Mắt lạnh - chương 15

Mai dịch, cầu
giấy, hà nội. 8h ngày 29 tháng năm 2017.

       Hắn ngậm bẹt cái bàn chải đánh răng trong
miệng, đôi môi bè bẹp còn sùi vương đầy bọt trắng, thỉnh thoảng lại đưa khăn
quẹt qua dưới môi cho bọt kem khỏi rụng xuống nền, hai mắt dán chặt vào màn
hình laptop, mười đầu ngón tay ghõ phím chọp chẹt liên thanh. Giơ đồng hồ chiếu
ngược, tròn 8h sáng, hắn quay mắt ra ngoài, trời đã sáng đẹp, không còn lý do
cho việc chui mãi trong phòng nữa. Ngón cái đè phím window, ngón nhẫn phím tab,
tab, phím cách cạch, màn hình máy shut down, biểu tượng đợi xoay tít giữa nền
màu xanh ngắt, máy tắt, tay gấp và cất. Hắn rảo bước ra sân tắm giặt trước xóm
trọ, đánh răng, rửa mặt mũi, gồi gột đầu tóc nhiệt tình, lại ngậm thêm nước
xúc, ngửa mặt lên trời khà khà cho bong bóng nổ đầy trong miệng, và nhổ bạt
xuống nền.

       Bỏ bộ chăm sóc răng miệng trên mặt bể
chứa, hắn chuyển qua cây xà đơn dựng đầy ngẫu hứng phía trước xóm, kéo liền
mạch mười cái lên xà, rồi buông tay hạ người xuống đất thở phà phà. Vừa lúc, mấy
cô gái trẻ kéo cổng bước vào.

-      
Anh
Nai dậy rồi à! Trưa có ở nhà không, bọn em nấu thêm cơm cho.

-      
Không
biết! Cứ nấu thêm phần anh! Nếu trưa anh không về thì Nga ăn giúp anh.

-      
Đấy
nhá! Anh Nai quan tâm tới Nga là có ý gì rồi!

-      
Ừ!
Ở xóm, cô nào cũng cận, có mỗi Nga là mảnh dẻ, anh đề nghị mọi người nhắc Nga
ăn nhiều mới được.

-      
Anh
Nai nhá! Tranh thủ nói xấu bọn em luôn hả!

-      
Không
có! Béo mới đẹp, mà khỏe khoắn nữa.

-      
Vậy
sao anh Nai lại không yêu người béo?

-      

chứ! Cứ thấy béo là anh thích thôi, nhưng yêu thì còn phải xét nhiều mặt, nhiều
vấn đề khác nữa.

-      
Vậy
trong xóm có 6 đứa bọn em, anh không yêu ai được hả?

-      
Không!

-      
Sao
lại không yêu?

-      
Ai
cũng tuyệt cả! Anh yêu hết!

-      
Anh
nói dối! Anh có người yêu rồi, xinh xắn, nhỏ nhắn, dễ thương lắm.

-      
Ai
nói! Làm gì có! Nói như vậy không đúng.

-      
Hôm
trước! Con bé tới phòng anh, ngủ lại luôn là người yêu của anh đúng không?

-      
Không!
Là bạn thôi!

-      
Bạn!
Bạn mà lại ngủ lại luôn! Anh nói chuyện vui tính quá.

-      
Thật!
Bạn thì nói là bạn! Người yêu thì nói là người yêu! Có phải chuyện gì to đâu mà
phải giấu.

-      
Anh
nói cũng phải! Nhưng mà không phải người yêu thật hả!

-      
Ừ!

-      
Vậy
có khi là em ấy yêu anh, nhưng mà anh không yêu. Hay quá, bọn em vẫn còn cơ hội.

-      
Tất
nhiên rồi.

       Nai
cười vẻ vô tư lự, với bộ vệ sinh răng miệng bước vào phòng. Rồi hắn tranh thủ gom
đống đồ xếp chồng lộn nhộn, mang qua phòng kế bên.

