Nụ hôn của quỷ (Tập 1) - Chương 51 - 52 - 53


CHƯƠNG
51

NHẬT
KÝ LÀM THÊM KỲ NGHỈ ĐÔNG

Tuy Giáng sinh đã
qua, nhưng lễ Tình nhân lại sắp đến, lần này không thể xấu mặt như lần trước
được, tôi phải tặng Thuần Hy một món quà cho ra ngô ra khoai mới được.

Muốn mua một món
quà ra hồn, đương nhiên cần một khoản tiền tương đương. Làm sao kiếm được một
khoản lớn trong kỳ nghỉ đông ngắn ngủi này đây? Tuyển thủ săn ác quỷ Quách Tiễn
Ni đường đường thế này, đương nhiên là – tự, lực, cánh, sinh! p(^o^)q Ha ha!
Một cô gái thông minh xinh đẹp như tôi mà khó tìm việc ư? Chỉ trong chớp mắt
thôi, tôi đã nhẹ nhàng có được bốn tờ đơn chấp thuận cho làm bốn công việc khác
nhau.

Đó là – Sáng sớm:
đưa sữa cho công ty XX; Buổi sáng, phát quà khuyến mãi cho công ty XX; Buổi
chiều, làm nhân viên thu tiền cho một cửa hàng thời trang.

Buổi tối, làm
nhân viên phục vụ cho một tiệm ăn.

Tốt rồi, đã chuẩn
bị sẵn sàng, hãy để công việc làm ăn của tôi mở màn rầm rộ đi nào. Ha ha ha ha!
“Ding ling ling…” Tiếng chuông báo thức đáng ghét réo vang như có quỷ ám, mới 5
giờ mà, nhưng bó tay thôi, bắt buộc phải bò dậy. Lát nữa phải đi đưa sữa cho
người ta rồi.

#‑) Ôi~, buồn ngủ
quá, thật sự rất muốn… Kéo lê chiếc thùng đựng đầy sữa mà công ty giao cho,
ngồi lên xe đạp, tôi lảo đảo xuất phát.

Không khí ban mai
thật trong lành, oáp~, thoải mái quá, thoải mái đến mức muốn ngủ, muốn ngủ quá…
Ôi~, không ổn, mi mắt bắt đầu đánh nhau, chiếc xe bắt đầu đảo sang trái đảo
sang phải dữ dội… Í~? Mẹ? Sao mẹ lại đến? Mẹ đến thăm con phải không? Mẹ chẳng
thay đổi chút nào, vẫn tươi trẻ xinh đẹp như xưa… Hừm~, Thuần Hy? Sao trong tay
anh lại nhiều hoa hồng đến thế? Chúng thật đẹp, tôi đếm, xem có bao nhiêu đóa…
một, hai, ba… liền thành một dải như những ngôi sao… chín mươi tám, chín mươi
chín, một trăm, có một trăm đóa, đúng một trăm, woa~, tặng em phải không? Thật
không? Tại sao anh lại tặng em? Anh muốn nói gì? Anh đang nói gì thế? Nói to
một chút… to hơn nữa… “Ôi chao~” Tôi không biết chiếc xe của mình đã hôn hít
thân mật với gốc cây to ven đường kiểu gì nữa, tôi cũng chẳng biết mình ngã vật
ra khỏi xe bằng cách nào, chỉ có một việc duy nhất tôi hiểu rõ đó là ‑ thì ra
ban nãy tôi vừa đạp xe vừa ngủ gật, lại còn vừa ngủ gật vừa nằm mơ nữa… Hừm~,
mũi của tôi bị gì thế nhỉ? Sao thấy ướt ướt dính dính? Hình như có một hai giọt
gì đó đang rỏ xuống? Đưa tay lên sờ, ôi mẹ ơi, màu đỏ chói cả mắt kia không là
máu thì còn là gì? Tôi sắp ngất mất… ~~~~~>_<~~~~~ Hu hu hu… Tôi bị
thương rồi, ngày đầu tiên đi làm lại bị thương, mà lại rất quang vinh hào hùng
ghi dấu lên chiếc mũi xinh đẹp quyến rũ nữa chứ. Hu hu hu… Ông trời ơi, mất mặt
quá… Thảm hơn nữa là, thùng sữa đều đã “tử vong” tại trận, không một tên nào
còn sống, đáng thương quá, vẫn chưa đưa được bình nào đến tay khách hàng! T_T
Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây? Còn sao trăng gì nữa, ngoài bị đuổi việc
ra, ngoài bị mắng trước khi đuổi việc ra, ngoài việc trước khi bị đuổi và sau
khi bị mắng còn phải đền tiền thùng sữa ra, tôi còn có lựa chọn nào khác đâu?

