Animorphs (Tập 35: Đám Cưới Của Ba) - Chương 23 - 24

CHƯƠNG 23

Tụi
tôi, trong những lốt hình biến các loài chim, gặp nhau trên mái trường quay TV.
Trời lộng gió, tiếp đất trong thời tiết vầy khó hơn nhiều so với những hôm gió
hây hẩy.

Tụi
tôi hoàn hình. Tobias, dĩ nhiên rồi, vẫn là chú diều hâu đuôi đỏ.

“Được
rồi,” Jake nói. “Kế hoạch đây: Ax và mình sẽ tới phòng điều khiển. Marco lãnh
nhiệm vụ quấy nhiễu, như mọi khi. Có lẽ tụi mình chỉ có vài giây, cùng lắm là
một phút trước khi bị bắn hạ. Tụi mình phải chộp được cảnh William Roger
Tennant mất kiểm soát trước ống kính. Rachel và Cassie sẽ có mặt bên trong
trường quay để tiếp ứng. Tobias ở bên ngoài, cảnh giới, và nhớ để mắt trông
chừng buổi họp các nhân viên trước giờ lên sóng nha. Rõ cả chưa?”

Cả
bọn nhìn tôi, chờ đợi một câu giỡn thường nhật - một câu giỡn hổng ăn nhập với
nhiệm vụ - của tôi rằng tụi tôi là một lũ khùng khi đâm đầu vào cái chết hiển
nhiên. Tôi cứ để tụi nó chờ.

“Có
gì không ổn hả Marco?” Rachel hỏi.

“Có
cái gì có thể lại không ổn ta?” Cuối cùng thì tôi cũng trả lời.

Cassie
nghiêm khắc nhìn tôi một lúc lâu. Nhỏ hổng định nói gì cả nhưng cái nhìn của
nhỏ muốn tôi biết chắc rằng nhỏ biết tôi đang rối tung.

Tụi
tôi biến thành ruồi và vào trong tòa nhà bằng đường ống dẫn khí. Đường ống này
dẫn tụi tôi tới thẳng trường quay. Từ đó, tụi tôi chia nhau ra thực hiện nhiệm
vụ được giao.

Kế
hoạch thật đơn giản và so với kế hoạch ở phòng dạ tiệc, chỉ ngu ngốc hơn có
chút xíu thôi hà. Anh chàng phụ trách mạng lưới truyền hình đang có mặt bên
trong trường quay để theo dõi truyền hình trực tiếp chương trình của Tennant.
Còn tụi tôi có mặt ở bên trong trường quay để khiến Tennant trông giống như một
thằng khùng đúng như con người hắn.

Theo
kế hoạch, tôi sẽ vào trong trường quay dưới lốt chú chó cảnh Euclid và quấy
nhiễu Tennant trước khi buổi phát hình bắt đầu. Phải là trước khi buổi phát
hình trực tiếp bắt đầu bởi vì Tennant có đủ tỉnh táo để mà giữ bình tĩnh hổng
nổi nóng trước công chúng. Tụi tôi đã học được bài học này ở buổi dạ tiệc tối
hôm trước. Hắn điên khùng thiệt, nhưng chỉ là điên khùng kín đáo, hổng ai hay
biết.

Tôi
sẽ lẵng nhẵng theo chân hắn - một mình tôi trên sân khấu dựng cảnh - cho tới
khi hắn đụng tay lên người tôi. Khi hắn đánh tôi - hắn ắt sẽ phải hành động như
thế - Ax sẽ phải can thiệp vô máy tính và sẽ gửi cho toàn nước Mỹ thấy được một
hình ảnh “cưng chiều động vật” sống động.

Một
ý tưởng tuyệt vời đối với tất cả mọi người, nhưng lại là phiền nhiễu đối với
tôi.

Tennant
sẽ cố giết chết tôi. Rất có thể hắn sẽ toại nguyện trước khi Cassie và Rachel
ngăn chặn được hành động của hắn.

Ngộ
nhỡ Cassie và Rachel bị một tên Mượn xác trong đội ngũ nhân viên trường quay
bắn trước khi tới cứu tôi thì sao?

Nếu
như kế hoạch này thành công, tất cả tụi tôi sẽ có một trận cười no bụng, còn
nếu không…

Cho
đến giờ phút này, mọi việc vẫn diễn tiến theo đúng kế hoạch. William Roger
Tennant đang ngồi trong chiếc ghế bành êm ái của hắn trên sân khấu dựng cảnh,
tay chân buông thõng, mắt nhắm nghiền.