-      
Cho
vào máy, giặt cho anh nhé!

-      
Vâng!

-      
Hôm
nay chủ nhật, không em nào đi chơi hả?

-      
Không,
bọn em ở nhà ôn thi cuối kỳ!

-      
Ý
thức học tập tốt đấy! Anh ủng hộ! – nói rồi, Nai rời khỏi phòng mấy cô gái
luôn.

       Chuông
điện thoại đổ, màn hình hiển thị cuộc gọi “Ánh Thương callding…”, nhận cuộc
gọi.

-      
Alo! Anh nghe máy rồi.

-      
Anh dậy rồi hả? Anh có
mệt không? Có nhớ em không?

-      
Em qua chưa?

-      
Chưa! Em mệt lắm! ư ư ư!

-      
Vậy em ngủ đi, thức
khuya, dậy sớm, thiếu ngủ dĩ nhiên là mệt rồi. Tranh thủ ngày chủ nhật ngủ cho
thật đã đi.

-      
Không! Anh qua nhà đón
em.

-      
Bố mẹ em có đó không?

-      
Bố đang đọc báo! Mẹ đi
tập thể dục ngoài hồ Gươm rồi.

-      
Cho anh nói chuyện với
bố em đi.

-      
Không! Bố đang đọc báo,
không nói chuyện.

-      
Bố em đọc báo gì?

-      
Không biết!

-      
Đưa máy cho bố đi! Anh
muốn hỏi bố em đọc báo gì?

-      
Chỉ hỏi vậy thôi nha.

-      
Ừ! Được rồi.

-      
Bố! Bố nói chuyện với
bạn con đi – ừ! Alo! Bác là bố của Thương đây.

-      
Cháu biết rồi! Bác đang
đọc báo đúng không.

-      
A! Nai phải không cháu.

-      
Vâng! Cháu đây ạ.

-      
Hôm nay chủ nhật! có qua
dậy con Thương nhà bác không.

-      
Cháu có qua! Nhưng qua
dẫn Thương đi chơi.

-      
Ừ! Cháu qua đi! Mà cháu
ăn sáng chưa! Qua bác ăn sáng luôn.

-      
Dạ! Bác mua đồ gì chưa?
nếu chưa mua! Trên đường qua cháu mua luôn.

-      
Thương! Gọi đồ ăn chưa
con? – Chưa! bố bảo anh Nai mua sôi gà cho con. - Ừ! Rồi. – Chưa có! Cháu mua
sôi gà cho Thương nhá, mua luôn cho bác một phần cháo tim cật.

-      
Vâng! Còn bác gái thì
sao ạ!

-      
Bà ấy đi tập thể dục
rồi, chắc phải 9 10 giờ mới về, thôi kệ bà ấy đi.

-      
Vâng! Cháu nhớ rồi! Bác
đưa máy cho Thương đi.

-      
Thương! Nghe máy đi con
– Rồi! Em ngủ đây, anh mua sôi gà nhanh đi, rồi mang qua gọi em dậy ăn nhá.

-      
Khoan! Mà em muốn đi đâu
chơi!

-      
Đi đâu xa xa tí nhỉ!...
Ưm! Đi du lịch Sông đi, tự nhiên em thích đi ngắm nhìn sông nước.

-      
Được rồi! Anh liên hệ
với công ty du lịch Sông Hồng luôn.

-      
Hôn em đi!

-      
Hai chấm sao en tơ!

-      
Đồ láu cá! Được rồi! Tha
cho anh.

       Nai
thay đồ, mang balo, dắt xe máy, tắt điện, đóng cửa, rời xóm đi ngay. Từ Mai
Dịch, xuôi đường Xuân Thủy, qua Kim Mã, tới , rồi dừng lại đoạn đầu Tràng Thi.
Các quán ăn buổi sáng ở đây xếp đầy kín lối vỉa hè, Nai mua đồ nhanh gọn, rồi đi…
tới hàng trống thì dừng lại trước tiệm đồ lưu niệm, nhắc người giữ xe, rồi đi
lên thẳng tầng hai.

