Nhị vương phi hai mặt - Chương 17 - 18

Chương 17: Ấm áp

Tôi ngủ một ngày một đêm, lúc tỉnh dậy đã là rạng sáng ngày
mùng hai. Tề Nhan huynh đệ ngồi bên cạnh giường, trên người vẫn mặc bộ quần áo
của… năm ngoái. Cái anh chàng này, không phải là túc trực bên cạnh tôi cả một
ngày đấy chứ? Anh ta đúng là rỗi hơi. Có điều nội thương của tôi quả thực không
nhẹ. Ba lần ói máu liên tiếp, cũng may cơ thể này đã được tôi rèn giũa một thời
gian. Nếu không cũng chẳng đơn giản chỉ ngủ một ngày một đêm thôi đâu, mà ngủ
thẳng một giấc đi gặp Diêm Vương đánh đàn cho ông ta rồi nghe ấy chứ!

Nghĩ nghĩ lại thấy bực bội. Kẻ bên cạnh này, nếu không phải
anh ta mang tôi vào cung, làm tôi bị nội thương còn khiến tôi bại lộ thân phận,
lại chọc tức khiến tôi nổi điên thì tôi đâu có đến nỗi thế này. Tề Nhan giọng
khàn đặc gọi:

“Liễm nhi”.

Tôi lườm anh ta muốn rách mắt. Không thèm để ý anh ta nữa,
xoay lưng lại giả vờ ngủ tiếp. Tề Nhan thở dài:

“Lại giận dỗi gì nữa thế?”.

Tôi bật dậy định chửi cho anh ta một trận, lại nhìn thấy vết
máu loang lổ trên áo Tề Nhan. Nhớ tới chuyện tối hôm trước. Ngó lên trên, sắc mặt
anh ta có vẻ không được tốt? Da dẻ tái xanh, quầng mắt thâm đen, môi cũng nhợt
nhạt. Anh ta ở trong cung cũng đã bị nội thương, tuy rằng đã uống thuốc tốt
nhưng tôi lại dùng sát khí tấn công anh ta lần nữa… Tôi từ tức giận chuyển sang
áy náy:

“Anh không khỏe sao không đi nghỉ, ngồi ở đây làm gì…”.

Tề Nhan mỉm cười. Lúc này bên ngoài vầng dương vừa ló dạng,
ánh nắng ban mai xuyên qua lớp giấy dán ở cửa, khiến căn phòng trở nên sáng hơn
rất nhiều. Màu vàng như mật nhuộm cả nụ cười của Tề Nhan, đẹp dịu dàng như một
bức tranh. Trong cái nhìn dịu dàng ấy, giọng Tề Nhan như sương đầu cành, khẽ
lay động rồi theo thân cây chảy xuống, hòa tan vào đất mềm:

“Nàng thế này sao ta có thể an tâm được. Cha và đại ca nàng
cũng rất lo lắng, trông chừng nàng cả ngày. Khanh huynh khuyên mãi nhạc phụ mới
đồng ý về phòng nghỉ ngơi. Nàng đúng là biết cách khiến chúng ta đau lòng”.

Tôi gãi gãi mũi, chân thành nói:

“Cảm ơn anh, Tề Nhan!”.

Nếu không nhờ anh ta, hiện tại tôi không thể nhận cha và anh
trai, không có được tình thân ấm áp đến không dám tin. Tề Nhan nói không sai, nếu
vẫn tiếp tục giả vờ là Trương Oánh, cho dù giấu được cả đời, liệu tôi có thoải
mái hưởng thụ tình thân mà đáng lẽ ra thuộc về người khác hay không? Trong lòng
tôi sẽ hổ thẹn. Hơn nữa lúc nào cũng phải nói dối, che che giấu giấu, tôi sẽ
không thể tin tưởng họ trọn vẹn, cũng sẽ cảm giác bản thân giống như trước, cô
độc không có ai thật lòng với mình. Hiện tại, tôi rất vui, cũng rất nhẹ nhõm.
Mà điều này là nhờ Tề Nhan. Nên tôi thật tâm biết ơn anh ta.

Nụ cười trên môi Tề Nhan càng dịu dàng hơn:

“Nàng vui, ta mới vui”.

