Phượng Tù Hoàng - Tập 1 - Chương 41 (Hết)

Chương 41: Dương quan
độc mộc kiều[1]

Trở về từ chỗ Vương Ý Chi thì mới giữa trưa, Sở
Ngọc thay trang phục chỉnh tề rồi sai người đánh xe vào cung.

Xa xa nhìn thấy một bóng người màu tím, Sở Ngọc
lập tức bảo thái giám đổi hướng, vòng sang đi đường xa đến gặp Lưu Tử Nghiệp,
không chạm mặt Thiên Như Kính.

Con đường vòng đi qua một tòa viện, Sở Ngọc bất
giác dừng chân lại, nhớ lại mấy hôm trước cô đã phát hiện ra năng lực phi thường
của Thiên Như Kính ở đây, dường như nó đã làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của cô.
Cô từng làm bộ vô tình buột miệng hỏi Dung Chỉ, nếu muốn giết Thiên Như Kính
thì cần có võ công mạnh mẽ thế nào. Sau giây lát suy nghĩ, Dung Chỉ đã cho cô một
đáp án: Chí ít là năm ngàn tinh binh, mà còn phải là những người dũng cảm thiện
chiến, tình trạng sức khỏe hoàn hảo, được trang bị vũ khí toàn diện nữa kìa.

Nghe Dung Chỉ nói như vậy, Sở Ngọc lập tức bỏ
ngay suy nghĩ dùng vũ lực chế ngự Thiên Như Kính. Một vị Đại thần cỡ đó, cô
không trêu nổi, chẳng lẽ còn không tránh nổi sao?

Sau này nhìn thấy từ xa cứ tránh đi là được,
bây giờ cô thực sự cũng chỉ có thể làm vậy thôi.

Đi tới điện hông của Vĩnh Hòa Cung, bước vào cửa
đã thấy Lưu Tử Nghiệp đang nổi điên trong đó, y lại ném sách ném bút đi. Thái
giám cung nữ bên cạnh cũng không dám can ngăn, đành kiên trì đứng nguyên tại chỗ
mặc cho y tùy ý ném loạn. Lúc Sở Ngọc đến thì nhìn thấy mấy người mặt mũi tím bầm,
đầu chảy máu đứng đó, cô vô thức chạm nhẹ vào túi thơm cất trong tay áo, sau đó
mới bước lên trước nhẹ nhàng hỏi: “Lại có kẻ nào trêu chọc khiến bệ hạ mất vui
vậy?”

Lưu Tử Nghiệp đang quay đầu nhặt đồ, nghe thấy
sau lưng có người lên tiếng, trong cơn tức giận đến mụ mị đầu óc, y chẳng nhớ
ra nổi đó là ai, trở tay cầm luôn miếng ngọc như ý ném vào đầu người đến. Thấy
miếng ngọc ấy sắp đập vào đầu, Sở Ngọc theo bản năng định tránh đi nhưng cơ thể
lại không cử động được, cứ đứng ngây ra tại chỗ. Lúc ngọc như ý sắp chạm tới,
Lưu Tử Nghiệp cũng nhìn rõ người phía sau mình là ai, hương thơm nền nã khiến
tinh thần y dịu lại, y đột nhiên xoay mạnh cổ tay đổi hướng miếng ngọc làm nó
chỉ sượt qua trán Sở Ngọc, để lại một vệt đỏ ở thái dương, cũng may không đập
vào đầu.

Lưu Tử Nghiệp vứt ngọc như ý đi, chẳng thèm
quan tâm đến miếng ngọc trắng thượng hạng rơi xuống đất vỡ đôi, y cuống cuồng
kéo tay Sở Ngọc, giọng nói có chút sợ hãi: “Tỉ à, sao đột nhiên tỉ lại đến
đây?” Y biết lực tay của mình thế nào, miếng ngọc như ý kia cũng chẳng phải tơ
lụa hay lông vũ, nếu thực sự đập trúng thì e rằng lúc này trên đầu Sở Ngọc đã
xuất hiện một vết rách đẫm máu rồi.

Sở Ngọc trấn an trái tim đang đập điên cuồng của
mình, mỉm cười điềm nhiên như không: “Câu chuyện ta kể mấy hôm trước ấy, nghĩ lại
thấy hơi hối hận nên vẫn luôn kiểm điểm lại mình ở phủ.”

Sau một lát, cảm xúc của Lưu Tử Nghiệp đã dần dịu
lại, y lệnh cho tất cả mọi người lùi ra. Đám thái giám cung nữ bị đánh tới nỗi
máu chảy đầy đầu nhìn Sở Ngọc với vẻ cảm kích, rồi gắng sức bước ra ngoài với
bước chân bình tĩnh, nhưng tốc độ bước đi lại thể hiện rõ sự vội vã của bọn họ.

