Vài lần hồn mộng - Chương 07 - 08
Chương
7
Chạy ra doanh trướng, cảnh tượng bên ngoài hỗn
độn làm cho Nhược Nhất có chút giật mình,
Lúc mới đến lều trại và chiến xa còn hoàn hảo
không tổn hao gì, lúc này giống như bị cuồng phong thổi qua, lộn xộn, đổ ngã
trên mặt đất, có binh linh vẫn còn dáng vẻ kinh hồn chưa bình tĩnh lại, có người
vội vàng trấn an chiến mã, có người vội vàng thu thập đống hỗn độn. Ngoại trừ
tiếng ngựa hí cùng với tiếng bước chân, mọi người im lặng bắt tay vào làm, nhân
tiện tò mò tìm hiểu chủ trướng.
Thấy Nhược Nhất chạy đến, tất cả mọi người sửng
sốt rồi lại sửng sốt, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi càng lóe sáng.
Nhược Nhất lúc này đâu còn có tâm tình bận tâm
đến ánh mắt của người khác, cúi đầu, mắt nhắm mắt mở xông loạn ra đường, thất
tha thất thểu chạy ra bên ngoài.
Nàng cũng không biết chính mình phải đi hướng
nào. Ở cái thế giới này tất cả mọi thứ nàng đều dựa vào Thương Tiêu mà tồn tại,
không có Thương Tiêu, nơi dung thân của nàng là nơi nào?
Muốn gặp hắn, muốn gặp hắn một cách điên rồ,
nhưng lúc gặp lại không biết nói nên như thế nào. Trải qua tuyệt vọng như vậy,
nàng nên lấy biểu tình như thế nào để đi đối mặt với hắn? Mặc kệ biểu tình gì,
Nhược Nhất đều cảm thấy chính mình bị coi thường.
Ngươi xem kìa, người ta ghét bỏ ngươi như thế,
ngươi trở về, chỉ có thể làm cho cho bọn họ thêm phiền phức.
Nhan Nhược Nhất, ngươi có thể sống không cần
phải làm cho người ta khinh bỉ. hay không?
Không biết chạy tới nơi nào, cuối cùng Nhược
Nhất không nâng nổi chân. Nàng dựa vào gốc cây ngồi xuống, nhìn trời xanh mây
trắng đến ngẩn người, thẳng tới lúc có thể thấy được đầy sao trên trời.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Nhược Nhất
không có quay đầu, người đó đi tới bên người Nhược Nhất, chậm rãi ngồi xuống,
cùng nàng nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Đêm nay là Tịch Nguyệt đó.”
Cửa Châu có hai vầng trăng, lúc Hồng Nguyệt
cùng Lam Nguyệt cùng tròn đó gọi là Hỉ Nguyệt, đêm lành cho việc kết hôn. Mà
chính vào đêm Hỉ Nguyệt là lúc nàng nhảy xuống từ đỉnh U Đô Sơn. Khi Hồng Nguyệt
cùng Lam Nguyệt không cùng lúc xuất hiện, được gọi là Tịch Nguyệt, thích hợp
cho việc làm tang sự. Trong hôm nay nàng gặp lại hắn.
Xem ra, ông trời đều không xem trọng bọn họ a.
Nhược Nhất cười chua sót. Đưa tay bứt lấy một cây cỏ dại, vừa đùa bỡn, vừa khàn
khàn giọng hỏi:” Tử Đàn tiểu thư tìm ta có việc gì?”
“Không có việc gì sẽ không có thể tìm ngươi được
sao?”
” Giao tình giữa ta với ngươi cũng không tốt đến
thế này.” Nhược Nhất vốn không phải là người sắc bén, bởi vì nghề nghiệp của
nàng phải tiếp xúc đủ loại người, khách hàng có đủ loại yêu cầu lạ kỳ cổ quái.
Nàng phải học được cách dùng thủ đoạn khôn khéo để ngụy trang chính mình.
Nhưng mà, ở trước mặt Tử Đàn, Nhược Nhất không
làm ra vẻ khôn khéo thường ngày.
Nàng tựa như một con nhím bị xâm lấn lãnh địa,
hận không thể dựng thẳng lên toàn thân để dọa địch nhân lui. Bởi vì nàng biết,
cường đại địch nhân này chỉ cần dùng một câu hoặc một động tác liền có thể dễ
dàng dâm thủng một lỗ qua cái bụng mềm của nàng để cho máu tươi chảy đầm đìa.
