Lớp học siêu quậy - Chương 07
Chương 7. Chuyện Tình Thầy và Cô
Bước vào lớp với vẻ mặt đăm chiêu, Quỳ và
Trinh Việt kiều phi châu( đen í mà) nhìn nó.
-
Sao vậy
mày?
-
Mày
biết cô giáo chạy chiếc Attila eli tóc ngang tầm này, mặt …- vừa nói nó vừa đưa
tay tả dáng người.
-
Hehe,
cái vụ này thì phải giao cho Huy bê đê- Trinh cười lớn.
-
Dạ,
có em thưa các nữ sếp- Huy lí lắc.
-
Chuyện
là…- 4 đứa chụm đầu bàn bạc to nhỏ.
-
Ok,
mai sẽ có thông tin.
Sáng hôm sau có mặt ở lớp thiệt sớm, nó
ngồi gặm cục xôi hóng thằng Huy, Quỳ thì đang tranh ăn với mấy đứa.
Vừa thấy bóng Huy, nó đã vẫy tay, Huy
chạy lại, cạp cục xôi trên tay nó 1 miếng rõ to.
-
Sao mày
ăn tham dị?!- nó chu mỏ.
-
Hehe,
trả công tao nhiêu đó là quá ít!
Nghe thấy thế, Trinh và Quỳ liền chạy
lại.
Bốn đứa lại chụm đầu to nhỏ, thấy thế mấy
cái mỏ nhiều chuyện cũng bu lại, thế là tự nhiên lớp nó dồn lại một cục, xì xầm
bàn tán.
- I dza!, có nhiêu đó thôi hả?
- Nghe mà chảy mồ hôi ướt hết cả áo!
- Vậy là biết nguyên nhân sao thầy Hòa
buồn rồi!
Đám lớp nó dãn ra, nó cũng ngồi thở bù
cho mấy phút thiếu oxi vừa thôi. Vậy là đã rõ, cậu và cô Thanh Ngọc đã quen
biết nhau từ thời sinh viên, khỏi nói cũng biết cậu để ý cô rồi, vấn đề bây giờ
là không biết người đi cùng cô hôm trước có phải là người yêu hay không?!
-
Nè,
nếu vậy thì vẫn còn nước còn tát mà- Trang béo vỗ tay nói.
-
Ùh,
đúng, cô chưa có chồng thì vẫn còn cơ hội- Phát Hàn Quốc phụ thêm.
-
Thời
buổi bây giờ là phải “đánh đồn có địch”- Duy Heo( Duy Huy) gật gù.
-
Tụi
mày ồn ào quá, nói thế rồi tìm ra cách chưa- Hiếu cáu.
Đáp lại lời Hiếu đứa nào cũng nhe răng
cười… đếm đủ cả hàm. Nó nhìn Hiếu, vẫn chưa hết chiến tranh lạnh.
-
Tao có
ý này, tui mình nên….
Thế là đám lớp nó lại chụm đầu dzô ( lại
sắp có tình trạng ngộp thở do thiếu oxi đây).
…………………………………………………………………………………………………………..
-
Cô ơi,
cô cho em hỏi bài này một xíu.
Nghe tiếng gọi, cô Ngọc giật mình, quay
lại. Nhìn cậu học trò cao hơn hẳn mình, đang cầm cuốn sách chìa ra trước mặt
với nụ cười, cô mỉm cười.
-
Đâu đưa
cô xem nào!
-
Bài này
em không hiểu lắm ở chỗ này, cô ạ- Hiếu nhăn mặt gãi đầu.
-
Em nhìn đây nhé, ta có…
Sau một hồi giảng
bài, Hiếu cười, gãi đầu tỏ vẻ đã hiểu.
-
Em cảm ơn cô, có thế mà em cũng không biết !
-
Không sao, có thắc mắc em cứ hỏi, cô sẽ giải đáp, mà em
học lớp nào, tên gì, cô mới về trường nên không nhớ hết các em được.
-
Dạ, em tên Hiếu. Em cảm ơn cô, thôi em không phiền cô
nữa, hôm nay thứ bảy máu chảy về tim phải không cô?
-
Thứ bảy máu chảy về đâu chứ em?!- cô cười- chào em nhé.
-
Dạ,
em chào cô.
Bước một: kiểm tra thông tin, đã thành
công, Hiếu chạy lại đập tay mấy đứa bạn nãy giờ đang lấp ló ngay góc cầu thang.
Phòng giáo viên, nó loanh quanh trước
cổng, thấy cậu Hòa từ xa, nó mừng quýnh.
-
Cậu ơi,
chở con về với, hôm nay con lười đi xe buýt!
-
Uh,
chờ cậu xíu. Nhanh lên cậu ơi, trễ giờ phim chiều- nó thúc cậu mà mắt cứ đảo đi
đảo lại.
