Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận - Chương 19
Chương 19 - Đến chết vẫn vương vấn không thôi
Tôi sững sờ nhìn An Lương,
bắt gặp ánh mắt của tôi, đôi mắt cậu ấy có chút gì đó bất an. Thấy tôi còn chần
chừ do dự, đôi mắt vốn long lanh của An Lương dần chuyển sang sắc thái ảm đạm.
Lúc đó, tôi đã bật khóc.
Đồ Đểu, em phải lấy
người khác rồi, anh... anh quả thực không còn cần em nữa ư... Lời hứa
trăm năm đầu bạc, có thật chỉ là lời nói đùa của thời trẻ con không
biết gì không? Vậy tại sao anh còn cương quyết muốn khắc tên em lên người anh
cơ chứ!
Tôi nhìn về hướng có
Alawn, tìm kiếm ánh mắt của cậu ấy. Nhưng lại phát hiện chỗ ngồi trên
ghế sô pha đó đang bỏ trống. Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi: A, chắc
cậu ấy dẫn bạn gái ra ngoài ngắm trăng cũng nên.
Nhưng ngay giây tiếp theo,
bàn tay tôi bị một bàn tay nam giới nắm chặt, cậu ấy kéo mạnh tôi một
cái, tôi liền mất tự chủ cất người theo, cậu ấy dùng một giọng
điệu ngang ngược đến nỗi tôi không thể cảm thấy quen thuộc hơn nữa
để nói, “Đi theo tớ!”. Sau đó, tôi theo cậu ấy bỏ chạy khỏi căn phòng
mà chỉ thiếu chút nữa đã khiến tôi nghẹt thở. Không lời giải thích, không
chút an ủi, tôi đã bỏ đi cùng người đàn ông thô lỗ như vậy,
bỏ lại một đám bạn cả nam cả nữ đang trợn mắt há miệng ngạc
nhiên, bỏ lại một Đình Đình đang tròn mắt, đưa tay lên ôm miệng vì kinh
ngạc. Còn nữa, bỏ lại một An Lương vẫn đang quỳ dưới đất không chút động
đậy.
Nhưng tôi có
thể thề rằng, lúc đó, cả người tôi, trái tim tôi đều không còn
là của tôi nữa rồi. Tôi tự nguyện để người đàn ông kia kéo tôi đến tận
chân trời góc bể, đến bất cứ nơi nào. Dù rằng trong màn đêm đặc quánh bên
ngoài, cái gì đang ở phía trước, chúng tôi đều không nhìn thấy được.
Bởi vì, tôi đã đợi giây phút
này suốt bốn năm rồi!
Tôi không ngừng khóc, khóc
một cách thảm thương, để mặc Alawn kéo tay tôi, chạy qua hành
lang dài hun hút như không
có điểm cuối, chạy qua từng căn phòng tối tăm, chạy qua những người phục
vụ đang bận rộn qua lại, trên đầu toàn hơi nước, chạy qua cả bốn năm
đằng đẵng mà chúng tôi đã bỏ phí nhưng không có ngày nào là không hoài
niệm, nhớ thương.
Đồ Đểu Alawn, anh quay
lại rồi, đúng không.
Người ta nói rằng
phụ nữ cần phải kiên cường, gặp phải khó khăn cần dũng cảm đối mặt...
liệu có thể cho phép tôi
được khóc trước một chút, rồi sau đó tiếp tục dũng cảm không?
Dường như Alawn cũng
không biết phải dẫn tôi đi đâu, cậu ấy chỉ níu lấy tay tôi, nắm chặt
lại, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, giống như chúng tôi của
năm mười tám tuổi, chạy
trong gió, trong ánh nắng rực
rỡ…
Không biết đã chạy bao nhiêu
lâu, chúng tôi đã cách ngôi biệt thực rất xa rồi. Khi dừng lại để thởlấy
hơi, mới phát hiện xung quanh đều là rừng rậm, cây cối um tùm đen đặc.
Có tiếng côn trùng kêu khe
khẽ, có tiếng rên rỉ của những con thú nhỏ. Ngoài những thứ đó ra,
trong vùng trời đất yên tĩnh này, chỉ còn lại mình tôi và Alawn.
