Ngàn năm chờ đợi - Chương 03 - 04

Chương 3

Tâm sự

Dõi theo chiếc bóng u buồn của nàng, tựa như hàng ngàn con
kiến đang gặm nhấm trái tim ta.

Hàng ngàn năm qua, ta đã đọc được nỗi cô đơn và u buồn trong
mắt nàng, nhưng nàng có hiểu niềm mong chờ, nỗi ngơ ngác của ta?

Hàng ngàn năm trước, chàng đã tạo ra một vẻ đẹp có một không
hai, dùng máu và nước mắt để phú cho tiểu nữ một trái tim thánh thiện, nhưng
chàng không thể tặng cho tiểu nữ sự sống.

Tiểu nữ chỉ có thể đứng ở đó, mắt không được nhìn, tai không
được nghe, miệng không nói được...

Tiểu nữ mơ màng nghe thấy chàng nói chuyện với tiểu nữ, lúc
đầu tiểu nữ không biết chàng đang nói gì, dần dần tiểu nữ đã hiểu, mỗi câu nói
của chàng, tiểu nữ đều hiểu hết, không phải dùng tai, mà là dùng trái tim, dùng
tâm hồn của tiểu nữ để cảm nhận.

Chàng hỏi tiểu nữ tình yêu là gì? Hỏi tiểu nữ tại sao người
trần lại có thể yêu đến chết cũng không hối hận?

Tiểu nữ đã nghe thấy, tiểu nữ đã nói với chàng bằng cả trái
tim rằng: “Mặc dù tiểu nữ không phải cô gái đó, nhưng nếu có một ngày như thế,
tiểu nữ cũng sẽ vì hạnh phúc của chàng mà nguyện hy sinh mọi thứ của mình.”
Nhưng chàng không nghe thấy, chàng có đôi tai, thế nên trái tim chàng không
nghe thấy tiếng nói của tiểu nữ.

Cái vuốt ve và vòng tay âu yếm của chàng đã khiến cơ thể lạnh
giá của tiểu nữ được sưởi ấm. Tiểu nữ đã nói với chàng bằng cả trái tim rằng:
“Tiểu nữ cũng hạnh phúc, cho dù mãi mãi phải làm một bức tượng như thế này, chỉ
cần mãi mãi được ở bên chàng, tiểu nữ cũng toại nguyện lắm rồi.”

Tiểu nữ tin rằng chàng cũng vậy, chỉ cần có tiểu nữ ở bên
chàng và lắng nghe chàng tâm sự, chàng cũng mãn nguyện rồi.

Tiểu nữ tưởng rằng đời đời kiếp kiếp đôi ta sẽ không bao giờ
xa nhau, chỉ tiếc rằng cuối cùng tiểu nữ vẫn phải rời xa chàng. Tiểu nữ đã bị
ném xuống vách đá cheo leo cao vạn trượng, tan xương nát thịt, linh hồn của tiểu
nữ từ từ tan theo gió. Tiểu nữ biết rằng mình sắp biến mất, lòng tiểu nữ buồn
vô hạn, từ đây sẽ không thể ở bên chàng, không thể lắng nghe bao tâm sự của
chàng nữa.

Giây phút đó, niềm khát khao duy nhất của tiểu nữ chính là
điều mà Thái Bạch Kim Tinh nói là sự thật, sự tan vỡ của tiểu nữ là điều tốt nhất
cho chàng.

Trong lúc thế giới của tiểu nữ là một khoảng trống hư vô, thì
một nỗi đau xé lòng từ trái tim ập đến. Sau đó tiểu nữ mới biết đó là một giọt
nước mắt, giọt nước mắt của chàng đã giúp tiểu nữ giữ được nguyên thần, để linh
hồn tiểu nữ bắt đầu hội tụ.

