Ê nhóc, làm người yêu chị nhé! - Chương 03

Chương 03:    KHÔNG HẸN MÀ GẶP
– TÌNH HUỐNG KHÓ XỬ  - 1

 

“Dì
Lan, lâu rồi không gặp dì. Dạo này dì vẫn khỏe chứ ạ?” – Duy Vũ chạy lại gần bà
quản gia, khẽ cúi người chào, vừa mỉm cười vừa nói.

“Cậu
Duy Vũ, cảm ơn cậu. Tôi vẫn khỏe. Lâu rồi mới thấy cậu tới chơi.”– dì Lan cũng khẽ
mỉm cười, nói với Vũ bằng giọng ấm áp,rồi  đưa nhẹ tay vào trong nhà : “Mời cậu vào, bà
chủ đang đợi trong phòng khách”.

“Dạ
dạo này cháu hơi bận nên không ghé qua đây thường xuyên thăm chú, dì và Hải Nam
được.” – cậu bám lấy cánh tay gầy của dì Lan, vừa đi vừa nói

“Thì
đúng rồi. Cậu vừa đi học, lại vừa giúp ông chủ Nguyễn ở công ty nên chắc chắn
là sẽ không có thời gian. Đúng là thanh niên có khác. Không như bà già này gần
đất xa trời tới nơi rồi.” – dì Lan vừa lắc đầu vừa khẽ thở dài.

“Dì không
được nói vậy, dì vẫn còn khỏe lắm ạ. Dì còn phải đợi con cưới cháu dâu, sinh thằng
cháu cho dì ẵm nữa chứ” – Vũ cười tươi.

“Ôi,
được thế thì còn gì bằng. Nhất định là phải nhanh lên đấy.”

“Dạ
vâng. Sắp rồi dì ạ.”

Thấy
Duy Vũ nói vậy, dì Lan quay sang nhìn với vẻ ngạc nhiên

“Vậy
là có đối tượng rồi sao? Tiểu thư nhà ai mà có phúc vậy? Cậu không lừa bà già
này đấy chứ?”

Nghe
tới đây, cậu không trả lời mà chỉ cười trừ, phải nói thế nào cho bà hiểu được
khi mà trong lòng cậu vẫn còn như cuộn tơ vò. Vũ dìu dì Lan vào nhà mà không
nói thêm điều gì nữa.

 

“Duy
Vũ, cháu đến rồi đó à, sao đến mà không báo trước cho dì một tiếng?” – bà Vân
(mẹ của Hải Nam) vừa nhìn thấy Duy Vũ thì đứng lên, vội vàng bước tới ôm lấy cậu.

“Dì
Vân, con nhớ dì quá!  Dạo này chú , dì và
em có khỏe không ạ?” – Vũ ôm chặt lấy dì Vân, cười với vẻ mặt hạnh phúc.

“Con
mà không sang thì dì không thấy khỏe chút nào” – Bà Vân nói như với giọng trách
cứ. “Thế ba mẹ con bên đó khỏe chứ? Lâu rồi cũng không gặp ba mẹ con. Không sang
với anh chị ấy được, ta thấy có lỗi quá!”.

“Dạ,
bố mẹ con vẫn khỏe ạ. Dì đừng nói vậy. Dì cũng bận mà bố mẹ con cũng bận nên khó
gặp được nhau cũng đúng thôi. Khi nào chú, dì và bố mẹ con có thời gian rảnh
thì 2 nhà chúng ta cùng đi ăn một bữa dì nhé.”

“Ừm,
tất nhiên là được rồi.” – bà Lâm mỉm cười, khẽ vuốt tóc Duy Vũ, nói tiếp

“Chà,
lâu không gặp, con ngày càng đẹp trai ra đấy!”

“Tất
nhiên rồi dì ạ. Bởi vì con thừa hưởng nét đẹp của mẹ con, cũng có nghĩa là thừa
hưởng nét đẹp của dì rồi. Cộng thêm vẻ đẹp nam tính của bố con nữa thì miễn chê”
– Duy Vũ nhìn dì Lâm cười , nói với vẻ tự hào.

“Xem
ra lâu không gặp,con không những đẹp trai ra mà còn lẻo mép hơn nữa đấy.”

Nghe
thấy câu này, cả Vũ và bà Vân đều cười lên thành tiếng, có thể cảm nhận được bầu
không khí gia đình thật hạnh phúc.

