Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận - Chương 13

Chương 13 - Một phần tư cuộc đời

Hôm đó là lần đầu tiên tôi
thấy Leo uống say, rõ ràng là anh ấy đã rất vui. Anh ấy và đám bạn đều uống say
đến quên cả trời đất, đổ gục xuống bàn không còn biết gì nữa.

Tôi cũng hoa mắt chóng mặt,
có phần không xác định nổi phương hướng, lúc đứng lên đi vệ sinh, cuối cùng
cũng chẳng còn ai đi theo để bảo vệ.

Từ nhà vệ sinh bước ra, tôi
bị một người đàn ông cao lớn kéo nhanh ra khỏi quán karaoke. Một tay anh ta bịt
chặt miệng tôi để tôi không thể nào kêu cứu lên được.

Là Alawn. Đôi mắt cậu ấy đỏ
ngầu, lôi tôi ra ngoài. Bàn tay cậu ấy dùng lực rất mạnh, khiến tôi cảm thấy
đau. Nhưng tôi chú ý đến đôi mắt của cậu ấy. Đôi mắt đau thương đến nỗi

giống như một con chó cùng
đường đang hoảng sợ.

“Cậu làm gì vậy? Lại điên rồ
gì nữa đây!” Sau khi bị lôi ra ngoài, vừa nhận được sự tự do, tôi đã xông thằng
vào cậu ấy hét toáng lên.

Đêm đông, ngày lễ ngọt ngào
cũng không thể chống đỡ được cái lạnh thê lương của gió bắc. Tôi không mặc áo
khoác, đứng trong gió lạnh đến nỗi run lên cầm cập.

Alawn lẳng lặng cởi áo khoác
của cậu ấy ra, khoác lên người tôi.

Tôi lạnh lùng cởi nó ra, ném
xuống đất.

Alawn không nói câu gì, nhặt
áo lên, cương quyết khoác lên người tôi.

Nỗi tức giận trong tôi lại
nổi lên, tôi lại cởi ra, ném xuống đất.

Cứ như vậy, lặp đi lặp lại.
Hai chúng tôi đều không ai nói gì nhưng nhất quyết không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, Alawn đã chịu thỏa
hiệp. Cậu ấy không còn cong lưng nhặt chiếc áo khoác bị ném

xuống nữa, chỉ đờ đẫn nhìn
tôi. Mái tóc lòa xòa màu hung vàng, đôi lông mày khẽ cau lại, đôi mắt vốn dĩ
tươi cười hớn hở giờ đây lại đang đau khổ. Trong đêm Noel, ánh mắt trống rỗng, dáng
người cô đơn, tăng thêm sự tiêu điều hiu hắt cho ngày lễ.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì!”
Tôi không chịu nổi nữa rồi, mở lời trước.

“Cậu có biết Leo đã có bạn
gái rồi không.” Cậu ấy nói, giọng nói khản đặc tới nỗi lòng tôi cảm thấy vô
cùng xót xa.

“Biết.”

“Quan hệ giữa cậu và Leo là
gì.”

“Không biết”

“Quan hệ không rõ ràng, sao
cậu lại để anh ấy hôn cậu!” Cậu ấy bỗng dưng như một con sư tử tức tối lồng
lộn, gầm lên khiến tôi đau nhức cả màng nhĩ.

“Tớ không biết liêm sỉ mà!”
Tôi cố ý dùng câu nói mà cậu ấy dùng để mắng tôi để chọc tức cậu ấy, liền nhìn
thấy cục yết hầu trên cổ cậu ấy khẽ động đậy.

Sau đó Alawn hoàn toàn không
khống chế được nữa. Cậu ấy kéo mạnh người tôi. Tôi đang đứng không vững liền
trượt ngã vào cậu ấy. Tôi nói cậu làm gì vậy, lời còn chưa nói xong, miệng đã
bị cậu ấy bịt chặt. Từ đó về sau, tình cảm bạn bè trong sáng giữa tôi và Alawn
đã hoàn toàn biến mất theo cơn gió của đêm Noel.

Cậu ấy hôn tôi như đang giận
dỗi và đang muốn trừng phạt, ngấu nghiến xoay chuyển trên môi tôi. Tôi muốn
nghĩ rằng cậu ấy sẽ đánh tôi một trận hoặc sẽ lớn tiếng mắng chửi tôi một hồi,
giống như hồi nhỏ cậu ấy vẫn thường thoải mái trút giận lên tôi vậy. Hoàn toàn
không thể ngờ rằng, cậu ấy lại hôn tôi! Lẽ nào, đây là cách thức trừng phạt của
cậu ấy mới đổi từ sau khi trưởng thành ư? Tôi trợn tròn mắt lên, cũng quên cả
việc phải phản ứng, lại để mặc cậu ấy thả sức làm càn.

