Vợ bé nhỏ! Anh yêu em - Chương 13
Chương 13: Gương vỡ mất rồi
Sau khi Hải Thiên đặt cây bút xuống, vài ngày sau,
họ chính thức trở thành hai con người xa lạ. Những lời hứa năm xưa trên thánh
đường, khi anh đeo chiếc nhẫn vào tay cô và nói sẽ đem lại hạnh phúc mãi mãi
cho cô… Bản thân anh cũng không thể ngờ hạnh phúc mà mình trao đi lại dễ dàng
kết thúc đến như vậy. Mọi thứ bây giờ đã hóa vào hư không, chẳng khác gì mưa
hoa bay, cánh hoa đã bay đi rồi là mãi mãi không thể nắm bắt lại được.
Sau khi biết tin hai người xảy ra chuyện, bà Minh
Tuệ đã tìm đến nài nỉ, níu kéo, thậm chí là mắng chửi Hải Thiên ngay trước mặt
Yến Nhi rất nhiều. Bà trách con trai bà mê muội, không biết tốt xấu, cưới được
vợ hiền lại không biết giữ gìn, thử hỏi buông tay cô ra rồi liệu sau này có thể
lấy được nàng dâu tốt như vậy được nữa không? Anh nghe mẹ mắng mỏ mà chỉ biết
cúi gằm mặt xuống im lặng, không phải anh chưa xin lỗi, cũng không phải anh
không níu kéo, nhưng anh biết, với tất cả những gì anh đã làm, mọi lời anh nói
lúc này đều chỉ là vô ích. Một khi cô đã quyết, cô tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Đã có nhiều lúc cô từng nghĩ rằng mình sẽ thử tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng sau khi
cố gắng nắm hờ lấy tay nhau đi qua hết một chẳng đường dài, khi quay đầu lại
nhìn, mọi thứ còn được gì? Toàn là phản bội và lừa dối. Lòng tin của cô đã rách
toác bởi quá nhiều vết dao mà anh bí mật găm sau lưng cô. Ngày anh đến, anh
xoáy vào tim cô một vết thương sâu hoắm, để đến khi anh quay lưng bước đi, tim
cô chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng, cô độc đến đáng thương.
Rồi cô lại thầm nghĩ đến Hoàng Thiên Lý, có lẽ giờ
đây cô ta chính là người đang hả hê nhất, tưởng tượng ra nụ cười ngạo mạn của
cô ta, Nhi lại khẽ tự cười mình, cũng chả sao cả, những điều đó đối với cô lúc
này cũng chẳng còn đáng để quan tâm nữa. Mọi thứ liên quan đến anh giờ đây đều
không đáng để cô phải bận tâm nữa rồi.
Trước khi cô dứt áo ra đi, bà Minh Tuệ đã nói mong
cô hãy nể mặt bà mà bỏ qua cho Hải Thiên, nhưng cô lại điềm tĩnh trả lời như
sau. Có lẽ câu trả lời này cô cũng đã tự tập trả lời mình cả trăm lần trước đó.
“Con vẫn là con dâu của mẹ, nhưng người đó thì mãi
mãi không thể trở thành chồng con được nữa rồi.”
…
Sau gần một năm chung sống với nhau, cuối cùng thì
cô cũng lại đơn độc trở về nhà một mình với hai bàn tay trắng và một trái tim
trống rỗng, mặc dù trước khi cô ra đi, nó đã từng ngập tràn sắc màu rực rỡ của
tình yêu. Vẫn là con đường này, cô nhớ ngày anh đến rước cô đi, từng đoàn người
lũ lượt trong xóm đều đổ ra xem, họ vỗ tay chúc mừng cung hỉ, nhưng giờ đây,
cũng vẫn là trên con đường ấy, vẫn là những người hàng xóm cũ, họ vẫn ùa ra
nhìn cô… nhưng lại bằng ánh mắt dành cho kẻ đáng thương hại. Ừ! Phải rồi. Đàn
ông năm thê bảy thiếp thì có sao? Nhưng đàn bà đã đi qua một đời chồng thì lại
phải lãnh đủ mọi tai tiếng. Đây chính là những điều mà trước kia cô không muốn
đối mặt nên mới gắng gượng bỏ qua, nhưng giờ đây, chẳng còn điều gì khiến cô
phải sợ nữa. Họ có phải là cô đâu, họ là họ, cô là cô, dù cô có buồn hay vui họ
cũng đâu thể nào quản hộ. Mỗi người đều có một lập trường sống riêng, đứng trên
mỗi lập trường người ta lại có cái nhìn khác nhau về mọi chuyện, tất nhiên, lập
trường của cô hoàn toàn không giống họ. Bởi vậy mà cô không quan tâm. Miệng
lưỡi thiên hạ rất đáng sợ, nếu cứ lao đầu nghe theo thì thế nào cũng có ngày
lên cầu tự tử.