Giống như hôm nay, nàng ta vì Thương Tiêu lau
mồ hôi, lời nói thân mật, tự nhiên không một chút làm ra vẻ, giống như trước
kia đã từng làm trăm vạn lần.
Hiện tại, nàng sợ nhất Tử Đàn nhắc tới Thương
Tiêu.
Nó sẽ làm nàng có loại cảm giác bị vứt bỏ rồi
lại không thể buông tay.
“Từ biệt vài năm, Nhược Nhất ngươi thật lạnh
lùng hơn rất nhiều.” Tử Đàn thở dài một tiếng, ngôn ngữ cũng mang theo thương cảm.
Nhược Nhất sửng sốt, nghe xong lời này, có vẻ
như các nàng trước kia cực kỳ quen thuộc. Nhưng mà phải thật sự nghĩ lại, nàng
cùng Tử Đàn chân chính gặp mặt chỉ là lúc nàng ta mới tỉnh.
“Tử Đàn tiểu thư, có chuyện gì thì nói thẳng.”
“Ai.” Tử Đàn nâng tay đánh gãy lời Nhược Nhất
nói,” Hiện tại tất cả mọi người gọi ta là Hàn Ngọc Chủ.”
Hàn Ngọc Chủ, Chủ Hàn Ngọc, nếu đem yêu tộc so
sánh thành một quốc gia, Hàn Ngọc Chủ này hẳn được cho là Tể tướng đi. Trước
kia, Nhược Nhất vẫn kỳ quái, một cái chức vị cao như vậy vì sao vẫn không có
người. Hiện tại rốt cục hiểu được. Chính là Thương Tiêu vẫn chờ nàng tỉnh lại để
làm.
“A” Nhược Nhất nhếch môi cười đau khổ.Thì ra,
đây là tới để ra oai phủ đầu. Chỉ là, không cần làm như vậy, Nhan Nhược Nhất
nàng thấp kém, điểm ấy tự mình nàng vẫn còn biết, “Là ta thất lễ, Hàn Ngọc Chủ
đại nhân, đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi.”
Thế nhưng, đêm đã khuya, nàng nên đi đâu để
nghỉ ngơi? Trước kia, nàng có thể hợp tình hợp lý chiếm lấy quân danh yêu tộc,
mà bây giờ nàng đã mất đi lý do. Nhược Nhất giật mình tiếp tục nhìn chằm chằm
phía trước, khoảng không trong lòng càng phát ra mãnh liệt.
Lẽ loi một mình a.
Tử Đàn đem biểu hiện của Nhược Nhất thu vào
trong đáy mắt, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, con ngươi linh động tỏa
ra ánh sáng lưu chuyển, xinh đẹp phi thường.
” Hôm nay bộ dáng của Tiêu nhi, ngươi nhìn thấy
rõ ràng?” Nàng đột nhiên mở miêng, đánh gãy suy nghĩ của Nhược Nhất.
Nhược Nhất phục hồi lại tinh thần, nhớ tới hôm
nay thấy trên mặt Thương Tiêu có yêu văn quỷ dị, trong lòng không biết có cảm
giác gì. Nàng im lặng gật gật đầu. Tử Đàn nói tiếp:”Ma là bất tử bất diệt,
Tiêu nhi bị ta cùng Bát trưởng lão dùng lực phong ấn bên trong huyền băng vạn
năm, vốn muốn hắn phải vĩnh viễn giam cầm trong đó, thế nhưng, không ngờ chưa đến
hai trăm năm, hắn lại phá băng mà ra.”
Hắn đúng là do Tử Đàn cùng các trưởng lão U Đô
tề lực phong ấn!
Bát trưỡng lão Nhược Nhất cũng biết qua. Lúc
trước nàng mới lên U Đô, bọn họ có nói với Thương Tiêu mấy câu, liền bị trực tiếp
đánh nằm trên mặt đất. Mà khi đó bọn họ cùng nhau phong ấn Thương Tiêu..
Thương Tiêu nhập ma rốt cuộc là tới cái dạng
gì rồi?
“Lại càng không đón được sau khi hắn tỉnh lại
ngay cả hình người cũng không thể duy trì, liền không ngừng vội chạy tới tiền
tuyến này. Nhược Nhất, ngươi nói đây là vì đâu?”
“Ta” trong lòng Nhược Nhất hơi hơi dao động,
giây lát lại nghĩ tới hôm nay Thương Tiêu nói những lời gì đó đối với nàng làm
lòng nàng khó hiểu, ” Ta làm như thế nào biết?”
