Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận - Chương 12
Chương 12 - Nụ hôn của kỵ sĩ
Cứ mỗi trận đá bóng, An Lương
đều mời tôi đi xem. Cậu ấy mời tôi, tôi liền đi. Thực ra trong trường học, An
Lương được rất nhiều bạn gái chú ý, nhưng cậu ấy lại luôn giữ khuôn mặt
lạnh lùng, không thân mật với
bất kì bạn gái nào cả, chỉ nói chuyện với một mình tôi. Tôi vừa cảm động vừa hổ
thẹn day dứt, sợ sẽ làm cậu ấy lỡ dở. Lần nào cậu ấy cũng mỉm cười nói
rằng không sao cả. Vậy là,
xem cậu ấy đá bóng, giữ hộ quần áo trở thành cách duy nhất để tôi có thể báo
đáp chân tình đó. Những cô gái khác, khi xem bạn trai của mình thi đấu trên sân
đều khua chân múa tay, hò hét cổ vũ tinh thần cho họ cố gắng, duy chỉ có mình
tôi luôn im lặng.
Tôi chỉ lặng lẽ ngồi trong
một góc khuất nhất.
Cho dù tôi ngồi ở đâu, An
Lương vẫn có thể chỉ cần quay đầu lại là phát hiện ra, sau đó vẫy vẫy tay về
phía tôi.
Tôi vốn dĩ không thích giao
lưu với ai khác, giờ đây càng trở nên ít nói hơn nhiều.
Duyệt Duyệt lo lắng cho tôi,
để khuấy động không khí, cô ấy vừa đùa vừa nói: “An Lương là chàng trai không
tồi, có thể cậu ấy thật sự thích cậu, cậu thử nhận lời hẹn hò với cậu ấy xem
sao.”
Đối với trò đùa này, tôi
thường chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
Không có tin tức gì của
Alawn, nhưng có tên của cậu ấy, phía sau lưng tôi, bên trên cạp quần.
Cách ba bốn ngày, Leo lại hẹn
gặp tôi. Anh ấy đã có một thời gian học vẽ tranh, đôi khi chúng
tôi cùng đi đến một thị trấn
cổ kính để vẽ phác họa, ngắm nhìn đám mây trắng với những hình dạng kì lạ lướt
qua những con phố cổ in đầy dấu ấn lịch sử; có lúc lại đến quán cà phê
ngồi chơi, tâm tình mọi
chuyện. Anh ấy nói rằng bạn gái anh ấy rất ngang ngược, nhưng lại rất có ích
cho sự nghiệp của anh ấy, không thể đắc tội được; anh ấy nói áp lực của cuộc
sống quá lớn, mọi người xung quanh đều nhìn nhận anh là một người xuất sắc,
thực ra, anh ấy cũng chỉ là một người bình thường. Nói đến đây, anh ấy thường
cười lớn hỏi tôi: “Tiểu Lạc
Lạc có cảm thấy anh là siêu
nhân không?”.
Vậy là tôi liền trả lời một
cách nghiêm túc: “Em cảm thấy anh là một kỵ sĩ.” Anh ấy sững người lại một
chút, sau đó ân cần xoa lên tóc tôi.
Có khi Leo cũng đưa tôi tham
gia những buổi tối gặp gỡ bạn bè, đi nói chuyện với những bậc học giả uyên bác,
đến những buổi tiệc rượu cao cấp; đi dùng bữa tối ở những nơi mang đậm
phong cách Trung Quốc cổ xưa,
thưởng thức phong cách Tần Hán, thưởng thức hoa nở hoa tàn. Đi hát Karaoke, đi
leo núi, đi chơi tennis. Có người bạn còn lầm tưởng tôi là bạn gái anh ấy. Ban
đầu Leo còn nghiêm mặt ngăn cản những lời đàm tiếu đó: “Đừng nói lung tung, cô
ấy còn nhỏ, cô ấy chỉ là em gái tôi thôi.” Sau đó thì anh ấy cũng chẳng buồn
biện minh nữa, nghe những lời phán đoán anh ấy chỉ thường nhún nhún vai, sau đó
nhìn tôi cười một cách chẳng biết phải làm thế nào, nói: “Có phải là do chúng
tôi quá đẹp đôi không?”
