Thiên thần bóng tối - Chương 14

Chương 14:

7 giờ sáng.

Băng đẩy cánh cửa sắt lớn, cảm thấy toàn cơ thể chẳng còn
sức lực gì. Không được ăn gì cả ngày hôm qua. Nhỏ không biết có thể cố sức đến
lúc nào, nhưng trước mắt cứ cố đã.

- Hôm qua tự ý về. Em làm anh bực đấy.

Leader đang tiến lại... Lũ tội phàm đang túm tụm ăn sáng
quay ra nhìn. Mới sáng sớm đã có trò tiêu khiển khiến chúng cảm thấy vui.

- Anh được nghe thống báo, từ giờ em sẽ thường xuyên qua
đây. Vui nhỉ?...

Đám tội phàm hú lên thích thú... Băng im lặng.

Leader lùi dần... ngồi xuống chiếc ghế ưa thích của hắn. Hắn
đưa hai bàn chân lên:

- Tối qua anh quên rửa chân. Đi lấy nước và làm việc đó
đi.

- Anh còn quên chưa tắm nữa, rồi tắm hộ anh với...

- Anh cũng thế.

- Lúc tăm hộ vui lòng không mặc gì nhá... ha ha ha.

- Ha ha ha...

Lũ tội phạm cười ngặt nghẽo. Tên Leader dựa lưng vào ghế,
vẫn nhìn Băng chằm chằm.

- Em nhiều đơn hàng đấy... nhưng... anh trước.

- Không - thích!

Băng nhìn thẳng vào mắt tên tội phạm nguy hiểm. Hắn chợt
nhíu mày... Rồi gương mặt tối sầm lại.

Leader bật dậy, tiến đến chỗ Băng như một con thú dữ. Bàn
tay thô bạo của hắn nắm lấy một mớ tóc của Băng và kéo mạnh xuống. Lần này thì
nhỏ biết không thể phản kháng.

- Em chưa được ăn sáng phải không? Đói nên không biết
mình đang nói gì phải không?

- Ăn rồi!

Dù thực sự bụng đang cồn cào và người rã rời vì đói,
Băng không muốn tỏ ra yếu mềm. Tên Leader chợt bật cười, hắn kéo Băng lại sát
hơn.

- Nhưng anh... muốn em ăn lần nữa.

Hắn xô Băng vào ghế... rồi hùng hổ quay đi, chẳng ai biết
hắn đi đâu.

- Sao liều
thế em? Leader dã man lắm!

- Mặt nhìn
hiền thế mà gan to phết nhỉ. Anh chưa thấy cô nào sang đây dám như em.

- Nhưng
thú vị đấy, anh thích con gái mạnh mẽ.

- Vòng một
đẹp thế. Em có bơm không?

- Anh ngủ
giường 28, tối nhớ thì qua đây, anh chiều...

Lũ tội
phạm xúm lại chỗ Băng... Nhỏ bỏ hết ngoài tai lời chúng nói, cũng chẳng còn hơi
sức đâu mà nghĩ tên Leader định làm gì mình.

Ba phút
sau. Leader trở lại vớiHai cốc nhựa. Hắn đặt cái phạp lên bàn.

- Leader. Gì
thế?

- Không
giống đồ ăn nhỉ? Nước gì vậy?

Tên tội
phạm cười nham hiểm, đặt tay chống xuống bàn, lại nhìn Băng:

- Nghĩ đi
nghĩ lại, anh vẫn muốn cho em lựa chọn... giải khát thôi, em muốn uống gì nào?

Băng liếc
nhìn hai cái cốc hắn mang ra. Một thứ hơi đặc, trắng đục. Một thứ
loang loãng, vàng khè. Băng đã biết chúng là gì.

- Thứ gì
chứ? Trông buồn nôn quá.

- Đồ ngu. Đã
bảo là nước giải khát.

- Đếch
giống!

Tên Leader
đứng thẳng dậy, vãn thích thú nhìn cái vẻ dửng dưng của Hải Băng.