“Huyền băng vạn năm lại được tăng thêm bởi yêu
lực cả đời của Bát trưởng lão, lúc phong ấn tựa như những mũi nhọn cành cây dài
cắm vào trong cơ thể hắn, vừa động đậy sẽ đau đớn sâu sắc. Lúc đó ta còn chưa về,
chưa từng gặp qua bộ dáng Tiêu nhi giãy dụa ở trong băng.. Sau đó lại chỉ nhìn
thấy hắn phá tan phong ấn, lưu lại đầy băng vụn. Nhược Nhất cũng biết hàn khí của
băng vụn hiện tại đã làm cả tòa U Đô SƠn đông lạnh, đất đầy sương tuyết.” Tử
Đàn dừng một chút, mỉm cười đánh giá Nhược Nhất:” Ta thật tò mò, rốt cuộc có
điều gì có thể làm cho hắn như vậy, không quan tâm, đánh vỡ phong ấn.Thì ra”
Lời nói chưa nói xong này làm cho người ta mơ
màng vô hạn, Nhược Nhất nắm chặt tay mình lại. Thì ra cái gì? Thì ra vì nàng
sao? Không. Chỉ là đùa thôi, nếu là Thương Tiêu để ý nàng như thế, hai trăm
năm trước vì sao buộc nàng đi cứu Tử Đàn? Ở cửa Hàn Ngọc động, vì sao đến chết
cũng không mở cửa động?
Im lặng một lúc, Nhược Nhất khó khăn lắm mở miệng
hỏi:” Hắnrốt cuộc như thế nào mà nhập ma?”
” Ai biết được, nếu ngươi tò mò, vì sao không
tự mình đi hỏi hắn.” Nhược Nhất không nói, cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Tử
Đàn nhìn nhìn, nhớ lại nói:” Ta chỉ nhớ rõ thật nhiều năm trước, người hắn đầy
sát khí ngồi ở trên đài cao kia trong Bạch Môn, ngắm nhìn cuồng phong bạo tuyết,
sau đó bảo ta phong ấn hắn.”
Một câu tự thuật thản nhiên, lại tựa hồ làm
cho Nhược Nhất thấy một bóng dáng cô tịch. Thương Tiêu là người thanh cao cao
ngạo như vậy, hắn cư nhiên mở miệng bảo người khác phong ấn hắn.. Nhược Nhất
không thể tưởng tượng lúc đó cảm giác trong lòng hắn như thế nào.
Nghĩ lại, trong lòng nàng hơi kinh hãi, chỗ
đài cao kia, Huân Trì ở nơi đó.
“Thôi dừng chuyện cũ tại đây.” Tử Đàn giấu đi
thần sắc đôi mắt, quay đầy nhìn Nhược Nhất thản nhiên cười nói, ” Ta nhờ Nhược
Nhất giúp một việc, ngươi có thể bằng lòng không?”
Xoay chuyển đề tài quá nhanh, Nhược Nhất giật
mình trong nháy mắt, Tử Đàn cũng không chờ nàng trả lời, tựa như biết trước
nàng nhất định sẽ giúp, dáng vẻ tự mình chủ trương nói:” Năng lượng phong ấn
quá lớn, Tiêu nhi mặc dù đã phá băng mà ra, nhưng năng lượng phong ấn còn lưu lại
trong thân thể, hôm nay ta nghe Vũ La nói hắn dùng hai Thương Thiên Lôi hủy một
tòa tường thành, nếu là trước kia, một chiêu liền đủ để sang bằng ngọn núi. Hơn
nữa năng lượng không có huyền băng dựa vào, trực tiếp chống chọi trong cơ thể hắn,
cứ thế mãi, đối với thân thể hắn tạo thành tổn hại thật lớn. Ta đã nghĩ cách giải
phong ấn cho hắn, thế nhưng Bát trưởng lão hao hết yêu lực liền đã quy ẩn, chỉ
dựa vào sức lực một mình ta, muốn giải phong ấn là hoàn toàn không đủ. Chỉ có
một kế là đi Anh Lương Sơn cầu lấy một viên hóa hương hoàn, đưa vào trong cơ thể
hắn, lực phong ấn đều hóa đi.”
Nói cách khác muốn nàng đi Anh Lương Sơn xin một
viên linh dược. Nhược Nhất khó hiểu:” Vì sao ta phải đi?”