Buồn bực quá, mới
sáng sớm, tôi đã là kẻ vừa ăn hại vừa phá hoại rồi, mất công việc thì thôi,
trên mũi còn dán một miếng urgo OK to uỳnh chễm chệ để đi làm tiếp công việc
buổi sáng nữa. Cũng may tôi mặc trang phục thỏ bông để làm nên không ai nhìn
thấy dáng vẻ người không ra người mà cũng chẳng ra ma của tôi, he he! Lúc mặc
bộ đồ thú nhồi bông, ôm một bao quà tặng lớn và ra đường, tôi cảnh cáo mình:
Quách Tiễn Ni, nếu mi còn ngủ vào lúc tặng quà cho khách, thì đừng có sống nữa,
chạy luôn đến bến tàu điện ngầm nhảy xuống cho bánh xe cán cho rồi. Làm cho
tốt, nghe rõ chưa? Vâng! p(>‑<)q Thế là tôi vô cùng chăm chỉ, vô cùng
nhiệt tình, vô cùng nghiêm túc tặng quà cho từng người.

“Xin chào, công
ty chúng tôi khuyến mãi, đây là món quà nhỏ tặng bạn.”

“Xin chào, đây là
món quà nhỏ công ty chúng tôi tặng bạn nhân dịp khuyến mãi.” … Tôi cũng khá may
mắn, đến bây giờ vẫn chưa có ai từ chối món quà tôi tặng, có lẽ nhìn thấy một
con thỏ dễ thương như thế, chẳng ai nỡ nhẫn tâm từ chối chăng, he he! Nhưng
người tiếp theo ngay sau đó lại không như vậy. Cái người không biết điều đó
chính là ‑ mụ phù thủy chết tiệt Thôi Anh Ái.

Cô ta và Thuần Hy
sánh vai nhau xuất hiện trong tầm mắt tôi. Bọn họ đi đâu vậy, chắc không phải
hẹn hò chứ? Nghĩ như thế, nỗi buồn bực trong lòng tôi tràn trề như nước sông.

Tôi ôm gói quà
tặng đến trước mặt họ.

“Chào chị, công
ty chúng tôi có khuyến mãi, món quà nhỏ này tặng chị, mong chị nhận lấy.” Tôi
nhiệt tình đưa món quà đến trước mặt mụ phù thủy.

Đồ gái già chết
tiệt, dám phớt lờ tôi, không thèm nhìn món quà lấy một cái, mà kéo Thuần Hy đi
thẳng.

“Thưa chị, xin
nhận lấy.” Tôi tiếp tục đưa món quà ra trước mặt mụ phù thủy.

Mụ phù thủy chết
tiệt, kênh kiệu cái nỗi gì hả? Chị cứ từ chối đi, rồi đừng trách sao tôi bám
theo như âm hồn không tan nhé! Hừ ~ hừ ~! Mụ phù thủy chết dẫm, dám phớt lờ
tôi, cằm nghếch cao lên đi lướt qua rất nhanh, Thuần Hy đi bên cạnh thì không,
biểu lộ chút cảm xúc nào, nhận quà thì chết à? Thật đáng ghét! ~~:‑( “Thưa chị,
mời chị nhận cho!” Sự đeo bám của tôi vẫn phát huy.

“Không.” Cuối
cùng chị ta cũng mở miệng, tôi nghe thấy cơn tức giận âm ỉ trong lời nói sắp
cháy bùng lên, chẳng qua chị ta đang cố gắng kiềm chế thôi, chắc ngại vì có
Thuần Hy bên cạnh nên phải giữ hình tượng thục nữ.

“Nhận đi mà, chị
ơi, quà tặng rất đáng yêu đấy.”

“Không.”