Lưu Tử Nghiệp hào hứng kéo Sở Ngọc ngồi xuống,
lần này y không gối đầu lên đùi như mọi lần mà cứ lắc lư tay cô, giọng nói có chút
do dự: “Tỉ à, câu chuyện mà lần trước tỉ kể cho ta nghe ấy, tỉ còn chuyện nào
khác không? Nhưng đừng đáng sợ như vậy là được.”

Sau khi ngồi xuống, Sở Ngọc không nhịn được lại
đưa tay xoa lên chỗ bị thương, lần đầu tiên chưa nghe rõ, đợi sau khi y nói lại
lần thứ hai, cô nghiêng đầu có hơi kinh ngạc, ánh mắt liếc về phía Lưu Tử Nghiệp.
Tinh thần y hăng hái nhưng vẫn hơi sợ, y muốn nghe lắm nhưng lại có chút chút
không dám.

Không phải là nghiện nghe chuyện ma rồi đấy chứ?
Nhưng bây giờ cô chẳng còn câu chuyện nào để kể cả, làm sao đây? Chuyện lần trước
kể cho Lưu Tử Nghiệp nghe đã tập hợp tinh hoa của tất cả những cuốn tiểu thuyết
kinh dị mà cô xem rồi, trong thời gian ngắn làm sao mà có thêm được chứ?

Sở Ngọc đảo mắt liên tục, cuối cùng lúc nhìn
lên người tiểu Hoàng đế, đột nhiên cô lại có biện pháp. Cô hắng giọng, nói: “Ta
còn một chuyện nữa, không có ma quỷ, không biết bệ hạ có muốn nghe không?”

Nghe nói không có ma quỷ, Lưu Tử Nghiệp tỏ ra
hơi thất vọng, Sở Ngọc nhìn mà chỉ muốn nổi điên lên, thì ra y thích chuyện có
ma à? Ngẫm lại thân phận của người trước mắt, Sở Ngọc không tiện nổi giận, cô
đành nhẹ nhàng giải thích: “Ta chỉ nghe người kể một câu chuyện có ma đó thôi,
chuyện khác cũng cực kì thú vị đấy, bệ hạ muốn nghe chứ?”

Sở Ngọc gọi một cốc nước, sau khi uống cho nhuận
họng, cô mới cất tiếng: “Chuyện kể rằng vào hàng vạn năm trước, có một triều đại
Thượng cổ còn lâu đời hơn Tam Hoàng Ngũ Đế mà chúng ta biết rất rất nhiều, thời
đó xa xưa tới nỗi mọi ghi chép đã mất sạch, có một Hoàng đế tên gọi Khang Hy…”

Ngón tay gõ lên viền cốc theo tiết tấu, Sở Ngọc
đổi bậy tên tựa một bộ phim truyền hình mình từng xem ở kiếp trước, kể lại cho
Lưu Tử Nghiệp nghe. Câu chuyện đó chính là bộ phim ‘Khang Hy vi hành’ từng được
phát vô số lần trên tivi lúc cô còn học trung học ở kiếp trước.

Dù sao thời đại này cũng chẳng có ai chỉ ra được,
rằng tận hơn một ngàn năm sau Khang Hy mới sinh ra, chứ không phải thời Thượng
cổ kia, thế nên Sở Ngọc cũng cứ vui vẻ mà nói liều thôi.

Phong cách phim truyền hình nhàm chán cũng
không sao, có thể thu hút được người khác là ổn, nói một cách chính xác thì có
thể hấp dẫn được Lưu Tử Nghiệp nghe đến hết là được. Mặc dù bộ phim triều Thanh
này rất chi là dài dòng, nhưng xét về tính đại chúng thì chẳng có bộ phim nào
hay hơn nó cả. Những bộ phim truyền hình lịch sử khác thì nghiêm túc quá, dùng
làm chuyện kể để thu hút trẻ con không có hợp.

“Chuyện kể rằng Hoàng đế Khang Hy kia có một
trung thần, tên gọi Kỷ Hiểu Lam”. Sở Ngọc uống ngụm nước cho nhuận họng, bỗng
cô thấy có gì đó không ổn, Kỷ Hiểu Lam kia ở đời Càn Long cháu của Khang Hy cơ
mà, cô lỡ nói nhầm mất rồi. Ngây ra một lúc rồi Sở Ngọc lại yên tâm kể tiếp, “Kỷ
Hiểu Lam kia có một biệt hiệu là ‘Thiết Xỉ Đồng Nha’, vì sao nào, vì tên đó hắn
đặc biệt rất biết ăn nói…” Đã nhầm thì cho nhầm luôn đi, dù sao thời đại này
cũng chẳng có ai chỉ ra được sai lầm ấy, câu chuyện này đi tới đâu là do cô định
đoạt mà!

Ở niên đại mà tiểu thuyết vẫn chưa trở thành một
hệ thống hoàn chỉnh, câu chuyện mà cô kể lại đi tiên phong tới cả ngàn năm, lừa
được một Lưu Tử Nghiệp là đủ rồi.

