dùng nó nấu món gà hầm cách
thủy.”
“Nhược Nhất.” Huân Trì khó khăn mở miệng, “Con
gà rừng kia cũng là ”
“Cũng sắp thành tinh rồi đúng không! Sẽ bị trời
phạt đúng không?” Nhược Nhất cả giận vỗ tay lên bàn, “Vậy ngươi thử nói cho ta
biết ở trong Không Tang Sơn này có cái gì là không thành tinh? Ăn cái gì thì sẽ
không bị trời phạt! Chúng nó sắp thành tinh, ngươi trơ mắt xem ta đói hóa thành
quỷ phải không!”.
Huân Trì sợ run một lát, dở khóc dở cười nói:
“Vạn vật đều có linh tính. Ta chăm nom chúng nó lại quên mất Nhược Nhất không
giống với ta, mỗi ngày đều phải ăn cơm.”
Nhược Nhất hầm hừ trừng mắt nhìn hắn.
Huân Trì thở một hơi dài: “Thôi, Nhược Nhất tự
mình đi tìm thức ăn đi Ta chính là cái gì cũng không có thấy.”
Nhược Nhất cười sung sướng: “Ta đây sẽ không
khách khí, trên núi của ngươi thực có rất nhiều bảo bối ngon a!” Nói xong liền
chạy đi ra ngoài.
Trong đọan quá khứ này của Nhược Nhất, Thương
Tiêu thấy một quân tử sáng ngời, ôn nhuận như ngọc và một nữ tử tinh quái hoạt
bát mỗi ngày đều nói nói cười cười vui vẻ qua ngày.
Chắc là vui vẻ như vậy, nếu không nàng sẽ
không nhớ mãi không quên đoạn hồi ức này, lại càng không đem người nam tử này
khắc vào tim. Thương Tiêu chua sót nghĩ, đảo mắt lại nhìn thấy khóe môi Nhược
Nhất nhếch lên chính là tự nhiên cười một mình.
Thời gian trôi qua được hai ngày. Thời tiết
mưa dầm.
Nhược Nhất của ngày trước buồn chán ngồi ở
phía trước cửa sổ nhìn ra những giọt mưa đang từ trên mái hiên rơi xuống xâu
thành chuỗi liên tục: “Huân Trì”. Nàng nói, “Ngày hôm qua ta đi dọc theo con
sông nhỏ rất xa, thế nhưng lại không tìm được đường đi ra ngoài, nơi này có phải
có mê trận hay không?
Ở bên cạnh bàn đọc sách, động tác của Huân Trì
hơi hơi cứng đờ: “Nhược Nhất, nàng vẫn muốn đi hay sao?”
“Vết thương của ta đã tốt lắm rồi, ta nghĩ nên
mau chóng đi ra ngoài, bằng không sẽ có người lo lắng. Ta phải đi tìm hắn.”
“Là người Nhược Nhất thích có phải không?”
Nàng gãi gãi ót: “Thích? Ta cũng không biết là
thích hắn hay không, hắn chỉ là yêu quái, tính tình kỳ lạ muốn chết, nhưng mà, ở
chung với hắn ta thực rất vui vẻ, uhm, hắn còn có tính cậy mạnh Không biết vì
cái gì, suy nghĩ một chút liền khiến người nhịn không được mà yêu thương. Sẽ vì
một người mà vui vẻ hoặc là khổ sở Đại khái chính là thích vậy.”
Thương Tiêu chậm rãi mở to mắt, giống như một
đứa trẻ đói khát liền bắt được có người bố thí thức ăn, đôi mắt lộ lên một tia
vui mừng yếu ớt, tựa hồ nếu chạm nhẹ sẽ dễ dàng vỡ vụn ra. Hắn nhìn về phía Nhược
Nhất đang ở bên cạnh.
Trên hai gò má trắng của Nhược Nhất đã không
có một tia huyết sắc, khi đó nàng nhìn chằm chằm Huân Trì cùng với chính mình,
cực đạm nói: “Không sai, là đang nói về ngươi.” Sau đó nàng nói, “Thương Tiêu,
ngay cả ta cũng đều quên rồi, ta đã từng toàn lực yêu ngươi như vậy.”
