Vài lần hồn mộng - Chương 26
Chương
26
“Ma sát khí!” Nhược Nhất kinh ngạc kêu lên:
“Làm sao mà có ma khí phát ra trên người Nguyệt Hoàng?”
Từ lần trước gặp nàng ta đến bây giờ, cũng chưa
tới nửa tháng, Nguyệt Hoàng trong sáng thẳng thắn như vậy vì sao sinh ra ma khí
trên người?
Thương Tiêu khẽ cau mày, suy tư một lát nói
“Ma khí do sự vận động của linh khí thiên địa nhân sinh ra, trời đất là bất tử
bất diệt, ma sát khí cũng bất tử bất diệt, ma đương nhiên cũng là thân thể bất
tử bất diệt. Lần trước, ta đập vỡ nội đan của Cửu Man. Mà ma khí vẫn chưa biến
mất.”
Thương Tiêu dừng lại một chút, tựa hồ như đang
nghĩ tới cái gì, có chút khó khăn khi mở miệng: “Khi đó, trên người của ta có
dính chút máu của nàng. Đúng lúc Nguyệt Hoàng phá vỡ thân thể Cửu Man, có lẽ
lúc đó ma khí xâm nhập vào người của Nguyệt Hoàng.”
Nhược Nhất kết hợp cả câu chuyện trước và sau
khi sự việc xảy ra với nhau suy nghĩ, cũng chỉ giải thích như vậy mới hợp lý.
Trong khi hai người đang nói chuyện, tình hình
chiến đấu bên kia càng ngày càng ác liệt.
Lông vũ của Nguyệt Hoàng giống như kiếm sắc
bén đâm về phía Mạc Mặc, cũng quét ngang qua người Anh Lương Chủ.
Mới bắt đầu thì Anh Lương chủ cũng không để ý
lắm giơ tay cản hai lần, nói chung là nghĩ những cọng lông vũ biết nhận người
quen cũng không thật sự làm hắn bị thương. Thẳng đến khi một lông chim như lưỡi
kiếm sắc bén nóng rực làm bị thương cánh tay trắng noãn của hắn, nhất thời sắc
mặt hắn đại biến, sững sờ đứng ở trên không trung không nhúc nhích, lấy bộ dáng
hết hồn hết vía để hình dung hắn bây giờ.
“Chủ tử!” Môn đồ đứng xung quanh đồng thanh sợ
hãi hét lên, rút pháp khí của mình che chở trước mặt Anh Lương chủ, thay hắn
ngăn lại tất cả các lông vũ bay đến công kích. Anh lương chủ đứng giữa những
sát khí đầy trời qua khe hở lại kinh hoảng nhìn chằm chằm Nguyệt Hoàng, không
thể tin thì thào “Nàng như thế nào có thể ra tay với taNàng làm sao có thể”
Mạc Mặc đứng tại chỗ vẽ một vòng tròn, một
màng ánh sáng trong suốt bảo hộ nàng ở trong đó, cho dù phi vũ sắc bén như thế,
đánh vào màng bảo vệ của nàng đều bị bắn ngược trở lại. Làm nổ tung chỗ chung
quanh kết giới, bụi tung mù mịt. Mạc Mặc ở trong kết giới kì quái nói: “Người
cứu nàng ta mà nàng ta cũng đánh? Điên rồi phải không!”
Nhược Nhất nhìn thấy một mảnh hỗn chiến như thế
trong lòng lo lắng không yên, muốn tiến lên phun một búng máu lên người Nguyệt
Hoàng để giải trừ ma khí. Thế nhưng Thương Tiêu
Nàng nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, mới vừa
rồi những ngọn lửa kia làm bị thương phế phủ của Thương Tiêu. Hiện giờ, vết
thương cũ của hắn chưa lành lại thêm vết thương mới, trong cơ thể còn lưu lại
pháp lực phong ấn, áp chế yêu khí của hắn.