Nước mắt tôi vẫn không ngừng
tuôn chảy. Tình cảm và nước mắt mà tôi đã kìm nén suốt bốn năm qua, giờ trào
dâng như một cơn đại hồng thủy, làm sao có thể dễ dàng khống chế lại
được. Alawn đưa hai bàn tay
run rẩy khe khẽ mơn man lên khuôn mặt tôi, dịu dàng biết bao, tỉ mỉ biết bao,
dường như cậu ấy coi tôi là thủy tinh, sợ tôi không thể chịu nổi một động tác mạnh
mẽ.
“Không khóc nữa.” Cậu ấy
nghẹn ngào nói. Trong bóng đêm lờ mờ, nhờ ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao
nhỏ, tôi nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy cũng đầy những vệt nước mắt.
Bao nỗi ấm ức và tổn thương
không thể đếm hết khiến tôi trở nên kích động, cứ đấm hết sức lên người cậu ấy,
từng cú đấm, từng cú đấm một, đều dồn hết toàn bộ sức lực.
Tôi đã nhớ cậu ấy bao nhiêu
thì dồn hết sức lực vào từng cú đấm bấy nhiêu. Tôi hận cậu ấy bao nhiêu thì thô
bạo với cậu ấy bấy nhiêu.
Alawn để mặc tôi trút giận,
không né tránh cũng không phản kháng, cậu ấy khe khẽ gọi tên tôi, gọi rằng “Phù
thủy Gà Mên của anh”, giọng nói cũng đã hoàn toàn khản đặc rồi.
“Tại sao không đến tìm em!
Tại sao lại rời xa em! Tại sao không tin em, không nghe em giải thích! Tại
sao... tại sao không cho em cơ hội! Tại sao đã ra đi là đi luôn bốn năm liền!
Tại sao lại tìm bạn gái khác! Tại sao lại đối tốt với cô gái khác! Em hận anh!
Em vô cùng hận anh...Alawn, Đồ Đểu! Em hận anh... Nhưng... tại sao đã hận anh
như vậy, lại vẫn càng nhớ anh! Đồ Đểu!”
Tôi vừa khóc vừa gào lên, mãi
lâu sau, tôi mệt đến nỗi không còn chút hơi sức nào nữa. Trong lúc thẫn thờ ấy,
Alawn đã ôm tôi vào lòng, vòng tay ôm thật chặt. Mùi cơ thể quen thuộc biết
bao, vòng tay khiến tôi cảm thấy yên lòng biết bao. Mùi cơ thể của Alawn, bờ
vai của Alawn, vầng ngực của Alawn, nơi có trái tim đang đập rộn rã liên hồi
của Alawn.
Bàn tay tôi dò dẫm phía sau
lưng Alawn, khe khẽ vuốt ve, hỏi: “Tên của em, phía sau lưng anh ấy, đã xóa đi
chưa?”.
Alawn nói: “Cả đời này anh sẽ
không bao giờ xóa nó.” Sau đó, cậu ấy lại hỏi, thế còn em.
Nước mắt tôi lặng lẽ rơi.
Nhắm mắt lại, cuối cùng tôi cũng được đối diện với một Alawn bằng xương bằng
thịt, nói ra những lời mà tôi đã chôn giấu trong lòng suốt bốn năm qua, “Tại
sao lại khiến em yêu anh, rồi lại tàn nhẫn bỏ rơi em! Nhưng, có thật là anh
không biết, em vẫn đang chờ đợi anh không?”.
Cơ thể của Alawn, sau khi
nghe được câu “yêu anh” đã run lên bần bật. Cậu ấy không dám tin vào tai mình,
đẩy người tôi ra, nhìn sâu vào mắt tôi. Trong đêm tối, cặp đồng tửừ của
cậu ấy
phát sáng lấp lánh, hỏi tôi
bằng một giọng khản đặc: “Em vừa nói gì? Nói lại một lần nữa đi!”.
“Em nói em yêu anh! Đồ Đểu!
Em đã yêu anh từ lâu rồi! Yêu anh đến mức không thể điều khiển được bản thân
nữa!” Tôi vừa khóc vừa hét lên, sau đó liền nghe thấy âm thanh rách tim nát
phổi vọng lại từ dãy núi phía sau – yêu anh rồi, yêu anh rồi…
Alawn lại một lần nữa ôm ghì
lấy tôi vào lòng, dùng tay ấn đầu tôi, để tôi được nép sát vào lồng ngực cậu
ấy, để tôi nghe được tiếng trái tim đập mạnh mẽ như đang muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực. Trái tim ấy đang
chứa đựng bên trong cả niềm vui và sự xúc động mãnh liệt.