Vẫn chẳng có tin tức nào của
Alawn. Tên của cậu ấy vẫn ở sau lưng tôi, khắc trên máu thịt tôi, khắc một cách
sâu đậm mà quả cảm.
Từ sau khi tuyệt giao Alawn,
đêm nào tôi cũng nằm mơ. Có những lúc mơ thấy Alawn đến dỗ dành tôi, cầu xin
làm lành với tôi, nhưng đợi tôi vừa đồng ý làm lành rồi, cậu ấy lại đi mất, bỏ
lại một bóng dáng tuyệt tình.
Xem ra, hình ảnh bỏ đi hôm đó của Alawn quả thực đã trở thành một cú sốc tinh
thần đối với tôi. Buổi sáng, tôi thường tỉnh giấc trong nước mắt. Có khi tôi mơ
thấy tôi và Alawn không hề cãi cọ, chúng tôi vẫn hòa hợp như trước đây. Khi
tỉnh dậy, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cẩn thận hồi tưởng lại giấc mơ đó, cảm thấy sao
chân thực đến vậy.
Nhưng càng là những giấc mơ
đẹp chân thực, sau khi tỉnh dậy càng cảm thấy bản thân bị hiện thực tàn khốc
công kích đến nỗi mình đầy thương tích. Nỗi đau như cắt ruột này còn mãnh liệt
hơn nỗi đau trước đây khi tôi bị An Lương bỏ rơi nhiều. Nó gần như là nỗi đau
lớn
nhất trong cuộc đời.
Alawn rốt cuộc đã thật sự rời
xa rồi.
Duyệt Duyệt không chịu được
nói: “Nếu nhớ cậu ấy như vậy thì gọi điện cho cậu ấy đi! Sao lại phải dày vò
bản thân mình! Sĩ diện quả thực quan trọng đến thế sao?”.
Tôi nói: “Không phải vấn đề
sĩ diện. Mà là đã chẳng còn ích gì nữa rồi. Tớ hiểu con người Alawn. Nếu cậu ấy
muốn làm lành, nhất định sẽ gọi điện trước. Da mặt cậu ấy đặc biệt dày.
Hơn nữa, cứ cho là cậu ấy tìm
tớ làm lành, tớ cũng không đồng ý. Làm bạn với cậu ấy thật mất tự do. Tớ giờ
đây tự do tự tại biết bao nhiêu, muốn đi đâu thi đi, muốn hẹn hò với ai thì
hẹn hò với người ấy, không bị
gò bó, không bị trói buộc, không dây dưa phiền hà.” Càng nói càng cảm thấy thê
lương, ngẩng đầu lên, nước mắt đã ngân ngấn đầy khóe mắt.
Thực ra, tôi quá hiểu Alawn.
Cậu ấy vốn có định kiến về tình cảm. Trước đây, ngay cả việc thấy bạn gái nào
thân thiết với tôi, cậu ấy cũng cảm thấy khó chịu. Cậu ấy không thể tha thứ cho
một đứa con gái không có lòng tự trọng như vậy được.
Duyệt Duyệt nói, thật không
thể chịu nổi các cậu nữa.
Sắp đến ngày lễ Noel rồi, đâu
đâu cũng tràn ngập bầu không khí lễ hội ngọt ngào. An Lương
và Leo cũng hẹn tôi đi chơi
vào đêm Bình An. Tôi đau đầu không biết phải nhận lời ai nữa. Duyệt Duyệt lại
bắt đầu bình luận về Leo, Duyệt Duyệt nói Leo không thể tin tưởng được,
rõ ràng có bạn gái lại còn dụ
dỗ nữ sinh trong trắng nữa chứ. Tôi cũng không muốn giải thích. Tôi thực sự đã
thay đổi đến nỗi càng ngày càng lười biếng, ngay cả một chút sức lực để nói cũng
muốn lưu giữ lại.