Bây giờ hắn có thể đem nàng bảo vệ trong lòng,
đã muốn dốc hết sức rồi.
“Nhan Nhược Nhất. Không cần nhìn ta như vậy.”
Đôi môi tái nhợt của hắn hé ra.
“Thương Tiêu không sao chứ, cũng không bị
thương chút nào chứ!.”
Nhược Nhất trầm mặc.
Thương Tiêu luôn đầy kiêu ngạo như thế. Sự
kiêu ngạo đó như ăn vào xương tủy của hắn, làm cho con người hắn luôn toả ra một
cỗ khí mạnh mẽ. Mà sau lưng sự mạnh mẽ đó là cất giấu sự lạnh lùng tới ngàn dặm
của mình. Hắn cũng sẽ không thuận theo bất luận kẻ nào, càng không bao giờ thừa
nhận sự yếu ớt của mình.
Ngoài kia Nguyệt Hoàng đang ngăn chặn hành động
của Mạc Mặc cùng đám đồ đệ. Nàng kêu lên một tiếng thật dài, vỗ cánh muốn bay về
phía này.
Thần sắc Thương Tiêu động cứng lại, hàn khí
ngưng trụ trong tay trái, chậm rãi biến thành một thanh trường cung, tay phải
vươn ra nắm lấy khoảng không, hiện ra một mũi tên. Đôi mắt màu tím của hắn nhìn
Nguyệt Hoàng chăm chăm, sát khí bắn ra bốn phía.
“Đợi đã!” Nhược Nhất biết biểu hiện như vậy của
Thương Tiêu là muốn giết chết đối phương. Thế nhưng bây giờ Nguyệt Hoàng đang bị
ma khí ám vào, căn bản là không cần giết nàng ấy, Nhược Nhất lấy đầu ngón tay
đâm vào đầu nhọn của mũi tên bằng băng, sau đó đem máu bôi lên đầu mũi tên, “Đừng
bắn trúng yếu huyệt của nàng ta, tuy rằng không biết làm như vậy có được không
nữa, ít nhất thì cũng phải thử xem sao.”
Ánh mắt Thương Tiêu trầm xuống, nhìn đầu ngón
tay Nhược Nhất trong chốc lát. Nếu là trước đây, mặc dù chỉ bị đâm một chút xíu
thôi là nàng sẽ gào to chạy đi lôi kéo hắn muốn được hắn dỗ dành. Mà bây giờ..
Rốt cuộc là do tính cách của nàng trở nên kiên
cường, hay là nói, nàng không muốn ỷ lại vào hắn nữa.
Ở đằng kia, Nguyệt Hoàng kêu lên một tiếng,
cánh chim vừa động, tốc độ như ánh sáng bắn đến. Thương Tiêu chăm chú giương
cung.
Mũi tên lạnh khí thế mạnh như vũ bão tiến về
phía Nguyệt Hoàng.
Lúc này, Nguyệt Hoàng muốn tránh e rằng cũng
không kịp rồi.
Anh Lương chủ hét lớn một tiếng: “Hoàng nhi
!” Đứng bật dậy chạy ngay tới bên này. Mọi người chỉ thấy hào quang màu xanh chợt
loé, một con phượng hoàng màu vàng kiêu ngạo hiện ra tại không trung.
Anh Lương chủ cũng là phượng hoàng!
Động tác của hắn so với Nguyệt Hoàng còn nhanh
hơn, trong chớp mắt liền bay đến cạnh Nguyệt Hoàng, nhưng lúc này e là quá chậm
rồi, muốn mang kiếm ra cản lại sợ là không có khả năng, cánh chim của hắn xoè
ra, muốn thay nàng đỡ mũi tên này.
Mọi người vốn đều nghĩ Anh Lương chủ chắc chắn
sẽ trúng tên. Cũng không ngờ được bỗng nhiên Nguyệt Hoàng xoè đôi cánh ra ôm
anh lương chủ xoay một vòng. Mũi tên cắm “phập” một cái bắn vào lưng nàng.
