Thiên thần bóng tối - Chương 13

Chương
13

7 giờ sáng.
Băng tỉnh dậy trên giường Chấn Nam. Có lẽ từ giờ, nhỏ khó mà được phép ngủ tiếp
ở đây. Băng bước xuống giường,... đi về phía cửa.

“- Em dậy
rồi sao? Em muốn ăn sáng cùng ta không?”

Nhỏ khựng
lại... từ từ quay đầu... Căn phòng trống không!

Giọng nói
dịu dàng này đã vang lên mỗi khi nhỏ tỉnh dậy... đều đặn suốt ba năm. Không
gian vắng lặng... nhưng hình như đâu đây, vẫn in dấu hình bóng một người... giọng
nói của một người... Băng quay đầu... bước tiếp.

Khép cửa
phòng 103, có người đang dựa tường, khoanh tay đứng, ngay gần cửa.

- Vẫn giữ
thói quen khi còn cậu ba, thích dậy lúc nào thì dậy sao?

Thụy An
liếc mắt nhìn Băng bằng cái vẻ thách thức:

- Nhưng
sáng nay, không có đồ ăn bê tới tận miệng đâu. Suốt thời gian qua phải đóng kịch,
tôi chẳng thấy dễ chịu chút nào. Dù làm bạn của cậu, tôi cũng thấy một chút thú
vị.

Băng quay
mặt, im lặng.

- Có một
chuyện tôi muốn nói với cậu... Tôi có thể chắc chắn rằng... Tôi... yêu cậu ba
hơn bất kì ai trên thế giới này. Yêu từ lần đầu tiên thấy cậu ba... yêu từng nụ
cười... từng ánh mắt... từng lời nói của cậu ba... yêu đến mức có thể phát điên
lên. Cậu sẽ không bao giờ hiểu được đâu. Mỗi lần nhìn cậu ba quan tâm tới cậu,
vuốt tóc cậu hay cười với cậu, tôi chỉ muốn xé xác cậu ra! Cậu sẽ không bao giờ
hiểu được đâu! Mỗi lần thấy chị Như hành hạ cậu... tôi... hạnh phúc đến mức nào...
Nhưng, tôi phải kìm nén tất cả, chôn vùi tất cả! Vì tôi, không thể phản bội ông
chủ.

- Vì sao...
lại phản bội... Chấn Nam?

- Tôi yêu
cậu ba. Nhưng tôi không chịu đựng được khi thấy cậu ba ở bên người con gái khác.
Tôi không muốn câu ba rời khỏi tầm mắt của tôi. Và... nếu không có được cậu ba,
tôi cũng không cho phép bất cứ kẻ nào... có được cậu ba.

- Ích kỉ!

- Im đi!
Người ích kỉ là cậu. Chính cậu đã làm cậu ba bị tổn thương. Chính câu mới là
người gây ra cái chết của cậu ba! Nếu có con dao trong tay, tôi chỉ muốn đâm
thẳng một nhát vào tim cậu... Nhưng tôi sẽ không làm thế, tôi sẽ
không để cậu đến gần cậu ba... Cậu! Kẻ cướp tình yêu của tôi! Kẻ giết tình yêu
của tôi! Tôi... sẽ làm cậu... sống không bằng chết!

Giọng nói
đay nghiến, An nhìn Băng bằng con mắt hận thù như rực lửa... An quay người... bước
đi.

...

Băng chậm
rãi bước trên hành lang, chợt nhận ra đằng trước mặt mình là Chấn Khang.

- Người
bảo vệ không còn. Cảm giác thế nào, người đẹp?

Băng bước
chéo sang, định lướt qua mặt Khang nhưng cậu đã nhanh hơn và chặn lại.

- Ta không
thích cái cách em tảng lờ ta. Chấn Nam chịu được, còn ta thì không!

Khang đưa
mấy ngón tay vuốt trên tóc mái Băng, lần xuống... từ từ đẩy cằm nhỏ lại phía
mình.

- Hình như
đám giúp việc ở đây không mấy thiện cảm với em đâu. Từ giờ sẽ khó sống đấy... Cả
ta, cũng là một nguy hiểm...

Chấn Khang
khẽ mỉm cười, những ngón tay buông ra... chân cậu bước tiếp...

...

- Đêm qua
ngủ ngon không? Ranh con!

