Nụ hôn của quỷ (Tập 1) - Chương 36 - 37 - 38
CHƯƠNG 36
XUÂN QUANG PHÁT LỘ RA NGOÀI
“Bài tập cô làm xong chưa? ‑_‑“ Câu đầu tiên Thuần Hy
thốt ra khi hai chúng tôi ăn riêng với nhau lại là câu này, chẳng biết lãng mạn
là gì, phá hoại không khí! “Vẫn chưa bắt đầu! Mai làm cũng không muộn mà!”
“Quên đi, với trình độ của cô à? Lần trước chẳng lẽ cô bị
phạt chưa đủ hả?”
“Anh! Đúng là xem thường người khác quá đáng!”
“Tôi chỉ nói sự thật!” Đúng là, tên chết tiệt, lúc ăn cơm
lại nói những lời này, cố tình phá hoại sự thèm ăn của tôi đây mà, báo hại tôi
ôm mối hận đầy bụng đây! Đợi đi! Tối nay tôi sẽ làm hết đống bài tập đó cho
xem! Hừ ~ ~! p(>_<)q Không ngờ một nỗi là, lại bị tên quạ đen đó nói
trúng! T_T Sao bài tập gì mà khó thế này, ôi chao~, khó quá! Buồn bực thêm bực
bội! Ôi ~ chao~ ơi, đề bài chết tiệt này, sao cứ đối đầu với ta! *‑* Không ổn
rồi, nằm nghỉ năm phút rồi làm tiếp vậy, nhớ lại từ lúc nấu cơm đến giờ vẫn
chưa được nghỉ ngơi, hu hu… có lỗi với sự nhọc nhằn của bác gái quá.
Hả trời ơi ~, ngủ mất một tiếng rồi? Không thể nào! Sao
cứ thấy chỉ như chớp mắt ấy nhỉ! Đồng hồ có vấn đề à?
Mặc kệ, làm bài tập thôi – ngủ năm phút – lại làm bài –
lại ngủ năm phút – lại làm bài – lại ngủ năm phút – lại làm bài – lại ngủ… ‑
lại làm… “O_O Ôi ôi ôi ôi ~ ‑ mẹ tôi ơi, sao trời sáng nhanh thế, mình chưa làm
xong trang nào!” Khi ánh nắng ấm áp chiếu vào mái tóc tôi, tôi cuối cùng đã
hoàn toàn tỉnh táo trong cái vòng luân hồi “ngủ năm phút – làm bài tập”… ấy.
“Quách Tiễn Ni, kêu gào gì thế hả! Làm tôi tỉnh rồi này!”
Bên kia vẳng đến tiếng của ác quỷ.
“Làm sao đây?” Tôi ôm đống bài tập chạy vào phòng ác quỷ,
bó tay rồi, chỉ có nước hạ mình để đạt được mục đích thôi.
“Ối ~, sao cô không gõ cửa mà vào phòng tôi hả?
*>o<*” Lần này đến lượt Kim Thuần Hy hét lên.
Trong tiếng hét kinh khủng ấy, tôi nhìn thấy hành động
anh ta vô cùng thần tốc vô cùng bạo lực nhảy tót lên giường, lấy chăn đắp lại,
gương mặt cũng xuất hiện một đám mây đỏ bừng bừng.
*⊙_⊙* Vẫn muộn rồi, tôi không phát triển gì mà
cặp mắt lại phát triển rất tốt, tôi nhìn thấy nửa thân trên với da dẻ trắng
trẻo khớp xương đẹp đẽ (ủa, hình như cái này để hình dung mỹ nữ mà?) nhưng
không hề thiếu cơ bắp phơi bày ra. (Phía dưới anh ta chỉ mặc mỗi chiếc quần tam
giác màu trắng. Không đúng, tôi nên nói là nhìn toàn bộ cơ thể chứ đâu chỉ nửa
thân trên?) Tôi nghĩ cặp mắt tôi chắc mở ra còn to hơn quả chuông nữa, trong
tích tắc đại não trống rỗng, đứng đờ ra mà không biết làm gì, đây là lần đầu
tôi nhìn thấy con trai khỏa thân như thế, mà lại là một chàng trai tuyệt đẹp,
là cái tên mà suốt ngày tôi nhắc suốt ngày tôi mong ấy.