Duyệt Duyệt vẫn đánh giá cao
An Lương, cô ấy nói An Lương là người tốt, đẹp trai lại lạnh lùng, đá bóng cũng
rất cừ, lại cũng rất phong độ, thành thực, không bao giờ trăng hoa, luôn giữ
bản thân mình trong sạch... Những ưu điểm nho nhỏ ấy được tổng kết thành một
tràng dài. Tôi bỗng nhiên nhận ra, tôi hỏi cậu ấy tốt như vậy, có phải là cậu
đã thích cậu ấy rồi không?
Duyệt Duyệt vừa nghe thấy câu
nói đó, làm rơi mất một cốc cà phê, đánh vỡ luôn một chiếc gương nhỏ, sau đó
vừa xua tay vừa lắc đầu, ấp a ấp úng nói: “Đâu có thích! Đâu có thích gì đâu!”
Vừa nói vừa lấy tay ôm mặt chạy ra khỏi phòng.
Tôi đã hoàn toàn hiểu rồi.
Duyệt Duyệt thích An Lương. Hóa ra, một người mạnh dạn như Duyệt Duyệt, cũng có
lúc lộ rõ vẻ mềm mại, thẹn thùng của một cô gái trước một chàng trai mình yêu
mến.
Vậy là tôi từ chối An Lương,
nhận lời đi chơi với Leo.
Leo tỏ rõ vẻ vui sướng. Đây
là ngày lễ quan trọng nhất của người phương Tây bọn họ. Anh ấy hy vọng được đón
ngày lễ bên người mà anh ấy coi trọng nhất. Bạn gái anh ấy phải về Pháp, Leo
nắm tay tôi nói, ngoài bạn gái anh ấy ra, người em gái bé nhỏ là đây chính là
người mà anh ấy coi trọng nhất trong lòng.
Biết tôi từ chối An Lương,
Duyệt Duyệt phập phồng giáo huấn tôi một hồi. Vậy là tôi hướng dẫn cô ấy chọn
một món quà thật ý nghĩa tặng cho An Lương, hẹn cậu ấy đi xem phim hay uống cà
phê gì đó. Nếu không, một mình cậu ấy đi đón Noel cũng thật cô đơn. Duyệt Duyệt
ngại ngùng hồi lâu, cuối cùng cũng đỏ mặt đồng ý. Hóa ra, cô gái ngốc nghếch
này ngay cả chuyện hẹn hò yêu đương thế nào cũng không hiểu rồi.
Một đêm trước đêm Bình An, An
Lương đợi tôi phía dưới khu ký túc xá. Thân hình rắn rỏi của cậu ấy đang
nghiêng nghiêng dựa vào gốc cây hoa quế dưới sân ký túc xá nữ, không hề động
đậy. Đêm hôm đó, mặt trăng rất to, không biết có phải do được ánh trăng trắng
bạc bao phủ hay không, nụ cười của An Lương vô cùng dịu dàng.
Nhìn thấy tôi, cậu ấy liền
đứng thẳng người lên nói, cậu đến rồi à.
Tôi thấy cậu ấy vẫn giữ khuôn
mặt hay cười như xưa, những lời nói liên quan đến việc từ chối bỗng nhiên khó
thốt thành lời.
Tôi khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy
một bóng người nhanh chóng biến mất trên cửa sổ phòng ở của tôi.
Vậy là, tôi nghiêm túc nói:
“An Lương, Noel tớ có hẹn rồi, cảm ơn lời mời của cậu”. Nói xong, không dám
nhìn cậu ấy một cái, tôi quay người đi luôn.
Khi đi đến cổng của khu nhà,
tôi nghe thấy tiếng gọi của An Lương.
Cậu ấy đuổi kịp tôi, đưa cho
tôi một hộp quà còn ấm như nhiệt độ cơ thể cậu ấy, “Lạc Lạc Tô, tặng cậu, Noel
vui vẻ.”