Hào quang quanh thân phượng hoàng màu đỏ chợt
suy yếu đi, trong khoảnh khắc biến trở lại hình người, mũi tên băng cắm vào bả
vai của nàng, vô lực từ trên không trung rớt xuống.
Mọi việc xảy ra quá nhanh. Tất cả mọi người ở
đó đều đờ đẫn.
Chim phượng hoàng vàng óng ánh trên không
trung sợ run trong giây lát, vèo một cái hạ xuống đất.
Bởi vì do cây cối che khuất, Nhược Nhất không
thấy rõ tình huống của hai người trong lúc đó. Nàng ngơ ngác hỏi Thương Tiêu:
“Đã chết rồi hả?”
Thương Tiêu lạnh lùng thu lại cung tên “Không
có.” Bị trọng thương thôi.
Tất nhiên là lời này hắn cũng chưa nói cho Nhược
Nhất nghe.
Hắn nói không có nhất định là không có, đối với
yêu lực của hắn, Nhược Nhất vẫn là trăm phần trăm tín nhiệm đối với Thương
Tiêu. Thế nhưng nhìn thấy mũi tên mạnh mẽ cắm sâu như vậy, Nhược Nhất không khỏi
lo lắng trong lòng.
Đúng lúc này, lại nghe được tiếng trẻ con la
khóc, đó là một trận khóc long trời lở đất.
Tính tình Nhược Nhất nhút nhát, vội vội vàng
vàng nhấc váy chạy nhanh ra ngoài, Thương Tiêu trầm mặc đi theo ở phía sau.
Anh Lương chủ nước mắt nước mũi tèm lem lau
trên quần áo của Nguyệt Hoàng, vẫn kêu gào: “Hoàng nhi, Hoàng nhi của ta.” thảm
thương tới nỗi tâm can Nhược Nhất run rẩy, chỉ sợ mới vừa rồi Thương Tiêu không
chút do dự mà bắn ra toàn lực, trực tiếp đâm thủng ngực nàng ta, kể cả là chim
bất tử, chỉ sợ không có mạng để sống lại.
Anh Lương chủ thấy Thương Tiêu cùng Nhược Nhất
đi tới, khóc càng to, Nhược Nhất muốn đi xem vết thương của Nguyệt Hoàng, bị
đôi bàn tay nhỏ bé của hắn hung hăng đẩy ra, tiếp theo đó hắn giống như một đứa
trẻ bướng bỉnh lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm: “Ngươi trả Hoàng nhi cho
ta! Trả Hoàng nhi cho ta, ngươi biết rõ trên đời này chỉ còn nàng là con phượng
hoàng duy nhất! Ngươi còn ra tay nặng như vậy! Ngươi khuyên không được nữ nhân
của ngươi trở về, ngươi liền đem nữ nhân của ta giết cho hả giận, ngươi là đồ cửu
vĩ hồ ly hỗn đản! Cả nhà ngươi đều là cửu vĩ hồ ly hỗn đản!”
Lần đầu tiên, Nhược Nhất mới thấy có người dám
mắng té tát vào mặt Thương Tiêu như vậy, thật là kinh dị, nàng đưa mắt đánh giá
Thương Tiêu, thấy hắn cũng không tức giận, thậm chí cũng không đổi sắc mặt.
Xem ra, Anh Lương chủ này cùng Thương Tiêu
quan hệ không tầm thường.
“Khóc cái gì mà khóc!” Mạc Mặc lúc này cũng
chạy lại gần “Khóc đưa đám cũng chưa lợi hại như vậy!” Kiếm của hắn không biết
ném đi nơi nào, lúc này lại là một thân hiệp khách mang theo ma trượng, Nhược
Nhất thấy không được tự nhiên, nhất thời có cảm giác như Harry Potter nhập thân
Chu Bá Thông.