- Còn nếu
em không lựa chọn. Anh sẽ chọn hộ... Chúng mày im đi! Ngu như chó! Là chất tẩy
bồn cầu với nước thải của tao chứ cái gì!

Cả đám
nhìn nhau, rồi ôm bụng cười sặc sụa.

Leader đưa
tay:

- Em muốn
thứ gì thì hơn nhỉ?... Chắc phải thưởng thế này thì lần sau... em mới hết ăn
nói xấc xược như vậy. Ồ... thứ này anh chưa thử... dùng rồi nói lại cảm giác...
OK?

Băng nhfn
tay Leader, hắn đang cầm chiếc cốc đựng thứ dung dịch trắng đục và bước lại gần
Băng. Nhỏ đứng lên và định thoát ra dù biết là không thể. Leader túm áo Băng
lôi lại và trận xuống ghế. Hắn quá khỏe, Băng không thể chống cự và chỉ biết
quay mặt đi mím chặt môi...

Leader
trận lấy cơ thể chỉ bằng 1/4 hắn, một tay hắn bóp miệng... Băng không cách nào
giãy giụa và thoát ra...

Leader đổ
cả cốc vào miệng nhỏ... Thứ dung dịch đó tràn ra tung tóe. Hắn đẩy miệng Băng
ngậm lại, nhỏ lắc đầu quầy quậy nhưng không thể đấu lại được bàn tay to khỏe...
Nhỏ nhìn thấy xung quanh... đám tội phạm đang vỗ tay... cười khoái chí.

Leader vứt
phăng chiếc cốc đi, đứng dậy. Băng ngã xuống sàn và cố nhả hết những gì trong
miệng ra... Chất tẩy bồn cầu đậm đặc có mùi kinh khủng và thực sự rất nguy hiểm.
Miệng Băng như muốn bốc hỏa và rộp lên. Cái bụng đói meo như bị đổ nước sôi vào...
Nhỏ đứng dậy, dùng hết sức lực chạy đi... vào nhà vệ sinh. Đám tội phạm vẫn
cười ngặt nghẽo...

Băng quỳ
xuống cạnh bồn cầu... Tay móc họng. Nếu không nôn được thứ dung dịch nguy hiểm
ấy ra không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhỏ vẫn cố giữ bình tĩnh trước khi cuống
lên, vặn vòi nước xối hết cỡ rửa trôi chất tẩy còn dính trên mặt rồi dùng tay
hứng uống liên tục nước. Phải làm dung dịch loãng ra, càng loãng càng tốt, nếu
không nó sẽ ăn mòn thành ruột, có thể làm thủng ruột và dạ dày...

Băng ngồi
phịch xuống sàn, vòi nước vẫn xối mạnh. Bụng nhỏ no căng toàn nước... Nhỏ gần
như kiệt sức...

...

- Biết sợ
chưa? Lần sau còn dám hỗn với anh không?

Leader
nhìn Băng, cái vẻ thất thần của nhỏ làm hắn thích thú. Người Băng ướt rượt, mặt
mũi phờ phạc...

- Có vẻ
như em chưa muốn phục tùng anh lắm... Không sao, anh sẽ uốn nắn dần. Giờ tha
cho em đấy, đi làm việc đi. Anh không có hứng chơi nữa... Mà em còn tự ý về... ngày
mai, anh không chắc sẽ thưởng cho em món gì đâu...

Leader tia một
lượt từ đầu xuống chân Hải Băng. Hắn tặc lưỡi.

- Thân
hình đẹp lắm... nhưng... phải chạm vào mới cảm nhận hết được.

Hắn nhìn
Băng... và cười...

...

11 giờ... Băng
vẫn hì hục lau sàn. Cố làm việc để quên đi cái miệng khô và bỏng rát bị axit ăn
mòn và cái bụng đói mốc đói meo cồn cào như bị đốt cháy... Đám tội phạm ngồi
trên giường ăn trưa, mỗi tên một suất.

- Ăn không
em? Trông tội nghiệp thế!

- Muốn ăn
thì lại đây anh cho một miếng nào.

