Những Chuyện Tình - Chương 27

Chương 27: Đứa trẻ năm ấy

Sau
bữa trưa, hai người phụ nữ đứng chờ ba người đàn ông trước nhà hàng thay vì đi
cùng họ. Thụy Yên hỏi:

-
Chị định thế nào?

-
Tý nữa chị sẽ ghé qua văn phòng của Thiên Trình để ký tên, hoàn thành vài thủ tục
pháp lý gì đó. - Hoài Niệm trả lời. Một câu trả lời ngoài trọng tâm.

-
Em đang hỏi chuyện giữa chị và anh ta.

Hoài
Niệm im lặng, đưa ánh mắt bối rối nhìn theo bóng Thiên Trình. Trong những ngày
qua, cả hai đã có những giây phút thật sự hạnh phúc bên nhau, luôn ríu rít như
đôi chim quyên, không ai nhắc đến chia ly hay tương lai. Nhưng ngày mai vẫn sẽ
nối tiếp hôm nay, dù tha nhân có muốn đối mặt hay không. Chỉ là cô đang lánh
né, cố huyễn hoặc bản thân không sai, cố thử thách số phận thêm lần cuối.

Thụy
Yên cũng thôi truy cầu câu trả lời. Vì hiểu chị có tình cảm với Thiên Trình
nhưng vì một lý do nào đó mà không thể đón nhận nên đôi khi cô rất muốn làm rõ,
tuy nhiên mỗi lúc như vậy, cô lại tự hỏi – nói ra sự thật liệu có khiến hai chị
em dễ chịu hơn? Cô thương yêu chị song luôn gặp khó khăn trong cách sẻ chia nỗi
lòng. Có lẽ... quãng đời đã qua buồn nhiều hơn vui nên mỗi người dần dần tạo
cho bản thân một miền ưu tư riêng.

Rồi
dưng đâu có tiếng thanh niên ngập ngừng cất lên phía sau Hoài Niệm:

-
Dì... Dì là dì Cecilia phải không?

Hoài
Niệm nhíu mày quan sát người thanh niên trạc tuổi hai lăm hai sáu, có vóc người
nhỏ bé, bộ dạng mệt lả đứng trước mặt mình. Không nhiều người biết tên thánh
Cecilia của cô nhưng cô lại hoàn toàn không có ấn tượng với anh ta. Cô dè dặt
giữ khoảng cách:

-
Tôi có biết cậu không?

Chàng
thanh niên ngập ngừng hồi lâu, ý chừng chưa biết phải trình bày lời lẽ thế nào
thì chiếc Jaguar hai cửa màu xám bạc của Thiên Trình đã đỗ lại. Anh nhanh nhẹn
xuống xe, bước đến trước mặt người kia, hai tay đút túi quần với dáng vẻ đối đầu
trực diện. Ngay lúc này, chiếc McLaren kiểu dáng xe đua màu mận chín cũng vừa tấp
vào lề, theo sau là chiếc Maybach. Bá Quân rời khỏi chiếc McLaren, khoanh tay tỏ
ý ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh chàng thanh niên kia. Còn Thiên Kiến bởi
hoàn toàn xa lạ nên chẳng mấy bận tâm, bước đến bên cạnh Thụy Yên.

Sài
Gòn quả thật là nhỏ hẹp. Thành Nhân chính là chàng thanh niên kia. Không biết
là may mắn hay xui xẻo khi anh đồng thời vừa tìm được người cần tìm và gặp người
chẳng muốn giáp mặt trong thời điểm này. Dáng vẻ nhỏ thó của anh đang co rúm lại
trước đôi mắt dài lạnh lẽo của Thiên Trình, tựa chú chim sẻ khó lòng thoát khỏi
móng vuốt đại bàng. Dù chưa ai phán xét nhưng làm sai thì đương nhiên phải sợ tội,
anh không dám lớn tiếng, đầu cúi gầm không dám nhìn lên, miệng lí nhí:

-
Tôi... tôi chỉ muốn... nói vài lời với dì Cecilia. Không... không có ý gì
khác...

