Vợ bé nhỏ! Anh yêu em - Chương 04

Chương 4: Mì gói của em là ngon nhất trần đời!

Sáng hôm sau, Mai Lê, Hải Long và vợ chồng chị Lưu
Uyển cùng rủ nhau đi mua đồ mừng tân gia cho đôi vợ chồng mới cưới. Sau một hồi
bàn bạc, họ quyết định tặng cho đôi tân gia một bộ bếp ga, một lò vi sóng và
một chiếc tủ lạnh - đều là những đồ mà theo họ là thiết thực. Trong khi bốn
người bạn đang đứng háo hức ngoài cánh cửa gỗ màu trắng, hồi hộp chờ đợi đôi vợ
chồng trẻ ra mở cửa thì thực chất họ lại đang chân bà này gác lên bụng ông kia,
oằn mình quằn quại đến mười giờ trưa rồi vẫn không thèm dậy.

Sau khi nghe tiếng chuông vang lên inh ỏi ngoài cửa
được khoảng chừng mười lăm phút, cuối cùng Hải Thiên cũng đành phải nhăn nhó
nhoài mình tỉnh dậy, rồi tiện tay lay mình vợ, ép cả đôi cùng ra ngoài đón
khách. Lúc mở cửa bước ra, trông họ vẫn đang lôi thôi như hai con cú xù lông
sau một đêm xông pha kịch liệt.

Chị Lưu Uyển cùng chồng bước vào phòng, vừa đi vừa
khom lưng kéo đống đồ nặng trịch vào nhà rồi cười ẩn ý: Đôi tân gia này thật
sung sức đấy! Có chuyện gì thì cũng để tối hẵng làm chứ! Sáng sớm bảnh mắt ra
rồi.

- Chị này! Toàn nói linh tinh!

Yến Nhi vừa nói, lại vừa giục chồng tiến lại giúp
vợ chồng chị Lưu Uyển bê đồ vào nhà, rồi không ngừng ríu rít cảm ơn. Căn hộ
chung cư cao cấp của hai vợ chồng mới mua vẫn còn rất trống trải. Kể từ lúc đi
nghỉ trăng mật về, họ vẫn chưa có thời gian để sắm sửa, thật may mà mấy người
bạn chí cốt lại tinh ý đem tặng toàn những món đồ cần thiết. Thật ra, nói đi
cũng phải nói lại, trước khi mua Mai Lê đã tính cả rồi, cô nghĩ: “Đến mừng tân
gia thì chắc chắn phải được khao ăn, nhưng chị Nhi lười nấu ăn lắm. Tốt nhất là
mua toàn đồ dùng để nấu nướng đến tặng chị ấy, rồi bắt vợ chồng chị ấy nấu cho
chúng ta ăn luôn.”

Thế nhưng người tính lại chẳng bằng trời tính, đối
với một người không biết nấu ăn thì dù có vác con gà dâng đến tận miệng cô ấy
cũng chẳng biết phải luộc lên như thế nào, huống hồ, đến chút nguyên liệu cơ
bản họ cũng chẳng mang tới. Rút cục sáng ngày hôm ấy, họ lại đành phải ăn mừng
tiệc tân gia bằng mấy gói mì ô-ma-chi. Sáu người họ ngồi cạnh nhau bên một nồi
mì thơm phưng phức, không có thịt cũng chẳng có hành, thật vô cùng đạm bạc, bữa
ăn này khiến người ta nhớ lại thời kì sinh viên, khi mấy cô nàng đi quân sự,
chung sống cùng nhau cũng suốt ngày ăn mì gói như thế này. Nhưng bây giờ họ đều
đã trưởng thành cả rồi, có công ăn việc làm ổn định cả rồi, người phụ nữ của
gia đình như Nhi sao có thể ẩu đoảng như thế được cơ chứ!

Vậy là cuối bữa ăn, sau khi khách khứa đã ra về
hết, lúc hai vợ chồng đang cùng nhau rửa bát, Hải Thiên mới đành bặm môi suy
nghĩ một hồi rồi cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn góp ý, mặc dù anh biết
những lời này thế nào cũng chạm vào lòng tự ái của vợ mình.