Băng ngước
nhìn đám giúp việc đang hằm hè nhìn mình, và cô quản gia đứng khoanh tay, vẻ
đầy thách thức.

- Một thời
gian dài, thích ăn thì ăn, không thì chơi, không lại ngồi tận hưởng đủ chưa?

Băng quyết
định im ặng, chưa từng thấy hối hận về việc mình gây ra, kể cả mang lại đau khổ
cho chính mình.

- Khong
còn cậu ba, chị đây cũng chẳng muốn sống nữa. Nhưng có người nói với chị rằng,
việc quan trọng hơn, là trả thù cho cậu ba!

Đám giúp
việc nhao nhao lên:

- Chính nó
đã quyến rũ để cậu ba đưa nó ra khỏi đây. Phải giết nó đi...

- Chị Như!
Phải xé xác nó ra!

- Nó làm
cậu ba chết, không thể để nó sống nhăn răng ra thế được.

- Phải đấy...
chị Như!...

Như giơ
tay, ra hiệu thôi.

- Chết hả?
Vậy dễ dàng quá... Nó sẽ được gặp cậu ba...

Cô quản
gia bước lại phía Băng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Tao
không muốn mày chết, tao muốn mày phải sống không được chết không xong! Mày đã
từng thử chưa? Cảm giác nhục nhã nới địa ngục của thế gian này? Từ giờ... mày
sẽ là người đưa cơm cho cậu hai... và hằng ngày... dọn dẹp bên... khu B!

Đám giúp
việc thấy hoan hỉ vô cùng...

Đứng ở một
góc... Thụy An chợt... nhếch mép cười.

Băng lững
thững bước sang khu B, nơi mà ba năm qua chừa hề đặt chân đến. Hành lang bên
khu B ít chằng chịt hơn nhưng rộng và vắng lặng hơn. Hai bên tường kín và không
có lấy một chiếc cửa sổ nào.

Băng dừng
lại trước một chiếc cửa sắt rất lớn, trên tay xách xô và giẻ lau.

Đằng sau
cánh cửa này là gì? Điều gì bí mật mà Chấn Nam không muốn Băng đặt chân đến?
Điều gì kinh khủng đến mức mà cả Thụy An và cô quản gia đều gọi nó là... Địa
Ngục?

Băng đẩy
tay nắm... từ từ đẩy cửa... chiếc cửa lớn rất nặng.

Kẹt... kettttt... kettttt...

Tràn ra hành lang vắng lặng, những âm thanh xì xào, lộn
xộn... nghe nhức tai. Một bên cửa được mở toang ra. Một căn phòng rộng, rất
rộng. Rất nhiều đôi mắt quay lại nhìn Băng từ xa... Rồi tất cả quay về công
việc đang làm như Băng chỉ là điều tồn tại hiển nhiên. Băng đứng lặng đimột
hồi, vẫn khuôn mặt không chút gì nhạc nhiên...

Lâm Chấn Đông cho xây dựng khu B, để nuối sống... Một lũ
tội phạm đang bị truy nã hàng đầu quốc tế! Trong căn phòng này, có hơn hai mươi
tên tội phạm nguy hiểm, chúng được ăn, ngủ, chơi tự do tùy thích. Chỉ có điều
không được bước chân khỏi khu B và phải làm bất kể công việc nào mà Lâm Chấn
Đông giao. Thực chất, khu B cũng không khác gì một nhà tù cửa quốc gia, chỉ có
điều phạm nhân ở đây được tự do hơn và cũng không phải lo về an nguy tính mạng
của mình trước pháp luật... Nếu CIA có thể phá hủy được hệ thống an ninh năng
lượng của khu biệt thự, thì không chỉ tóm cổ được ông trùm *********, mà còn
quét luôn được đám tội phạm quốc tế mà không mất thì giờ và công sức. Nhưng
đương nhiên, điều đó không hề dễ.