Cho dù phải gánh chịu bao nỗi đau, tiểu nữ vẫn cố gắng hít lấy
linh khí của đất trời, vạn vật, mong có thể nuôi dưỡng sinh mệnh của mình.
Không biết phải trải qua bao nhiêu năm, tiểu nữ mới có thể khôi phục lại được
cơ thể đã tan xương nát thịt, mục đích chỉ là để giữ lại hình ảnh hoàn mỹ trong
trái tim chàng.

Dần dần tiểu nữ đã nghe thấy nhịp đập của trái tim mình,
nhìn thấy cảnh đẹp tuyệt vời dưới trần gian, nghe thấy tiếng chim hót, ngửi thấy
hương hoa... Tiểu nữ rất muốn được nhìn thấy chàng, rất muốn biết một người tụ
hội bao tinh hoa của đất trời có tướng mạo kim ngọc như thế nào, trẻ trung khôi
ngô hay già nua chậm chạp...

Cho dù chàng mang dáng vẻ nào, tình yêu và nỗi nhớ của tiểu
nữ đối với chàng đều không hề thay đổi.

Trăm năm sau, tiểu nữ có thể cử động, nhưng chỉ là điệu múa
tuyệt vời giữa sông nước mênh mông. Tiểu nữ đã cất cao giọng, hát những giai điệu
mà chàng thích nhất để thể hiện nỗi nhớ nhung da diết dành cho chàng.

Tiểu nữ đã từng đi tìm bóng chàng giữa chốn phàm tục, nhưng
ngoài bức tượng mà người đời thờ cúng chàng ra, tiểu nữ không tìm được gì cả.

Vậy thì cách duy nhất có thể gặp được chàng là khổ luyện tu
hành, chờ đợi một ngày nào đó được đứng trong hàng ngũ thần tiên, được lên
thiên đình gặp chàng.

Tiểu nữ quay về núi Hoa Sơn, khổ luyện tu hành, không phân
biệt ngày đêm, cố gắng hết sức mình để tích thiện duyên, cầu thiện quả. Tiểu nữ
tin rằng, cho dù là bao lâu, chắc chắn tiểu nữ sẽ được quay lại với chàng.

Tiểu nữ hiểu những quy định của thiên đình, cũng biết thần
tiên không được nảy sinh tình cảm, tiểu nữ không cần trọn đời trọn kiếp chung sống
bên chàng, chỉ mong được âm thầm ngắm chàng như thế này, được ở bên chàng đến
muôn kiếp sau.

Những nỗi vất vả của tiểu nữ đã được đền đáp, được gặp chàng
ở điện Kim Loan, như vậy tiểu nữ đã thỏa nguyện rồi.

Tiểu nữ nhận ra nỗi đau khổ của chàng và cũng cảm thấy rất
đau đớn. Chàng đã ban tặng cho tiểu nữ trái tim và tâm hồn, chàng đã cho tiểu nữ
tất cả, tiểu nữ cảm kích chàng và muốn âm thầm yêu chàng bằng tất cả tấm lòng.

Nhưng tiểu nữ không thể để chàng vì tiểu nữ mà phế bỏ ngàn
năm tu hành, không thể để chàng vì tiểu nữ mà trọn đời trọn kiếp không thể trở
lại...

Thanh Ngưng đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sáng ngời.

“Sao nàng lại ở đây?” Thấy Y Vân vội vã cúi đầu định bỏ đi,
chàng bèn chặn lại.

“Vương Mẫu nương nương sai tiểu nữ dệt gấm vóc cho bà, tiểu
nữ đang định đi lấy tơ vàng.”

“Nàng là Y Vân hả?”

“Dạ!”

“Dường như nàng rất sợ ta.” Thấy nàng tránh mình, niềm hy vọng
trong đáy mắt Thanh Ngưng biến thành sự hẫng hụt. Chàng tưởng rằng Y Vân xuất
hiện gần cung Tuế Chân vì nàng đã nhớ ra được điều gì đó, thậm chí chàng còn cảm
nhận được vẻ bối rối của nàng trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau ban
nãy, hóa ra tất cả chỉ là ảo giác.