“Anh vẫn cứ cho rằng, chỉ có
mình anh là can tâm tình nguyện.” Alawn tự lẩm bẩm một mình, có giọt nước mắt
ấm nóng rơi xuống đầu tôi, xuống mặt tôi, “Em có biết không, ngay từ khi còn
nhỏ, anh đã thề rằng, suốt cuộc đời này anh chỉ yêu duy nhất một người, chính
là em – Lạc Lạc Tô. Ngoài em ra, anh sẽ không yêu bất kỳ người con gái nào
khác. Năm em tròn mười tám tuổi đó, anh đã chuẩn bị để thổ lộ với em, nhưng
trái tim em lúc đó lại không dành cho anh”.
“Đồ Đểu, Alawn!” Tôi khóc đến
nỗi co quắp cả người lại, hùng hổ mắng cậu ấy, nhưng lại dịu dàng lau nước mắt
cho cậu ấy, “Anh biết là em thường phản ứng chậm chạp với tình yêu mà!”.
“Đúng đúng, là lỗi của anh.
Anh đã sai rồi, anh quả thực không thể tha thứ cho bản thân mình. Anh xin lỗi.”
Cậu ấy xin lỗi tôi, không biết phải bù đắp như thế nào cho những đau thương mà
cậu ấy mang lại. “Anh cứ nghĩ rằng em thích Leo, anh sợ phải nhìn thấy hai
người tình cảm”.
“Đồ Đểu! Ư…” Tôi bỗng há
miệng ra, cắn mạnh một cái lên vai cậu ấy.
Alawn không hề né tránh, cố
gắng chịu đau, để mặc tôi cắn xé. Mãi cho đến khi trong miệng tôi có vị tanh
tanh của máu, cho đến khi máu và nước mắt hòa quyện làm một. Tôi mới ngẩng đầu
lên nhìn cậu ấy, lại phát hiện ra trong đôi mắt trong vắt của cậu ấy thấp
thoáng những tia nhìn đầy dục vọng.
Cậu ấy lại ôm tôi vào lòng,
ghé sát vào tai tôi hỏi: “Em yêu, em có yêu An Lương không? Em có bị hấp dẫn
bởi chiếc BMW của cậu ta không?”.
“Ngoài anh ra, em chưa từng
yêu người đàn ông nào khác.”
Sau đó, cậu ấy cúi thấp đầu
xuống, ghé sát đôi môi cắn nhẹ lên vành tai tôi, nói như đang trong giấc mộng:
“Cậu ấy đã hôn em chưa?”.
Tôi run rẩy như vừa bị điện
giật, đôi chân mềm nhũn, dũng chút ý thức cuối cùng còn lại để lắc đầu.
Một giây ngay sau đó, đôi môi
nóng bỏng ấy đã gì chặt lấy đôi môi tôi. Nếu như cậu ấy mới chỉ rời xa tôi bốn
tháng, rồi lại quay về, giằng tôi khỏi tay của người đàn ông khác một cách vô
cớ, sau đó hôn tôi, tôi sẽ cảm thấy phẫn nộ, sẽ giãy giụa. Nhưng cậu ấy đã rời
xa tôi suốt bốn năm. Tôi đã nhớ cậu ấy suốt bốn năm, đã chờ đợi suốt bốn năm,
mong ngóng suốt bốn năm, cầu xin thần linh phù hộ suốt bốn năm...
Sau bốn năm, tôi đã sớm bỏ
qua những oán hận trước đây, chỉ còn lại tình yêu sâu sắc và nỗi nhớ nhung vô
tận. Vì vậy, khi cậu ấy hôn tôi, tôi chỉ cố gắng để đón nhận.
Bốn năm xa cách, nụ hôn đã
mất đi nay được nhận lại, nó khiến toàn thân tôi run rẩy. Tôi muốn đến đường
chạy bốn trăm mét ở trường học, cắm đầu mà chạy để bộc lộ sự vui mừng phấn
khích của tôi lúc này; tôi muốn có một cây búa thật to, để đập tan dãy núi
trùng trùng điệp điệp liên miên kia, để có thể chứng minh niềm xúc động lớn lao
của tôi lúc này. Tôi gắng hết sức bám lấy cổ Alawn, uốn éo bám riết lấy cơ thể
ấy giống như con rắn ban sáng, nỗ lực dính lấy, cổ họng phát ra những tiếng rên
rỉ khó kìm chế được. Giây phút ấy, tôi chỉ muốn được quấn quýt hòa làm một với
người mà tôi đã thương nhớ bao năm qua, cho tới tận lúc chết.