Kết thúc nụ hôn, cậu ấy rời
xa đôi môi của tôi.

“Tại sao cậu cũng hôn tớ?”
Vừa được tự do, tôi liền thẫn thờ hỏi cậu ấy. Alawn nâng cằm tôi lên, cọ mũi
cậu ấy vào mũi tôi, khe khẽ thì thầm: “Ban nãy chỉ là giúp cậu gột rửa sạch sẽ,
tớ không cho phép trên người cậu có mùi của bất kỳ người đàn ông nào khác! Bây giờ
mới gọi là hôn. Đồ ngốc, rốt cuộc thì cậu có hiểu không hả?” Sau đó, khi đầu óc
tôi còn mơ mơ màng màng không hiểu, đôi môi tôi lại đón nhận một nụ hôn khác.

Trong miệng cậu ấy, có mùi
thơm nhè nhẹ của bia. Trong vòng tay cậu ấy, có mùi hương riêng có của Alawn mà
tôi đã từng rất quen thuộc. Lưỡi của cậu ấy mềm mại, ươn ướt, từ

nông đến sâu, khẽ len lỏi rồi
tách hàm răng của tôi ra một cách khéo léo rồi thoải mái mút mát trong miệng
tôi. Tôi áp sát vào người cậu ấy một cách bất lực, toàn thân mềm nhũn như một
đống bọt biển. Điều khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ nhất đó là từ trong
cổ họng tôi

lại không nén nổi tình cảm,
thốt lên những tiếng rên rỉ. Sau đó, ngay cả bản thân mình cũng

cảm thấy giật mình bởi những
tiếng rên rỉ phóng đãng, cổ họng cậu ấy cũng phát ra tiếng cười khe khẽ, tất
nhiên cũng mang theo cả sức hấp dẫn mà một người đàn ông trưởng thành

mới có. Cậu ấy tiếp tục làm
sâu sắc hơn nụ hôn này.

Tôi tự cho rằng mình là người
hiểu Alawn nhất trên thế giới này, nhưng lại chưa biết rằng, kĩ thuật hôn của
Alawn lại thành thục và đáng yêu đến như vậy.

Hai giờ sáng ngày Hai mươi
lăm tháng Mười Hai, tôi và Alawn ôm nhau trên con phố lạnh giá mà cuồng nhiệt.
Gió Bắc thổi tung mái tóc của tôi, vướng vào mặt Alawn. Cậu ấy không buồn để ý,
chỉ dùng tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu tôi, một tay kia ôm gọn lấy eo của tôi, khiến
cơ thể tôi hoàn toàn nép sát vào cậu ấy. Tay
của cậuâu ấy lại dò dẫm đến phần trên cạp quần của tôi, nhẹ nhàng mơn trớn, nơi
đó có khắc tên của cậu ấy, vết xăm sâu sắc mà quả cảm. Vì Alawn quá cao, tôi
bắt buộc phải ngửa hết cả cổ mới có thể tiếp nhận nụ hôn của cậu ấy. Vì vậy,
chỉ được một lát, cổ tôi đã mỏi nhừ, đau nhức. Alawn nhẹ nhàng di chuyển, bế
tôi lên trên bậc thềm, cậu ấy lại đứng ở phía dưới bậc thềm. Như vậy, chiều cao
của hai chúng tôi vừa đủ để trao nhau nụ hôn. Mà trong khi thực hiện những công
việc đó, đôi môi của Alawn vẫn không hề rời khỏi môi tôi.

Tôi đã không thể nhớ nổi nụ
hôn đó kéo dài bao nhiêu lâu. Thân thiết bên nhau mười tám năm trời, tình cảm
tốt đẹp đến mức như là anh em một nhà, chưa từng nghĩ rằng lại có thể môi chạm
môi trao nhau nụ hôn với cậu ấy! Rốt cục duyên và phận không giống nhau, đó là
cần có trách nhiệm và dũng khí. Chúng tôi của mười tám năm về trước, chẳng ai
có chút lòng dũng cảm này cả. Vậy là, tình cảm được chôn giấu suốt mười tám năm
một khi được thoát ra ngoài, sẽ giống như một cơn đại hồng thủy, đã phát ra là
không thể thu lại được.