Một đứa đứng đực ra ở cửa, còn đứa kia nấp vào trong
chăn, một đứa trong mắt toàn là “đẹp kinh hoàng”, một thì lại “giận kinh
khủng”, hai gương mặt cùng đỏ bừng bừng như nhau, cứ thế đối mắt… Không gian
dừng lại, thời gian ngưng đọng, không khí đông đặc… Bỗng một cơn giật mình tỉnh
giấc khiến tôi phản ứng trở lại, =*>_<*= tôi lắc đầu thật mạnh, cắt ngang
dòng tư tưởng bắt đầu trôi xa… “Thì trên người không mặc đồ thôi mà, có cần
nhìn tôi vẻ kinh khủng thế không? Thật là, làm như tôi cưỡng hiếp anh không
bằng. Như tấm thớt ấy, bảo tôi nhìn tôi cũng chả thèm!” Tôi nhắm tịt mắt gào
lên như thế, rồi đóng sầm cửa lại như sấm dội, sau đó lao thẳng ra ngoài, gương
mặt vẫn “sốt cao không dứt”. Không ngờ tên này cũng có lúc xấu hổ như thế, hình
như có vẻ rất trong sáng ~! Thiếu niên đẹp trai trong trắng? Nhìn dáng vẻ
thường ngày chững chạc đàng hoàng của anh ta, =^‑^=, ha ha ~, đúng là không
ngờ! Có điều trong lòng sao vui thế, cảm giác như có được một niềm vui bất ngờ
ấy! “Khoan đã, lúc nãy mình vào đó để làm gì nhỉ?” O_O^ Thảm rồi, bài tập của
tôi ~. Bó tay thôi, đành đứng nghiêm, đằng sau quay, bắt đầu quay lại cánh cửa
ấy.
Lần này nhớ gõ cửa rồi… “Cộc – cộc – cộc…”
“Gì đó?” Kim Thuần Hy chết tiệt, kêu lên như thể ác quỷ,
tai tôi muốn điếc đây này. Không thể dịu dàng một tí nhỏ nhẹ một tí sao? Lúc
nãy tôi gõ cửa rất thục nữ mà! Vừa định nổi điên… Không được, phải bình tĩnh,
bây giờ tôi đang cầu cứu anh ta mà! Ho khẽ mấy tiếng, điều chỉnh cổ họng, tôi
cố gắng nói với giọng nhỏ nhẹ nhất… “Xin hỏi tôi có thể vào không?”
“Cô muốn vào làm gì hả?”
“Tôi có việc muốn thỉnh giáo anh mà.”
“Nói ở ngoài không được à? Tai tôi tốt lắm, cô đứng ngoài
nói tôi cũng nghe rõ.” Tên này, tính cảnh giác cao thế, làm như tôi định cưỡng
hiếp anh ta không bằng.= = “Đứng ngoài nói không tiện.” “Vậy được, đồ ngốc, vào
đi!” Tên chết tiệt kia, lại gọi tôi là đồ ngốc, bỏ đi tiếng “đồ ngốc” sẽ chết
à? Bỏ tiếng đó đi thì tôi cũng biết đang gọi tôi mà! Đúng là, tên đáng ghét!