Tay nắm thật chặt, móng tay sắc bén đâm sâu
vào trong lòng bàn tay, Thương Tiêu buông hạ mí mắt để che giấu đi ánh mắt của
mình, đem tất cả những vỡ vụn nuốt vào trong bụng.
Huân Trì nghe xong lời nói của Nhược Nhất,
buông cuốn sách, cười nói: “Một chữ “tình” vốn không có giới hạn khuôn phép, từ
trong lòng mà sinh ra, Nhược Nhất nếu mà cảm thấy thích, vậy chính là thích.”
Nhược Nhất ngồi bên cửa sổ ngượng ngùng cười.
Huân Trì nói tiếp: “Ở trong Không Tang này
chính là linh sơn thượng cổ, người bình thường không có cơ hội thì không thể
vào, Nhược Nhất lúc nàng đến là đúng dịp gặp cơ hội này, mà bây giờ muốn đi ra
cũng phải tìm một cơ hội mới được. Ta tính ngày, ước chừng ngày mai giờ sửu có
thể rời núi. Đến lúc đó, ta sẽ tiễn nàng đi.”
“Huân Trì ngươi cùng với ta đi ra đi. Ở Không
Tang này phong cảnh tuy rằng rất đẹp, thế nhưng mỗi ngày đều xem đi xem lại thực
rất phiền chán, thế giới bên ngoài thì phi thường tuyệt với, so với chuyện xưa《 Tây du kí》đều vui hơn nhiều
.”
“Nhược Nhất, đây không phải là ta không muốn
đi ra ngoài, mà ta có trách nhiệm phải ở nơi này.” Huân Trì đi đến bên cửa sổ,
nhìn ra phía màn mưa ngoài trời, trầm mặc hồi lâu nói: “Nàng có biết chuyện yêu
thú thượng cổ làm loạn nhân gian?”
Nhược Nhất lắc đầu.
“Thời đại Thượng cổ, thần linh đang dần suy yếu.
Bầy yêu thú trong thiên hạ hấp thu hơi thở đang bị thay đổi của trời đất mà bị ảnh
hưởng đều nhập ma. Tổ tiên của ta phải trả giá bằng tính mạng, phong ấn bọn
chúng tại bốn ngọn núi lớn quanh Không Tang, mượn linh khí của trời đất mà trấn
áp.
Phía tây nam là núi Anh Lương trấn áp Cửu Man,
thân hình to lớn như quái rùa chín đầu, phía tây bắc là núi Cảnh Sơn phong ấn
Toan Cùng Điểu, thân hình giống như rắn, bốn cánh sáu mắt và ba chân. Phía đông
nam là núi Phong Sơn phong ấn Ung Hòa, thân hình giống vượn, mắt đỏ thân vàng ”
“Ách Huân Trì, ta không nhớ được, ngươi nói thẳng
tới chuyện sau khi tổ tiên của ngươi phong ấn bọn chúng đi.”
Bị cắt ngang lời nói Huân Trì cũng không tức
giận, vẫn như cũ thản nhiên mỉm cười nói: “Không Tang nằm ở trung tâm phong ấn
yêu ma, bản thân ta gánh vác toàn bộ năng lượng và sự phó thác của tổ tiên, trấn
thủ linh khí Không Tang, kiềm chế ma lực ở tứ phương, không thể dễ dàng rời khỏi
Không Tang.”
Nhược Nhất gật gật đầu cái hiểu cái không: “Được
rồi, ta đây sẽ không cưỡng ép ngươi, sau này ta nhất định sẽ tìm cơ hội trở về
gặp ngươi.”
“Tất cả cũng đều tùy duyên.” Huân Trì cười vỗ
vỗ đầu Nhược Nhất, “ Một mình trông giữ Không Tang vắng lặng này nhiều năm như
vậy, có thể có cơ duyên xảo hợp [1] tình cờ gặp nàng xâm nhập vào, có người
cùng mình ngắm trăng uống rượu, nói chuyện vui cười quả nhiên là một việc vui
sướng. Cuối cùng ta cũng hiểu được vì sao trên sách luôn nói đời người có được
một tri kỷ thì thật không dễ. Nhược Nhất, cả cuộc đời của Huân Trì đã định sẵn
là sẽ tịch mịch buồn tẻ mà được may mắn làm bạn ở cạnh bên nàng hơn mười ngày
qua, đã thập phần vui mừng, không dám lại cầu hơn. Sau khi nàng đi ra ngoài cũng
đừng nhắc tới ta với người khác, coi như chỉ là duyên phận ngoài dự định, nếu
duyên chưa hết, về sau chúng ta vẫn còn sẽ gặp lại.”
