Cảnh báo Bão ( 39 Manh Mối – Quyển 9) - Chương 14.2
“Đầu tiên tụi anh
dùng các biện pháp cơ học để làm sạch,” Lester giải thích, “nghĩa là tụi anh
làm sạch mọi vật bằng tay. Nếu như có gì đó không thể làm sạch theo cách đó, họ
sẽ sử dụng hóa chất. Nhưng chuyện đó đầy rủi ro. Nếu em không biết rõ vật đó
làm từ gì, em sẽ không thể biết được nó sẽ phản ứng ra sao khi em xử lý nó với
hóa chất. Do đó, đó là giải pháp sau cùng, và họ làm mấy cái đó ở trường đại học.
Tụi anh chỉ làm sạch bằng hóa chất tại đó.”
Amy đi về phía hai
cái bàn cuối cùng. Một bàn có đầy các vật đã được làm sạch.
Mỗi thứ đều được đặt
trong túi khóa kéo nhựa và đánh số trên nhãn. Trên chiếc bàn kia là những vận cần
phải xử lý bằng hóa chất. Chúng vẫn còn bị che bởi lớp bao ngoài.
Amy lướt nhìn những
vật đã được làm sạch. Phần lớn nhìn như những mảnh gốm vỡ. Một túi đựng chiếc
bình gốm thiếu nhiều miếng. Một chiếc hộp bạc đặc biệt được chạm khắc với những
hình vẽ khó hiểu. Hai đĩa thiếc hầu như không bị hư hại gì. Còn có nhiều bình
thủy tinh, ống điếu đất sét, và ít nhất thêm cả tá thìa nữa, mỗi thứ đều ở
trong túi riêng.
Dan đứng kế bên con
bé. “Em chẳng biết chúng ta có thể tìm được gì nữa,” nó nói.
“Đặc biệt là khi
chúng ta chẳng biết nó là cái gì.”
Nó quơ tay không
chút hy vọng về phía đống đồ giữa phòng. Rồi nó dừng tay ngay giữa chừng.
“Đợi đã,” nó nói,
“chúng ta không biết nó là cái gì, nhưng chúng ta có biết vài điều về nó. Có lẽ
chúng ta nên tìm kiếm mấy con gấu và mấy con sói và mấy con rắn, kiểu kiểu vậy
á.”
Amy đứng yên một
lát. Những lời của Dan gợi lên một suy nghĩ, con bé dời ánh mắt từ những chiếc
thìa về phía cái hộp bạc.
Chiếc hộp được chạm
khắc khắp nơi, không chỉ trên nắp hộp mà cả ở các mặt bên. Hình khắc có vẻ hoàn
toàn ngẫu nhiên. Không có sói hay gấu, dĩ nhiên – cái đó quá dễ dàng. Chỉ có những
lằn rạch và những đường vòng lặp lại không theo một khuôn mẫu nào.
“Dan ơi,” con bé
thì thào. “Cái hộp đó – nhìn coi phía bên đó có trống không?”
Dan nhìn coi con bé
đang chỉ về đâu. “Em có điên –“
“Vâng,” Dan đáp tức
thời, “em đã nói chị điều đó hàng năm trời.”
Nhưng Amy trông
không có vẻ đang đùa giỡn. “Chỗ không bị khắc đó,” con bé nói chậm rãi, “trông
giống như một hình chữ nhật, nhưng các góc được bo tròn. Chị nghĩ đó chính xác
là kích cỡ và hình dạng của cái này.” Và con bé gõ tay lên mặt dây chuyền hình
rồng đang đeo ở chính giữa vòng cổ của mình.
Dan nhìn qua nhìn lại
giữa vòng cổ và cái hộp. Rồi nó nhắm mắt một lúc. Khi mở mắt ra nó nói, “Có một
cái hộp được chạm khắc trong cái bảng kê đó,” nó nói.
“Có hả?” Amy nói,
giọng con bé cao vót về trí nhớ đáng kinh ngạc của nó – và một lần nữa – về cả
niềm hy vọng rằng tụi nó tìm ra điều gì đó.
“Tụi mình phải ngó
gần hơn vật đó,” Dan nói.
Nó đi tới chỗ
Lester, anh chàng đang tán nhảm với Nellie. Cả bước về phía Amy.
“Dĩ nhiên rồi,”
Lester nói. “Anh có thể lấy vật đó ra khỏi túi cho em, nhưng anh không thể để
cho em chạm vào nó.”