Băng cứ lặng lẽ đi xách nước và lau sàn, chắc lau hết
được căn phòng này phải mất hết cả buổi sáng. Đám tội phạm trong hung dữ, thô
bạo ; đầu tóc, quần áo người không ra người, quỷ không ra quỷ. Chúng tụ lại
thành từng nhóm trên giường mải mê đánh bài cá cược, hàng ngay vẫn thường xuyên
có xung đột xảy ra nhưng đều tổ chức đánh nhau để giải quyết. Bình thường, mỗi
cuối tuần, sẽ có người giúp việc từ khu A sang khu B để dọn dẹp nên khi Băng
vào, chúng tảng lờ vì chúng đang bàn bạc và vì chưa đến giờ chuyển thú vui chơi.
Băng vẫn lê lết dưới đất lau sàn, không quan tâm những giọng nói chói tai và
những tiếng cười man rợn xung quanh.

Một lát... Băng vứt chiếc giẻ lau vào xô, đứng dậy định
đi thay nước. Nhưng... Nhỏ chợt dừng lại... Hai tên tội phạm đang đứng trước
mặt nhỏ, nhìn với ánh mắt săm soi, hai tên cao to, lực lưỡng, người đen sạm, tóc
tên này nhuộm đỏ, nhuộm trắng, tên kia vuốt dựng ngược lên.

- Tao chưa
thấy con này.

- Đẹp phết
nhỉ. Từ xó nào chui ra vậy.

- HÌnh như
lâu lâu thay người.

- Càng vui
chứ sao.

- Không tệ.
Người yếu thế này chịu được mấy trận?

Hai tên...
rồi năm tên chú ý... Rồi cả đám kéo lại chỗ Hải Băng. Tên nào trông
cũng hung dữ, lực lưỡng và đáng sợ. Vài tên dửng dưng nhìn soi mói, vài tên
liếc mắt đưa tình, vài tên thấy hay ho như dược món đồ chơi mới...

Chợt... tất
cả hai mươi tên tản ra hai bên... nhường đường cho một tên bước đến. Hắn
đứng đầu lũ tội phạm bởi sự dã man và không coi ai ra gì. Hắn cao lớn, thân
hình vạm vỡ, hai cánh tay to, săn chắc chằng chịt hình xăm và những vết sẹo lớn.
Khuôn mặt hắn hung bạo với đôi mắt sâu hoắm vàmột vết sẹo dài trên má. Hắn bước
đi hùng hổ và không thèm ngó nhìn đến ai. Hắn là tên sát thủ máu lạnh mà rất
nhiều tổ chức an ninh của các quốc gia đang truy bắt. Hắn cũng là kẻ duy nhất
không phục tùng mệnh lệnh và sự dạy dỗ của... Chấn Khang!

- Chuyện
gì? - Giọng hắn cất lên dữ dằn.

- Leader!
Chỉ là có người dọn dẹp mới.

Hắn đang
đứng trước Hải Băng, mắt tia chậm rãi từ đầu xuống chân... Rồi nhìn lại khuôn
mặt Băng, nhỏ đang liếc mắt ra chỗ khác, chẳng có vẻ sợ hãi. Leader hơi nhếch
lông mày lên... hắn quay người... Cả đám tội phạm lại tản ra nhường đường.

- Tao chưa
có hứng chơi. Nhưng tao chưa đụng đến... thì chúng mày... cũng đừng có chạm vào.

Leader đi
khỏi, vài tên bàn tán vài câu, vài tên trở lại giường tiếp tục chơi bài... Một
tên liếc xung quanh rồi tiến lại gần Hải Băng. Mắt nhỏ vẫn nhìn đi chỗ khác. Tên
tội phạm liếc ánh nhìn đểu cáng, săm soi một lượt, hắn dừng lại ở những chiếc
khuy trên ngực áo giúp việc của Băng, lưỡi hắn đẩy qua đẩy lại.

- Hấp dẫn
đấy - Hắn cười khẩy rồi quay đi.

Băng lại
tiếp tục công việc của mình, tốt nhất là làm xong để ra khỏi đây cho sớm.

Tên Leader
ngồi ởmột góc, gác chân lên thành ghế, miệng nhấp nháy ăn vặt. Suốt hai tiếng
đồng hồ, hắn không rời mắt khỏi Hải Băng. Nhỏ chăm chỉ lau sàn, mồ hôi lấm tấm
trên mặt, ướt đẫm áo. Không nghe lọt tai mấy lời chòng ghẹo từ miệng tên tội
phạm nào. Nhỏ vô cùng tập trung vào công việc. Leader chống tay, cứ nhìn Băng
bằng cặp mắt soi mói đầy dã tâm.