Tử Đàn lắc đầu cười cười, giống như có chút bất
đắt dĩ nói:” Đừng nhìn yêu tộc thế đại, nhưng bên trong toàn những kẻ quấy nhiễu
làm người khác phiền lòng, nếu muốn cho mọi người biết Tiêu nhi tỉnh, nhưng yêu
lực giảm lớn, bọn người này sẽ như hổ rình mồi, nhóm yêu không chừng sẽ làm loạn.
Hiện giờ ta chỉ có thể tin tưởng vài người như vậy, Vũ La làm đại tướng quân
không thể tự nhiên mà rời đi, mà ta biết được Nhược Nhất ngươi tuyệt đối sẽ
không hại hắn.”
Tuyệt đối sẽ không hại hắn.
A,không thể không đi sao. Nhược Nhất nghĩ, Tử
Đàn thật là đoán đúng. Mặc kệ trước kia Thương Tiêu đối với nàng đã làm chuyện
gì, một khi liên quan tính mạng của hắn, Nhược Nhất sẽ giống đứa ngốc như trước
kia nhào về phía trước.
Ai kêu nàng để ý chi..
“Được, ta đi.”
” Nhưng mà ta không biết đằng vân. Sẽ rất chậm.”
Không hỏi khó khăn, không hỏi nguy hiểm, chỉ
lo lắng sẽ rất chậm, sợ không kịp. Đôi mắt sắc của Tử Đàn càng sâu sắc, độ cung
khóe môi càng lớn, “Không có cách nào khác, đi Anh Lương không xa, nhiều nhất
hai tháng sẽ trở lại. Ta ở lại đây sẽ giúp Tiêu Nhi điều khí. Ngươi đi theo ta,
ta đưa một bức thư cho Anh Lương chủ, đến lúc đó, hắn nhìn thấy bức thư sẽ
không làm khó dễ ngươi.”
Nhược Nhất cầm phong thư, Tử Đàn kêu binh lính
sắp xếp một nơi cho nàng, nàng ta thản nhiên cười nói:”Ừ, cách chủ trướng
không xa, buổi tối còn thể nghe thấy tiếng đàn.”
Nhược Nhất không nói gì, Thương Tiêu đánh đàn,
có lẽ là hắn không nhiều hứng thú lắm. Nhược Nhất từng nghe qua Thương Tiêu từng
gảy một khúc đàn cho Tử Đàn lúc nàng ta ngủ, nỗi buồn nhớ nhung tưởng niệm vô
cùng..
Áp chế không được chua xót trong lòng, Nhược
Nhất vén rèm cửa lên, bước nhanh ra ngoài.
Chương
8
Mỉm cười nhìn thấy Nhược Nhất chứa đầy nổi lo
lắng trong lòng mà rời đi, Tử Đàn ngồi xuống nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, biểu
tình rất thanh thản: “Vào đi, đã là Đại tướng quân rồi, như thế nào còn không
chịu thay đổi cái tật xấu thích nghe trộm người khác nói chuyện.”
Vũ La từ ngoài cửa đi vào đến, ngượng ngùng cười,
trên gương mặt mười phần anh khí không khỏi hiện lên một tia đỏ ửng. Nàng chậm
rãi đến ngồi xuống bên cạnh Tử Đàn, sau khi đắn đo một lúc lâu rốt cục mở miệng
nói yếu ớt: “Kỳ thật từ nơi này đi Anh Lương, ta chỉ dùng một ngày thời gian liền
có thể đi rồi về.”
“Ừ.” Tử Đàn biểu tình thản nhiên nhìn không ra
buồn vui.
“Tuy nói lần này không biết vì sao A Nhan lại
xuất hiện, nhưng mà nàng ấy thật sự chỉ là con người, hiện tại Cửu Châu không
còn giống như trước kia, nơi nơi đều loạn lạc như vậy, nàng ấy là một nữ tử bảo
nàng ấy một mình ra đi như vậy được sao? Biểu ca biết chắc chắn tức giận.”
“Tức chết rồi thì còn tốt hơn.” Tử Đàn nói, “Đỡ
phải lo lắng.”
Vũ La im lặng trong chốc lát: “Nghe nói không
ít tộc trưởng vì chuyện biểu ca phá vỡ phong ấn mà tranh cãi không ngớt, Tử Đàn
tỷ, tỷ là ở mượn cơ hội trả thù sao? Bởi vì biểu ca gây cho tỷ chuyện phiền
toái.”