Khi tôi bắt đdầu vụng về
lủng củng đáp lại lời cậu ấy, tôi đã được nếm nước mắt của Alawn. Alawn đã rơi
lệ, giọt lệ lăn dài trên gương mặt của cậu ấy, chảy vào trong miệng tôi. Lúc
bấy giờ cậu ấy mới buông tôi ra, ngại ngùng lau đi nước mắt. Tôi không hiểu nổi
tại sao cậu ấy lại khóc, tôi liền hỏi Alawn. Cậu ấy nói rằng hình như cậu ấy đã
bị viêm đốt sống cổ. Ngay sau đó là những cú đấm túi bụi của tôi lên người
Alawn.

Alawn giữ tay tôi lại, đưa
ngón tay cái ra, vuốt ve đôi môi vừa bị cậu ấy ngấu nghiến đến nỗi đỏ lựng lên,
ánh mắt đắm đuối, mang theo cả sự si mê mà tôi vẫn quen thuộc.

Cậu ấy lại kéo tay tôi, đánh
mạnh về phía mặt của cậu ấy, nói rằng trả nợ cho tôi. Đương nhiên là tôi không
nỡ, cố gắng hết sức để rút tay về.

Chúng tôi làm lành rồi ư, tôi
nghĩ, tất cả, tất cả những giấc mơ đẹp đẽ kia nếu đem gom hết lại, đều không
thể bằng nụ cười thực tại của Alawn.

Tôi cảm thấy vừa vui sướng
vừa cảm động, rưng rưng nước mắt nhìn cậu ấy, nghĩ đến sự vô tình của cậu ấy
trong hai tháng qua, lại cảm thấy ấm ức. Cậu ấy thấy tôi khóc, kéo sát tôi vào
trong lòng, khe khẽ gọi tên tôi, giống như lúc còn nhỏ,. gọi tôi là phù
thủy Gà Mên.

Cách xưng hô thật cảm động
biết bao mà trước đây lại không phát hiện ra. Hóa ra mọi sự việc chỉ sau khi đã
mất đi rồi, mới có thể thấy được giá trị trân quý của nó.

Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như
vậy, quên cả thời gian, quên đi tất cả mọi người. Cho dù quên đi cả thế giới
này, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, và tình cảm ngày càng gắn bó này sẽ
vĩnh hằng mãi mãi, không bao giờ phai nhạt.

“Tớ không muốn hỏi, tớ thường
xuyên tự nhủ rằng không được để ý nữa, không được nghĩ đến nữa… Nhưng tớ không
làm được! Tớ sắp khiến mình ức chế đến phát điên mất! Cậu hãy

nói cho tớ biết,” Alawn nhìn
vào mắt tôi, lộ rõ thần sắc đau khổ trước nay chưa từng có, “hôm đó, cậu thuê
phòng ngủ ở khách sạn với ai vậy?”.

Hóa ra, cậu ấy vẫn còn canh
cánh trong lòng chuyện đó.

Dù rằng tôi và Leo chẳng hề
làm chuyện gì cả, nhưng khi đối diện với áanh mắt nghi hoặc của cậu ấy,
không hiểu sao lại khiến tôi trở nên nhút nhát, suy cho cùng, ban nãy Alawn đã
tận mắt chứng kiến tôi và Leo hôn nhau.

“Là ... là..”

Thấy tôi ấp a ấp úng, Alawn
đau khổ đoán: “Là...Leo?”.

Tôi chậm rãi gật đầu, nhưng
không ngờ rằng Alawn lập tức đẩy tôi ra, nhìn tôi đầy đau khổ tuyệt vọng. Cậu
ấy lắc đầu liên tục, nói từng chữ từng chữ một: “Lạc Lạc Tô, cậu thật là, đã

khiến tớ quá thất vọng rồi,
cậu có biết không? Tớ không thể tha thứ cho cậu…” Sau đó, cậu ấy bắt đầu đi
giật lùi. Tôi tiến lên một bước, cậu ấy liền lùi ba, bốn bước, giống như tôi là

một con bọ trong nhà xí, bẩn
thỉu tột cùng.

“Nhưng tớ và Leo hoàn toàn
trong sạch mà!” Thái độ của Alawn đã khiến tôi hoảng sợ. Tôi vội vàng giải
thích. Tôi càng tiến gần về phía cậu ấy, cậu ấy càng muốn né tránh. Cuối cùng,
cậu ấy trở nên điên cuồng, lồng lộn ngang dọc trên đường.