 Nhưng trái ngược với bầu không khí hạnh phúc
nãy giờ kia là khuôn mặt không khỏi kinh ngạc của một cô gái đứng phía xa xa
bên cạnh bình hoa bách hợp . Khuôn mặt cô có thể nói là “ mắt chữ a, miệng chữ
o” từ khi Duy Vũ bước vào căn phòng này, gọi bà chủ nhà là dì. Nhưng điều khiến
cô ngạc nhiên hơn nữa là biểu hiện của thằng bạn cùng lớp mà cô chưa từng nhìn
thấy ở hắn. Trên lớp, mặc dù không tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng vì hắn không
những học giỏi mà còn là hotboy của cả khối nên từng cử chỉ,từng hành động của
hắn lúc nào cũng là chủ đề bàn tán của mấy nàng 
“háo sắc”. Hắn khá lạnh lùng và rất ít khi nói chuyện. Nhưng chính cái vẻ
lạnh lùng ấy lại bị săn đón như mấy chàng diễn viên Hàn Quốc. Điều này nhiều
lúc làm cho cô cảm thấy khó chịu vì bị làm phiền oan.Nhưng những gì hiện tại
Bách Diệp đang chứng kiến lúc này hoàn toàn xoay ngược 180 độ. Một Duy Vũ lạnh
lùng giờ đã thay bằng một Duy Vũ hóm hỉnh, biết quan tâm tới người khác. Một cậu
công tử không hề biết cười thì bây giờ lại thành một chàng trai vui tươi, lúc
nào nụ cười cũng ở trên môi. Hơn nữa, cái cách bày tỏ của anh chàng cũng rất tự
nhiên như chính bản chất của hắn vậy. “Chẳng lẽ những gì mà hắn biểu hiện trên
lớp không phải bản chất thực của hắn sao? Tại sao hắn phải giả vờ lạnh lùng, ít
nói? Lý do là gì? Đâu mới là con người thực chất của hắn?” . Những ý nghĩ mông
lung, nghi ngờ cứ hiện ra trong đầu Bách Diệp, khiến cô tự nhủ phải cảnh giác với
con người này.

Nhận
ra rằng có một cô gái đứng phía sau từ lúc mình vào tới giờ, lại không nhìn rõ
là ai, Vũ đi tới gần. Cậu giật mình khi nhận ra đó chính là Diệp. Nhưng tại sao
cô ấy lại ở đây?

“Bách
Diệp, sao cậu lại ở đây?” – Vũ nhìn chằm chằm vào cô đầy ngạc nhiên.

“Mình...”

“Hai
đứa biết nhau à?” – bà Lâm cũng quay sang hỏi, ngạc nhiên không kém

“Dạ
bọn cháu học cùng lớp.” – Vũ vội đáp

“Ồ,
vậy à.” – bà Lâm trả lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm 2 đứa

“Nhưng
cậu có việc gì với dì mình à?” – Vũ quay sang nhìn Diệp, tò mò hỏi tiếp

Trong
lúc không biết trả lời làm sao thì bà Lâm vội lên tiếng:

“Bách
Diệp đến để dạy gia sư tiếng Nhật cho Hải Nam.”

“Dạy
tiếng Nhật ạ?” – Vũ càng tròn mắt nhìn về phía Bách Diệp

Còn Diệp,
cô cảm thấy mình như bị “hớ”. Rõ ràng bà Vân biết cháu mình học tiếng Nhật, và
thằng con mình cũng đang cần tìm gia sư tiếng Nhật, vậy tại sao lại không bảo đứa
cháu yêu quý của mình đến dạy mà lại phải đi thuê một đứa ở ngoài, để bây giờ
cô rơi vào tình huống dở khóc dở cười như thế này. Tình huống này thật dễ gây
cho người ta hiểu nhầm. Không biết gia đình nhà này có ý gì mà khéo tạo cho người
ta cái cảm giác bất an đến thế. Có câu : “Người thắt nút chính là người cởi nút”,
Bách Diệp bất giác quay đầu nhìn bà Lâm, bởi chính cô mới là người cần phải
nghe lời giải thích.

Bầu
không khí đang căng thẳng bỗng có tiếng nói của một cậu con trai đang từ phía cửa
chính đi vào. Đó là một tên con trai cao, to tựa dáng người của Duy Vũ, nhưng
khuôn mặt lại có vẻ “non” hơn. Mái tóc hắn đen, mượt,khi tiến lại gần, nó
thoang thoảng mùi bạc hà. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thắt hờ chiếc tie kẻ
sọc chéo ,chiếc quần kaki đen có vẻ bụi bặm , một tay khoác cái balo đằng sau
vai, một tay xỏ túi quần đi vào. Nhìn thấy hắn, bà Lâm hơi có vẻ ngạc nhiên ,hỏi:

“Nam
à, sao hôm nay con về sớm vậy? Chẳng phải thứ 4 hàng tuần con đều học 5 tiết
hay sao?”

Thấy
bà Lâm hỏi, hắn chỉ đáp lại một câu cụt lủn : “Hôm nay con được nghỉ sớm.” Còn ánh
mắt thì nhìn chằm chằm về phía Bách Diệp và Duy Vũ .

“Nam?
Chẳng nhẽ là Hải Nam – người mình sẽ gia sư đây sao? Hắn mới học lớp 12 thôi
mà, nhưng sao nhìn hắn....” – Bách Diệp nhìn chằm chằm tên con trai, trong đầu
bao nhiêu là suy nghĩ, nó thật khác với những gì cô từng tưởng tượng. Thấy hắn
lướt qua Duy Vũ, tiến thẳng về phía mình bất giác Diệp cúi đầu xuống, ánh mắt lảng
tránh ánh mắt của hắn đang nhìn mình. Hắn đi qua Duy Vũ mặc cho ánh mắt của người
anh họ như đang có lửa nhìn hắn. Hắn khẽ cúi xuống, nhếch mép cười đầy ẩn ý:

“À,
thì ra đây là gia sư mới của con.”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3