Đặt chén trà trong tay xuống, nụ cười trên
gương mặt của Tử Đàn càng trở nên thân thiết động lòng người, dung nhan tuyệt mỹ
kia cho dù thân là nữ tử như Vũ La cũng bị một trận mặt đỏ tai hồng. Tử Đàn chậm
rãi mở miệng nói: “Ta là loại người chỉ có việc đó mà báo oán sao?”
Kết quả là, Vũ La im lặng.
“Tình cảm chân thật là phải trải qua rèn luyện,
cùng lắm là ta chỉ rèn luyện bọn họ mà thôi.”
Vũ La chần chờ nói: “Thế nhưng, Tử Đàn tỷ, tỷ
không phát hiện sắc mặt kia của biểu ca hôm nay, dáng vẻ giống như ai muốn đem
A Nhan mang đi liền lấy mạng kẻ đó. Ta sợ A Nhan nếu ra đi một mình, biểu ca
cũng sẽ đuổi theo thì nên làm thế nào cho tốt đây?”
“Rất đúng lúc. Yêu lực của hắn lúc này sao có
thể ứng phó được mấy kẻ ám sát. Thả cho hắn đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn
gió, tìm người thay thế an bày ở trong quân doanh. Hai tháng, đủ để cho ta đem
việc này dẹp yên ổn xuống.”
Vũ La vuốt cằm suy tư một lúc, càng nghĩ càng
thấy phương pháp này tuyệt diệu vô cùng, nếu nói thẳng với biểu ca, dựa vào
tính tình của hắn nhất định là không chịu đi, nhưng mà nếu đẩy A Nhan vào cảnh
nước sôi lửa bỏng.. Vũ La nghĩ lại tưởng tượng: “Này, sao giống như Tử Đàn tỷ
thiết kế trước vậy?”
Tử Đàn vừa cười cười: “Ta giống như người đa
mưu túc trí vậy sao?”
Vũ La kéo kéo khóe miệng, cười gượng hai tiếng:
“Ha hả, không giống.”
Tử Đàn lại nhấp một ngụm trà, có chút bất đắc
dĩ thở dài một tiếng: “Đây vốn là chuyện của những người trẻ tuổi các ngươi,
bây giờ lại giày vò bộ xương cốt già của ta.Tạo nghiệt nha.”
Tắm rửa xong rồi, Nhược Nhất ngồi ở bên giường
lau tóc. Ngoài trướng thổi đến một tia gió lạnh, lành lạnh thổi trúng sau gáy
nàng, nơi đặc biệt hôm nay bị Thương Tiêu cắn, giống như có một phiến băng dán
vào, tỏa khí lạnh ra. Nàng không khỏi đưa tay sờ sờ, sờ chưa xong, nhưng lại
phát hiện sau tai hai tấc hình như có một khối gì đó nổi lên!
Nhớ tới dáng vẻ củaThương Tiêu nói phải đem nàng
ăn vào trong bụng, trong lòng Nhược Nhất phát lạnh, chạy nhanh tìm gương đồng,
vén mái tóc dài qua một bên, muốn nhìn cho rõ ràng, không biết làm sao được vì
nơi đó bị lỗ tai che kín, cho dù nàng vò đầu bứt tai cũng xem không rõ được.
Lúc đang ở sốt ruột, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Vũ La:
“A Nhan, ta mang đến cho nàng mấy bộ quần áo.”
Vừa nói nàng ta vừa vén mành lên bước vào, trách cứ lải nhải cằn nhằn, “Trong
quân doanh đều là nam yêu, một thị nữ cũng không có. Thường ngày chỉ có ta cùng
với Tử Đàn tỷ cũng tàm tạm, thi phép thuật gì đó thì cũng có thể giải quyết.
Nàng đã đến rồi, đám nam yêu kia đều trở nên giống mấy tiểu tức phụ [1], bên
này không chịu hầu hạ, bên kia ngượng ngùng. Tất cả đều là đồ vô dụng! Đùn đẩy
đến cuối cùng, mà ngay cả loại chuyện này cũng phải ta đích thân làm A Nhan
nàng đang làm gì?”
“Uhm, sau vành tai ta nổi cái gì đó, nhìn
không thấy.” Nhược Nhất nói, “Ta còn nghĩ đến Vũ La thành đại tướng quân sẽ chững
chạc rất nhiều, không nghĩ tới tính tình của nàng lại có thể không mất đi mà
càng tăng thêm mà thôi”
Lỗ tai của Vũ La ửng hồng, lại nghe Nhược Nhất
nói: “Kỳ thật, như vậy rất tốt.