Tôi bĩu môi. Lại sến rồi. Có phải đang diễn kịch cho anh trai
của anh xem đâu. Định nói mấy câu châm chọc anh ta, bụng đột nhiên kêu “ọc” một
tiếng… Tôi ngẩng đầu chớp chớp mắt. Tề Nhan nhướn mày làm bộ ngạc nhiên:

“Nàng cũng biết đói bụng? Ta tưởng Liễm nhi mình đồng da sắt,
không biết đói là gì?”.

Tôi trừng mắt:

“Ai mình đồng da sắt hả?”.

Tính nói “Anh thử nhịn một ngày một đêm không ăn gì xem có
đói không?”, lại nhớ ra anh ta ở đây suốt, quần áo không thay, có lẽ cũng chưa
ăn gì thật. Tề Nhan vạch tội:

“Nàng dám một mình tuyên chiến với kẻ kia, cho dù nàng có bản
lĩnh, nhưng kẻ đó có thể chỉ dùng sát khí hạ gục mấy trăm người. Liễm nhi, nàng
không sợ sao?”.

Tôi hỏi lại:

“Tại sao phải sợ? Nếu ta sợ hãi thì có thể làm gì? Giả chết
hay bỏ chạy? Có tác dụng gì không? Thua, cùng lắm là bỏ ra một mạng. Có chết
cũng là chết sau khi phân thắng bại. Nếu chưa giao đấu đã đầu hàng, không phải
quá nhu nhược ư?”.

Tề Nhan cau mày:

“Kẻ đó không phải nhằm vào nàng. Sao phải cứng rắn đối chọi với
hắn? Nàng có thể…”.

Tôi ngắt lời:

“Ta có thể làm gì? Đánh thức anh? Kẻ đó chỉ dùng ba phần khí
tức, anh đã không trụ nổi. Nếu dốc toàn lực, anh chỉ còn đường chết mà thôi”.

Hơn nữa, từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ dựa dẫm
vào bất kì người nào. Đơn độc sống, đơn độc hành động sẽ tạo cho bản thân thói
quen tự lực cánh sinh trong mọi hoàn cảnh. Tề Nhan bị tôi nói trắng ra như vậy
thì chẳng cãi lại được, không vui nói:

“Về sau đừng như vậy nữa. Còn kẻ kia có lai lịch thế nào?”.

Tôi nhớ tới tên “khủng bố” kia, nhún vai không bận tâm:

“Là người Nhật Bản, chưa đến ba mươi tuổi. Anh ta tính tình
quái đản, có lẽ chỉ ham vui nên đến quậy phá thôi. Nếu muốn anh ta đã giết
hoàng thượng rồi, chứ chẳng bỏ đi nhẹ nhàng như vậy. À, trong cung thì sao,
hoàng thượng nói thế nào?”.

Tề Nhan nghe vậy cũng không ngạc nhiên, lại đáp:

“Hoàng thượng không điều tra ra được. Không rõ huynh ấy có
phát giác ra sự có mặt của kẻ đó không, nhưng số lượng quan khách vẫn không vắng
ai, chỉ chết mấy người. Trách nhiệm bị quy cho phòng ăn, hoàng thượng nói trong
rượu có kỳ độc, chém đầu tổng quản của Ngự thiện phòng rồi gọi thái y “giải độc”
cho mọi người”.

Nói vậy kẻ kia hẳn là trà trộn vào đám sứ thần? Tuy rằng có
nhiều nước cử sứ thần đến dự tiệc, các sứ thần kia cũng không thể nhận ra có dư
người. Nhưng anh ta ung dung ngồi đó, gan đúng là không nhỏ. Chỉ xui xẻo cho
viên tổng quản kia, bị Tề hoàng đế mang ra làm bia đỡ. Thôi, dù sao không tổn hại
tới tôi thì tôi chẳng cần để ý làm gì.

Tôi kéo chăn định đứng dậy đi tìm đồ ăn, mới để ý Tề Nhan
không ngồi trên xe lăn mà ngồi trên ghế gỗ. Đêm trước cũng vậy, chẳng phải bình
thường anh ta rất cẩn thận hay sao? Ngay cả người trong Vương phủ cũng không ai
biết nhị vương gia “tàn tật” vốn không hề bị tật gì cả. Tôi ngẩng đầu nói ra thắc
mắc:

“Xe lăn đâu? Anh tin tưởng cha và đại ca ta sao? Cho dù tin
tưởng hai người họ, nhưng trong Tướng phủ còn có không ít người, sao anh lại bất
cẩn như vậy?”.