Tobias
và Ax đã do thám trường quay này một tuần trước khi thực hiện kế hoạch. Hai đứa
nó đã vẽ một sơ đồ phác thảo và tụi tôi ghi nhớ.

Hai
chú cháu Tobias cũng đã ghi chú những hoạt động thông thường của Tennant, như
thói quen: mỗi đêm, trước buổi phát hình, hắn thả lỏng người khoảng hai mươi
phút; chỉ một mình hắn cùng với những cây đèn hiệu Lava xung quanh.

Tôi
tự hỏi tại sao lúc ấy lại chỉ có những cây đèn Lava xung quanh hắn, phải chăng
chúng nhắc hắn nhớ tới vũng Yeerk? Hay chỉ vì hắn nhớ những năm thập niên 60?

Đạo
diễn, quay phim và tất cả những nhân viên khác đang có một buổi họp thông
thường trước khi quay và phát hình. Lần này là họp với đại diện Hãng UPN
(United Paramount Network).

“Mấy
bồ biết không, thiệt là tiếc khi tui hổng thể tới đó để gặp đại diện của Hãng
UPN,” tôi nói. “Tui có một ý tưởng tuyệt vời cho những tập tiếp theo của
phim Star Trek. Ấy là trong tương lai Dominion sẽ phá tan Liên bang
và chỉ có ba con tàu là còn...”

“Marco?”

“Tui
nghe, Jake.”

“Đừng
có nói chuyện với đại diện hãng UPN đó nha. Chó xù không đưa ra ý tưởng cho một
chương trình.”

“Sau
vụ này, kể mình nghe ý tưởng của bồ nha,” Tobias nói. “Nghe tuyệt lắm. Mình lúc
nào cũng cho rằng toàn bộ cái Liên bang quá ư là dễ dãi và...”

“Làààm
ơơơn đi mà!” Rachel nổi sùng. “Phi vụ tiếp chỉ có con gái thôi đó nhen.”

Tobias
tiếp tục theo dõi buổi họp xuyên qua cửa sổ hội trường. Mặc dầu tụi tôi biết ít
nhất cũng có vài nhân viên trường quay và nhiều khả năng tay đạo diễn là Yeerk,
nhưng tụi tôi khá chắc chắn rằng người đại diện hãng UPN thì không.

Bản
thân trường quay này, ngân sách ít lắm, hổng nhiều hơn cái gara ô tô ba chiếc
bao nhiêu.

Trước
giờ lên hình, trường quay tối một cách kì quái. Những cây đèn Lava tỏa ra một
thứ ánh sáng đỏ rực kì quặc. Chiếc ghế bành của Tennant được đặt ở góc sân
khấu. Một cặp máy quay để chĩa vào cái ghế bành của ngôi sao truyền hình. Ở một
góc khác của sân khấu, người ta dựng lên một phòng điều khiển nhỏ, và một ô cửa
sổ bự được trổ trên một vách tường phòng điều khiển.

Đối
diện với phòng điều khiển và nằm ngoài phạm vi máy quay là một khu vực khác -
nhỏ, tách biệt với trường quay bởi những bức vách trần Sheetrock - phòng thay
đồ của Tennant. Trong đó có kê một cái bàn gắn gương có đèn chiếu sáng và một
cái ghế tựa. Bên cạnh bàn là cửa thoát hiểm, treo biển “Phòng khi chuông báo
động reo.”

Cassie,
Rachel và tôi hạ cánh trong phòng thay đồ. Tôi hoàn hình. Rachel và Cassie bay
vo ve dưới gầm bàn. Hai nhỏ sẽ biến hình thành sói và quắp tôi ra khỏi chốn đó
nếu như Tennant trở nên cực kì giận dữ.

“Được
rồi,” Jake gọi lớn bằng giọng truyền. “Tụi này đã hoàn toàn làm chủ phòng điều
khiển. Ax đã biến hình thành người. Ảnh đang bố trí chương trình truyền hình.
Mọi người báo cáo nào.”

“Mình
đang dự họp,” Tobias từ bên ngoài nói vọng vào. “Nhân viên và người của hãng
UPN đang uống cà phê và nói chuyện phiếm. Mình sẽ thông báo cho mấy bồ biết khi
họ tới đẳng.”

