Dear Julie! - Finding Love 02 - Part 1

Just like a shoe, if some is meant for you, they will just fit
perfectly.

No forcing, no struggling, and no pain.

–Unknown

Sau khoảng thời gian cuối tuần, họ
chia tay nhau để trở về với cuộc sống bình thường của mình. Những khi ấy, họ gần
như trở thành hai kẻ xa lạ trong thế giới đầy những khuôn mặt không quen biết.
Họ chẳng liên lạc với nhau lấy một lần trong suốt những ngày tiếp theo sau đó.

Đơn giản bởi họ chẳng phải là hai kẻ yêu nhau như những người
bình thường khác.

Trái ngược với cuối tuần lặng lẽ, những ngày trong tuần lại
khá sôi nổi nhộn nhịp ở khắp mọi nơi.

Tòa nhà này cũng thế, mọi người đi nhanh để tiến thẳng đến
văn phòng và bắt đầu công việc của mình. Họ chào hỏi nhau, thi thoảng nói với
nhau vài câu, rồi lại chăm chú vào nhiệm vụ của mình. Người đàn ông cũng tăng
những sải chân để đến phòng làm việc. Anh ta có vẻ khá gấp gáp và khó chịu như
thể có việc gì đó đang khiến anh ta không hài lòng.

“Cô ấy đã đến văn phòng chưa?” Anh hỏi nhân viên tiếp tân,
và ngay cả khi anh không nói tên thì anh tin cô ta cũng hiểu ý anh muốn đề cập
đến ai.

“Cô ấy vừa đến. Tôi nghĩ cô ấy đã đến văn phòng của mình.”

“Tốt!” Giọng nói tỏ vẻ hài lòng, nhưng sau đó anh lại nói
qua quai hàm siết lại, “tôi sẽ giết cô ta!”

Những nhân viên ở quầy lễ tân trao cho nhau những ánh mắt đầy
bối rối bởi câu nói của người đàn ông khi anh ta rời khỏi để tiến thẳng đến
thang máy. Trong những bước đi của mình, anh lấy điện thoại ra và cố gắng gọi
cho nàng một lần nữa sau hai ngày cuối tuần không thể liên lạc được với nàng.
Nhưng đáp lại anh, tiếng bíp bíp vẫn vang đều và chẳng có ai trả lời cuộc gọi của
anh.

“Chết tiệt!” Anh thốt lên khi anh nhìn vào đồng hồ của mình.
Anh không có nhiều thời gian cho buổi sáng hôm nay để đến tận nơi gặp nàng. Anh
có một cuộc họp sắp diễn ra trong vài phút nữa, vì thế anh phải tranh thủ đến
văn phòng của mình và sơ lược qua những điều anh cần nói trong cuộc họp. “Nếu
không có cuộc họp này, mình thề là mình sẽ đến đó và lôi cô ta ra bằng mọi
giá.” Anh lầm bầm khó chịu khi lướt thẳng qua hai người trợ lý của mình, mở rồi
đóng lại cánh cửa phòng làm việc sau lưng trước khi đặt mạnh chiếc túi và cởi
chiếc áo khoác ngoài.

Người trợ lý nam của anh bước vào phòng và mang cho anh một
tập tài liệu mà anh đã yêu cầu khi anh đi ngang qua họ.

“Anh có thể đừng sắp xếp lịch họp sớm như thế này vào sáng
thứ hai hay không?” anh phàn nàn nhưng vẫn tập trung đọc bản báo cáo trên tay
mình. “Không phải chỉ có anh mà chúng tôi cũng vừa trải qua một cuối tuần lười
biếng đấy. Chúng tôi cần vài tiếng để làm nóng đầu óc của mình trước khi nhảy
vào một cuộc họp nhức đầu đến thế này.”

Như đã quá quen với những lời phàn nàn của anh vào mỗi buối
sáng đầu tuần, người trợ lý chỉ mỉm cười và lắng nghe tất cả những điều anh
nói. Anh luôn nói những điều đó nhưng một khi anh đã bắt tay vào việc thì tất cả
đều được đặt về phía sau. Anh là một tay chơi bên ngoài kia khi ngày tắt nắng,
nhưng cũng là một kẻ nghiện công việc khi bước chân vào tòa nhà này.