Alawn dần dần không chống đỡ
nổi sự cuồng nhiệt và hứng khởi của tôi, một tay cậu ấy đỡ sau gáy tôi, tay kia
luồn ra sau lưng tôi, vuốt ve phần eo bên ngoài lớp áo mỏng.
Tôi bỗng đẩy cậu ấy ra. Alawn
nghĩ rằng tôi vì bị xâm phạm nên đã tức giận, cậu ấy giống
như đứa trẻ vừa làm việc sai
trái, nhìn tôi xấu hổ không biết phải làm gì. Ngay giây sau đó, trước mặt cậu
ấy, trước ánh mắt kinh ngạc của cậu ấy, tôi nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của mình.
Sau khi vứt lớp quần áo xuống
dưới đất, tôi đưa mắt nhìn cậu ấy, chậm rãi đưa tay lên, tiếp tục cởi lớp áo
lót.
Ởchốn đào nguyên xa rời sự tranh
đấu huyên náo này, tôi đứng trên đỉnh núi, nơi gần với bầu trời nhất, run rẩy
trước mặt người tôi yêu, để lộ cái cổ trắng ngần, xương quai xanh thanh khiết,
khuôn ngực ngạo nghễ mà mềm mại, cùng phần eo bằng phẳng láng mịn.
Trong giây phút tôi để lộ
toàn bộ phần thân trên ấy, tôi nghe thấy tiếng Alawn hít ngược một hơi khí
lạnh. Tôi nhìn trộm về phía cậu ấy, ngay sau đó, hơi thở của Alawn ngày càng
trở nên nặng nề, càng lúc càng gấp gáp, không biết là do kích động hay là do
kinh ngạc. Tôi ngượng ngùng đến nỗi đỏ mặt tía tai, cảm giác hạnh phúc trong
lòng lại tràn trề trào dâng.
“Anh yêu, giây phút này, em
đã chờ đợi suốt bốn năm rồi.” Tôi khe khẽ thì thầm, giọng nói có chút run rẩy,
nhưng lại vô cùng phong tình lơi lả.
Sau đó, tôi kéo tay cậu ấy,
đặt lên ngực của mình. Tay cậu ấy vừa to vừa dày, nóng bừng. Giây phút bàn tay
của cậu ấy chạm vào ngực tôi, tôi đang run rẩy, cậu ấy cũng đang run rẩy.
“Em... em có biết em đang làm
gì không?” Cậu ấy cất tiếng hỏi một cách khó khăn, giọng đã khàn đến mức sắp
không thể nói được nữa rồi.
Có tiếng thông reo liên hồi,
có tiếng chim mỏi mệt kêu khe khẽ, còn có cả nhịp tim của hai chúng tôi đang dần
trở nên kịch liệt.
Tôi không dám nhìn thẳng vào
cậu ấy nữa, cúi mặt xuống, nhưng đã gật đầu một cách kiên định, “Lần đầu tiên
của em, em đã luôn gìn giữ cho anh. Không để bất kỳ ai khác được đụng vào, bởi
vì em muốn giữ lại cho anh... Alawn...”.
Một cơn gió lạnh thổi tới,
tôi không chịu nổi cái giá lạnh trên đỉnh núi, khe khẽ run lên. Ánh mắt Alawn
nóng bỏng như thiêu đốt, không chỉ giới hạn ở việc nhìn ngắm bữa yến tiệc sắc
hương này. Cậu ấy kéo tôi lại, ôm ghì vào lòng, sau đó cởi áo ngoài ra trải xuống
lớp cỏ dày dưới chân, đè mạnh tôi nằm xuống, phủ phục trên người tôi, cuồng
nhiệt hôn lên người tôi, như cơn mưa bão, tỉ mỉ kỹ lưỡng, lúc mạnh lúc nhẹ, lan
tỏa khắp cơ thể tôi, trên cổ tôi, trên khuôn ngực trắng ngần của tôi, từng chỗ
từng chỗ, tất cả đều nở ra vô số bông hoa kiều diễm.