- Nhi này! Anh nghĩ em phải học nấu ăn đi, chứ cứ
như thế này mãi cũng không được đâu.

Hải Thiên vừa nói dứt lời, y như rằng Yến Nhi liền
tròn mắt quay sang nhìn chồng bằng vẻ kinh ngạc đến tột độ. Không giấu nổi vẻ
thất vọng, cô liền thốt lên nói: Sao ngày xưa anh từng nói món mì gói của em đã
là ngon nhất rồi cơ mà? Sao bây giờ anh lại lật lọng thế?

- Thì đấy là ngày xưa anh cưa em anh mới phải nói
thế, chứ bây giờ em làm vợ anh rồi thì nó phải khác chứ.

- Anh lừa tôi! Đồ xảo quyệt! - Nhi vừa nói, vừa hậm
hực trút bỏ chiếc găng tay đang bám đầy bọt xà phòng xuống bồn rửa, rồi vùng
vằng chạy biến vào phòng ngủ, úp mặt lên giường khóc nức nở. Hải Thiên lúc này
vẫn đang đứng hình ở bên cạnh bồn rửa bát, hai chân đan chéo vào nhau, rồi cũng
trút bỏ đôi găng tay màu xanh của mình ra, thầm thở dài mệt mỏi. Tại sao cứ
nhắc đến chuyện nấu ăn thì cô ấy lại giãy nảy lên như vậy cơ chứ?

Thật ra, Yến Nhi không hề hậu đậu, cô cũng rất
thông minh, từ trước đến nay bất kể thứ gì chỉ cần hướng dẫn qua là cô đều học
được, thậm chí còn học tốt là đằng khác. Nhưng riêng chuyện nấu ăn, trong gia
đình cô gần như là cấm kị. Ở nhà, mặc dù có phải sống thiếu thốn đến đâu thì mẹ
của cô cũng nhất định không cho cô rửa bát, nấu cơm, thậm chí bà đã từng nói
rằng: “Sau này kết hôn, về ở với mẹ chồng rồi bà ấy cũng sẽ dạy mày. Mày yên
tâm, bây giờ chưa làm, sau này sẽ phải làm, lúc đó có hối cũng không kịp đâu.
Bây giờ tranh thủ còn trẻ thì lo mà hưởng thụ. Cứ nhìn vào cái gương nứt là tao
đây này! Đến thời gian đi tập thể dục thẩm mỹ cũng chẳng có!”

Thời gian đầu, cô luôn cho rằng những lời mẹ nói là
sáo rỗng, nhưng sau này, khi thấy mẹ đẻ thêm thằng Vũ, cái Trang, càng ngày cô
lại càng thấy mẹ trở nên sồ sề hơn, tần suất xuất hiện quanh khu bếp của bà
cũng dày đặc hơn, rút cục đến chút thời gian để làm đẹp cũng chẳng có, rồi đến
bố cô cũng dần dần chẳng buồn ngắm bà thêm một khắc nào nữa. Chính vì điều đó
mà cô rất sợ, rất sợ sau này khi có con cái, rồi dần dần mình cũng buộc phải
trở thành bà già sồ sề đồng bóng như mẹ mình, cuối cùng đến chồng cũng không
thèm nhìn mình nữa. Thế nên cô luôn nghe theo lời mẹ dặn, tuổi trẻ phải tránh
xa khu bếp núc, tuyệt đối không chịu nỗi khổ nội trợ trước khi lấy chồng.

Vậy mà có vẻ như suy nghĩ của cô và mẹ cô lại hoàn
toàn đối lập với suy nghĩ chung chung của những người phụ nữ đương thời khác,
tiêu biểu là chị Lưu Uyển và cô em Mai Lê. Vào buổi chiều hôm sau, khi họ hẹn
nhau tại một quán café yên tĩnh bên hồ Tây, lúc Nhi đem chuyện này ra bàn tán,
cô đã nhận được sự phản bác không thương tiếc từ hai người chị em thân thiết
của mình. Mặc dù rất đồng cảm với nỗi lòng bị lừa gạt của cô, nhưng Lưu Uyển
vẫn không thể dối lòng mà hùa theo em gái được.