“Ở đây xảy ra chuyện gì vậy! Hồi nãy viên thịt
phun nước miếng rồi biến thành một con chim tròn vo là sao! Còn có, Nhan Nhược
Nhất, ngươi phải nói rõ ràng cho ta biết, rốt cuộc nàng ta có phải là tình địch
của ngươi không!”
Nhược Nhất phủ nhận: “Ngươi hỏi sớm một chút
là đâu có chuyện gì xảy ra..”
“Tình địch!” Anh Lương chủ bỗng nhiên la lớn,
lập tức rầu rĩ, trừng mắt nhìn, vừa thẹn chua lại gần nhìn nhìn Thương Tiêu:
“Này,thật sự không phải là lỗi của ta, là do nàng ta coi trọng ta”
Trán của Thương Tiêu nổi lên hai vạch gân
xanh, trán Nhược Nhất cũng nổi lên hai vạch gân xanh.
Mạc Mặc hoảng sợ nói: “Cái gì! Các ngươi đều
thích khối thịt tròn vo này!”
“Lão tử không phải là khối thịt tròn vo, ngươi
mới là đống thịt! Cả nhà ngươi mới là đống thịt!”
Chính là trong lúc hai người cãi nhau ỏm tỏi,
đôi mày của Thương Tiêu bỗng nhiên cau lại, giương mắt nhìn hướng phía đằng
chân trời.
Trên mặt đất Nguyệt Hoàng bị trọng thương đang
nằm rên rỉ, yếu ớt nỉ non, mũi tên cắm trên bả vai nàng giống như hoà tan vào
trong thịt chậm rãi biến mất. Đôi môi tái nhợt khẽ động đậy, nàng thì thào nói
ra một cái tên: “Thành Hạo..”
Thần sắc Anh Lương chủ cứng đờ, cùng thần sắc
Mạc Mặc uể oải, nhíu mày nhìn Nguyệt Hoàng.
“Thành Hạo.”
Mũi tên băng trên bả vai Nguyệt Hoàng hoàn
toàn biến mất, một lỗ sâu hoắm đầy máu hiện ra trước mặt mọi người, bỗng dưng,
chỗ thịt máu đó động đậy hai cái.
Nhược Nhất thấy một tia hắc khí hiện lên, nàng
hét lớn một tiếng: “Cẩn thận.”
Mạc Mặc kịp thời làm phép biến ra một cái kết
giới bao lấy Nguyệt Hoàng trong đó, chỉ thấy hắc khí thoát ra khỏi thân hình
Nguyệt Hoàng, đánh thẳng về hướng Anh Lương chủ, cũng không để ý bị kết giới của
Mạc Mặc chắn lại bên trong, thoáng chốc một trận xao động loạn xạ. Mạc Mặc xem
xét đúng thời cơ đem kết giới thu nhỏ lại, đem ma khí đen thui vây ở bên trong,
cho đến khi nhỏ bằng một quả cầu thủy tinh.
Mạc Mặc tò mò: “Đây là cái gì?”
Nhược Nhất trầm mặc nói ” Ma sát khí, chính nó
đã khống chế Nguyệt Hoàng.”
“Ồ, dù sao bây giờ cũng bị ta vây ở trong kết
giới, chắc là không có việc gì đâu nhỉ.”
“Chưa chắc.” Sắc mặt Thương Tiêu hơi trầm xuống,
nhìn nhìn chân trời, hướng Anh Lương chủ vươn tay “Hoá hương hoàn.”
Anh Lương chủ bĩu môi: “Chưa luyện xong.”
Thương Tiêu cười lạnh một tiếng “Nếu ngươi muốn
nhìn Anh Lương bị san bằng thì tất nhiên có thể không cần đưa cho ta.”
Đang nói, phía cuối chân trời cuộn lại một làn
hắc khí. Ma khí bị Mạc Mặc nhốt trong kết giới một trận xao động, giãy dụa giống
như muốn vươn ra cắn người.
Nhược Nhất nhìn chằm chằm cơn lốc hắc khí đang
bay nhanh tới, trong lòng phát sinh một điềm dự cảm xấu.