Tôi cảm thấy toàn thân khó
chịu như đang bị lửa thiêu, cảm thấy bản thân mình như đang lơ lửng trong không
trung, cần phải bấu víu một điểm nào đó, vậy là tôi gắng sức vặn vẹo. Cảm giác
khát vọng này, tôi chưa từng có được trong đời. Tôi chờ đợi, lại trống trải,
lại lo sợ, nhưng nhiều hơn tất cả, đó là cảm giác hạnh phúc thực sự khi được
nằm dưới người đàn ông cường tráng mà mình yêu thương.
Ý thức của tôi đang dần dần
trở nên mơ mơ màng màng, chỉ gọi tên cậu ấy hết lần này đến lần khác, tên của
cậu ấy thốt ra từ trong miệng của tôi, rồi lại bị nuốt gọn vào trong miệng của
cậu ấy.
Mái tóc ngắn phía trước trán
của Alawn ướt đẫm, không biết là do mồ hôi hay do sương đêm. Chúng tôi vuốt ve
cho nhau, vuốt ve cơ thể của nhau, vuốt ve cái tên của mình, cái tên được xăm
một cách sâu sắc mà quả cảm.
Hóa ra, chúng tôi đang ở một
phía khác trên đỉnh núi, ở nơi gần với bầu trời nhất, dường như chỉ cần giơ tay
lên là có thể hái được những vì sao lấp lánh kia. Trước mặt là rừng rậm tối
tăm, sau lưng là vực sâu muôn
trượng. Phía xa xa còn có bóng núi đen thẫm, trùng trùng điệp điệp, liên miên
không dứt kéo tận đến cuối chân trời.
Trăng đêm hôm đó rất tròn,
giống như chiếc đĩa bằng bạc treo nghiêng trên cành cây, ánh trăng mỏng manh,
khi tỏ khi mờ, giống như vừa day dứt trôi ra từ dòng ngân hà. Nhưng lại chiếu
rọi xuống toàn bộ khu rừng rậm, lại đổ dồn ánh sáng qua từng kẽ lá. Mây mù thấp
thoáng, lững lờ trôi trong ánh trăng bàng bạc.
Không khí trên đỉnh núi vào
tháng Tư có phần se lạnh, nhưng tôi và Alawn đều cảm thấy toàn thân nóng bỏng.
Có một cây tùng cổ thụ cao
ngất trời, phần lớn rễ cây dũng mãnh vươn ra ngoài vách núi cheo leo. Tôi và
Alawn đang quấn quýt lấy nhau dưới gốc cây tùng ấy. Giống như ngôi nhà cũ bị
bén lửa, không có cách gì
ngăn cản, không có cách gì khống chế. Bỏ mặc trời đất, bỏ mặc vạn vật. Cũng đã
bỏ mặc cả phía sau cây tùng, cô bạn gái của Alawn đã đuổi kịp theo từ lúc nào!
Bàn tay to lớn của Alawn
cuồng nhiệt vuốt ve cơ thể tôi, hướng xuống phía dưới, đốt cháy từng milimet da
thịt cơ thể tôi. Cuối cùng, khi bàn tay của cậu ấy dò dẫm vào bên trong lớp
váy của tôi, công chiếm thành
trì, toàn thân tôi run lên bần bật. Cảm giác đó vừa lạ lẫm lại vừa sợ hãi,
nhưng tôi không từ chối cậu ấy. Tôi nằm dưới cơ thể của Alawn, giống như một nụ
hoa mềm mại ẻo lả, chuẩn bị sẵn sàng hiến dâng cho người đàn ông mà tôi yêu. Có
một
chút mây mù mỏng manh, bao
trùm lấy cơ thể tôi.
Alawn có phần buồn bực vì
chiếc quần lót của tôi, khi đang chuẩn bị lôi tuột nó ra một cách thô lỗ, một
bóng người chầm chậm bước ra từ trong đêm tối, tôi sợ đến nỗi hét lên không ngừng.
Alawn lập tức cảnh giác dùng cơ thể mình che lấp phần thân trên đang trần trụi
của tôi, gằn giọng quát lên: “Ai?”.
Là Đình Đình.
Cô ấy yên lặng nhìn chúng
tôi, không biết đã nhìn bao lâu rồi, trong đêm tối, đôi mắt cô ấy long lanh
những giọt nước mắt tuyệt vọng.