“Chị hảo tâm nhận
đi mà.” Thấy dáng vẻ tức tối của chị ta, thật là sướng, ha ha ha! Chết đi, tức
chết đi, tôi muốn chị tức chết đấy! Ha ha ha! Hừ hừ hừ! “Ồ, Thuần Hy, cậu có
thể đến nhà hàng trước không, tớ sực nhớ ra đã để quên đồ ở tiệm spa, tớ quay
lại lấy.” Chị ta phớt lờ tôi, quay lại vô cùng dịu dàng, tình tứ nói với Thuần
Hy, chịu không nổi! Nếu là họ hẹn hò nhau thì bực mình quá! “Ừ.” Thuần Hy bỏ
đi, nhìn theo bóng dáng anh xa dần, tôi có một khoảnh khắc thất thần, anh ấy
nghe lời chị ta thật, anh bị chị ta hàng phục rồi ư? Bỗng nhiên tôi thấy buồn
quá… “Cái con thỏ nhiều chuyện xấu xí kia, cô cố tình gây sự đúng không?” Cuối
cùng chị ta đã nổi điên lên, lúc nãy tức giận mà phải cố nén chắc đau khổ lắm
nhỉ! Đuổi khéo Thuần Hy là cố tình chứ gì? Cũng tốt, có Thuần Hy ở đây, tôi
cũng không tiện phát huy sở trường của mình.

“Cái gì? Gì mà
thỏ nhiều chuyện xấu xí? Làm gì có con thỏ nhiều chuyện xấu xí nào đâu, rõ ràng
là rất đáng yêu mà. Mắt thẩm mỹ của cô hình như có vấn đề?” Dù sao tôi cũng mặc
đồ này, chị ta chẳng cách nào biết tôi là ai. Hung dữ một tí cũng “no problem”.
He he! Ha ha! “Mắt thẩm mỹ của cô mới có vấn đề. Cô là ai thế hả? Thái độ phục
vụ sao tệ hại quá vậy?”

“Thái độ phục vụ
của tôi như thế thì sao? Tôi đã quá nhẫn nại với chị rồi, do chị tự mở miệng
mắng người ta trước chứ.”

“Cô… cái đồ thỏ
chết tiệt!”

“Cô mới chết tiệt
ấy! Tóm lại là có nhận quà hay không?”

“Không nhận!
Không nhận! Dứt khoát không nhận! Quà gì mà thấy gớm, tặng chó cũng không thèm
lấy.”

“Cái gì? Cô nói
cái gì? Đồ gái già chết tiệt, chết đi!” Tôi ném “bách” một món quà vào ngay mặt
cô ta.

“Ôi chao~, cô dám
đánh người? Đồ thỏ chết tiệt! Cô dám đánh tôi à? Ôi chao~!” Cả một con phố
trong tích tắc vang lên tiếng quỷ khóc sói tru như giết heo của mụ phù thủy
Thôi Anh Ái.

“Chị à, tôi có
đánh chị đâu, chị bị món quà đập choáng rồi à, tôi chỉ muốn tặng chị món quà
thôi mà, nhưng do chị nhận không đúng cách nên nó mới chạy lên mặt chị đấy chứ,
không thể trách tôi được.” Bổn tiểu thư hôm nay phải dạy dỗ mụ phù thủy một bài
học mới được, để xả hết nỗi hận này! Ha ha ha ha! “Ôi trời ơi~, tức chết mất
thôi! Cái con thỏ chết tiệt kia, rốt cuộc cô là ai?” Mụ phù thủy điên tiết chồm
tới, tấn công đầu tiên vào cái đầu thỏ cực lớn vô cùng đáng yêu của tôi, cô ta
muốn lôi cái đầu thỏ xuống để chân tướng tôi lộ diện. Nhưng tôi đâu có để cô ta
thỏa mãn.

Tôi liều mạng giữ
chặt đầu thỏ và đánh nhau với cô ta, những món quà còn ôm trong lòng chưa phát
hết bây giờ đã trở thành vũ khí của tôi.

Cái gọi là kinh
doanh, cái gọi là quà tặng, cái gọi là làm việc, cái gọi là công việc, tất tật
những thứ loạn xạ đều bị tôi quẳng hết ra sau lưng, trong đầu tôi lúc này chỉ
còn lại duy nhất một việc, đó là ‑ diệt trừ mụ phù thủy trước mặt, cho chị ta
chết đi! Chết đi! Chết đi! p(>o<)q Ha ha ha ha, sao chị ta có thể là
đối thủ của tôi được, mới bị tôi cho mấy cú đã ngã xuống đất, tôi cưỡi lên
người chị ta tiếp tục đánh, đấm một cái, mắng một câu, đấm một cái nữa, lại
mắng một câu, ha ha ha ha, sảng khoái quá, quá sảng khoái… Mọi người tụ tập xem
mỗi lúc một đông, nhưng chẳng ai dám “đứng ra vì nghĩa” cả.