Bỗng dưng, kết giới của Mạc Mặc đột nhiên nứt
ra nổ tung, tia hắc khí thoát ra thần tốc, nhanh như chớp cuốn lấy cổ tay Nhược
Nhất.
Nhược Nhất chỉ cảm thấy cả người căng thẳng,
lúc có phản ứng thì thân hình đã bị bay lên không trung, kéo vào bên trong khoảng
không.
Đây là cái gì vậy! Hắc khí cuốn lấy cổ tay
nàng, lôi nàng bay thẳng tới hướng đám mây đen nơi chân trời.
Nàng hoàn hồn nhìn xuống dưới, thấy mình cách
ly bọn Thương Tiêu khoảng cách rất xa rồi. Nhược Nhất xa xa nhìn thấy Thương
Tiêu tựa hồ nhích người muốn đuổi theo, lại bỗng nhiên ôm ngực khuỵ xuống!
Trong lòng Nhược Nhất quặn thắt, thân thể hắn
suy yếu đến ngay cả đằng vân cũng thực khó khăn hay sao?
Mạc Mặc lúc này mới có phản ứng, ma trượng
vung lên, thẳng một đường đuổi theo. Tốc độ của nàng rất nhanh, trong chớp mắt
đã đến bên cạnh Nhược Nhất, miệng la oai oải: “Lại ở trước mặt lão tử cướp người!
Mẹ kiếp thực không để chút mặt mũi nào cho ta!” Nói xong, liền đưa tay chộp Nhược
Nhất, cũng không ngờ Nhược Nhất nghiêng người, khiến cánh tay nàng vồ hụt vào
khoảng không, Mạc Mặc giận dữ: “Ngươi trốn cái gì!”
Nhược Nhất cũng giận dữ đáp lại: “Ngươi cho rằng
ta muốn tránh ngươi sao!”
Đương nhiên không phải nàng muốn tránh, ở dưới
đất Thương Tiêu thấy rất rõ ràng, cả người Nhược Nhất đều bị quấn vào trong làn
hơi mỏng của hắc khí, đối phương là muốn chuyên tâm đối phó với Nhược Nhất
thôi. Đau đớn trong lồng ngực dần dần bớt đi. Giọng nói của Thương Tiêu lạnh
lùng nói với Anh Lương chủ: “Hoá lương hoàn!”
“NgươiThân thể ngươi bây giờ làm sao có thể ăn
hoá lương hoàn được.” Thần sắc Anh Lương chủ cũng trầm trọng hơn so với ngày
thường nhíu mày nói: “Bình thường, nếu ngươi muốn lấy đồ gì, ta mắt cũng không
chớp liền đưa cho ngươi, thế nhưng bây giờ trong thân thể ngươi ma khí cùng
phong ấn ức chế lẫn nhau, mới có thể duy trì thần chí của ngươi như hiện nay, nếu
ngươi ăn nó, hoá giải năng lượng của phong ấn, hung thần ma khí lại trỗi dậy với
tình trạng sức khỏe hiện tại của ngươi có thể áp chế được sao. Đến lúc đó thiên
ma hiện thế, sợ rằng sẽ mất nhiều hơn được! Tử Đàn cũng thật là, làm sao mà để
ngươi một mình đi Anh Lương lấy thuốc.”
“Hoá lương hoàn!” Thương Tiêu cũng không nghe
hết lời hắn nói, vươn tay ra, quật cường mà cố chấp nhìn hắn chằm chằm.
Anh lương chủ giận dữ: “Bộ tộc hồ ly các
ngươi bình thường đều có tính bướng bỉnh như vậy sao! Đầu thai lộn rồi à!”
Thương Tiêu vẫn như cũ bình tĩnh nhìn hắn
không chớp mắt.
“Đã nói với ngươi là một mình ngươi thì không
trấn áp được ma khí.”
“Cũng không phải chỉ có một mình ta.” Thương
Tiêu nói, “Còn có Nhan Nhược Nhất nữa.”