Ghét! ︶︹︺ Tôi đẩy cửa ra. Kim thuần Hy đã mặc xong
quần áo và xuống giường, đang đứng trước cửa sổ, dùng ánh mắt bằng kim loại
lạnh lẽo bình thường để trấn áp tôi. Tôi đứng ngẩn ra một lúc, cuối cùng đã cố
gắng nở một nụ cười không hở răng ra với anh ta, tôi tự nhận đó là nụ cười rất
dịu dàng. “Cô đừng cười thế được không? Làm tôi sởn da gà!” Gì? Không ngờ nụ
cười dịu dàng thành tâm thành ý của tôi lại gặp phải kết cuộc bi thảm thế này.
Tên đáng chết, đúng là đáng chết, anh ta thích chà đạp tàn nhẫn lên thành ý của
người khác thế ư? Đáng ghét quá mà! Hứ! ~~:‑( Nhịn, nhịn nhịn… phải nhịn thôi, tôi
cố kìm chế lửa giận, vẫn cười rạng rỡ nói với anh ta:
“Xin lỗi, lúc này là lỗi của tôi, tôi không nên vào phòng
anh mà không gõ cửa.”
“Được rồi, bỏ đi!” Anh ta lườm tôi một cái, cố tỏ vẻ độ
lượng.
Gì thế? Tên này, nhận lời xin lỗi như lẽ đương nhiên thế
à. “Xin lỗi xong rồi, cô đi được rồi đấy!”
“=^‑^= Anh… có thể… dạy tôi làm bài tập không?” Cuối cùng
cũng đã nói ra câu này, phù phù… “Tại sao không làm với bạn cô? Tôi nghe nói
E033 là lớp đoàn kết nhất trường Sâm Vĩnh mà, đoàn kết đến mức thi cử cùng nhau
rớt hết.”
“Cái gì chứ? Tôi chưa bao giờ rớt nhé. Cũng đã từng thử
làm chung, lần trước cả đám cùng nhau làm, không chậm lắm, nhưng sai bét hết,
cũng chẳng ai kiểm tra được sai chỗ nào!”
“Hình như cô không hiểu lời tôi nói ~”
“Gì nữa? Tôi đã trả lời rồi đó thôi.”
“Đồ ngốc, ý tôi là không muốn giúp cô…” Anh ta nói xong,
khoát tay ra hiệu “bye bye~” rồi bay ra ngoài như gió. Gì thế, tên chết tiệt,
thấy chết không cứu. Có điều dáng vẻ anh ta khoát tay rất đẹp trai, he he! “Ôi
chao, T_T tiêu đời mình thật rồi, lần này chết chắc!” Bò lên bàn nhìn đống bài
tập như mãi mãi cũng không làm xong nổi, muốn xé xác nó ra nghìn mảnh cho xong.
Làm sao đây? Số học vật lý hóa học đều không biết làm,
đáng chết nhất là tiếng Anh, phải viết thư gì đó bằng tiếng Anh, tôi lại không
có bạn bè nước ngoài, viết làm quái gì, sau này chắc có chết cũng không ra khỏi
thành phố này, tiếng Anh có dùng đến đâu… Hu hu hu hu… đúng là bực bội… hu hu
hu hu… Không ngờ lúc đau khổ, thời gian trôi qua nhanh quá, thoáng chốc đã đến
tối, Thuần Hy chắc chắn ngủ từ lâu rồi, hôm nay anh ta ra ngoài chơi cả ngày,
bảo đảm là mệt rồi. Ngày cuối tuần ở một mình với anh ta sắp qua, kế hoạch hành
động của tôi chẳng thực hiện được cái nào, đúng là có lỗi với chính mình quá!
Hu hu hu hu… ~~~~~>_<~~~~~ Chắc tôi sẽ không bó tay với Kim Thuần Hy,
thua cuộc với Tịnh Mỹ chứ? Đừng mà, đừng…
CHƯƠNG 37
ÁC MỘNG BẮT ĐẦU! KỲ THI THỬ GIỮA KỲ GẦM RÚ LAO ĐẾN
Thứ hai vừa lên lớp, vì bài tập mà tôi bị phạt suốt một
ngày.