“Ở
đây, mọi thứ đều ổn,” Rachel báo cáo. “Chỉ còn có chờ đợi thôi. Ước gì em có
thể được biến hình thành gấu xám hoặc thành voi hay bất cứ con vật nào có sức
chiến đấu hơn sói. Nhưng em nghĩ ở đây hổng đủ chỗ cho mấy loài đó.”

Tôi
hoàn tất việc hoàn hình, thở vài hơi lấy lại sức mạnh. Tôi tập trung tâm trí
vào hình ảnh con Euclid.

Euclid
- chú chó nhiễu sự nhất trên Trái Đất mà tôi từng gặp. Tôi ghét nó. Ấy thế mà
giờ đây ba tôi lại muốn nó về ở chung với chúng tôi ư?

Ý
tôi là, tôi phải quên đi nỗi đau khổ vì mẹ tôi biến mất, quên đi sự thật rằng
mỗi ngày trong suốt học kì thứ năm tôi sẽ phải làm bài đại số với mẹ kế và tôi
buộc phải sống với cái cảnh rằng đồ chó lai ghẻ lở đó sẽ xục sạo bất cứ một
thằng nhóc khùng khùng điên điên nào ư?

Tôi
cảm thấy bắt đầu có sự biến đổi.

Hai
tay tôi biến chuyển thành những cái chân trắng với những cái móng vuốt dài mà
cùn. Những cái móng dài ấy cào lách cách xuống nền bếp mỗi khi con chó lai đáng
ghét đó chạy vòng quanh bàn ăn, sủa ăng ẳng cho tới khi có ai đó quẳng xuống
cho nó một ít thức ăn thừa.

Hai
chân tôi trở nên ngắn hơn, mảnh hơn. Cẳng chân cơ bắp dày cui của con người tôi
bắt đầu co rút, siết lại thành những cái chân nhiều gân, có sức bật. Cơ bắp đủ
mạnh để có thể giúp con quái vật đáng nguyền rủa đó nhảy cao lên đến trên dưới
một mét, đủ cao để nhảy tót lên đùi tôi phá phách khiến tôi mất hết tập trung
tại những thời điểm gay cấn trong khi chơi trò chơi điện tử.

Tôi
cảm thấy những cọng lông - trắng, xoăn, dày khiến tôi nhảy mũi, bám đầy trên
ống quần jean đen ưa thích của tôi - trổ dài ra trên lưng mình.

Việc
biến đổi hầu như đã hoàn tất. Tôi là một chú chó xù dài một mét rưỡi với cái
đầu người của một thằng bé.

Hổng
lâu nữa đâu.

Đầu
tôi bắt đầu lớn hơn, bè hơn. Mũi tôi chu ra phía trước mặt. Mắt trở nên mờ căm
cứ như thể tôi vừa mới mang thêm cặp kính râm. Hai tai tôi co lại và trượt cao
lên hai bên đầu. Miệng tôi, quá bự nên hổng thể là miệng của một con chó xù
được. Ố ồ. Một cái mõm trắng, dài, chù ụ, hổng thanh nhã như miệng của một con chó
xù.


ồ. Rõ ràng là… ố ồ.

“Marco,
hình biến của bồ trở nên kì quái rồi!” Cassie hét toáng.

Chuyện
gì đang xảy ra thế? Tôi là cái thứ gì thế ta?

Tôi
giơ một chân lên ngắm. Tôi đi tới và nện chân vô một vách tường. Tôi nóng, tôi
biết rõ mà. Lông của tôi là một sự pha trộn giữa xoăn tít và thẳng đơ. Những
cọng lông thẳng sáng hơn, trong hơn màu trắng thực sự của lông con Euclid.

Gấu
trắng Bắc cực ư? Tôi là một sinh vật nửa chó xù, nửa gấu trắng ư?

Tôi
là một con gấu-chó ư?

“Ááá...!”


rồi, bản năng trỗi dậy. Tính dữ dội của loài săn mồi máu lạnh trong con gấu
trắng kết hợp với tính khùng điên của Vịt-Daffy-uống-cà-phê trong con chó xù.

Tôi
có thể ngửi thấy mùi con mồi. Tôi nhìn thấy hai con sói, mắt lấp lánh. Hổng
phải con mồi. Hai con thú săn mồi. Không, tôi sẽ không theo chúng. Tôi muốn một
thứ gì đó giống giống hải cẩu kìa. Ừ, đúng rồi. Nếu không thì là một con chuột.

Thế
rồi, tôi nghe thấy những tiếng động. Tiếng chuyển động. Một thứ gì đó sống
động, ở ngay bên kia vách tường.