- Trước khi kết hôn thì họ tôn ta làm thánh nữ, sau
khi lấy nhau về rồi thì họ lại coi ta là thú dữ. Đây là điều hiển nhiên thôi mà
em.

Nghe Lưu Uyển - bà chị đã có kinh nghiệm làm vợ
trước các em hai năm nói, Mai Lê và Yến Nhi đều gật gù đồng tình.

- Phải đấy chị ạ! Đàn ông họ chỉ dẻo miệng khi cưa
cẩm mình thôi, lấy mình về rồi là biết mặt nhau ngay. Chị mà không học nấu ăn
đi là sau này mất chồng như chơi đấy.

- Cô đã có chồng đâu mà bày đặt?

Thấy Mai cứ leo lẻo nói, Yến Nhi lại quay sang lườm
một cái khiến cô lạnh cóng cả sống lưng, rồi sau đó lại cười xuề xòa.

- Nhưng mà Long nhà em nói thế chị ạ.

- Kinh nhỉ! Hẳn là “Long nhà em” cơ đấy! Thế hai
anh chị định bao giờ thì mời chúng tôi ăn kẹo cưới đây?

- Khi nào hai chị sinh em bé đã ạ.

- Nó đang lừa chúng mình đấy! Con nhỏ này quái vật
lắm!

- Thôi đứng dậy đi, để nó trả tiền.

Chị Lưu Uyển vừa nói, vừa giả vờ đụng tay Yến Nhi,
kéo cô đứng phắt dậy khiến Mai Lê méo xẹo cả mặt, vội vàng nhoài người ra nài
nỉ mong hai bà chị bớt giận. Cuối cùng, sau buổi đàm đạo dài dằng dặc về đề tài
“nói xấu chồng” chiều hôm ấy, Nhi cũng đã vỡ lẽ ra được thêm một vài điều.
Trước tiên là tất thảy những lời nịnh nọt trước kia, rút cục cũng chỉ là để lừa
cho ta chui đầu vào rọ. Sau khi ta đã ngoan ngoãn chui vào rọ rồi, họ sẽ bắt
đầu lộ bộ mặt thật. Những cái điềm đạm, đạo mạo thực chất chỉ là giả dối hết,
thực chất bây giờ trong mắt họ ta chẳng khác gì bà bảo mẫu thứ hai, ra đường họ
thanh lịch bao nhiêu thì về nhà họ lại bừa bộn, lôi thôi bấy nhiêu. Đẹp trai
đến mấy thì nhìn lâu cũng phát ngán! Mà dường như bản thân họ cũng chẳng còn
khái niệm “cần thiết” phải làm đẹp trước mặt vợ nữa thì phải?

Nhi âu sầu ngồi suy nghĩ, rồi rút cục không biết
bản thân mình đã phóng xe đến khu siêu thị từ lúc nào. Từ trước đến nay, những
món sơn hào hải vị mà cô nấu cho Hải Thiên, xa xỉ nhất cũng chỉ là trứng luộc
và mì úp, nay lại buộc phải nấu những món cầu kỳ hơn, chỉ nghĩ thôi cô cũng
thấy đau vỡ cả đầu. Sau đó, cô liền nhanh trí gọi điện thoại cho mẹ chồng, thật
may là giờ này bà Minh Tuệ cũng đang chuẩn bị đi chợ, nghe thấy con dâu gọi
điện thì liền hớn hở phóng ngay ra khu siêu thị gần nhà. Thế là trong buổi
chiều hôm đó, cô đã may mắn gặp được vị cứu tinh của mình.

Chiều hôm ấy, bà Minh Tuệ đã ghi ra cho cô khá
nhiều công thức, còn tặng cô hẳn một quyển sổ viết tay toàn những món ăn mà Hải
Thiên của bà thích nhất, sau đó giúp cô chọn nguyên liệu tươi sống, cuối cùng
nói là đi chợ cùng mẹ, nhưng cô lại chỉ làm nhiệm vụ xách đồ chứ cũng chẳng
phải chọn lựa gì.