Đều do tên Kim Thuần Hy đáng chết kia, nếu anh ta không
so đo mà chịu giúp tôi, thì tôi đã chẳng thê thảm như vậy.
Đúng là cái đồ không có nhân tính, dù gì cũng chung sống
cùng một mái nhà, không tình yêu thì cũng có tình bạn, đúng là… Tên đáng ghét,
đáng ghét ~~:‑( Tan học, tôi buồn bực đi ngang bảng thông báo của trường.
Í? Mới dán thêm tờ gì mới thế? Lịch
thi thử giữa kỳ? Thứ bảy chủ nhật của tuần sau sau nữa?
⊙_⊙^
Trời ơi, không thể nào? Một tuần mới, thế mà đã báo cho tôi một tin dữ thế này
ư? Có một kỳ thi giữa kỳ thôi đã hành hạ người lắm rồi, lại còn thi thử giữa kỳ
trước khi thi giữa kỳ chính thức nữa?
A~? Trên tờ thông
báo đó còn chú thích: “Kỳ thi lần này nếu có từ hai môn trở lên không đạt thì
sẽ nằm trong phạm vi xử lý lưu ban, mong các bạn nghiêm túc ôn tập!” Sao mà tàn
nhẫn thế này? Học sinh mới vào trường đã “sát nhân” rồi, đây là cái ý kiến tồi
tệ của ông thầy bà cô nào thế này? Tôi khó khăn lắm mới vào được trường Sâm
Vĩnh này dưới sự “giúp đỡ” của Tịnh Mỹ, chẳng lẽ chưa hết một học kỳ đã hy sinh
anh dũng rồi sao?
Nhưng, nhưng chỉ
riêng mỗi lần thi trong trường sơ trung hồi đó thôi, kỷ lục ít nhất cũng phải
trượt bốn môn, trường mới này thì càng khỏi phải nói…—︵—^
Trời ơi, đất ơi, tôi phải làm sao đây? Rốt cuộc phải làm gì mới qua được? Phiền
phức quá, phiền chết được! Cái kỳ thi thử đáng ghét, ghét quá! Tôi nhìn chằm
chằm vào tờ giấy ngạo nghễ đó, chỉ muốn xé nó tan thành muôn nghìn mảnh, rồi
nuốt ực vào bụng cho rồi. Nếu kỳ thi này cũng vào bụng được thì hay biết mấy,
vấn đề là, không – thể ‑ được! T_T Nhưng từ lúc vào học trường mới đến nay, tôi
đã gặp phải biết bao chuyện khó hiểu, vừa bị bắt cóc lại phải chuyển nhà, hành
động săn ác quỷ thứ 100 gặp trục trặc thì thôi không bàn đến, lại phải tốn thời
gian quyết đấu với mụ phù thủy tình địch tự dưng ở đâu đó chui ra, làm gì có
thời gian và tâm trí mà học với chả hành! Bây giờ, đầu óc và vở ghi bài của tôi
đều trống rỗng như nhau! Nhưng tôi không muốn bố thất vọng. Bố vất vả khổ cực
kiếm tiền trả học phí cho tôi, sao tôi nhẫn tâm phụ lòng bố được, hơn nữa, bố
còn mong tôi đậu đại học nữa kia! Haizzz~! Làm sao bây giờ? Nếu có Tịnh Mỹ thì
hay quá! Nhưng nó đã chuyển đến trường Trung học Bản Thừa rồi. T_T Muốn nhờ tên
Kim Thuần Hy giúp đỡ thì chắc chắn là không được rồi.
Khoan đã, “mười
lời đồn lớn nhất trường” chẳng đã nói rằng vở ghi chép của Kim Thuần Hy được
coi là “Bí quyết công lược kỳ thi” hay sao? Nếu có được vở ghi chép năm thứ
nhất của anh ta, vượt qua kỳ thi cũng là chuyện dễ dàng… Ý nghĩ này làm tôi
phấn chấn hẳn! Dù thế nào quyết định như vậy, đến phòng Thuần Hy trộm vở vậy!