Alawn nhanh chóng kết thúc tư
thế ân ái cuồng nhiệt này, vội vàng dùng quần áo che lên người tôi, đỡ tôi đứng
dậy, ngượng ngùng nói với Đình Đình: “Sao em lại đến đây?”.
Cô gái đó vẫn không nói câu
gì, chỉ chằm chằm nhìn vào Alawn. Ánh mắt đó ảm đảm đến nỗi tôi e rằng cô ấy sẽ
đẩy Alawn xuống vực sâu. Nước mắt từ khóe mắt cô ấy giống như một van nước vặn
không chặt, không ngừng rơi xuống tí tách.
Tôi tự cảm thấy có lỗi với cô
ấy, vậy là sau khi mặc xong áo, tôi chuẩn bị rời đi, để bọn họ có không gian
giải quyết chuyện này.
“Phù thủy Gà Mên, em đừng
đi.” Alawn thấy tôi muốn bỏ đi, nghĩ rằng tôi tức giận, bèn kéo tôi lại.
“Anh Alawn.” Cô gái đó cuối
cùng cũng lên tiếng rồi, vẫn là chất giọng nhẹ nhàng đó nhưng lúc này lại mang
theo chút run rẩy, chút đau lòng không dám tin vào sự thật. Cô ấy bước từng
bước một về phía chúng tôi, ánh mắt lại xuyên qua chúng tôi, hướng tới một nơi
xa xăm nào đó. Sau đó, cô ấy đi qua chỗ chúng tôi, chỉ thêm vài bước chân nữa
là vực sâu muôn trượng. Cô ấy bình thản xoay người lại đối diện với chúng tôi,
quay lưng lại bờ vực, nói, “Chị ấy chính là người con gái mà anh yêu, tên của
chị ấy được xăm trên lưng của anh, đúng không? Anh Alawn”.
“Đình Nhi, em lại gần đây một
chút, phía đó là vực sâu đấy!” Alawn vội vàng hét lên.
“Anh Alawn, anh có yêu chị ấy
không?” Cô ấy hỏi.
“Yêu.” Alawn nói không hề suy
nghĩ.
“Vậy, anh có yêu em không?”
Cô bé lại hỏi, gió đêm lạnh lẽo thổi bay vạt váy của Đình Đình. Cô ấy đang đứng
bên bờ vực, chất vấn chân tướng của tình yêu, giống như một liệt nữ kiên định
bảo vệ biên cương lãnh thổ.
“...” Alawn trầm ngâm, sau đó
khe khẽ nói, “Xin lỗi”.
“Đợi sau khi trời sáng rồi.”
Cô gái đột nhiên bật cười, cô ấy đứng bên vực thẳm, thê lương nhưng mỹ lệ không
gì sánh nổi, cơ thể nhỏ bé kiên định đứng giữa gió lạnh trên đỉnh núi, tựa như
bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực, “Anh định sẽ thế nào? Từ nay về sau,
anh định sẽ làm thế nào?” Cô ấy nhẹ nhàng hỏi, câu hỏi bình thản mà thẳng thắn,
không mang theo chút sắc thái tình cảm nào.
“Từ nay về sau, anh sẽ ở bên
Lạc Lạc Tô.” Alawn nói. Trái tim tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, tôi nhớ lại Alawn
hồi còn là học sinh, cũng đã từng lạnh lùng kiên định từ chối những cô gái khác
như vậy, không cho đối phương một tia hy vọng. Tôi kéo kéo áo của Alawn, bảo
cậu ấy
đừng nói những lời vô tình
kích động đến cô ấy như vậy. Tôi thực sự lo lắng vì nhất thời xúc động mà cô ấy
sẽ quay người nhảy xuống vực sâu.
Tôi bước về phía trước, ôn
tồn nói: “Em gái, em đừng quá kích động, hãy đứng lại gần đây, có gì cùng nói
chuyện mà.”
“Tôi kích động ư?” Cô ấy cũng
chẳng buồn nhìn tôi một cái, khuôn mặt không chút biểu cảm, nói, “Tôi cảm thấy
tôi rất bình tĩnh đấy chứ. Là chị đang kích động phải không?”.
Tôi không có lời nào để đồng
tình hay phản đối, giọng của cô ấy quả là rất điềm tĩnh.