Lưu Tử Nghiệp nằm bò trên đùi Sở Ngọc, đôi mắt
chớp chớp lắng nghe chăm chú, đến đoạn căng thẳng không nhịn được lại túm chặt
lấy váy cô, bộ quần áo vốn ngay ngắn chỉn chu bị y vò nhàu nhĩ đến thảm thương,
nhưng trái lại, Sở Ngọc thấy phấn khởi vô cùng. Chỉ cần y có thể nghe vào thì
những việc khác có ra sao cũng được.

Vừa rồi Sở Ngọc lại nhớ lại nguyên nhân hình
thành nên tính cách bây giờ của Lưu Tử Nghiệp, một có lẽ là do cha y quản giáo
không nghiêm, hai có lẽ cũng là do người dạy dỗ y không biết cách dạy. Tính Lưu
Tử Nghiệp hay nóng nảy, bình thường không biết cách kiên nhẫn, còn người dạy dỗ
y, sợ rằng cũng chẳng hiểu gì về đạo lý chỉ bảo là phải tùy theo trình độ, chỉ
biết truyền thụ cứng ngắc kiểu một cộng một bằng hai.

Đứa trẻ cứng đầu nào cũng có cái tật như thế
này, những đạo lý to lớn cao siêu nó nghe không vào nổi nửa chữ, mà càng dạy
thì trái lại nó càng ngỗ nghịch, thế cho nên đường đi càng lúc càng lệch lạc,
cuối cùng thì chạy một mạch tới vũng bùn. Nếu như dung nhập những đạo lý muốn
nói với đứa trẻ vào trong những truyện kể, có lẽ còn có chút tác dụng.

Sở Ngọc cũng không mong chờ chuyện mình kể sẽ
khiến Lưu Tử Nghiệp lập tức tỉnh ngộ hoàn toàn, cải tà quy chính rồi làm lại cuộc
đời. Chuyện không thực tế ấy tuyệt đối không có khả năng. Giang sơn dễ đổi,
nhưng bản tính thì phải chầm chậm thay đổi, chậm tới nỗi không nhận thức được
kìa.

Cô kể chuyện không ngại khổ chỉ là vì muốn nói
cho Lưu Tử Nghiệp biết những khái niệm cơ bản, kiểu như, cái gì là thiện, cái
gì là ác, cái gì là tốt, cái gì là xấu. Chuyện kể, chẳng qua chỉ là gieo một hạt
giống vào lòng Lưu Tử Nghiệp, còn chừng nào nó nảy mầm thì Sở Ngọc không biết,
có khi là vĩnh viễn không đâm chồi cũng nên, nhưng chí ít thì vẫn có một hi vọng.

Sở Ngọc nghĩ như vậy đấy!

Lần này kể một mạch đến hơn nửa ngày, tới tận
khi màn đêm buông xuống, Sở Ngọc mới mệt mỏi đi ra khỏi Vĩnh Hòa Cung, Lưu Tử
Nghiệp vẫn níu tay cô không nỡ rời, y dặn đi dặn lại rằng: “Tỉ à, ngày mai nhất
định tỉ phải đến tiếp tục kể cho ta nghe nhé, nếu tỉ không đến thì ra sẽ tới tận
phủ để nghe kể chuyện đấy.”

Sở Ngọc trở tay vỗ lên tay y, mỉm cười rồi nói,
giọng khản đặc: “Vậy bệ hạ cứ tới đi, tốt nhất là đến vào buổi chiều ấy, ta sẽ
sai người chuẩn bị thật chu đáo.”

Thứ chúng ta vẫn gọi là phim nhiều tập có đặc
trưng là rất dài dòng, giờ lại được Sở Ngọc đưa thêm vào không ít tình tiết
mang tính giáo dục, chắc phải một hai tháng mới kể xong. Việc này cũng rất hợp
với ý Sở Ngọc, chí ít một hai tháng tới Lưu Tử Nghiệp sẽ nhớ tới chuyện của cô,
không rảnh để biến thành Hỗn thế Ma vương nữa, như vậy cũng yên ổn hơn, bớt gây
chuyện hơn đôi chút.

Khó khăn lắm mới từ biệt được Lưu Tử Nghiệp
đang bịn rịn không rời, Sở Ngọc bước vào màn đêm, chậm rãi đi ra khỏi cung. Lúc
đến gần cửa cung, cô lại đụng mặt Thiên Như Kính, nhưng lần này Sở Ngọc không
né tránh nữa, cô đi qua y mắt không hề chớp.

Ngươi có đạo Thiên sư thì ta có phim truyền
hình. Mỗi người cứ dựa vào bản lĩnh của mình đi, dương quan đạo, cầu độc mộc,
các người cứ chờ mà xem!


[1] Dương quan,
đầy đủ là dương quan đạo: con đường dẫn đến tương lai sáng lạn, đầy tiền đồ;

Độc mộc kiều: cây cầu gỗ đơn sơ.

-Hết-

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3