Anh chàng lấy cái hộp
ra khỏi túi nhựa bảo quản. Nó có kích cỡ và hình dạng như nửa hộp giày. “Thật
thú vị khi em hỏi về vật này,” anh chàng lên tiếng. “Đây là vật duy nhất ở đây
không hoàn toàn được khai quật từ những tàn tích.”
“Vậy chứ nó từ đâu
ra ạ?” Amy hỏi.
“Một người tặng giấu
tên,” Lester nói. “Nó đến cùng một bức thư nói rằng chiếc hộp là một vật gia
truyền từ Cảng Hoàng Gia – một gia đình sống sót sau trận động đất. Người tặng
cảm thấy vật đó nên được trưng bày cùng những hiện vật được khai quật.”
Anh chàng lắc nhẹ
chiếc hộp, cả cả đám nghe thấy âm thanh nho nhỏ. “Bức thư cũng viết rằng không
ai từng mở được cái hộp trước đây. Có cái gì đó ở trong, nhưng tụi anh cũng
chưa bao giờ tìm ra được là cái gì. Tụi anh đã cố chụp x-quang nó, nhưng có vẻ
nó được lót bằng chì. Và tụi anh không thể phá hủy một hiện vật chỉ để xem cái
gì ở bên trong. Tụi em có từng thấy một chiếc hộp đố Trung Hoa chưa?”
“Em thấy rồi,”
Nellie nói. “Chúng thật tuyệt vời.”
“Đúng vậy,” Lester
đồng ý. “Chúng thường được làm bằng gỗ, với những thanh trượt. Không có ổ khóa,
nhưng chiếc hộp sẽ không mở ra cho tới khi em gạt các thanh trượt đến đúng vị
trí. Vật này có vẻ giống vậy, ngoại trừ việc nó không có thanh nào, và tụi anh
cũng không thể làm rõ được.”
Anh chàng cầm cái hộp
cho tụi nó có thể nhìn thấy các mặt của hộp.
Amy và Dan cả hai
cùng kiểm tra kỹ lưỡng. Chưa tới năm giây, Dan liếc nhìn Amy với ánh mắt cháy bỏng.
Con bé bước tới phía trước nó ngay lập tức.
Trên mặt bên kia của
cái hộp có một chỗ trống hình mặt dây chuyền, và có những chạm khắc ngoằn ngoèo
ngẫu nhiên. Nhưng có một chỗ trống khác mà Amy biết là hình ảnh mà Dan đã bắt gặp.
Bạn sẽ không bao giờ
nhận thấy nếu bạn không biết mình đang tìm kiếm cái gì.
Đó chính xác là
hình dạng và kích cỡ của vuốt gấu.
Và dĩ nhiên, ở mặt
thứ ba của cái hộp, tụi nó tìm thấy hai đường ngoằn ngoèo hình con rắn, và trên
mặt thứ tư, một hình tam giác kéo dài cùng kích cỡ với nanh sói.
“Cho phép tụi em,”
Amy lẩm bẩm, và kéo Dan bước ra xa vài bước.
“Một người tặng giấu
tên, coi nào,” nó thì thào kích động. “Chắc chắn là một người nhà Cahill rồi!”
“Đó có lẽ là cách
mà chiếc hộp được chế tác,” Amy đáp, cũng đầy hào hứng. “Đặt bốn huy hiệu đúng
chỗ và chiếc hộp mở ra! Chắc chắn rồi!”
“Tụi mình phải cầm
cái hộp đó,” Dan nói.
“Nhưng bằng cách
nào?” Amy đã bắt đầu nghĩ về điều này từ khi con bé nhìn thấy hình dạng vuốt gấu.
“Ngay cả khi tụi
mình chôm được cái hộp, thì điều đó cũng là điều khủng khiếp cho Lester. Anh ấy
thậm chí có thể bị mất việc!”
“Dĩ nhiên chúng ta
không muốn chôm rồi,” Dan nói, “nhưng đó có thể là lựa chọn duy nhất của chúng
ta.”
“Xin lỗi cưng?”
Amy quay lại, giật
bắn người. Con bé đã không để ý rằng Nellie đang đứng sát bên để nghe lén.
“Tụi em không có
chôm chỉa gì cả,” Nellie nói. “Không phải ở đây.”
Amy nắm chặt nắm đấm.
“Chả liên quan gì đến chị,” con bé nói.
Nellie nhìn con bé
lạnh lùng. “Chúng ta sẽ xem xét điều đó,” cô nàng nói, và chạy đi.