Thực may mắn!”
“May mắn?”
“Xa cách lâu như vậy, nàng vẫn còn nhận ra được
dáng vẻ của ta, làm bạn bè chẳng lẽ ta không nên cho là may mắn sao?”
Vũ La hiểu ý cười. Nàng thích Nhược Nhất, là bởi
vì cô gái này trong lúc lơ đãng luôn nói ra những lời làm cho lòng người ta cảm
thấy ấm áp. Không làm ra vẻ, không nịnh nọt, tự nhiên mà vậy.
“Nàng nổi cái gì vậy, ta tới xem cho nàng.” Vũ
La đi đến bên người Nhược Nhất, Nhược Nhất quay đầu, chỉ cho Vũ La nơi đó: “Ở
đây, ở đây, gồ lên một khối, lành lạnh.”
Trong nháy mắt, biểu hiện của Vũ La trở nên rất
là kỳ quái: “Đây Lẽ nào là do biểu ca làm?”
Nhược Nhất cũng giật mình sửng sốt: “Rất rõ
ràng sao?”
Vũ La vô lực giúp đỡ: “Quả nhiên!” Nàng nhếch
môi, không biết nên giải thích như thế nào với Nhược Nhất, sau một lúc lâu đắn
đo, cuối cùng lôi kéo Nhược Nhất ngồi xuống bên giường, “Nhược Nhất có biết bộ
tộc Cửu Vĩ bạch hồ khác với bộ tộc hồ ly thông thường chứ.”
Nhược Nhất gật đầu. Bộ tộc Cửu Vĩ bạch hồ trời
sinh liền được giao cho sức mạnh cường đại, là vương tộc trời định của yêu tộc.
Nhưng cùng lúc có được sức mạnh cường đại, bọn họ cũng bị trời cao giao xuống
càng nhiều gông xiềng.
Cả đời bọn họ phải trải qua tổng cộng tám mươi
mốt kiếp. Vừa ra sinh liền phải nghênh đón lễ rửa tội của thiên lôi, đa số ấu hồ
mới ra đời kia nháy mắt liền bị thiên lôi đánh hồn phi phách tán. Cho nên huyết
mạch của Cửu Vĩ bạch hồ vẫn không hưng thịnh, số người mỗi một đời, đều đếm
trên đầu ngón tay.
Mà Thương Tiêu, là người duy nhất trong nhiều
thế hệ của bộ tộc Cửu Vĩ bạch hồ trải qua bảy mươi chín kiếp. Chỉ còn hai kiếp,
hắn liền có thể bay lên thành thần, ngạo nghễ thoát khỏi tam giới, trở thành thần
của Cửu Châu sau vị thần đầu tiên
Thế nhưng trước khi trải qua kiếp để thành thần,
hắn lại nhập ma.
Nghĩ vậy, Nhược Nhất không khỏi ảm đạm.
Vũ La nói tiếp: “Bởi vì huyết mạch của bộ tộc
Cửu Vĩ bạch hồ đơn bạc, cho nên bọn họ vẫn không có cấm việc thông hôn với ngoại
tộc. Thế nhưng vì cam đoan huyết mạch thuần khiết, bọn họ thay đổi thể chất của
phối ngẫu[2], đem máu của phối ngẫu thông qua phương thức nào đó chuyển biến
thành máu của Cửu Vĩ bạch hồ. Tuy rằng phối ngẫu sẽ không có được sức mạnh cường
đại như bọn họ, thế nhưng lại có thể cam đoan đứa con sinh ra ngày sau là Cửu
Vĩ bạch hồ thuần khiết.
“Theo ta được biết, phối ngẫu ngoại tộc sau
khi bị thay đổi thể chất, hơn phân nửa bọn họ sẽ trở nên càng ngày càng xinh đẹp,
thân thể cũng càng thêm khỏe mạnh, thế nhưng, trong một thời gian nhất định bọn
họ phải cùng cửu vĩ bạch hồ của mình Giao, giao hợp, nếu không sẽ bị máu của Cửu
Vĩ bạch hồ trời sinh mang theo hàn khí đông chết. Hơn nữa, nếu như bọn họ cùng
với tộc khác phát sinh chuyện hoan hảo, máu của bản thân sẽ động lại, giống như
chết cứng.”