Kết thúc buổi mua sắm ngày hôm ấy, bà Minh Tuệ tỏ
ra rất niềm nở, cảm thấy rất phấn khởi khi nàng dâu vụng về cuối cùng cũng đã
chịu khó học hỏi kinh nghiệm nấu ăn từ mình, chứ nếu cô cứ chỉ giỏi nói mãi mà
chẳng biết thực hành thì cũng khổ thân con trai bà chết mất.

Khoảng tầm năm giờ chiều, Nhi trở về nhà, dựa theo
công thức mà mẹ chồng đã ghi một cách cực kỳ chi tiết và dễ hiểu, cô liền hồ
hởi đeo tạp dề và găng tay vào, rồi bắt đầu thực hành chế biến một vài món đơn
giản như là: sườn xào chua ngọt, canh bí nấu sườn, cá kho cay và một số món ăn
kèm khác. Khi nấu ăn, cô có cảm giác như mình đang hoạt động nghệ thuật vậy,
bàn tay di chuyển nhanh thoăn thoắt, lúc thái hành tỏi, tuy có gặp một vài trục
trặc đến nỗi cay rớt cả nước mắt, nhưng vẫn thấy rất hứng thú. Có lẽ việc nấu
ăn đúng là khả năng thiên bẩm của người phụ nữ. Sau đó, cô lại chuyển qua thái
bí, từng lát bí xanh mướt được thái ra đều đặn khiến cô cảm thấy rất tự hào về
khả năng tiềm ẩn của mình. Hóa ra cô cũng biết nấu ăn đấy chứ? Chẳng qua là cô
không thèm đụng vào thôi, chứ cô mà đã ra tay thì lợn cũng xay thành cám!

Suốt hai tiếng đồng hồ sau đó, cô vẫn hì hục lọ mọ
ở trong gian bếp, lúc sắp xếp thức ăn bày biện kì công lên mặt bàn, cô cảm thấy
vô cùng hạnh phúc, thậm chí còn tranh thủ chạy ra ngoài tạp hóa mua một ít nến
về cắm cho thêm lãng mạn nữa. Sau khi đã chuẩn bị hoàn tất xong xuôi, cô liền
ngồi xuống, rồi chống hai tay áp vào cắm, lim dim mỉm cười suy nghĩ: “Khi trở
về chắc chắn anh ấy sẽ bất ngờ lắm đây!”

Vậy mà cô cứ chờ mãi, chờ mãi, cho đến khi thức ăn
đã nguội lạnh cả, bóng dáng Hải Thiên vẫn chẳng thấy đâu. Yến Nhi trước nay vốn
không phải người nóng vội, làm việc gì cũng hết sức bình thản, không vội vàng
hấp tấp, thế nên thay vì gọi điện thoại liên tục giục chồng về, cô lại nghĩ,
chắc hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm trở lại nên anh em trên công ty thế
nào cũng bắt đi ăn mừng, mấy chuyện xã giao của cánh đàn ông cô không quản
được, càng không nên quản khiến anh cảm thấy bị gò bó. Thế nên cô quyết định
kiên nhẫn ngồi chờ.

Thật ra, suy nghĩ của Yến Nhi đúng chín phần thì
cũng chỉ sai có một phần, nguyên nhân khiến Hải Thiên đi làm về muộn gồm cả
thảy ba lý do.

Lý do thứ nhất là vì hôm nay ở trên công ty anh mới
nhận một cô thực tập sinh vào tổ của Hải Thiên, cô ấy tên là Hoàng Thiên Lý,
năm nay hai mươi ba tuổi, dung mạo vô cùng sắc sảo, duyên dáng, khiến cánh đàn
ông trong công ty ai cũng phải soi mói, xì xào. Hoàng Thiên Lý tuy là một cô
gái trẻ nhưng lại rất biết cách ứng xử, chỉ cần nhìn qua cô cũng nhận ra ai là
cấp trên của mình, vì thế cô liền bám dính lấy Hải Thiên, nói năng vô cùng nhỏ
nhẹ lễ phép hòng lấy được thiện cảm của anh trưởng phòng đẹp trai, phong độ.