Tất
nhiên ba người đàn ông kia đều không biết đến cái tên “Cecilia” nên chẳng bận
tâm thêm, cho rằng Thành Nhân điên dại nói xằng. Nhưng Hoài Niệm đã lên tiếng:

-
Quả đúng tên Thánh của tôi là Cecilia. Tuy nhiên tôi không biết cậu là ai, vậy
cậu muốn nói gì?

Thành
Nhân khép nép đưa mắt nhìn quanh, ý chừng có điều khó nói.

-
Nếu tôi không nhầm, thằng nhóc này có liên quan đến Daisy và cả vụ việc của em.
Mặc kệ nó, chúng ta đi! - Thiên Trình nói xong, một tay che nắng cho Hoài Niệm
một tay khoác ngang eo cô, chân hướng về phía chiếc Jaguar.

-
Vậy em càng muốn nghe cậu ta nói! - Hoài Niệm kéo tay Thiên Trình, mắt nhìn
nghiêm khắc vào Thành Nhân. - Cậu cần nói gì cứ nói, ở đây không có người ngoài
và tôi càng không có bí mật nào cần phải giữ kín.

Thiên
Trình gật đầu, cắt ngang lời trước khi Thành Nhân kịp lên tiếng:

-
Về văn phòng tôi, đừng để bản thân em cảm nắng vì những chuyện vớ vẩn này.

Thành
Nhân líu ríu theo sau sáu người kia bước vào văn phòng của Thiên Trình. Anh
không dám rời mắt khỏi Hoài Niệm, những ngón tay đan chặt vào nhau đến độ tím
tái, môi run lên liên hồi:

-
Dì Cecilia, con xin lỗi...

Sáu
người lần lượt yên vị trên sô-pha, chỉ riêng Thành Nhân vẫn đứng. Hoài Niệm chỉ
tay vào chiếc ghế đơn trước mặt mình:

-
Cậu ngồi xuống đó và nói rõ cho tôi biết, cậu là ai và cần gì.

-
Con là Thành Nhân, Thành Nhân ở cô nhi viện Đa Minh, Hố Nai. Dì còn nhớ không?
Một trong hai đứa trẻ năm ấy... - Nói đến đây, da mặt Thành Nhân đỏ bừng rồi
chuyển sang xám xịt, mắt dính chặt vào đôi giày vải cũ sờn dưới chân mình.

Hoài
Niệm ngỡ ngàng nhìn Thành Nhân thật lâu. Ba người đàn ông thì đang nhìn cô đầy
khó hiểu, họ vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra. Riêng Thụy Yên đã
phần nào định hình được câu chuyện.

-
Cậu có gì làm bằng không? - Trong đáy mắt Hoài Niệm đã ngập tràn thất vọng khi
hỏi câu này.

Thành
Nhân như một cái máy mở khóa chiếc ba-lô vẫn mang sau lưng, đặt lên bàn một số
phong thư ố vàng, mấy tấm ảnh đã ngã màu cùng một chiếc bút máy. Hoài Niệm cầm
từng món lên rồi đặt lại xuống bàn, mắt cô khép lại trong tiếng thở hắt não nề:

-
Cậu có nhớ năm mười bốn tuổi, khi cậu muốn bỏ học vì bị bạn bè châm chọc là trẻ
mồ côi thì tôi đã viết rằng, “Người ta xem thường mà con bỏ cuộc, thì đó không
phải là lỗi của họ mà là lỗi của con vì con hèn yếu. Nếu con có thể trưởng
thành trong những lời dèm pha ấy thì con nên cảm ơn họ, họ đã giúp con chiến thắng
chính mình. Con chỉ thực sự bỏ cuộc khi chính bản thân con muốn chứ không phải
vì người ta nói gì. Con có muốn bỏ cuộc?” trong một lá thư không?

-
Dạ nhớ! - Thành Nhân nuốt nước bọt khó nhọc dẫu chỉ trả lời hai từ rất ngắn.