Tôi chạy như bay về nhà. Đến khi trời đã tối, đoán chắc Thuần Hy đã ngủ rồi,
tôi mới cởi giày ra, khẽ khàng rón rén chui vào phòng anh ta.
Giờ đây tôi như
phạm nhân bị dồn đến bước đường cùng vậy! Mặc kệ, kỳ thi là số một! Thần thánh
ơi, Phật tổ ơi, Thượng đế ơi, Chúa ơi, tha thứ cho con! Thuần Hy? Anh ta ngủ
thật à?
Anh ta nằm trên
giường, ánh trăng ngoài cửa sổ tỏa thứ ánh sáng bàng bạc lên gương mặt ấy, hàng
mi dài như lông vũ đen mướt dưới ánh trăng lấp lánh hào quang. *⊙_⊙*
Chết tiệt, sao tôi lại nghĩ đến người đẹp ngủ thế nhỉ?
Không được!
>_< Không được nhìn! Tôi chớp mắt mấy cái thật mạnh, lắc đầu cật lực như
đang đánh trống.
Không được nhìn
nữa, không được nhìn nữa! Tôi phải tỉnh táo, tỉnh táo tuyệt đối, tuyệt không
thể để sắc đẹp quyến rũ được, tôi đến để trộm vở của anh ta mà! = = Tôi cầm đèn
pin khẽ khàng lật giở những quyển vở Thuần Hy để trên bàn, tôi dám cá là xưa
nay tôi chưa bao giờ nhẹ nhàng rón rén được như thế.
Ôi chao~, vở của
anh ta để ở đâu nhỉ? Một tên con trai mà lại thu dọn sách vở gọn ghẽ thế để làm
gì? Đúng là… cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt.
Tôi len lén nhìn
anh ta một cái, ngủ như chết ấy, nhưng mà vẫn rất đẹp trai! “Hừm, vở vật lý năm
thứ nhất…” Ôi có thật này! Xem ra lời đồn là có thật mà! Tôi hứng chí ôm chặt
nó vào lòng, woa~ woa~, không ngờ từng chồng vở năm thứ nhất lộ ra từng quyển
từng quyển ngay trước mặt tôi, mà đang cười với tôi nữa chứ! \(^o^)/ Yeah~, tìm
thấy rồi, toàn bộ đã tìm ra, tuyệt quá, cứ ôm hết toàn bộ về phòng đi, kỳ thi
này chẳng thành vấn đề nữa! Có lẽ tôi đã hào hứng quá đáng, nên quên rằng đây
là hành động ăn trộm không quang minh chính đại, cứ thế ôm đống vở, chân trần
nhảy nhót như một con điên. Đôi chân trần nóng hổi và nền nhà cứng cáp lạnh
băng sao lại có thể chạm vào nhau mạnh mẽ đến thế? Vì thế khi chân tôi rơi từ
một độ cao nhất định xuống và nhói lên một cơn đau, tôi đã mất thăng bằng và
ngã nhào xuống.
Tôi mặc kệ cơn
đau, vội vã bịt chặt mồm bò lên gần giường, xem có làm Thuần Hy thức giấc hay
không. May quá may quá, không có chút phản ứng, tên này ngủ gì mà như chết thế?
Lần này ổn rồi, tôi có thể “nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, trộm về một chồng vở”! Ha
ha, ha ha! ~^O^~
CHƯƠNG
38
NỤ
HÔN CỦA ÁC QUỶ
Ôi~ chao~, O_O^
không ổn rồi, tay tôi hình như bị thứ gì đó túm chặt, hình như là một thứ rất
ấm nóng~, hình như, hình như là một bàn tay… ⊙_⊙
Hả~? Một bàn tay… “Ối~ ối~ ối~!” Đầu tôi đột ngột bừng tỉnh. Cái tên đang nắm
tay tôi chính là Kim Thuần Hy chết tiệt, anh ta tỉnh dậy từ lúc nào thế?