Cô ấy bỗng quay sang nhìn
tôi, nghiến răng lại nói: “Chị sợ rồi phải không?! Kẻ thứ ba tranh cướp chồng
của người khác! Đồ đê tiện!” Bộ mặt dữ tợn của cô ấy như muốn ăn sống nuốt tươi
cả người tôi, còn giọng nói ngọt như đường phèn của cô ấy cũng bắt đầu trở nên
sắc
nhọn, trở nên gấp gáp.
“Câm miệng! Cô giỏi thì cứ
nhảy xuống đi, đừng hù dọa người khác! Càng không cho phép xúc phạm phù thủy Gà
Mên!” Alawn lớn tiếng trách mắng cô ấy.
Sau đó, cô ấy liền bật khóc,
chầm chậm quỳ xuống, hai tay nắm chặt trên đất, nước mắt rơi lã chã, rên rỉ thê
lương: “Sao anh lại hung dữ với em như vậy! Sao anh lại hung dữ với em như
vậy!”.
Alawn không nỡ nhẫn tâm, dù
sao cũng là người con gái đã từng đối tốt với cậu ấy. Alawn tiến về phía trước,
đỡ cô ấy lên, giọng nói đã dịu dàng hơn: “Đi, đi về thôi!”.
“Anh quên rằng anh đã theo
đuổi em như thế nào rồi sao? Anh quên mùa tuyết năm ngoái, anh đã viết những gì
trên tuyết ư? Anh đã quên những lời hứa với em rồi ư? Anh quên là trong ngày
sinh nhật anh, em đã tặng anh thứ gì ư? Anh nói trong trái tim anh, không ai
thay thế được chị ấy, nhưng anh lại tự nguyện muốn ở bên em, anh nói ở bên em
anh cảm thấy rất vui! Tất cả những điều đó, anh đều quên rồi ư! Quên rồi ư! Đều
là giả hay sao?! Đồ lừa dối, đều là giả hay sao? Nếu như anh lừa dối em, chính
anh phải nói với em, em mới tin được! Anh Alawn..." Nói đến câu cuối, cô
ấy dường như đã không thể thốt nên lời.
Alawn đứng yên tại chỗ, yên
lặng, dường như đang suy nghĩ, dường như đang tìm lại hồi ức giữa hai người bọn
họ.
Tôi sững sờ, hóa ra không chỉ
mình tôi có hồi ức, bốn năm trôi qua, cô gái đang gục dưới đất kia cũng giống
như tôi, cũng có một quá khứ khắc cốt ghi tâm với Alawn. Mà hồi ức của cô ấy
cũng đã to lớn đến độ có thể đem ra so sánh với tôi. Bởi vì tôi đã nhìn thấy
trái tim vì vấn vít mà lay động của Alawn.
Tôi bắt đầu cảm thấy đau
lòng, càng cảm thấy tương lai mờ mịt cho tình cảm đã từng có giữa tôi và Alawn,
giống như có người dùng một cây dùi sắt, nhỏ bé nhưng cứng rắn, hằn học đâm
thẳng vào trái tim tôi. Cô ấy khóc, mỗi câu “Anh quên rồi ư?” lại khiến trái
tim tôi bị đâm một nhát.
Vừa dữ dội vừa chuẩn xác.
Tôi cần phải giống như một nữ
vương, có lòng tự trọng nhất định, ngẩng cao đầu, rời xa bọn họ. Bởi vì Alawn
không còn là của một mình tôi nữa. Tình yêu phải giành giật lại, không phải là
tình yêu mà tôi cần.
Nhưng đôi chân của tôi dường
như đã mọc rễ, không nỡ rời xa nơi này, vẫn không hề nhúc nhích.
Nhưng một giây sau đó, tôi
vẫn phải quay người rời đi.
Bởi vì, chúng tôi đã nghe
được lời của cô gái đó, nghe rất rõ ràng. Cô ấy nhìn Alawn bằng ánh mắt đau
thương, nói từng chữ từng chữ một: “Nhưng em đã mang trong mình đứa con của anh
rồi!”.
Alawn hít một hơi thật sâu,
kinh ngạc nhìn cô ấy, chậm rãi tiến về phía cô ấy. Cô gái túm lấy cánh tay của
Alawn như túm lấy chiếc phao cứu sinh của cả cuộc đời mình, gục đầu vào lòng
cậu ấy, nức nở không ngừng:
“Anh không cần em nữa ư, anh không cần em nữa ư?”. Lời thỉnh cầu dịu dàng đó
của cô ấy, người có lòng dạ sắt đá đến mấy cũng không thể không
mềm lòng được, huống hồ giờ
đây, trong bụng cô ấy còn có đứa con của Alawn, có dòng máu của Alawn đang chảy
trong đó.