“Dạ, căm ghét ạ!” Giọng nàng cất cao hơn.

Thanh Ngưng cố gắng kiềm chế không để mình bột phát, bất chấp
sự chống đối của Y Vân, chàng kéo nàng vào cung điện của mình.

Mọi thứ trong cung điện không có gì thay đổi, chỉ có điều
nơi đó vừa xa lạ vừa quen thuộc đối với Y Vân. Nàng vẫn tưởng Thanh Ngưng là vị
thần thoát tục nhất trên thiên giới, những nơi thuộc về Thanh Ngưng sẽ như thơ
như họa, như mộng như ảo, hôm nay nàng mới biết, hóa ra tất cả chỉ là một vùng
trống không.

Thanh Ngưng buông bàn tay đang túm chặt nàng ra, bình thản
nói: “Ta chỉ mong nàng đứng ở đây, nghe ta nói chuyện một lát, nàng thấy thế
nào?”

Thanh Ngưng thấy nàng gật đầu, ánh mắt sâu thẳm lại nhìn về
phía núi Hoa Sơn.

“Các vị thần tiên trên thiên giới rất kính trọng ta, chúng
sinh dưới nhân gian luôn tôn thờ ta, nhưng ta chưa bao giờ biết, rốt cuộc cái
mình cần là gì? Đã có thời gian ta nghĩ rằng mình rất cô độc, sống lẻ loi một
mình trong thời gian dài đằng đẵng, cho đến khi sự xuất hiện của nàng đã làm
thay đổi mọi thứ của ta.

Đối với một vị thần, làm bất cứ việc gì đều không phải tốn
công mất sức, thực ra dốc hết tâm huyết là một niềm vui. Nhìn những thành tựu
mà mình đạt được sau bao nỗi vất vả, lần đầu tiên ta cảm thấy hạnh phúc, một niềm
hạnh phúc vì đã hy sinh.

Ta thích ngày ngày được ngắm điều tâm huyết của mình, tận hưởng
cảm giác thành công đó. Mặc dù ta biết nàng không nghe thấy, nhưng ta vẫn muốn
tâm sự mọi chuyện cho nàng nghe.

Ta coi nàng là tri kỷ, là người duy nhất hiểu được nỗi niềm
trong lòng ta giữa đất trời bao la, cũng là người duy nhất có thể tồn tại vĩnh
hằng với ta trong tam giới.

Dần dần ta đã quen với sự tồn tại của nàng, lần nào xuống trần
ta cũng sợ nàng cô đơn, lần nào gặp được chuyện gì hay ta đều nghĩ sau khi nghe
nàng có vui không, gặp câu chuyện nào khiến ta cảm động, ta cũng chia sẻ với
nàng, thậm chí gặp đồ vật gì hay, ta cũng muốn đem về cho nàng, chỉ tiếc là
nàng không có sinh mệnh, không thể sở hữu thứ gì cả.

Nếu một ngày nào đó nàng có thể nói chuyện với ta, mỉm cười
với ta, thì ta sẵn sàng đánh đổi bằng tất cả những gì ta đang có.

Ta đã tra cứu mọi sách cổ ở tam giới, thậm chí ta còn lặng lẽ
cầu nguyện cho nàng trước Phật, mong nàng có được sinh mệnh, dù chỉ là một người trần có máu có thịt. Nhưng tiếc rằng
hàng ngàn năm qua, nàng vẫn đứng như thế trước mặt ta.

Mặc dù niềm mong mỏi của ta không có cơ hội trở thành hiện
thực, nhưng ta cũng đã thỏa nguyện lắm rồi. Chỉ cần có nàng bên cạnh, chỉ cần
ngày ngày ta được nhìn thấy nàng.