Lúc này đây, thân
hình khuất dưới tấm chăn, anh ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt chiêu bằng
“kim loại” của mình, luồng sáng đó khiến toàn thân tôi lạnh buốt và tôi rùng
mình liên tục.
“Cô đang làm gì
hả?”
“He he. =^‑^=
Không… không có gì đâu… tôi đi đây. Ngủ ngon. Tạm biệt.” Tôi vội vã giấu vở ghi
của anh ta ra sau lưng, chuẩn bị chuồn đi.
“Không thể được.”
Mệnh lệnh sắc bén này khiến tôi sững sờ, trán tôi bắt đầu toát mồ hôi.
Không thể nào?
Không thể bị anh ta phát hiện chứ? Hoặc là từ đầu đến giờ anh ta không hề ngủ,
giả vờ ngủ?
Tôi bỗng hiểu ra
điều gì đó, cái tên nham hiểm xảo quyệt này! “Nửa đêm lẻn vào phòng tôi len lén
rình rập gì? Có phải muốn tấn công tôi không?” Thuần Hy nắm chặt tay tôi, đôi
mắt mê hoặc nhìn tôi chằm chằm, nụ cười tà ác trên gương mặt, lúc anh ta nói
câu ấy, hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào mặt tôi.
Nếu không phải
trong tình hình này, thì đây chắc là biểu hiện cho một nụ hôn lãng mạn sắp sửa
diễn ra mà tôi mong chờ bấy lâu? Phù phù phù! Nghĩ gì thế hả, lúc này mà còn
nghĩ bậy nghĩ bạ được.
Tôi lắc đầu thật
mạnh, gương mặt tôi không biết tự lúc nào nóng bừng bừng đến mức có thể luộc
chín một quả trứng gà. *>_<* “Gì chứ! Đồ tự sướng! Không hiểu anh đang
nghĩ cái quái gì nữa! Tôi tấn công anh á? Quách Tiễn Ni tôi có cần đêm hôm
khuya khoắt chạy đến phòng anh tấn công anh không? Anh chẳng có chút hấp dẫn gì
với tôi hết, chỉ có vở ghi chép của anh mới quyến rũ nổi…” Dừng lại, tôi vừa
nói gì thế, trời ơi, tôi bị sao thế này, không đánh mà khai ư? O_O^ Sao tôi ngu
ngốc thế hả tôi ơi?
“Cô là đồ ngốc,
cô tưởng tôi không biết cô đến đây làm gì à?” Thuần Hy vừa nói vừa véo vào mũi
tôi.
Trời đất, cái tên
động vật máu lạnh này mà cũng biết véo mũi tôi á, gương mặt nửa cười nửa không
lộ ra vẻ nghịch ngợm mà tôi chưa bao giờ được thấy, giống như một cậu nhóc đang
đùa dai vậy.
*O_O* … Trời ơi,
có phải con đang rơi vào giấc mơ không?
“Sao anh lại véo
mũi tôi?” Tôi tức giận trừng mắt nhìn.
Đó là lời từ
miệng tôi nói ra ư? Tôi bị làm sao thế nhỉ, sao cứ thích nói ngược lòng mình
vậy~! “Sao cô cứ làm ra vẻ tức giận bừng bừng mãi thế, có biết như vậy rất xấu
không?” Kim Thuần Hy chết tiệt, dám nói tôi xấu à?! Tức chết đi mất! Tức chết
đi thôi! Tên này, đúng là đáng ghét, đáng ghét cùng cực! “Tôi không chỉ muốn
véo mũi cô, mà còn muốn…” Anh ta nắm lấy tay tôi, đột ngột kéo tôi một cái ngã
nhào lên giường. =~*.*~= Cả người tôi bỗng dưng mềm nhũn, những quyển vở cứu
mạng nãy giờ được tôi giữ chặt nay đã rơi đầy ra sàn.