“Thảm rồi, người
công ty đến rồi.” Đang đánh mụ phù thủy thì tôi nhìn thấy mấy đồng nghiệp cùng
mặc quần áo hóa trang như mình và người quản lý nhỏ con phỏng vấn tôi lúc trước
đang chạy đến, đằng sau còn có những người mặc quần áo cảnh sát nữa, trời ơi,
làm sao đây? Còn làm sao nữa – ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Tôi nhảy nhổm lên
khỏi người mụ phù thủy, bắt đầu co chân chạy.

“Tôi bảo cô phát
quà tặng khuyến mãi, thế mà cô lại đánh nhau…” Sau lưng văng vẳng tiếng quản lý
mồm loa, có điều tôi nghe không rõ nữa, làm sao họ đua nổi đôi chân bay của
Quách Tiễn Ni này, cho dù hiện giờ tôi là một con thỏ nặng nề phục phịch. Ha ha
ha ha! \(^o^)/ Mặc bộ đồ thỏ bông không ai nhận ra này chạy qua chạy lại trên
phố, thấy cũng thú vị thật, vui quá, vui thật ^O^. Nhưng tôi vô cùng tỉnh táo
nhận thức được một điều: công việc này tiêu rồi.

T_T Tôi biết tôi
không bao giờ dám quay lại công ty đó nữa, nhưng làm thế nào trả lại bộ quần áo
hóa trang thỏ bông này …?

CHƯƠNG
52


BÁC NHƯ MÓN XÚC XÍCH HUN KHÓI

Buổi chiều, tôi
tiếp tục đi làm với cái mũi dán miếng băng OK, địa điểm công việc lần này là ở
cửa hàng thời trang, tôi lắc thân biến thành một cô nhân viên tính tiền xinh
đẹp.

“Tiễn Ni, cậu đến rồi! Ủa~? Mũi cậu dán cái gì vậy? Tạo
hình mới của cậu hả?” Một đồng nghiệp đã ở trong cửa hàng nhìn thấy tôi đến, từ
xa đã bắt đầu gào lên.

O_O^ Tạo hình mới? Ai lại tạo hình mới trên mũi cơ chứ?
Vậy mà cũng nghĩ ra được.

“Ồ, thì ra là OK.” Lúc tôi vào trong cửa hàng, cô nàng
mới vỡ lẽ.

Hai chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ thì cửa hàng trưởng
đến, cô ấy là một người phụ nữ nhanh nhẹn, tuổi tác tương đương bác gái (mẹ của
Thuần Hy). Cô ấy rất biết cách trang điểm và ăn nói khéo léo, có điều, bác gái
vẫn đẹp hơn cô ấy nhiều.

“Tiễn Ni, hôm nay là ngày đầu tiên cô làm việc, học việc
nghiêm túc nhé, lát nữa tôi làm thử một lần cho cô nhìn, để cô thấy quần áo
phải bán thế nào mới tốt.” Cửa hàng trưởng nói.

“Vâng.” Rất nhanh, khách hàng liên tục kéo đến, trong đó
có một bà khách khoảng năm mươi tuổi, vóc dáng thấp và béo, trang điểm rất đậm,
trên mặt trát một lớp phấn dày và trắng bệch như vôi quét tường, môi tô son đỏ
như đít khỉ, quần áo rất thời trang, nhìn có vẻ rất “đại gia”.

Cửa hàng trưởng vội vã đến bắt chuyện rất nhiệt tình với
bà ta, giới thiệu một loạt các kiểu quần áo.

“Bộ quần áo này tôi có thể thử không?” Bà ta chọn tới
chọn lui, cuối cùng chọn ra một bộ ôm sát người màu đỏ rực rỡ.

Hả? Có nhầm không vậy? Tôi vừa nhìn màu sắc đó đã thấy
không hợp rồi.