Nghe Huân Trì nói, Nhược Nhất của lúc đó cảm động
đến có chút rối loạn, Nhược Nhất của hiện tại nghe vào trong tai chỉ có sự chua
khó quên.
Huân Trì tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, một
mình trấn giữ linh khí Không Tang, một mình hắn không biết cô độc đã bao lâu,
nhưng hắn ngay một chút oán hận cũng không có. Nói chuyện trao đổi với người
khác vốn là một chuyện bình thường nhất trong cuộc sống, mà hắn lại xem điều
bình thường này như vật quý báu.
Nhược Nhất đi rồi, cũng mang “Chuyện may mắn”
duy nhất của hắn đi theo. Hắn còn cười nho nhã như trước, đôi mắt trong suốt thủy
chung không có nửa điểm oán giận cùng bất mãn.
Ngực cứng lại, trong lòng Nhược Nhất đau đớn
co người lại, Thương Tiêu vội vàng đỡ lấy nàng, một tay đặt ở trên ngực của
nàng, lòng bàn tay ngưng tụ lại một tia sáng trắng. Yêu lực cuồn cuộn không ngừng
đưa vào trong cơ thể của Nhược Nhất, mà thần sắc Nhược Nhất vẫn thống khổ cúi gập
thân mình.
Thương Tiêu nhíu mày lạnh lùng quát: “Cái gì
cũng đừng nghĩ tới.”
“Huân Huân Trì, nghĩ đến hắn cùng ta gặp nhau
là duyên ” Trên trán Nhược Nhất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gương mặt đã mất hết
thần sắc, nàng run rẩy cầm lấy vạt áo Thương Tiêu, “Hắn tưởng là duyên, nhưng
Đó chỉ là một kiếp số.”
“Nhan Nhược Nhất, đừng nghĩ.”
“Nếu Nếu hắn chưa từng gặp ta Thì thật tốt.”
Thương Tiêu đưa tay ôm nàng vào lòng, nhẹ
nhàng vỗ lưng của nàng giống như an ủi đứa trẻ nhỏ, âm sắc ôn nhu hiếm có: “Nhược
Nhất, không có việc gì. Không có việc gì.” Nhược Nhất vùi đầu vào trước ngực
của hắn, sự đau đớn trong lồng ngực chậm rãi đi xuống. Nhưng nàng vẫn dựa vào hắn,
mặc kệ cho sự yếu ớt đang lan rộng trong lòng, chảy xuyên khắp người.
“Thương Tiêu, nếu khi đó ngươi có mặt ở đó,
thì đã tốt rồi.”
Tay của Thương Tiêu vuốt ve lưng nàng hơi hơi
cứng đờ. Ngẩn ngơ một hồi lâu, đôi mắt ôn hòa, hắn nói:
“Ta sẽ vẫn luôn ở đây.”
Bây giờ Nhược Nhất thực đã biết, trong cuộc sống
của một người, không có ai sẽ luôn luôn ở bên cạnh mình.Thế nhưng nghe được
Thương Tiêu nói như vậy, nàng trong lòng vẫn là ấm áp vô cùng.
Giờ sửu ngày hôm sau, Huân Trì đưa Nhược Nhất
đến một nơi cây cối rậm rạp. Hắn nhìn song nguyệt trên bầu trời, tay áo dài
vung lên, trong rừng liền hiện ra một con đường nhỏ đến.
“Đi theo con đường này liền có thể ra khỏi
Không Tang. Nhược Nhất hi vọng nàng luôn tự bảo trọng mình. Huân Trì chỉ có thể
đưa đến nơi này.”
“Huân Trì, ngươi cũng hãy hảo hảo bảo trọng a!