“Anh… anh… anh
anh anh muốn làm gì thế hả?”
“Tôi nói cho cô
biết tôi muốn làm gì nhé…” Ánh mắt anh ta kỳ quặc quá! Cử chỉ hôm nay sao không
hề giống với người lạnh lùng mà bình thường tôi vẫn thấy? Lạnh lùng và điên
cuồng, rốt cuộc tôi thích người nào hơn?
Những ý nghĩ kỳ
lạ và ly kỳ đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc tôi, tay tôi bị anh ta nắm chặt, cả
người nằm trên chiếc giường mềm mại của anh ta, không thể nhúc nhích gì được.
Anh ta không có ý
buông tôi ra, vẫn cười gian xảo với tôi. Chắc chắn anh ta nghe thấy nhịp tim
của tôi, vì nó đang đập rất nhanh rất mạnh… Không ổn, sao tôi có thể để mặc
người ta “hãm hại” như thế được, tuy trong lòng cũng hơi hơi muốn thế.
*>_<* “Đừng mà đừng mà! Anh làm gì thế hả?” Thực ra tôi không biết anh ta
muốn làm gì, có lẽ là chuyện mà sau khi kết hôn mới được làm ấy, sao tôi có thể
để tên này được thể làm tới? Tôi vùng vẫy điên cuồng.
“Tuy tôi cũng hơi
hơi thích anh, nhưng… như… như vậy thì nhanh quá!” Gương mặt tôi nóng bừng
bừng, hình như nóng hơn tất cả mọi lần.
“Cái gì? Cô… cô
thích tôi?” Thuần Hy đột ngột buông tôi ra, xuống giường và bật đèn.
Anh ta chẳng làm
gì tôi cả, vào khoảnh khắc tay anh buông lỏng, trong lòng tôi hình như cảm thấy
chút chút hụt hẫng~.
Lạ thật, sao anh
ta ấp úng thế nhỉ, hình như gương mặt cũng hơi đỏ nữa, gì vậy? Anh ta quan tâm
đến chuyện tôi thích hay không à?
“Tôi không tin.”
Trời ạ, một lúc lâu anh ta lại nói ra câu này à?
“* >_< *
Vậy nếu tôi thẳng thắn nói anh biết, tôi thật sự rất thích, rất thích anh, anh
có tin không?” Trời ơi, tôi lại nói là thích anh ta trước mặt “khổ chủ”? Mất
mặt quá! Nhưng đối diện với một Thuần Hy khác thường, lời nói thích anh cứ thế
buột miệng mà ra! “Cũng một lời đó, chẳng phải cô đã nói với người khác vô số
lần rồi sao? Câu này thoát ra từ miệng cô, chắc còn đơn giản hơn cả uống nước
nhỉ!” Trời ơi, sao anh ta lại nói tôi như vậy, đầu óc tên này đang nghĩ gì thế?
Anh ta xem tôi là gì chứ? Là đứa con gái chơi bời xem tình cảm là trò đùa chắc?
Trời ơi, tôi muốn chết… Không rõ vì sao, nước mắt tôi bắt đầu rơi xuống, không
hề báo trước… Anh ta nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, ngẩn ra một lúc, sau đó bắt
đầu cười, cười rất kỳ lạ.
“Kim Thuần Hy
đáng chết, anh cười nhạo tôi hả?” Hu hu hu hu… tôi không muốn sống nữa, hu hu
hu hu… ~~~>_<~~~ Tại sao? Tại sao tôi lại đau lòng? Chẳng lẽ, chẳng lẽ
tôi đã thích cái tên này thật rồi sao? Không thể nào? Không thể, thợ săn ác quỷ
không thể nảy sinh tình cảm với mục tiêu của mình, không thể… Anh ta vẫn cười
không dừng lại được.