Thấy dấu hiệu okie của Duy Anh, nó liền
kéo tay cậu Hòa đi thật nhanh ra bãi giữ xe giáo viên. Thấy cô Ngọc đang lúi
cúi với cái xe, nó nhanh chóng chạy lại.
-
Cô ơi,
xe cô bị sao vậy?
-
À, hình
như nó bị thủng rồi- cô cười buồn.
-
Xe này
mà dắt nặng lắm, thầy ơi dắt giúp cô đi sửa đi ạ- nó quay lại nháy mắt với cậu
Hòa.
-
À,
ừ- cậu ngập ngừng.
-
Phiền
anh quá- cô Ngọc cười thật tươi.
Ra tới tiệm sửa xe.
-
Anh ơi,
xem giùm bánh sau của xe- cậu Hòa dắt xe lên lề, theo sau là nó và cô Ngọc.
-
Thầy
thông cảm, xe nhiều quá, thầy chờ được không, có thể lâu đó- chú sửa xe tay
quệt mồ hôi, chỉ vào mấy cái xe trước cửa tiệm.
Nhanh như cắt, nó cười tươi, quay ra nhìn
cô Ngọc.
-
Cô ơi,
em thấy cô sắp trễ giờ dạy thêm rồi, thôi để thầy Hòa chở cô đi tới lớp nhé, xe
để chú sửa xong rồi em nhờ chú dắt qua trường.
-
Ơ,
cô- cô Ngọc lúng túng, không hiểu ý Minh cho lắm.
-
Thầy,
nhanh nhanh chở cô tới lớp không trễ giờ- nó kéo tay cậu giục.
Cậu nhìn nó, rồi cười, cốc nó một cái,
thế là cậu cũng chở cô về. Nó cười, ra hiệu okie cho đám bạn từ cổng trường
chạy ù ra giải phóng mấy cái xe cho chú sửa xe.
Bước hai: anh hùng cứu mỹ nhân, đã thành
công.
Nhờ tài ăn nói của nó đã lôi kéo được cậu
Hòa, còn Hiếu thì kéo dài thời gian cho Quỳ tung hỏa mù với bác bảo vệ cổng
giáo viên bằng cách bắt Duy Heo cãi nhau với Trinh Việt kiều vì một chuyện đâu
đâu, còn Phát Hàn Quốc( sến như phim Hàn) xì bánh xe cô giáo.
Về tới nhà, nó ngồi vào bàn, định bụng ăn
thiệt nhanh để trốn lên lầu, tránh cậu Hòa, chưa kịp ăn cơm thì nó đã bị cậu
chặn hỏi
-
Mấy đứa
bày trò hồi chiều phải không?
-
….
-
Lần
sau đừng như thế, chuyện của cậu để cậu giải quyết.
Nó không nói gì, xị mặt xuống, cắm đầu
vào chén cơm. Thấy bộ mặt của nó, cậu Hòa nhẹ giọng.
-
Chuyện
với cô Ngọc đã là quá khứ rồi!
Nó ngẩn lên nhìn cậu.
-
Hồi sinh
viên- giọng cậu trầm hẳn- cậu để ý cô. Cô rất dễ thương, giọng nói nhẹ nhàng,
học lại khá. Vì cậu và cô là bạn đồng hương nên rất hay nói chuyện với nhau-
cậu ngừng lại, gắp thức ăn cho nó( đang mãi nghe, toàn nhai cơm trắng)- cô được
nhiều bạn và các anh khóa trên để ý, mỗi lần thấy cô đi với người khác, cậu rất
buồn. Nhưng chẳng thể làm gì được, cậu không có duyên ăn nói, lại không đẹp
trai, cậu chỉ biết làm bạn và lắng nghe- nói tới đây, tự nhiên cậu thở dài- rồi
một ngày, hôm đó là tiết Toán cao cấp, cô ấy nhận được một bó hồng đỏ thắm từ
tay anh Thiện khóa trên, ngay lúc thấy nụ cười của cô ấy, cậu biết mình mất cơ
hội rồi- cậu không nói nữa, gắp thức ăn.
-
Người
hôm đó cô ấy đi cùng trong siêu thị là chú Thiện?- nó mím môi nhìn cậu.
Cậu gật đầu.
Bữa cơm chiều thật buồn, tối đó nó không
sao ngủ được.
Sáng hôm nay tới lớp, nó kể lại câu
chuyện cho Quỳ, Quỳ kể cho Trinh, Trinh kể cho Huy và truyền khắp lớp. Giờ ra
chơi, lớp nó họp nội bộ. Bảng xanh được dùng làm bản mô tả chiến lược, phân
tích tình hình.
-
Theo
như ngày hôm qua, chúng ta có thể đoán là cô với Mr Thiện kia chưa có gì- Trang
béo lên tiếng.