“Tất nhiên, tất nhiên là được. Chị thật có mắt thẩm mỹ,
bộ quần áo này là bộ nổi bật nhất của cửa hàng chúng tôi, nếu chị mặc chắc chắn
sẽ rất đẹp. Phòng thay đồ ở bên kia, xin mời.” Cửa hàng trưởng đưa bà ta vào
phòng thử quần áo, trước khi đi còn quay lại nhìn tôi một cái, tôi hiểu ý đồ
của cô, chính là “học việc nghiêm túc” đó sao?

“Này, Tương Trân, cậu có thấy bà bác kia mặc bộ đó đẹp
hay không?” Tôi thì thầm hỏi Tương Trân. Tôi dám cá là nếu bà ta mặc vào, bảo
đảm sẽ “xấu kinh hoàng”.

“Không đẹp cũng phải nói là đẹp.”

“Tại sao chứ?”

“Cậu mà nói không đẹp thì không bán được đâu, đồ ngốc.”

“Nhưng mà, nhưng mà…” Tôi chưa nói xong thì cửa hàng
trưởng đã đến, theo sát ngay sau cô ấy là một bóng màu đỏ rực rỡ, chính là cái
món xúc xích không có bao bì kia! Món xúc xích này đương nhiên là bà bác lúc
nãy rồi. Bà ta đứng trước gương ngắm đi ngắm lại, quay tới quay lui.

“O_O Woa~, đẹp quá!” Cửa hàng trưởng và và Tương Trân
cùng kêu lên, làm tôi giật bắn cả mình.

Gì vậy? Thẩm mỹ quan của họ sao cách biệt với tôi thế.
Tôi thấy chẳng đẹp chút nào cả, ngược lại còn rất xấu, mà không phải xấu bình
thường nữa. Rốt cuộc là sao vậy nhỉ? Không được, tôi phải làm cho rõ.

Thế là, tôi rất chân thành nói ra suy nghĩ của mình:
“Nhưng, cửa hàng trưởng à, tại sao em lại thấy xấu quá vậy? Có phải mắt em có
vấn đề không?” Bà bác kia nghe câu này, gương mặt lập tức tỏ ra kém vui. Sắc
mặt cửa hàng trưởng cũng sầm xuống.

Tương Trân ra sức nháy mắt ra hiệu với tôi, vừa lắc đầu
vừa huơ tay, còn nhép môi không ra âm thanh nữa, tóm lại là ý gì thế, Tương
Trân này cũng thật là… tôi có phải người câm điếc đâu, IQ cũng không cao lắm,
làm sao hiểu được.

“Chính xác, mắt của cô có vấn đề.” Cửa hàng trưởng bực
bội.

“Hả? Thật ạ? Vậy cảm giác của mọi người nhìn thấy bác ấy
mặc bộ quần áo này thì thế nào nhỉ?” Tôi phải kiểm chứng mắt tôi có phải xảy ra
vấn đề gì thật không, có đến nỗi trở thành gương biến dạng không, nhìn gì cũng
thấy méo mó.

“Chị xem, bộ quần áo này tôn lên những ưu điểm của chị,
đúng là càng phong độ và xinh đẹp hơn!” Cửa hàng trưởng lườm tôi một cái rồi
phớt lờ đi, bắt đầu nói với bà bác đó.

‘Nhưng sao em không cảm thấy tôn dáng gì nhỉ, em chỉ toàn
nhìn thấy thịt và thịt xếp lớp thôi.” Cùng lúc với câu nói của tôi, ánh mắt cửa
hàng trưởng cũng như đóng đinh lên gương mặt tôi, trong đó phát ra ánh sát khí.
Tha thứ cho tôi, tôi chỉ muốn bày tỏ sự nghi ngờ của mình thôi, mắt tôi nhìn
thấy thế mà.

“…” Ba người họ không nói gì nữa.

“Đương nhiên rồi, nếu không có khối thịt xếp lớp này thì
tuyệt đối sẽ rất đẹp.” Tôi vội vã thử hòa hoãn không khí.