Tôi
đứng dậy trên hai chân sau, rồi lại thả chân xuống đứng trên bốn chân. Và tôi
tấn công.

“Marco,”
Rachel hét. “Bồ đang làm cái quái gì thế?”

RẦM!
Bốn trăm kí thịt của chú chó xù siêu hiếu động đâm sầm vào phá tan bức vách
Sheetrock. Con mồi! Chắc chắn là hải cẩu rồi!

Tennant
giật mình ngó quanh.

“Ááá...!”

Tôi
vượt qua khoảng cách gần năm mét trong vòng có vài giây. Tennant chúi người né
khỏi cú bay người của tôi. Hai chân trước to bằng cái nắp tròn đậy trục bánh xe
của tôi xé tanh banh cái ghế bành của hắn.

“Jake,
Marco mất kiểm soát rồi!” Cassie cảnh báo.

“Ý
bồ là gì?” Jake, đang ngồi trong phòng điều khiển, thắc mắc.

“Ý
Cassie là Marco biến hình dị dạng, giờ đây cậu ấy là một con chó xù có kích
thước của một chiếc Volkswagen,” Rachel chen lời giải thích.

Con
mồi của tôi chạy xông ra cửa. Sai lầm lớn rồi. Chạy ư? Chỉ cốt khiến tôi hứng
thú thôi. Chạy trốn ư? Giống như một lời quảng cáo: Phải, ta là con mồi, hãy
tới đây và ăn thịt ta đi.

Với
bốn sải chân khổng lồ, tôi đã tới bên hắn. Tôi lấy chân xô mạnh hắn. Hắn bay
vổng lên và va vào tường.

Con
hải cẩu đã bị dồn vào đường cùng. Rớt xuống.

Đến
giờ ăn trưa rồi.

CHƯƠNG 24

“Hu
hu!” Tennant khóc lóc, rên rỉ, co ro cúm rúm giống như một con chuột bị mắc
bẫy. Tôi hổng cảm thấy xót thương cho hắn tẹo nào. Tôi hổng biết thế nào là
thương xót. Tôi là một con gấu-chó.

“Marco,
bình tĩnh nào!” Cassie thét lớn. “Bồ sẽ giết chết hắn ta mất thôi.”

“Sao
lại không kia chớ?” Tôi hỏi ngược lại. “Hắn là một tên Yeerk mà. Hắn là một tên
Yeerk-hải-cẩu.”

Với
lốt hình biến này mọi thứ chỉ có hai màu đen và trắng, rất đơn giản. Giết chết
con mồi. Giết chết kẻ thù. Hổng có chuyện gì khác đáng quan tâm cả.

Nhưng,
một phần nhỏ nào đó trong trí não tôi lên tiếng, “Yeerk-hải-cẩu á? Gấu-chó á?
Hả?”

Tennan
cuộn mình trong góc phòng. Hắn kêu gào, “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

Nhưng
đội ngũ nhân viên trường quay dường như hổng có hứng thú giúp đỡ hắn. Gần như
tất cả họ đều lo chạy tháo thân.

“Bồ
bị mất kiểm soát trong lốt hình biến này rồi, Marco,” Cassie nói từ tốn. “Hãy
nắm lấy quyền kiểm soát đi. Bồ đang ở trong một lốt hình biến pha trộn giữa hai
loài vật. Nào, hãy nắm quyền kiểm soát. Hãy nắm quyền kiểm soát đi.”

“Mọi
người, đâu ở nguyên đó nghe,” Jake ra lệnh.

“Anh
đừng lo,” Rachel đáp. “Em sẽ không xớ rớ quanh cái thứ sinh vật đó đâu. Nếu như
em đang ở trong lốt gấu xám, thì chắc rồi, nhưng…”

“Tôi
đã sẵn sàng phát hình, thưa hoàng tử Jake,” giọng Ax bình thản cứ như chẳng có
chuyện gì bất thường đang xảy ra cả.

“Nào,
Marco,” Cassie khích lệ. “Sẽ ổn cả thôi. Bồ có nhớ nhiệm vụ phải làm không?”

Nhiệm
vụ ư?

Tôi
lấy chân huých cái cơ thể bèo nhèo của Tennant, quan sát hắn rúm ró, run rẩy.

“Tiếp
theo là gì hả Marco?” Cassie nói, giọng êm dịu. “Nói cho mình nghe đi. Tụi mình
là bạn mà. Hãy nói cho tụi mình, cho mình và...”