- Mày kiết
thế. Anh cho em hẳn một nửa, nhưng lúc xin nhớ mở hết khuy áo ra nhá... ha ha ha...

- Em ơi!
Anh cho này.

Bộp!

Một khúc
xương ăn dở bay thẳng vào đầu Băng. Cả đám cười khoái trá. Rồi chúng thi nhau
ném.

- Tao
trúng rồi.

- Mày gà
lắm. Nhìn đây.

- Bọn ngu.
Ném thế vỡ đầu con nhà lành.

- Thế ném
chỗ khác... ha ha ha...

Băng vẫn
lê lết dưới sàn, tay cầm chiếc giẻ lau. Thức ăn từ trên cứ ném vèo đến... nhỏ
mặc kệ. Chẳng còn đủ sức để khó chịu nữa.

- Chúng
mày làm gì đấy?!

Một giọng
nói giận dữ vang lên. Cả đám quay lại nhìn... là Leader.

- Chơi
chút cho vui. Gì mà nghiêm trọng thế.

- Leader!
Hay nghĩ ra trò gì hay hơn?

- Im mồm!
- Leader gắt lên, làm cả đám tội phạm biết không thể đùa cợt thêm nữa. Hắn tiến
lại chỗ Băng, nhỏ vẫn mệt mỏi đưa tay kì cọ sàn nhà.

- Mệt
không em? Còn đủ sức làm viêc không?

Mặt hắn
khá nghiêm túc, làm đám tội phạm bắt đầu thấy có gì không ổn

- Nhìn em
tệ quá... Nhưng... không được rồi.

Leader
chợt cười đưa tay lên cởi nút áo.

- Anh đang
có hứng... lúc này và tại đây!

Băng ngước
lên nhìn hắn... Hắn giật phứt chiếc áo ra và vứt xuống đất. Đám tội phạm đã bắt
đầu hiểu ý định của tên đứng đầu.

Leader
chồm tới và lật Băng xuống đất. Nhỏ đã cố sức đẩy hắn ra nhưng bất lực.
Hắn
như một con thú hoang, bàn tay thô bạo xé toạc chiếc áo giúp
việc ra. Băng không còn sức lực nào để chống cự... Leader cúi xuống,...
hôn khắp mặt và cổ nhỏ... Hắn tiếp tục xé hết mảnh áo. Nhưng,
hắn chợt dừng lại vì không thấy bàn tay yếu ớt của Băng đẩy người hắn ra
nữa...
Băng đã ngất đi vì kiệt sức. Leader chống tay dậy, tay quệt qua miệng:

- Mất
hứng!

Hắn đứng
dậy và thấy bực mình vô cùng. Trước khi bỏ đi, hắn để lại một câu quyền lực:

- Đứa nào
đụng vào thì chết với tao!

...

6 giờ tối.
Băng bước loạng choạng trên đường về khu B, tay ôm lấy hai
vạt áo bị xé tung. Nhỏ gần như kiệt sức và chỉ muốn khụy xuống... Hành lang
vắng lặng.

“-
Nếu ta không hỏi... em sẽ chịu
đói đến lúc
nào? Bao giờ em mới tự nói ra mình muốn gì đây?... Em có còn là một đứa trẻ lên
ba đâu
? Từ giờ ta sẽ cho người để sẵn đồ ăn trên bàn... bất cứ lúc
nào em muốn... chỉ cần nhìn lên bàn thôi...

Giọng nói ấm áp của ai đó lại vang lên... và lại nhanh
chóng... tan vào không trung.

...

- Mày còn chậm chạp hơn một con rùa! Mày chết dí ở bên đó
hay sao mà giờ mới về hả?

- Chị Như, nhìn bộ dạng nó kìa. Chắc cũng mệt lắm với “bọn
họ”.

- Thế đã là gì. Mới mấy ngày đầu thôi. Chưa gì nó đã phờ
phạc thế này... sau định sao chứ?

Như tiến lại, nhìn Băng một lượt, áo bị xé, đầu tóc luộm
thuộm, người như chẳng con sức sống.