-      
Cháu
chào bác!

-      
Ngồi
đi cháu!

-      
Thương
đi ngủ rồi ạ!

-      
Không!
Nó đang chuẩn bị đồ trên phòng.

-      
Anh
Nai đến rồi hả bố?

-      
Ừ!
Con chuẩn bị đồ xong chưa, xuống ăn sáng luôn.

-      
Vâng!
– Thương vừa nói, vừa chạy xuống dưới tầng, nó dừng lại giữa lối lên, nhăn mày
tru môi rồi cười cười với Nai.

-      
Anh
chào em ạ! – Nai khoanh tay lại, ngoan ngoãn chào Thương.

-      
Nai
ngoan! Đợi em tắm đã nhá! – Thương cười vui vẻ, nói liền chạy ngược lên tầng.

-      
Sao?
Hôm nay hai đứa định đi du lịch Sông Hồng hả? – Bố Thương.

-      
Dạ!
Cháu mới đặt vé đi Vườn Quốc Gia Giao Thủy. – Nai.

-      
Tua
đi thế nào? – Bố Thương.

-      
9h15
Ra ngoài bến thuyền Long biên, nhận vé rồi lên cano đi xuôi sông hồng xuống
Vườn Quốc Gia, xuống dưới đó có thể nhập tua với đoàn khách tham quan khác,
hoặc chọn tua riêng. – Nai.

-      
Vậy
mấy giờ hai đứa mới về? – Bố Thương.

-      
Chắc
chiều tối.

-      
Hai
đứa về sớm sớm, mua đồ về nhà làm lẩu ăn cho vui.

-      
Dạ!
Được! Nếu về được sớm, cháu điện về cho bác.

-      
Ừ!
– Bố Thương đứng dậy, bước về phía tủ, mở khóa ngăn, mở hộp ghỗ nhỏ, lấy tiền
mang ra.

-      
Cháu
cầm lấy! Đi chơi phải mang nhiều tiền, ăn uống mua sắp mới đã.

-      
Vâng!
Bác tâm lý quá! – Nai nhận tiền, đếm đếm rồi cất vào ví cẩn thận.

-      
Tiền
đấy là bác cho riêng! Không phải là tiền lương dạy đâu. – Bố Thương.

-      
Dạ!
Xuống dưới đó… – Nai đang nói, chợt có tiếng Thương gọi ới xuống

-      
Anh
Nai! Lên đây em bảo!

       Nai
tạm dừng câu chuyện, theo cầu thang đi lên.

-      
Ừ!
Em bảo gì?

-      
Lấy
em cái váy! Em quên mất không mang vào phòng! – Thương mở hé cửa phòng tắm, quấn
qua tấm khăn tắm bông trắng quanh người.

-      
Sao
em không tự lấy? – Nai.

-      
Kệ!
Em thích anh lấy. – Thương.

-      
Cái
váy này hả? – Nai bước tới bên giường, nhắc chiếc váy caro sọc đỏ đen, nền
trắng giơ lên.

-      
Vâng!
Mặc sexy tí đi chụp ảnh mới đẹp. – Thương đứng dựa lưng một bên cửa phòng tắm.

-      
Đi
rừng muỗi nhiều lắm đấy. – Nai đưa cho thương chiếc váy.

-      
Em
mặc cả legging mà, sợ gì. – Thương nhận lấy chiếc váy, chẳng buồn đóng cửa quay
vào trong phòng tắm.

-      
Được
rồi! Em mặc nhanh đi, rồi xuống phòng ăn sáng luôn. Anh đói lắm rồi. – Nai quay
qua tấm gương tủ, vuốt lại mái tóc.

-      
Anh
Nai! Bố mẹ em thích anh lắm, bố bảo cho em yêu anh rồi. – Thương.

-      
Em
nói dối. – Nai.

-      
Thật!
Lát nữa xuống phòng, em hỏi lại bố cho. – Thương bước ra khỏi phòng tắm, ngồi
xuống bên giường mặc quần legging đen.