Anh Lương chủ giật mình, cúi đầu nhìn thấy
Nguyệt Hoàng vẫn hôn mê đang gọi tên người yêu kiếp trước của nàng. Trầm mặc một
lúc lâu. Cuối cùng thở dài nói: “Thôi được rồi, đến lúc đó không trấn áp được
ma khí, lại biến thành thiên ma, Tử Đàn mà có tìm đến đây thì đừng trách ta
không nhắc nhở ngươi trước.” Nói xong, móc trong túi áo ra một cái hộp nhỏ, mở
ra bên trong có một viên thuốc màu nâu, chỉ to bằng móng tay cái.
Thương Tiêu không chút do dự cầm nó nuốt vào,
nhìn ánh mắt có chút lo lắng của Anh Lương chủ nói: “Hề Quang, cảm ơn.”
“Được rồi.” Anh Lương chủ khoát tay nói: “Tộc
hồ ly các ngươi suốt ngày chỉ đến làm phiền ta thôi, ta nói rõ với ngươi, chuyện
đã đến nước này ta mặc kệ các ngươi làm như thế nào, không được hại người của
Anh Lương Sơn.”
“Đó là điều tất nhiên.”
Viên thuốc ở trong cơ thể tan dần, máu bị lực
phong ấn đông cứng từ từ lưu động trỗi dậy, Thương Tiêu có thể cảm thấy yêu lực
trong cơ thể đang cuồn cuộn. Giống như rục rịch sắp phá kén chui ra. Yêu lực dần
khôi phục, sắc mặt đang tái nhợt của Thương Tiêu dần dần tan, ma ấn ký ở giữa
trán cũng càng ngày càng rõ ràng, yêu văn cũng giống như ấn ký từ từ hiện lên
rõ nét, kéo dài tới miệng thì bỗng nhiên dừng lại.
Vẻ mặt của hắn biến hoá nhiều lần, rốt cục chậm
rãi mở mắt ra.
Trong mắt hiện lên sự sáng suốt, thần trí của
hắn cũng không bị ma khí làm u mê, chỉ có con ngươi màu tím mơ hồ hiện ra một
tia huyết khí.
Ánh sáng màu bạc chợt lóe dưới chân, trong
nháy mắt không thấy bóng dáng Thương Tiêu đâu cả.
“Thật đúng là hắn đã áp chế được ma khí.” Anh
Lương chủ mỉm cười, bá chủ Cửu Châu, bạch hồ Thương Tiêu, hôm nay mới là ngày
ngươi quay về Cửu Châu, “Chỉ là, ngươi có năng lực áp chế ma khí này được bao
lâu đây?”
Mây đen dần dần tụ họp lại gần, ma khí đang
bám chặt cổ tay Nhược Nhất bỗng nhiên dùng sức, gia tăng tốc độ, Mạc Mặc nhất
thời ngăn không kịp, chỉ còn biết trơ mắt nhìn Nhược Nhất bị kéo vào bên trong
đám hắc khí. Chờ khi nàng đuổi tới nơi, lại không biết bị cái gì ngăn cản bên
ngoài. Nàng đưa tay thăm dò: “Hừ, muốn dùng kết giới đùa bỡn ta.” Lúc này ma
trượng vung lên ngưng tụ lại thành một bó ngân quang cắm vào bên trong lớp màng
sáng bóng, không ngờ khi đi vào được một nửa, lại chạm vào một khối cứng rắn,
ma trượng không thể cắm sâu vào được nữa, lúc nàng muốn rút ma trượng ra, thì
bi ai phát hiện, ma trượng tựa hồ bị cái gì giữ chặt lại.
Không biết thứ gì ở bên trong đó, linh lực của
ma trượng không ngừng bị hút đi, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó nở nụ cười thâm
trầm, thầm nghĩ: hấp thu, ngươi cứ việc hấp đi, hấp tinh đại pháp này ta chưa
từng thấy qua. Linh lực dị thế này, ta muốn nhìn xem ngươi tiêu hoá được hay
không.