Khi đi qua con ngõ nhỏ, có rất nhiều tiếng xì xào
từ những người phụ nữ đã còn đàn cháu đống trước kia từng ghen tị với cuộc sống
hạnh phúc của cô, nay lại chỉ trực nhảy ra để mỉa mai cô, họ nói, khi cô trở
về, trông cô thật thất bại. Mọi điều họ bàn tán, dù nhỏ to cô cũng đều nghe
thấy hết, nhưng thay vì phản bác, cô lại chỉ khẽ mỉm cười rồi bình thản lướt
qua. Dù không nói gì thì trong thâm tâm cô vẫn nghĩ.
“Thành công có chắc là sẽ hạnh phúc?
Thất bại có chắc là sẽ bất hạnh?
Đối với cô mà nói, thành công, thất bại, giàu có
hay nghèo khó đều không quan trọng. Quan trọng là phải sống làm sao để bản thân
cảm thấy hạnh phúc với những quyết định tự chủ của chính mình.”
Cô nghĩ là lần này cô đã quyết định đúng, dù quyết
định đó kéo theo rất nhiều hệ lụy, nhưng ít ra, cô có thể tiếp tục sống thật là
mình, không cần phải gò bó gượng gạo, không cần phải bắt anh tiếp tục chịu đựng
cùng cô trong khi bản thân anh cũng không muốn. Hai người đều không muốn, vậy
ép buộc làm gì.
Thậm chí, có người độc miệng không hiểu chuyện còn
nói cô không thật lòng yêu anh, vậy nên cô mới vội vàng từ bỏ anh như thế. Có
người còn ác khẩu hơn, họ nói, người phụ nữ kia yêu anh nhiều hơn cô, vì cô ta
dám vượt qua dư luận mà đến với anh, tình nguyện giữ lại cả cái thai cho nhà
anh dù sau khi li dị anh vẫn quyết không cưới cô ta.
Cô càng ngẫm lại càng thấy thiểu não, bất giác phải
tự cười mình một cái.
Rút cục thì ai yêu anh nhiều hơn, điều đó có quan
trọng gì không? Có khi thứ tình cảm mà Thiên Lý đối với anh cũng chẳng phải
tình yêu, đó chỉ đơn giản là cảm thấy thích thú. Mà một khi người ta đã thích,
ắt hẳn họ sẽ muốn chiếm hữu.
Khoảng cách giữa yêu và thích, thật ra rất dễ phân
biệt.
Khi bạn yêu một bông hoa, bạn chăm sóc nó.
Khi bạn thích một bông hoa, bạn hái nó.
Giờ thì chấp nhận thêm một điều nữa này: “Mình
tưới, hoa tươi, người khác hái”
Mặc dù trong thiên hạ có rất nhiều người không yêu
hoa, nhưng khi thấy hoa đẹp, họ vẫn nảy sinh thích thú và muốn hái nó. Bông hoa
mà cô nhọc công chăm sóc, quả nhiên đã bị người khác giật tung cả gốc mất rồi!