-      
Thôi!
Hỏi như vậy thẳng thật quá, không hay. – Nai.

-      
Vậy
phải hỏi như thế nào? – Thương.

-      
Không
hỏi nữa! Anh tin rồi! – Nai.

-      
Xong
rồi! Anh mang túi đồ xuống cho em. – Thương đứng trở dậy, chỉ tay vào cái túi
đồ.

-      
Sao
toàn quần áo vậy? – Nai nhấc túi đồ, cùng Thương theo xuống.

-      
Em
tính đi tắm biển luôn. – Thương.

-      
Chiều
về sớm, mua đồ về nhà ăn lẩu với bố mẹ em nữa. – Nai.

-      
Không
về sớm. Em muốn qua đêm luôn. – Thương ghé miệng vào tai Nai, nói nhỏ.

-      
Không
được! Anh không thích. – Nai.

-      
Nhưng
em thích! – Thương.

-      
Ăn
sáng đã! Ra ngoài rồi bàn tiếp. – Nai bỏ túi đồ xuống, qua tủ bát đĩa, lấy bộ
đồ ăn, mang tới bàn.

-      
Xôi!
Xôi! Ngon! Quá! – Thương giở túi đồ ăn, bỏ ra từng phần rồi buông lời đầy cảm
hứng.

-      
Anh
mua ở cuối đường tràng Thi đấy, toàn quán quen, ăn ngon có tiếng đấy. – Nai bỏ bịch
cháo ra tô, lấy thêm rau, ngắt cẩn thận mới đưa qua mời bố Thương. – Bác ăn đi!

-      
Cháo
ngon quá! – Bố Thương.

-      
Cháu
cũng thích ăn cháo vào buổi sáng, ấm miệng, dễ ăn mà ăn cũng nhanh hơn. – Nai
cũng lấy thêm một phần cháo, nhưng là cháo gà, mùi thơm nức ngọt vị đầu lưỡi.

-      
Em
không ăn xôi nữa! Anh đổi cho em! – Thương đòi quay ra đổi món ngay.

-      
Ừ!
Được rồi! – Nai cười vui vẻ, đổi qua dùng đĩa sôi gà.

-      
Cái
con bé này! Lớn rồi mà chuyện ăn uống cứ như trẻ con vậy, thích cái này đòi cái
khác. – Bố Thương ý kiến.

-      
Anh
Nai nói thích cháo! Con muốn ăn cháo, cho anh ấy ăn xôi. – Thương.

-      
Bác
còn đóng bảo hiểm cho pru đen sờ không?

-      
Bảo
hiểm này là tích lũy, như dạng vốn an sinh thôi. Năm sau, khi Thương nó vào đại
học, bác sẽ chuyển qua cho nó.

-      
Chính
sách bên pru đen khá tốt, ít có rủi ro, lộn xộn hơn kênh nhà nước.

-      
Thật
ra việc đóng bảo hiểm kênh nhà nước chủ yếu là những người thuộc nhóm hành
chính sự nghiệp, công nhân, những người đi học, hoặc những nhóm người có thu
nhập thấp. Còn khu vực kinh doanh tự do, hoặc người trên thành phố thích lựa
chọn các công ty bảo hiểm tư hơn.

-      
Bố!
Con không đỗ đại học, thì con ở nhà với bố mẹ, không đi du học đâu, xa lắm. –
Thương.

-      
Xa
cái gì mà xa! Con lo mà học đi, không đỗ phải đi du học, xã hội bây giờ bằng
cấp điên loạn hết, không học thì thua cả thằng bán xôi ngoài đường đấy.

-      
Suốt
ngày cứ thằng bán xôi, nó học đại học xong rồi bán xôi, mua căn nhà to ở hà
nội, tối ngày nấu xôi bán, bố nói đi nói lại làm con phát chán rồi.

-      
Cái
con bé này, lớn rồi càng cứng đầu khó bảo.