“…”

“Có điều, bác ơi, với suy nghĩ của cháu, tốt nhất là đừng
mặc bộ này, cháu nghĩ tốt cho bác mà, nếu bác không mặc thì chẳng ai cười bác
đâu. Tất nhiên, nếu bác mặc rồi đi lại một mình trong nhà thì cũng có thể, vì
người ta không nhìn thấy. Còn nữa, tại sao bác lại thích mặc màu đỏ tươi thế
nhỉ? Bác đúng là có tâm hồn trẻ trung, giống cháu lúc còn học tiểu học, cũng
thích mặc những bộ quần áo màu đỏ tươi như vậy. Còn nữa, bác không thấy là khó
chịu ư? Bộ quần áo này bó sát người bác như bó giò vậy, bác không thấy mệt ạ?
Nếu cháu mà mặc bộ quần áo bó sát và không hợp size như thế, chắc sẽ ngạt chết
đi…” Tôi vẫn chưa nói hết, bà bác kia đã sầm mặt xách túi lên, chuẩn bị bỏ đi.

“Ôi~? Bác ơi, bác định đi ạ? Bộ quần áo bác vẫn chưa thay
ra ạ?” Tôi vội vàng nhắc.

Bà bác quả nhiên lại sa sầm mặt quay lại, rồi chẳng nói
chẳng rằng trở lại vào phòng thay quần áo.

“‑O‑ Quách ‑O‑ Tiễn ‑O‑ Ni!” Cửa hàng trưởng im lặng
nãy giờ cuối cùng đã lên tiếng. “Vâng~?”

“Cô đi được rồi.”

“Ôi~? Phải đi đến đâu ạ? Đến cửa hàng khác? Cửa hàng này
có chi nhánh ư?”

“Ý của tôi là – cô, bị, đuổi, việc!”

“Tại sao?”

“Vì cô không phù hợp làm nhân viên cửa hàng!”

“Ôi~, thì ra thế!” ⊙_⊙^ Bồ Tát ơi, tại sao lại thảm như vậy? Đây đã là công
việc thứ ba rồi, sáng hôm nay ngã một cú đúng là mang vận xui đến cho tôi! Hoặc
là, do cái mũi dán băng OK này mang lại điềm gở chăng? Tôi muốn chết quá tôi
ơi…

CHƯƠNG 53

TÔI CÓ THỂ GHI DANH KỶ LỤC GUINESS THẾ GIỚI RỒI

Chuyện đã đến nước này, tôi còn có cách nào nữa! Chỉ còn
nước cúp đuôi lủi thủi ra khỏi cửa hàng thôi.

T_T…… Buồn bực quá, nhưng buồn bực đến mấy cũng bó tay,
chỉ còn lại công việc cuối cùng, Quách Tiễn Ni, phải trân trọng đấy, có biết
không? Phải! Buổi tối, tôi đến tiệm ăn làm nhân viên phục vụ.

Tiệm ăn này buôn bán rất ổn, tôi vừa thay xong đồng phục
đã nhìn thấy rất nhiều khách đang ngồi trước những chiếc bàn trống huơ trống
hoác để đợi phục vụ đến chọn món ăn.

Tôi vội vã cầm thực đơn đến trước mặt một bà lão đang đợi
có vẻ rất bực bội.

“Thưa bà, xin hỏi bà cần chọn gì ạ?” Tôi đưa thực đơn
đến, bà lão run lẩy bẩy đón lấy, sau đó sờ soạng trong túi hồi lâu rồi rút ra
một cặp kính. Bà đeo lên trên mặt để đọc thực đơn.

Tóc bà lão này cũng thú vị thật, trắng như bông, rất
trắng rất trắng, tôi mở to mắt nhìn cả một lúc lâu cũng không phát hiện ra sợi
đen nào, nhìn từ sau lưng cũng rất giống kiểu tóc nhuộm bạc rất thời trang
thịnh hành hiện nay! Già thế rồi còn đến đây ăn một mình, đúng là đáng thương.
Hu hu hu… tôi thấy chua xót chỉ muốn khóc.

Có điều, bà lão này đúng là khiến tôi thấy phiền quá, tôi
nhìn tóc bà cả ngày trời, mà bà vẫn đọc thực đơn từng chữ từng chữ một, cảm
giác hình như không phải đến để ăn, mà lại đến để nghiên cứu thực đơn ấy.

“Bà ơi, xin hỏi bà cần chọn gì? Có thể nhanh hơn chút
được không?” Không có phản ứng, bà vẫn đang chuyên tâm nghiên cứu, đôi mắt nếu
không đeo cặp kính thì chắc đã dán sát vào tờ thực đơn rồi.