Không phải đầu bị lừa đá hỏng rồi chứ hả? Tề Nhan cúi nhìn xuống
chân, lại nhìn tôi mỉm cười:

“Ta khuyên nàng nói thật chuyện thân phận, nếu bản thân ta vẫn
ngồi xe lăn, nàng nhìn thấy sẽ có cảm giác bất an, không thể tin tưởng được người
khác. Mà nhạc phụ và Khanh huynh sau khi biết bí mật của ta sẽ không còn khó chấp
nhận đối với kỳ ngộ của nàng, trong đầu bọn họ sẽ có suy nghĩ, ai mà không có nỗi
khổ trong lòng, cũng bớt đi kinh hoảng, dùng thái độ bình tĩnh xem xét sự việc.
Nàng an tâm, trong viện của nàng không có người nào khác. Không ai nhìn thấy ta
hai chân lành lặn”.

Anh ta lại còn dùng “ám thị tâm lý” cơ đấy. Chỉ là… sự chu
đáo của Tề Nhan khiến tôi có cảm giác rất dễ chịu. Nghĩ lại thì con người anh
ta cũng không đáng ghét lắm… Ngoài việc cứ xưng hô thân mật ra, lại hay “uy hiếp”
tôi, tính tình thật ra không tệ. Tôi vừa mang giày vừa hỏi:

“Ta mượn xác hoàn hồn, anh không thấy sợ sao? Không thấy
“kinh dị” à?”.

Người cổ đại chẳng phải rất sợ ma quỷ? Anh ta lại đón nhận thản
nhiên như vậy. Tề Nhan vênh cằm:

“Bản vương có gì phải sợ”.

Tôi lừ mắt. Kẻ này lại trẻ con rồi. Tôi đứng dậy liếc nhìn
anh ta:

“Xe để ở đâu?”.

Tề Nhan chỉ tay ra ngoài sân. Tôi gật đầu, nghiêm khắc nói:

“Sau này phải cẩn thận một chút. Tuy nói ở viện của ta không
có ai, nhưng nếu có kẻ cố ý rình rập thì sao? Nhị di nương là kẻ thù của cha
con ta, cho dù bà ta chết rồi, nhưng con gái bà ta lại được cứu. Ta vẫn lo kẻ địch
sẽ không dễ dàng từ bỏ. Chuyện anh giả tàn tật là khi quân phạm thượng, tên đầu
heo kia mà biết là tru di cả họ đó. Chớ có lơ là nữa, rõ chưa?”.

Anh ta nhướn mày:

“Tên… đầu heo?”.

Tôi nhớ tới gương mặt đáng ghét của Tề Quán, gật mạnh đầu:

“Đúng vậy. Tề đầu heo, Tề ôn dịch, Tề Quán khốn kiếp!”.

Tề Nhan nhăn nhó giáo huấn:

“Nói năng linh tinh! Để người khác nghe thấy đấy mới là mắc tội
khi quân. Nàng rất ghét hoàng thượng?”.

Tôi bĩu môi, cái tên đáng ghét đó trên đời chỉ sợ không ai ưa
nổi. Tôi xua xua tay:

“Anh lo cái gì, ta cũng đâu có ngu ngốc mà nói để kẻ khác
nghe. Đi thôi đi thôi, ta đói rồi”.

Phải ăn thì mới lấy lại sức được. Tôi ra ngoài mang xe vào đặt
trước cửa, phòng tôi có bậc cửa, chẳng biết lần trước về lại mặt, Tề Nhan làm
thế nào để lăn xe vào được. Tôi liếc nhìn anh ta hất hất cằm, Tề Nhan mắt lấp
lánh trông rất vui vẻ, đi tới ngồi nhưng lại không cho tôi đẩy, tự mình lăn xe
nói:

“Nàng cơ thể còn yếu, ta tự di chuyển là được”.

Hiếm khi thấy anh chàng tự giác như vậy. Tôi gục gặc đầu đi
song song cùng anh ta đến phòng ăn. Đến nơi đã thấy cha và anh trai ngồi đợi,
hai người ánh mắt lo lắng nhưng nét mặt rất dịu dàng nhìn tôi. Tháng giêng khí
trời còn mang hơi lạnh, lòng tôi lại như có lò sưởi bên trong, cảm thấy vô cùng
ấm áp. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống. Cha đẩy bát thuốc còn bốc hơi nóng tới trước mặt
tôi, lên tiếng thúc giục:

“Con bị nội thương không nhẹ, mau uống hết bát thuốc này. Nhất
định phải tĩnh dưỡng cho tốt. Cha đã mắng đại ca con một trận rồi”.