-      
Bố
nói đúng đấy! không phải là mình giàu có hay không phải lo nghĩ nhiều về vấn đề
sẽ làm gì để có tiền, cái quan trọng hơn là cái vị thế của mình trong xã hội,
sẽ rõ ràng hơn. Em phải đồng ý với bố chứ! – Nai nhìn qua thương, nháy mắt thầm
ra hiệu.

-      
Vâng!
Con đồng ý. – Thương tròn xoe đôi mắt biếc nhìn Nai, nó nói chuyện với bố mà cứ
lờ đi như không, đưa thìa xúc cháo, há miệng nuốt ực mà mắt vẫn nhìn chặt Nai
vẻ khó hiểu.

       Bữa
sáng xong, Nai và Thương chào bố Thương ra bến thuyền Long Biên nhận vé đi
luôn. Cano rẽ nước, vượt đi như bay trên mặt sông, nàn tóc Thương tung bay phất
phới như lá cờ giữa trời gió lộng. Cảnh vật hai bờ sông nước vù vụt trong mắt
nhìn. Thương quay mặt, vẻ khoan khoái kỳ lạ hỏi Nai.

-      
Sao
anh nói tới 9h cano mới đi. – Thương.

-      
Bác
Liễm báo cho cano đi sớm hơn, xuống khúc Khuyến Lương, bác ấy gửi người đi cùng
xuống hạ nguồn Sông Hồng. – Nai.

-      
Bác
Liễm là ai? – Thương.

-      

bác Liễm, bác của anh. – Nai.

-      

bác dĩ nhiên là bác rồi! Nhưng là người như thế nào? Làm gì chứ? – Thương.

-      
Em
tò mò quá! Là người tốt! Làm chủ công ty du lịch Sông Hồng. – Nai.

-      
Kệ!
Sao anh quen nhiều người đặc biệt thế?

-      

mật!

-      
Cả
với em sao?

-      

nhiên rồi. Tam nhân bất mật mà.

-      

gì?

-      
Chuyện
bí mật thì ba người không biết. Ba người biết thì không là bí mật.

-      
Vậy
thôi! Em không muốn biết nữa. Sông Hồng nhìn từ trên bờ thấy bình thường quá,
đi cano thấy đã thật đấy.

-      
Em
mang kính râm vào đi! – Nai nhấc kính râm trên đinh móc, đưa cho Thương.

-      
Vâng!
Mà em nói thật đấy. Em xin bố cho em yêu anh rồi. Bố nói đồng ý luôn. – Thương
nhận kính, đeo luôn.

-      
Em
còn bé, đợi em lớn hơn đã.

-      
Em
lớp 11 rồi, bé gì mà bé, bạn em có người yêu từ năm lớp 8 đấy.

-      
Vậy
em yêu anh thế nào.

-      
Như
cá với nước.

-      
Lại
đọc ở đâu rồi. Nói thật chứ không ví như cái gì.

-      
Rất
rất yêu. Anh nói yêu em đi.

-      
Không!

-      
Tại
sao không?

-      

anh không yêu em đâu.

-      
Vớ
vẩn! Sao lại không yêu. Không yêu sao lại quan tâm em đặc biệt như vậy.

-      

anh không yêu! Thì sao lại nói yêu được.

-      
Anh
có giống người bị bê đê đâu? Càng không phải người sống lạnh lùng? Sao lại
không yêu em. Em đẹp nhá! Nhà giàu! Lại chưa từng yêu ai!

-      
Đợi
em học xong, anh mới yêu.

-      
Lại
học! học thì có gì thú vị đâu.

-      

khi đó con người em chín chắn hơn, sẽ có những quyết định rõ ràng, lựa chọn
đúng đắn hơn.

-      
Vậy
em sẽ học thật giỏi vì anh.

-      
Em
nhớ đấy.

-      
Vâng!
Em sẽ học thật giỏi vì anh. – Thương hét lên thật lớn giữa mặt sông hồng.