Lý do thứ hai chính là những gì mà Yến Nhi đã đoán,
hôm nay là ngày đầu tiên anh quay trở lại làm việc sau hơn một tuần nghỉ lễ,
lại cộng thêm tinh thần làm việc cực kỳ nhiệt tình và nghiêm túc trong cả kỳ
trăng mật khiến anh được các sếp trên vô cùng tín nhiệm và yêu quý, thế nên,
tối hôm nay anh nhất định phải đi hát với các sếp, bởi vì các sếp đã đặt phòng
trước rồi, anh không đi không được. Đây là phép tắc xã giao tối thiểu trong
công việc, vừa là giải trí mà cũng vừa là vun đắp thêm các mối quan hệ thân
thiết với cấp trên, anh tuyệt nhiên không thể từ chối.

Lý do thứ ba, cũng là lý do cuối cùng, chính là sự
kết hợp của cả hai lý do trên, việc cô thực tập sinh có dung mạo hơn người mới
được chuyển vào tổ của anh cộng thêm việc anh mới kết hôn lại đang được đề bạt
để thăng chức đã bị gộp lại làm một, khiến cả hai người cùng một lúc đều phải
tham gia buổi tiệc nho nhỏ mà anh em trong công ty đã nhiệt tình tổ chức. Thế
là tối ngày hôm ấy, Hải Thiên và Thiên Lý cùng các anh em khác trong công tý
liền kéo nhau tới một nhà hàng karaoke sang trọng, ông nào cũng gọi cho mình
một em chân dài, ba vòng tiêu chuẩn để vịn cái tay cho đỡ mỏi, riêng Hải Thiên
mới lấy vợ nên nhất định không tiếp nhận thêm một cô tiếp viên nào cả, rút cục
Thiên Lý lại bị đùn đẩy cho anh. Đứng trước cơ hội ngàn năm có một này, Thiên
Lý như bắt được vàng, liền giả vờ xấu hổ từ chối, nhưng sau đó thì cũng tiện
đường tát nước theo mưa, hùa theo tiếng “Zô!” lần lượt chuốc rượu cho Hải Thiên
đến khi anh say mềm cũng chưa chịu buông tha.

Mãi đến khi gần mười một giờ, thấy mấy ông sếp tổng
bị “sư tử Hà Đông” của nhà mình gọi về, Hải Thiên mới sực nhớ ra có vợ đang đợi
ở nhà, anh liền luống cuống bắt taxi về ngay. Nhưng lúc này quả thực Hải Thiên
đã say lắm rồi, tình trạng lướt khướt đến bước đi cũng chẳng vững của anh khiến
cho Thiên Lý lo lắng vô cùng, thế là cô “đành” phải hạ mình thêm một lần nữa,
tình nguyện dìu anh vào taxi rồi nhận trách nhiệm đưa anh về tận nhà.

Trời lúc này đã về đêm, ánh đèn nhập nhằng khiến
hai con người ám đầy mùi rượu chốc chốc lại ngả nghiêng làm anh taxi sợ phát
khiếp, trường hợp khách nôn ra xe của anh ta cũng không phải lần một lần hai,
thế nên anh ta liền phóng xe rất nhanh, đến lúc dừng lại thì liền thắng phịch
một cái, khiến Hải Thiên bất ngờ ngã nháo nhào vào người của Thiên Lý, làm đôi
môi đỏ chót được tô vẽ cẩn thận của cô vô tình chạm nhẹ lên cổ áo của anh, tạo
thành một dấu son vô cùng tuyệt mỹ.

Cũng chính vì vết son này đã khiến cho chiếc gương
lòng tin của Yến Nhi dành cho Hải Thiên nứt ra một vệt nhỏ.