Hoài
Niệm còn nhớ rất rõ nội dung từng bức thư nhận được từ mẹ bề trên của cô nhi viện
Đa Minh. Mẹ cho biết sau khi nhận được thư của cô, Thành Nhân đã luôn nỗ lực học
tập, chưa từng dám nghĩ đến chuyện bỏ học lần nữa, cậu ta còn động viên khi các
em khác rơi vào hoàn cảnh tương tự. Lần ghé lại cô nhi viện nhân dịp tết Dương
lịch vừa mới, Mẹ khoe với cô rằng Thành Nhân đã trưởng thành, có công việc ổn định,
vẫn thường về thăm mỗi khi có thời gian. Nên dù bao năm qua chưa từng gặp lại cậu,
cô vẫn luôn kỳ vọng cậu sẽ thành nhân và hôm nay, đôi bên tái ngộ nhau trong
hoàn cảnh oái ăm này. Cô cười bằng ánh mắt chua xót:

-
Rốt cuộc, cậu đã làm những gì hả Thành Nhân?

Thành
Nhân không biết phải làm gì trong lúc này, tay chân thừa thải, đầu óc trống rỗng
khi sự thật là chính anh đã vô tình hãm hại người mà anh luôn tôn kính. Tất
nhiên anh không bao giờ tin dì Cecilia của mình là người xấu, càng không dám
nghĩ rằng Daisy nói dối nên len lén nhìn Thiên Trình:

-
Con... con đã có lỗi với dì. Nhưng do anh ta xúi giục Daisy... à không, là bé
Bình...

Thiên
Trình không lên tiếng, chỉ quét ánh mắt đầy nộ khí ngang Thành Nhân cũng đủ khiến
cậu chàng lập cập không dám nói thêm. Hoài Niệm chạm nhẹ vào cánh tay Thiên
Trình nhưng mắt vẫn hướng đến Thành Nhân:

-
Ý cậu Daisy là bé Bình năm cũ?

-
Dạ!

Sau
đó, Thành Nhân thật thà kể lại mọi chuyện. Anh vẫn tin chắc vào nhận định của
mình là Thiên Trình muốn lợi dụng tiền bạc của Hoài Niệm nhưng vì Daisy biết những
việc làm ăn phi pháp của anh nên anh đã dựng chuyện để dỗ dành Daisy. Khi Daisy
một mực muốn anh chia tay Hoài Niệm để về bên cô thì anh đã giăng bẫy hòng đưa
Daisy vào con đường phạm pháp. Tất nhiên, nếu anh đã nắm được quân bài tẩy thì
Daisy sẽ không dám làm lớn chuyện. Daisy đang có đầy đủ danh vọng và tiền tài,
chỉ cần có dính dáng đến pháp luật đồng nghĩa sẽ trắng tay.

-
F…


Quân là người đầu tiên thốt lên, ngay khi Thành Nhân vừa dứt lời nhưng có lẽ đó
là một câu chửi thề nên anh ngừng ngay ký tự đầu tiên và thay thế bằng nụ cười
mỉa mai khinh rẻ:

-
Cậu nhóc có sức tưởng tượng thật đáng nể!


đang giận lắm nhưng anh em Thiên Trình cũng không thể không cười. Thụy Yên thì
lắc đầu thương hại cho cái sự ngây thơ ấy. Còn Hoài Niệm, cô không biết nên giận
hay nên thương cho hai đứa trẻ mà mình đã từng nuôi dưỡng này. Ngày ấy, trong một
lần về thăm quê mẹ, cô vô tình ghé qua cô nhi viện Đa Minh. Khi đó, Thành Nhân
và một bé gái nữa đang trong cơn thập tử nhất sinh do dịch sốt viêm não, cả hai
nhỏ thó gầy gò với những cơn co giật, hơi thở khó nhọc đớn đau. Cô nhi viện quá
khó khăn nên các mẹ đành trơ mắt nhìn hai con tự thân chiến đấu với tử sinh.
Ngày cô đưa hai đứa trẻ nhập viện, ai cũng nghĩ Thành Nhân và Bình sẽ không qua
được nhưng cuối cùng hai cô cậu đã chiến thắng. Mấy năm sau, Bình là con gái lại
xinh đẹp nên được một diễn viên điện ảnh nhận về làm con nuôi. Cô tiếp tục cấp
dưỡng cho đến khi Thành Nhân đủ mười tám tuổi bởi niềm tin vào sức sống mãnh liệt
trong mỗi nhân mệnh, bởi niềm tin ai cũng có thể chiến thắng số phận. Đều đặn
hàng tháng, cô gửi món tiền nho nhỏ về, thỉnh thoảng viết thư khích lệ nhưng
chưa bao giờ có ý định ghé thăm hay cho Thành Nhân biết mặt mình. Tự sâu tâm
can, cô không trông chờ Thành Nhân sẽ báo đáp mà điều cô cần là cậu có thể độc
lập và tự chủ được cuộc đời mình. Cuối cùng, Thành Nhân, bé Bình ngày xưa lại
làm ra những chuyện xuẩn dại, tự đánh mất tôn nghiêm thế này.