- Nhìn
kiểu gì cũng thấy đẹp. Cỡ này... mà Lâm Chấn Khang có thể bỏ qua sao? Dù gì... vẫn
là một thú chơi không tồi.

Băng đứng
dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Cuối cùng cũng lau xong căn phòng bừa bộn. Nhỏ
tay cầm ghẻ lau bước về phía cửa, gần đến giờ ăn trưa - giờ đưa cơm cho Chấn
Phong.

Cheng... Cốc
nước rơi xuống sàn nhà, không vỡ nhưng làm nước lênh láng... Băng quay về phía
tiếng cốc rơi. Leader đang nhìn nhỏ với ánh mắt thích thú. Băng định bước tiếp...

- Không
thấy chân anh đang bẩn sao? Muốn đi thì dọn cho xong đã, cô em.

Không một
chút khó chịu, Băng chậm rãi quay người tiến về phía Leader. Mắt hắn nhìn dán
vào từng nét mặt, cử chỉ của Băng. Nhỏ cúi xuống, lau nước trên sàn ngay cạnh
bàn chân của Leader.

- Cả chân
anh nữa!

Băng đứng
dậy khi lau hết nước trên sàn, vẻ như không nghe gì tên tội phạm nói. Nhỏ chỉ
làm tất cả việc của mình.

- Đứng
lại!

Chân Băng
vẫn bước. Leader giận dữ:

- Đứng lại!

Mấy chục
con mắt nhìn về phía Băng, tất cả đều biết có chuyện hay ho sắp xảy ra.

Băng dừng
chân quay người... bước về phía Leader, cúi đầu, chỉ đơn giản là... nhỏ quên
cầm theo chiếc giẻ lau. Leader nhìn chằm chằm hành động và ánh mắt của Băng,
nhỏ tỏ ra như không thấy sự tồn tại của hắn. Khi Băng định đứng dậy, hắn chợt
đưa tay, và... nắm lấy cả mớ tóc của Băng. Nhỏ không hề đứng thẳng dậy. Leader
kéo Băng lại sát mình hơn:

- Gan to
đấy, cô em!

Hắn buông
tay ra... và ngày lập tức, Băng định quay đi:

- Đừng vội...
ta nói chuyện đã, được không?

Giọng nói
vô-cùng-nhẹ-nhàng của Leader giữ chân Hải Băng lại. Nhỏ... nhìn thẳng và mắt
hắn, như chỉ chờ một cuộc đối thoại ngắn.

- Mỗi ai
mới bước chân đến đây, đểu được tổ chức một nghi lễ gọi là lễ ra mắt. Chắc cô
em không có lý do gì để từ chối?

Cả lũ tội
phạm đã kéo lại, vô cùng khoái chí khi tên cầm đầu muốn chuyển thú vui.

- Lễ ra
mắt đơn giản thôi, bất cứmột cô em nào sang đây đều được hưởng cả... Để kỉ niệm
cho lần đầu gặp em đầy thú vị này...

Leader rút
từ túi quần ra con dao găm, bật ra chiếc lưỡi sác sáng loáng. Tay hắn vuốt trên
mặt lưỡi con dao vả cẩn trọng và đáng sợ... rồi bất chợt, hắn ném con dao lên
bàn:

- Em chọn
đi. Một là anh dùng con dao rạch một đường trên khuôn mặt xinh đẹp của em. Hai
là... em cầm chính con dao đó... tự rạch hết... quần áo của mình ra.

Đằng sau
vài tiếng cười vang lên.

Leader thả
người dựa vào ghế, vẫn nhìn chằm chằm Băng.

- Đừng có
làm mất thời gian của anh. Chọn lựa là một đặc ân lớn đấy. Nào. Trả lời đi. Một
- hay - hai?

- Không -
gì - cả!

Băng vẫn
nhìn tên tội phạm nguy hiểm, cái miệng xinh đẹp phát ra những tiếng nhẹ nhàng,
ngắn gọn. Mặc kệ tên Leader chợt tắt nét vui thích. Hắn nhìn Băng bằng ánh mắt
đáng sợ. Hăn đứng dậy và tiến lại phía Băng... rất gần. Hắn đưa mấy ngón tay từ
từ đẩy cằm Băng lên, ánh mắt nhỏ ngước theo không một chút sợ hãi hay mất bình
tĩnh. Ở cự li gần, Leader một lần nữa ngắm rõ từng đường nét trên khuôn mặt ấy.