Tiếc rằng ngay cả nguyện vọng này ta cũng không thực hiện được,
mặc dù ta có đạo hành ngàn năm, có pháp lực vô biên, nhưng đứng trước nàng -
người duy nhất ta muốn được sở hữu, ta không thể làm được gì, để mặc nàng tan
xương nát thịt.”

Chương 4

Hồng Loan

Gấm vóc trước mặt đã chất cao như núi, bàn tay mềm mại của Y
Vân vẫn không hề có ý định dừng lại, nếu thần tiên có thể chảy máu, những dải gấm
mà nàng dệt sẽ có màu đỏ tươi, nếu thần tiên có thể khóc, dải lụa trong tay
nàng đã thấm đẫm nước mắt.

“Ta coi nàng là tri kỷ, là người duy nhất hiểu được nỗi niềm
trong lòng ta giữa đất trời bao la, cũng là người duy nhất có thể tồn tại vĩnh
hằng với ta trong tam giới...”

“Nếu một ngày nào đó nàng có thể nói chuyện với ta, mỉm cười
với ta, thì ta sẵn sàng đánh đổi bằng tất cả những gì ta có...”

“Tại sao đến khi cử động được, mỉm cười được, nàng lại quên
ta nhanh như vậy...”

“Đừng nói nữa!” Y Vân đau khổ bịt chặt tai mình lại.

Tại sao giọng nói của Thanh Ngưng cứ mãi văng vẳng bên tai
nàng, giày xéo trái tim nàng hết lần này đến lần khác?

“Sao vậy? Ai đã gây phiền hà cho vị tiên tử kiều diễm nhất của
thiên giới chúng ta?” Một khuôn mặt với nụ cười rạng ngời xuất hiện trước mắt
nàng. Đó là Thỏ Ngọc, nàng luôn lấy cớ cung Quảng Hàn quá lạnh, thích được nhởn
nhơ bay qua bay lại trong thiên cung, đặc biệt là thích đến cung Chức Nữ nói
chuyện với Y Vân.

“Không có gì, hình như người trần lại đang cầu xin gì đó.” Y
Vân ngại ngùng mỉm cười.

“Cầu xin điều gì mà khiến nàng phải bực mình như vậy? Liệu
có phải lại là đôi trai gái si tình nào đó không?” Thỏ Ngọc ngồi xuống bên cạnh
Y Vân, nét mặt lộ rõ vẻ thông cảm, than thở: “Thật không thể hiểu chuyện tình
ái dưới nhân gian, động một tí là “Sơn vô lăng, thiên địa hợp!” Ta đã sống cả
nghìn năm nay cũng đâu có thấy sơn vô lăng, thiên địa hợp! Ta muốn ngày ngày được
xem họ hợp hợp tan tan!”

Y Vân bình thản mỉm cười, tiếp tục dệt dải gấm trong tay,
tình yêu ư? Người chưa trải qua làm sao hiểu được nỗi si mê và trầm luân đó.

“Muội có biết không? Người rầu rĩ nhất là Nguyệt Lão, lần
trước khi ta đến cung Hồng Loan chơi, thấy ông rầu rĩ đến nỗi đầu gần rơi xuống
đất. Ha ha!” Thỏ Ngọc vừa cười vừa đẩy Y Vân.

“Nguyệt Lão hả? Là Hồng Loan Kim Tinh chuyên giám sát chuyện
nhân duyên dưới trần gian ư?”

“Đúng vậy! Này, chúng ta đến cung Hồng Loan chơi đi!” Vừa nhắc
đến chỗ chơi vui, Thỏ Ngọc lại vô cùng hào hứng.

“Không được, muội còn phải dệt vải.”

“Dệt gì chứ, chỗ vải muội đã dệt đủ cho tiên nữ mặc mấy trăm
năm rồi.” Thỏ Ngọc cướp dải gấm trong tay Y Vân, vứt sang bên cạnh rồi bay về
phía cung Hồng Loan.