Cảm
giác thất bại vây quanh khiến nét mặt Hoài Niệm thêm trầm mặc. Cô nhìn Thành
Nhân xa lạ:

-
Tôi vốn không giàu có, bị Thiên Trình lợi dụng lại càng vô lý. Còn bằng cách
nào, cô ta có được chiếc máy tính thì tôi không biết nhưng chắc chắn không phải
từ tay Thiên Trình. Giờ thì cậu đã hiểu mình bị lừa chưa?

Càng
nhìn dáng vẻ mệt nhoài vì thất vọng của Hoài Niệm, Thiên Trình càng muốn treo
Thành Nhân lên giá treo cổ nhưng vì cô, anh chỉ chậm rãi lên tiếng, qua những kẽ
răng đang nghiến chặt:

-
Này cậu bé! Thứ nhất, tài lực của tôi vẫn đang rất dồi dào. Thứ hai, Daisy
không bao giờ có khả năng nắm được chứng cớ nếu chẳng may tôi có phạm pháp. Thứ
ba, tôi hoàn toàn nghiêm túc với Hoài Niệm. Cuối cùng, tôi chưa bao giờ đặt mối
quan hệ chính thức với cô ả nên cậu đừng sỉ nhục hai từ “chia tay”.

Thành
Nhân cúi gầm mặt không dám nhìn ai. Nếu cuối tuần qua, anh không về thăm Cô nhi
viện, không nhìn thấy tấm ảnh Hoài Niệm vừa mới chụp cùng đám trẻ thì có lẽ mãi
mãi không hay biết tội lỗi của mình đã gây nên. Nên dù không muốn nhưng anh vẫn
phải chấp nhận một sự thật là Daisy đã tự biên tự diễn toàn bộ vở kịch này và
anh là một diễn viên bất đắc dĩ. Vậy mà sao anh vẫn không thể ghét bỏ cô, vẫn
đang tìm mọi cách để bào chữa cho người con gái mình yêu. Tâm trí anh hỗn tạp
giữa cảm giác tội lỗi và vẻ đớn đau của Daisy trong đêm ấy. Một lần nữa, anh muốn
cố chấp tin rằng Daisy làm tất cả mọi chuyện cũng vì quá yêu Thiên Trình. Những
giọt nước mắt lăn dài trên gò má, anh đang đứng giữa vực sâu và nước xoáy,
không cách nào có thể thoát ra được.

Thiên
Kiến từ đầu đến đến giờ vẫn im lặng tập trung vào chiếc máy tính bảng trên tay,
ngẩng đầu lên nhìn Thành Nhân, cười khẩy:

-
Sau khi mãn hạn tù, hai cô cậu có thể liên lạc với Nghê Tinh, biết đâu tôi
thương vay mà dàn xếp cho một vị trí biên kịch.

-
Không được!

Cả
Hoài Niệm và Thiên Trình đều đồng thanh ngăn lại khi đoán biết ý định của Thiên
Kiến là gì. Dù sao đây vẫn là đứa trẻ Hoài Niệm đã có tình cảm biết bao năm qua
tuy rằng không tận tay chăm nom, Thiên Trình không muốn cô đau lòng thêm hoặc
phải đối mặt với bất kỳ phiền toái nào khác. Còn Hoài Niệm, cô không thể tha thứ
cho lỗi lầm của Thành Nhân nhưng đành lòng nào nhìn cậu rơi vào vòng lao lý.
Hơn hết, cô thông cảm cho tình yêu mù quáng kia bởi Thành Nhân luôn tự ti về bản
thân mình thì làm sao không ngã gục trước sắc đẹp và miệng lưỡi của Daisy, nhất
là khi cô ta mang chính thân xác của mình ra làm miếng mồi. Năm ấy, Thành Nhân
lên bảy còn Daisy vừa lên năm, hai đứa trẻ đã lớn lên bên nhau đến tận năm
Daisy mười hai tuổi, tình yêu nhen nhóm từ trong bão dông của tổn thương bao giờ
cũng mãnh liệt hơn lẽ thường.