“Bà ơi, bà có nghe cháu nói gì không? Rốt cuộc bà muốn
chọn món gì?” Vẫn không có phản ứng, bà vẫn đang chăm chú nghiên cứu thực đơn.

“Bà à, rốt cuộc bà ăn món gì? Bà không ăn thì cháu mang
thực đơn đi đây.” Tôi rút tờ thực đơn “xoạt” một tiếng ra khỏi tay bà lão.

“Hừm~, cái con nhóc kia, trả thực đơn cho tôi.”

“Tại sao phải trả cho bà? Có phải của bà đâu.”

“Tôi vẫn chưa chọn món.”

“Vậy bây giờ bà chọn đi.”

“Cô phải đưa thực đơn cho tôi chứ, những món tôi vừa xem
chẳng nhớ được món nào.”

“Vậy thế này ạ, cháu sẽ đọc tên món ăn để bà chọn. Bà xem
chậm quá, như ốc sên ấy.

Cháu đọc tên một món, bà chỉ cần đáp ‘ừ’ hay ‘không’ là
được.”

“Được.”

“Cơm bọc bắp cải.”

“Không.”

“Cơm chiên?”

“Không.”

“Khô cá?”

“Không.”

“Bánh mì hoa cúc?”

“Không.” … Trời ơi, cái bà lão này, tôi đọc từ đầu đến
cuối, cổ họng khô rát, bà ấy vẫn đáp là “không”, tôi muốn chết quá… T_T “Đọc
hết rồi?”

“Hết rồi.”

“Hết tất cả rồi?”

“Hết rồi.”

“Cô chắc chứ?”

“>o< Chắc!” Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, kêu
toáng lên. Lần này thì hay rồi, tiếng kêu đó khiến toàn bộ ánh mắt trong tiệm
đều tập trung về phía tôi, giống như đang nói: Đây là nhân viên phục vụ ư? Thái
độ phục vụ sao kém thế?

“Ồ, thì ra tiệm này không có món nào ăn được, tôi đi
đây.” Bà lão này đột ngột đứng lên, lẩm bẩm nói rồi run lẩy bẩy bỏ đi.

Trời ơi, đó là người đầu tiên tôi phục vụ sao? Phục dịch
bà lão cả một lúc lâu, thế mà bà ta vứt cho một câu “Thì ra tiệm này không có
món nào ăn được” rồi bỏ đi. Có phải bà đang cố ý chọc tôi không, đáng ghét! “Bà
ơi, bà thật sự đến đây ăn à?” Trời ạ! Chắc đây lại là một thử thách Thượng đế
bày ra cho tôi rồi.

Tôi quay lại, nhìn theo bóng dáng mỗi lúc một xa kia với
vẻ bất hạnh, lầm bầm, vẻ mặt muốn khóc mà không khóc nổi với cái bóng run rẩy
kia.

Xem tôi là tượng à, đứng trong cửa tiệm khoảng 30 giây,
tôi lại lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người. Ghét quá! Những ánh mắt đó
đáng ghét! “Quách Tiễn Ni, cô đang làm gì vậy? Rảnh rỗi đứng đờ ra đó làm
gì?” Tiếng người quản lý bay đến rất không đúng lúc, khiến sắc mặt tôi lúc
trắng bệch lúc đỏ bừng.

“Vâng.”

“Quách Tiễn Ni, bây giờ cô đến dọn dẹp bát đũa khách ăn
xong, mang xuống phía sau rửa đi.”

“Vâng.” Tôi vừa đáp vừa đến bên cạnh bàn, bắt đầu dọn
dẹp.

Ghét thật! Những người khách này sao ai cũng lãng phí
hết, chẳng có cái đĩa nào mà hết sạch thức ăn, mà rất nhiều món chỉ động đũa
một tí gọi là, thậm chí không thèm đụng đến. Tiếc quá, tôi nhìn mà đau lòng.
Mấy người lãng phí thức ăn này đáng chết thật! Cái bàn trước mặt lại thế này,
món này thử xong một đũa là gạt sang một bên, món canh kia hớp một ngụm là bỏ
luôn, đặc biệt là ông chú có râu khoảng chừng ba mươi tuổi kia, một quả táo đỏ
ngon mắt và to như thế chỉ cắn một miếng, rồi bắt đầu dũng dao cắt tới chém
lui, chơi cái trò gọi là “trò chơi cắt thức ăn” một cách điên cuồng, à không,
phải gọi là “trò chơi giết người”, làm quả táo te tua tơi tả thảm không dám
nhìn, không chỉ là lãng phí một cách ác độc, mà còn là bẩm sinh tàn nhẫn bạo
lực, đến nỗi tôi muốn nổi nóng… “Chú râu à, chú làm ơn đừng bạc đãi quà táo đó
có được không?” Không được, tôi không nhịn nổi nữa, tôi phải giải cứu quả táo
đáng thương đó. Thế là tôi nói với ông chú ấy.