Tôi áy náy nhìn An Lương, tôi
nói tôi quên không chuẩn bị quà cho cậu ấy.
Cậu ấy nhún vai một cách
không vấn đề gì, nói: “Đều là trong dự đoán của tớ.” Sau đó, vẫn là khuôn mặt
đầy vẻ dịu dàng, nho nhã.
Giây phút ấy, cảm giác áy náy
trào dâng trong lòng tôi cứ lớn dần mãi. Tôi nhớ lại trước đây, mỗi khi đến dịp
Noel, tôi đều ở bên Alawn, đều cùng chọn những món quà tinh tế cho nhau. Mà
cũng là bạn thân, nhưng An Lương lại dễ dàng bị tôi bỏ quên như vậy.
Vậy là tôi nói một cách nghiêm
túc: “Cậu thích gì? Ngày mai mới là Noel mà, tớ vẫn kịp chuẩn bị”.
An Lương nói một cách không
cần suy nghĩ: “Hãy trả lại tấm ảnh cậu tặng tớ hồi trung học nhé.”
Hóa ra, cậu ấy vẫn cương
quyết muốn có tấm ảnh đó. Đôi mắt bỗng nhiên thiếu đi ánh cười, khuôn mặt vô
cùng dịu dàng tuấn tú của cậu ấy dưới ánh trăng, lại trùng lặp với những hình
ảnh vụn vặt của Alawn khi đứng đợi tôi dưới gốc cây hoa quế, nó khiến tôi chợt
thất thần,
mãi lâu sau mới ngây ra trả
lời: “Để tớ tìm lại đã.” Sau đó lẩn trốn đi như một chú thỏ.
Leo và đám bạn của anh ấy đã
đặt sẵn một phòng ở quán Karaoke. Hôm đó, rất đông người tới tham dự. Phần lớn
trong số đó đều biết Leo đã có bạn gái. Nhưng sau khi rượu vào vài
chén, liền đều nhất loạt gọi
tôi là chị dâu.
Một hồi lâu sau, cửa được mở
ra, một người đàn ông loạng choạng bước vào, miệng nói Marry Christmas! Mọi
người đợi lâu rồi phải không!
Đó lại là Alawn.
Chỉ hai tháng không gặp, vậy
mà dài như thể tôi đã ngồi khô héo dưới ánh đèn xanh suốt hai thế kỷ rồi. Cậu
ấy thay đổi rồi, râu ria không thèm cạo, mái tóc dài lòa xòa, là bộ dạng lôi
thôi lếch thếch nhất mà tôi từng nhìn thấy trong suốt mười tám năm qua.
Cậu ấy chợt nhìn thấy tôi
đang ngồi cạnh Leo, sắc mặt biến đổi rõ rệt, rõ ràng là cậu ấy không biết rằng
tôi cũng có mặt ở đây. Nhưng chỉ trong giây lát, cậu ấy đã lấy lại tinh thần,
bước về phía tôi, nói một cách lịch sự và xa cách, Lạc Lạc Tô, chào cậu.
Tôi vốn đã dự định sẽ giữ một
thái độ tốt đẹp và nói “Noel vui vẻ”, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lõm sâu của
cậu ấy, tôi không kìm nén nổi thốt lên: “Cậu gầy đi nhiều quá”.
Sau đó đôi mắt Alawn liền đỏ
ngầu.
Chúng tôi không nói với nhau
nhiều, mỗi người ngồi một đầu sô pha, ai làm việc của người đó, không ai làm
phiền ai. Chỉ đến khi chọn bài hát, thường chọn đúng bài hát của nhau, bởi vì
trong mười tám năm qua, mỗi ngày chúng tôi đều ở bên nhau.
Mỗi khi có người hỏi, bài này
là bài gì, bài này ai chọn, tôi và Alawn đều đứng dậy và nói, của tôi.
Sau khi đứng dậy, nhìn thấy
đối phương, lại cùng nhau ngồi xuống, từ chối nói: Cậu hát đi.