Lại có chuyện như vậy. Nhược Nhất nghe được có
chút ngây người. Thế nhưng, chuyện này có liên quan gì tới nàng đây?
“Uhm, còn nữa, trên người của bọn họ sẽ bị
đánh dấu ấn ký của Cửu Vĩ bạch hồ, ừ, giống với cái dấu của nàng như đúc. Hoa
văn màu đen, còn có cảm giác lành lạnh.”
Sau khi Nhược Nhất ngẩn người một lúc lâu
“Nói cách khác, Thương Tiêu đem ta biến thành
yêu quái giống hắn, hơn nữa ta còn phải định kỳ cùng hắn làm Làm loại chuyện
đó, nếu không sẽ chết?” Giọng nói rất là bình tĩnh, không thấy chút tức giận.
Vũ La thật khó khăn mới gật đầu.
Nhược Nhất ngửa mặt lên trời cười: quả thật là
chuyện mà chỉ có Thương Tiêu tự đại ngạo mạn mới có thể làm ra!
Trong phòng lặng im trong chốc lát. Nhược Nhất
thu lại biểu hiện của mình, không nói được một lời đứng dậy đi ra ngoài trướng.
Vũ La chạy nhanh giữ nàng lại: “A Nhan, xin
nàng, đêm nay đừng đi tìm biểu ca lý luận. Muộn như vậy tất cả mọi người ngủ rồi,
ngày mai nói sau được không, ngày mai ta mang ngươi đi tìm Tử Đàn tỷ, xem xem
nàng ấy có biện pháp nào giúp nàng làm mất đi thứ này không.”
Nhược Nhất bỏ tay Vũ La ra cố chấp đi ra
ngoài.
Vũ La sắp khóc, lắc mình chặn đường đi của
nàng: “Không được nha, thật sự không được a! Bây giờ nàng đi tìm biểu ca, hai
người các ngươi nếu ầm ĩ lên, hậu quả kia nhất định là còn khó thu thập hơn so
với buổi sáng hôm nay Nàng không biết, Tử Đàn tỷ thức dậy sẽ nổi giận lớn đó,
hôm nay nàng ấy bôn ba một ngày nhất định là cực kỳ mệt, nếu bị người ta đánh
thức trong giấc ngủ, nàng ấy tuyệt đối sẽ phát giận! Đến lúc đó ta nhất định sẽ
bị giết! Không phải bị biểu ca giết thì nhất định là Tử Đàn tỷ giết. Chết không
toàn thây đó! A Nhan ”
“Được.” Sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng
Nhược Nhất nói, “Ta không đi tìm hắn.” Nhược Nhất quay đầu lại, bình tĩnh nhìn
chằm chằm Vũ La, hình như giống như thề thốt nói, “Từ nay về sau, ta sẽ không
đi tìm hắn nữa. Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy được, bây giờ ta ở chỗ này ” Nàng
lạnh lùng cười mỉa mai:
“Thật sự là lãng phí chính mình!”
Mỉa mai trong lời nói của Nhược Nhất làm cho
Vũ La hơi hơi cứng đờ. Nghĩ muốn mở miệng giải thích cái gì, rồi lại không biết
nên nói từ đâu, nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ có một tiếng thở dài nói: “Nhược
Nhất, kỳ thật biểu ca chính là sợ nàng rời đi thôi.”
Nhược Nhất không nói gì, ngồi trở lại trên giường,
kéo chăn qua đến bao lấy chính mình: “Hôm nay ta cũng mệt rồi.”
Mệt chết đi.
Vũ La há miệng thở dốc, cuối cùng thay nàng thổi
tắt ngọn, lui đi ra ngoài.
Trong bóng đêm, Nhược Nhất mở mắt, ở trong một
mảnh tĩnh mịch từ từ hốc mắt đỏ lên.
Thương Tiêu, rốt cuộc ngươi cho ta là cái gì?
Nếu là hai trăm năm trước, ngươi cho ta thứ
này ta sẽ cảm thấy mừng rỡ như điên, nhưng bây giờ rõ ràng có Tử Đàn, một nữ tử
phong nhã tài hoa tuyệt thế như vậy ở bên cạnh ngươi, ngươi lại còn muốn cho ta
ấn ký này làm gì Ngươi muốn ta biến thành kỹ nữ ngươi gọi thì đến ngươi đuổi
thì đi sao? Mặc cho ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay, khi nóng khi lạnh đùa giỡn.