Và cũng vì lẽ đó mà buổi sáng của anh trôi qua một cách
nhanh chóng. Khi anh nhìn lại chiếc đồng hồ trên tay thì cũng là lúc anh nhớ đến
bữa trưa cũng như ý định mà mình đã bỏ lỡ vào buổi sáng. Như bừng tỉnh khỏi cơn
mộng giữa ngày, anh đột ngột đứng lên và giật lấy chiếc áo khoác của mình cùng
chiếc điện thoại gần đó trước khi rời khỏi phòng.

“Để sau đi!” Anh nói khi đi lướt qua những chiếc bàn của hai
người trợ lý cũng như nhận ra họ vừa có ý định nói điều gì. Anh vẫy tay chào họ
và đi ra khỏi khu vực văn phòng của mình để tiến về nơi mà anh tin là có thể
tìm được nàng.

Trong khi đi, anh cũng không quên liên lạc với nàng thêm một
lần nữa. Nhưng lần này, thay vì gọi trực tiếp cho nàng, anh quyết định sẽ thông
qua số điện thoại trong văn phòng làm việc chung của nàng.

“Xin chào!” Một giọng nói vang lên, nhưng đó không phải là
nàng. “Tôi có thể giúp gì…”

“Xin chào! Là Jay đây, có thể cho tôi nói chuyện với Julie
được không?”

“Vui lòng giữ máy!” Người phía bên kia điện thoại nhanh
chóng chuyển máy khi biết ai đang gọi cho nàng.

Và chỉ vài giây sau, cuộc gọi ấy đã được chuyển đến tai
nàng. Không giống với những giọng nói khác vẫn chào đón anh bằng sự nồng nhiệt
vốn có, cách nàng chào anh hoàn toàn trái ngược như thể nàng chẳng trông đợi một
chút nào về cuộc gọi của anh.

“Có chuyện gì thế?” giọng nàng kéo dài một cách lười nhác,
“có chuyện gì mà anh lại gọi đến nơi em làm việc thế? Nói nhanh đi nào, anh
đang làm phiền em đấy.”

“Nếu không muốn anh làm phiền em thì hãy nghe điện thoại của
mình đi nào.” Bao nhiêu khó chịu của anh bỗng dưng tan biến ngay khi anh nghe
thấy giọng nói của nàng. “Em đã ăn trưa chưa?”

“Anh gọi chỉ hỏi như thế thôi sao?” Nàng thở dài. “Vẫn chưa,
thế thì sao?”

“Anh nghe em đang thở dài chán chường đấy. Tôn trọng anh
chút đi nào.” Anh nhắc cho nàng nhớ mối quan hệ giữa họ như thế nào trong công
ty này.

“Nếu anh muốn em tôn trọng anh trong nơi làm việc thì anh
cũng hãy thể hiện mình là ai đối với em.” Nàng đối đáp không một chút ngần ngại
trước anh trong khi tay và mắt vẫn đang dán chặt vào máy tính. “Nhưng anh hỏi bữa
trưa của em để làm gì thế?” Nàng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại mà
nàng cho là đang lãng phí thời gian của mình.

Nhưng trước khi nàng có thể nghe được câu trả lời qua điện
thoại thì đã có một giọng nói khác trả lời phát ra từ sau nàng. “Để cùng đi ăn
trưa.”

Nàng giật mình suýt đánh rơi chiếc điện thoại khi nhận ra
anh đang đứng ngay sau mình cùng nụ cười trên môi.