Khi cô trở về nhà với hai bàn tay trắng, mẹ cô chỉ
nhìn cô buồn rầu, bà không nói gì, nhưng cũng không trách mắng. Bởi kết cục như
thế này, bà đã đoán được từ trước. Cô vẫn còn nhớ rất rõ, hơn một năm về trước
khi cô đưa Hải Thiên về nhà và nói với bà rằng: “Đây là người đàn ông mà con sẽ
lấy làm chồng!” bà đã phản đối kịch liệt như thế nào. Bà nói với cô rằng, người
đàn ông này không hợp mệnh với cô, lấy nhau sớm muộn gì cũng tan vỡ, vả lại, bà
đã xem bói rồi, đời cô nhất định phải qua hai lần đò. Lúc đó cô không tin, cứ
một mực cho rằng mẹ cổ hủ, mê tín dị đoan quá! Không ngờ thời gian thấm thoắt
trôi qua lần đò thứ nhất đã qua sông thật rồi. Bây giờ cô đang là người du
khách đứng ngẩn ngơ trên bờ, một mình lạc lõng giữa khoảng không bao la, nhìn
đâu cũng thấy xa xăm trắng xóa… còn người lái đò nọ thì đã chèo thuyền quay
ngược trở lại điểm xuất phát, chờ đón người khách tiếp theo. Giờ đây, khi chỉ
có một mình, cô lại phải dằn lòng nén những nỗi đau vào tim mà tiếp tục tiến
bước. Cô còn trẻ, cuộc đời cô vẫn còn rất dài, cứ phải đi tiếp mới biết bao giờ
sẽ đến bến đò tiếp theo…
…
Đã khá lâu rồi Yến Nhi không trở lại căn phòng bé
nhỏ của mình, sau hơn một năm trôi qua, mọi thứ đã không còn được vẹn nguyên
như hồi trước. Hầu hết đồ đạc trong phòng cô đều đã được chuyển sang phòng em
gái, còn thứ gì có giá trị thì nghe nói em trai cô đã mang đi bán sạch lấy tiền
tiêm chích cả rồi. Cô bỗng thần người ra ngồi phịch xuống bên chiếc giường đã
bốc mùi cũ kỹ, mặc cho bụi đã bám đầy mặt đệm nhưng cô vẫn thản nhiên lấy cả
bàn tay xoa nhẹ lên lớp vải sờn vài cái, rồi tự dưng hồi tưởng về cái thời “con
nít” của mình.
Nói là con nít, nhưng thực chất cũng chỉ là mới
cách đấy có gần hai năm thôi, cô vẫn còn nhớ lúc đó, anh rất thường xuyên nhắn
tin cho cô, mỗi lần anh nhắn tin, cô đều cố tình chậm rãi chờ khoảng vài ba
phút sau mới hồi âm lại, nhưng khi đọc được tin nhắn của anh lại gửi tới ngay
sau đó, cô liền sung sướng vật vã, lăn lộn quằn quại trên giường, nhiều lần
phấn khích quá còn rơi tọt xuống cả nền nhà. Nghĩ lại, chỉ có cái thời cưa cẩm
nhau mới là vui nhất! Bây giờ tán đổ rồi, lấy nhau về rồi, bao nhiêu mộng tượng
tốt đẹp về nhau đều bị đẩy lùi bởi những thói hư tật xấu, những lời nói dối khó
chối bỏ, những lần phản bội lén lút vội vàng… Rút cục đến giờ phút này, tất cả
những gì còn đọng lại trong tim về nhau lại chỉ có những vết đen nhơ nhuốc là
thế, bao nhiêu sắc màu rực rỡ của thủa mới yêu đều đã tan biến nơi đâu mất rồi?
Cô lặng im ngồi nhìn lại mọi thứ trong căn phòng cũ
kỹ của mình, mọi thứ đều gợi lại trong cô những kỷ niệm vô cùng đáng nhớ từ cái
thuở mới tập tành học yêu. Đứng bên khung cửa sổ rộng lớn nằm ngay sát cạnh giường
ngủ kia, cô lại nhớ về những đêm dài bật đèn sáng choang trong căn phòng khi
mọi người đã đi ngủ hết thảy, chỉ còn duy nhất mình cô ngồi bơ vơ nghiêng người
tựa vào bên khung cửa, lặng lẽ nhìn xuống, len lén cười với anh chàng si tình
đang đứng dưới gốc cây kia, anh ấy nhìn lên, còn cô nhìn xuống, nhìn đến khi mẹ
cô phải chạy xộc lên phòng mà mắng: “Con kia tắt đèn đi ngay! Không thì đốt
nến! Tao không có nhiều tiền điện mà cung cấp miễn phí cho mày đâu!” Họ mới
chịu luyến tiếc chào nhau bằng cái nháy mắt đầy ẩn ý rồi chậm rãi ra vể.