Một
lần nữa, Thành Nhân tự xỉ vả bản thân trăm nghìn lần nhưng vẫn trơ tráo quỳ mọp
xuống trước mặt Hoài Niệm, van nài khẩn xin:

-
Dì! Con xin lổi dì! Con... con sẽ đầu thú nhưng xin dì đừng tố cáo bé Bình.

-
Cậu chấp nhận đánh đổi tương lai vì cô ta?

Giọng
Hoài Niệm thật sự đã đến ngưỡng cuối của thất vọng. Cô thậm chí không còn cảm
giác buồn giận khi thấy đứa trẻ kiên cường đối đầu với thần chết ngày nào, giờ
đây đang mù quáng bảo vệ cho một người đàn bà đã xem anh như quân cờ mạt hạn. Với
cô, đàn ông có thể xấu xa, tàn nhẫn nhưng tuyệt đối không được phép hèn hạ.

-
Con biết cô ấy có lỗi nhưng con... con xin dì, hãy cho cô ấy một cơ hội. Con...
con yêu cô ấy! - Thành Nhân vẫn tiếp tục khẩn cầu.

-
Được! Tôi sẽ không truy cứu thêm nữa. Đổi lại, cậu tuyệt đối không được tiết lộ
sự thật hôm nay với Daisy.

Hoài
Niệm dứt lời liền quay người bước đến bức vách bằng kính sau bàn làm việc, hai
tay buông thỏng như thầm nói rằng cô không muốn nhìn thấy Thành Nhân thêm một
thời khắc nào nữa.

-
Bỏ qua vậy thì dễ dãi cho con bé kia quá!

Thụy
Yên vừa trừng mắt với Thành Nhân vừa ấm ức nói.

Đôi
mắt bé của Thiên Trình chỉ còn là hai đường chỉ dài ánh lên những tia nham hiểm,
âm giọng gằn từng tiếng qua những kẽ răng:

-
Còn nhiều trò hay khác, không nhất thiết cứ phải nhờ đến Pháp Luật.

-
Con xin dì... Dì ơi!

Thành
Nhân kêu một tiếng rồi im bặt biết thân phận của mình, giờ phút này anh không
có quyền để nói gì thêm. Nhưng anh thật sự lo lắng cho số phận của Daisy, cô có
thể tránh tù tội nhưng cũng sẽ khó yên ổn với Thiên Trình. Đôi khi, hậu quả sẽ
còn tàn khốc hơn cả chốn lao tù.

-
Tôi đã hứa, khắc sẽ giữ lời. Nhưng tôi nhắc lại, nếu cậu dám hé nửa lời với
Daisy thì hậu quả thế nào, hai người tự gánh chịu. Nhớ lấy!

Bóng
lưng Hoài Niệm quay lưng đi dứt khoát. Cô đã xem như bản thân chưa từng biết đếnThành
Nhân hay bé Bình trong cuộc đời này. Vì thế cô không cho phép Daisy được quyền
hối hận. Mỗi cá thể trưởng thành nên tự quyết định số phận và nếu hai người bọn
họ vẫn còn mê muội thì đồng nghĩa họ đã chấp nhận tự sinh tự diệt.

Không
gian ngưng động trong chốc lát, trước khi Thụy Yên đứng phắt lên, lắc đầu khi
bước ngang qua Thành Nhân. Cô choàng tay qua lưng Hoài Niệm, thì thầm to nhỏ điều
gì đó, bỏ lại sau lưng bốn người đàn ông. Ngón trỏ của Thiên Trình chỉ thẳng
vào mặt Thành Nhân, xong lại hướng ra cửa, ý chừng đuổi khách. Bá Quân vẫn bận
rộn với chiếc máy tính. Còn Thiên Kiến đang bàn thảo công việc trên điện thoại.