“Cùng đi nào!” Anh giật lấy ống nghe từ tay nàng và gác nó lại
chiếc điện thoại đang đặt trên bàn. Sau đó, anh lấy điện thoại của nàng, bỏ nó
vào túi áo khoác của mình, rồi lại nắm lấy tay nàng, kéo nàng đứng lên, trong
khi tay còn lại nắm lấy chiếc áo khoác của nàng để khoác nó lên vai nàng, kéo
nàng ra khỏi văn phòng mà không quan tâm xem những ánh mắt xung quanh đang nhìn
họ như thế nào.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh và anh cũng quá mạnh nên nàng
không kịp cũng như không thể phản đối bất cứ điều gì. Cứ thế, nàng để anh nắm
tay mình và dẫn họ đi qua những người khác trong hành lang. Cũng như họ, ánh mắt
của nàng cũng ngạc nhiên không kém trước hành động của anh.

“Chậm lại nào!” Cuối cùng nàng cũng lên tiếng sau khi đã
quen dần với những gì đang diễn ra. “Em sẽ bị trẹo chân vì anh đấy.” Nàng thốt
lên để buộc anh phải nhận ra rằng mình đang phải chạy trên những gót giày để đuổi
kịp những sải chân dài của anh.

Anh dừng lại một cách đột ngột ngay sau câu nói của nàng.
“Oh, anh xin lỗi!” Giọng anh có vẻ áy náy, nhưng có thể thay đổi được gì nữa
khi mà họ đã ra khỏi tòa nhà và đứng bên dưới ánh nắng của những ngày đông lạnh
giá.

“Nhưng chúng ta đang làm gì thế này?” Nàng cố gắng rút tay
mình ra khỏi anh nhưng anh không để nàng thoát đi. “Chúng ta đi ăn trưa, không
phải chạy trốn ai cả, vì sao anh lại gấp rút đến thế?”

“Nếu được,” anh nháy mắt đầy tinh nghịch với nàng, “anh muốn
bắt cóc cả em rồi chạy trốn thật sự nữa đấy!”

Đáp lại câu nói đùa của anh, nàng đặt tay lên ngực và giả vờ
bối rối, “nghe mới ngọt ngào làm sao!” Rồi họ cùng phá lên cười trước những điều
đơn giản mà mình vừa nói.

Tạm gác lại những câu nói đùa ấy, họ đi đến một cửa hàng
quen thuộc gần đó để cùng nhau ăn trưa.

“Anh gọi món đi nhé!” nàng vỗ nhẹ lên vai anh khi nhân viên
phục vụ đưa họ đến chiếc bàn cũng quen thuộc của họ.

Nàng không nói cho anh biết mình muốn ăn gì nhưng họ đủ thân
thiết để anh hiểu được khẩu vị của nàng cũng như những cách có thể làm cho nàng
mỉm cười vui vẻ. Nàng trở ra sau khi rửa tay và đi đến bên anh với một vẻ ngoài
đầy tươi tắn. Trong thời gian chờ đợi phần ăn của mình được mang đến, họ tranh
thủ trò chuyện đôi chút cũng như tìm ra lý do anh mời nàng ăn trưa.

“Bây giờ thì nói đi nào,” nàng bắt đầu câu chuyện của mình,
“có chuyện gì anh lại cần gặp em gấp đến thế? Hôm nay là thứ hai đấy,” nàng nhắc
cho anh nhớ, “ngày bận rộn nhất trong tuần đấy.”

“Anh biết điều đó, nhưng cuối tuần này là sinh nhật của mẹ
anh. Em quên rồi sao?”

Nàng há hốc trước thông tin vừa nhận được từ Jay và điều đó
cũng đã cho anh biết câu trả lời của nàng. “Anh cần em giúp chọn quà cho mẹ của
anh. Những năm khác, em luôn là người nhắc anh về chuyện này, vậy mà năm nay em
lại quên. Chuyện này khó tin thật đấy.”

“Đúng là khó tin nhưng đó là sự thật. Em xin lỗi.” Có lẽ vì
những chuyện gần đây mà nàng đã quên mất ngày sinh nhật của mẹ anh. “Phải làm
sao, suốt tuần này em không thể về sớm để đi mua quà cùng anh. Nếu thế thì
chúng ta hãy đi mua quà cho mẹ anh ngay sau khi kết thúc giờ làm việc của ngày
thứ sáu. Có lẽ nếu chúng ta chọn được quà nhanh chóng thì chúng ta sẽ kịp đến
buổi tiệc nhỏ ấy. Hy vọng bà sẽ không buồn nếu chúng ta đến trễ nhỉ?” Nàng đắn
đo suy nghĩ.