Sau một hồi nhìn ngắm chán chê, cô quyết định bắt
đầu bắt tay vào lau dọn lại toàn bộ căn phòng này, trong ngày hôm nay cô nhất
định sẽ thay một chiếc áo mới cho nó, là chiếc áo của người phụ nữ đã qua một
đời chồng.
Nhà của cô có bốn tầng tất cả, tầng một gồm ba
gian, gian ngoài cùng là phòng khách, phòng khách của nhà cô chủ yếu là để ngụy
trang cho hai phòng còn lại, nên cũng không có gì đặc biệt; gian tiếp theo là
phòng bếp, một nơi vô cùng bừa bộn vì mẹ cô vốn không phải một người phụ nữ yêu
việc bếp núc; gian cuối cùng chính là nơi mà mẹ cô tác nghiệp - phòng ghi đề.
Đây cũng là nơi tấp nập khách ra khách vào nhất trong nhà, đỉnh điểm là lúc sáu
giờ chiều khi kết quả về, lúc ấy nom nhà cô trông chẳng khác nào cái chợ bán
cá.
Cô vẫn còn nhớ, hồi trước mỗi khi Tết đến, để tránh
bị công an nhòm ngó, cô và hai em thường phải một đứa đứng ngoài nhận đề giúp
khách, một đứa đón lõng ngay cầu thang để chuyển đề lên tầng trên cùng, còn một
đứa thì đứng chờ ngay trước cửa phòng mẹ, chỉ trực nhận lấy tờ đề của khách kèm
món tiền họ đặt rồi đem vào cho mẹ. Cuộc sống lô đề lén lút của bà Hồng Quân đã
trôi qua suốt mấy chục năm nay như thế, vậy mà vẫn chưa từng một lần bà bị đem
lên phường chất vấn, chẳng phải cũng là nhờ mấy đứa con tinh ranh này hợp tác
ứng phó cả sao? Nghĩ lại, cô thấy thật buồn cười. Quãng thời gian hồi nhỏ tuy
khó khăn nhưng mà hạnh phúc thật đấy, gia đình lúc nào cũng quây quần bên nhau,
lúc đó bố cô cũng chưa say mê vẽ tranh đến mức thường xuyên phiêu bạt nơi này
nơi kia đến hàng tháng trời như bây giờ, thậm chí lúc bảy tuổi, cô còn thường
xuyên bắt hai em lôi ghế ra vỉa hè trước nhà, bắt hai đứa chạy lòng vòng quanh
mình rồi vỗ tay hát to: “Chị Nhi tóc tiên xinh nhất trần đời!” nữa chứ!