Leo còn nói tôi và Alawn là
một cặp đôi thường khéo nhường nhịn. Alawn cười nhạt một tiếng, tôi cũng quay
mặt đi hướng khác.
Dường như không biết những
khúc mắc giữa tôi và Alawn, Leo vẫn giữ tinh thần phấn khởi.
Lúc thì bón hoa quả cho tôi
ăn, lúc thì cùng tôi song ca một bài hát. Có người tâng bốc nói tình cảm của
chúng tôi quá tuyệt vời, Leo lại ôm lấy eo tôi cười vui vẻ: “Đương nhiên rồi”.
Suốt quãng thời gian sau đó,
anh ấy thường xuyên nắm tay tôi, ngay cả khi tôi đến phòng vệ sinh cũng đi theo
cứ như sợ tôi biến mất vậy.
Có lúc, chuông điện thoại của
Leo vang lên, tay anh ấy đang ướt vì rượu, tôi liền thân mật lấy chiếc điện
thoại từ trong túi quần anh ấy ra, đặt sát vào tai cho anh ấy nghe.
Mỗi lần, khi Leo có cử chỉ
thân mật với tôi, Alawn thường nhìn tôi chằm chằm. Sau khi bị tôi
phát hiện ra, lại ngạo mạn
quay đầu đi. Vì muốn báo thù cậu ấy, tôi càng cố ý nép sát vào Leo hơn, nhìn
khuôn mặt đau khổ vì bị tổn thương của cậu ấy, lòng tôi lại cảm thấy vô cùng
thoải
mái! Khiến tôi nhớ đến một câu
nói của ai đó: Biết anh sống một cách khó nhọc, em liền yên tâm rồi. Tôi cảm
thấy tâm lý của mình đang đúng với câu nói đó.
Hôm đó, Leo đã uống không ít.
Anh ấy nắm lấy tay tôi, nói đã lâu lắm rồi chưa được vui như thế này.
Leo bỗng nhiên hỏi tôi: “Tiểu
Lạc Lạc, em có thích anh không?”.
Khi anh ấy hỏi tôi câu đó,
tôi vốn quay sang nhìn Alawn, cậu ấy đang sa sầm nét mặt, ừng ực uống rượu, cậu
ấy nhìn thấy Leo đang nắm tay tôi. Ý tứ của cậu ấy rõ ràng là lòng dạ Tư Mã
Chiêu, đến người ngoài đi đường cũng biết ( Thành ngữ Tư Mã Chiêu chi tâm,
lộ nhân giai tri. Hàm ý lòng dạ hiển hiện rõ ràng ra bên ngoài, đến người đi
ngoài đường cũng có thể nhìn ra. Tư Mã Chiêu là đại thần của nước Ngụy thời Tam
Quốc, kết bè đảng khuynh đảo triều chính. Sau này, con là Tư Mã Viêm lập đổ nhà
Ngụy lập nhà Tấn). Chính vào lúc đó tôi nghe được câu hỏi của Leo, tôi vội vàng
quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Leo. Cặp đồng tử xanh đẹp đẽ đó không hề có chút
đùa giỡn hay xảo quyệt nào cả, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Một lát sau, trong ánh mắt
chờ đợi của anh ấy, tôi gật đầu đúng như thực tế, tôi nói, thích.
“Có thật không?” Anh ấy bị
kích động như một đứa trẻ, nắm chặt lấy tay tôi.
“Có thật không?”
Tôi gật đầu một cách nghiêm
túc, nhưng lại khẽ liếc nhìn về phía Alawn. Cậu ấy đang nói chuyện với một cô
gái có khuôn ngực đầy đặn. Cậu ấy đón ly rượu từ tay cô gái đó, nhấp
một ngụm rồi nở nụ cười phóng
đãng. Cô gái đó cũng đang cười, lúc đó, sóng tình cuồn cuộn.