“Em đừng lo, bố sẽ lo điều đó.” Họ dừng lại khi người phục vụ
mang thức ăn ra và sau đó lại tiếp tục.

Bố. Nàng vẫn luôn có một cảm giác rất lạ mỗi khi
anh gọi ông Ivan bằng bố. Đó không phải chỉ là một danh xưng mà đó là cách gọi
đầy trìu mến của những đứa con hướng về cha của chúng. Đối với Jay, ông Ivan
chưa bao giờ được nghĩ đến với danh xưng bố dượng. Từ ngữ đấy chưa bao giờ tồn
tại trong tâm trí Jay. Họ thân thiết với nhau và hiểu nhau còn hơn cả người phụ
nữ duy nhất trong gia đình. Nhờ có ông, Jay không hề bận tâm đến việc bố ruột của
mình là ai. “Thế còn dì Anne,” với nàng thì mẹ anh luôn là dì Anne – người bạn
thân thiết của người mẹ đã khuất của nàng, “dì ấy sẽ tổ chức tiệc hôm đấy chứ?”

“Có lẽ là vẫn như mọi năm. Ivan sẽ lại nấu bữa tối, rồi lại
cùng ngồi bên nhau đón sinh nhật với chúng ta. Ông ấy chưa bao giờ quên ngày
sinh nhật của mẹ anh cả. Anh tự hỏi tối đấy ông ấy sẽ tặng bà món quà gì đây nhỉ?”

Cứ thế, họ trải qua bữa trưa với những câu chuyện thường
ngày mà họ rất thân thuộc.

“Nhưng…” anh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện khác cũng quan trọng
không kém, “…cuối tuần vừa rồi em đã làm gì thế? Thật khó để liên lạc với em
vào cuối tuần đấy, em biết không?” Jay bảo với nàng rằng anh đã cố gắng gọi cho
nàng rất nhiều lần vào thứ bảy lẫn chủ nhật để hẹn nàng cùng đi mua quà, nhưng
chẳng ai trả lời lấy một cuộc điện thoại.

“Em có hẹn.” Nàng trả lời ngắn ngọn rồi trở về với món ăn của
mình.

“Với ai thế? Đàn ông sao? Người yêu? Già hay trẻ?” Nhưng dù
anh có hỏi gì thì nàng vẫn giữ im lặng cho mình. “Bí mật làm sao? Em làm anh tò
mò đấy.”

“Đó là chuyện riêng của em.”

Song, câu trả lời của nàng không thỏa mãn trí tò mò của anh.
Anh bỗng nhiên cảm thấy không được vui trước những điều đó. “Giữa chúng ta cũng
có những bí mật sao? Vả lại,” anh đặt chiếc nĩa của mình xuống như để nhấn mạnh
sự nghiêm túc của mình, “nếu đó là đàn ông thì em hãy ngừng gặp anh ta đi. Em cần
làm việc đó để làm gì khi mà có anh ở đây.”

Nàng nhíu mày khó hiểu trước lời khẳng định của anh.

“Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đã được định sẵn là sẽ kết
hôn với nhau sao?”

“Kết hôn? Với anh?”

“Nếu thế thì em dự định sẽ theo chủ nghĩa độc thân suốt đời
hay sao?”

“Dĩ nhiên là không.”

“Nếu không thì em sẽ phải kết hôn. Và nếu đã như thế thì việc
gì em phải đi tìm kiếm trong khi anh đang ở đây, trước mắt em và luôn luôn khẳng
định tình cảm của mình dành cho em.”

Nàng bật cười trước câu nói của anh, nhưng không phải là cười
nhạo mà chỉ là vì câu nói của anh khá hài hước.