Cung Hồng Loan với tường đỏ ngói lục bích thấp thoáng trong
màn sương, trên cây tùng già treo lơ lửng vô số sợi dây tơ hồng, hóa ra ở đây
không có ánh trăng mà chỉ là ban ngày ngàn năm không thay đổi.

Y Vân đang định gõ cửa thì Thỏ Ngọc đã kéo nàng đẩy cửa bước
vào.

“Vào cung đường đột thế này e không hay lắm?” Y Vân còn nhớ ở
dưới trần gian, đến nhà người khác đều phải gõ cửa.

“Muội tưởng các bậc lão thần tiên sống đã mấy nghìn năm còn
so đo chuyện muội có gõ cửa hay không ư? Hay là muội tưởng họ đang làm những việc
không muốn để người ngoài biết?”

Y Vân lắc đầu bất lực. Đúng vậy, ở tiên giới, không ai để ý
đến những chuyện này, cũng không có điều bí mật gì giấu được các vị thần tâm sáng
hơn gương.

Trong cung Hồng Loan, đâu đâu cũng là vách tường dát ngọc đỏ,
trên bức tường nào cũng viết đầy những cái tên rực rỡ ánh vàng. Một vị tiên già
râu dài chấm đất, hiền từ, phúc hậu đang ngồi trước bức tường đỏ, bị màn sương
thoắt ẩn thoắt hiện che nửa thân dưới. Tay ông cầm một cây bút lông đỏ và đang
suy tư điều gì đó.

“Lão Tinh Quân, ngài lại gặp khó khăn gì ư?” Thỏ Ngọc thờ ơ
kéo Y Vân ngồi xuống đối diện với ngài.

Nguyệt Lão cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột
ngột của Thỏ Ngọc và Y Vân mà chỉ cau mày nhìn mấy cái tên trên tường nói: “Chà
chà, khó cho ta thật!”

“Lại có đôi trai gái si tình nào nữa à? E rằng chỉ ngài mới
đủ kiên nhẫn cùng những con người phàm tục này loanh quanh với mấy việc không
đâu.” Thỏ Ngọc bĩu môi nói.

“Đúng vậy, không biết phải sắp xếp thế nào cho ba người Lạc
Dự Minh, Lâm Tương Kiệt, Trương Kỳ Nhã.” Nguyệt Lão thở dài nói.

“Ngài có gì khó khăn sao?” Không giấu nổi tò mò, Y Vân bèn hỏi
xen vào, trong suy nghĩ đơn thuần của nàng, chỉ cần người nào có tình cảm với
nhau thì nên cho họ đến với nhau, hà cớ gì phải tính toán như vậy?

“Anh chàng Lạc Dự Minh này đã giết rất nhiều người, hưởng thọ
chỉ hai mươi lăm tuổi, trong khi Lâm Tương Kiệt là người khiêm tốn, biết nhường
nhịn, luôn làm việc thiện, lại là thanh mai trúc mã với Trương Kỳ Nhã. Hiện tại
hai người này đều đem lòng yêu thương Trương Kỳ Nhã, ta không biết nên kết
duyên cho ai.”

“Việc đó cần gì phải nghĩ, dĩ nhiên là Lâm Tương Kiệt rồi.
Ngài xem, anh ta hưởng thọ tám mươi tuổi, có thể bạch đầu giai lão, hạnh phúc
trọn đời với Trương Kỳ Nhã.” Thỏ Ngọc chỉ vào bản ghi chép của Lâm Tương Kiệt,
nói rất dứt khoát.

“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng kiếp trước Trương Kỳ Nhã và Lạc
Dự Minh vốn là vợ chồng, Lạc Dự Minh chết trên chiến trường, Trương Kỳ Nhã đã
hy sinh cả tuổi xuân của mình để phụng dưỡng cha mẹ, chăm sóc con cái cho anh
ta...