“Đây là táo của tôi, tôi muốn làm gì kệ tôi, cô quản được
hả?” Gã cười nham hiểm.

“Tôi quản được đấy, rồi chú định làm gì?” Tôi đập mạnh
tay xuống bàn, trừng mắt nhìn gã.

“Ồ~, ha ha ~ ~, anh không muốn gì hết, chỉ muốn làm bạn
với em thôi. Em thật là đáng yêu, anh chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào dễ
thương như em, trên mũi dán băng OK mà cũng có thể đáng yêu như thế.” Gã nói
thế, đột nhiên cười khì rồi đưa móng vuốt ma quỷ ra định sờ lên mặt tôi.

“Đồ quỷ háo sắc chết tiệt, chết đi! ~~p(>o<)q” Tôi
nhanh nhẹn tránh khỏi móng vuốt của gã, “chát” một tiếng, một cái tát tai giáng
lên mặt gã, trong chớp mắt, trên gương mặt đáng ghét tởm lợm của gã đã in hằn
một tòa “Ngũ hành sơn” đỏ roi rói.

“Ôi trời ơi~, phục vụ đánh người! Phục vụ đánh người này!
Phục vụ tiệm này dám đánh người! Tôi phải đi kiện! Tôi phải đi kiện!” Gã râu
chết tiệt ôm một bên mặt xấu xí, rống lên như đang giết heo.

“Chuyện gì vậy?” Quản lý tiệm ăn chạy đến.

“Cô ta, chính cô ta, tát tôi một cái này! Ôi da, đau
quá!” Gã râu kia, đồ râu xồm xoàm đáng ghét chết tiệt, đang chỉ vào tôi tố cáo.

“Quách Tiễn Ni, sao cô lại tùy tiện đánh người ở nơi công
cộng hả?” Quản lý rất giận dữ.

“Do hắn giở trò lưu manh muốn vuốt mặt tôi, tôi chỉ đánh
vì tự vệ thôi.”

“Làm gì có? Ai nhìn thấy? Có ai làm chứng không?” Tên râu
chết tiệt, dám nói những lời trở mặt này, tức chết đi mất, tôi thật sự hối hận
vì lúc nãy không tát nặng hơn.

Nhưng cả tiệm ăn bỗng lặng phắc, không ai dám đứng lên
làm chứng. Có lẽ không ai đủ can đảm, cũng có thể chẳng ai nhìn thấy, ngoài đám
huynh đệ chó má của gã râu thối tha kia ra.

Thảm rồi, lần này lại bị đuổi việc nữa, trong vòng một
ngày tôi lại bị đuổi việc những bốn lần?

Không, tại sao tôi không thể tự nói ra trước? Chỉ bị đuổi
ba lần thì nghe khá hơn là bốn lần, tuy tôi biết rõ tính chất cũng như nhau cả
thôi.

“Quách Tiễn Ni…” Quản lý tiệm ăn vừa định mở miệng, tôi
đã chặn lại.

“T_T Quản lý, tôi muốn nghỉ việc.”

“Được thôi, tôi đồng ý.” Ông ta đáp dứt khoát, không hề
do dự tí nào, xem ra lời vừa định nói lúc nãy chắc chắn là đuổi việc tôi rồi.

Tôi làm ra vẻ hiên ngang ra khỏi nơi đó, kỳ thực trong
lòng rất hụt hẫng, thật sự rất hụt hẫng, bỗng cảm thấy mình quá thất bại, chỉ
trong vòng một ngày ngắn ngủi đã mất đi bốn công việc, mà lại còn đúng vào ngày
đầu tiên đi làm nữa chứ, chắc có thể ghi danh vào kỷ lục Guiness thế giới rồi.
T_T

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3