Không hiểu tại sao, một cảm
giác chua xót nghèn nghẹn trào dâng trong cổ họng tôi, tôi quay đầu lại, nói
với Leo bằng một giọng rất to: “Thật ấy! Em thích anh! Anh là người đàn ông đẹp
trai nhất, phong cách nhất mà em từng gặp, là thần tượng của em, là kỵ sĩ trong
giấc mơ của em, là vị anh hùng tài giỏi! Em sùng bái anh, em thích anh! Leo!”
Tôi cố gắng điều chỉnh sao cho giọng nói thật to để ai có mặt trong phòng cũng
có thể nghe thấy được. Tất cả mọi người đều nhìn tôi kinh ngạc. Ngay sau đó
liền ồ lên, phấn khích cổ vũ, trách đùa rằng chúng tôi không nên thể hiện ân ái
nơi công cộng.
Leo rõ ràng không ngờ rằng
một cô gái luôn thùy mị, nho nhã như tôi lại có thể thổ lộ tình cảm với anh ấy
trước mặt nhiều người như vậy. Anh ấy hưng phấn nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập xúc
động, giống như những con sóng bạc đầu ở biển lớn. “Có thật không?” Đầu anh ghé
sát vào tôi, khẳng định lại lần cuối cùng, giống như say mà không phải say, ánh
mắt lim dim mơ màng.
“Thật!” Tôi khẳng định.
Ngay sau đó, Leo hôn tôi.
Leo một tay giữ đầu tôi, một
tay vòng qua eo tôi. Ban đầu là nhè nhẹ chạm vào môi tôi như muốn do thám, sau
đó, đôi môi gợi cảm rắn chắc của anh ấy mở rộng ra, nuốt gọn lấy đôi môi tôi,
lưỡi anh ấy đưa sâu vào miệng tôi, tôi hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay anh
ấy.
Nụ hôn đầu đời của tôi là nụ
hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước cùng với Alawn trong một trò đùa ác ý, vì vậy,
tôi hoàn toàn chưa có chút khái niệm nào về hôn cả. Đối diện với nụ hôn lãng
mạn của Leo, chỉ một lát sau, tôi đã choáng váng không chịu nổi nữa.
Kinh nghiệm của anh ấy cùng
với sự rụt rè của tôi kết hợp lại thành sự hứng khởi. Khi Leo buông tôi ra,
khuôn mặt tôi đã đỏ bừng lên từ lâu rồi, đã hoàn toàn không ý thức được mình
đang ở đâu. Phải rất lâu sau tôi mới dần dần định thần lại, ngây ngây sờ lên
môi của mình, không dám tin rằng thần tượng trong lòng vừa hôn mình.
“Anh anh anh... sao anh lại
hôn em.” Tôi ngây ngô hỏi.
Leo bật cười ha hả, giống như
tôi vừa hỏi một câu hỏi ngốc nghếch vậy. Anh ấy trìu mến vuốt tóc tôi, ghé sát
vào tai tôi nói: “Em biết không, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn hôn
em rồi. Chỉ có điều em còn quá nhỏ, anh sợ làm tổnthương đến em, nhưng, anh
không thể đợi em lớn thêm nữa, Lạc Lạc yêu quý ạ”.
Trước những lời tình tứ thẳng
thắn như vậy, mặt tôi càng đỏ ửng.
Tiếng reo hò và vỗ tay của
mọi người đã kéo tôi về với thực tại. Tôi vội né tránh ra khỏi vòng tay của
Leo, theo bản năng liếc nhìn về phía Alawn ngồi. Leo biết tôi xấu hổ, cũng mỉm
cười
buông tôi ra.
Tôi đưa mắt tìm quanh một
vòng, không thấy bóng dáng của Alawn trong phòng.
Cậu ấy đi rồi chăng, tôi cuối
cùng đã nhẫn tâm báo thù cậu ấy, lại có được nụ hôn của thần tượng, lẽ ra tôi
phải mãn nguyện rồi chứ.
Nhưng sao trái tim của tôi,
giống như đã bị ánh mắt tuyệt vọng của Alawn làm thủng một lỗ,
lỗ thủng đó vẫn đang rỉ máu,
đang không ngừng lớn dần lên...