Trước lúc lâm chung,
Trương Kỳ Nhã đã cầu nguyện trong miếu Nguyệt Lão, mong mỏi kiếp sau vẫn được kết
nối tiền duyên với Lạc Dự Minh.” Nguyệt Lão nhìn số phận của ba người với vẻ
khó xử, kiếp trước ông đã để Trương Kỳ Nhã sống cô đơn, khổ ải cả đời, kiếp này
thực sự không nỡ để cô lặp lại vết xe đổ lần nữa.

Y Vân nhẹ nhàng nói: “Nếu cảm thấy kiếp trước sống khổ thì
cô ấy đã không muốn kiếp sau lại tương phùng với anh ta. Sao Tinh Quân không để
cô ấy được toại nguyện?”

Nếu Nguyệt Lão se duyên cho nàng và Thanh Ngưng, thì cho dù
chỉ làm vợ chồng một ngày, nàng cũng cam tâm tình nguyện sống lẻ loi, khổ sở suốt
đời.

“Ngươi đâu có biết,
kiếp này gã Lạc Dự Minh đó tội ác tày trời. Làm sao ta có thể để hắn hành hạ một
người con gái dịu dàng, tốt bụng? Tội lỗi, tội lỗi quá!” Nguyệt Lão thở dài
nói.

“Thế gian có bao nhiêu chuyện ngang trái, éo le, thần tiên
như chúng ta sao có thể hiểu, có ai muốn làm ma quỷ để bị mọi người ghét bỏ,
căm hận đâu, chắc chắn anh ta phải có nỗi khổ khi rơi vào hoàn cảnh đó, ta tin
rằng bản tính của anh ta lương thiện. Huống chi cho dù kết quả thế nào, con đường
là do Trương Kỳ Nhã tự lựa chọn, cô ấy sẽ không hối hận.” Nếu là nàng, chắc chắn
nàng sẽ không hối hận.

Nguyệt Lão chăm chú nhìn những dòng tên trên tường hồi lâu,
cuối cùng thở dài: “Đúng là nghiệp chướng! Tất cả phải xem duyên số của bọn họ
thế nào.” Cây bút đỏ của ông điểm nhẹ vào tên của Lạc Dự Minh và Trương Kỳ Nhã,
hai cái tên lấp lánh một lúc rồi biến mất khỏi bức tường của ông.

Y Vân đứng trước cơn gió xuân đang vờn nhẹ, hương thơm lan tỏa
trước điện Thái Bạch. Thấy Thái Bạch Kim Tinh đang chơi cờ một mình trong vườn,
vắt óc tự đọ sức với chính mình, nàng bèn ngần ngừ gọi nhỏ: “Tinh Quân, tiểu nữ
có một câu hỏi, có thể thỉnh giáo ngài được không ạ?”

“Mời tiên nữ ngồi!” Thái Bạch Kim Tinh gật đầu với nàng.

“Số phận của người trần là do thiên đình phú cho, tại sao
thiên đình lại sắp đặt cho những người có bản tính lương thiện đó trở thành ma
quỷ?” Nàng lặng lẽ bước vào, cung kính đứng trên hành lang uốn lượn quanh co chờ
đợi câu trả lời của Thái Bạch Kim Tinh.

“Tiên nữ không biết đó thôi, không phải thiên đình phú cho
người trần số phận của cả cuộc đời họ. Mệnh Địch Ti chỉ dựa vào nghiệp chướng của
mỗi người ở kiếp trước và quyết định nỗi khổ nạn mà kiếp này anh ta phải gánh
chịu. Trong những khổ nạn này, anh ta muốn rẽ theo ngả nào thì hoàn toàn có thể
tự lựa chọn.

Những bậc thần tiên như chúng ta có thể hóa giải một số khổ
nạn cho họ, nhưng không thể thay đổi sự lựa chọn của họ.”