Thành
Nhân biết rằng sau khi bước ra khỏi cánh cửa to lớn kia, mối quan hệ này đã
thành quá khứ. Những câu lời sâu sắc, thấu đáo nhưng sòng phẳng đến độ trần trụi
từ Hoài Niệm đã là động lực giúp cậu vượt qua bao nhiêu rào cản tâm lý để có được
ngày hôm nay. Dẫu chẳng công hầu khanh tước, tuy nhiên cậu đã sống, chứ không
chỉ là tồn tại và sau cuối, cậu trả ơn cho người dì cậu luôn xem như thần tượng
như thế này đây. Cậu đưa ánh mắt ăn năn tột cùng về phía bóng lưng Hoài Niệm,
đôi môi khô mấp máy dăm lần rồi gục đầu bước đi...

-
Này cậu bé, cái đầu là để chứa chất xám, không dùng để đựng tinh trùng. May mắn
không mỉm cười hai lần!

Bàn
tay Thành Nhân sựng lại nơi nắm cửa bởi câu mắng ẩn ý thâm sâu từ Bá Quân. Chiếc
đầu nhỏ càng cúi xuống thấp hơn, cậu cứ như thế mà rời khỏi tòa nhà Khang
Hoàng. Nắng vẫn rát bỏng nhưng cậu nghe buốt lạnh tự tâm can, hai bên đường mịt
mờ những bóng người đang chuyển động, ảo ảo hư hư. Bước chân vô định ấy cứ đi về
khu vực có tòa nhà nơi M.O.D đặt văn phòng.

Bên
trong văn phòng Thiên Trình, Hoài Niệm đã quay lại sô-pha. Tay cô vẫn run run,
khó nhọc nắm chặt cốc nước khi nghĩ đến Thành Nhân và bé Bình năm nao. Bên cạnh
cô, Thụy Yên dường vẫn chưa thôi ấm ức bởi Daisy là kẻ chủ mưu lại được bỏ qua
quá dễ dàng. Không ai có thể hiểu hết được mối bận tâm mà Hoài Niệm đã từng
đặt vào hai con người ấy, nhất là Thành Nhân. Bản thân cô là người lười viết
thư tay thế mà hai tháng một lần; cậu ta đều đặn nhận thư trong suốt mười năm
trường, thì lẽ nào cô muốn tự tay đẩy Thành Nhân vào đường cùng? Bởi cô vẫn
luôn hoài vọng cậu ấy có thể vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân và sống mạnh mẽ như
cô đã từng. Chị em cô đều mang thân phận cô nhi, cũng bơ vơ, cũng bị hiếp đáp
và hai đứa bé ấy như là bản sao. Những con người đạp cửa tử sinh để lội ngược
dòng ấy, giờ đây lại buông bỏ tất cả chỉ vì thứ tình cảm mù quáng hư ảo, đáng
chăng? Cô không sống cuộc đời họ nên chẳng dám lạm bàn hay phán xét, tuy nhiên
chắc chắn rằng, họ và cô sẽ là hai đường thẳng song song kể từ ngày hôm nay.

Thấy
Hoài Niệm im lặng, mắt nhìn chằm vào chiếc cốc, gương mặt dửng dưng không vui
cũng không buồn, Thụy Yên thoáng chần chừ rồi nói:

-
Đã quyết định bỏ qua thì đừng giữ những việc không vui trong lòng nữa. Chị cũng
đã hết lòng vì nó rồi!

Hoài
Niệm gật đầu, giọng mệt mỏi ơ thờ:

-
Cảm ơn mọi người!

Đoạn,
cô bước đến gần bàn viết nơi Thiên Trình đang bận rộn trả lời công văn, nhìn
anh khẩn khoản:

-
Trình, hứa với em là không truy cứu chuyện này nữa, được không anh?

-
Em thật sự muốn như vậy? - Thiên Trình choàng tay qua eo Hoài Niệm, kéo cô tựa
vào vai anh, mắt đối mắt đầy yêu thương. Đợi cô gật đầu quả quyết, anh tiếp lời
bằng thái độ nửa tự hào nửa nghiêm khắc. - Tôi biết em luôn giàu lòng vị tha
nhưng chỉ một lần, nếu họ vẫn tiếp tục ngu xuẩn thì không ai cứu được lần thứ
hai.