“Trong sạch? Ai có thể tin
được? Hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến mối quan hệ của hai người rồi! Hai
người chẳng phải đã sớm ở bên nhau rồi sao?! Chỉ có tôi là bị bịt mắt thôi! Tôi
thì được coi là cái quái gì chứ? Tôi là cái gì của cậu!? Chẳng là gì cả!” Alawn
chạy trên đường, ngã khuỵu xuống, càng nói càng không khống chế được, cuối cùng
ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng thét vô cùng thê lương, tuyệt vọng.

“Alawn...” Tôi sợ đến ngây cả
ngưởi, nhưng không dám lại gần cậu ấy, không dám ép cậu ấy thêm nữa.

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một
chiếc xe tải đang lao đến từ phía sau lưng cậu ấy. Trong chớp mắt, tiếng phanh
xe rít lên phá rách không trung, chọc thủng đêm Giáng sinh cô đơn. Sau giây
phút ấy, Alawn ngã lăn ra trước mũi xe.

“Alawn!!!” Tôi sợ đến nỗi hai
chân mềm nhũn, hét gọi tên của cậu ấy rồi chạy nhào tới bên Alawn.

Tài xế xe tải cũng đang hoảng
sợ, vội vàng, mở cửa xe nhảy xuống, luôn biện hộ: “Tôi không đâm vào cậu ấy,
tôi đã phanh lại kịp thời rồi mà!”.

Tôi chạy đến ôm lấy đầu của
Alawn. Có máu chảy ra từ đầu cậu ấy. Tôi bật khóc thành tiếng, hét gọi tên cậu
ấy, hoàn toàn không biết phải làm thế nào, tôi bỗng cảm thấy, nếu như cậu ấy ra
đi, tôi cũng chẳng còn lý do nào để tồn tại nữa!

Alawn mỉm cười nhìn tôi,
giọng nói run rẩy, yếu ớt: “Phù thủy Gà Mên, tớ... tớ muốn nói với cậu một
chuyện”.

“Không không không, bây giờ
tớ không muốn nghe! Cậu phải khỏe trở lại rồi hãy nói cho tớ

biết!” Tôi sợ đến nỗi toàn
thân run rẩy, tôi sợ cậu ấy sẽ nói điều gì trăng trchối. Tôi ôm lấy đầu
Alawn, nước mắt giống như những chuỗi vòng hạt bị đứt dây, thi nhau rơi xuống,
rớt lên mặt cậu ấy, chui vào miệng cậu ấy. Cảnh tượng ướt át tầm thường này đã
xuất hiện một

cách nhàm chán không biết bao
nhiêu lần trong các bộ phim giải trí, nào là những rxung động tình cảm giả
dối, lối biểu diễn vụng về, bị tôi và Alawn không thèm để ý tới. Trong vô
tuyến, hai nhân vật nam nữ khóc lóc thảm thương trước cảnh sinh tử li biệt, còn
tôi và Alawn lại cười nghiêng ngả. Thế mà giờ đây, chỉ một chút sơ ý, chúng tôi
đã trở thành hai nhân vật

chính, diễn xuất bằng cơ thể
máu thịt thật sự của mình. “‘Ngoan nào, bây giờ tớ mới cho cậu biết.” Sau
đó, cậu ấy khó khăn lắm mới nói được một câu, “Thực ra, bó hoa hồng đó, thật

đấy, là do tớ tặng cậu.” Nỗi
đau khổ trong tôi đã lên tới đỉnh điểm. Thử hỏi trên thế giới này, còn lời bộc
bạch nào cảm động hơn lời nói này không? Xe cứu thương đã tới, Leo và một đám

người từ trong quá Karaoke
chạy ra, đưa Alawn vào trong bệnh viện, một phen náo loạn...

Thật may mắn, chiếc xe tải đó
quả nhiên đã phanh lại kịp thời. Alawn chỉ bị thương một chút ở bên ngoài, phía
sau gáy. Cậu ấy ngất đi chỉ làa do đã phải chịu một cú sốc tinh thần lớn.

Tôi tức trực ở bên ngoài bệnh
viện suốt một đêm, Alawn vẫn chưa chịu tỉnh lại. Bác sỹ nói, cậu ấy đã quá mệt
mỏi, hình như đã mấy ngày liền không được ngủ.

Leo lo lắng cho sức khỏe của
tôi, bắt tôi về nhà nghỉ ngơi.

Alawn không sao, tôi cũng cảm
thấy yên tâm hơn rồi, nhờ cảm giác này tôi mới có thể ngủ một giấc thật say
sưa. Khi tỉnh dậy đã là chiều tối, mơ mơ màng màng không phân biệt rõ hôm nay
là ngày bao nhiêu tháng bao nhiêu nữa.