- Tên gì?

Băng im
lặng, chỉ trả cho tên tội phạm một cái nhìn bình thản.

- Em có
biết đang nói với ai không mà có vẻ hỗn xược thế? Chưa từng một ai dám làm thế
với anh. Cho em cơ hội cuối cùng để anh hết bực mình... còn không, đừng trách
anh không thương hoa tiếc ngọc.

Leader ghé
xuống gần mặt Băng hơn, đôi mắt đáng sợ nhưng giọng nói-vẫn nhẹ-nhàng.

- Em muốn
tự cầm con dao lên hay anh sẽ cầm nó đây?

Một
giây... hai giây... Băng liếc nhìn đi chỗ khác... Một lần nữa coi như Leader chẳng-là-gì.

Mặt Leader
tối sầm xuống. Hắn tóm lấy cổ áo Băng và lôi đi. Hắn hùng hổ bước trong rất
nhiều ánh mắt của lũ tội phạm. Chúng đều hiểumột tai họa sẽ giáng xuống đầu
Băng và chúng rất có hứng chờ xem đó là gì... Leader cứ kéo Hải Băng đi, thô
bạo. Hắn dừng lại cạnh chiếc giường của hắn, nơi một cái tủ lớn được trùm kín bởi
chiếc rido. Hắn liếc nhìn Băng, cái nhìn nham hiểm.

- Trước
mắt, em nên biết... thế nào là sợ hãi.

Hắn một
tay giật phứt tấm rido ra, một tay nhấn Băng sát vào chiếc tủ, mặt nhỏ áp sát
và mặt kính, mắt nhìn thấy rõ phía trong tủ... Lần đầu tiên, đôi mắt ấy không -
thể - bình - thản nổi mà mở căng ra...

Trong
chiếc tủ kính không kín hết... Một con trăn lớn... đang oằn mình trườn đến... Con
trăn to bằng nửa thân người, dài hơn 6 m, màu loang lổ trắng đen. Nó trườn
đến... gần... gần... Cái đầu nó chạm vào thành kính... Đôi mắt nhìn Băng và cái
miệng... mở to ra hết cỡ... thấy rõ bốn chiếc răng nanh sắc nhọn trong khoang
miệng... Cái miệng mở to bằng cả khuôn mặt Băng... Nhỏ nhìn chằm chằm và cái
họng tối đen ngay phía trước mắt mình... Nhỏ muốn vùng ra nhưng Leader quá
khỏe, hắn nhấn chặt nhỏ và mặt kính. Con trăn đã bị bỏ đói ba tuần... Và nếu
không có chiếc tủ ngăn cản, chắc chắn nó sẽ nuốt chững cả người Hải Băng.

.Leader
buông tay, Băng ngã phịch xuống đất, lần đầu tiên khuôn mặt ấy hiện rõ sự hốt
hoảng... toàn cơ thể khẽ run lên. Con trăn trườn đi trong chiếc tủ, thấy khó
chịu như vừa mất một con mồi ngon. Leader nhìn con trăn, bàn tay thô bạo của
hắn lại túm lấy gáy áo Hải Băng lôi lên:

- Seiky. Tao
chưa thể tặng mày con mồi hấp dẫn này được. Nhưng đến một lúc nào đó, tao thấy
khó chịu... thì tao cũng có thể nghĩ lại đấy.

- Thấy
chưa? Không phục tùng anh... sẽ khó sống lắm.

7 giờ tối.
Băng bước từng bước mệt mỏi trên hành lang đi về khu A. Nhân lúc tên Leader
không để ý, nhỏ đã lén đi. Cả một ngày không được ăn gì, phải làm việc hì hục
từ sang đến chiều, phải chịu làm rất nhiều trò chơi trước mặt lũ tội phạm, thật
sự Băng chẳng thấy dễ chịu gì. Dù thế thì lúc này, nhỏ cũng lấy lại vẻ thản
nhiên trước khi trở về khu A. Cái lạnh đã bắt đầu thấm vào da thịt Băng... Nhỏ
rút từ túi ra hộp thuốc nhỏ màu trong suốt. Mở nắp và bỏ một viên vào miệng.