“Nói
với cái mông đít mình nè,” Jake ngắt ngang. “Marco. Hãy đối mặt. Ngay bây giờ.
Đó là mệnh lệnh.”

Lời
nói của Jake như một xô nước đá dội xuống đầu tôi, như đánh thức tôi khỏi một
cơn mộng nhức nhối một cách nhanh chóng và đau đớn.

Từ
từ trí óc tôi lấy lại được quyền kiểm soát.

“Jake,
Marco đang trải qua một loạt những điều không hay trong đời cậu ấy,” Cassie
nói. “Cậu ấy căng thẳng. Ba cậu ấy...”

“Cassie,
bồ biết mình mến bồ và khâm phục bồ, nhưng bồ hãy im lặng giùm mình,” Jake nói.
“Nghe mình nè, Marco. Chúng ta không có thời gian để bồ than thân trách phận.
Mình không quan tâm bồ đang gặp vấn đề rắc rối gì. Bồ phải đối mặt với chuyện
này, ngay bây giờ.”

Tôi
bắt đầu co rút. Cơ thể tôi xẹp xuống như một trái bóng bay bị châm kim.

Đầu
tôi đang nhỏ lại thành cái đầu của một con chó xù bình thường.

“Đó
không phải là một lối cư xử hay, Jake,” Cassie phản pháo, rõ ràng là giận dữ. “Nếu
như cậu ấy đang bị căng thẳng...”

“Cassie
à, Marco không phải là bồ, không phải là Rachel, và cũng không phải là cả mình
nữa. Cậu ấy là Marco,” Jake ôn tồn. “Cái mà Marco cần là đẩy cái đầu của nó ra
khỏi cái kết sau cùng và nhớ lại những gì nó vẫn hay nói.”

Tôi
hay nói gì ta? Jake đang nói về chuyện gì thế nhỉ?

Jake
tiếp tục. “Cuộc đời không phải là tấn bi kịch cũng không phải là màn hài kịch
mà thường là do chính bạn lựa chọn. Bạn có thể sướt mướt hoặc bạn có thể cười
hớn hở.”

Tôi
cười. Cười vì nhận ra, ồ, đúng, quả là tôi có nói thế thật.

Tôi
là một chú chó xù hoàn hảo từ đầu đến chân.

“Cái
quái...?” Tennant vừa nói vừa run rẩy đứng dậy.

“Làm
tốt lắm, Marco,” Cassie khen.

Hay
là bản thân nó đã tốt rồi, hổng cần nhờ đến tôi ta?

Tôi
chạy thật nhanh tránh xa khỏi Tennant.

“Andalite,”
Tennant rít lên. Người hắn hổng còn toát ra mùi sợ hãi nữa mà chỉ còn có một
mùi duy nhất - mùi căm hận. “Mi đã mắc một sai lầm khủng khiếp. Lẽ ra mi phải
giết chết tao khi mi có cơ hội. Tao sẽ không tỏ ra khoan dung với mi như thế
đâu.”

“Sẵn
sàng, Ax,” Jake hô.

Tennant
cúi xuống nắm lấy một sợi dây điện đang nằm trên sàn. Hắn giật một đầu dây ra
khỏi tường, đầu kia khỏi dàn đèn sân khấu.

Vúúút!


quất dây của Tennant có thể xắt tôi ra làm hai mảnh.

“Ôi,
trời,” tôi rên rỉ.

“Quay
lại phía sân khấu đi, Marco,” Jake nói. “Tụi mình đã sẵn sàng quay rồi.”

“Cứ
để Jake và Ax thu hình, Marco,” Rachel xen vô. “Rồi mình và Cassie sẽ mang bồ
ra khỏi chỗ đó.”

Tôi
núp mình dưới phần còn lại của cái ghế bành rách tươm.

Vúúút!

Cách
tôi chừng một tấc.

“Đây
sẽ là phép chữa bệnh tuyệt vời,” Tennant ba hoa.

“Cứ
ở ngay chỗ bồ đang đứng nhen, Marco,” Jake nói. “Hắn đã ở trọn vẹn trong khuôn
hình.”

“Buổi
họp kết thúc,” Tobias thông báo. “Họ đang rời khỏi hội trường!”

Vúúút!

Sợi
dây quất ngang lưng tôi! Hệt như tôi đang bị quật bằng một cái cây được nung
nóng âm ỉ vậy.