- Sướng không em? Ở bên đó, chắc được đối đãi tốt lắm. Cả
ngày vui vẻ rồi, tối về đây nên chịu đựng một tí...

Như dùng tay choang thẳng vào đầu Băng, dúi nó xuống. Băng
ngã xuống sàn, không một ý định phản kháng.

- Quần áo bẩn của bọn tao chưa giặt. Tao muốn trước 10
giờ mày phải giặt xong và lau chùi luôn khu vệ sinh. Nhưng trước đó, mang cơm
cho cậu hai. Tao cho mày mười phút. Chậm mười giây mày sẽ ăn mười cái tát.

...

Đẩy của vào phòng 102. Chân Băng chỉ muốn khụy xuống,
toàn cơ thể dã rời... Nhỏ đặt khay đồ ăn lên bàn kính. Căn phòng tối không một
bóng người... lúc nào cũng vậy! Băng định quay đi, chợt nghĩ đến những việc
phải làm ở khu A. Thế này đã là quá sức chịu đựng, nếu còn làm việc tiếp, chắc
nhỏ sẽ ngất luôn... Băng liếc mắt nhìn khay đồ ăn mới đặt xuống bàn, bụng quặn
lên, sôi sùng sục. Không mất thời gian suy nghĩ thêm, nhỏ ngồi luôn xuống ghế. Khỏi
dao, khỏi dĩa, Băng cứ thế bốc từng miếng thịt, miếng khoai tây chiên và bit
tết vào miệng. Vẫn thói quen ấy, ăn chậm và ngon lành. Trước măt cứ ăn đi đã,
bị chửi, bị đánh thì kệ... Băng cứ ăn, ăn... chỉ còn ít thịt trên đĩa và một
cốc sữa ấm. Nhỏ nhai và nuốt miếng thịt trong miệng... Đúng lúc... nhỏ nhận ra
trước mặt mình... có người! Băng từ từ ngước mắt lên... Là... Chấn Phong! Phong
đứng đó. thân hình cao lớn, đôi mắt cậu nhìn Băng... ánh mắt lạnh lùng.

Băng từ từ đứng dậy, không hề cảm thấy có lỗi hay bối rối
nhưng vừa bị bắt ăn vụng. Phong vẫn nhìn chằm chằm, chẳng hiểu suy nghĩ trong
đầu cậu là gì. Băng nhìn xuống khay đồ ăn, rồi rốt cục... nhỏ đưa tay nâng lên
từng đĩa đẩy trên bàn lại phía Phong. Từng đĩa, đĩa hết trơn, đĩa còn vài thứ
vụn. Rồi... cả cốc sữa nâng lên... Băng liếc lên nhìn Phong, nhỏ đang khát kinh
khủng. Phong vẫn đứng nguyên, đôi mắt không chớp... Băng... chậm rãi đưa cốc
sữa lên... và... uống một hơi!. Nhỏ lại đẩy cốc sữa còn nửa về phía Phong (dù
gì thì vẫn còn cho mà uống, tốt quá còn gì!) Thế là xong việc mang thức ăn đến,
đơn giản là nhỏ nghĩ vậy. Nhỏ quay người, bước khỏi bàn, chẳng thấy mình “mặt
dày” tí nào. Vừa quay đi, Băng còn vừa lẩm bẩm:

- Chưa... no lắm...

Đôi mắt Phong nhìn theo mái tóc dài thật dài của Hải Băng
cho đến lúc... ánh cửa phòng khép lại. Trong một giây... đôi mắt ấy như dằn
xuống một cái nhìn đáng sợ... Phong quay người... cùng lúc, chiếc cốc đựng sữa
trên bàn chòng chành và đổ ập xuống, sữa lênh láng ra bàn... Lửa bốc lên, cháy
cho đến khi sữa khô đi...

Băng đã được nạp năng lượng để chiến đấu tiếp. Thực ra,
Kiều Như nói đúng, chính Băng tự làm khổ mình thế. Suy nghĩ thực sự trong đầu
nhỏ là gì không ai hiểu nổi. Nhưng làm Chấn Nam ra đi, chưa hẳn là một quyết
định đúng.