Hồi bé, cô rất thích vẽ, em gái cô cũng thích vẽ,
bởi vậy mà trong nhà, chỉ có duy nhất cậu em trai Tuệ Vũ là giỏi học toán, còn
cô với em gái thì đúng là loại dốt đặc, ngoài mấy môn xã hội ra thì chẳng học
được gì cả. Vì thế mà hồi còn đi học, bố mẹ cô đã đặt hết kỳ vọng vào em trai
cô, cũng chỉ vì họ đã đặt kỳ vọng quá lớn vào cậu ta nên bây giờ họ mới cảm
thấy vô cùng tuyệt vì cậu như thế này. Yến Nhi nghe mẹ nói, thằng Tuệ Vũ đã bỏ
nhà đi được gần một tháng trời rồi, trước khi đi nó còn lục lọi hết tất cả đồ
đạc trong nhà, khuân vác hết tất cả mọi thứ có giá trị để bán lấy tiền mua
thuốc phiện rồi mới buông tha cho gia đình. Vậy mà khi nhắc đến nó, ngoài đau
đớn và tổn thương, trong lòng bà không hề có một chút oán thán…
…
Khoảng tám giờ tối, sau khi đã cật lực dọn dẹp một
lèo cho sạch sẽ tinh tươm khắp cả căn phòng, Yến Nhi bỗng cảm thấy bụng mình
hơi nằng nặng, thế là cô liền gác tạm cây chổi lau nhà tựa vào góc tường rồi
vội vã chạy một mạch vào phòng vệ sinh chung của tầng bốn - tầng riêng của hai
chị em cô. Thật may quá! Cửa phòng vẫn mở, thế có nghĩa là đang không có ai ở
trong đó cả. Nghĩ vậy, Nhi liền lập tức mở cửa chạy vào, thế nhưng khi cô vừa
mới bước được một bàn chân qua cánh cửa, tiếng thét thất thanh của Hà Trang lại
đột ngột vang lên khiến Nhi giật bắn cả mình, trong lúc luống cuống, Trang còn
vô tình đánh rơi một vật gì đó dài dài nho nhỏ lên sàn nhà. Vừa thấy chị gái
bước vào, tuy có đôi chút bất ngờ, nhưng điều làm cô em gái nhỏ sợ hãi nhất bây
giờ không phải là vì cái khóa quần chưa kéo mà là vì que thử thai cô vừa làm
rơi ra sàn nhà rất có thể sẽ bị chị Nhi nhìn thấy. Vì thế, chẳng thèm quan tâm
đến thái độ ngạc nhiên với một loạt các câu hỏi: “Con gái con đứa lớn đầu rồi
tại sao đi vệ sinh còn không khóa cửa?”, Hà Trang chỉ vội vàng cúi đầu nhìn
xuống, cố gắng dò tìm que thử thai mà mình vừa vô tình trượt tay đánh rơi ở đâu
đó trên sàn nhà. Nhưng không ngờ, lúc cô phát hiện ra được vị trí của que thử
thai cũng là lúc Yến Nhi đã kịp thời nhặt nó lên trước cô. Chứng kiến nét mặt
thất kinh của chị gái, Hà Trang chỉ còn nước mím chặt môi im bặt. Chuyện chị
của cô vì vô sinh mà bị chồng ngoại tình rồi ruồng bỏ, cô cũng đã có nghe mẹ
nói qua loa, thế nhưng chuyện cô vừa phát hiện ra mình đã mang thai với anh
người yêu cũ là dân xã hội đen, không phải ai cũng biết.
Cầm trên tay que thử thai nhỏ dài hiện rõ hai lằn
vạch ngang màu đỏ đậm, Yến Nhi choáng váng cả đầu óc, khuôn mặt tái dại tạm
thời không thể giấu nổi vẻ kinh hoàng của Yến Nhi khiến Hà Trang vô cùng hoảng
sợ. Nhi lặng im cầm que thử thai với xét nghiệm dương tính trên tay, lặng lẽ
ngước lên nhìn em gái, rồi hỏi một câu mà vốn trong đầu mình đã tồn tại sẵn đáp
án cả rồi.
“Vẫn là của thằng Khang phải không?”
Khi em gái cô khe khẽ gật đầu như một chú mèo con
bị dội ngập nước, chỉ còn biết co rúm người lại mà căng thẳng nhận lỗi, cả bầu
trời xám xịt nặng trịch trên đầu cô lập tức sập thẳng xuống.
Tại sao lại thế?
Đàn ông trên đời này có thiếu gì mà cứ nhất định
phải là cái thằng người không ra người, ngợm không ra ngợm ấy?
Tại sao niềm hy vọng được mang thai mà cô vô cùng
khao khát nhưng không thể thành hiện thực, lại trở thành nỗi đáng sợ tột cùng
trong đôi mắt của em gái cô như thế này?
Nó mới mười chín tuổi, anh trai nó thì vừa mới tái
nghiện, “thành tích” của bản thân cô cũng chẳng phải vẻ vang gì… Những giông tố
xoay quanh cái nhà này, biết đến bao giờ mới ngừng lại đây?