Tôi dự định ăn tối xong sẽ
đến bệnh viện thăm Alawn nhưng lại nhận được điện thoại của Leo, nói Alawn đã
xuất viện rồi, bây giờ đang ở sân bay, sẽ về Bắc Kinh ngay bây giờ. Tôi lập tức
nói tôi sẽ đến sân bay tiễn cậu ấy.

Leo ậm ừ cho qua chuyện, nói
không cần đâu, bởi vì Alawn đã lên máy bay rồi.

Đầu óc tôi hoàn toàn trống
rỗng, “Cạch” một tiếng, chiếc điện thoại di động rơi xuống đất.

Cậu ấy đi rồi ư? Tại sao cậu
ấy không nói với tôi một tiếng... Tôi nghĩ tới nguyên nhân khiến cậu ấy phát
điên lên, hóa ra, cậu ấy vẫn không thể tha thứ cho tôi được.

Ha ha, một tuổi trẻ tự do tùy
tiện, một tình yêu thật đáng buồn cười.

Tôi đã có một thời gian điên
cuồng tìm cậu ấy, gọi điện cho Alawn, số điện thoại đã thay đổi, hỏi bố mẹ cậu
ấy, hai bậc phụ huynh nhân từ trước đây từng coi tôi là con dâu duy nhất, giờ
cũng lạnh lùng khách khí, “Nếu ở bên Leo rồi, thì đừng làm phiền Alawn nhà
chúng tôi nữa.”

Đến kỳ nghỉ đông, nghe nói
Alawn đã về nhà ăn tết, nhưng tôi không thể nhìn thấy cậu ấy. Tôi cũng không
thể mặt dạn mày dày đến nỗi không được mời mà tự tìm sang đó.

Mùa xuân đến, cả nhà Alawn đã
chuyển đến Bắc Kinh sinh sống.

Cóố thể suốt đời này,
tôi không còn được gặp Alawn nữa. Tôi thầm oán trách cậu ấy. Lòng tự

trọng mãnh liệt cũng không
cho phép tôi lại đi tìm cậu ấy. Tôi đem mọi thứ có liên quan đến Alawn khóa
chặt trong hòm, phải dùng hết bốn cái hòm to mới chứa được hết. Quà cậu ấy tặng
tôi, thư cậu ấy viết cho tôi, bài tập cậu ấy làm cho tôi, quần áo cậu ấy vứt ở
nhà tôi mà chẳng buồn sang lấy về, đôi giày thể thao cậu ấy bảo tôi giặt sạch
rồi cũng quên không cầm về, chiếc áo đôi có dòng chữ “Tôi chỉ ăn cơm, không rửa
bát” cậu ấy tặng tôi, một chiếc kẹo mềm vị chanh trong ngăn kéo đã bị chảy mất
một nửa... còn cả bó hoa hồng mà cậu ấy tặng tôi, ký tên một người đàn ông thầm
yêu tôi.

Mười tám năm sớm tối bên
nhau, nếu một người có thể sống đến tám mươi tuổi, đó đã là một phần tư của
cuộc đời rồi.

Suốt mười tám năm trẻ trung
sôi nổi nhất trong cuộc đời em luôn có anh, biết bao nhiêu hồi ức thuộc về
riêng chúng ta.

Tôi như một quả phụ đang thu
dọn đồ đạc khi người chồng đã ra đi, lặng lẽ sắp xếp những món đồ vụn vặt, sau
đó trân trọng và đau thương lần lượt xếp chúng vào hòm, khóa lại, bụi phủ.

Mẹ thấy bộ dạng ngày càng ủ ê
rầu rĩ của tôi, cảm thấy lo lắng. Mẹ bắt đầu động viên tôi đưa bạn trai về nhà
chơi. Mẹ nghĩ rằng con gái mẹ đã muốn lấy chồng rồi không chừng, bởi tôi đã có
bạn trai rồi, nên mới không cần cậu bạn chơi thân từ thời thơ ấu nữa.

Nhưng cậu ấy không phải chỉ
là bạn chơi thân, cậu ấy là Alawn.

Nhớ cậu ấy, lại sợ nhớ đến
cậu ấy. Nỗi nhớ nhưng đáng ghét đó lại đầy ắp trong không khí, không nơi nào là
không có.

Từ đó về sau, tôi không còn
thích ăn kẹo như xưa nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3