Một cô gái dùng đứa con trong
bụng, dùng thước đo đạo đức để níu kéo trái tim của một người đàn ông, một tình
tiết tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa. Nhưng người đàn ông đó
lại bị tiếng khóc đứt gan xé ruột của cô ấy kéo lại gần, càng lúc càng gần hơn.
Tôi không đủ kiên nhẫn để
nhìn cảnh tượng ngọt ngào của gia đình ba người đó, ngẩng đầu nhìn mặt trăng đã
lệch hẳn về phía tây.
Những kỷ niệm cùng nhau bắt
ếch, đuổi chuồn chuồn hay cùng nhau trốn học, nếu đem so sánh với những gì mà
cô gái kia khóc lóc níu giữ Alawn, thật buồn cười biết bao. Lý do của cô ấy mặc
dù dung tục nhưng lại to lớn, có sức thuyết phục. Tôi biết, tôi đã thua rồi, đã
thất bại thảm hại.
Nếu như lúc đó, tôi lại hỏi
cậu ấy, “Anh đã quên lời anh nói với em, chúng mình trăm năm đầu bạc rồi ư?”,
cũng còn có ý nghĩa gì nữa đây.
Khi tôi đưa mắt nhìn về phía
họ một lần nữa, Alawn đã ôm cô ấy vào lòng, trên khuôn mặt cô ấy còn đọng những
giọt nước mặt mờ mờ, giống như bông hoa sen thơm ngát khe khẽ nở dưới ánh trăng
ảm đạm của mặt trăng.
Chẳng lẽ tôi cứ đứng nhìn một
cách vô duyên như vậy ư? Vì vậy, một mình tôi lặng lẽ rời đi.
Lúc còn nhỏ, khi tôi và Alawn
đùa giỡn, tôi chạy phía trước, cậu ấy đuổi phía sau, thông thường, cậu ấy chỉ
rảo chân vài bước là có thể đuổi kịp và tóm gọn được tôi. Nhưng lần này tôi đi
chậm như vậy, nhưng cậu ấy lại không đuổi kịp.
Tôi không vĩ đại như một
trang quân tử hoàn mỹ, tôi chỉ biết điều tối kị nhất trong tình yêu đó là: anh
yêu tôi của ngày xưa, tôi lại yêu anh của hiện tại.
Tôi nghĩ, khoảng thời gian
bốn năm, lâu đến mức Alawn có thể uốn cong lưỡi nói theo giọng Bắc Kinh một
cách lưu loát. Lâu đến mức đã đủ để coi những chuyện đã qua, giống như đám mây
trôi nơi xa kia, không chịu nổi ánh nắng mặt trời, đã tan biến đi mất, chỉ lưu
lại một chút vết tích lờ mờ phía chân trời.
Tạm biệt, Đồ Đểu Alawn, em sẽ
không yêu anh nữa, cũng không chờ đợi anh nữa. Đợi anh đã nhiều năm như vậy,
anh đến rồi nhưng lại chỉ đi lướt qua vai nhau, dù rằng cũng có một chút tàn
lửa nho nhỏ.
Khe khẽ, tôi lặng lẽ lưu lại
một giọt nước mắt nơi đỉnh núi cô đơn, cáo biệt quá khứ đã qua.
Chỉ là, các người có hiểu thế
nào là đau khổ không nói thành tiếng không, các người có hiểu không.
Tôi luôn luôn giống như một
cô bé đang hái bông lúa, nhón tay cầm nắm những mảnh quá khứ
đã qua. Lúc đó, bầu trời cao
vời vợi, mây trắng xa xa bay. Lúc đó, cậu ấy gọi tôi là phù thủy Gà Mên, tôi gọi
cậu ấy là Đồ Đểu, cậu ấy nói tôi là cô bé được nuôi lớn bằng kẹo, lúc nào cũng
mang theo bên người món kẹo mềm vị chanh mà tôi yêu thích.
Các người có hiểu thế nào là
nỗi đau khổ không thành tiếng không? Có thật là hiểu được không?
Phù thủy Gà Mên cũng được, Đồ
Đểu cũng chẳng sao, giờ đây đã trở thành hình bóng, chúng tôi đã không còn tìm
được lý do để đưa tay níu kéo nữa rồi.