Bên
kia sô-pha, Thụy Yên nguýt dài Thiên Trình, giọng còn chưa hả cơn giận:

-
Cũng từ bọn đàn ông phóng túng các người mà ra, không hiểu sao đàn bà cứ phải
khổ vì đàn ông hư.

Thiên
Kiến đang mải công việc trên máy tính, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Thụy Yên. Anh
đặt máy sang một bên, nhoài người sang tỳ cằm lên vai cô, nheo mắt vờ tội nghiệp:

-
Tôi không có!

-
Gớm! Còn dám nói mình vô tội? - Xong, Thụy Yên tiếp tục hướng ánh mắt vẫn chưa
yên lòng về phía Hoài Niệm. - Chị cứ im lặng bỏ qua như vậy, nhỡ con bé kia mạnh
tay hơn thì làm sao?

-
Nó dám?! - Thiên Trình rít lên khe khẽ rồi thản nhiên đưa tay vuốt má Hoài Niệm.
- Xin lỗi em!

Hoài
Niệm chạm vào tay Thiên Trình, nét mặt đã dịu xuống phần nào:

-
Hết giờ nghỉ trưa rồi, em về công ty đi. Chị ổn!

-
Chị chắc không?

Nhẽ
ra còn muốn ở bên Hoài Niệm thêm nhưng Thụy Yên biết mỗi lần chị nói ra từ “ổn”
sẽ đồng nghĩa với cần được tự đối mặt vấn đề, tự vượt qua, các câu lời an ủi
hay cảm thông đều chỉ khiến tâm trạng thêm mệt mỏi. Vì thế rất nhanh, thái độ
ân cần dành cho chị gái được cô thay thế bởi ánh mắt không mấy thân thiện khi
hướng sang Thiên Trình:

-
Mong anh chăm sóc chị tôi đàng hoàng!

Nói
xong, cô không cho Thiên Trình có cơ hội trả lời mà quay ngoắt sang Thiên Kiến:

-
Đi thôi, tôi có việc cần nhờ anh.

Thiên
Kiến lập tức bấm tắt máy tính và đứng lên, không hỏi thêm điều gì khác. Anh
choàng tay qua lưng Thụy Yên, thái độ tình tứ rất đỗi tự nhiên, mắt lướt nhanh
qua bốn người còn ngồi lại:

-
Em đi trước. Gặp lại mọi người sau!

Thiên
Trình nhìn theo bóng lưng Thiên Kiến bằng ánh mắt tin tưởng, an tâm. Vẫn biết
em trai mình không thuộc mẫu người mang lời hứa ra làm trò đùa nhưng khi hay
tin Thiên Kiến muốn nghiêm túc với Thụy Yên, anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng bởi
tình trường của đứa em này thế nào, làm anh như anh chả nhẽ không biết. Chẳng
biết bao nhiêu nhân tình đã qua tay và Thiên Kiến chưa từng có ý định cho ai
trong số họ một danh phận rõ ràng, thậm chí đến danh xưng “nhân tình” kia cũng
lấp lửng nốt. Nếu Thụy Yên là ai khác, có lẽ anh sẽ không nhọc tâm để ý, tuy
nhiên đây là em gái Hoài Niệm. Anh lại càng hiểu, người phụ nữ của mình trân trọng
tình thân như thế nào nên rất ngại những khúc mắc tình cảm khiến đôi bên đều
khó xử kiểu này. Rốt cuộc hôm nay, qua cung cách ứng xử của Thiên Kiến, anh có
thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm bởi giờ đây trời có nổi cuồng phong cũng đừng
mong Thiên Kiến buông tay Thụy Yên. Bỗng... anh chợt nghĩ đến mối quan hệ định
mệnh với Hoài Niệm, môi thoáng ý cười tươi nhuận.


Quân cũng vừa gấp lại tập hồ sơ trên tay, hướng mắt về Thiên Trình:

-
Tôi về phòng trước! Cuộc họp chiều nay, tôi sẽ chủ trì thay cậu.

-
Nhờ anh!

- Gặp lại hai người sau...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3