Nói xong quay đầu trừng mắt nhìn đại ca, hừ một tiếng rất tức
giận. Tôi liếc nhìn anh trai hồ ly đang lúng túng gãi ót, vui vẻ uống thuốc. Uống
một hơi cạn sạch, quệt quệt khóe miệng, hỏi:

“Cha hôm nay không phải vào cung sao?”.

Cha lắc đầu nói:

“Hoàng thượng bận tế tổ ba ngày, buổi chầu sớm đều hoãn lại
hai canh giờ, dùng bữa sáng với các con xong cha mới vào cung dự chầu”.

Tổ tiên anh ta có đứa cháu chẳng ra gì như Tề Quán, khẳng định
tức đến vểnh râu rồng rồi. Tôi nhếch mép, lại sựt nhớ ra, bụng có chút lo lắng:

“Giao thừa cha phụ trách giới nghiêm của hoàng cung, chuyện
thích khách đột nhập, hoàng thượng không trách phạt cha chứ?”.

Cha trấn an tôi:

“Hoàng thượng chỉ phạt cha hai tháng bổng lộc. Ta nghe vương
gia kể lại chuyện đêm đó. Liễm nhi, cho dù con có võ, lần sau cũng đừng liều mạng
như vậy”.

Tề hoàng đế nói với bên ngoài là rượu có độc, nên mới không
tiện làm to chuyện, chỉ đành phạt nhẹ cha tôi. Xem như anh ta biết điều đấy!
Tôi cười:

“Con nhớ rồi, về sau sẽ cẩn thận ạ”.

Tề Nhan nhìn tôi không vui. Cũng một lời nói, tôi đối với cha
rất ngoan ngoãn nghe lời, đối với anh ta lại thẳng thừng không chút khách khí.
Ai bảo anh ta chỉ là chồng hờ, sao so sánh được với cha tôi chứ! Cha hài lòng gật
đầu, gắp thức ăn cho tôi, bảo ba người nhanh chóng dùng bữa. Ăn xong bữa cơm
gia đình, tôi cùng Tề Nhan về lại Vương phủ.

Chương 18: Đầu heo

Trở về Vương phủ, vừa xuống xe ngựa đã thấy Liễu Nhi đứng trước
cổng chính mắt đỏ hoe. Cô bé trông thấy tôi liền như con én nhỏ, lao tới sà vào
lòng tôi gấp gáp gọi:

“Tiểu thư”.

Tôi xoa xoa đầu đệ tử, mỉm cười:

“Tiểu thư của em không sao”.

Tin tức yến tiệc trong cung bị “hạ độc” mặc dù đã được Tề
hoàng đế phong tỏa. Nhưng Tề Nhan biết quan hệ giữa tôi và Liễu Nhi rất tốt,
nên trước đó đã sai người về báo tin. Tuy không nói rõ nhưng bé con của tôi
thông minh, đoán tôi xảy ra chuyện mới không về phủ. Hiện tại nghe tôi trấn an
mới gật đầu vội vàng đỡ muốn dìu tôi đi vào, còn chẳng thèm lên tiếng chào hỏi
Tề Nhan. Về đến phòng, tôi mới hỏi:

“Vừa rồi em cứ nhăn nhó, còn trừng mắt nhìn vương gia là thế
nào? Không sợ anh ta đánh đòn em à?”.

Liễu Nhi hậm hực:

“Ai bảo ngài ấy không bảo vệ tiểu thư chu toàn. Đánh đòn thì
đánh đòn, võ tiểu thư dạy, em học chưa tốt nhưng mấy roi của ngài ấy cũng không
đánh chết được em”.

Tôi bật cười. Đệ tử này có cốt khí, tôi đúng là nhặt được bảo
bối rồi. Liễu Nhi lại hỏi:

“Tiểu thư, trong cung xảy ra chuyện gì à?”.