“Kim Thuần Hy
chết tiệt, p(>_<)q anh đi chết đi!” Tôi nhặt lấy vở ném vào mặt anh ta.
“Tôi không cần vở
ghi của anh nữa, anh quá xem thường người ta!”
“Không cần thật
à?” Anh ta đưa quyển vở lên cao.
“Không cần!” Tôi
quay mặt đi, song trong lòng gào thét, không có vở thì tôi thi thế nào được.
“Không cần thật à
?”
“Không cần thật,
không cần thật!” Tên chết tiệt, muốn tôi thỏa hiệp? Đừng mơ! Kim Thuần Hy bỗng
ngừng cười,nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng đi đến chỗ tôi. Tôi bắt đầu lúng túng.
“>_< Sao
lại nhìn tôi thế? Không được nhìn, tôi không cho anh nhìn! Đôi mắt anh có
quyến rũ thế nào cũng đừng hòng cám dỗ tôi, p(>o<)q Anh quên…” Tôi nói
chưa xong thì đã không thể tiếp tục, bởi vì môi tôi đã bị Kim Thuần Hy bịt
chặt, bằng đôi môi của anh ta! *⊙_⊙*
Đôi mắt tôi trợn to, rèm mi anh ta tôi có thể nhìn rõ mồn một, đến mức có thể
đếm từng sợi. Sao anh ta cứ làm những chuyện tôi không thể nghĩ đến nhỉ, nhưng
mà, tại sao? Tại sao tôi không thấy ghét chút nào?
Thậm chí còn
thích nữa… Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu quay cuồng… =~*.*~= Chắc đây là lần thứ
hai chúng tôi hôn nhau nhỉ, cũng không báo trước như lần đầu tiên! Phải biết
là, một giây trước tôi vẫn còn mắng anh ta, cái câu “anh quên đi nhé” vẫn còn
chưa kịp thốt ra.
Nhưng không hoảng
loạn như lần đầu, chỉ có dịu dàng và ấm áp, khiến những bất mãn của tôi tan
biến ngay trong khoảnh khắc này.
Nhưng, nhưng tại
sao giây phút này lại ngắn ngủi thế.
Đôi môi tôi được
giải phóng, không còn đếm được lông mi của anh, anh ta đưa quyển vở lên cười
với tôi… “Không cần thật à…”
“Cần!” Tôi buột
miệng, nụ hôn đó khiến tôi quên hết những gì đã xảy ra.
“He he, âm mưu
của tôi thắng lợi rồi nhé! Tôi biết ngay cô không thể không cần vở ghi của tôi
mà!”
“Gì chứ? Anh nói
rõ tôi xem, nụ hôn lúc nãy của anh là ý gì?”
“Một sự trừng
phạt.”
“Gì… gì chứ?” *⊙_⊙*
“Ai bảo cô trộm vở của tôi!”
“Kim Thuần Hy
chết tiệt, anh đi chết đi!” Tôi ném vở thật mạnh vào anh ta, đùng đùng chạy ra
ngoài.
Gì chứ! Đồ sâu
chết tiệt! Kim Thuần Hy lạnh lùng! Kim Thuần Hy khốn kiếp! Kim Thuần Hy đáng
chết! Anh tưởng anh ngon lắm hả?
Tôi chẳng hề
thích anh, không hề, chẳng qua tôi xem anh là mục tiêu thứ 100 thôi, là “mục
tiêu săn ác quỷ”! Anh có hiểu không? Tên đáng ghét! Đáng ghét! ~~p(>o<)q
Hừ ~ ~! >_< Cứ đợi đó đi! Tôi nhất định sẽ đá anh khi anh đã yêu tôi chết
đi sống lại. Tất cả những gì anh làm hôm nay anh sẽ chịu hậu quả về sau! Tôi sẽ
khiến anh trả giá đắt! Ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha! (Lạ thật, trong nụ cười
này sao lại có vị đắng thế nhỉ? T_T)