Khoảng mười một rưỡi tối, anh trở về nhà trong tình
trạng say khướt, bỏ qua mâm cơm đã nguội lạnh, cô vội vàng chạy ra dìu anh vào
nhà mà không một lời trách mắng. Sau đó liền cẩn thận đặt anh lên giường, rồi
chạy vào phòng tắm, khệ nệ bê ra một chậu nước ấm để rửa mặt, lau người sạch sẽ
cho anh. Lúc nâng đầu của Hải Thiên lên để cởi chiếc áo cho anh, cô bỗng lạnh
toát cả người khi nhận ra vết son đỏ được đánh dấu ở một vị trí rất nhạy cảm
trên cổ áo của anh. Đôi bờ môi cô khẽ mím lại, hận không thể dựng anh dậy ngay
lúc này để đòi anh giải thích. Nhưng đứng trước tình trạng đã say khướt đến mê
man, chẳng biết trời đất gì của anh, không những vậy, trong cơn say anh còn
không ngừng gọi tên cô âu yếm… khiến cô vừa buồn lại vừa bực, cũng không nỡ phá
mất giấc ngu an lành của anh. Sau đó Nhi lại tiếp tục hì hục tháo giày, lau
người sạch sẽ cho anh rồi đẩy anh nằm ngay ngắn lên giường, rồi mới một mình
lặng lẽ cầm chiếc áo sơ mi ám đầy mùi rượu bước vào phòng tắm. Lúc định vứt hết
đống quần áo bẩn thỉu tồn đọng trong ngày hôm nay của anh vào máy giặt, cô bỗng
chợt khựng lại, rồi nhanh tay rút chiếc áo sơ mi dính vết son đỏ ra, cẩn thận
treo ngay ngắn trên mắc treo quần áo, để sáng mai khi tỉnh dậy, anh nhất định
sẽ phải nhớ lại mọi chuyện hôm qua mình đã làm sau khi thấy chiếc sơ mi này.

Nếu là chị Lưu Uyển, chị ấy sẽ lập tức cầm kéo cắt
đứt cổ áo hay bất kỳ chỗ nào dính vết tích gái gú của anh Hoàng Phong dù cho
chiếc áo đó có đắt tiền đến đâu, khiến anh vô cùng sợ hãi, dù có đi đâu cũng
phải chuẩn bị sẵn đồ để thay thế đàng hoàng, lúc về nhà sơ mi lúc nào cũng phải
thắng thớm, không một vết son môi. Nhưng Yến Nhi thì khác, cô tuy hiền lành
nhưng lúc nổi giận lại đáng sợ hơn bất kỳ ai, mọi điều uất ức cô đều chịu đựng
được, chỉ cần không đi quá giới hạn thì cô đều có thể tha thứ, nhưng nếu đã
chạm đến giới hạn của cô thì sẽ không thể nào cứu vãn được.

Thật ra, vết son này cũng có thể là của một cô tiếp
viên nào đó, anh phải đi uống với cấp trên, với khách hàng, đó là công việc xã
giao, không phải cô không biết, phải chịu đựng điều này dù rất bực nhưng cô lại
vẫn thông cảm được. Chính vì đức tính này khiến chị Lưu Uyển không khỏi tức tối
thay cho cô, còn em gái Mai Lê thì lại vô cùng thán phục.

Sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy thì đã là quá trưa
rồi, thức ăn cô chuẩn bị sẵn trên bàn cho anh cũng đã nguội tanh nguội ngắt,
may mà có lò vi sóng của vợ chồng Lưu Uyển đem tặng hôm trước nay lại có thể
đem ra dùng được. Lúc tỉnh dậy, anh đã vô cùng hoảng hốt, nhìn trước nhìn sau
đều chẳng thấy vợ đâu, đang định gọi điện trách vợ sao không gọi anh dậy thì
lại vô tình nhìn thấy mảnh giấy nhớ màu vàng được cô dán một cách ngay ngắn
ngay trên đầu giường. Sau đi đọc xong mảnh giấy nhớ, anh mới dần dần dịu lại,
rồi hơi đơ ra một lúc, mãi sau mới vừa đi vừa vỗ đầu mình cho tỉnh ngủ.

Trong mảnh giấy nhớ, vợ anh viết: “Hôm qua anh say
quá! Em nghĩ sáng nay anh sẽ không dậy được nên em đã gọi điện thoại cho sếp
anh xin nghỉ rồi. Thức ăn sáng em đã chuẩn bị rồi đấy! Em mới học nấu ăn nên
chắc cũng chưa ngon đâu, anh chịu khó ăn thử đi nhé!

Yêu anh!”