Một dấu ấn, liền muốn ta giữ chết ở bên cạnh
ngươi?
Thương Tiêu ngươi cũng không biết cố chấp và
kiêu ngạo của ta.
Hôm sau.
Nhược Nhất là bị một đôi tay hơi lạnh làm tỉnh.
“Uhm, là song sinh chú không sai.” Tử Đàn sờ sờ
ấn ký sau tai của Nhược Nhất nói, “Hơn nữa còn là loại liên kết chết. Ta giải
không được.”
Vừa dứt lời, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng
hít sâu: “Liên kết chết! Biểu ca Biểu ca, hắn ”
” Cách làm lần này của Tiêu Nhi quả thật không
thỏa đáng. Nếu để cho người ta biết, nhất định lại không thể ít lời ra tiếng
vào.” Nhược Nhất nghe xong lời này, từ từ mở mắt, trong mơ hồ thấy Tử Đàn thường
ngày tao nhã đến cực điểm, thở hơi hơi động, mày hơn nhăn lại, còn phát ra một
tiếng vốn là thục nữ tuyệt không nên phát ra: “Trắc!”
Phỏng chừng giống như nghĩ cách nào đánh tên
gia hỏa gây phiền toái cho nàng ta.
Trong nháy mắt, Nhược Nhất có cảm giác hóa đá.
Tử Đàn liếc một cái, thoáng trừng ánh mắt long
lanh với Nhược Nhất. Hai con ngươi hơi hơi nheo lại, vừa cười ra biểu hiện dịu
dàng như nước: “Ai nha, ngươi tỉnh rồi.”
Nhược Nhất nuốt nước bọt, nàng ta giống như
phát hiện cái bí mật gì không muốn người biết.
“A Nhan, chúng ta vẫn nên đi tìm biểu ca đi.”
Vũ La có chút khó xử nói, “Ấn ký này ”
“Không cần.” Nhược Nhất ngồi xuống, giọng nói
còn có chút khàn khàn mới tỉnh, “Ấn cũng đã in lên rồi, Tử Đàn Hàn Ngọc Chủ đại
nhân, làm phiền ngài chuyển cáo Thương Tiêu, mặc kệ hắn muốn làm cái gì, làm
cái gì, Nhan Nhược Nhất cũng chỉ biết sống theo ý nguyện của bản thân.” Vừa
nói, nàng vừa đến phía sau bình phong thay đổi quần áo.
Vũ La nóng nảy: “Thế nhưng Nhược Nhất, bây giờ
nàng chết ”
Tử Đàn lại cười đánh gảy lời nói của Vũ La:
“Tính tình này của ngươi ta rất thích.”
Nhược Nhất lại đi trở về bên giường, đem lá
thư hôm qua đặt dưới gối lấy ra sau đó để vào ngực, nói tiếp: “Vẫn như cũ ta sẽ
đi Anh Lương Sơn lấy Hóa Hương Hoàn, chỉ là, ngày này hai tháng sau, ta chỉ đem
dược đưa đến dưới U Đô Sơn, lúc đó, làm phiền Hàn Ngọc Chủ đại nhân tự mình tới
lấy.”
“Được. Chỉ là nếu như ngươi muốn đi thì nên nắm
bắt thời gian, nếu như Tiêu Nhi tỉnh lại thì ta không thể làm chủ được.”
Vũ La nghiêm mặt nói: “Tử Đàn tỷ! Hôm nay
không thể cho A Nhan đi!” Trong nét mặt của nàng ta lúc đó ẩn ẩn lộ ra một phần
khí thế uy nghiêm, khiến cho Nhược Nhất ngẩn ra, nghĩ đến Vũ La này làm đại tướng
quân trăm năm cũng không phải chỉ có danh nghĩa. Còn thật sự có phong phạm của
vương giả.
Nhưng, hiển nhiên, lực uy hiếp của Vũ La còn
không đủ để dọa đến Tử Đàn. Tử Đàn nhẹ nhàng cong môi cười, đưa tay nắm chặt cổ
tay của Nhược Nhất, niệm một khẩu quyết, hai người liền tan biến trước mắt của
Vũ La.
“Tử Đàn tỷ!” Bổ nhào đến cũng không ngăn cản kịp,
Vũ La vỗ mạnh giường, “Làm liều!”
[1] Tiểu tức phụ: cô dâu, nàng dâu
[2] Phối ngẫu: vợ, chồng, người sánh đôi