-
Ừ,
nhưng mà có thể là do cô muốn giấu- Anh Hùng đưa ý kiến.
-
Theo
tình hình thì thầy vẫn thương cô lắm, bằng chứng là bây giờ vẫn mình ên- Huy bê
đê sờ cằm( làm gì có râu mà sờ, nói xấu không biết Huy có ngứa tai không nhỉ?)
-
Vậy thì,
tui có ý này- Trinh giơ tay xin phát biểu- kế hoạch là…
Thế là sau hôm đó, lớp nó cắp cặp sang
nhà cô Ngọc học phụ đạo Lý, mặc dù đứa nào học cũng tốt nhưng vẫn phải đi học
thêm.
Sau một tháng cắm cờ tại nhà cô, tụi lớp
nó cũng tìm ra đươc lịch làm việc. Mỗi ngày sau giờ đi dạy tại trường thì cô
dạy thêm tại trung tâm Lê Hồng Phong hai ca từ 18h-21h thứ 2-4-6. Thứ 3-5 đi
kèm tại nhà cho một học sinh chuyên Lê Quý Đôn, thứ bảy ở nhà, thỉnh thoảng có
đi chơi. Còn Mr Thiện kia thì theo như mật thám tại nhà( mẹ cô chứ ai) chỉ là
bạn thân thôi, anh kia từng theo cô bấy lâu nhưng cô không chịu, bây giờ thì
anh ta đã có người yêu. Vậy thì cô đang trong tình trạng “ vườn không nhà
trống”.
Tối thứ bảy, 19h
Kính kong- tiếng chuông cửa.
-
Con ra xem ai đi Ngọc !
-
Dạ!
Cô Ngọc từ trong nhà bước ra,thấy Minh đang
khóc nấc.
-
Cô ơi,
thầy Hòa… thầy bị tai nạn, đang cấp cứu tại bệnh viện tỉnh…cô đến gặp thầy ngay
đi!
-
Em nói
sao- cô Ngọc hốt hoảng, mở cửa.
-
Cô theo
em vào bệnh viện nhanh đi cô- nó òa lên khóc.
-
Mẹ ơi,
con có việc gấp, con đi nha mẹ- cô nói với vào trong nhà, rồi leo lên xe Phát
vào bệnh viện.
Tại bệnh viện, đám lớp nó khóc nức nở, Quỳ
gục đầu vào người đang nằm trên giường phủ khăn trắng.
-
Thầy
ơi- Quỳ nấc lên từng tiếng.
-
Thầy
ơi sao thầy đi nhanh quá vậy- Trinh gục đầu vào vai Duy Heo.
Nó cũng khóc. Đám lớp nó mặt ỉu xìu.
-
Hòa
ơi, sao lại thế này. Mới chiều còn gặp mà sao bây giờ lại…- cô Ngọc òa khóc.
-
Thầy
lúc trước khi nhắm mắt, cứ gọi tên cô miết, thầy nói là vẫn chưa nói được lời
từ tận đáy lòng với cô- Thắng Quyến Béo( chuyên gia bán độ mỗi khi lớp đá banh)
lên tiếng.
-
Ngọc
còn chưa nói với Hòa lời từ mười năm qua mà- cô Ngọc gào lên, đâp mạnh vào xác
thầy- Hòa phải nghe Ngọc nói chứ, Hòa… dậy đi…
-
Nếu
Hòa dậy Ngọc sẽ nói gì?
-
Ngọc
nhớ Hòa... người Ngọc …thích là … Hòa, không phải là anh…- cô nấc, đập mạnh vào
xác thầy và chợt… cô quay lại theo phía tiếng nói ấy- sao lại là…, còn người
này- nói rồi cô Ngọc kéo tấm khăn trắng ra.
-
Ặc ặc,
cô đánh em đau quá, nãy giờ đau gần chết mà không dám la- Khương Gà nhăn nhó,
xoa xoa ngực.
Đám lớp nó nín cười, quay mặt đi.
-
Mấy đứa
quỷ này lại bày trò đấy- Cậu Hòa mắng tụi nó.
-
Không
có bọn em thì làm gì thầy biết cô thương thấy chứ, thôi nhiệm vụ của tụi em kết
thúc rồi, phần còn lại là của thầy- Hiếu ra hiệu cho cả lớp rút lui.
Đám lớp nó vừa đi ra vừa
cười, vẫy tay chào thầy. Lúc nó đi ra, cậu nhìn nó với ý “ tí nữa về nhà thì chết
với cậu”, nó cười rồi chuồn lẹ. Vậy là nhờ “nhiệm vụ bất khả thi” của đám quỷ
mà cậu và cô Ngọc thành đôi. Còn nó với Hiếu cũng kết thúc chiến tranh lạnh.