Hải Thiên đọc xong mảnh giấy nhớ thì không khỏi tủm
tỉm cười khúc khích mãi, nhất là sau khi anh được ngồi ung dung thưởng thức bữa
sáng mà vợ đã cất công cầu kỳ chuẩn bị từ sớm cho mình, anh vừa ăn, lại vừa
rung đùi phấn khởi suy nghĩ: “Có vợ sướng thật! Sướng nhất là lấy được người vợ
chu toàn như Nhi!”

Sau khi ăn sáng xong, anh mới vào phòng tắm để vệ
sinh cá nhân. Lúc bước vào phòng tắm, thấy chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ ám đầy
mùi rượu nồng khiến anh khẽ chau mày. Chẳng nhẽ Nhi lại ẩu đoảng như thế này?
Giặt hết đồ rồi lại quên mất không giặt đúng chiếc áo sơ mi anh thích? Tuy nghĩ
vậy, nhưng anh cũng chẳng tính toán gì nhiều, chỉ tiện tay vơ lấy chiếc áo rồi
toan ném vào máy giặt. Lúc cầm vào cổ áo, dấu son đỏ thắm vẫn còn in trên vành
cổ bất ngờ đập vào mắt anh khiến anh chết đứng. Bao nhiêu hình ảnh bung bét từ
tối hôm qua lập tức ùa về như một thước phim quay chậm dần dần hiện lên rõ rệt
trong tâm trí anh. Sau đó, cả người anh lạnh toát, anh bắt đầu nhớ lại cảnh cô
nhân viên mới đến đã sà vào lòng mình như thế nào, cảnh vợ của anh đã chuẩn bị
cơm nước chu đáo rồi lại bị anh cho leo cây ra sao, cảnh vợ anh cởi áo lau
người cho anh mà giận tái mặt mày, rồi cuối cùng đến sáng nay, cô ấy vẫn cẩn
thận chuẩn bị bữa cơm sáng cho anh, không quên ghi giấy nhớ nhắc nhở anh, nhưng
riêng chiếc áo sơ mi dính vết son môi thì vẫn được giữ lại làm tang chứng cho
hành động không ra gì của anh tối hôm qua. Nghĩ tới đây, anh chợt thấy váng hết
cả óc, rồi vội vàng ném tuột chiếc áo sơ mi vào máy giặt, sau đó anh quyết định
chạy luôn ra siêu thị, lúc này mới là hai giờ chiều, nếu muốn chuẩn bị một bữa
tối thật thịnh soạn để bù đắp cho vợ thì chắc chắn là dư sức kịp. Thế nên, nghĩ
là làm, anh liền nhét tạm chiếc áo phông vào người rồi vội vàng đánh xe phóng
thẳng ra khu siêu thị gần nhất tại đó.

Tối nay Nhi về muộn hơn hằng ngày, chuyện tối qua
mặc dù cô không nói, cũng không muốn chấp nhặt với anh, nhưng bảo cô không giận
thì là chuyện không thể. Mới lấy nhau về được hơn một tuần mà anh đã bỏ rơi cô
đến hai lần, còn chưa tính sổ đến vết son trên cổ đó… Càng nghĩ, cô lại càng
tức, rút cục cây kem ốc quế đang cầm trên tay đã bị cô chén sạch từ lúc nào
không biết. Thế là cô quyết định đóng đinh luôn tại hàng kem tươi, chôn chân ở
đây ăn cho đến khi nào no căng cái bụng cho bớt tức thì mới thôi.

Phải mãi đến bảy giờ tối, sau khi Hải Thiên đã
chuẩn bị bữa tối xong xuôi được hơn một tiếng đồng hồ, Yến Nhi mới thong dong
thả bước về nhà trong tâm trạng chẳng muốn gặp chồng. Thế nhưng, khi cô vừa mới
mở cửa bước vào nhà thì trong nhà lại tối om. Chẳng có nhẽ giờ này anh vẫn còn
chưa dẫn xác về?