Tôi cũng không giấu giếm, kể lại sự việc đêm giao thừa rồi dặn
cô bé cầm tiền kín đáo đi mua những dược liệu cần dùng. Suốt mấy ngày tôi ở
trong phòng tập trung dưỡng thương và bào chế thuốc. Không phải tôi muốn giữ bí
mật với Tề Nhan, mà là đề phòng kẻ khác. Quả nhiên tôi lo lắng không thừa, năm
ngày sau trong cung có người đến truyền chỉ, nói thái hậu muốn triệu kiến tôi
vào cung trò chuyện. Thái hậu không phải mẹ ruột cũng chẳng phải mẹ chồng, tôi
với bà ta thì có chuyện gì để ôn? Chưa gì tôi đã ngửi thấy mùi không ổn rồi…

Tề Nhan lo lắng nói muốn cùng tôi vào cung, tôi liền ngăn anh
ta lại:

“Anh đi theo cũng chả có tác dụng, chỉ khiến hoàng huynh của
anh nghi ngờ, ta sẽ tự đối phó được, không hành động xốc nổi đâu”.

Tề Nhan còn muốn nói thêm, tôi mất kiên nhẫn xua xua tay, một
mình ra cổng theo chân thái giám vào cung. Xe ngựa chạy đến hoàng cung, bên
trong lại có sẵn kiệu nhỏ đang đợi. Tôi không hỏi nhiều, leo lên kiệu ngồi, cho
bọn họ muốn khiêng đi đâu thì khiêng. Kiệu vững vàng đưa tôi rẽ trái rẽ phải,
tôi bí mật quan sát đường đi. Đường trong cung tôi không rành, nhưng cũng không
ngu ngốc. Thái hậu là người đàn bà quyền lực nhất đất nước, sao có thể ở nơi hẻo
lánh như cái xó mà bọn họ đang khiêng tôi đến được? Tôi móc viên thuốc trong ngực
áo, nhét vào miệng, nuốt xuống. Thuốc này không có tác dụng giải độc, mà tôi
cũng không có khả năng thần thánh chế được loại thuốc giải được bách độc. Nhưng
có viên thuốc này, trong vòng một canh giờ, cho dù tôi ăn gì uống gì cũng sẽ
không tiêu hóa được. Sau đó chỉ cần nôn những thứ trong dạ dày ra là sẽ không
có việc gì.

Kiệu hạ, thái giám bên ngoài cung kính nói:

“Vương phi, đến nơi rồi”.

Tôi bước ra nhìn căn phòng âm u trước mặt, nơi này không phải
“lãnh cung” trong truyền thuyết đấy chứ hả? Thái giám cùng phu kiệu yên lặng rời
đi. Tôi tập trung khí tức cảm nhận, xung quanh không có bóng người, không có
chút âm thanh, nhưng dù bọn chúng có ẩn nấp kín kẽ thế nào cũng không qua được
giác quan của tôi. Có không ít người, nhưng cũng không phải không thể đối phó.
Chỉ là chưa đến bước đường cùng, không nên vọng động. Nghề tay trái của tôi là
gì? Là diễn viên chuyên nghiệp đấy! Diễn kịch thôi mà, Tề Quán, lão nương sợ
anh chắc? Tôi đẩy cửa đi vào.

Tề hoàng đế ngồi bên bàn, ánh nhìn thản nhiên. Tôi lại mở to
mắt, giống như rất kinh ngạc khi trông thấy anh ta. Sau lại thu hồi vẻ mặt,
cung kính hành lễ:

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng”.

Đợi tôi quỳ mỏi cả chân, anh ta mới nhàn nhạt nói:

“Bình thân. Tới đây ngồi đi”.

Tôi tạ ơn rồi đứng dậy, “rụt rè” đi đến ngồi xuống đối diện
anh ta. Tề hoàng đế chỉ cây đàn đặt ở trên bàn, hơi cười nhìn tôi:

“Lần trước nghe nàng đánh đàn, trẫm rất ngạc nhiên. Không ngờ
nữ nhi của Trương Khải lại có tài hoa như vậy. Trước đây nghe nói nàng đến chữ
còn không biết viết, thì ra là cha nàng “khiêm tốn” rồi”.

Anh ta cố ý nhấn mạnh từ “khiêm tốn”. Tôi làm bộ hốt hoảng quỳ
xuống:

“Hoàng thượng tha tội. Cha thần thiếp cũng không biết chuyện
này. Thần thiếp không phải cố ý giấu giếm hoàng thượng, là trong phủ có nhị di
nương và hai muội muội hay bắt nạt thần thiếp, nếu để bọn họ biết thần thiếp biết
đánh đàn chỉ sợ… chỉ sợ…”.