Nghịch cảnh.
Thực sự đây đúng là nghịch cảnh!
Những suy nghĩ miên man khiến đầu óc cô càng lúc
càng trở nên rối loạn, đứng trước sự cầu xin khẩn thiết của Hà Trang mong rằng
cô sẽ giữ bí mật cho con bé, Yến Nhi cứng đờ người, tạm thời chẳng biết phải
trả lời như thế nào. Đúng lúc đó, một tiếng hét thất thanh bất ngờ vang lên
cùng tiếng cửa kính rơi loảng xoảng đột ngột vọng lên từ dưới tầng một khiến cả
hai chị em đều giật bắn cả mình, rồi như sực tỉnh mộng, Nhi và Trang liền lập
tức chạy sầm sập xuống tầng một, bàng hoàng chứng kiến cảnh Tuệ Vũ đang lăm lăm
hùng hổ tiến vào nhà trong sự thất kinh của bà Hồng Quân, trên tay cậu ta còn
đang cầm đôi dao phay to như dao mổ lợn, điên cuồng khua khoắng khiến bà Hồng
Quân sợ chết khiếp, chỉ còn cách vừa chạy, vừa lết, vừa mếu máo khóc lóc lê lên
cầu thang cầu cứu các con.
Vừa thấy mẹ chạy lên, Yến Nhi liền vội vàng chạy
xuống rồi kéo bà vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại, vậy mà chỉ vài phút sau,
tiếng bước chân nặng mùi sát khí đã xồng xộc chạy lên rồi bất ngờ đạp tung cả
chiếc cửa gỗ lỏng lẻo. Thấy cậu em trai đại nghịch bước vào phòng, cả ba mẹ con
đều co rúm người lại, đến chút lông nhím để tự vệ cũng không thể xù lên, chỉ
còn cách vo tròn vào trốn tránh.
Lần này khi trở về nhà, Tuệ Vũ vốn không có ý định
sát thương bất kỳ ai trong gia đình của mình cả, thứ duy nhất mà cậu ta muốn
bây giờ là tiền! Thời gian qua, vì chơi thuốc quá đà mà cậu đã chẳng còn đồng
nào để mà tiêm chích nữa, đám chủ nợ cũng không ngừng bám riết đòi cậu trả
tiền. Quẫn quá, cậu mới đành phải liều mình dùng đến cách khốn nạn này! Nhưng
bản thân cậu lại chẳng thấy hành động của mình khốn nạn lắm, thực ra cậu vừa
mới đi đập đá về, tinh thần vẫn còn đang rất hưng phấn, nếu như ai đó thách cậu
bay, chắc cậu sẽ phi ngay ra ngoài ban công mà làm siêu nhân ngay được! Thế
nhưng, lúc này nếu có bất kỳ ai dám đứng ra ngăn cản mục đích cướp tiền của
cậu, chắc chắn cậu sẽ không ngần ngại mà làm Lê Văn Luyện “version” hai.
Thấy mẹ vẫn đang co người rúm ró trốn kỹ đằng sau
lưng bà chị Yến Nhi, Tuệ Vũ liền lầm lì từng bước chậm rãi tiến tới, rồi bất
ngờ dí con dao phay lại gần phía cả ba người, gằn giọng gầm gừ nói.
- Bà để tiền ở đâu? Bà để tiền ở đâu!!!
- Trong… trong kia…
Đứng trước mũi dao nhọn hoắt như cung tên nhưng lại
dài và rộng như đao phủ đang lăm lăm chĩa vào ngay trước mặt mình, làm gì có ai
còn có thể giữ được bình tĩnh, vậy là trong lúc thất thần, bà Hồng Quân liền
run rẩy chỉ tay về phía cánh cửa tủ quần áo đang khép hờ, nói rằng tiền của bà
để cả ở trong đấy. Bà Hồng Quân vừa dứt lời, Tuệ Vũ liền lập tức chạy xộc tới,
điên loạn hất tung tất cả đống quần áo dư thừa ở trong đó quăng ra tung tóe,
rồi sung sướng đến mức run rẩy khi tìm ra được hộp gỗ đựng tiền tiết kiệm mà bà
Hồng Quân đã kiếm được nhờ lô đề suốt mấy chục năm nay. Trước khi đi, Tuệ Vũ
còn cẩn thận mở hộp ra để kiểm tra, thấy đầy đủ tiền tươi thóc thật, cậu ta mới
vội vàng quay ngoắt đi, không một lời từ biệt.