Cô bực bội quơ tay lần mò công tắc để bật đèn thì
lại tiếp tục nhận ra cầu chì đã bị ngắt. Trời ơi là trời! Sao lại có đủ thứ bực
mình rơi vào đầu như thế này! Cô vừa nghĩ, vừa thở mạnh từng hơi gấp gáp rồi
cẩn trọng di chuyển từng bước trong căn hộ mới của mình, cố nhớ ra xem cầu chì
ở đâu để còn đi bật. Lúc đi qua gian bếp, bỗng, cô nghe thấy tiếng “xoảng” một
cái, sau đó là những tiếng “lục cục, lục cục”, Nhi giật bắn cả mình, vội vàng
luồn tay vào túi xách móc ra bình xịt cay rồi chậm rãi còng lưng từng bước tiến
vào phòng bếp. Nhưng không ngờ khi cô vừa mới di chuyển được hai bước thì một
ánh nến đã bất ngờ lóe lên trong gian bếp, rồi tiếp theo đó là tiếng đàn ghita
phát ra từ gầm bàn…

Vâng! Chính xác là Hải Thiên vừa chốn xuống gầm bàn
để đánh đàn ghita hòng khiến Yến Nhi bất ngờ. Bản thân cô cũng đang hết sức cẩn
trọng gù lưng dò dẫm, lúc phát hiện ra chồng mình đang từ từ nhổm dậy từ dưới
gầm bàn lên, giọng vẫn còn run run, vừa đánh đàn vừa hát thì không khỏi cứng đờ
người. Hai chân cô lập tức đóng băng, bình xịt cay trong tay cũng đột ngột rơi
cái cốp xuống đất. Đúng lúc đó Hải Thiên cũng vừa bước lại gần, nhìn thấy bình
xịt cay đang lăn lóc trên sàn nhà, anh không khỏi vừa hát vừa cười khổ sở: “Sao
vợ mình có thể dã man thế không biết! Nến không hát sớm hơn tí nữa là vỡ mồm
rồi!”

Sau khi anh cố gắng lấy lại bình tĩnh để hát hết
cho trọn vẹn bài “Until You” mà cả hai vợ chồng cô đều vô cùng yêu thích, Yến
Nhi liền kéo Hải Thiên ngồi xuống bên bậc thềm nhà cạnh khung cửa kính có tầm
view cao vút xuống tận khoảng không xa xăm kia. Phòng của họ ở tầng hai mươi
sáu, cứ nghĩ ngồi dựa lưng vào đây mà không có khung kính chắn thì cũng thấy
thật rợn người.

Tối hôm đó, Yến Nhi đã bắt Hải Thiên hát rất nhiều,
toàn là những bài hát từ thuở họ còn tà lưa cưa cẩm anh vẫn hằng đứng hát cho
cô nghe. Lúc đó cô đã nghĩ, thời đại này thật hiếm có anh chàng nào còn lãng
mạn một cách cổ điển như thế này, chính vì sự ngược đời ấy mà dần dần thì cô
cũng chấp nhận ngả mình vào cái thân si cao vời vợi ấy. Hải Thiên cao một mét
bảy mươi tám, còn Yến Nhi chỉ cao một mét năm mươi sáu, khi mới nhận lời yêu
anh, rất nhiều đồng nghiệp nam thường hay trêu cô là tắc kè ôm đu đủ, nhưng đến
khi nhìn cặp Mai Lê và Hải Long thì cô mới thấy bản thân họ vẫn còn đẹp đôi
chán, quan tâm đến miệng lưỡi thế gian mà làm gì?

Kết thúc buổi tối lãng mạn ngày hôm đó, cô đã vừa
tựa vào vai anh, vừa bâng quơ nói một câu tưởng đùa mà như không phải đùa khiến
anh ghi nhớ mãi.

“Sau này chồng có thể đi làm về muộn, cũng có thể
cho vợ leo cây, vì công việc, nhưng nếu vì gái gú… Nếu - chồng dám phản bội vợ!
Chỉ cần một lần duy nhất thôi, chồng sẽ mất vợ mãi mãi đấy!”

Lúc nói ra câu ấy, vẻ mặt cô rất thản nhiên, nói
xong cô còn khẽ rúc sâu hơn vào lòng anh, để cánh tay to dài của anh bao bọc
lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Anh vừa vỗ vai cô, vừa ân cần nói.

“Vợ đừng đùa thế chứ! Chồng yêu vợ chẳng hết, còn
tâm trí đâu mà yêu cô khác. Thật là… toàn suy nghĩ vớ vẩn!”

“Ai mà biết được đấy!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3