Tôi không nói hết ý, nước mắt lưng tròng nhìn anh ta. Tề Quán
vươn tay kéo tôi dậy, điềm đạm nói:

“Nàng hoảng hốt cái gì, trẫm chỉ thắc mắc nên hỏi vậy thôi.
Xem nàng kìa, lần trước chẳng phải rất có khí thế sao? Bây giờ lại run rẩy như
con thỏ con vậy”.

Tôi cười lạnh trong lòng, tay lại quệt nước mắt, hít hít mũi
ra vẻ đáng thương, cúi đầu ngồi đó đợi anh ta nói tiếp. Xem xem tên đầu heo này
muốn giở trò gì. Tề Quán rót rượu, cầm tay tôi đặt ly rượu vào. Thấy tay tôi
run run, anh ta cong môi cười:

“Sao thế? Không phải nàng sợ ta hạ độc trong rượu này chứ?”.

Tôi giật mình ngẩng đầu, mở to mắt nhìn anh ta, lại rút tay
vò vạt áo, “đỏ mặt” lí nhí nói:

“Không phải… thần thiếp… không có ý đó”.

Để cho anh ta nghĩ tôi vì bị anh ta sờ tay nên mới “ngượng
ngùng” như vậy. Tề Quán nhướn mày nhìn ly rượu chờ đợi. Tôi biết, đây là anh ta
muốn thử tôi. Nếu không dám uống, anh ta sẽ cho rằng tôi cho đến giờ đều là
đóng kịch. Nhất định không tha cho tôi. Vươn tay cầm ly rượu, tôi nhẹ nhàng kề
lên miệng, uống cạn không chừa một giọt. Nét mặt Tề Quán thoáng chút ngạc
nhiên. Trong rượu không có độc, nhưng có không ít thuốc mê. Tôi ôm đầu cố gắng
giữ “tỉnh táo”, sau đó không “chống đỡ” được, gục xuống bàn…

Qua một lúc lâu vẫn không có động tĩnh. Tề đầu heo khẳng định
là đang âm thầm quan sát tôi. “Địch bất động, ta bất động”, tôi im lặng giả chết
chờ đợi. Tiếng động sột soạt nho nhỏ vang lên rất khẽ, sau đó trên đầu có tiếng
một vật xé không khí bổ xuống. Tôi vẫn không nhúc nhích. Mũi dao của Tề Quán chạm
đến làn da trên cổ, hơi lạnh của kim loại như hàn băng, nhưng tôi một chút phản
ứng cũng không có. Giống như không hề hay biết gì. Ngoan ngoãn mặc anh ta tùy ý
chém giết. Tôi thừa biết, anh ta vẫn là đang thử xem tôi đối mặt với sự sống chết
của bản thân còn có thể đóng kịch tiếp hay không. Đáng tiếc, tình huống như thế
này, kiếp trước tôi đã trải qua nhiều đến mức nhàm chán. Chỉ cần anh ta không lộ
ra sát khí, mặc kệ anh ta múa dao hay múa lửa, tôi chẳng cần quan tâm làm gì.

Tề Quán cuối cùng thu dao lại, tay anh ta nâng đầu tôi, bên
mũi ngửi thấy một mùi hương gay nồng. Chà, thuốc giải đây mà. Tôi nhăn nhăn
mày, lắc lắc đầu mở mắt ngạc nhiên:

“Hoàng thượng…”.

Tề đầu heo trên mặt tràn đầy lo lắng:

“Vừa rồi nàng đột nhiên ngất xỉu, dọa trẫm sợ hãi biết bao,
suýt chút nữa đã cho truyền thái y rồi. Nàng không sao chứ?”.

Tôi áy náy đáp:

“Khiến hoàng thượng lo lắng, là thần thiếp không phải. Có lẽ
độc lần trước chưa giải hết. Lúc nãy thần thiếp thấy hoa mắt, chóng mặt quá…”.

Hừ, lần trước tôi trước mặt anh ta phun máu oanh liệt như vậy,
mà kẻ này vẫn giữ hiềm nghi. Có lẽ lúc anh ta đổ gục vì sát khí thoáng thấy tôi
vẫn chưa ngất đi nên mới nghi ngờ, cũng không biết võ công anh ta sâu tới đâu,
có giống Tề Nhan, lúc bất tỉnh vẫn cảm nhận được tình hình xung quanh hay
không. Tề Quán nắm lấy tay tôi, trên mặt trước sau một bộ dạng quan tâm lo lắng
không đổi:

“Nàng khiến trẫm thật lo!”.