Sau khi Tuệ Vũ đã đi khỏi nhà được khoảng mười
phút, cả ba mẹ con vẫn còn kinh hoàng đến nỗi không thể đứng vững nổi trên đôi
bàn chân run rẩy. Bà vừa gục xuống, vừa khóc ngất lên ngặt nghẽo, nhưng khi
thấy Yến Nhi vẫn còn đủ tỉnh táo để móc điện thoại ra, biết con gái định gọi
cho 113, bà lại vội vàng ngăn cản. Hai mẹ con giành giật nhau một hồi, cuối
cùng cô cũng đành phải buông xuôi trước sự quyết liệt đến mê muội của mẹ. Đứng
trước sự bảo thủ đến ngu ngốc của bà Hồng Quân, Yến Nhi tỏ ra vô cùng tức giận,
người nổi tiếng là điềm tĩnh như cô cũng không thể ngăn mình gào lên mà quát
vào mặt mẹ.
- Mẹ cứ định bảo vệ nó như thế này đến khi nào!!!
Nó đã mất hết tính người rồi! Chỉ còn có pháp luật mới bảo vệ được nó thôi!!!
- Nó là con tao, là em mày, sao mày có thể nói thế…
Bà vừa khóc, vừa ôm khư khư vào lòng chiếc điện thoại
như thể chỉ sợ sẩy ra một giây thì Yến Nhi sẽ có cơ hội giật lại ngay được.
Càng nhìn, Yến Nhi lại càng cảm thấy bất lực và đau lòng, tại sao cùng trong
một ngày hôm nay, có quá nhiều giông tố ập lên mái ấm bé nhỏ của gia đình cô
như thế này.
Khi Yến Nhi cố gắng giành lấy chiếc điện thoại để
gọi 113, bị bà Hồng Quân giành lại, cô đã rất bực mình trước sự ngoan cố của
người mẹ mê muội, thế nhưng, sáng hôm sau, khi tận mắt chứng kiến bà một mình
lẳng lặng lên trụ sở của công an phường tự nộp đơn xin khai báo về vụ trộm cướp
tối qua xảy ra tại nhà mình, cô lại vô cùng kinh ngạc!
Mẹ cô đã làm thế! Cuối cùng thì mẹ cô cũng đã quyết
định nhờ đến pháp luật để đưa em trai cô trở lại con đường lương thiện. Đứng
trước hành động này, cô thật không biết nên vui hay nên buồn. Buồn, vì biết cậu
em trai mà cô đã từng hết mực kỳ vọng và yêu thương nay mai sẽ bị công an truy
bắt và gô cổ vào trại cai nghiện, nhưng lại vui, vì chỉ có như thế mới có thể
giúp nó tìm lại cơ hội làm người. Bản thân cô cũng không biết, trong suốt cả
đêm hôm qua, bà Hồng Quân - một người luôn yêu thương con trai đến mù quáng đã
dựa vào điều gì để có đủ động lực mà tự đưa con trai mình vào trại như thế. Có
lẽ, để vượt qua được cảm giác đau đớn như cắt đứt từng khúc ruột mà mình đẻ ra
như vậy, để chờ đợi cho tới một ngày khi nó trở lại, nó sẽ hoàn thiện hơn, trở
thành một con người lương thiện, hòa đồng với xã hội hơn… Có lẽ, để có thể thấu
hiểu được thứ cảm giác hi sinh cao cả nhưng ngập tràn đớn đau ấy, sẽ còn rất
lâu sau này cô mới có cơ hội được trải nghiệm.
…