       Cano
vụt chạy rẽ tan nàn nước, chẳng mấy chốc đã chạm tới khúc khuyến lương, nó đi
chậm lại rồi dừng bên trạm thuyền nhỏ. Người cầm lái lặng lẽ lên trạm. Sóng
sông hồng vẫn dật dìu vỗ tới mạn cano, Thương ngồi ngắm cảnh bờ khuyến lương vẻ
đầy lạ lẫm. Nai lên trạm theo người cầm lái, trao đổi chuyện trò gì đó rồi quay
lại ngay.

-      
Chúng
ta lên trạm dừng khuyến Lương nghỉ ngơi đã! – Nai xuống cano, đỡ tay Thương
cùng theo lên trạm.

-      
Sao
lại nghỉ? – Thương.

-      
Bác
Liễm đang qua, chắc mất ít phút nữa mới tới. – Nai.

 

Phong bản số 04: Tựa “nhạc khúc
đột âm”

 

       Sông công, thái nguyên, Ngày 07 tháng 11
năm 2017 ( Nhật độ 225, tiết khí lập đông, tính theo thời lịch dương)

       Qua lời giới thiệu của Luân, Shan nộp hồ
sơ xin việc tại công ty thủy lợi sông hồng. Đợi qua mấy ngày xét duyệt, được
điều lên công trình gia cố bờ sông công, đoạn từ hồ núi cốc tới thị xã sông
công. Gần trưa, mới nhận giấy làm hợp đồng, Shan chẳng đợi theo xe
công đoàn, tự mình lấy moto phóng thẳng mạch lên tới thị xã sông công, ngược
hướng tây bắc, men theo đường bờ tả sông công, hướng đi hồ núi cốc. Tới chừng quá
trưa, đã lên đến trước bãi tập trung công trường trên sông công. Shan dừng bên
ngoài bãi, gọi điện trước cho thụy ra đón mình, rồi mới theo vào trong bãi. Vừa
bước bộ, thụy vừa hỏi Shan.

-      
Sao
không đợi chiều mát rồi lên?

-      
Em
ở hà nội, chán quá rồi, mong ra ngoài làm gì đó thay đổi không khí cho tinh
thần thoải mái. Có giấy hợp đồng rồi, em lên luôn.

-      
Anh
cũng nghe Luân nói qua về mày rồi! nhưng kệ thôi, xác định đi làm rồi, thì phải
chịu khó tí.

-      
Vâng.

-      

bãi này thì có mấy anh em chung nhóm thì hay gặp thôi, kỹ sư thì có đám việt
hiền dũng, công nhân thì có án, chí, hán, mãi, nam, thân, thụ, trung bây giờ có
thêm mày nữa. Thằng nào cũng tốt cả, chơi khỏe. Duy có tay kỹ sư trưởng là hiền,
hơi cục tính, nên anh em nhường hắn suốt. Thông cảm cho hắn chứ, tuổi thơ dữ
dội, nên bây giờ mới cục vậy đấy.

-      
Vậy
anh thụy là kỹ sư hay công nhân?

-      
Anh
hả! Đúng ra thì là lái xe, nhưng bây giờ chuyển qua đầu bếp.

-      
Anh
làm trong công ty lâu chưa?

-      
Anh
làm được gần hai năm. Ngồi đây đã, đợi anh vào lấy nước.

       Shan
theo thụy tới trước thùng container cũ, đặt ở góc khuất sau bãi, dựng moto phía
trước, ngồi lại bên cửa thùng. Nhìn ra bãi công trường ngổn ngang rối mắt, từ những
thùng container, những đống đá cát lởm chởm, đống cọc bê tông lớn, tới những
đám xe múc, xe nhồi cọc, xe benz… tất cả đều thô cứng chết lặng, chẳng cò gì
khiến hắn hứng thú. Hắn thổi buột, chống tay ngả người về sau, lại nhìn chếch
lên bầu trời qua mái thùng, nơi những mảng màu ảm đạm xám ngắt dừng lại trú
đông, nơi mấy con chim bé như hạt đỗ cùng nhau đi tản bộ. Chuông điện thoại đổ,
hắn quay mắt nhìn xuống, màn hình hiển thị “xuân vt callding…”.