Tôi chớp chớp mắt, muốn rút tay về, anh ta siết chặt năm đầu
ngón tay, giọng nói chan chứa tình cảm:

“Nhị đệ đối với nàng có tốt không?”.

Chà, xem vẻ mặt anh ta kìa, cả giọng điệu kia nữa, nếu anh ta
dùng chiêu nam nhân kế này với đám phi tần, chắc bọn họ sướng điên cả tháng ấy
chứ! Tôi liếc nhanh nhìn anh ta một cái nhưng không rút tay ra nữa, lại cúi đầu
mím chặt môi. Trông thấy tôi như vậy, Tề đầu heo càng sốt sắng:

“Hắn lạnh nhạt nàng ư?”.

Tôi ngẩng phắt lên, lắc lắc đầu, lại đỏ mặt ấp úng:

“Vương gia đối với thần thiếp rất tốt… thân thể chàng không
khỏe… không phải chàng cố ý…”.

Tề đầu heo đột ngột kéo tôi ôm vào lòng, giọng nói trầm khàn
rất lôi cuốn:

“Oánh nhi… nàng thông minh xinh đẹp, lại dịu dàng đáng yêu thế
này, sao trẫm nỡ để nàng sống như quả phụ. Trẫm thật sai lầm khi gả nàng cho nhị
đệ, hắn không xứng có được nàng”.

Tôi thật muốn vỗ đùi kêu lên: “Hương thân phụ lão ơi, hoàng đế
muốn thông dâm!”. Cơ thể tôi run run, môi mấp máy gọi:

“Hoàng thượng?”.

Tề đầu heo buông tôi ra, lại đưa tay vén tóc tôi, cử chỉ thật
là dịu dàng. Anh ta thở dài một hơi:

“Oánh nhi đừng lo, sau này trẫm sẽ bù đắp cho nàng”.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

“Thần thiếp là vương phi… không thể… không thể phản bội vương
gia… ngài ấy mỗi ngày đều uống thuốc, sau này sẽ… khá hơn. Thần thiếp…”.

Lời bị chặn lại. Tề Quán dùng môi bịt kín môi tôi, nhẹ nhàng
chà xát. Tôi kinh ngạc nhìn anh ta. Trong bụng lại cố gắng đè nén ý muốn băm vằm
kẻ này. Mẹ kiếp, nếu không phải sợ liên lụy cha và đại ca, tôi đã chặt cái đầu
heo của anh ta vứt cho chó gặm rồi. Anh ta rời khỏi môi tôi, lại lấy ra một vật
luồn vào tay trái tôi, mỉm cười nói:

“Không được tháo ra, nếu nhị đệ hỏi, cứ bảo thái hậu cho
nàng”.

Tôi liếc mắt nhìn xuống, một chiếc vòng san hô đỏ thẫm rất đẹp,
nhìn là biết giá trị không nhỏ. Chỉ là, con bà nó, sao giống như đeo vòng số
tám vậy? Thấy tôi ngơ ngẩn như lạc mất hồn phách, Tề Quán xoa xoa mặt tôi:

“Đừng lo lắng, nàng không làm sai gì cả. Là trẫm hối hận nên
muốn bù đắp cho nàng. Sau này trẫm sẽ thường xuyên triệu nàng vào cung, nàng
không được để ai biết chuyện này, rõ không?”.

Tôi gật nhẹ đầu. Cố gắng không vung tay cho anh ta mấy cái bạt
tai. Tên cẩu hoàng đế này, đúng là vô sỉ đến cực điểm!

Tề Quán hài lòng mỉm cười:

“Oánh nhi ngoan lắm!”.

Gọi cái rắm ấy! Lúc Tề Nhan gọi như thế tôi chỉ thấy buồn bực,
còn Tề đầu heo gọi lại khiến tôi thấy… buồn nôn!

Anh ta sai người đưa tôi rời cung. Ngồi trên kiệu, tôi dùng
tay áo lau sạch môi. Có một ngày tôi nhất định sẽ khiến anh ta sống không bằng
chết!