“- Ta
không muốn em phải sử dụng thứ thuốc nguy hiểm này nữa. Ít nhất là khi ở bên
cạnh ta... em sẽ không bao giờ phải đụng đến nó. Dù đến bất cứ nơi lạnh lẽo nào
trên thế gian này... vòng tay ta cũng sẽ dang rộng... để sưởi ấm cho em.”

Băng bước đều đều trên hành lang vắng lặng. Giọng nói của
một người chợt ùa về trong tâm trí. Nhưng nó lập tức tan biến vào không gian...

Băng mở cửa... chân bước vào phòng ăn.

Chát!

Chưa hiểu rõ chuyện gì, chưa kịp nhìn thấy ai, một cái
tát trời giáng đã bay thẳng đến làm Băng suýt nữa chũi vào cửa.

- Mấy giờ rồi mà mày mới về đây? Mày muốn cậu hai chết
đói phải không? Nếu mày còn im khi tao hỏi...

Băng đã đứng thẳng dậy nhìn cô quản gia:

- Bên khu B...

Chát!

Một cái tát nữa mạnh hơn và lần này làm Băng ngã xuống
đất, má lằn đỏ năm ngón tay.

- Tao đã bảo mày nói chưa? Con xấc xược! Mang cơm cho cậu
hai! Và trở về đây sau mười phút!

...

Băng bê khay đồ ăn... chậm rãi bước đến phòng 102...

Nhỏ đặt khay đồ ăn lên bàn kính, liếc nhìn người con trai
ấy trong khoảnh khắc, rồi quay đi. Phong vẫn vậy, ngồi trên thành cửa sổ nghe
nhạc... và chỉ nghe nhạc thôi.

- Trễ quá đấy! Nếu lặp lại lần nữa, tôi sẽ không để yên!
- Tay quản lý của Phong bước ra... đã kịp nhận ra cô gái mang đồ ăn đến là ai. Băng
vẫn tiếp tục bước hướng đến cửa.

- Không còn cậu ba, chắc cũng không sống dễ dàng...

Băng khựng lại một giây... rồi lại bước...

Quản lý quay lại nhìn Phong:

- Thật sự... cậu chủ không hề chú ý... đến cô gái bí ẩn
này sao?

Lời tay quản lý vừa dứt... đôi mắt Chấn Phong... từ từ mở
ra... nhìn như xoáy vào chiếc cửa sổ màu bạc... ánh nhìn vô hồn.

Băng trở lại phòng ăn của người làm... Như và đám giúp
việc đang cùng ăn tối. Băng định đi lướt qua...

- Đứng lại!... Tao bảo đứng lại!

Như đẩy ghế đứng dậy, quay ra nhìn Hải Băng, ánh mắt khó
chịu:

- Mày chậm ba phút! Muốn ăn gì không?

Àoo...

Cả bát nước canh đang nóng dội vào mặt Băng. Nước chảy từ
tóc, mặt xuống áo... Nhỏ đứng nguyên không phản kháng. Cô quản gia ném luôn cái
tô xuống sàn... nó vỡ toang.

- Chỉ là phần thưởng nhẹ nhàng khi mày làm sai ý tao. Đừng
có tưởng mày được sướng như lúc còn cậu ba... Là do mày tự chuốc lấy thôi. Giờ
thì... dọn chỗ này đi.

Như ngồi xuống bàn... ăn tiếp.

Ở một chỗ... An vẫn ăn hết sức thản nhiên...

...

- Chó mà cũng định ngủ cùng phòng với chủ sao? Ha ha ha...

- Người mày thế này thì phòng bốc mùi lên mất. Có cần mai
tao dựng cho cái ổ mà nằm không?

- Ổ gì?

- Ổ chó mới đẻ đấy...

- Ha ha ha... tao không biết nó nằm vừa cái ổ chó cơ đấy.

Băng không để tâm những lời nói ác ý của mấy cô giúp việc.
Nhỏ ra khỏi phòng ngủ của người làm. Tốt hơn hết là ngủ ngoài ban công. Nếu trở
lại căn phòng ấm áp của Chấn Nam, Băng sẽ còn mệt mỏi hơn với những kỉ niệm rất
gàn chỉ chực hiện về. Zkilico không phải loại thuốc có thể dùng nhiều và có tác
dụng lâu dài... có nghĩa Băng sẽ phải chịu lạnh gần nửa đêm...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3