“Vì sao em lại cười?” anh ngồi thẳng người như để tăng tính
nghiêm túc hơn cho những câu nói của mình. “Chẳng phải chúng ta đã quá hiểu
nhau để có thể đi đến hôn nhân hay sao? Và không lẽ em không biết tình cảm của
anh dành cho em sao? Ngay cả khi em gọi chúng ta là bạn thì anh cũng như những
người khác lại không nghĩ vậy. Tất cả chỉ chờ em thừa nhận mối quan hệ này.”

Nghe đến điều này, nàng càng muốn cười nhiều hơn. “Sẽ là kỳ
lạ nếu mọi người không nghĩ như thế đấy. Anh bảo chúng ta là cấp trên và cấp dưới
của nhau trong công ty, nhưng anh luôn hỏi mọi người về em. Anh thậm chí còn đến
nơi làm việc của em rồi khoác áo và nắm tay em đi trước mặt mọi người. Em thì
đã quá quen với điều đó nên chẳng sao, nhưng những người khác thì không như thế,
chẳng phải đó là lý do mọi người nghĩ em với anh là một đôi hay sao?”

“Nhưng anh làm thế là vì tình cảm của mình dành cho em. Anh
thích em và có gì sai nếu anh làm việc đó. Cho dù anh là thành viên trong ban
điều hành đi chăng nữa, thì anh cũng là con người và anh cũng được quyền thể hiện
tình yêu của mình với người phụ nữ anh yêu.” Anh vẫn không nhường nàng trong cuộc
chiến xem ai là người đúng về quan niệm tình yêu giữa họ. “Vả lại, như em cũng
nói đấy, nếu em lấy anh thì em sẽ trở thành nàng Lọ Lem. Đó chẳng phải là mơ ước
của tất cả phụ nữ hay sao? Vậy thì vì lý do gì em lại trì hoãn việc đến với anh
vậy nhỉ?”

“Nghe này Jay,” bây giờ thì đến lượt nàng đặt chiếc nĩa xuống
và vòng tay đặt trên bàn trước ngực mình, “anh đã đúng khi bảo tất cả phụ nữ đều
từng một lần trong đời mơ được trở thành nàng Lọ Lem, nhưng không phải với em.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt Jay, giọng của nàng nửa đùa nửa thật. “Em thích trở
thành một vị Nữ Hoàng hơn. Chẳng phải Lọ Lem, Bạch Tuyết đều chỉ là những nàng
công chúa hay sao? Và họ đều bị hãm hại bởi những người được gọi là Nữ Hoàng
hay mẹ kế hay sao? Vì thế, em thích mình được làm Nữ Hoàng hơn, bởi ở vị trí
đó, sẽ chẳng có ai có thể áp đặt quyền lực của mình lên em nữa.”

Anh lặng thinh nghe nàng nói với vẻ mặt thật khó để tin rằng
người phụ nữ đang nói những điều này lại là bạn thân của mình.

“Trao cho em chiếc vương miện của nữ hoàng thì em sẽ suy
nghĩ lại lời đề nghị của anh.” Nàng hoàn toàn hài lòng trước vẻ mặt ngơ ngẫn của
anh trước câu nói của nàng. Nàng nhấp nháp ly rượu của mình để tận hưởng niềm
chiến thắng ngắn ngủi ấy.

“Em tham vọng thật đấy, Julie.” Anh thốt lên, “Em là một người
phụ nữ đầy dã tâm và tham vọng. Em làm anh sởn gai góc đấy.” Chẳng hiểu vì sao
qua cách nói chuyện của nàng, mặc dù nàng vẫn cười, vẫn giọng nói nhẹ nhàng như
mọi khi nhưng cả cơ thể của anh bỗng bủn rủn khi nhìn vào ánh mắt sắc bén và đầy
cương quyết của nàng, cứ như thể nàng đã có được những điều nàng đang nói.

“Em đùa thôi!” Nàng lại cười thêm một lần nữa, trong khi lay
nhẹ tay anh.

Phần còn lại của bữa trưa vẫn diễn ra bình thường bằng những
câu chuyện không đầu không cuối giữa họ, như cách họ vẫn thường làm khi hãy còn
là những đứa trẻ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3