Trở về Vương phủ, Tề Nhan ngồi trên xe lăn một mình đợi trước
cổng. Tôi chờ thái giám đi rồi mới thấp giọng:

“Vào trong rồi nói”.

Tề Nhan theo tôi đến thư phòng. Tôi đóng chặt cửa, đem vòng
san hô kia ném lên bàn:

“Anh có biết đây là gì không?”.

Tề Nhan cau mày nghi hoặc. Tôi nhếch môi cười:

“Là của tên đầu heo đó đưa. Sau khi ta ngầm ám chỉ anh và ta
chung phòng, anh ta liền “tặng” cho ta vật này, dặn không được phép tháo ra. Độc
trên chiếc vòng không gây chết người ngay lập tức, nhưng sau một năm, kẻ nào ngửi
mùi hương của nó mỗi ngày sẽ chết không rõ nguyên do, dù thái y giỏi tới đâu
cũng không khám ra được. Anh ta không phải nhằm vào ta, mà là muốn mạng của Tề
Nhan anh đó!”.

Tôi đã nói với Tề Quán, em trai anh ta mỗi ngày đều uống thuốc,
cơ thể yếu ớt, hai chân lại tàn tật, đến chuyện chăn gối cũng bất lực. Vậy mà
anh ta vẫn quyết ý muốn giết Tề Nhan cho bằng được. Tề Nhan nhìn chằm chằm chiếc
vòng, không nói câu nào. Tôi đi tới, ngồi xổm nhẹ nhàng hỏi:

“Nếu anh muốn, ta giúp anh giết anh ta”.

Tề Nhan lập tức phản đối:

“Không được!”.

Sợ tôi thất bại? Tôi vỗ vỗ ngực:

“Ta là sát thủ, hoàng cung dù sâm nghiêm đến đâu, đầu hoàng đế
cũng chỉ có một cái. Xong việc ta cải trang rời khỏi, thần không biết quỷ không
hay. Tuyệt đối không liên lụy Vương phủ”.

So với những tòa nhà đầy vệ sĩ đứng gác ngoài sáng trong tối,
cài cả đống mật mã, tia hồng ngoại giăng như mạng nhện, một con ruồi không lọt
vô được, tôi còn ung dung đi vào; thì hoàng cung kia là cái thá gì. Tề Nhan lắc
đầu nói:

“Ta không muốn làm hoàng đế, trước kia đã không muốn tranh
giành, hiện tại lại càng không muốn. Liễm nhi, vua chết không phải việc nhỏ.
Triều đình sẽ rúng động. Các vương gia khác trong tay đều có binh quyền, sẽ xảy
ra nội loạn. Hàng ngàn, hàng vạn người vô tội sẽ chết oan uổng. Nàng có hiểu
không?”.

Tôi hiểu, nhưng chẳng quan tâm. Lại hỏi:

“Vậy anh định yên lặng mặc anh ta muốn làm gì anh thì làm?
Chuyện thích khách vốn không liên quan đến anh, anh ta lại không nghi ngờ ai,
chỉ nghi ngờ anh! Là vì cái gì anh còn không rõ? Anh ta muốn mạng của anh đó!”.

Tề Nhan cười vuốt tóc tôi:

“Quân sử thần tử, thần bất tử bất trung”.

Tôi hất tay anh ta, đứng bật dậy, cúi đầu nhìn anh ta cười lạnh:

“Xem như ta nhìn nhầm anh rồi”.

Tôi đá văng cửa thư phòng, tức giận bỏ về phòng mình. Được lắm,
Tề Nhan! Tôi thấy anh ta tính tình phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết. Có thể
nhìn nhận sự việc khách quan, tầm nhìn xa rộng. Ngay cả việc tôi mượn xác hoàn
hồn, anh ta còn bình thản đón nhận. Cho rằng anh ta không giống kẻ tầm thường,
cho dù không thích anh ta, ít ra tôi cảm thấy anh ta đáng để mình kết giao. Muốn
giúp anh ta trừ khử kẻ khốn kiếp kia. Không ngờ anh ta không ngu dốt, mà lại…
ngu trung!

Tôi nghiến răng nghiến lợi ngồi trên giường, trong lòng mắng
chửi mười tám đời tổ tông những kẻ mang họ Tề! Toàn là đầu heo, não tàn, óc bã
đậu. Hừ, lão nương không thèm quản nữa!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3