Sau này ta nhất định sẽ đến tìm gặp ngươi, khi đến cơ hội chẳng hạn, một năm
luôn có vài lần mà. Sau này ta sẽ mang theo Tiêu hồ ly ở lại xung quanh Không
Tang Sơn, mỗi ngày đều đi quanh nơi này hai vòng, một ngày nào đó có thể khiến
cho ta gặp ngươi. Nhân tiện cũng cho Tiêu hồ ly gặp ân nhân cứu mạng của ta.”
“Đã như thế, ngày sau mỗi ngày ta cũng đều đến
đây đi chung quanh hai vòng, như thế cơ hội tình cờ chúng ta gặp lại nhau lớn
hơn nữa.” Huân Trì cười nói, “Nhược Nhất nên đi thôi, ta nhìn nàng rời đi.”
“Đừng đi!” Nhược Nhất đang được Thương Tiêu giữ
chặt bên người đột nhiên trở nên kích động, Nhược Nhất nắm lấy ống tay áo của
Thương Tiêu, thần sắc bi thương: “Không thể đi Làm cho nàng đừng đi, ít nhất,
ít nhất phải để cho Huân Trì đi về trước.”
“Nhược Nhất, tất cả đều là hồi ức. Hiện tại
chúng ta cũng không thể thay đổi được gì.”
Nhược Nhất trầm mặc.
Nàng nhìn bản thân mình từng bước chậm rãi đi
xa, từng bước một, đột nhiên, một cái bóng đen từ giữa đống cây cỏ bên cạnh
thoát ra, hung hãn bắt lấy Nhược Nhất.
Ánh mắt của Huân Trì liền ngưng đọng, nhanh
chóng nâng kết ấn trên tay, đạo bạch quang sáng rực cắt ngang qua đêm tối, đánh
thẳng vào người của bóng đen kia. Bóng đen kêu lên một tiếng sắc nhọn, lập tức
hóa thành một làn khói nhẹ. Huân Trì quát khẽ: “Nhược Nhất trở về!”
Nhược Nhất lại quỳ gối nơi đó, vẫn không nhúc
nhích.
“Nhược Nhất!”
Nàng như trước quỳ gối nơi đó, cúi đầu, một
chút sức sống cũng không có.
“Nhược Nhất ” Huân Trì lại gọi một tiếng, âm
thanh bí mật mang theo một tia run rẩy khó có thể phát hiện.
Đừng đi tới!
Hắn từng bước bước ra.
Đừng đi tới!
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nhược Nhất, bước
nhanh tới.
Không
Đầu ngón tay hắn khẽ run, đẩy nhẹ bả vai của
Nhược Nhất.
Đột nhiên, Nhược Nhất hung hãn ngẩng đầu nhìn
hắn, bên môi hé ra một tiếng cười quỷ dị.
Sau đó trong nháy mắt, một ánh sáng màu đen
“Bá” đâm thẳng vào ngực Huân Trì. Dòng máu ấm áp bắn lên trên mặt Nhược Nhất,
làm tăng thêm nụ cười tàn nhẫn tanh máu.
Mặt của Huân Trì không đổi sắc, trở tay đưa kết
ấn đánh đến mi tâm của Nhược Nhất. Kim quang hiện lên, nụ cười quỷ dị bên môi
nàng dần dần biến mất, đôi mắt chậm rãi in lên hình ảnh môi tái nhợt của Huân
Trì, thần sắc từng bước trở nên khủng hoảng hoảng sợ.
Người của Huân Trì vô lực quỳ xuống, ngã vào
người Nhược Nhất, đầu của hắn ở trên vai của nàng, ho ra một ngụm máu đen, nhuộm
ướt cả bả vai của Nhược Nhất. Nhược Nhất vẫn ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không, đồng
tử mở to, cả người lúc này mới bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Trong rừng rậm gió thổi quỷ dị, cây cối vang
lên sàn sạt, từng đạo bóng đen liên tiếp toát ra. Nhược Nhất nghe được tiếng cười
không có hảo ý của bọn họ vang lên “Khặc khặc”, xao động không ngừng.
“Nhược Nhất đừng sợ.” Huân Trì nói, “Nhược Nhất
đừng sợ.”
[1]Cơ duyên xảo hợp: có cơ hội và duyên phận