...

7 giờ sáng. Phòng ăn khu A.

- Chúc cậu chủmột...

- Câm hết đi!

Chấn Khang ném chiếc áo khoác lên ghế, kéo một chiếc khác
ngồi xuống bàn ăn. Đầu tiên uống cạn một li rượu ngoại, rồi cậu mới cầm dao,
dĩa lên bắt đầu bữa sáng. Hôm nào có hứng thì Khang sang khu A ăn, không thì
ngủ luôn đến trưa, thỉnh thoảng làm việc thâu đêm qua luôn bữa sáng. Giờ giấc
của Khang khá lộn xộn và tự do, sống buông thả và thoải mái tận hưởng từ nhỏ
ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của cậu. Khang đang ăn vớimột vẻ bình thản... chợt...
nhíu mày. Cậu nhìn ra phía dãy bàn người giúp việc, rồi nhìn cô quản gia.

- Người đẹp đâu?

Như bước đến:

- Cậu cả hỏi về...

- Ta hỏi người đẹp đâu rồi?

- Hải Băng sao ạ?

- Quay lại nhìn coi chỗ này còn ai vào đây có thể gọi là
người đẹp không? Sao mà ngu thế?

- Dạ... con bé đó...

- Sao?

- Hôm nay... nó phải dọn dẹp bên khu B...

Cheng!

Khang ném văng dao dĩa xuống bàn, vẻ mặt khó chịu.

- Mẹ kiếp! Tưởng sang đây được gặp người đẹp chứ.

Cậu đẩy ghế đứng dậy và quay đi.

- Cậu cả, thực ra con bé đó không hiền lành như bề ngoài...

- Im đi! Thế nào thì tự ta biết, không cần ngươi phán!

Rầm! Cánh cửa phòng ăn đóng sầm lại. Như thấy bực bội vô
cùng.

- Chị Như! Có khi nào con ranh ấy quyến rũ được cậu cả
không?

- Không đời nào! Nếu thích thì cậu cả cũng chỉ tiêu khiển
một thời gian rồi sẽ chán ngay. Nhưng chị ghét cái bản mặt giả nai giả vượn của
nó.

An từmột
chỗ lên tiếng:

- Thiếu gì
cách làm nó gây phật ý cậu cả.

- Mày có ý
kiến gì sao?

- Ý kiến
thì nhiều. Nhưng em thấy hay ho hơn cả là khiến nó thành... con mồi của cậu
hai!

- Mày định
làm gì?

- Em sẽ
đưa cơm cho cậu hai vào trưa nay!

...

- Em định
sao? Lúc này tâm trạng của anh không vui đâu. Kìa... kìa... Nhìn cái cách em
quay đi anh càng thấy bực mình. Thường thì khi giết người, anh không cần thiết
phải có lý do!

Tên Leader
lao đến, túm cả mớ tóc của Hải Băng, dúi xuống rồi kéo đi.

- Em lại
không được ăn sáng nữa phải không?

Giọng hắn
đay nghiến. Hắn xô Băng và phòng tắm, bước vào và cởi áo của mình ra. Đám tội
phạm xúm lại ngoài cửa, thấy thích thú vô cùng.

Leader ném
bộp chiếc áo xuống sàn. Khi không có việc làm, sở thích của hắn là hành hạ ai
đó.

- Người
anh đang nóng dần lên đây này. Nếu em có cách cho anh tiếu hao sức lực dư thừa,
anh sẽ để em yên.

Hắn tiến
lại xốc áo Băng lên:

- Có hai
cách để tiêu hao năng lượng. Là... giết một người hoặc... lên giường! Em muốn
sao?... Không ổn rồi. Mỗi lần cho em được lựa chọn, em lại cố tình lờ đi!

Leeader
đưa bàn tay to khỏe lại túm tóc Băng kéo đi. Nhỏ khổ sở không khác gì một con
rối tung qua tung lại. Tai nhỏ chỉ nghe những tiếng cười sặc sụa tè bên ngoài.