“Oắng!”
tôi ré lên thống thiết.

“Nhân
viên trường quay và những người phụ trách hệ thống đang đi xuôi theo hành lang,”
Tobias nói. “Họ sẽ có mặt ở đó trong vòng mười giây.”

“Ráng
chịu đựng nghen, Marco,” Cassie khích lệ.

“Tui
có còn lựa chọn nào nữa không?”

“Sẵn
sàng chưa Ax?”

“Rồi,
thưa hoàng tử Jake.”

William
Roger Tennant buông sợi dây, cúi xuống, tóm cổ tôi. Nhấc bổng tôi lên, hắn xoay
người đối diện với máy quay. Bàn tay hắn bao quanh cuống họng tôi, hắn giơ tôi
lên ngang mặt hắn.

Hắn
bắt đầu bóp cổ tôi. Tôi rên rỉ và quẫy đạp.

“Nào,
tên Andalite kia,” Tennant nói, mắt hắn ánh lên niềm thích thú. “Mi sẽ không
chết trên tay tao dễ dàng như thế đâu, phải không nào?”

“Và…
chúng ta đang truyền hình trực tiếp!” Ax loan báo. “Con chó ấấấấy tên là Marco!”

Đột
nhiên sân khấu tắm mình trong ánh sáng chói lòa, hổng thấy đường luôn.

Nghẹt
thở! Đầu tôi có cảm giác sắp sửa nổ tung. Thị giác vốn đã mờ ảo của tôi trở nên
còn mù mịt hơn. Cơ thể tôi mềm oặt.

Tôi
yếu lắm rồi, hổng thể nào chống đỡ nổi nữa.

“Chết
này, Andalite! Hãy chết đi!” Tennant thét lên, mọi hành động, lời nói của hắn
thể hiện rất rõ rệt dưới ánh đèn và trước tiếng rì rì của hai cái máy quay.

“Cái
quỷ gì đang xảy ra ở đây thế này?” có ai đó quát thật to. “Ôi Chúa ơi, Tennant!
Anh đang làm gì thế?”

“Tránh
xa tao ra!” Hắn la lối. “Tao sẽ giết chết hết tụi bay!”

“Con
chó này đang làm gì ở đây thế?”

“Andalite,”
một nhân viên trường quay xầm xì.

“Chết
đi, cái đồ chó lai bẩn thỉu, chết đi này!” Tennant tiếp tục riết róng.

“Ý
anh là sao, chúng ta đang truyền sóng ư? Cắt hình ngay, giảm âm lượng ngay! Cắt
ngay lập tức!”

“Tao
sẽ xoắn ruột gan phèo phổi của mi xuyên qua tai mi!”

“Anh
ta điên rồi!”

Một
đám đông bao quanh tôi, toàn người là người. Những cánh tay giơ ra cản Tennant
lại, gỡ những ngón tay của hắn ra khỏi cổ họng tôi. Tôi rớt xuống sàn cái
phịch.

“Cassie!
Rachel! Đủ rồi, mang Marco ra khỏi đấy ngay!”

“Chúng
tôi đã sẵn sàng, thưa thủ lãnh can trường,” Rachel đáp.

“Grrrrrr…”

Rachel
và Cassie gầm gừ, lượn lờ hướng tới chỗ đám đông.

“Thánh
vật…” có ai đó hét lên. “Chúng không phải là chó nhà mà là chó sói, ôi trời ơi!
Chúng là chó sói!”

“Chuyện
gì đang xảy ra ở đây thế này? Sản phẩm truyền hình này thuộc loại gì thế hử?”
một giọng đàn ông vang lên như sấm.

Đại
diện hãng UPN ư?

“Chuyện
này thật là điên rồ. Mấy anh đưa trò dở hơi này lên sóng truyền hình ư? Ráng đi
nha Fox, tôi không quan tâm.”

“Đó
không phải… đó… ngài đừng…” Tennant cà lăm. “Đó hoàn toàn chỉ là một sự hiểu
lầm!”

Tôi
nằm trên sàn, thở hổn hển, hổng còn ai để tâm tới con chó tội nghiệp này nữa.
Tôi tự hỏi liệu rằng lúc này mà nói với đại diện hãng UPN ý tưởng của tôi về
phim Star Trek tiếp theo có thích hợp không ta.

“Hỡi
các chàng trai, các cô gái,” Jake nói. “Mình tin rằng công việc của chúng ta ở
đây đã có hiệu quả.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3