-      
Ừ! Tao nghe rồi. nói!

-      
mày đang ở đâu?

-      
Tao vừa mới lên sông
công.

-      
Tán gái xa thế, hà nội
thiếu gì mà phải mò lên tận thái nguyên hả.

-      
Tao đi làm.

-      
Làm! Mày đùa à! Chơi còn
thấy mệt, làm?. Mà mày làm cái quái gì mà bí ẩn thế, nặn mất mấy ngày, điện
thoại tắt, điện được thì đã làm ở thái nguyên rồi.

-      
Chuyện gia đình, chậc,
thôi cuối tuần tao về, hứng thì tao kể cho.

-      
Rồi xong!

       Shan
đặt điện thoại xuống bên hông rồi quay mắt nhìn sang, thụy đã mang nước ra ngồi
kế bên từ lúc nào.

-      
Làm
tí nước cho mát ruột. – thụy hất mắt, nhìn xuống sàn thùng, đặt sẵn hai chai trà
xanh không độ. 

-      
Lạnh
hả anh. 

-      
Ừ!
Anh mua sẵn, ướp trong thùng đá, lúc nào khát là có uống. 

-      
Anh
thụy quê ở đâu?

-      
Thái
bình.

-      
Đất
dâu tằm đấy hả?

-      
Ờ!
Nhưng tùy thôi, chỗ anh trồng lúa một năm hai vụ, không trồng màu. Chủ yếu ra
ngoài làm loanh quanh thôi.

-      
Anh
thụy có vợ con chưa?

-      
Rồi!
cũng mới cưới được gần 1 năm, có phỏm ba tháng rồi nhưng chưa biết là xì hay
đầm.

-      
Xung
xung  mà căn đúng ngày của vợ, thì xì
chắc. Còn không thì 50 50.

-      
Kinh
nghiệp phết, Nhưng anh không lo, gia đình có truyền thống đẻ con trai mà. Cụ nội
anh thì có đâu 8 người con, thì 7 nam rồi. Ông bà nội đẻ 5 người thôi, toàn
trai cả, không dám cố nữa sợ lại trai thì mệt. Tới đời bố anh, thì khiêm tốn
hơn, có mỗi mình anh là thôi. Tại vì bố anh đa tình quá, xuýt ế vợ, may sao có
mẹ anh ngây thơ quá, gặp là cưới luôn, lúc ấy bố anh 36 tuổi rồi, mẹ anh thua
một giáp mới, có 24.– thụy tếu táo.

-      
Cái
này hay nhá! – Shan.

-      
Thật
ra thì con trai con gái được hết, giờ đi học cũng biết hết rồi, ghen di truyền
vợ chồng, ai cũng có phần, cái quan trọng là mình truyền dậy cho nó theo những
cách sống của mình, để ra ngoài người ta hỏi con nhà ai, nó còn biết nhắc tới
mình là ngon rồi.

-      
Ừm!
– nói đến đây Shan bỗng thấy buồn, nó như viên đạn bắn xuyên đại não, cắt đứt
mọi cảm hứng đang lên của hắn với câu chuyện.

-      

sao mày biết đường lên công trường hay vậy?

-      
Em
dùng gps, gắn trước moto. – Shan.

-      
Ái
chà! Công nghệ cao quá.

-      
Cái
này bây giờ thường quá rồi anh ạ! Ô tô bây giờ có hệ thống trợ lái toàn diện,
chọn địa điểm đến, ngồi đọc báo, ngắm cảnh, nghe điện thoại, hay ngủ một giấc
đúng giờ là đến nơi.

-      
Ác
dữ! Bao giờ giàu giàu, anh phải mua mấy cái, dùng cho sướng đời.

       …

       Ngồi
nói chuyện thêm ít phút, thụy dẫn Shan dong xe ra góc để xe. Rồi cùng vào thùng
container nằm nghỉ.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3