Leader lôi
nhỏ đến cạnh bồn cầu... Hắn dùng sức nhận đầu Băng xuống. Băng lắc đầu quầy
quậy và cố vùng ra nhưng điều đó là không thể. Leader nhấn nhỏ xuống, khuôn mặt
bị nhấn vào trong bồn cầu. Tay Băng cố vùng vẫy. Nhưng nhỏ càng chống cự, tên
Leader lại càng hưng phấn. Hắn đưa tay vặn vòi nước... nước xối vào đầu Băng,
mái tóc lõ xõa ướt rượt... Leader chợt cười lớn, hắn không khác gì một
kẻ thần kinh. Tai Hải Băng ù ù tiếng nước xối và tiếng cười man rợ... của lũ
tội phạm.

Leader lôi
Băng lên, suýt chút nữa nhỏ ngạt nước.

- Anh cho
ăn sáng, rồi gội đầu hộ. Cảm ơn anh đi!

Băng ho sù
sụ, chẳng còn biết phân biệt trời đất là gì nữa.

- Không
cảm ơn sao? Có thật không cảm ơn không?

Băng chưa
định thần lại thì đã bị Leader túm cổ kéo đi tiếp.

- Cảm ơn!
Nói! Cảm ơn!

Leader
giận dữ quát tháo nhưng Băng chẳng nghe được gì, tai nhỏ đang lọc xọc toàn nước.
Leader như muốn điên lên, hắn vẫn túm chặt đầu Băng và dùng sức đập nó vào
tường... đập mạnh và liên tiếp mấy cái. Hắn dừng lại thở hồng học:

- Có nói
không? Nói! Nói!

Một lần
nữa hắn đập đầu Băng vào tường, lần này mạnh hơn và nhiều hơn. Băng choáng
váng, đầu quay như chong chóng, mặt mũi bê bết máu từ chán chảy xuống. Leader
lại dừng tay, hắn kéo mạnh Băng về phía mình.

- Sao? Hết
lì lợm chưa? Cảm ơn anh đi! Cảm ơn! Có cảm ơn không?

Hắn lại
định túm tóc Băng, nhưng:

- Cảm... ơn...

Giọng nói
yếu ớt phát ra từ miệng nhỏ. Nhỏ cũng chẳng biết được mình đang nói gì, ngoài
trừ việc nếu Leader không dừng tay, có lẽ nhỏ không sống nổi.

- Chưa. Anh
chưa nghe thấy. Nói to hơn đi!

- Cảm... ơn...

Leader
cười lớn, hắn đẩymột phát cho Băng ngã nhào xuống! Rồi hắn quay người, đi ra
phía cửa, nơi đám tội phạm đang lăn ra cười ngặt nghẽo.

- Cho nó
uống nước bồn cầu mà nó cảm ơn kìa... thật không còn gì ngu bằng nữa... ha ha ha...

Tiếng cười
điên rồ xa dần phòng tắm...

Băng đang
ngồi bệt dưới đất... máu chảy khắp mặt, thấm xuống áo. Đầu tóc rối tung, cơ thể
mệt nhoài và vật vã...

Địa Ngục!
Đây thực sự là Địa Ngục!

...

Băng về
khu giữa... Đám tội phạm lại bài bạc và chẳng để ý đến nhỏ nữa.

Máu me bê
bết đầu tóc mặt mũi, Băng đi chậm rãi như kẻ vô hồn... Nhỏ chợt dừng lại... trước
cửa phòng 103.

- “Em chẳng bao giờ gi biết lo lắng cho bản thân phải
không? Em nhận ra mình chảy máu rồi mà cũng kệ sao? Em không thấy đau... nhưng máu
chảy nhiều sẽ nguy hiểm đấy! Ngồi yên nào... ta có làm em mệt không? Phải băng
vết thương lại thế này mới được...”

Trong phòng ngủ của Nam, Băng đang dùng bông thấm cồn lau
máu, hộp y tế ngay trên bàn. Nếu không ở bên Nam một thời gian dài, nhỏ sẽ
chẳng bao giờ biết để ý đến mạng sống của mình!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3