Đang thầm đắc ý, Mạc Mặc chợt thấy lạnh cả sống
lưng. Khí lạnh như vậy làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc.
Giống..Giống như khi nàng ở Tầm Thường cung, cảm
giác này giống tiên lực trên người Quý Tử Hiên..
Nàng hốt hoảng lo sợ., một đạo ngân quang xẹt
qua bên tai, kết giới đầy mây đen bị nổ tung, ma trượng cũng theo đó mà bị bắn
ra. Nàng lại không có lòng dạ nào đi tìm, mặc nó rơi ở chỗ nào đó trên mặt đất.
Nhìn thấy thân ảnh màu trắng bay thẳng tới làm nàng nhất thời kinh ngạc, bay lướt
qua người nàng, nháy mắt biến mất ở trong đám mây đen.
Là Thương Tiêu.
Thế nhưng vì sao hơi thở của hắn cùng Quý Tử
Hiên lại giống nhau!
Giống đến nỗi làm cho nàng phát sinh ảo giác.
Lúc phục hồi lại tinh thần, kết giới kia đã sớm
khép lại, nàng căm giận bắt đầu đánh loạn xạ, đánh chỗ nào cho kết giới mở ra
đây.
Sau khi Nhược Nhất bị kéo vào trong đám mây
đen, bốn phía yên tĩnh tựa như là một ngôi mộ. Ma khí quấn quanh cổ tay cũng
không thấy bóng dáng đâu, nàng chật vật đứng lên, trước mắt là một mảnh tối đen
đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón. Cái hoàn cảnh này giống trong bụng Cửu
Man. Chỉ là thiếu một ít dịch dạ dày cùng mùi thối chua chát.
Đối với những chuyện kì lạ như thế này, Nhược
Nhất đã học được cách thờ ơ đón nhận, thế nhưng ở trong tình cảnh như vậy nàng
không tự chủ được lại sợ hãi. Bởi vì nàng không biết từ đâu đột nhiên vươn ra một
ngón tay..
Một bàn tay!
Trong bóng tối, tự nhiên xuất hiện một bàn
tay, nàng không thấy rõ, nhưng cảm nhận sâu sắc rằng nó tồn tại ở đó.
Bởi vì bàn tay kia gắt gao bóp chặt cổ nàng.
Bóp cái gì mà bóp, vì cái gì mà lại ở cổ!
Trước mắt một mảnh tối đen, nàng chỉ có thể
hoa tay múa chân loạn xạ, ý đồ có thể đánh người tập kích nàng, mà kết quả thất
bại là có thể thấy. Nàng thật sự không có biện pháp, cảm thấy giận dữ, dứt
khoát không đếm xỉa đến, miệng nhúc nhích một hai cái, trong phút chốc một ngụm
nước miếng bay múa đầy trời.
Mà nàng dãy dụa như vậy làm tiêu hao hết sức lực,
bàn tay đó vẫn như trước không giảm lực đạo vẫn xiết lấy cổ nàng. Ngược lại làm
cho chính mình càng nhanh mất sức. Cảm giác khó thở làm nàng thấy hoa hết cả mắt.
Ý thức trên người đã muốn tê liệt làm cho nàng không biết hiện tại mình nhắm mắt
hay là mở mắt.
Thần chí của nàng đã bắt đầu lơ mơ làm nàng hoảng
hốt, bên tai đã bắt đầu ù đi. Thì ra cảm giác hít thở không thông là như vậy,
Nhược Nhất suy nghĩ, không quá đau đớn, xem ra mấy lần trước nàng nhất định
cũng chưa đến nỗi khó thở như trong kết giới này sao.
Chân tay dần dần cứng ngắc, trong đầu Nhược Nhất
hiện ra một vầng sáng trắng.
Lúc sau, ý thức hoàn toàn biến mất.