“Cái mà chúng ta có thể làm là đứng nhìn họ trải qua muôn
vàn khổ ải, đau thương mà không động lòng ư? Nếu chúng ta không làm được gì thì
tại sao vẫn thống trị tam giới?”

Thái Bạch Kim Tinh sửng sốt ngẩng lên, ánh mắt thăm dò của
ông dừng lại trên khuôn mặt nàng một hồi lâu rồi mới buông quân cờ trong tay xuống:
“Thanh Ngưng nói, ngài đã tạo ra cơ thể nàng, nhưng lại không thể phú cho nàng
linh hồn, xem ra ngài đã nhầm, chỉ có linh hồn mà Thanh Ngưng phú cho nàng mới
hiền lành, tốt bụng như vậy.”

“Nàng có hận ta vì năm xưa ta đã ném nàng xuống vách đá cheo
leo không?” Thấy nàng không nói gì, Thái Bạch Kim Tinh hỏi.

Y Vân lặng lẽ lắc đầu, quả là vô cùng ngớ ngẩn nếu định giấu
các vị thần tiên luôn thấu hiểu mọi chuyện này.

“Thế hà cớ gì nàng vẫn quay trở lại thiên đình?”

“Tiểu nữ sẽ không làm phiền đến Thanh Ngưng đâu, tiểu nữ...”
Nàng định nói sẽ không để Thanh Ngưng biết suy nghĩ của nàng, nhưng chưa dứt lời, Thái Bạch Kim Tinh đã ngắt lời nàng.

“Một người đã tu luyện ngàn năm như Thanh Ngưng, nàng sẽ giấu
được bao lâu?”

“Tiểu nữ...” Đúng vậy, Thanh Ngưng không phát hiện ra là do
bấy lâu nay nàng không dám nói nhiều trước mặt chàng, nhưng sớm muộn gì chàng
cũng sẽ biết, nếu Thanh Ngưng biết, chàng sẽ thế nào?

Bên tai nàng lại vẳng lên câu nói của Thanh Ngưng: “Nếu một
ngày nào đó nàng nói chuyện được với ta, mỉm cười với ta, thì ta sẵn sàng đánh
đổi bằng mọi thứ.” Bất giác trái tim nàng run lên.

Thái Bạch Kim Tinh thu dọn bàn cờ, bước đến chỗ nàng, nói:
“Nếu tiên nữ muốn biết tại sao người trần phải trải qua nhiều khổ nạn như vậy
thì hãy xuống trần gian ngó xem.”

“Nhưng tự ý xuống trần sẽ vi phạm quy định của thiên đình.”
Lúc mới gia nhập hàng ngũ thần tiên, Y Vân đã ghi nhớ hàng vạn quy định của
thiên đình.

“Đúng là tự ý xuống trần là vi phạm nội quy của thiên đình,
nhưng xuống trần trợ giúp người đời là hành thiện tích đức. Yên tâm, người cai
quản Nam Thiên Môn là Thanh Ngưng.” Thái Bạch Kim Tinh mỉm cười rồi bỏ đi.

Y Vân rất hiểu hàm ý của Thái Bạch Kim Tinh, mỗi vị thần
tiên xuống trần đều phải có chỉ lệnh của Thanh Ngưng thì mới có thể rời thiên
đình từ Nam Thiên Môn, nếu không sẽ vi phạm nội quy của thiên đình.

Người cai quản Nam Thiên Môn là Thanh Ngưng, nếu nàng không
đi qua Nam Thiên Môn mà lén bỏ xuống trần, chắc chắn chàng sẽ không để nàng bị
trừng phạt.

Thanh Ngưng, Thanh Ngưng, nàng thì thầm tên chàng, một cảm
giác đau nhói trong tim lan tỏa đến đầu ngón tay...

Trần gian? Rốt cuộc Thái Bạch Kim Tinh muốn cho nàng thấy điều
gì?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3